Sáng hôm sau, Phác lão đại hạ lệnh lên đường, Trịnh Khuê Dung lại tỏ vẻ hoảng sợ, từ trong khoang thuyền bước ra kêu lớn: “Không hiểu sao thủy thủ trên thuyền của ta đều nhợt nhạt, ai nấy không bò dậy nổi.”
Phác lão đại nhíu mày: “Lẽ nào nhiễm bệnh?” Rồi nhảy sang lâu thuyền kiểm tra, quả nhiên hơn mười thủy thủ đều đang nôn mửa, nằm mềm oặt trên sàn thuyền.
Bạch lão tam nói: “Mọi người trên thuyền ngủ cùng nhau, cùng sinh bệnh cũng không phải chuyện lạ, một hai ngày sau là đâu lại vào đấy.”
Phác lão đại đành dặn: “Đã thế hôm nay tạm nghỉ một hôm, đợi họ khỏi rồi lại khởi trình.”
Không ngờ đến chiều lại có thêm bảy, tám Triều Tiên võ sỹ đổ bệnh, đến tối, trừ người trên thuyền Triệu Quan bình an vô sự, cả bốn thuyền khác ai nấy đều nôn mửa không ngừng, có hai người tắt hơi.
Công chúa cực kỳ lo lắng, triệu Trịnh Khuê Dung, Phác lão đại cùng Triệu Quan đến tìm đối sách.
Trịnh Khuê Dung tựa hồ không lo lắng lắm: “Các võ sỹ không quen đi thuyền, hiện giờ trời lại lạnh, chả trách bệnh nặng thế này, mong công chúa đừng quá lo lắng.”
Phác lão đại lắc đầu: “Nhưng thủ hạ của ta cũng đổ bệnh mới lạ, tất cả đều sống quanh năm trên biển, làm gì có chuyện dễ dàng mắc bệnh thế này.
Công chúa điện hạ, việc này có lẽ không ổn.”
Trịnh Khuê Dung trừng mắt: “Phác lão đại, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, dùng lời lẽ dọa nạt người khác, mấy hôm nữa, tất cả lại khỏe thôi.”
Phác lão đại trợn mắt nhìn lại: “Thêm mấy hôm nữa, Đông Doanh tặc thuyền đi xa rồi, đuổi thế nào được?”
Trịnh Khuê Dung bĩu môi: “Đâu có dễ thế? Để cho những thủy thủ khỏe mạnh dùng một chiếc thuyền nhỏ bám theo, biết nơi chúng đến rồi quay về thông báo.
Điện hạ, bây giờ ai cũng hư nhược, nên dừng lại nghỉ ngơi, đợi khôi phục thể lực mới giong buồm đuổi tiếp.” Trịnh, Phác lại tranh chấp với nhau.
Công chúa ngần ngừ, hỏi Triệu Quan: “Giang đàn chủ có cao kiến gì chăng?”
Triệu Quan từ đầu đến giờ không lên tiếng, nghe công chúa hỏi mới đáp: “Tại hạ không có ý kiến, việc này cứ để Phác lão đại và Trịnh đại nhân làm chủ.”
Công chúa gật đầu, lựa chọn biện pháp chiết trung: “Được rồi, Phác tiên sinh, mong ông cho người dùng thuyền bám theo chúng, những thuyền khác tạm nghỉ lại một ngày.” Rồi cho ba người lui ra.
Hôm sau, chúng nhân vẫn phải dừng thuyền, Phác lão đại sai Bạch lão tam dẫn hai thủy thủ, hai Triều Tiên võ sỹ dùng thuyền nhỏ bám theo, đến tối mà thuyền vẫn chưa quay lại, hắn lo lắng, tự lấy một con thuyền khác đuổi theo, hai thời thần sau mới quay về mặt mày nhợt nhạt: “Mọi việc hỏng rồi, người chúng ta phái đi đều… đều ngộ nạn.”
Công chúa cả kinh, vội hỏi han tình thế, Phác lão đại đáp: “Tựa hồ họ bị Đông Doanh tặc tử phát hiện, năm người đều bị đao chém chết trên thuyền.” Công chúa cùng bọn Trịnh Khuê Dung đều kinh ngạc, lệnh cho chúng Triều Tiên võ sỹ và thủy thủ thay nhau canh gác ban đêm.
Phác lão đại vừa tức vừa hận, trách Trịnh Khuê Dung đề ra chủ ý sai lầm khiến thủ hạ của hắn bị sát hại.
Trịnh Khuê Dung không chịu nhượng bộ, cho rằng Bạch lão tam mạo hiểm, đi quá sát thuyền địch mới bị phát hiện tung tích, khiến thủ hạ của y cũng mất mạng theo.
Hai người cãi nhau mãi không thôi, công chúa tâm phiền ý loạn, hạ lệnh cho Trịnh Khuê Dung về thuyền nghỉ, hôm sau mới tính tiếp.
Đêm đó, Đinh Hương hỏi: “Thiếu gia thấy việc này thế nào?”
Triệu Quan đáp: “Trên thuyền này có người không muốn đi cứu tiểu hoàng tử.”
Đinh Hương hỏi: “Sao thiếu gia lại biết?”
Triệu Quan đáp: “Hai ngày trước, các thủy thủ võ sỹ bất ngờ sinh bệnh, chỉ có người trên thuyền Trịnh Khuê Dung và chúng ta không sao, tất nhiên có vấn đề.
Sáng nay ta đi xem xét, các thủy thủ sinh bệnh hiển nhiên bị người ta hạ độc.
Độc này không phải ta hay muội hạ.”
Đinh Hương ngoẹo đầu: “Hiện tại muội không nhận ra ai khả nghi hơn.
Thiếu gia, là ai hạ thủ?”
Triệu Quan lắc đầu: “Ta vốn cho rằng Bạch lão tam khả nghi nhất, hắn không phải người Triều Tiên, không muốn mạo hiểm cứu tiểu hoàng tử, nên mới cố ý gây trở ngại nhưng hôm nay hắn chết rồi, đương nhiên không phải.”
Đinh Hương lại hỏi: “Phác lão đại là người trực tính, Trịnh Khuê Dung lại trung thành, chúng Triều Tiên võ sỹ hà cớ lại làm thế? ”
Triệu Quan trầm ngâm: “Chúng ta lưu tâm một chút, có khi sáng mai lại tìm ra một chút manh mối.”
Không ngờ sáng hôm sau lại có thêm biến cố kinh nhân, trời chưa sáng lại phát hiện thêm năm Triều Tiên võ sỹ và tám thủy thủ bị người ta dùng đao chém chết trên thuyền, tử thi ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Trịnh Khuê Dung lập tức bẩm báo với công chúa, nàng nhận tin liền nhợt nhạt mặt mày, nhíu mày ngẫm nghĩ.
Phác lão đại vạn phần kinh hãi, vội vàng đến chỗ công chúa cầu kiến.
Trịnh Khuê Dung thấy hắn, thần sắc liền lạnh lùng hẳn: “Ta muốn một mình gặp điện hạ, ngươi tránh sang thuyền khác cho ta.” Phác lão đại thấy đối phương tỏ vẻ vô lễ, nộ khí liền bột phát, nhưng thấy công chúa hơi gật đầu, đành cố nén, lui ra ngoài lâu thuyền.
Triệu Quan bị tiếng huyên náo đánh thức, ra đến mạn thuyền, thấy Trịnh Khuê Dung đuổi Phác lão đại đi, cùng công chúa mật đàm.
Gã đánh mắt ra hiệu cho Đinh Hương, cô hiểu ý đi tìm thị nữ của công chúa.
Mấy hôm nay cô và người thị nữ này rất thân thiết nhưng thị nữ thấy sự tình trọng đại, không dám tiết lộ, cô phải phân tích thiệt hơn, thị nữ mới nói cho cô và Triệu Quan biết những gì Trịnh Khuê Dung nói với công chúa.
Vốn y nhận định tất cả do Phác lão đại ra tay: Phác lão đại chỉ huy thủy thủ nấu ăn hạ độc mới khiến ngần ấy người đổ bệnh, lúc phái Bạch lão tam truy đuổi lại mật lệnh cho phó tướng giết các Triều Tiên võ sỹ rồi tự thân lấy cớ tiếp ứng đến giết Bạch lão tam diệt khẩu, việc đêm qua hắn lại giết các võ sỹ, giết thêm các thuỷ thủ để che tai mắt người khác.
Nguyên nhân hắn làm thế để gạt bỏ Trịnh Khuê Dung, độc chiếm quyền bảo vệ công chúa, và công lao cứu tiểu hoàng tử.
Trịnh Khuê Dung chủ trương lập tức giết Phác lão đại nhưng công chúa gạt đi, cho rằng mọi người đang ở trên thuyền, nếu bắt Phác lão đại sẽ khiến các thủy thủ không phục, một khi xảy ra loạn ai cũng gặp nguy hiểm về tính mạng.
Triệu Quan nhíu mày, nhìn vào trong phòng, công chúa và Trịnh Khuê Dung vẫn đang mật đàm.
Trời sáng dần, sương mù giăng giăng, mặt biển hiện ra mênh mang.
Không lâu sau, Trịnh Khuê Dung bước ra, quay ngay về thuyền mình, thần sắc thập phần âm trầm.
--- Xem tiếp hồi 161 ----
Hải thượng điệp huyết = Chém giết trên biển