Lăng Hạo Thiên ra khỏi địa động, thấy trên đầu trời xanh mây trắng, gió nhẹ mơn man, quanh mình hoa cỏ đưa hương, chim chóc líu lo, trong lòng sung sướng, hít sâu một hơi không khí trong lành, dang rộng chân tay.
Y tính toán rằng mình ở trong động chừng ngày rưỡi, bây giờ trời đang giữa ban ngày, gần giữa trưa ngày thứ ba, lòng y đâm ra hoảng hốt, không biết những gì trải qua trong động là ảo hay thật, ngầm vận nội tức, chỉ thấy khí mạch sung túc, hơn hẳn trước kia.
Y đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một hoa viên, cạnh đó có một tòa bát giác lương đình mới biết lúc trước mình vận kình nhấc cả tòa đình lên, đâm ra không dám tin.
Y đến bên ao nước rửa mặt, nhìn cá lội tung tăng, óc bất giác nghĩ đến những chiêu thức mới, đều là những chiêu tuyệt diệu, tung mình nhảy lên diễn luyện, cảm thấy gân cốt thư thái, kinh mạch thông thoáng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoái nhìn thấy cạnh ao mọc nhiều cây táo, hái đầy vạt áo, ngồi xuống ăn thật no.
Y giải quyết nhu cầu cái dạ dày xong, nằm xuống bãi cỏ, gối hai tay nhắm mắt, cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt vô cùng thư thái.
Đang lúc mơ màng chợt nghe ngoài xa vang lên tiếng đàn cực nhẹ mà phiêu diêu, trong vắt mà buồn bã, chợt chấn động tâm thần, tựa hồ để mặc thân tâm hòa vào tiếng đàn, thầm nhủ: “Tiếng đàn này chấn động tâm phách, siêu phàm tuyệt tục, không biết do ai tấu?” Tiếng đàn đến đi đều theo cơn gió, thoáng sau đã tiêu tan, y mở bừng mắt, chợt thấy hụt hẫng, ngẩn ngơ hồi lâu mới lần vào sâu trong hoa viên.
Đi một chốc gặp ngay rừng phong, tiếng đàn từ trong rừng vang ra.
Tiếng đàn này vang vang, quang minh lỗi lạc, khác hẳn âm điệu u nhã ai oán lúc trước, chắc chắn do hai người khác nhau gảy lên.
Y thầm nhủ: “Đây có lẽ là Ngân Bình sơn trang, không biết vừa này ai gảy đàn? Còn hiện tại ai gảy?” Lần theo tiếng đàn vào rừng, giữa vùng cây cối thâm u có một tòa noãn các, bên ngoài có hơn hai chục người, bao gồm cả quản gia ngoài cửa Chỉ Khách trang, trung niên nhân trên tiểu lâu, Diệp lão sư, cao thủ khinh công trên vách đá Không Phi và Phi Thiên.
Trong các có ba người đang ngồi, quay lưng lại là một lão giả râu tóc bạc phơ, hai người còn lại mũ áo ngay ngắn, chính thị Trương Khiết và Liễu Thiếu Khanh.
Trước mặt mỗi người đặt một chiếc kỷ, trên kỷ là cây đàn và cầm phổ, bạch phát lão giả múa tay, đang đánh khúc “Quan Sư”.
Trương, Liêu ngưng thần lắng nghe, nhìn vào cầm phổ, có vẻ khẩn trương.
Lão giả đàn xong, vòng tay nói: “Mời hai vị công tử chọn một khúc đàn lên cho lão phu học tập.”
Trương Khiết hơi nhíu mày, vòng tay nói: “Về mặt cầm nghệ, vãn bối chưa từng rèn giũa, không nên bêu xấu thì hơn.”
Liễu Thiếu Khanh lại nói: “Trương huynh khiêm hư như vậy, tiểu khả chỉ đành miễn cưỡng thử xem.” Đoạn ngồi xuống trước cây đàn, cũng gảy khúc Quan Sư nhưng chỉ pháp sơ sài, âm luật không chuẩn, thật khiến người khác không muốn nghe.
Lão giả nhíu mày, đợi gã đàn xong mới nói: “Tiểu thư tinh thông âm luật, hết sức coi trọng mặt này.
Lưỡng vị nhân tài phẩm cách, võ công kiến thức đều thuộc hàng nhân gian đệ nhất, đáng tiếc chưa nghiên cứu kỹ âm luật.
Tiểu thư có lời mời hai vị về sơn trang uống chén trà rồi cung kính đưa nhị vị xuất sơn.”
Trương Khiết cười lạnh: “Lệnh tiểu thư quả thật quá ư kén chọn, cầm nghệ chẳng qua là chút tài vặt, sao lại trọng thị như vậy?”
Lão giả hừ lên một tiếng: “Ngân Bình sơn trang lấy âm luật làm đầu, những thứ khác đều coi nhẹ.
Các hạ xuất ngôn xin hãy cẩn thận.” Trương Khiết cười lạnh, không nói gì.
Liễu Thiếu Khanh không muốn thất bại như vậy, cười vuốt: “Tiểu khả tuy không tinh âm luật nhưng rất biết hân thưởng, hơn nữa lại còn trẻ, nếu được tiểu thư dạy dỗ, mấy năm sau sẽ thành cao thủ, Xin tiền bối cân nhắc.”
Lão giả lắc đầu: “Cầm nghệ thuộc về thiên tư, không miễn cưỡng được.
Xin hai vị về sơn trang.”
Trương Khiết cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị cất bước, Liễu Thiếu Khanh vẫn ngồi nguyên, tựa hồ muốn đàn thêm một khúc, lão giả thở dài: “Đương thế đã không có người! Tiểu thư đành thất vọng.”
Chợt trong rừng cây có một thanh niên y phục thuần phác, thần thái nhếch nhác tiến ra, vòng tay nói: “Vãn bối lớn mật nhớ đến một khúc Tri Âm, xin quấy nhiễu tiền bối.
”
Chính thị Lăng Hạo Thiên, những người quanh noãn các thấy y đều hô lên kinh hãi, lão giả quay lại nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hành lễ: “Các hạ chắc là Lăng tam công tử.
Tại hạ họ Hồng tên Khúc, biết đôi chút cầm nghệ, phụng mệnh tiểu thư thỉnh giáo các vị công tử.
Từ lâu đã nghe Lăng tam công tử gia học uyên nguyên, văn võ toàn tài, lão hủ hôm nay được thấy tôn dung, thật vô cùng hoan hỷ.
Túc hạ vì cứu bằng hữu mà liều thân, cũng may được bình an thoát hiểm.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Không dám, xin hỏi Thiên Long Thạch Đĩnh có khỏe không?”
Hồng Khúc đáp: “Lệnh hữu Thạch công tử thụ thương nhẹ, được các sư bá hộ tống về nhà, công tử không cần lo.”
Lăng Hạo Thiên lúc đó mới yên tâm, vòng tay nói: “Đa tạ tiền bối cho biết.” Lại nhớ đến Thái Đan bèn hỏi: “Xin hỏi thư đồng theo vãn bối hiện ở đâu?”
Hồng Khúc hơi sửng sốt rồi đáp: “Lúc đó bọn lão hủ chỉ biết các hạ gặp hung hiểm, sai người báo cho lệnh thư đồng, y hết sức đau lòng, khóc lóc vật vã, lão hủ đã sai đưa đến Chỉ Khách trang nghỉ ngơi.”
Lăng Hạo Thiên gật gù.
Hồng Khúc nhường chỗ: “Mời Lăng tam công tử ngồi.
Cây đàn của lão phu tuy cũ, xin nhờ công tử cho thưởng ngoạn đôi điều.” Lăng Hạo Thiên cúi người hành lễ, ngồi xuống chiếu, búng nhẹ hai, ba cái lên dây đàn, nghe rõ âm thanh chuẩn xác mới nhắm mắt lại.
Ba người trong các cùng nhóm áo gai bên ngoài đều nhìn y, ai nấy thấy y ngã xuống nham huyệt mà lại ung dung xuất hiện, tựa hồ không tổn thương gì, đều lấy làm kinh ngạc, tuy có vô số nghi vấn nhưng không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Lăng Hạo Thiên hít sâu một hơi, mở bừng mắt, nhìn xuống dao cầm, cơ hồ không thấy bất kỳ ai bên cạnh, ngón tay khẽ đưa, đàn khúc “Tri Âm”.
Đó là một khúc nhạc cổ, kể lại chuyện danh gia chơi đàn Du Bá Nha tương ngộ tương giao với Chung Tử Kỳ, hai người gặp nhau trong núi, bàn luận về cầm nghệ hết sức hợp nhau, Du Bá Nha đàn một khúc cho Chung Tử Kỳ bình phẩm, trong lúc đàn nghĩ đến non cao hay nước chảy đều được Chung Tử Kỳ nghe ra.
Du Bá Nha coi là tri âm, hai người thành chí giao, hẹn ngày gặp lại.
Lúc đến hẹn, Chung Tử Kỳ bất hạnh qua đời, Du Bá Nha khóc lớn mà nói: “Thế gian không còn tri âm, đàn này để làm gì nữa?” Đoạn bỏ đàn mà đi.
Chúng nhân trong Ngân Bình sơn trang lắng nghe say mê, không ngờ một thanh niên tướng mạo không có gì đặc sắc lại đàn ra khúc nhạc kỳ diệu như thế.
Lăng Hạo Thiên đàn xong, đẩy kỷ đứng dậy hành lễ với Hồng Khúc: “Mong tiền bối chỉ giáo.”
Hồng Khúc nghe đến mê mẩn tâm thần, một lúc sau mới khúc khắc ho: “Xin hỏi sư thừa công tử?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Vãn bối học loạn xạ, thật ra không có sư phụ.” Cầm nghệ của y học từ Khang Tranh, một trong Cửu Lão, lúc Khang lão dạy y đàn, y không chịu chăm chỉ luyện tập nên ông nổi giận, không cho y được xưng là đồ đệ của Cầm Tiên Khang lão.
Hồng Khúc nghe vậy, thở dài nói: “Lão phu bội phục.
Lăng tam công tử, xin hay theo chân lão.”
Lăng Hạo Thiên vòng tay với Trương Khiết, không thèm lý đến Liễu Thiếu Khanh.
Trương Khiết đáp lễ rồi quay đi, sắc mặt Liễu Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, biết y chưa quên việc mình đánh lén trên cầu, nhìn theo bóng y mà lòng dâng lên nỗi phẫn hận, ganh tỵ khôn tả, hồi lâu sau mới quay đi.
--- Xem tiếp hồi 126 ----