Chúng nhân dưới đài huyên náo một hồi nhưng không có cách nào đành ngồi xuống.
Đệ tử các đại phái chính giáo kìn kìn kéo đến ngồi trước thạch đài, ngăn cách giang hồ nhân sĩ.
Thủ lĩnh các đại phái cùng nhau lên đài, ngồi xuống ghế, trừ Thiếu Lâm thất đại thần tăng còn có Nga My Chính Ấn hòa thượng, Võ Đang chưởng môn Lý Thừa Phong, Củng Thiên Phàm của Hoa Sơn, Chu Bang của phái Trường Thanh, Hứa Phi của phái Điểm Thương, tổng cộng mười hai người.
Các phái Tuyết Phong, Bồng Lai, Thanh Sương nhân tài điêu linh, không có người đến phó hội.
Chúng nhân hỏi han nhau, mới biết Tuyết Phong phái từ khi chưởng môn Tư Mã Trường Thắng chết đi, môn phái chia năm xẻ bảy, nhị đệ tử Bạch Huấn giết sư đệ Khúc Tường và Mạnh Thành, tự phong làm chưởng môn; đại đa số đệ tử bất phục, cùng rời bỏ môn phái.
Bồng Lai phái lại xảy ra tranh chấp giữa hai chưởng môn nhân Vương Viễn Sơn và Mã Siêu Âu, thiếp mời của Thiếu Lâm đưa tới cũng bị hai người tranh đoạt, kết quả lưỡng bại câu thương, Bồng Lai phái liền tự động thoái xuất khỏi hàng ngũ cửu đại phái.
Thanh Sương phái chưởng môn nhân Trử Hiếu Hiền tầm cừu Thịnh gia tại Hàng Châu thất bại liền bế môn luyện công, không hỏi đến thế sự, đệ tử đều từ biệt trở về nhà, Thanh Sương tan rã.
Các tăng nhân chữ Thanh, Lý Thừa Phong, Chính Ấn cùng Hứa Phi đều từng tham dự trận chiến Nam Xương, nhắc lại hào tình tráng liệt năm xưa và tình hình sa sút, cao thủ điêu linh hôm nay đều lấy làm buồn lòng.
Củng Thiên Phàm và Chu Bang đều là nhân vật hậu bối, tịnh không cảm khái trước việc ba phái tan tác, ngược lại ngầm vui mừng vì địa vị bản phái trong võ lâm càng trọng yếu hơn.
Chúng nhân ôn cố tri tân xong, Thanh Thánh lên tiếng: “Hôm nay tụ hội mong các vị cùng thương lượng những đại sự gần đây trong võ lâm.
Mấy phái chúng ta tình như thủ túc, từng lập thệ kết đồng minh, đời đời hỗ trợ hợp tác, giữ mãi tình hữu hảo.
Những oán cừu trong mấy năm nay nguyện bằng ngã phật từ bi, hóa lệ khí thành tường hòa, còn những thị phi hiểu lầm, hy vọng đem ra rũ sạch trước mặt tất cả.
Gần đây trên giang hồ có kẻ nào ác độc, chúng ta là lãnh tụ chính giáo, cũng nên tính cách liên thủ chế trụ như thế nào? Sau khi hội đàm, bản tự xin tận tình địa chủ, mời chư vị dùng chút cơm chay, thưởng thức trà Tung hàn Long Tỉnh.”
Lý Thừa Phong gật đầu: “Thanh Thánh phương trượng rất đúng, mấy năm nay, các đại phái chúng ta xa cách, ít có cơ hội tụ hội nên giao tình nhạt dần, với giao tình mấy chục năm của chúng ta, tình huống tranh hùng ít, tình huống hợp tác nhiều, hôm nay cùng gặp mặt, có gì mong các vị cứ giãi bày là hay nhất.”
Thanh Triệu, Hứa Phi đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Củng Thiên Phàm lại nói: “Các vị tiền bối nói rất có đạo lý nhưng vãn bối có lời muốn nói, ‘ngọc bất trác bất thành khí’, nếu không liên tục cọ xát sao có thể tiến bộ? Chúng ta được hiệu xưng võ lâm lục đại môn phái mà chỉ hợp tác, không có thi tài, làm sao đột phá được? Theo vãn bối, hôm nay là cơ hội mọi người tụ hội, chi bằng so tài cao thấp giữa sáu môn phái, định tôn ti, nhằm khích lệ các môn phái nỗ lực luyện võ, khiến võ đạo cao thâm hơn.” Những lời này gã cân nhắc đã lâu, lúc này cất tiếng sang sảng, không ít người chính phái dưới đài lên tiếng phụ họa.
Thanh Hải đứng dậy, lớn tiếng: “Củng chưởng môn nói không sai, Thiếu Lâm đệ tử tuy thường tỷ thí nhưng không sao sánh được cọ xát với việc được tuyệt kỹ của phái khác? Môn hạ đệ tử của bần tăng tuyệt đối nguyện ý cùng đệ tử các phái tỷ võ nhằm tiến bộ.” Y thân hình cao lớn, giọng nói vang vang, nhiều nhân sỹ dưới đài nghe rõ, nếu được thấy sáu phái tỷ võ coi như chuyến đi này không uống nên đều lớn tiếng vỗ tay hò hét.
Thanh Thánh nhìn Thanh Hải có vẻ không vui nhưng không nói gì.
Thanh Triệu nói: “Thanh Hải sư đệ, việc này định đoạt thế nào còn phải nghe chưởng môn nhân chỉ thị.”
Thanh Pháp mày cao mắt hẹp, thân hình cao gầy, liền xen vào: “Hàng Long đường chủ lẽ nào là kẻ không có đảm lượng? Đúng rồi, môn hạ đệ tử của sư huynh lần trước thua dưới tay đệ tử của đệ, vì thế mới không muốn mất mặt nữa, đúng không?”
Thanh Triệu nhíu mày: “Thanh Pháp sư đệ, việc này ta đã quên rồi, sao đệ còn giữ trong lòng? Sư huynh đệ tỷ võ với nhau, thắng thua có là gì?”
Thanh Hải lớn tiếng: “Đúng, vì các sư huynh đệ chúng ta quá chiêu, không ai cố gắng, thắng thua cũng không coi là gì, ngay cả Hàng Long đường chủ cũng ơ hờ như vậy, vì thế đệ mới đề nghị đệ tử bản tự được tỷ võ với người phái khác mới có tiến bộ.
Các vị xem có hợp lý không?”
Chính Ấn hòa thượng, Lý Thừa Phong, Hứa Phi, Củng Thiên Phàm, Chu Bang nghe vậy đều không chen vào, trong lòng nở hoa trước việc Thiếu Lâm nội loạn.
Ai cũng biết gần mười năm nay, trong phái Thiếu Lâm có nhiều tăng nhân học võ thành tựu liền thu đệ tử, tự thành phái hệ, minh tranh ám đấu, Thiếu Lâm thất thần tăng là bảy ngọn núi cao nhất trong phái, trừ chưởng môn nhân Thanh Thánh cùng Hàng Long đường chủ Thanh Triệu công chính vô tư, Phục Hổ đường chủ Thanh Đức hồn hậu chất phác, bốn người khác đều lập thế lực, không lý gì đến ước thúc của chưởng môn, thật đang tạo ra cục diện chia rẽ cho bản phái.
Thanh Triệu chậm rãi lắc đầu nhìn sư huynh, Thanh Thánh thở dài: “Muốn tỷ võ đợi khi bàn chính sự xong.
Thanh Hải, đệ ngồi xuống.” Thanh Hải ngồi xuống, nhìn sang Thanh Pháp với vẻ đắc ý.
Thanh Thánh nhìn sang các chưởng môn nhân phái khác, chậm rãi nói: “Các vị chưởng môn nhân cười chê rồi, các vị thấy đề xuất của lão nạp thế nào?”
Chính Ấn hòa thượng mập ú như Di Lặc phật, lên tiếng trước: “Đại sư nhắc đến việc nêu ra oan cừu, lão nạp cũng có một việc muốn nhắc tới để các vị xem xét.
Lão nạp có một quan môn đệ tử tên Liễu Thiếu Khanh, nhân phẩm đoan chính, hành sự quang minh, không hiểu đắc tội với đệ tử Điểm Thương Trương Khiết thế nào mà bị đánh thành trọng thương?” Nói rồi nhìn sang Hứa Phi với ánh mắt sáng rực.
Hứa Phi vẫn lạnh lùng, từ lúc thượng đài không nói câu nào, chỉ lặng lẽ dựa vào ghế, hai tay đặt lên đùi, nghe Chính Ấn nói liền quay sang nhìn, chậm rãi đáp: “Nhân phẩm đoan chính, hành sự quang minh, tám chữ này chỉ e không đến lượt lệnh đồ.”
Chính Ấn biến sắc, lớn tiếng: “Hứa quan chủ có ý gì?”
Hứa Phi đáp: “Trương Khiết đã bẩm báo sự tình với tại hạ.
Cử chỉ hành vi của đồ đệ các hạ tại Ngân Bình sơn trang thật khiết người ta phẫn uất, hắn bị Tiêu đại tiểu thư loại rồi liền trốn trong trang, định tìm cơ hội tiếp cận tiểu thư để ăn trộm võ học bí cấp.
Nếu Trương Khiết không ra tay ngăn cản, đánh hắn bị thương, chắc hắn đã chết dưới tay người Ngân Bình sơn trang lâu rồi.”
Chính Ấn tắc tị, nhưng xưa nay bênh vực đệ tử, làm gì có chuyện chịu mất mặt trước đám đông, đập tay quát to: “Hứa quan chủ công nhiên vu khống, có chứng cớ gì không?”
Hứa Phi không thèm nhìn lão, lấy một phong thư trong tay áo ra: “Tại hạ sai đệ tử lên Ngân Bình sơn trang tìm tang chứng, đây là hồi đáp của Tiêu đại tiểu thư.
Các hạ xem đi.”
Chính Ấn tiếp lấy, thấy nét chữ tú lệ, nói lại hành vi của Liễu Thiếu Khanh tại sơn trang quả nhiên như Hứa Phi nói, đồng thời bày tỏ cảm kích Trương Khiết ra tay ngăn cản… Ký tên là Tiêu Nhu.
Sắc mặt Chính Ấn cực kỳ khó coi: “Thư này nhất định do các hạ và Tiêu đại tiểu thư câu kết tạo ra.”
Hứa Phi ngẩng lên, chầm chậm nói: “Chính Ấn đại sư, mấy chục năm nay chưa ai dám nói với tại hạ như vậy.”
--- Xem tiếp hồi 142 ----