Thiên Quan Tứ Phúc
Hoa Liên Đồng Nhân – Nếu Như
Tác Giả: Nguyệt Hạ Hoa Ảnh Nhã Nhân Liên (Đã có sự cho phép của tác giả)
Nếu như chỉ còn một ngày để sống.
Tạ Liên tỉnh lại trong ngực Hoa Thành Như thường ngày, vô số tia nắng ban mai xuyên qua chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hàng mi dài chiếu bóng như chiếc quạt màu đen bằng tơ lụa.
Hoa Thành không thích ánh sáng mặt trời lắm, hàng mi rung rung. Tạ Liên lặng lẽ nhỏm nửa người dậy giơ tay che trước mắt Hoa Thành, khách khí mời ánh mặt trời kia đi ra.
Bỗng cổ tay bị nắm lấy, Hoa Thành thân thiết kéo tay Tạ Liên tới bên môi:
"Chào buổi sáng, ca ca".
Ăn bữa sáng đơn giản ở Bồ Đề Quán, Hoa Thành cười híp mắt khen ngợi tài nấu nướng của điện hạ lại có tiến bộ, mưu đồ lừa phỉnh qua quýt không cần luyện chữ buổi sáng. Hiếm khi Tạ Liên không nói hắn, hỏi Tam Lang không muốn luyện chữ thì muốn đi đâu?
Hoa Thành ngoẹo đầu suy nghĩ một chút nói: "Đi đâu cũng được, chỉ cần ở cùng ca ca một chỗ là tốt rồi".
Vì vậy bọn họ giống như bao đôi phu thê khác ở lại thị trấn. Không dùng Rút Đất Ngàn Dặm gì đó, chỉ dùng chiếc xe trâu Tạ Liên mua lúc trước thong thả đi trên con đường nhỏ.
Hoa Thành đánh xe Tạ Liên ngồi trên xe, phong cảnh hai bên từ từ dịch chuyển về phía sau, gió mát thổi hiu hiu vô cùng khoan khoái
Trên trấn có rất nhiều đồ chơi xinh xắn, chỉ chốc lát trong ngực Tạ Liên đã đầy ắp thành một ngọn núi nhỏ. Các đồ vật nhỏ như trống lắc các loại, Tạ Liên lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn ở nhân gian hơn.
Món há cảo thủy tinh nhân tôm rất vừa với khẩu vị của y, Tạ Liên không nhịn được ăn nhiều thêm hai cái. Thời điểm y cúi đầu tỉ mỉ nhấm nháp, Hoa Thành cầm đũa gắp há cảo trong lồng của mình đưa sang cho Tạ Liên.
Bọn họ đi dạo trong chợ rất lâu nên hình như Tạ Liên cảm thấy hơi mệt. Hoa Thành mua hai ngọn đèn Khổng Minh rồi ôm y trở về Bồ Đề Quán.
Hoa rơi khắp sân, Tạ Liên kiên cường xốc lại tinh thần cùng Hoa Thành thả chiếc đèn trong tay. Nhìn bầu trời đêm lác đác vài ngọn đèn đuốc, suy nghĩ liền bay tới yến tiệc đấu đèn ở lễ Thượng Nguyên thắp sáng đêm dài.
Ký ức cuồn cuộn như đèn bão hiện lên trong đầu, Tạ Liên rất mệt mỏi dựa vào ngực Hoa Thành. Trong lòng an tâm đến lạ "Tam lang...".
"Không sao đâu". Hắn ôm lấy người hắn thương, ôn nhu vén lên lọn tóc tán loạn, nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán sáng bóng, "Ngủ đi, đệ cùng huynh".
Sống hay chết đệ cũng sẽ cùng huynh.
Đệ vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của huynh.
[Hoàn]