Thiên Quan Song Hiệp


Vài hôm sau, Triệu Quan nhận được một tấm thiếp của Lý Tứ Tiêu mời gã đến đảo Tú Sơn giữa Tây Hồ để thưởng trà.

Không rõ ông ta có ý đồ gì, gã nghĩ bụng: “Nếu mình không đi, sao biết là địch hay là bạn? Bách Hoa Môn mình muốn chen chân vào giang hồ, cuối cùng không thể tránh gặp các nhân vật bang hội”
Ngay hôm đó, gã cùng một gia đinh ngồi thuyền ra đảo Tú Sơn.

Khi đến cầu tầu đã thấy có hơn mười người của Thanh Bang đứng chào đón.

Một hán tử tiến ra hành lễ rất cung kính đón gã, rồi dẫn gã lên núi.

Lên tới đỉnh núi, thấy trên bình đài có một ngôi đình thưởng trà, năm sáu bang chúng Thanh Bang đang rập tay sát người, đứng dàn chào bên cạnh trà đình, trong số đó có đồ đệ của Lý Tứ Tiêu là Trương Lỗi.

Ngồi giữa trà đình là một lão già, kế bên có một thiếu nữ áo xanh, chính là Lý Họa My.

Nhác thấy Triệu Quan, nàng liền đứng dậy chào, nói: “Gia gia, đây là Giang công tử.

Giang công tử, đây là gia phụ.” Lý Tứ Tiêu đứng dậy nghênh tiếp, rất khách sáo, ôm tay thành quyền, nói: “Được Giang công tử nể mặt tới dự, lão phu rất lấy làm sung sướng.

Xin mời Giang công tử ngồi.”
Triệu Quan đáp lễ xong, vào trà đình ngồi xuống.

Xem thấy Lý Tứ Tiêu khoảng sáu mươi tuổi, mặt phong sương rắn rỏi, râu tóc điểm bạc, dáng vẻ kiêu hùng, đôi mắt lóng lánh có thần, đường hoàng uy nghiêm.

Trong lúc gã trò chuyện cùng ông, Lý Họa My ở bên cạnh pha trà, chén thứ nhất đưa mời phụ thân, sau đó mời Triệu Quan, xong rồi hướng về hai người xin phép rút lui, đi ra khỏi trà đình.

Lúc nàng tươi cười đưa chén trà mời Triệu Quan gã cũng nhoẻn miệng cười đáp lại, nghĩ thầm: “Chẳng biết cô nàng này trong đầu đang nghĩ gì.

Cha nàng mời ta tới gặp, cuối cùng không hiểu chủ ý ra sao? Tóm lại, vị Lý Tứ gia này trên giang hồ thanh danh không tệ, lão không phải là người xấu, mình làm quen một chút cũng không hại gì.”
Lý Tứ Tiêu mời gã dùng trà, cười nói: “Giang công tử ở Hàng Châu cũng có đến hai ba năm rồi phải không.

Lão phu cho tới hôm nay, không có duyên gặp mặt công tử, chưa làm hết tình địa chủ, thật là lỗi quá.” Triệu Quan nói: “Lý Tứ gia khéo nói quá, không cần phải khách khí như vậy.

Vãn bối rất sung sướng được gặp vị nổi tiếng là Giang Nam Nhất Điêu.

Hồi còn chưa được gặp, đã cảm thấy thật đáng tiếc.

Hôm nay, được thấy kim diện Tứ Gia, mới biết may mắn là như thể nào.”
Lý Tứ Tiêu cười xoà, hạ giọng nói: “Không giấu gì Giang công tử, lão phu có một người bạn tốt, nửa tháng trước đây bị kẻ thù bắt giữ, may mắn mà thoát nạn bình an, lão phu trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều.

Lão đã đưa người bạn này về nhà y nghỉ ngơi.

Ai da! Bạn bè lâu năm gặp nguy, ta đã chẳng hay biết tí gì, lại còn phải cậy người khác ra tay giúp đỡ, thật đáng hổ thẹn.”
Triệu Quan chỉ vâng vâng dạ dạ, uống một hớp trà.

Lý Tứ Tiêu lại tiếp: “Cái làm mình xấu hổ nữa là, Hàng Châu nảy sinh một nhân vật tài giỏi lợi hại như vậy, mà lão phu cứ như mù điếc, trước sau mờ mịt, đúng là hết sức kém cỏi.” Nói dứt lời, ánh mắt long lên, chiếu vào Triệu Quan.

Gã cười mỉm, đưa mắt nhìn lão nói: “Xin hỏi Tứ gia, cái lợi hại của nhân vật ngài đang nói, rút cục là căn cứ vào đâu?”
Lý Tứ Tiêu cười ha hả, nói: “Cái đó lão phu cũng không rõ.

Giang tiểu huynh đệ, lão phu chẳng có tài nghề gì, chỉ biết theo đuôi nhờ sức những người tài giỏi khác, Thanh Bang bọn ta thành lập tại hai miền nam bắc Đại Giang đã hàng chục năm, toàn dựa vào sự đoàn kết, lòng trung thành của huynh đệ, đông người tài giỏi, tận tâm ra sức cho Thanh Bang.”
Triệu Quan thưa: “Nhân tài quý bang đầy rẫy, còn ai trên giang hồ mà không biết điều đó?”
Tiếng nói chưa dứt, hốt nhiên loé chớp ánh ngân quang, 'xuy' một tiếng, một ngọn phi đao bắn vào mặt gã.

Triệu Quan hơi biến sắc, vung tay ra, chụp tiểu đao, nói: “Tiếng tăm ngón phi đao của Lý gia nổi rền trên giang hồ hàng chục năm, quả nhiên danh bất hư truyền.” Gã đứng dậy, dùng cả hai tay cầm đao, đưa trả lại cho Lý Tứ Tiêu.
Lý Tứ Tiêu nhận tiểu đao, rồi nói: “Đã đắc tội.”
Triệu Quan nói: “Tài phóng đao của Lý Tứ Gia quả là lợi hại”
Nguyên Lý Tứ Tiêu lập tâm thử tài Triệu Quan, đột nhiên phóng phi đao ra, nhắm ngay vào mặt Triệu Quan.

Chuôi đao có buộc sợi chỉ mảnh, nếu quả tình Triêu Quan không học võ, lão sẽ kịp thời kéo đao trở về.

Khi bị đột ngột tấn công, người học võ nói chung đều phản ứng, tự nhiên sẽ để lộ ra sở học.

Triệu Quan bất chợt thấy phi đao phóng tới, không kịp suy nghĩ, lập tức dùng thiết chỉ hoàn chế ngự nó, đến nỗi để lộ võ công thâm hậu.

Gã quay về chỗ ngồi, cùng Lý Tứ Tiêu ánh mắt nhìn nhau, nghĩ bụng: “Lão già tuyệt nhiên lợi hại, không thể coi thường.

Con bà nó, ta ẩn mình bấy nhiêu năm, chỉ một phát phi đao của lão đã khiến ta hiển lộ võ công, tốt nhất là lão ta bớt chọc giận ta đi, nếu không, lão sẽ buộc ta phải đại khai sát giới.” Thấy thủ pháp phóng phi đao của Lý Tứ Tiêu, gã biết rằng võ công của lão ta không tồi, đối phó với lão hẳn không dễ.

Vừa rồi lúc trả đao, gã đã tiện tay hạ độc trên đao, có thể phát động chất độc khi cần, gã lập tức ngưng thần chờ đợi
Lý Tứ Tiêu cười ha hả, nhận phi đao, đặt sang một bên, hướng về Triệu Quan vòng tay nói: “Lão phu hoàn toàn không có ý phạm tội, xin Giang tiểu huynh đệ rộng lượng tha thứ.

Lão phu giao tế cùng người, thường muốn dò biết đôi ba phần về đối phương, hầu được yên tâm.

Vừa rồi mạo muội ra tay thử tiểu huynh đệ, xin bỏ qua cho.

Lão phu rất cảm kích tiểu huynh đệ ra tay cứu Nhan lão.

Dù nhiều người trong Thanh Bang ta bàn tán xôn xao, sự việc ngày hôm nay, lão phu quyết giữ kín không lộ chuyện ra ngoài, các hạ hoàn toàn yên tâm.”
Nhận thấy ông thực sự chân thành, gã đáp: “Được mấy lời này của Lý Tứ Gia, tại hạ rất tin tưởng.

Chuyện Nhan lão, đúng là tại hạ có dự phần, những tinh tế bên trong mong Tứ gia đừng truy cứu.

Không hiểu hôm nay Tứ gia cho mời tại hạ tới, có phải là chỉ để dò xét võ công của tại hạ?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Không dám, có một việc riêng của bản bang, lão phu muốn thỉnh giáo cao kiến Giang tiểu huynh đệ.

Bản bang có một bang chúng tên gọi Tào Phương, phản bội bản bang, giết chết một danh chủ, lấy cắp của bản bang một văn kiện bí mật rồi bỏ trốn mất.

Giang tiểu huynh đệ có nghe chuyện đó chưa?” Triệu Quan thưa: “Dạ chưa.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Người này rất là xảo trá, bản bang đã cử nhiều người đi truy nã, nhưng đều không tìm ra nơi gã lẩn trốn.

Văn kiện bị hắn lấy cắp rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể để lọt vào tay người ngoài.

Việc này khiến lão phu đứng ngồi không yên.

Giang tiểu huynh đệ xem xem liệu có thể giúp bắt hắn được không?”
Triệu Quan cười, đáp: “Đến Lý Tứ gia còn không bắt nổi, vãn bối sợ không giúp được! Nhưng thiết nghĩ, người này đã làm nhiều điều bất nghĩa tất sẽ bị quả báo, quý bang lấy đạo nghĩa làm đầu, xảy ra kẻ bại hoại này, nhất định quý bang sẽ nhanh chóng thanh lý môn hộ.”
Lý Tứ Tiêu gật gật đầu, lái sang chuyện khác, đàm luận về phong cảnh, về nhân vật Hàng Châu, sự tích giang hồ.

Lý Tứ Tiêu là người hào sảng, ăn nói bặt thiệp.

Triệu Quan cùng ông trao đổi một lúc, tan hết ngờ vực, thầm nghĩ: “Người này không hổ là một hảo hán giang hồ, phong thái khác người.

Vừa rồi phóng phi đao thử ta, ông hoàn toàn không có ý tấn công, sau đó thẳng thắn xin lỗi, đúng là một nhân vật quang minh lỗi lạc.” Lập tức gã khéo léo thi triển thủ thuật, giải trừ độc dược trên người Lý Tứ Tiêu.

Hai người nói chuyện đến chiều hôm, rồi Lý Tứ Tiêu thân đáp thuyền tiễn Triệu Quan về.
Vài ngày sau buổi trà Tú Sơn, gia đinh Sùng Phúc đến trình: “Thưa thiếu gia, Lý Tứ gia cho người tới cám ơn, nói đã bắt được kẻ gian rồi.” Triệu Quan gật đầu, bảo: “Ngươi đến Lý gia trả lời, ta rất mừng cho Tứ gia chuyện đó, nhưng ta không hiểu vì sao Lý gia lại đến cám ơn ta?” Nguyên gã bắt đầu cảm mến Lý Họa My, từ sau lần gặp mặt phụ thân nàng, hảo cảm với Lý Tứ Tiêu tăng nhiều, nghe chuyện ông lo lắng vụ tên phản đồ, liền có ý ra tay giúp đỡ.

Thủ hạ Bách Hoa Môn của gã rải rác khắp các thanh lâu, đạo quán, tự viện, thường chính là những nơi ẩn náu của các kẻ lẩn trốn.

Sau khi Triệu Quan hạ lệnh để ý theo dõi y, một vài người đã dò ra tông tích của Tào Phương nơi một kỹ viện.

Triệu Quan ra lệnh cho môn hạ bắt hắn nộp cho Thanh Bang, hành sự kín đáo, không để sót lại một chút đường dây mối nhợ nào.
Lý Tứ Tiêu và bang chúng Thanh Bang giật mình trước vụ việc.

Thủ đoạn của người ra tay thật hết sức cao minh, tựa hồ hành vi một bang hội địa phương cực kỳ bí mật, có tai mắt giăng khắp, lại không lộ chút dấu vết.

Lý Tứ Tiêu tuy không có bằng chứng, nhưng biết đây chính là kiệt tác của Triệu Quan.

Ông một mặt tiếp tục đánh bạn với gã, một mặt phái thủ hạ âm thầm điều tra gốc gác Giang công tử.

Triệu Quan sinh trưởng và lớn lên ở thành Tô Châu, mấy năm đó đúng là một thằng nhỏ rất bình thường.

Sau khi Tình Phong quán bị thiêu hủy, gã cùng Lãng Tử Thành Đạt lên Long cung nơi Thái Sơn, rồi đi U Vi cốc từ Hổ Sơn, hành vi hoàn toàn vô cùng bí ẩn, ít người rõ biết.

Tuy có một lần bị người của bang Trường Tĩnh truy ra, nhưng lúc đó, gã mới mười ba, mười bốn tuổi, đến khi trưởng thành, thân hình, diện mạo có thay đổi nhiều.

thành thử lúc đóng giả làm Giang công tử xuất hiện ở Hàng Châu, người của Thanh Bang không tìm ra được lai lịch chân chính của gã.
Sau đó, Lý Tứ Tiêu thường mời Triệu Quan đến uống trà nói chuyện, tiếp đãi nồng hậu.

Những lúc Triệu Quan đến, Lý Họa My đôi khi ngồi kề bên phụ thân, nhưng chỉ một lúc sau là xin phép rút lui.

Triệu Quan từng tìm cơ hội trò chuyện với nàng, nhưng Lý Họa My rất tự kiềm chế, trước mặt thân phụ nàng, Triệu Quan cũng ý tứ, không dám quá phóng túng cùng nàng.
--- Xem tiếp hồi 59 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui