Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

*Hắc điếm: quán trọ giết người cướp của (thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)

Phù Dao thất thanh nói: “…Ngươi?!”

Hoa Thành hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới. Lan Xương thấy thế lập tức chạy thục mạng. Phù Dao nhận ra, lập tức quay đầu lại hét to: “Đứng lại!”

Lan Xương còn chưa kịp chạy được mấy bước, một dải lụa trắng bỗng chốc được tung ra, quấn lấy cổ chân của nàng ta. Lan Xương bị vấp ngã co người ôm lấy bụng nhỏ. Hoá ra, thai linh kia lại bị nàng giấu trong bụng. Tạ Liên vừa thu Nhược Da, vừa nói: “Ngươi kêu nàng đứng nàng liền đứng sao? Kêu to cũng vô dụng thôi. Đúng rồi, ngươi mới vừa nói tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi làm sao vậy?”

Phù Dao không đáp, hừ một tiếng, tiến lên túm lấy cánh tay của Lan Xương, xem ra là vô cùng tức giận, bắt lấy nữ tử, động tác không những không chút khách khí, thậm chí vừa rồi còn chửi một câu “Mẹ nó”, trông một chút cũng không giống Phù Dao trước đây. Ai ngờ, hắn còn chưa kéo được Lan Xương lên, bụng nàng bỗng nhiên phình to ra như thổi khí cầu, bất ngờ bắn ra một đạo bóng trắng, nó thét chói tai, đánh về phía Phù Dao.

Thai linh!

Mỗi lần trở về bụng nương, thai linh đều sẽ tích tụ thêm năng lượng mới, vì vậy, một đòn này cực kì hung hiểm, Phù Dao không thể không chuyên tâm đối phó, đánh ra một chưởng. Thai linh giống như quả bóng bị hắn đánh, “Ầm” một tiếng đâm vào vách tường, sau đó bật về phía Tạ Liên. Phù Dao hét lên: “Bắt nó! Đừng để cho nó chạy!”

Tạ Liên còn chưa hành động, Hoa Thành đã tiến lên chắn trước người y. Quả bóng nhỏ đang phi nhanh vội thắng gấp trước mặt hắn, lại lần nữa đánh úp về phía Phù Dao. Bên này, vài tên quỷ vừa chạy vừa nhảy, rối loạn vô cùng, phía dưới cũng loạn đến mức kỳ cục. Chỉ nghe nhóm “Tiểu nhị” dưới lầu khóc lóc van xin: “Các vị đạo gia giơ cao đánh khẽ! Chúng tiểu nhân cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo!” “Đúng đúng! Chúng ta cũng không dám nữa đâu! Thật ra ngày thường cùng lắm là đi trộm mấy con gà gần nhà để ăn, đều là do vị Lục, Lục đại gia kia, nhất định ép chúng ta làm thuộc hạ của hắn, sai chúng ta đi bắt người về làm thức ăn, hiện tại hắn đang ở trong trù phòng!”

Trù phòng: phòng bếp.

Thấy mọi việc đại loạn, Tạ Liên lập tức nhớ tới một chuyện, từ lầu hai nhảy xuống. Thích Dung đang ở trong trù phòng bắt chéo hai chân, vừa vui vẻ xỉa răng, vừa vui vẻ chờ “Đồ ăn” đưa đến tận cửa, nhưng chợt nghe một tiếng “Ầm” lớn, một bóng người đá sụp mặt tường, nhảy vào trực tiếp hỏi: “Thích Dung, Cốc Tử đâu rồi?”

Cách thức vào cửa của võ thần nọ làm cho Thích Dung hoảng đến mức nhảy dựng lên: “Huynh?! Tới bằng cách nào? Huynh gõ cửa thì chết sao?!”

Tạ Liên không nhiều lời, tiến lên đè đầu gã xuống thớt gỗ, sau đó nói: “Đừng có nói nhảm nữa! Ngươi ném đứa bé kia đi đâu rồi hả?”

Thích Dung nhe răng trợn mắt, cười nói: “Hehehe, huynh xem, trên đất là cái gì?”

Trên đất là cái gì? Đều là xương người!

Tạ Liên tức giận, tay tăng thêm lực, Thích Dung gào khóc thảm thiết: “Á Á Á Á cái tay! Cổ ta gãy mất! Gãy, sắp gãy rồi đấy! Thái tử biểu ca từ từ đã nào! Được được được ta nói thật được chưa? Là ta lừa huynh! Chưa có ăn! Còn chưa có ăn! Chỉ định ăn thôi!”


Tạ Liên quát: “Vậy nó ở đâu!”

Thích Dung nói: “Đừng có đè! Đừng đừng đừng đừng có đè! Ta nói cho huynh! Tiểu tử kia bị ta nhốt ở phòng chất củi, huynh mở cửa ra là thấy!”

Tạ Liên lệnh cho Nhược Da trói chặt Thích Dung, mở cửa nhỏ bên hông trù phòng ra, quả nhiên thấy Cốc Tử nằm cuộn tròn ở bên trong. Tạ Liên thử dò hơi thở, thấy hô hấp của nó vẫn còn ổn định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đang an giấc ngủ say. Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi bế lên, lại thấy thân thể đứa nhỏ này nóng bừng, hình như đã sốt cao, thầm nghĩ không ổn rồi. Lúc này, những hòa thượng đạo sĩ kia cũng lao vào. Vừa vào trù phòng, dẫm phải xương cốt ngổn ngang đầy đất thì suýt trượt chân, thấy khung cảnh rợn người này mà phát hoảng, đồng thanh nói: “A? Hắc điếm!”

“Chẳng lẽ những món ăn bên ngoài đó đều là làm từ thịt người?!”

“Ta đã nói là làm gì có móng gà nào thon dài như ngón tay người rồi mà!”

Ngay lúc này, lại là một tiếng vang lớn, trên trần nhà thủng một lỗ lớn, một đạo bóng trắng bay vào. Mọi người sốt sắng: “Thứ gì?!”

Trong giây lát, Phù Dao cũng nhảy xuống từ cái lỗ kia, một tay ném ra hơn mười tấm hoàng phù*, quát: “Cút hết cho ta! Đừng có ở đây cản trở ta bắt người!”

Hoàng phù: bùa chú màu vàng

Mọi người cảm thán: “A! Cao nhân!”

Ngay sau đó, Lan Xương cũng lê thân thể nhảy xuống dưới, hô: “Đừng đánh!”

Mọi người kinh ngạc: “Á! Nữ nhân!”

Những tấm hoàng phù đó thế bay như đinh nhọn, tựa phi đao, Tạ Liên hơi hơi nghiêng người tránh thoát, nhưng Thích Dung lại không có khả năng tránh được, phần lưng y phục nát tươm, điên cuồng kêu thảm thiết: ” Bớ người ta giết quỷ kìa!!!”

Mọi người ùa lên, vây quanh gã nghiên cứu: “Nhìn này nhìn này, vi diệu chưa!”

Một gian trù phòng yên tĩnh chật hẹp, thoáng chốc đã chật chội vô cùng, lại còn cãi cọ ầm ĩ. Phù Dao bay lên bay xuống đuổi theo thai linh, mà Lan Xương cũng bám đuôi Phù Dao chạy điên cuồng. Nửa bên mặt của Thích Dung bị Tạ Liên đè trên thớt gỗ đến biến dạng, nửa còn lại dính hoàng phù cũng trở nên méo mó, gào khóc nói: “Tại sao? Tại sao lại có nhiều người như vậy? Ngươi là ai? Còn ngươi là ai? Mẹ nó có để cho người ta ăn cơm không đây??? Ta có thù oán gì với các ngươi hả?!”

Nói tới đây, tròng mắt gã chuyển động một cái, đột nhiên xuyên qua mặt vách tường bị sụp xuống ở gian trù phòng, thấy được ra bên ngoài khách điếm. Hoa Thành dường như căn bản không thấy cảnh tượng hỗn chiến bên này, khí định thần nhàn* mà ngồi dưới một gốc cây dựng lá vàng thành cung điện. Cũng không biết hắn chơi cái trò chán đến chết này bao lâu, hiện tại trước mặt, đã dùng hơn mười phiến lá vàng đắp thành một căn phòng nhỏ hoa lệ. Thích Dung lập tức căng giọng hô lên: “Các vị mau nhìn bên ngoài! Huyết Vũ Thám Hoa đã bị biến nhỏ đi!!! Ai có thù oán với hắn mau nhào ra!!! Mau tận dụng thời cơ, cơ hội mất đi sẽ không lấy lại được nữa! Mau lên mau lên”


Khí định thần nhàn: Dáng vẻ ung dung, nhàn nhã.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chiếc dao thái dau củ dính máu bỗng đặt ngang giữa miệng gã. Mà chuôi dao, đang được Tạ Liên nắm trong tay.

Y mỉm cười nói: “Hửm? Ngươi nói cái gì?”

Thích Dung hoàn toàn không thấy rõ cách thức Tạ Liên nhét con dao vào miệng hắn, chỉ cảm thấy miệng chợt lạnh, đầu lưỡi cảm giác được có một vật cực kì sắc bén ở phía trước, tuy rằng không tổn hại đến lông tóc, nhưng nếu cử động một li thì miệng sẽ đầy máu, ngay lập tức biết điều im miệng.

Nhưng mà, lời đã nói ra đâu thể rút lại. mọi người quay sang phía Hoa Thành: “Là hắn hả?!”

“Tám phần mười là vậy rồi!”

Cướp lấy thời cơ, Tạ Liên một tay ôm Cốc Tử, một tay túm Nhược Da chạy ra ngoài. Thích Dung bị y kéo lê một đường trên mặt đất, vừa bị kéo vừa thét to: “Ê a a a a cẩu nhật* Tạ Liên huynh nhất định là cố ý! Con mẹ nó ta chưa từng gặp qua người ác độc âm hiểm giả bạch liên hoa như huynh ê a a a a a a……”

Cẩu nhật: một câu chửi thề, nói một cách thô tục là “ch*ch chó”.

Mọi người thương lượng một chút: “Đuổi hay không đuổi?”

“Cẩn thận có bẫy. Hay là, chúng ta đứng từ xa xem trước?”

Đúng lúc này, Hoa Thành cũng đắp xong toà kim điện nhỏ kia, đứng dậy, hơi nhướn một bên mi, nhìn xuống cái nhà mình mới vừa dựng xong, nhẹ nhàng tung một cước.

Ào ào, toà kim điện kia sụp xuống.

Mà toà khách điếm này, cũng “Ầm” một tiếng, sụp theo luôn.


Ảo giác bị đánh tan. Tạ Liên quay đầu nhìn lại, ở phía sau y, làm gì có khách điếm? Chẳng qua chỉ là một túp lều tranh lụp xụp mà thôi. Tại nơi núi non hoang vu thế này, có khách điếm mới là bất thường, vừa rồi chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.

Đám người kia không kịp đuổi theo ra ngoài, đều bị một đống củi gỗ rơm rạ đè đến hôn mê bất tỉnh. Tạ Liên chạy chậm đến bên người Hoa Thành nói: “Tam Lang à, đệ như vậy rồi còn dùng, có ảnh hưởng gì không?”

Hoa Thành nói: “Ca ca yên tâm, chút này thì không có gì đáng ngại.”

Lúc này, từ trong một mảnh đổ nát, Phù Dao vén một đám rơm rạ, chui ra, tức giận nói: “Ngươi không ngại, ta ngại!”

Hắn vất vả lắm mới bắt được thai linh kia, nhưng chợt thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên vừa lúc tòa nhà kia sụp xuống, có thể nói là chật vật vô cùng. Phù Dao kéo một phen rơm rạ từ trên đầu, hùng hổ đi đến trước mặt Tạ Liên với Hoa Thành, thấy Hoa Thành thấp hơn hắn một cái đầu liền tức giận nói: “Ngươi, cái này, là ngươi cố ý đi?!”

Hoa Thành chớp chớp mắt, không phản bác cũng không giễu cợt, chỉ giương mắt nhìn về phía Tạ Liên. Tạ Liên liền lập tức buông tay ôm lấy vai hắn, kéo hắn ra sau lưng bảo vệ, nói: “Không có không có mà, khẳng định không có. Tiểu hài tử hành động không biết chừng mực. Xin lỗi ngươi nhé, Phù Dao.”

Phù Dao chỉ vào bản thân mình đang đầu tóc rối bù, không thể tin nói: “Tiểu hài tử?! Thái Tử điện hạ, ngươi thật sự nghĩ rằng ta mù đến nỗi không nhìn ra đây là ai chứ?”

Tạ Liên mờ mịt nói: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Đây là một tiểu hài từ bình thường mà.”

“……”

Phù Dao nhìn chằm chằm Hoa Thành, nheo mắt, lại nghe thấy đằng sau có tiếng động vang lên, Lan Xương chật vật từ trong đống gỗ rơm ngoi ra,Phù Dao quay lại đi tìm nàng. Tạ Liên nhẹ nhàng thở hắt, ngay lúc này, một giọng nói hơi do dự vang lên bên tai y: “Điện hạ?”

Động tác của Tạ Liên hơi ngừng lại: “Phong Tín?”

Bên kia quả nhiên là Phong Tín, nghe thấy y đáp liền thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá! Khẩu lệnh của huynh quả nhiên không có thay đổi.”

Tạ Liên không khỏi âm thầm cười gượng. Tám trăm năm trước, lần đầu tiên y bắt đầu dùng thông linh lệnh, khẩu lệnh chính là “Đọc thuộc lòng một ngàn câu Đạo Đức kinh là được”, sau khi phi thăng cũng vẫn như cũ không có thay đổi, mà cư nhiên Phong Tín vẫn còn nhớ rõ. Tạ Liên nhớ lại năm đó Phong Tín lần đầu tiên nghe thấy cái khẩu lệnh này, cười đến khàn cả giọng, bỗng dưng có một cảm giác hoài niệm không đúng thời điểm, nói: “Ừ, không có thay đổi. Thượng thiên đình hiện tại ổn chứ? Chuyện Linh Văn Đế quân đã biết chưa?”

Hoa Thành nghe được y đang nói chuyện với Thần Quan trên thượng thiên đình, vô cùng tự giác tránh ra xa, lấy tay sờ thử trán Cốc Tử, xem nó có bị sốt hay không. Giọng nói của Phong Tín bỗng trở nên nghiêm túc: “Không tốt chút nào. Đế Quân biết rồi. Hiện tại Thượng thiên đình từ trên xuống dưới đều loạn cả.”

Tạ Liên thở dài: “Quản lý và bố trí tất cả mọi công việc, đều là do Linh Văn quản, cũng khó trách được. Không có Văn Thần khác có thể thay thế sao?”

Phong Tín nói: “Thay thế được mới lạ, đều vô ích cả. Ngày thường một đám đều hùa nhau mắng Linh Văn điện chậm như chó, mắng nhiều như thể ta đây ngồi ở vị trí kia thì liền làm tốt gấp mười lần vậy, hiện tại vừa gặp chuyện, nhưng chẳng ai làm được, mới tập hợp sửa lại thông tin mà mệt đến hôn mê cả đám rồi.”

Tạ Liên lắc lắc đầu ngao ngán, lại nghe Phong Tín nói: “Hơn nữa không riêng gì Linh Văn, Mộ Tình cũng xảy ra chuyện rồi. Ban đầu là giam giữ hắn trong ngục, nhưng hắn lại đả thương Thần quan trông coi, trốn rồi.”


“Cái gì?!”

Nghe vậy, Tạ Liên giật mình một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn phía Phù Dao, thiếu niên áo đen kia đang nói cái gì đó với Lan Xương, hai hàng lông mày nhíu lại, lộ rõ vài phần nôn nóng. Tạ Liên đi xa một chút, hạ thấp giọng: “Mộ Tình xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy???”

Phong Tín nói: “Không riêng mình hắn bị giam, toàn bộ thần quan của Huyền Chân điện đều tạm thời bị cách chức đợi điều tra. Đều là do cái thai linh kia.”

Tạ Liên càng hạ thấp giọng nói: “Thai linh kia thế nào, thật sự có quan hệ với đệ ấy?”

Phong Tín nói: “Ừ. Trong quá trình bắt giữ, thai linh kia chỉ ra và xác nhận Mộ Tình, nói rằng người mổ bụng mẫu thân nó lôi nó ra, làm nó từ người đang sống sờ sờ thành tiểu quỷ, chính là Mộ Tình.”

“Không thể nào!”

Tạ Liên thốt lên: “Không có khả năng. Con người Mộ Tình tuy… Nhưng đệ ấy không có lý do để làm loại chuyện này.”

Phong Tín nói: “Không biết. Nhưng nghe nói là vì muốn phi thăng nhanh, lợi dụng thai linh đã chết để tu luyện tà thuật. Vốn dĩ là định giam giữ hắn trước, từ từ điều tra dấu vết hành tung trước đây của hắn sau, nào ngờ hắn thiếu kiên nhẫn như vậy, tự mình chạy luôn, hành động này chả khác nào nói cho người ta biết là hắn có tật giật mình, muốn chạy án.”

Tạ Liên nói: “Từ từ. Việc này thật sự rất rất không đúng rồi. Nếu là Mộ Tình làm, tại sao thai linh lúc trước ở Thần Võ điện không nhận ra? Cứ cố tình xác nhận vào lúc Mộ Tình bắt giữ nó? Cái này chẳng phải rất rõ ràng là vu khống à?”

Phong Tìn nói: “Là thế này. Thai linh kia vào lúc Mộ Tình thi pháp, thấy được trên cánh tay Mộ Tình một vết cắn, vết cắn này có rất lâu về trước, mấy trăm năm rồi. Năm đó tiểu quỷ được nuôi lớn, thời điểm thành quỷ, có một lần thai linh kia mất khống chế, lúc tỉnh táo lại, cắn một cái trên tay người thi thuật, để lại vết sẹo. Tuy thai linh kia chạy mất rồi, nhưng có thần quan đem vết cắn ngày xưa trên tay Mộ Tình với vết cắn mới bị thai linh cắn trên tay một thần quan khác để so sánh.”

Tạ Liên nói: “Vết cắn khớp không? Thời gian chính xác không?”

Phong Tín nói: “Hoàn toàn ăn khớp.”

“……” Tạ Liên nói, “Mộ Tình giải thích cái miệng vết thương này thế nào?”

Phong Tín nói: “Hắn nói là vì hắn có lòng tốt cứu giúp thai linh này nên mới không cẩn thận bị nó cắn. Hừ, giải thích còn chẳng bằng không giải thích.”

Phong Tín nói không sai, bởi vì, cho dù là “Có lòng tốt cứu giúp” hay “Yêu quý trẻ con”, đều có ấn tượng chênh lệch quá lớn với Mộ Tình thường ngày. Hắn là một người cực kì “Độc”, chưa bao giờ tỏ ra bất kì loại tình yêu gì. Ở Thượng thiên đình thường ngày cũng chẳng có bằng hữu thân thiết. Lúc này bỗng dưng có người nói chuyện không phải hắn làm, cũng chẳng có ai tin tưởng. Đại khái là bởi vì thế, cho nên mới lựa chọn tự mình chạy trốn, tự mình điều tra ra chân tướng. Phong Tín nói: “Tóm lại hiện tại đang vô cùng loạn, điện hạ, ngài hiện tại đang ở đâu? Đế Quân nói, vạn quỷ hội tụ, sợ là ngăn không được. Mau về để họp bàn đi!”

Tạ Liên nói: “Bây giờ ta…”

Hắn chưa kịp nói xong, thanh âm lạnh lùng của Phù Dao bỗng nhiên vang lên ở sau lưng: “Ngài đang nói chuyện với ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận