Thời gian tựa áng mây vẫn cứ yên bình trôi đi,lâu đến không còn ai nhớ rõ ngày trước từng có một vị nữ vương đã cùng người mình yêu từ bỏ tất cả,cùng nhau rời khỏi Hoàng Hoa thành,du ngoạn đến nơi nào đó trong thiên hạ,một nơi mà chẳng ai biết họ lai lịch ra sao,thân phận thế nào,họ bắt đầu cuộc sống mới,một cuộc sống thật sự bình đạm chỉ có hai người,Đường Thi Vũ từ trong ngôi nhà gỗ xinh đẹp cạnh bờ biển bước ra ngoài,này là do Kỷ Quân Đằng tự tay xây dựng cách đây không lâu,ngôi nhà nghiễm nhiên không tráng lệ lại rất khang trang,có đầy đủ mọi vật dụng cần thiết,nàng cũng góp phần không nhỏ tạo nên ngôi nhà mơ ước này,Kỷ Quân Đằng đang ngồi trên nốc nhà lộp lại mái ngói,nhà xây lâu ngày sẽ bị xuống cấp,thỉnh thoảng phải tu sửa,trước kia từng thấy bá tánh dựng nhà,đến phiên mình làm thật sự không đơn giản chút nào,Kỷ Quân Đằng làm tới tay đều trầy xước cả lên,đổi lại rất vui vẻ khi có thể tự tay dựng lên tổ ấm của cả hai,bá tánh thấy cả hai xây nhà nên đến phụ giúp,dạy cho hai người biết cách trồng rau cải và chăm lo cho gia cầm thế nào mới tốt,nàng rất vui mừng thử trồng rau,chỉ qua khoảng vài tuần thì rau cải đã xanh tươi khắp sân vườn,đám gà con mà nàng nuôi cũng đã lớn hơn một chút,bọn họ cái nào cũng đều bị vỗ cho béo ú.
« Tướng công,mau xuống đây nghĩ mệt chút đi »
Đường Thi Vũ mỉm cười giơ cao đĩa trái cây mới vừa gọt vỏ xong,hiện tại khí hậu không còn lạnh như trước nữa,thiên không đã ngừng hạ tuyết vũ,bắt đầu chuyển sang mùa xuân ấm áp,tính đến nay nàng đã ở bên Kỷ Quân Đằng được hai mươi năm,cả hai không hề thấy nhàm chán với việc nhìn mặt nhau mỗi ngày,trái lại vẫn rất hạnh phúc như ngày đầu,chuổi ngày dài đã qua chỉ làm cả hai thêm hiểu và gần gũi nhau hơn,nàng bây giờ chẳng cần gì ngoài việc có thể hết lòng yêu thương Kỷ Quân Đằng,vì đối phương làm chút việc mình có thể,chẳng hạn như ở nhà làm việc nội trợ,rảnh rổi sẽ đến Tích Nguyệt lâu giúp Kỷ Quân Đằng trong coi mọi việc,tửu lâu này vài năm trước cả hai quyết định mua lại khi đi du ngoạn đến đây,cảm thấy quang cảnh ở đây tuyệt đẹp liền nảy sinh ý định sống tại đây,Kỷ Quân Đằng vì thấy nàng thích nơi đây liền biến ý nghĩ thành hiện thực.
« Nương tử bảo bối,trái cây ngươi gọt thật là ngọt vô cùng,rất tốt ăn,hãy nếm thử đi »
Kỷ Quân Đằng cầm miếng táo đưa đến bên môi Đường Thi Vũ,nàng rõ ràng đang ba hoa,trái cây ngọt vốn do người trồng,nào liên can gì tới người gọt,khen ngợi nương tử cũng phải có lúc đi chứ,khoa trương như thế người nào tin nổi,Đường Thi Vũ mỉm cười hé miệng cắn một miếng táo,Kỷ Quân Đằng suốt ngày luôn miệng khen ngợi nàng,cưng chìu đến độ nàng hư hỏng mất rồi,hai người cùng nhau đi dạo bờ biển,chào đón ánh bình minh của ngày mới,như mọi ngày sẽ vào trấn mua lương thực sai người mang đến tửu lâu,chuẩn bị mở cửa tiếp đón khách,Tích Nguyệt lâu vừa kinh doanh ẩm thực lại có phòng trọ dành cho khách vãng lai từ nơi xa đến thư giản,nàng làm lão bản nương,phục trách ở quầy thu ngân,không có làm gì nhiều ngoài việc thu tiền,trò chuyện với khách,Kỷ Quân Đằng trở thành đầu bếp chính,nơi đây mang ý nghĩa kỹ niệm tình yêu của hai người nên mới có tên là Tích Nguyệt lâu,mở ra không phải để sinh nhai,chủ yếu để giết thời gian,có việc làm sẽ đở nhàm chán hơn,tuy vậy đã mở ra thì phải làm đến nơi đến chốn,hai người đều rất chú tâm đến công việc phát triển tửu lâu,mọi người không rõ phu thê hai người từ đâu tới,vẫn rất hoan nghênh,thỉnh thoảng thường tới tửu lâu ủng hộ,Kỷ Quân Đằng pha ly trà mang đến quầy thu ngân cho nàng,cảm thấy nương tử thật ra dáng lão bản nương.
"Nương tử,ngươi giỏi quá"
"Ta nào giỏi bằng ngươi,có tài câu kéo khách hàng,nữ tử nào cũng muốn tới đây dùng bữa hết"
Đường Thi Vũ cầm lên ly trà thưởng thức,nàng chỉ ngồi đây tính tiền còn Kỷ Quân Đằng mới thật là vất vả,đứng bên ngoài đón tiếp các thiếu nữ xinh đẹp vào Tích Nguyệt lâu,lão bản chỉ cần mỉm cười mị hoặc một cái thì các nữ tử đều ào ạt kéo tới,đắc khách tựa như cửa hàng bán đồ trang điểm,Kỷ Quân Đằng nghe được mùi dấm chua đâu đây,mỉm cười càng vui vẻ hơn,Kỷ Quân Đằng là nghiêm túc vì công việc,ai cũng đón tiếp chứ không phải chỉ riêng gì mấy thiếu nữ đó.
"Họ là vì nghe qua tửu lâu có món ngon nên đến thưởng thức,ngươi không được du oan cho ta"
"Có người gọi món ăn kìa,mời ngài đi chuẩn bị giúp ta đi"
Đường Thi Vũ mỉm cười xinh đẹp vội đẩy Kỷ Quân Đằng đi vào bếp,bây giờ đầu bếp phụ giúp đều đang bận rộn,nàng còn ngồi ở đây tán gẫu,nàng nghe lời nương tử đi vào trong phụ giúp mọi người,đi rửa tay sạch liền chuẩn bị xào ít thực phẩm,trang trí đẹp mắt mùi hương lại làm cho người ta thấy đói bụng vô cùng,tiểu nhị liền mang ra ngoài cho khách,nàng nhìn vào thực đơn của khách xong lại tiếp tục làm món khác,bình thường quen cầm kiếm hoặc là bút lông bây giờ chuyển qua cầm cây xào thức ăn,cũng không thấy có gì khó khăn mà còn rất thú vị,có thể dùng tâm chế biến ra món ăn ngon để người ta thưởng thức cũng là một niềm vui,Tiểu An ở bên cạnh phụ giúp một tay,thuận tiện học hỏi kinh nghiệm nấu ăn,nàng là đầu bếp thực tập mới,được Đường Thi Vũ nhận vào làm cách đây không lâu,lúc mới xin việc nàng còn tưởng mình đi lầm chổ,lão bản nương thông thường vẻ mặt nếu không mập mạp phúc hậu thì sẽ là loại hung dữ áp bức hạ nhân,mà Đường Thi Vũ dung mạo xinh đẹp hơn người,lại có lòng tốt thật để nàng thấy lo ngại,sống tại đây một thời gian mới biết hai người rất thân thiện,đối đãi tốt với hạ nhân,nàng cảm thấy may mắn khi có thể đến đây làm việc.
"Lão bản,vì sao sườn bò cần tẩm qua gia vị đặt chế mà không phải là nước tương hay muối ?"
"Bên trong vẫn có muối,chẳng qua thêm vài phụ liệu khác,như thế thịt nướng xong bên trong sẽ mềm hơn,bên ngoài giòn tan,mang mùi hương hòa lẫn tư vị ngon ngọt,sườn gần chín có thể quét một lớp mật ong lên vậy là hoàn thành món ăn rồi đó"
"Nha ta cũng muốn thử một miếng"
"Của ngươi"
Kỷ Quân Đằng lấy miếng sườn mới nướng xong đưa cho Tiểu An,lấy ra miếng khác tiếp tục nướng,nàng mỉm cười cầm lên đôi đũa,tối qua nàng thấy Kỷ Quân Đằng sắt trái cây bỏ vào bình rượu ngon đã nêm gia vị,sáng nay lại mang sườn đi tẩm qua dung dịch này,thì ra là để có được kết quả như hiện tại,nàng thử một miếng cảm nhận được mùi hương thoáng qua của rượu và mật ong,bên ngoài giòn vô cùng,bên trong mềm mại tư vị mặn ngọt đầy đủ,còn có ít vị chua ngọt của trái cây được hòa lẫn với nhau,ăn vào thật sự muốn ăn thêm nữa,nàng cảm thấy cách nấu ăn hay chế biến thứ gì của Kỷ Quân Đằng đều thật là cổ quái,tuy nhiên từng nếm qua vài món,thật sự ăn rất ngon miệng,ngày trước nàng thấy Kỷ Quân Đằng pha trà đã rất công phu,dùng loại trà được nuôi dưỡng từ nước suối ở thượng nguồn,gần trưởng thành thì hái lá non mang về phơi khô qua vài lần mục đích giữ lại tinh hoa của lá trà,đến khi pha chế sẽ dùng tinh sương đọng lại trên phiến lá vào lúc sáng sớm để pha một ấm trà,sau đó bỏ duy nhất một giọt mật ong vào,như thế ấm trà sẽ mang tư vị ngọt ngào thoáng qua,dù là người biết thưởng thức trà hay người có vị giác nhạy bén vẫn khó nhận ra được bên trong có tư vị đặt biệt,thật sự không phải ai cũng có kiên nhẫn để pha trà bằng cách này,nấu ăn càng công phu hơn,nàng còn phải học hỏi nhiều mới có thể bằng một phần của Kỷ Quân Đằng,nàng phải cố gắng học thật tốt để giúp đở hai người phát triển tửu lâu này,nàng cầm lên con dao tiếp tục cắt rau củ,nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng thì Kỷ Quân Đằng liền mỉm cười,những món này đây cũng là thành quả suốt thời gian qua Kỷ Quân Đằng nghiên cứu ra,đáng thương nhất là Đường Thi Vũ,mỗi lần có món mới đều bị bắt nếm thử trước,ăn nhiều như thế mà không thể nào mập nổi.
Công việc diễn ra cho đến buổi chiều thì thực khách mới vắng đi,trời gần tối tửu lâu mới đóng cửa,mọi người bận rộn quét dọn mọi thứ,cả hai trở về nhà nghĩ ngơi,Đường Thi Vũ tắm xong đi vào bếp nấu ít điểm tâm,mang chén chè mới nấu đến cho Kỷ Quân Đằng,ban ngày Kỷ Quân Đằng bận rộn trong bếp nàng không phụ giúp được gì,dựa vào tài nấu ăn siêu phàm của nàng có lẽ sẽ góp phần đuổi khách đi hết,tửu lâu dẹp tiệm sớm,vậy nên nàng rất ít khi vào bếp,bây giờ là lúc chiếu cố cho tướng công.
"Hôm nay lại có chè ngon để ăn nữa rồi,nương tử nhà ai mà chu đáo quá vậy"
"Chỉ có nhà của ngươi mới có đãi ngộ này thôi"
Đường Thi Vũ mỉm cười tự tin nhận định mình chính là nương tử giỏi gian,cả hai mỉm cười cùng nhau thưởng thức chung chén chè,thỉnh thoảng sẽ cùng nhau dành ra chút thời gian đi thăm mọi người,cũng có lúc họ đến đây thăm hai người,Vi Tuyết hiện nay đã hạnh phúc bên Thư Chi Mị,Đường Thi Vũ cùng Diệp Dung quyết định để cho Vi Tuyết lên kế nhiệm chức vị cung chủ,họ vẫn đang sống tại Tuyệt Ảnh cung,riêng về phần của Đường Trọng Anh thì hắn đã trưởng thành,kế vị được nhiều năm,luôn làm tốt bổn phận,cả hai không còn cần phải lo lắng nữa,chân chính có không gian riêng thuộc về nhau,hai người đang tâm sự thì nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài,Kỷ Quân Đằng ra xem lại không thấy ai,chỉ thấy bên bật thang trước hiên có một túi vải gì đó,nàng tò mò đi đến mở ra xem coi là thứ gì,phát hiện trong bọc vải là một tiểu nữ hài đáng yêu chỉ được vài tháng tuổi,đang ngủ say còn mút ngón tay nhỏ bé của mình,nàng vội ôm hài tử lên quay lại mỉm cười với Đường Thi Vũ.
"Nương tử,ngươi đã chuẩn bị tâm lý để làm mẫu thân chưa"
"Mẫu thân...?"
Đường Thi Vũ nét hơi ngơ ngác trước câu nói,nàng đi đến xem liền mỉm cười vui vẻ,không rõ hài tử này là của ai bỏ trước cửa,bộ dáng thật là rất đáng yêu,vì sao phụ mẫu lại bỏ rơi hài tử tội nghiệp này,dù hài tử chẳng có lai lịch nhưng đối với hai người thì đây lại là món quà vô giá mà trời cao ban tặng,nàng cùng Kỷ Quân Đằng bàn luận xem phải làm sao,sau một hồi thảo luận liền quyết định nuôi dưỡng hài tử,vạn nhất ngày sau phụ mẫu của hài tử tìm đến đòi lại cũng chẳng sao,cả hai sẽ để hài tử lựa chọn theo ý muốn,xem ra từ nay cuộc sống của hai người sẽ biến thành ba người mất rồi,bất quá có thêm một sinh linh nhỏ bé thì không khí gia đình càng thêm náo nhiệt hơn,hài tử đột nhiên òa khóc làm cho nàng lúng túng không biết làm sao,vì chưa có kinh nghiệm chăm sóc hài tử.
"Tiểu bảo bối có lẽ đói bụng,ngươi lấy gì cho nàng ăn đi"
"Nàng còn chưa mọc răng làm sao ăn đây,hơn nữa dạ dày còn rất yếu,phải cho uống sữa..."
Kỷ Quân Đằng cũng không có kinh nghiệm,chí ít vẫn biết rõ chuyện này,nương tử của nàng thật là hết nói nổi,nàng đi lấy ít ngũ cốc đem pha,khoáy đều cho nó hòa tan thành nước mang lại cho Đường Thi Vũ,đợi nó nguội hẳn mới cho hài tử uống,Đường Thi Vũ từ nãy đến giờ vẫn mỉm cười,nét mặt hạnh phúc chỉ rõ rất thích việc chiếu cố cho tiểu hài tử,nàng cũng vui vẻ không kém,từ nay lại có thêm một tiểu nha đầu cùng họ chung sống,hai người có thêm niềm vui mới,buổi tối đi ngủ tiểu oa nhi nằm trong,Đường Thi Vũ nằm ở giữa,còn Kỷ Quân Đằng bị cho ra rìa nằm ngoài cùng,vẫn không an phận choàng tay ôm lấy hai người,Đường Thi Vũ mỉm cười hạnh phúc,nàng rất xúc động trước những gì mình đang có,bây giờ ba người đã là gia đình thật sự,bắt đầu từ ngày mai nàng nên học cách làm mẫu thân,chăm sóc tốt cho hài tử,hạnh phúc khi có thể cùng Kỷ Quân Đằng dạy dỗ hài tử nên người,cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên mà không có bất kỳ sự lo lắng nào nữa,vĩnh viễn bên nhau trọn kiếp nhân sinh,hạnh phúc chẳng ở đâu xa mà ngay bên cạnh chúng ta,hãy biết trân trọng từ những điều nhỏ nhoi nhất...
-Hoàn