Lăng Tỷ Dực cùng nhị lão ngẩn ngơ một hồi mới ló ra khỏi lùm cây, sơn quỷ nằm dưới đất, máu tươi ướt đầm mặt, dĩ nhiên đã ô hô ai tai.
Tùng Hạc Lão ngồi xổm xuống dò xét, kinh ngạc kêu lên: “Là hắn! Kỷ Hoài Tử ở Phi Thiên Quan.”
Khang Tranh lấy làm kỳ quái: “Thật sao? Không lạ là kiếm thuật của y lại tinh thâm như thế.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Hắn là ai?”
Tùng Hạc Lão nói: “Chúng ta chôn hắn trước đã, chốc nữa ta sẽ nói cho tiểu ca biết.”
Lăng Tỷ Dực không nén được nỗi hiếu kỳ trong lòng, lên tiếng: “Người cưỡi trên lưng báo thực ra là ai? Vãn bối muốn đuổi theo xem thử.”
Tùng Hạc Lão lắc đầu: “Ta không biết là ai, Lăng tiểu huynh đệ, không nên mạo hiểm vì những chuyện không đâu làm gì.”
Khang Tranh lại bảo: “Tiểu huynh đệ phải cẩn thận, không nên đuổi xa quá.”
Lăng Tỷ Dực gật đầu: “Vãn bối đi xem một chút, sẽ quay lại nhanh thôi.” Đoạn hướng vào rừng sâu lướt đi.
Tùng Hạc Lão cùng Khang Tranh đào một cái hố, đem đạo sĩ cùng hài nhi chôn cất.
Lăng Tỷ Dực cực kỳ hiếu kỳ đối với người cưỡi trên lưng báo, lần theo mùi máu mà đuổi theo, không lâu sau đã thấy bóng dáng con gấu.
Y kinh ngạc trong lòng, nhủ thầm: “Con gấu này lớn thật, thảo nào đạo sĩ đó không chống nổi, bị nó ôm chết.” Dũng khí trào dâng, y cất tiếng: “Xin đợi một chút.”
Một người ba thú lập tức dừng bước, quay lại.
Lăng Tỷ Dực thấy đôi mắt màu lục ở giữa bóng tối cúi gằm xuống tự nhìn bản thân, trực giác mách bảo: “Nó nhất định nhìn thấy mình, mình cũng muốn thấy nó.” Liền bước lên mấy bước nói: “Bằng hữu của các hạ đã thụ thương, tại hạ có linh dược trị thương, có lẽ chữa được.”
Đôi mắt màu lục tiến lại gần hơn, Lăng Tỷ Dực chăm chú nhìn, nhận ra hình như là một thiếu nữ độ mười ba mười bốn tuổi, mình mặc áo da, vẻ mặt ơ hờ, chăm chắm nhìn mình.
Lăng Tỷ Dực thò tay vào ngực áo móc ra một hộp thần cao trị thương của Hổ Khiếu sơn trang, nói: “Bôi thuốc này lên vết thương sẽ lành lại rất mau.”
Thiếu nữ nhìn theo cánh tay y giơ ra, mắt ánh lên vẻ hoài nghi, đột nhiên gầm lên khe khẽ, sặc mùi uy hiếp.
Lăng Tỷ Dực ngẩn người, thầm nghĩ: “Nó không biết nói sao?” Đoạn hướng về thiếu nữ làm ký hiệu, dạy cách bôi thuốc lên vết thương.
Thiếu nữ chỉ nhìn y, tựa hồ hoàn toàn không hiểu gì.
Lăng Tỷ Dực xoay chuyển ý niệm, lấy ra một lưỡi tiểu đao rạch một vết trên cánh tay mình cho chảy máu.
Thiếu nữ cùng ba mãnh thú vẫn nhìn y, không hiểu y định làm gì.
Lăng Tỷ Dực bôi cao lên vết thương, máu tức thì ngừng chảy.
Thiếu nữ đột ngột tỉnh ngộ, đưa tay nhận lấy hộp thần cao, xoay mình bôi lên vết thương của sói xám và hắc báo.
Lăng Tỷ Dực nhìn theo cô, trong lòng hoài nghi: “Cô bé này sống một mình ở trong núi, có cùng ai không?” Liền hỏi: “Cô nương sống một mình trong núi? Cha mẹ cô nương ở đâu?” Thiếu nữ bôi thuốc xong, thấy vết thương trên mình hắc báo cùng sói xám ngừng chảy máu, tựa hồ rất mãn ý, nghe Lăng Tỷ Dực hỏi bèn quay đầu lại, lắc đầu tỏ ý không hiểu.
Lăng Tỷ Dực thấy áo quần của cô đều làm bằng da thú, vỏ cây, vẻ mặt hoàn toàn không biết bộc lộ biểu tình, thầm nhủ: “Có lẽ cô bé từ nhỏ đã sống ở đây, chưa từng tiếp xúc với người khác.”
Thiếu nữ đột ngột đưa tay chỉ vào y, hỏi một cách hàm hồ: “Ngươi, ai?”
Lăng Tỷ Dực nghe hiểu chuyện, trong lòng vui mừng, chỉ vào mình rồi đáp: “Tỷ Dực.”
Thiếu nữ gật đầu, lại chỉ vào mình nói: “San, Nhi” Cô nói năng giống như một hài đồng mới ba, bốn tuổi, không thành câu, chỉ ngắc ngắc ngứ ngứ thốt ra ba bốn từ.
Hai người báo tên xong thì không có cách nào giao tiếp được nữa.
Thiếu nữ nhíu mày, ngẩng đầu lên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi, cảm tạ.” Lăng Tỷ Dực mỉm cười: “Không cần phải đa tạ.”
Thiếu nữ tựa hồ mười phần cao hứng, hú lên một tiếng vui vẻ, suất lĩnh ba con mãnh thú đi vào trong rừng sâu.
Lăng Tỷ Dực ngẩn ngơ một lúc mới quay về chỗ Tùng Hạc Lão và Khang Tranh, kể lại mọi chuyện, Nhị lão đều lấy làm kỳ quái, đoán rằng thiếu nữ sống trong núi một mình, lấy mãnh thú làm bạn.
Ba người cùng xuống núi, Lăng Tỷ Dực lại hỏi Tùng Hạc Lão lai lịch của đạo sĩ.
Tùng Hạc Lão giảng giải: “Kỷ Hoài Tử này từng là trụ trì của Hàng Châu Phi Thiên Quan, mấy chục năm trước cũng là một nhân vật có tiếng trong võ lâm.
Y tư thông với một thôn nữ, sinh được một đứa con.
Sau đó đã xảy ra một tấm thảm kịch khiến y vì thế mà phát cuồng, không biết bỏ đi đâu, không ngờ rằng sơn quỷ xuất hiện sau này lại là y.
Đó là việc từ hơn mười năm trước.
Nghe nói sự tình như thế này: thôn nữ nọ không hiểu vì sao lại muốn đem hài tử rời bỏ y, Kỷ Hoài Tử đại nộ, ra tay giết cả hai mẹ con.
Những người trong Phi Thiên Quan đều thấy y xuất thủ sát nhân nhưng y quá tức giận, quên mất là tự mình hạ thủ, lại ôm thi thể hai mẹ con khóc rống lên, thề rằng sẽ báo thù cho họ.
Y hoài nghi những người trong Phi Thiên Quan giết con nên đã giết sạch các đạo sĩ.
Y không tìm được chân hung, ngày càng điên cuồng hơn, phát thệ phải luyện thành võ công tuyệt đỉnh, báo thù cho con.
Nhưng hung thủ là y thì còn tìm ra thế nào được? Sao đó y luyện công bị tẩu hỏa, mỗi bận trăng tròn đều phải uống máu tươi không thì sẽ mất mạng.
Thỉnh thoảng y hạ sơn đến nông gia giết gia cầm gia súc, giết trẻ con, đại khái là vì vậy.”
Lăng Tỷ Dực cùng Khang Tranh nghe kể đều thở vắn than dài.
Người đó kiếm thuật cao diệu, có thể xưng là nhất đại cao thủ, chỉ vì điên cuồng mà trở thành quỷ quái nơi núi hoang, giờ chết trong tay mãnh thú, không khỏi khiến người ta cảm thán.
Ba người về đến bờ hồ, thấy bạch hạc đã đợi sẵn, Tùng Hạc Lão thổi tiêu gọi thuyền, ba người cùng xuống thuyền.
Lúc đó đã gần canh năm, vầng trăng tròn ngả sang phía tây, sương mù dăng dăng, trời cũng sáng dần.
Triệu Quan nghe Lăng Tỷ Dực kể, cảm thấy kinh dị vô cùng, luôn miệng khen kỳ lạ.
Trời tang tảng sáng, hai người đều cảm thấy mỏi mệt, bèn cáo biệt Khang Tranh và Tùng Hạc Lão lên bờ.
Lúc rời đi nghe thấy tiếng tiêu, tiếng đàn dìu dịu cất lên trong hồ, vang vọng trong làn sương mù, thoạt có thoạt không, phiêu diêu lơ lửng.
Triệu Quan và Lăng Tỷ Dực đứng lặng lắng nghe, như sa vào trong mộng.
Lăng Tỷ Dực trải qua một chuyến đi vất vả, giờ đứng ngơ ngẩn giữa ánh bình minh, nhất thời không biết chuyện xảy ra đêm qua là thật hay ảo.
Triệu Quan cười: “Hôm qua chúng ta gặp được hai vị lão gia gia, khác nào gặp được tiên nhân.
Huynh gặp sơn quỷ cùng sơn nhân, cũng là gặp được quỷ quái.
Trong một tối mà được gặp cả thần tiên quỷ quái, đúng là không dễ đâu.”
Lăng Tỷ Dực đồng cảm, mỉm cười: “Đệ nói đúng.
Trời sáng rồi, chúng ta mau về Thừa Thiên tự đánh một giấc.”
Hai người về đơn phòng trong Thừa Thiên tự ngủ đến tận trưa trờ trưa trật mới được tiểu sa di gọi dậy: “Có vị thí chủ họ Bạch đến hỏi các vị, nghe nói hai vị còn ngủ nên đã nhờ tiểu tăng gọi hai vị dậy.”
Lăng Tỷ Dực và Triệu Quan lúc đó mới chịu dậy, ra gặp Bạch Sơn Trà.
Bạch Sơn Trà giục hai người lên đường.
Triệu Quan nói: “Lăng đại ca, chúng ta còn chưa tính toán với tên buôn tiền họ Hồ.”
Lăng Tỷ Dực nói: “Bạch sư bá của đệ muốn gặp đệ gấp, ta đưa đệ đến Nhạn Đãng Sơn, lúc về đến giáo huấn họ Hồ cũng chưa muộn.” Triệu Quan thấy mình lỡ mất một màn kịch hay, đâm ra thất vọng nhưng biết chuyện gặp Bạch sư bá là đại sự đành ngoan ngoãn lên đường.