Thiên Quan Song Hiệp


Bảy người đi khoảng nửa thời thần mới đến Hạ Phổ trấn cách Đường Cô Khẩu hai mươi dặm.

Hạ Phổ trấn không giống một ngư thôn, bên ngoài tường bao cao vút như một tòa thành bảo kiên cố, trên đầu tường đứng đầy những hán tử cầm đuốc, chăm chắm nhìn xuống dưới.
Niên Đại Vỹ đến cửa trấn, vén rèm xe vẫy tay với thủ hạ, viên thủ hạ lập tức đến trước cửa thành lớn tiếng: “Bính Vũ đàn chủ Niên đại gia, đàn chủ Tân Vũ kiêm Canh Vũ đàn Giang Hạ của Thanh Bang bái kiến Phác lão đại.” Đoạn cung cung kính kính đưa danh thiếp, hán tử canh cửa đón lấy, lặng lẽ tiến vào trong, một lúc sau mới quay lại nói: “Phác lão đại mời hai vị đàn chủ.”
Triệu Quan và bọn Niên Đại Vỹ theo hán tử đi qua một thạch môn, hai bên đứng chật những hán tử đeo đao kiếm, vận kình trang, ai nấy trợn mắt trợn mũi, như hung thần ác sát nhe nanh múa vuốt dưới ánh lửa.

Gã thầm nhủ: “Trước đây nghe người ta nói đến ‘bắc phương điêu dân’, người ở chỗ quỷ quái này quả nhiên hung hãn, chả trách quan binh cũng không dám tới.”
Bảy người được dẫn vào một gian đại sảnh đèn đuốc sáng choang, tiếng người ồn ã, hơn mười người lố nhố đứng trong đó.

Có mấy hán tử thô hào đang ôm ca kỹ hoặc chơi bài cửu, xem ra đều là đầu mục của hải đạo quật.

Niên Đại Vỹ chào hỏi mấy người quen biết, Triệu Quan ngầm quan sát khắp gian đại sảnh, thầm tính toàn: “Muốn đầu độc cả nhóm hải tặc này hôn mê cũng không khó lắm.” Không lâu sau một người lớn tiếng: “Lão đại đến.”
Từ sau đại sảnh bước ra một hán tử chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, bộ râu quai nón không che hết vết sẹo dài trên má trái, mái tóc hoa râm khá gọn gàng.

Hắn vừa bước ra, trong sảnh đường liền yên tĩnh, chúng đầu mục đồng thời đứng dậy, cung cung kính kính xuôi tay, không dám thở mạnh.
Niên Đại Vỹ tiến lên vòng tay cười hỏi: “Phác lão đại, cách biệt mấy tháng mà khí sắc của lão huynh ngày càng tốt hơn hẳn, chắc gần đây sinh ý hưng vượng lắm?”
Phác lão đại nhìn lão, khóe miệng hơi nhếch lên, hé cười đáp: “Niên đàn chủ cũng vậy.

Vị này là…” Đoạn nhìn sang Triệu Quan.
Niên Đại Vỹ giới thiệu: “Vị này là vì sao mới của bản bang, Giang Hạ Giang đàn chủ, kiêm nhiệm hai đàn Nam Xương Tân Vũ và Lạc Dương Canh Vũ, tuy còn trẻ nhưng tài năng hơn người, huynh đệ cố ý đưa đến đây gặp gỡ nhân vật truyền kỳ của Thiên Tân, ông vua trên mặt biển Phác lão đại.”
Phác lão đại vòng tay chào hỏi Triệu Quan, mời hai người ngồi xuống rồi hướng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Niên Đại Vỹ: “Niên đàn chủ, ông đến đây từ ba năm trước, hôm nay vô duyên vô cớ đột nhiên đến bản thôn, không hiểu có việc gì?”
Niên Đại Vỹ đáp: “Không giấu Phác lão đại, huynh đệ đến thăm ban đêm vì có một mối đại sinh ý muốn thương lượng với lão đại.”
Phác lão đại phất tay, tất thảy người trong đại sảnh lập tức lui ra, chỉ còn lại tám đầu mục và hơn hai mươi vệ sỹ.

Phác lão đại ngồi chính giữa, cắm đơn đao xuống hỏi: “Niên đàn chủ, Giang đàn chủ, hai vị có việc gì mau nói ra cho mau.”
Niên Đại Vỹ cười: “Vô sự đâu dám lên tam bảo điện, huynh đệ đến đây có việc cầu xin.” Quay lại gọi: “Hải Khoát, đưa lễ vật cho Phác đại gia.”
Niên Hải Khoát vâng lời, hai tay bưng một vật phủ vải bố dâng lên: “Thế bá, chút lễ vật này không đủ bày tỏ kính ý, mong thế bá nhận cho.”
Triệu Quan thầm nhủ: “Không gặp Niên đại thiếu gia một thời gian, hóa ra khá hơn nhiều.”
Phác lão đại nhìn lễ vật, ngón tay trái khẽ động, một thủ hạ tiến lên đón lấy, đưa đến trước mặt, hắn lật lớp vải bố lên liếc qua rồi ra hiệu cho thủ hạ để sang bên, ngẩng đầu nhìn Niên Đại Vỹ trừng trừng, lạnh lùng nói: “Lễ vật hậu thế này chắc có việc cầu xin.

Niên đàn chủ, lão tử là người sảng khoái, không thích nghe ông rề rà kể lể đâu.”
Niên Đại Vỹ đáp: “Đúng, đúng.

Huynh đệ xin Phác lão đại một người.”
Vẻ mặt Phác lão đại bình thản: “Ai?”
Niên Đại Vỹ nói: “Là người Triều Tiên, họ Lý.”
Phác lão đại cười hăng hắc, chợt vỗ tay xuống bàn, thủ hạ liền bưng lễ vật trả lại, hắn cười vang: “Đàn chủ tìm sai chỗ, nhầm người rồi.

Về đi.” Đoạn đứng dậy, đưa tay đuổi khách.
Niên Đại Vỹ không ngờ hắn không thèm nể mặt, lập tức đuổi khách, liền cười vuốt: “Phác lão đại, người không có ở chỗ lão đại thì thôi, nếu thật sự có mặt, giá tiền nào cũng có thể thương lượng.”
Phác lão đại hừ lạnh: “Lão tử không muốn bàn sinh ý với ngươi.

Cút ngay.”
Niên Đại Vỹ chưa kịp nói được mấy câu đã bị đối phương phủi tay đuổi đi, vội nháy mắt cầu viện Triệu Quan.

Gã đứng dậy: “Đã vậy, chúng ta nói toạc luôn ra.

Phác lão đại, bọn tại hạ nhận lời nhờ vả của quan phủ đi tìm loạn thần của Triều Tiên quốc, nghe nói có cả tiểu hoàng tử nước họ.

Quan phủ cũng biết người ở chỗ ông, không lâu nữa sẽ có quan binh đánh tới, theo tại hạ, ông muốn giữ an toàn cho tiểu hoàng tử, mau đưa họ đi trốn.”
Phác lão đại lạnh lùng đáp: “Các hạ định dọa dẫm ta chăng?”
Triệu Quan nói tiếp: “Trận thế của bên các hạ thế này chắc không sợ quan binh nhưng còn những kẻ giết người trên thuyền? Chúng không đời nào dễ dàng bỏ qua cho tiểu hoàng tử.

Tin tức đã truyền ra, mấy tên thủ hạ này của ông bảo vệ được tiểu hoàng tử?”
Phác lão đại biến sắc, tiến lên quát lớn: “Ngươi biết những gì?”
Cùng lúc, một thủ hạ vội vàng chạy vào: “Lão đại, có địch đánh tới đại môn.”
Phác lão đại quay nhìn Niên Đại Vỹ, mắt lộ hung quang, lạnh lùng nói: “Hay cho Niên Đại Vỹ, dám lớn mật bán đứng ta.”
Niên Đại Vỹ hoảng hồn, hai chân mềm nhũn, vội nói: “Phác lão đại, việc… việc này không liên can đến huynh đệ, những kẻ đó không phải huynh đệ mời đến.”
Phác lão đại quyết không tin: “Bắt hai tên khốn này lại trước, các huynh đệ mau theo ta ra chống địch.” Chúng nhân trong sảnh nghe lão đại phân phó, cùng bạt đao xông lên, vây chặt bảy người bọn Triệu Quan.

Phác lão đại thấy hai đàn chủ, một mập ú, một trẻ ranh, mấy người đi theo đều gió thổi cũng bay, thầm nhủ thủ hạ thừa khả năng đối phó, không thèm nhìn đến người Thanh Bang mà rảo bước đi ra.
Triệu Quan thấy tình thế chuyển biến liền nói: “Niên lão huynh, có phải con mẹ tên tri phủ kia bán đứng lão huynh chăng?”
Niên Đại Vỹ nóng lóng: “Quế tri phủ tuyệt không hãm hại lão ca như vậy, nhất định có hiểu lầm.”
Triệu Quan nói: “Giờ không phải lúc giải thích, Hải Khoát, đem hai thủ hạ bảo vệ cha ngươi.

Thư Cận ở lại trông nom chỗ này, Đinh Hương theo ta ra ngoài xem tình huống thế nào.” Chưa dứt lời, người đã lướt ra ngoài song cửa, kéo Đinh Hương theo, vệ sỹ trong sảnh hô hào định xông lên chặn nhưng Triệu Quan và Đinh Hương cùng mất bóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui