Triệu Quan một mình đứng trên mũi thuyền, trầm tư giữa làn sương sớm lạnh buốt, chợt nghe có tiếng bước chân dận nhanh xuống mạn thuyền, một người đến sau lưng gã, thấp giọng nói: “Giang đàn chủ.”
Gã nhận ra giọng công chúa, bất giác hơi kinh hãi quay lại, quả nhiên nàng đứng sau lưng, toàn thân chìm trong làn sương hư vô phiêu diêu, cơ hồ không nhìn rõ, gã cũng hạ giọng: “Ngoài này gió lạnh, điện hạ không nên ở lâu.”
Công chúa khẽ lắc đầu: “Giang đàn chủ, bản tọa có một việc khẩn yếu nhờ đàn chủ giúp.”
Gã gật đầu: “Xin điện hạ cứ nói.”
Công chúa hơi run lên: “Bản tọa muốn nhờ ngài bắt Trịnh Khuê Dung!”
Gã hơi ngẩn người, nhìn nàng không nói gì.
Công chúa tựa hồ không đứng vững, bám lấy thành thuyền, gã đưa tay đỡ nàng, cầm lấy bàn tay ngà ngọc liền cảm giác lòng tay nàng lạnh như băng.
Công chúa đứng giữa sương mù nhìn gã, thấp giọng: “Bản tọa hoài nghi hắn mới là hung thủ hạ độc sát nhân chứ không phải ai khác.”
Gã gật đầu, trong lòng dấy lên vô vàn ý niệm, vốn gã hoài nghi Trịnh Khuê Dung là kẻ ngầm giở trò, chỉ không thể xác định vì sao y làm thế.
Y là thị vệ đắc lực nhất của công chúa, lúc nào cũng thận trọng bảo vệ tiểu hoàng tử, được công chúa thập phần tín nhiệm, hà cớ nửa đường đi cứu tiểu hoàng tử lại giở quẻ? Tối đó y đến mật đàm cùng công chúa, hôm sau các thủy thủ liền sinh bệnh, lẽ nào là vâng chỉ ý của nàng? Công chúa nóng lòng cứu đệ đệ, sao lại cố tình gây trở ngại? Nếu nàng có chỉ ý này, vì sao còn đi tìm mình?
Gã nắm chặt bàn tay run rẩy của nàng, lập tức minh bạch nhiều việc, công chúa kỳ thật không hề tín nhiệm Trịnh Khuê Dung, thế nên mới không muốn đi cùng thuyền với y.
Trên thuyền xảy ra biến cố, nàng liền nghi ngờ y đầu tiên chứ không phải Phác lão đại hay mình.
Nàng lại nói: “Ta muốn hắn yên tâm nên mới cố ý khiến hắn tưởng ta tin lời hắn, hạ lệnh cho hắn bắt Phác lão đại.
Lúc hắn bắt xong, ta sẽ gọi hắn đến gần, ho khẽ hai tiếng, mong đàn chủ xuất thủ chế trụ hộ.
Ta sẽ có biện pháp khiến hắn nói thật.”
Triệu Quan gật đầu: “Được, tất cả nghe theo lời công chúa phân phó.” Công chúa nhìn gã thật sâu rồi đi nhanh vào khoang.
Không lâu sau, Trịnh Khuê Dung sang thuyền của công chúa, lớn tiếng: “Phác Trung Nghị nghe lệnh!”
Phác lão đại quay về, tức giận: “Ngươi đang đánh rắm gì hả?”
Trịnh Khuê Dung đáp: “Công chúa có lệnh, tọa thuyền lập tức quay về đội ngũ, để bản nhân và Phác Trung Nghị đi tìm tiểu hoàng tử.”
Phác lão đại lạnh lùng: “Ngươi oan uổng vu cáo ta những gì với công chúa? Ngươi cho công chúa quay về an toàn rồi sẽ cậy quyền lực giết ta, đúng không?”
Trịnh Khuê Dung cười lạnh: “Ngươi định mưu phản, lại chính miệng nói ra, khỏi cần ta mất công báo với công chúa.” Đoạn bước lên tuốt yêu đao chém mạnh.
Phác lão đại nổi giận: “Định động thủ hả?” Rồi tuốt đơn đao chống đỡ, mọi thủy thủ võ sỹ đứng ở hai thuyền lớn tiếng trợ trận nhưng không thể xông tới giúp sức.
Phác lão đại võ công sút hơn, thoáng chốc đã bị thương ở vai, ngã xuống sàn.
Trịnh Khuê Dung lấy thừng trói lại, kề đao lên cổ hắn.
Triệu Quan chuẩn bị sẵn độc dược trong tay áo, chỉ đợi phát ra nhưng chợt nghe cửa khoang vang động, công chúa bước ra: “Hay lắm, sau cùng cũng bắt được loạn tặc.”
Phác lão đại cao giọng: “Oan uổng, oan uổng! Điện hạ, kẻ sát nhân trên thuyền là người khác, mong công chúa lưu tâm!”
Công chúa nói: “Trịnh Khuê Dung, đại nhân làm tốt lắm, đưa phản tặc lại đây, ta có lời muốn hỏi.”
Trịnh Khuê Dung phản đối: “Loạn thần tặc tử lang sói này có gì phải hỏi, một đao giết chết là xong.”
Công chúa lắc đầu: “Ta muốn hỏi hắn xưa kia mẫu hậu ban ân như thế mà hắn sao lại có thể vong ân phụ nghĩa? Mang đến đây.”
Trịnh Khuê Dung xách Phác lão đại tới, công chúa tựa hồ vô cùng kích động, chợt quay lại ho hai tiếng, Triệu Quan lập tức xuất thủ, chộp cổ tay Trịnh Khuê Dung.
Y phản ứng cực nhanh, vung tay chặn lại: “Định làm gì?” Quay sang nhìn thấy công chúa thoái lui mấy bước, y liền hiểu ngay nàng hạ lệnh cho gã bắt mình liền quát to rút chủy thủ lao bổ vào nàng.
Triệu Quan quát: “Lớn mật.” Một tay gã chụp vào bối tâm địch nhân, tay kia đánh trúng chủy thủ, lúc ra tay gã sử dụng độc dược, Trịnh Khuê Dung chống sao nổi, ngã gục xuống ngay.
Gã điểm huyệt đạo rồi mặc họ Trịnh nằm lăn dưới sàn thuyền.
Công chúa mặt lạnh như sương, ngưng thị nhìn Trịnh Khuê Dung hồi lâu, y ngạo nghễ nhìn lại, nàng lạnh giọng: “Hóa ra ngươi muốn lấy mạng ta, dọc đường mới tiết lộ hành tung để thích khách đuổi tới.
Trịnh Khuê Dung, Tuyên thái hậu cho ngươi lợi lộc gì khiến ngươi theo chân bọn ta làm nội gián?”
Trịnh Khuê Dung mặt mày nhợt đi, liền đó ngẩng đầu cười ha ha: “Ngươi đã biết rồi, ta còn ngại gì không nói ra, dù gì tiểu hoàng tử cũng lọt vào tay Đông Doanh ẩn giả, ngươi không thể cứu được, ta cũng quăng hết nước uống trên thuyền rồi, cả mạn thuyền cũng bị ta hủy.
Công chúa điện hạ, ngươi giết ta cũng được, dù gì ngươi cũng chỉ sống thêm mấy ngày nữa, chúng ta cùng xuống âm gian quả thật náo nhiệt vô cùng.”
Công chúa hừ lạnh, Phác lão đại cả kinh sai thuỷ thủ đi xem xét, quả nhiên phát hiện các chum nước đều trống không, mạn thuyền cũng bị hủy.
Triệu Quan liền cởi dây trói, Phác lão đại nổi giận xông lên vả cho Trịnh Khuê Dung một cái nên thân: “Công chúa tín nhiệm ngươi như vậy mà ngươi… ngươi sao có thể lòng lang dạ sói đến mức này?”
Trịnh Khuê Dung khóe môi rỉ máu, quay lại lớn tiếng: “Ai vì chủ nấy, có gì mà sai? Ta phụng mệnh đương kim vương thượng thanh trừng loạn tặc phản thần, sao lại không đúng?”
Công chúa thần sắc trấn định, đi mấy vòng trên thuyền rồi quay lại trước mặt Trịnh Khuê Dung: “Ta hoài nghi ngươi ám tàng tâm cơ nên mới bám theo chúng ta, có điều không xác định được.
Ngươi ngoi lên được vị trí thủ phụ thị vệ đại thần, toàn do mẫu hậu ta đề bạt, người lúc nào cũng tín nhiệm ngươi.
Ngươi tương trợ bản tọa cứu tiểu hoàng tử, chạy khỏi đất nước rồi lại dẫn thích khách tới là vì sao? Lẽ nào muốn ta chết tại hải ngoại?”
Trịnh Khuê Dung cười ha hả: “Công chúa cũng có kiến thức đấy.
Vương thượng mới lên ngôi đã bắt Văn Định vương hậu cùng hoàng đệ, nếu giết đi thì sau này dựa vào cái gì mà dùng nhân hiếu trị quốc? Nếu tiểu hoàng tử thoát được tử lao, trốn khỏi quốc gia, coi như không tuân vương lệnh, sau đó chết ở hải ngoại, đương nhiên không ảnh hưởng đến đức độ của vương thượng.”
Công chúa chăm chú nhìn y, chầm chậm gật đầu: “Hay, hay lắm.
Ta biết ngươi có chút phân lượng trong làng nho, luôn tin vào nhân nghĩa lễ trí của nho học, hiện giờ phái Triệu Quang Tổ ủng hộ nho gia đắc thế, ngươi nhất định kết thân với họ, đúng không?”
Trịnh Khuê Dung thản nhiên: “Không sai.
Triệu tiên sinh dùng lý tưởng nho gia trị quốc, thiên hạ thuận phục, nếu không phải vì đắc tội với mấy đại thần thủ cựu, sao lại bị Trung Tông xử tử? Đệ tử cũ của Triệu tiên sinh hôm nay mới ra mặt được để phò tá vương thượng, trong nay mai sẽ xây dựng Triều Tiên quốc lấy lễ nghĩa làm gốc.”
Công chúa hừ lạnh, đi đi lại lại trên sàn thuyền, sau cùng mới lên tiếng: “Trịnh Khuê Dung, mấy lần ngươi hãm hại, ý đồ lấy tính mệnh tiểu hoàng tử và bản tọa nhưng bản tọa không giết ngươi.
Phác tiên sinh, xin tiên sinh trói hắn giam xuống đáy thuyền.” Phác lão đại chỉ huy thủ hạ áp giải Trịnh Khuê Dung đi.
Công chúa lớn tiếng: “Cách chức thủ phụ thị vệ đại thần Trịnh Khuê Dung, Phác Trung Nghị nghe lệnh.”
Phác lão đại cả kinh quỳ xuống, nàng nói tiếp: “Giao cho Phác Trung Nghị đảm nhiệm chức vụ thủ phụ thị vệ đại thần.
Đang lúc lâm nguy, hy vọng ngươi tận trung, tận lực cứu tiểu hoàng tử, hộ vệ an nguy cho tiểu hoàng tử.” Phác lão đại dập đầu vâng lệnh.
Triệu Quan ở cạnh, thầm bội phục công chúa hành sự trầm ổn, thủ đoạn cao minh, có điều trong lòng gã cảm giác bất an, tựa hồ có những việc không nghĩ thông suốt, loáng thoáng nhận ra vị công chúa cao quý bất khả xâm phạm còn có khía cạnh không thể nhận ra được.
--- Xem tiếp hồi 162 ----