Cả đoàn đến gần Nam Xương, đã thấy Bành Uy dẫn hơn ba trăm huynh đệ dàn thành đội ngũ bên ngoài thành nghênh tiếp.
Triệu Quan từ xa thấy trên bình nguyên phấp phới thanh kỳ, bang chúng ai ai cũng kình trang gọn ghẽ, đứng đợi im phăng phắc.
Lý Tứ Tiêu là người ngồi ghế thứ hai trong Thanh Bang, địa vị được tôn sùng hết mức, bang chúng thấy ông đều hô lớn: “Xin chào Tứ gia.”
Tiếng hô chấn động đất trời.
Triệu Quan tận mắt thấy khung cảnh, tự nhủ: “Tứ gia nói rằng dựa vào khí thế để thủ thắng không phải thuận miệng nói chơi.
Ông ấy không chỉ có khí thế vì đứng về phía chính nghĩa, bằng vào khí thế một mình ông cũng đủ để ép cả trăm ngàn đối thủ.”
Lâm Tiểu Siêu, thủ hạ Canh Vũ Đàn và Tân Vũ Đàn Chương Vạn Khánh cùng huynh đệ không ra nghênh tiếp.
Lý Tứ Tiêu cùng Bành Uy sóng ngựa vào thành, hỏi han tình hình, Bành Uy lắc đầu: “Chương Vạn Khánh không có tiếng tốt tại Tân Vũ Đàn, hiện giờ cậy có Lâm đàn chủ chống lưng nên mấy hôm nay luôn quát lác, thẳng tay xử phạt huynh đệ trong đàn, như thể ngôi vị đàn chủ chắc chắn do y ngồi lên.
Hôm qua, họ Chương này dẫn người đánh ba vị huynh đệ thủ hạ của vãn bối trọng thương, các huynh đệ khác đến tầm cừu, song phương lại bị thương thêm năm người nữa.” Lý Tứ Tiêu hỏi han cặn kẽ, biết rằng tình thế đã khẩn trương lắm rồi, nhíu chặt mày, lo rằng một trận nội chiến khó lòng tránh thoát.
Nhóm người Lý Tứ Tiêu cùng vào thành, nghỉ tại chỗ của Bành Uy.
Không lâu sau, Lâm Tiểu Siêu phái người mang thiếp tới, mời Tứ gia đến chỗ của họ Chương nghỉ ngơi, nói là muốn gặp Tứ gia.
Lý Tứ Tiêu vừa nhận thiếp liền đại nộ, bất kể thế nào Lâm Tiểu Siêu cũng là vãn bối, ông đến Nam Xương, hắn đã không tự thân ra nghênh tiếp lại bảo ông đến chỗ của thủ hạ hắn tương kiến, thật cực kỳ vô lễ.
Ông tuy biết chuyện này không thể chỉ nói vài ba câu là giải quyết, nhưng không muốn xung đột ác liệt thêm nên quyết định đi phó yến, đàm phán với họ Lâm.
Đến tối, Lý Tứ Tiêu dẫn theo Bành Uy cùng thủ hạ thân tín, Trương Lỗi, Lý Họa My, Triệu Quan, tất cả chừng hơn mười người đến chỗ của Chương Vạn Khánh.
Một trung niên mặc trường bào ra khỏi cửa, cười nói: “Tứ gia! Ngọn gió nào đưa lão nhân gia đến đây vậy? Mời Tứ gia vào, điệt nhi nhiều năm không gặp lão nhân gia, lòng luôn nhung nhớ.
Lão nhân gia vẫn khỏe chứ?”
Lý Tứ Tiêu liếc nhìn y, điềm đạm nói: “Lâm hiền điệt khỏe là được rồi.
Lệnh tôn thân thể chắc vẫn khang kiện?”
Lâm Tiểu Siêu đáp: “Gia phụ tinh thần quắc thước, thân thể tráng kiện, vẫn khỏe như thường.
Tứ gia, mời vào!”
Triệu Quan thấy Lâm Tiểu Siêu ước độ bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, ra dáng nhất biểu nhân tài bèn thầm nhủ: “Người này thoạt nhìn cũng khá, vậy mà lại là một tên khốn miệng thơn thớt dạ ớt ngâm.
Hắn rõ ràng không kính trọng gì Tứ gia, lại làm ra vẻ thân thiết.”
Lâm Tiểu Siêu mời mọi người vào trong, chỉ vào một hán tử mặt tròn giới thiệu: “Tứ gia, tiểu điệt xin giới thiệu, vị này là hương chủ Chương Vạn Khánh của Tân Vũ Đàn.”
Chương Vạn Khánh rảo bước lên hành lễ với Lý Tứ Tiêu: “Xin chào Tứ gia.” Lý Tứ Tiêu liếc nhìn hắn, chỉ gật đầu lấy lệ.
Mọi người cùng ngồi xuống, Lý Tứ Tiêu không lòng vòng, vào thẳng vấn đề: “Lâm hiền điệt, cùng là huynh đệ trong bang, mọi chuyện không cần làm rối tung lên để người ta cười chê.
Vị trí Tân Vũ Đàn chủ, chiếu theo lý phải do huynh đệ nào đức cao vọng trọng tiếp nhiệm.
Bành hương chủ là người trọng tín nghĩa, rất được lòng người, tất xứng đáng kế nhiệm đàn chủ, chúng ta không cần phải tranh biện nữa làm gì.”
Lâm Tiểu Siêu nói: “Tứ gia, việc chọn Tân Vũ Đàn chủ này lại phiền lão nhân gia phải tự thân đến, tiểu điệt thật lấy làm áy náy.
Nhưng việc lập đàn chủ trong bang vẫn lấy tam thư làm chuẩn, Chương hương chủ kế thừa ngôi vị đàn chủ theo đó, cũng là chuyện rõ như ban ngày.” Hắn phất tay, một tên thủ hạ lập tức bước lên một bước, đặt một tờ giấy lên bàn.
Trương Lỗi cầm lấy, đặt trước mặt Lý Tứ Tiêu.
Triệu Quan đứng bên ngó vào, thấy trên tờ giấy viết: “Nay lệnh cho Chương Vạn Khánh hương chủ làm người kế thừa chức vị đàn chủ bản đàn.
Miêu Lập Nhân cẩn lập, ngày… tháng… năm...”
Lý Tứ Tiêu khẽ nhíu mày, định lên tiếng thì Bành Uy đã kêu lên: “Tứ gia, bức thư này là giả tạo.”
Chương Vạn Khánh lớn tiếng: “Bành hương chủ, ông nói vậy có bằng cứ gì không? Bức thư này do Miêu đại ca tận tay giao cho ta, đại ca biết ông không đủ tài đức nên không lập ông, ông không nên lấy đó làm phiền mới phải.”
Lý Họa My đột nhiên chen vào: “Chương hương chủ, các hạ đã được Miêu đàn chủ đánh giá cao, chuyện này thì ai cũng biết.
Nhưng tiểu nữ có một việc không hiểu muốn thỉnh giáo hương chủ.”
Chương Vạn Khánh đáp: “Lý đại tiểu thư xin cứ nói.”
Lý Họa My hỏi: “Xin hỏi hương chủ được Miêu đàn chủ đề bạt vào khi nào?”
Chương Vạn Khánh đáp: “Đó là chuyện mấy năm trước.”
Lý Họa My bèn nói: “Vậy sao? Vậy thì bức thư này khó có thể tin được.
Ngày viết thư là hồi ba năm trước, lúc đó các hạ còn chưa lên làm hương chủ, làm gì có chuyện Miêu đàn chủ gọi các hạ là hương chủ nhỉ? Lúc đó các hạ có tư cách gì để làm người kế thừa chức đàn chủ?”
Chương Vạn Khánh tức thì tắc tị, ấp úng: “Vậy là sao? Ngày viết thư có khi đã nhầm, cũng có thể vậy lắm.”
Lý Họa My nhướng mày: “Khả năng lớn hơn là bức này vốn được giả tạo.”
Chương Vạn Khánh đỏ bừng mặt, không nói được câu nào.
Lâm Tiểu Siêu mỉm cười, chõ vào: “Theo huynh đệ đoán thì tình huống đại khái như sau.
Ba năm trước khi Miêu đàn chủ lập người kế thừa, trong đám thủ hạ không có nhân tuyển thích hợp, đến khi Chương huynh đệ thăng lên làm hương chủ mới điền tên Chương huynh đệ vào.”
Bành Uy và Lý Họa My thấy hắn cưỡng từ đoạt lý, đều giận điên người.
Lý Tứ Tiêu nói: “Lâm hiền điệt, việc lập đàn chủ trọng đại vô cùng, không thể dựa vào một bức thư được.
Hà huống bức thư này chưa từng trình lên bang chủ, tất không có hiệu dụng.”
Lâm Tiểu Siêu hơi biến sắc, cười nói: “Tứ gia đã không tin vào bức thư này, Miêu đàn chủ bị bệnh mà khứ thế, tịnh không để lại nửa câu, chẳng lẽ chức đàn chủ này không có cách nào quyết định? Tân Vũ Đàn không thể một ngày không có chủ, cứ để tình hình loạn xạ cũng không phải là cách.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Nhất thư không có thì còn có nhị thư, tam thư.
Tân Vũ Đàn chỉ có hai vị hương chủ Bành, Chương, nhị thư tất nhiên cũng không có tác dụng.
Theo quy định trong bang, để cho tam thư quyết định vậy.”
Triệu Quan không biết nhất thư, nhị thư, tam thư là gì bèn thấp giọng hỏi Lý Họa My, được cô giải thích qua qua như sau: Nguyên lai việc quyết định chức vị đàn chủ các đàn trong Thanh Bang theo lệ vẫn do đàn chủ tiền nhiệm đưa ra ý kiến riêng, tuyển chọn người kế thừa xong mà được bang chủ đồng ý thì lập án tại tổng đàn, đó gọi là nhất thư.
Hương chủ các đàn cũng bí mật viết một bức thư phản đối hoặc ủng hộ người kế thừa trình lên tổng đàn, đó gọi là nhị thư.
Đàn chủ các đàn đa phần đề bạt thân tín, hiếm khi nhân tuyển của đàn chủ tiền nhiệm lại không được ủng hộ, thành ra nhị thư chỉ là hình thức, duy có khi nào xảy ra tình huống đặc biệt, vị trí kế thừa gây ra tranh cãi, tổng đàn mới dựa vào nhị thư, biết được ý kiến các hương chủ mà lập đàn chủ.
Tam thư là ý kiến của tất cả bang chúng trong đàn, thông thường chỉ khi người được đàn chủ tiền nhiệm chọn không ra gì, bang chúng mới liên hiệp lại viết tam thư kháng nghị lên tổng đàn, nhìn chung tam thư này chưa từng phải dùng đến.
Lâm Tiểu Siêu lại nói: “Tứ gia nói đùa rồi.
Tam thư này rất khó thực hiện, làm sao coi là chuẩn mực được? Theo ý kiến của tiểu điệt, chúng ta là người trong bang phái, cứ căn cứ vào võ công phân định cao thấp.
Võ công không cao khó lòng phục người, lại càng không thể thống soái thủ hạ huynh đệ.
Tiểu điệt thấy về điểm này, Chương hương chủ là nhân tuyển thích hợp nhất, chỉ khi Chương hương chủ kế vị, Tân Vũ Đàn mới ổn định, không sinh loạn được.”
Lý Tứ Tiêu điềm đạm đáp: “Ta chỉ nghe rằng bản bang coi tín nghĩa làm gốc, chưa từng nghe rằng võ công cao là đủ để đảm nhiệm ngôi vị đàn chủ.”
Lâm Tiểu Siêu nói: “Tứ gia nói rất đúng.
Chương đàn chủ rất được lòng người trong đàn, thủ tín trọng nghĩa, huynh đệ trong đàn đều kính phục.”
Lý Tứ Tiêu lắc đầu: “Lâm hiền điệt, lão phu lại nghe người ta nói khác.
Ở Hàng Châu, lão phu thường được nghe đến thanh danh của Bành hương chủ, nói y là hảo hán tử chính trực nghĩa dũng, còn Chương hương chủ xiểm nịnh vô sỉ, gian trá bất tín.
Chả lẽ lời đồn sai chăng?”
Lâm Tiểu Siêu đáp: “Tứ gia ở mãi xa tận Hàng Châu, nghe lầm cũng là chuyện thường.
Tiểu điệt ở ngay Nhạc Dương, những điều nghe được trái với những gì Tứ gia vừa nói.
Huynh đệ Tân Vũ Đàn nhất trí ủng hộ Chương hương chủ, chuyện này rõ như ban ngày.”
Hơn mười bang chúng thuộc phe họ Chương đứng sau lưng hắn hô to: “Huynh đệ chúng tôi thề chết ủng hộ Chương hương chủ kế nhiệm đàn chủ bản đàn!”
Lý Tứ Tiêu cười lạnh: “Lâm hiền điệt, cái chiêu này không nên đưa ra trước mặt Tứ gia của cháu.
Khẩu thuyết vô bằng, việc lập đàn chủ phải dựa vào tam thư quyết định.
Chúng ta chọn ngày lành giờ tốt, triệu tập thủ hạ huynh đệ Tân Vũ Đàn, mỗi người một lá thăm, bỏ vào hòm đặt trước đàn, màu xanh ủng hộ Bành hương chủ, màu đỏ ủng hộ Chương hương chủ.
Màu nào nhiều hơn thì người đó lên làm đàn chủ.
Cách này công bình hơn cả, Lâm hiền điệt còn có dị nghị gì nữa không?”
Lâm Tiểu Siêu chống chế: “Cách này của Tứ gia khó tránh khỏi có người giở trò.
Nếu huynh đệ trong bang bị Bành hương chủ dùng lợi, dùng uy bức dụ, không bỏ thăm màu xanh không được thì thế nào? Cứ theo lời tiểu điệt, chọn ngày lành giờ tốt, để hai vị hương chủ động thủ quá chiêu trước toàn đàn, ai võ công cao hơn thì danh chính ngôn thuận lên làm đàn chủ.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Lúc các huynh đệ bỏ thăm thì đem thăm chia ra sẽ giữ được bí mật, tránh khỏi người ta giở trò.
Hai vị hương chủ lại phái thủ hạ giám thị, cộng thêm lão phu cùng Lâm hiền điệt, để xem ai dám giở thủ đoạn.”
Lâm Tiểu Siêu lại nói: “Phương pháp của Tứ gia tất nhiên là hay rồi nhưng thân là người trong bang phái, không dựa vào võ công thì phục nhân thế nào được? Tiểu điệt nhận thấy cứ lấy võ công làm chuẩn.”
Lý Tứ Tiêu cười khẩy, ông biết Chương Vạn Khánh là hảo thủ dùng đao, võ công của Bành Uy không tệ nhưng khó lòng là đối thủ của họ Chương, vì thế Lâm Tiểu Siêu mới nhất định muốn tỉ võ.
Trương Lỗi lớn tiếng: “Lam đàn chủ, ông cứ xoen xoét nói phải dựa vào võ công cao thấp mà quyết định, giờ chúng ta mỗi bên ủng hộ một người, không thống nhất được phương pháp lập Tân Vũ Đàn chủ.
Chi bằng Lâm đàm cùng gia sư động thủ quá chiêu, ai thắng thì theo phương pháp của người đấy, vậy thì đàn chủ chắc không nói này nói nọ nữa?”
Lâm Tiểu Siêu cười: “Tiểu điệt là bề dưới của Tứ gia, sao dám cùng Tứ gia động thủ? Hay là tại hạ xin thỉnh giáo Trương sư huynh mấy chiêu rồi quyết định vậy.”
Trương Lỗi giận dữ: “Được, chúng ta so tài một chút.”
Lý Tứ Tiêu biết đồ nhi lỗ mãng, Lâm Tiểu Siêu bằng vào chủy thủ, nga mi thích xưng hùng giang hồ hơn chục năm nay, Trương Lỗi làm sao là đối thủ được? Bèn nhíu mày nói: “Lỗi nhi, lui lại ngay.
Lâm hiền điệt, ta cùng lệnh tôn quen nhau đã nhiều năm, lần này đến đây bàn chuyện lấy hòa khí làm đầu, không nên làm tổn thương giao tình giữa hai nhà.
Hiền điệt tôn ta làm trưởng bối, vậy chuyện lập Tân Vũ Đàn chủ này cũng nên nghe theo ý ta mới phải.”
Lâm Tiểu Siêu đáp: “Tứ gia tuy là tôn trưởng, nhưng sự việc cũng không đi ngoài chữ lý được.”
Lý Tứ Tiêu dấn thêm: “Đúng thế, đã nói về lý thì cứ theo bang quy, dựa vào tam thư cho huynh đệ Tân Vũ Đàn bỏ thăm quyết định.”
Lâm Tiểu Siêu lại chống chế: “Trừ lý ra còn phải có thực lực mới phục người được.
Cứ cho là Bành hương chủ được người ủng hộ, nhưng không có tài đức vũ công, trong đàn làm sao lại không sinh loạn được?” Hai người mồm miệng sắc bén, tranh biện qua lại.
Lý Tứ Tiêu dầu gì cũng gừng càng già càng cay, sau chừng cạn một chén trà tranh cãi, rốt lại cũng nói át được Lâm Tiểu Siêu, song phương quyết định ba ngày sau là ngày tốt sẽ tụ tập Tân Vũ Đàn huynh đệ bỏ thăm quyết định đàn chủ.
Lý Tứ Tiêu thấy đàm phán thuận lợi, cũng yên tâm hơn, phân phó thủ hạ giám thị phe Lâm Tiểu Siêu, đề phòng không giữ lời, thực thi mưu kế.
Qua một ngày mà không có gì bất ổn, Bành Uy và Chương Vạn Khánh cũng sai thủ hạ đi du thuyết huynh đệ trong đàn, mong họ bỏ thăm cho mình.
--- Xem tiếp hồi 63 ----