Cùng lúc, Kim Ngô Nhân Ba Thiết nghe sau lưng vang lên tiếng vó, ba thớt ngựa từ trên quan lộ lao tới thật nhanh, gã nhận ra ba người liền vui mừng kêu to: “Tam vị đại nhân!”
Lăng Hạo Thiên ngẩng nhìn, thấy ba người cưỡi ngựa đều mặc áo bào bằng gấm đoạn hết sức quý phái, đầu đội mũ quan, đeo mặt nạ sắt che đi dung mạo thật.
Cả ba dừng ngựa, người bên tay trái hỏi Kim Ngô Nhân Ba Thiết: “Chuyện gì thế? Ai đả thương ngươi?”
Kim Ngô chỉ vào Lăng Hạo Thiên: “Khải bẩm đại nhân, là… tên tiểu tử này.”
Người đó nhìn Lăng Hạo Thiên, ánh mắt như dao, hừ một tiếng, hiển nhiên không tin: “Ngươi nói tiểu hài nhi này đả thương ngươi?”
Lăng Hạo Thiên nhận ra ngữ âm như của một trung niên nhân, hai người kia, một trọc đầu, một tóc hoa râm, cùng cúi nhìn mình.
Ba người này khí độ ngưng trọng, khác hẳn người thường, tuy chỉ cưỡi trên lưng ngựa, không nhìn rõ diện mạo nhưng cảm thụ rất rõ sát khí và bá khí trên mình họ phát ra.
Y hừ khẽ, quăng kim bạt trong tay, rảo bước tới đứng trước ba thớt ngựa, trừng mắt nhìn ba người.
Ánh mắt bốn người giao nhau, chung quanh liền yên tĩnh lại, phảng phất có một trường tử chiến khai triển vô thanh vô tức giữa bốn cặp mắt.
Kim Ngô nhận ra, lòng run lên, vội lùi lại liền mấy bước.
Một lúc sau, lão giả tóc hoa râm lên tiếng: “Ngươi không đánh lại chúng ta, tránh ra.”
Lăng Hạo Thiên quát: “Không nhường.”
Trung niên nhân cười ha hả: “Hay cho tiểu tử cuồng vọng, để ta giáo huấn ngươi.” Lời chưa dứt đã phi thân xuống ngựa, ngân quang lóe lên, tuốt ra một thanh loan đao cong nhưng vành trăng khuyết, chém Lăng Hạo Thiên, lão giả tóc muối tiếu quát: “Vô Lậu, dừng tay.” Rồi phi thân xuống ngựa nhưng không kịp, ai nấy hô lên kinh hãi, thanh loan đao cắm ngay trên ngực trung niên nhân.
Đòn giao thủ nhanh như điện quang hỏa thạch, những người bàng quan chỉ có lão giả và người đầu trọc nhận ra hai người vừa giao thủ thế nào.
Trung niên xuất ra tuyệt chiêu “Hồi trảm du hồn” của Loan đao môn, lấy tính mạng địch nhân bằng đao phong.
Lăng Hạo Thiên nhận ra lợi hại, sử dụng chưởng pháp trong Thất Tinh động, song chưởng đẩy ra, chưởng phong lập tức trùm kín địch nhân.
Trung niên nhân không ngờ nội lực y lại thâm hậu như thế, bị chưởng phong bẻ gập, cổ tay đao nhói, cách một tiếng, xương cổ tay gãy lìa, đao phong của loan đao bị nội lực chấn bay lên.
Lúc gã xuất thủ dùng kình lực cực kỳ độc ác, thế chém của loan đao chưa dứt, không thể thu thế, mũi đao cắm ngay vào tâm tạng chính mình.
Gã thở hắt một hơi cuối cùng, đến lúc chết vẫn không tin có loại chưởng lực kinh nhân đến thế.
Lão giả tóc hoa râm thấy đồng bạn mất mạng chỉ sau một chiêu, ngẩng phắt lên nhìn Lăng Hạo Thiên: “Các hạ là ai?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu không đáp, lão giả ngưng vọng một hồi mới nói: “Đi nào!”
Gã trọc đầu nhảy xuống ngựa ôm thi thể trung niên nhân, ngẩng lên nhìn Lăng Hạo Thiên, mắt lộ vẻ căm hận tàn bạo: “Huynh đệ ta nhất định trả món nợ máu này.” Rồi nhảy lên ngựa cùng lão giả tóc hoa râm phi đi ngay.
Kim Ngô đứng cách mấy trượng mặt cắt không còn hột máu, cúi đầu thầm niệm Bách tự minh thần chú tiếng Tạng mới giữ cho tim không nhảy lên, áp lực khiến gã hoảng sợ cùng cực.
Các lạt ma khác thấy thần uy của Lăng Hạo Thiên, còn dám tiến lên nửa bước sao? Ai nấy nhìn nhau, luống cuống một hồi mới ôm được mấy đao tăng thụ thương cùng Đại Hắc Thiên lên ngựa, vội vàng đi ngay.
Lăng Hạo Thiên đứng yên, chỉ thấy tâm thần kích động, cảm giác tịch mịch dâng lên trong lòng, y chưa bao giờ nghĩ võ công của mình lại đạt đến cảnh giới cao minh như thế, đâm ra không quen, hít sâu một hơi, lại nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, hơn mười ngươi đang phi ngựa tới.
Y ngoái nhìn, nhận ra người trong Hổ Khiếu sơn trang, dẫn đầu là Đoàn Chính Bình.
Cả nhóm nhận ra đám lạt ma hoảng sợ bỏ đi, đều vạn phần kinh ngạc, lại thấy Lăng Hạo Thiên liền hoan hỷ, Đoàn Chính Bình nhảy xuống ngựa, nắm tay y: “Tiểu Tam nhi, cháu về rồi!”
Y gật đầu: “Sư thúc, cha mẹ cháu đâu?”
Đoàn Chính Bình đáp: “Đại sư huynh và sư tẩu vẫn ở Long cung nên đều bình an, đại ca cháu đang đến, vẫn chưa về tới nhà.
Tiểu Tam, những kẻ này đều do cháu đánh lui?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, Đoàn Chính Bình nhìn bóng dáng đám lạt ma đang dần xa khuất, hết sức kinh ngạc: “Cháu rời nhà mới nửa năm mà võ công tiến bộ hẳn, hai ca ca chắc cũng không so được.
Nào, xem cháu phong trần thế này, chắc đã bôn ba lâu rồi, hết sức vất vả, mau về nhà nghỉ, ăn chút gì đi.”
Lăng Hạo Thiên đứng nguyên, Đoàn Chính Bình lấy làm kỳ quái: “Sao thế?” Y lắc đầu.
Đoàn Chính Bình biết y tính khí cổ quái, lại lựa lời khuyên: “Cha mẹ cháu không có nhà, không cần lo lắng, nhị ca cháu và Bảo An đều ở trong sơn trang.
Tiểu Tam, cháu xa nhà lâu rồi, không muốn về thăm họ sao?”
Lăng Hạo Thiên nhìn về Hổ Sơn, lòng đau xót khôn tả, biết chỉ cần đi nửa ngày là về đến nhà, lại thấy Bảo An.
Nhớ đến cô, nội tâm y lại như có lửa cháy, buồn bã không sao kìm nổi, y không hiểu mình mong ngóng được quay về nhìn cô một lần, nhìn lại nụ cười thân thiết khả ái của cô, huyên thuyên vô tư lự, tận tình cười nói như xưa đến thế nào.
Nửa năm trước rời nhà, y có ý tránh né, càng đi xa càng tốt, lúc này khoảng cách gần lắm, lẽ nào lại không cố nhẫn nại mà cứ đi gặp cô? Lòng y rung lên: “Ta cứ về, nhìn nàng một lần là đủ, có lẽ nhìn lén một lần rồi đi ngay.” Lại nghĩ: “Không, ta sao lại quay về? Thấy nàng rồi, ta còn đi được sao? Lại khống chế mình không nói… nói ra tâm ý với nàng sao?”
Nghĩ vậy, lòng y đau như dao cắt, trước mắt tối sầm, cơ hồ ngã gục xuống.
Đoàn Chính Bình thấy thần thái y quái lạ, trán toát mồ hôi, tưởng y thụ nội thương trong trận ác đấu vừa rồi, vội hỏi: “Tiểu Tam nhi, cháu không khỏe chỗ nào? Mau vận khí khắp Nhâm Đốc mạch một vòng rồi về trang, ta sẽ bắt mạch cho cháu.”
Lăng Hạo Thiên hít sâu một hơi: “Sư thúc, cháu không sao.” Y quay người đi, tâm thần hoảng hốt, chân trái đá phải một cây loan đao, tung chân hất mạnh, cây đao bay lên, y bắt lấy: “Cháu giết người dùng loan đao này, tựa hồ là một nhân vật trọng yếu ở kinh thành, đồng bạn y nhất định sau này sẽ tìm cháu báo cừu.
Cháu không muốn liên lụy cha mẹ, nên không về nhà.”
Đoàn Chính Bình khuyên giải, y phất tay, đưa loan đao cho sư thúc, rồi nhảy lên một thớt ngựa, vỗ mạnh giục ngựa lướt đi.
Đoàn Chính Bình gọi với theo: “Tiểu Tam, cháu đi đâu?”
Y đáp từ xa: “Cháu đến phương nam du ngoạn, cha mẹ không cần lo.”
---- Hết hồi 132 ----