Thiên Quan Song Hiệp


Lại nói sau khi Triệu Quan cùng Bạch Sơn Trà, Lăng Tỷ Dực rời khỏi Hổ Khiếu sơn trang, Yến Long tự thân hạ sơn dẫn theo Trịnh Bảo An đi tìm nhi tử.

Xuống đến chân núi, Yến Long hỏi: “Bảo An, con thấy Tiểu Tam nhi sẽ đi đâu?”
Trịnh Bảo An biết sư phụ muốn qua mình dò xem hành tung của Tiểu Tam nhi, bèn mỉm cười đáp: “Con cũng không rõ lắm? Tiểu Tam nhi từng nói Phần dương tửu của Hạnh thôn ở Sơn Tây vang danh thiên hạ, muốn đến xem người ta cất kiểu gì.”
Yến Long nhìn đồ đệ, cười bảo: “Con không cần phải rào đón, ta tha cho lần này.

Đi nào, chúng ta đến Phần dương.”
Sư đồ cùng đến Sơn Tây, mấy ngày sau thì đến bến đò bền bờ Hoàng Hà, trời đã tối nên vào một tửu lâu dùng bữa.

Yến Long thấy dưới lầu ồn ào, lộn xộn bèn kêu chưởng cự muốn lên lầu trên.

Chưởng cự phân bua: “Trên lầu vẫn còn chỗ nhưng có hai người đang đấu rượu, lại thêm mấy kẻ vô công rồi nghề bu quanh xem, sợ làm mất nhã hứng của hai vị.”
Yến Long bảo: “Thế cũng được.” Rồi cùng Trịnh Bảo An lên trên lầu.

Mới lên lầu đã thấy một đám người đang bu quanh một chiếc bàn, vỗ tay cười nói, hò reo ầm ĩ, náo nhiệt vô cùng.

Hai sư đồ tìm vị trí trong góc rồi ngồi xuống, Trịnh Bảo An lấy làm hiếu kỳ, thò đầu xem hai người đang đấu rượu, đột ngột kêu úy một tiếng và gọi: “Sư phụ.”
Yến Long quay đầu sang nhìn, bất giác cũng ngẩn người, một già một trẻ ngồi bên chiếc bàn ở giữa đám đông, mặt bàn, trên ghế, dưới đất chất đầy vỏ hồ rượu rỗng, hai người ta cứ từng chén, từng chén đối ẩm rất tâm đắc, vừa uống vừa hát, rồi cười rồi nói, đều hơi ngà ngà rồi.

Thiếu niên chừng mười bốn mười lăm, không phải người nào xa lạ mà là tiểu nhi tử Lăng Hạo Thiên.

Lão nhân tuổi chừng sáu chục, tóc đã ngả bạc, cũng chẳng phải người lạ, chính là phụ thân Lăng Tiêu: Lăng Mãn Giang.
Chợt Lăng Mãn Giang lên tiếng: “Tiểu tử chúng ta không say không về.

Tửu lượng tiểu tử ngươi không kém, nào, cạn thêm ba chục chén.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiểu tử chỉ xin nói một câu! Ba chục chén thì đáng gì? Tiểu tử uống tiếp ba trăm chén.” Những kẻ đứng xem đều thuộc nhóm rỗi hơi nên đồng thanh khen hay.
Yến Long chứng kiến màn kịch, vừa bực vừa buồn cười, kéo Trịnh Bảo An chạy đến, xuyên qua đám đông, ngồi xuống cạnh hai ông cháu.

Lăng Hạo Thiên nheo cặp mắt lơ mơ, liếc thấy mẫu thân sợ đến nỗi tỉnh lại nửa phần, ngồi thẳng dậy thấy Trịnh Bảo An liền cười bảo: “Muội đến rồi.”
Lăng Mãn Giang thấy Yến Long cũng ngẩn người, dụi dụi mắt hỏi: “Tức nhi (con dâu), là con à? Thằng con trời đánh của ta đâu?”
Yến Long mỉm cười: “Công công, thật khó mà gặp được lão nhân gia, té ra lại ở đây đấu rượu với tiểu tôn tử.”
Lăng Mãn Giang nhìn Lăng Hạo Thiên, chỉ vào cậu hỏi: “Thằng lỏi này là tôn tử của ta?”
Lăng Hạo Thiên cũng chỉ vào ông hỏi lại: “Lão đầu bê tha này là gia gia con sao?” Hai người cùng nhìn nhau cười lớn, cười đến nỗi chảy nước mắt.

Những người xem thấy hai người là ông cháu đều la ó: “Lừa đảo! Hai tên này liên thủ lừa tiền.” Rồi mới chịu giải tán.

Lăng Mãn Giang đã nhiều năm không về nhà, thật sự không biết thiếu niên lại là tôn tử của mình.
Yến Long thấy hai người đã say mềm đành đặt phòng cạnh đó, dìu hai người vào ngủ.

Ngày hôm sau mới đưa một già một trẻ về Hổ Sơn.
Lăng Tiêu thấy vợ không chỉ tóm cổ được đứa con út mà đưa về cả cha già thì hoan hỉ không để đâu cho hết, vội sai người chuẩn bị tiệc nghênh tiếp phụ thân.
Lăng Hạo Thiên bị phạt bế quan, cậu ở trong tiểu hắc ốc sau trang kêu váng lên: “Bất công, bất công quá! Con cùng gia gia uống rượu, sao gia gia về thì có rượu ngon thịt béo mà con lại bị phạt?”
Vợ chồng Lăng Tiêu nghe thấy đều lắc đầu.

Lăng Mãn Giang hơi lúng túng, bảo: “Tha cho nó ra đi, ông cháu chúng ta cùng sum họp.”
Yến Long nói: “Công công, cha đừng chiều tiểu hài nhi quá sinh hư.”
Lăng Mãn Giang bèn ỷ mình tuổi cao, chỉ vào Lăng Tiêu nói: “Trước đây ta không có cơ hội chiều chuộng con, đấy vẫn là nỗi ân hận trong đời.

Con lại định không cho ta yêu chiều tôn nhi một chút sao?”
Yến Long bất lực, nghĩ thầm: “Nhỏ thì vô pháp vô thiên, già thì dung túng, ta còn nói được gì?” Rốt cuộc cũng phải thả Lăng Hạo Thiên ra, để cậu cùng ăn cơm với cả nhà.
Lăng Tiêu đã lâu không gặp phụ thân, hết sức vui mừng, liên tục rót rượu gắp thức ăn.

Lăng Mãn Giang chỉ cần có rượu là cao hứng, khen: “Tiêu nhi, loại rượu con cất giữ mùi vị đúng là không tệ, không tệ đâu! Sao con không uống thêm một chút?”
Lăng Tiêu đáp: “Con vẫn uống được có thế thôi.”
Lăng Mãn Giang lắc đầu: “Đáng tiếc, đáng tiếc thật.” Đoạn quay sang hỏi Lăng Song Phi và Trịnh Bảo An: “Các ngươi thì sao? Uống thêm chút nữa chứ?”
Hai người đều đáp: “Tửu lượng chúng cháu không kham nổi.”
Lăng Mãn Giang cười: “Xem ra trong đám con cháu, chỉ có Hạo Thiên có thể cùng ta uống rượu mà thôi.”
Lăng Hạo Thiên trừng trừng nhìn chén rượu, trước mặt cha mẹ cậu không dám uống dù nửa giọt, giờ nhân cơ hội chen vào hỏi: “Gia gia bảo loại rượu này ngon, vậy ông có biết xuất xứ của nó không?”
Lăng Mãn Giang uống thêm một ngụm, thưởng thức mùi vị thật kỹ rồi bảo: “Mùi vị giống như rượu cao lương, lại như mùi rượu quả, chà, có cả mùi vị rượu sâm là sao nhỉ? Kỳ quái, kỳ quái thật.”
Lăng Hạo Thiên cười mỉm: “Nói cho gia gia biết vậy.

Đây là rượu cao lương quả sâm do tôn nhi đặc chế.” Lăng Mãn Giang cực kỳ hiếu kỳ, liền hỏi cho ra lẽ.
Lăng Hạo Thiên kể: “Rượu này gần nửa do con phát minh, phần lớn do bằng hữu trên núi giúp con chưng cất.”
Lăng Mãn Giang lấy làm kỳ lạ: “Bằng hữu trên núi à?”
Trịnh Bảo An cười bảo: “Gia gia à, Tiểu Tam nhi và đám khỉ vượn trên núi là hảo bằng hữu.” Lăng Mãn Giang lúc đó mới tỉnh ngộ.
Lăng Hạo Thiên lại bảo: “Bằng hữu trên núi chuyên cất rượu nhưng cất được một hồ này cũng coi là kỳ tích.”
Yến Long gắt: “Thằng lỏi này, đừng dài dòng nữa, nói mau đi.”
Lăng Hạo Thiên cười bảo: “Mẹ đừng gấp, con giờ mới bắt đầu kể.

Tiết thu mấy năm trước, con lấy sâm của cha cất thành một hồ rượu, cất nhanh lắm, cất xong con mở hồ ra, định ngửi mùi một chút, không ngờ lại thành mời đếm một nhóm bằng hữu.

Hầu vương trên núi ngửi mùi bèn tự thân đến tận cửa sổ hỏi xin rượu của con.

Con phải vất vả nhường ấy mới cất được một hồ, bản thân còn chưa dám thử, làm gì có chuyện cho nó được? Nhưng lão hầu nhi đó độc đoán vô cùng, giơ tay ra cướp.

Lúc đó cha nghe tiếng đi đến phòng con, con sợ cha phát hiện nên bị lão hầu nhi cướp mất hồ rượu.

Lão hầu nhi uống ngay một ngụm trước mặt con, nhăn nhó kêu vang, hình như mùi vị rất đắng.

Nó nghe thấy tiếng cha đến liền chuồn lên núi, mang luôn theo cả hồ rượu.

Đến lúc trời tối, con thấy nó vẫn chưa quay lại trả hồ rượu liền động nộ, lên núi vấn tội.

Không ngờ khi lên trên núi thấy lão hầu nhi vào một đàn khỉ con khỉ cháu đang say sưa gục dưới đất, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.

Con tìm quanh quẩn liền phát hiện hồ rượu của mình nằm cạnh đó, đã cạn sạch rồi.

Con nghĩ: Bọn tiểu tử này dám uống sạch hồ rượu sâm của ta! Nhưng con lại nảy ra ý nghĩ, tửu lượng của lão tiểu tử này không kém, sao mới uống có một hồ rượu sâm đã say đến nỗi như vậy? Con cầm hồ rượu lên ngửi một lúc liền nhận ra lão hầu nhi quả nhiên thông minh, đem loại rượu sâm đắng ngằm pha với rượu phong mật quả nó tự cất, mùi vị trở nên dễ uống, nó uống nhiều như thế mới say đến độ bất tỉnh nhân sự.”
Lăng Mãn Giang vỗ tay cười: “Thú vị thật, thú vị thật.”
Lăng Hạo Thiên nói tiếp: “Con thấy nó uống sạch hồ rượu sâm, một giọt cũng không chừa thì giận lắm, xông vào kho rượu của lão hầu nhi, phát hiện mỗi hồ rượu phong mật quả đều có pha rượu sâm, mùi vị không ngờ lại tuyệt ngon, không biết liều lượng lão hầu nhi pha chế thế nào.

Con vơ cả đem về, coi như báo phục.

Không ngờ về đến nhà thấy mẹ và đại ca đứng chặn ở cửa, hỏi tay con cầm cái gì.

Con sợ hai người không biết rượu này trân quý nên động não tìm cách bịa tạc.”
Cậu thấy mẫu thân trừng mắt nhìn bèn làm mặt quỷ rồi nói: “Nhưng mẹ con tinh minh cỡ nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Mẹ bắt con ngoan ngoãn giao rượu ra để đại ca mang trả cho hầu vương.

Đại ca cũng cực kỳ tinh minh, biết nếu mang hồ rượu lên núi không bị đàn khỉ vây công mới là lạ, nên đã nháy mắt với con.

Con biết đại ca không muốn dây dưa với đàn khỉ, lại không dám trái lời mẹ, sợ đại ca tiện tay quăng đi, đang lúc khẩn cấp thì bằng hữu của cha mang mười giỏ cao lương tửu tới, cha giục đại ca đi khuân rượu.

Ai ngờ được đại ca nhân lúc khuân rượu đã thuận tay đổ hầu tử tửu vào cao lương tửu.

Đại ca không thông minh được như bọn khỉ, hũ thì pha ít quá, hũ lại nhiều quá, thành ra phí phạm bao nhiêu là của trời.

Gia gia, giỏ rượu gia gia đang uống là thượng phẩm, ngoài ra chỉ có hai giỏ còn tạm uống được, bảy hồ còn lại chỉ là đồ thứ phẩm.”
Lăng Mãn Giang gật đầu lia lịa: “Chính thế, đây thật sự là thượng phẩm.

Hài tử, sau này con không phải làm gì, cứ chuyên môn cất rượu cho gia gia là được!”
Lăng Hạo Thiên thở dài một hơi: “Loại rượu thế này, con không cất nổi.

Thứ nhất, cha không cho con chạm vào mớ sâm nên con không cách nào cất rượu sâm được.

Thứ hai, hầu vương giận con, nhõn một năm không thèm nhìn mặt.

Thứ ba, loại rượu quả bị con lấy là nó phải tích trữ trong mười năm, mấy năm nay loại quả này hiếm hoi, nó cũng không cất được loại rượu quả thượng đẳng.

Thứ tư, trong kho cha còn bao nhiêu là rượu cao lương, cha uống đến cuối đời cũng không hết, nhất định không mua thêm rượu.

Vì thế con mới bảo cất được chút rượu này là phải dựa vào kỳ tích trời giúp mới thành, khó mà cất lại.” Nói xong lắc đầu liền liền, Lăng Mãn Giang cũng lắc đầu thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.

Vợ chồng Lăng Tiêu cùng Lăng Song Phi nghe thế vừa bực vừa buồn cười, Trịnh Bảo An thấy vẻ mặt sư phụ, khóe môi hé cười.
Lăng Hạo Thiên đột nhiên ghé sát vào tai Lăng Mãn Giang, lí lí lô lô một hồi.

Lăng Mãn Giang gật gù rồi bảo: “Tiêu nhi, tức nhi, ta thấy lần này Tiểu Tam nhi cất rượu ngon cho gia gia uống cũng tính là một chút công lao.

Chuyện nó hạ sơn thôi đừng phạt nữa.”
Yến Long biết nhi tử dựa bóng gia gia, muốn mặc cả với cha mẹ, thầm nhủ: “Đợi gia gia đi rồi mới tính đến nó.” Bèn nói: “Công công đã nói thế, chuyện Tiểu Tam nhi hạ sơn lần này con không phạt nó nữa.”
Lăng Hạo Thiên cao hứng vô cùng, bảo: “Mẹ à, nói ra phải giữ lời đấy.” Yến Long đáp: “Lời ta nói ra, sao lại rút lại?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hay quá.

Lần này con hạ sơn được thấy rất nhiều chuyện hay, so với những chuyện sáu năm trước theo chín vị gia gia hạ sơn còn hoành tráng hơn.

Nếu mẹ phạt con, con sẽ không kể.”
Lăng Song Phi bảo: “Đệ hạ sơn ngoài chuyện gây loạn thì có gì mà hay với ho?”
Lăng Hạo Thiên đảo mắt: “Chuyện đệ gặp phải nhiều lắm, thú vị, thú vị lắm.”
Trịnh Bảo An không nén được hiếu kỳ, hỏi ngay: “Huynh mau kể đi.”
Lăng Hạo Thiên bảo: “Nhị ca không muốn nghe, ta không kể.”
Lăng Song Phi trừng mắt nhìn nó rồi bảo: “Ta muốn nghe.

Đệ có chịu kể không thì bảo nào?”
Lăng Tiêu nói: “Tiểu Tam nhi, có chuyện gì thì nói mau, chúng ta đợi nghe gia gia kể chuyện, chả lẽ còn phải đợi con kể nữa sao?”
Lăng Mãn Giang lắc đầu: “Ta không có gì hay ho để kể, cứ để Tiểu Tam nhi kể trước.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười nói: “Con mà kể chuyện phải có thứ gì đó thấm giọng mới kể thật hay được.” Vợ chồng Lăng Tiêu biết nó rốt lại muốn uống rượu, Lăng Tiêu đồng ý: “Được rồi, hạn cho con uống xong một chén rượu là phải kể xong câu chuyện.”
Lăng Hạo Thiên đại hỉ, lấy hồ rượu của gia gia rót đầy một chén, làm một hơi cạn sạch rồi kể lại sự tình.
--- Xem tiếp hồi 47 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui