Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Tạ Liên bỗng nhiên nhớ tới một việc. Ngày hôm ấy, ở trên Thần Võ Điện, Lan Xương nhận bừa lung tung, chỉ hết một vòng nhiều người, nhưng lại cố tình không có chỉ Phong Tín, người đứng ở một vị trí cực kì nổi bật.

Kiếm Lan ngay lập tức phủ nhận: “Không phải!”

Phù Dao cũng là biểu tình không thể tin được. Xem ra, ban đầu hắn cũng chẳng biết giữa Phong Tín cùng nữ nhân kia lại là loại quan hệ này, cũng bị làm cho vô cùng hoang mang, lúc này khó khăn lắm mới có thể hồi phục lại tinh thần, nói: “Hắn còn chưa hỏi cái gì phải hay không phải, ngươi gấp rút trả lời như vậy làm gì?”

Kiếm Lan liền đáp: “Vô nghĩa! Không cần nghĩ cũng biết hắn đang hỏi cái gì. Chi bằng ta nói cho ngươi nghe, không phải!”

Phong Tín nhìn thai linh kia, hỏi: “Nàng gọi nó là gì? Thác Thác?”

Cái tên này hình như mang một ý nghĩa đặc thù gì đó. Kiếm Lan há miệng thở dốc, tức giận hét lên: “Ngươi một đại nam nhân đào đâu ra lắm lời vô nghĩa thế! Không phải thì là không phải! Có kẻ nào như ngươi hay không hả! Tại sao cứ vội vàng muốn nhận con trai!”

Phong Tín bị chọc tức: “Nàng đang nói cái gì? Nếu nó là con trai ta đúng như lời hắn nói, vậy thì đương nhiên ta sẽ……”

Kiếm Lan cắt ngang lời hắn: “Ngươi đương nhiên sẽ thế nào? Ngươi nhận nó à? Ngươi nuôi nó à?”

Phong Tín đáp: “Ta……”

Nói xong một tiếng “Ta”, hắn liền ngậm miệng, cúi đầu nhìn quái vật nhỏ dị dạng đang bám trên tay mình. Hình như thai linh này đối với hắn thù hận sâu đậm, bắt được tay hắn thì lập tức liều mạng cắn xé, khóc nháo cả lên. Phong Tín đánh cũng không được, không đánh cũng không được, tay phải nắm chặt thành quyền, máu tươi đầm đìa.

Thấy hắn im lặng, lại nhất thời giống như mang bộ dáng chẳng có cách nào tiếp thu được, Kiếm Lan ngay lập tức mắng hắn xối xả: “ Đã nói không phải là ngươi, còn thắc mắc cái gì! Yên tâm đi, chẳng liên quan gì đến ngươi đâu!”

Thích Dung rống lên: “ Biện hộ! Nhất định là có liên quan! Ta làm sao có thể nói sai được, nó còn chẳng phải là do tiện dân đẻ ra sao! Trời đất quỷ thần mọi người ơi mau đến đây mà xem đi này! Phong Tín con trai của chính hắn bị người ta mổ sống từ bụng mẹ nó lôi ra chế thành tiểu quỷ này! Ha ha ha ha, vậy mà có người còn bái cái chó má đéo gì mà “Nam Dương ban con” cơ đấy? Bái đi, bái đi, bái cho khi các ngươi sinh con cũng……”

Tạ Liên giơ tay lên, Nhược Da ngay lập tức bịt miệng Thích Dung lại, Kiếm Lan hung hăng dẫm vài dẫm lên đầu gã, dẫm đến mức gã phải chửi ầm lên. Lúc này, Cốc Tử đã mơ mơ màng màng hồi tỉnh, nhìn thấy Thích Dung đang bị ai đó dẫm, vội vàng nhào đến, gào to: “Không…… Không được dẫm cha ta……”

Thấy Cốc Tử ôm chặt đầu Thích Dung, chân Kiếm Lan không cách nào hạ xuống được nữa, đổi lại liền nắm hai cái chân trắng bệch của thai linh kia, vừa cất bước chạy, vừa tức giận mắng: “ Đã bảo ngươi đừng cắn! Tại sao lại không nghe lời!”

Phong Tín đang xuất thần, không thể ngay lập tức giữ bọn họ lại, Tạ Liên theo bản năng quát to: “Nhược Da, đuổi theo!”

Nhược Da quả nhiên đuổi theo. Nhưng mà, khi tấm lụa trắng kia đã bay ra ngoài, Tạ Liên mới sực nhớ, nó còn đang phải buộc Thích Dung. Lập tức quay đầu nhìn lại, Thích Dung trên đầu có Cốc Tử quả nhiên đã nhảy dựng lên, đắc ý tuyên bố: “ Lão tử đã được tự do!”


Thấy Phong Tín cuối cùng cũng kịp phản ứng, Tạ Liên sửa lời: “Nhược Da, ngươi tốt hơn vẫn nên quay lại đi.”

Vì vậy, Nhược Da lại bay trở về, “ Bốp” một tiếng đánh cho Thích Dung cái tát vang dội. Thích Dung chỉ vừa xoay người múa may ca hát, lại làm cho bị đau đến phải che mặt quay ba vòng ngã về chỗ cũ, bò lồm cồm trên mặt đất một lát, đột nhiên phát điên, nắm lấy Nhược Da, quát to: “Cái giẻ rách như mày mà cũng dám đánh tao!!!”

Lần này, Nhược Da bị gã một lượt bắt lấy, xoắn tới xoắn lui, tất nhiên xoắn không được, thế nhưng sức mạnh của Thích Dung thì lại bỗng nhiên tăng rất nhiều. Tạ Liên vừa định tiến đến tự mình giải quyết gã, Thích Dung mới phát hiện trên đầu của mình còn có một đứa trẻ, gấp rút đem Cốc Tử kéo xuống trước ngực, giống như là làm bia đỡ đạn, nói: “Huynh đừng lại đây! Lại đây ta sẽ bóp chết nó! Kìa kìa kìa, ngươi nhìn phía sau ngươi xem, chó Hoa Thành sắp ngủm rồi kìa!”

Tạ Liên giật mình, lập tức xoay người, Hoa Thành quả nhiên đang nhíu mày, cánh tay rũ xuống khẽ run rẩy, giống như đang cố nhịn điều gì, nhưng khi vừa thấy hắn nhìn, liền nói: “Ta không có việc gì!”

Vạn quỷ chấn động!

Lần chấn động này, so với bất kì lần nào trong quá khứ càng lớn hơn rất nhiều. Tạ Liên liền đưa ra quyết định đi qua ôm lấy hắn. Nhân cơ hội này, Thích Dung nhanh chóng kéo Cốc Tử, cùng nhau bỏ trốn mất dạng. Kiếm Lan hình như cũng rất đau đầu, che kín lỗ tai, Thai Linh kia bị lần chấn động này kích thích, cắn xé càng thêm hung mãnh. Phong Tín bị cắn hơn mười vết, máu tươi chảy ròng, nhưng vẫn không dám đánh nó, một tay bắt lấy Kiếm Lan. Thai Linh kia lại chẳng lưu tình chút nào, đưa móng vuốt hướng lên mặt Phong Tín. Một cào này là vô cùng hung hiểm, Phong Tín khẽ kêu một tiếng, che lại miệng vết thương, không biết có phải là bị cào đến bị thương ở mắt hay không. Tạ Liên nhìn, trong lòng khẽ run, dục Nhược Da mau bay qua cứu, Kiếm Lan dậm chân mắng: “Ngươi mà còn như vậy, ta sắp tức điên rồi!!!”

Bị mẫu thân mắng, Thai Linh lúc này mới nhảy về trong lòng nàng, ngoan ngoãn co người thành một cục. Kiếm Lan liếc mắt nhìn Phong Tín một cái, nghiến răng nói: “ Không liên quan đến ngươi, ta cảnh cáo ngươi, đừng động vào chúng ta!” Rồi nàng một tay che đầu, một tay ôm nó, mẫu tử hai người chạy như bay mà đi. Thấy thế, Phù Dao hét to: “Buông ta ra!”

Phong Tín nửa quỳ trên mặt đất, che nửa bên mặt, Tạ Liên ôm Hoa Thành ngồi xổm bên cạnh hắn, ân cần hỏi: “ Đệ có sao không? Có cần để ta xem vết thương giúp hay không? Có ảnh hưởng đến mắt hay không?”

Máu tươi từ khe hở ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống, Phong Tín nhắm hai mắt, nói: “…… Không có. Ngài đừng hỏi nữa.”

Tạ Liên nói: “Phong Tín, Lan Xương…… Kiếm Lan cô nương rốt cuộc là……?”

Ai ngờ, còn chưa dứt lời, Phong Tín đột nhiên đánh ra một quyền, tiếng vang rất lớn, đánh gãy cái cây bên cạnh, giận dữ gào lên: “ Đã nói ngài đừng hỏi nữa!”

Một lời này chứa đựng rất nhiều hận ý. Hơn nữa, Tạ Liên nghe được, hận ý này tựa hồ là đang nhắm vào y, không khỏi ngẩn người.

Hoa Thành ngay bên cạnh lạnh lùng nói: “Ai là người đem vợ con ngươi biến thành quỷ, trong lòng có lửa thì cũng đừng rải nhầm người.”

Nghe vậy, Phong Tín hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ về phía Phù Dao. Phù Dao sửng sốt, lập tức bực mình nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi chắc không phải cho rằng ta…… tướng quân nhà ta làm đi? Thật là xui xẻo đến cực điểm! Hắn chẳng qua là xem nàng cũng như Tiên Lạc di dân, có quan hệ sâu xa với vương công quý tộc nên mới ra tay tương trợ, vốn định giải thoát Thai Linh kia, ai ngờ nó chấp mê bất ngộ, không chịu đi còn trở thành hung. Làm việc tốt còn bị ném phân vào người, sớm biết như thế thì đã nên mặc kệ cho rồi! Tiểu quỷ kia ai đẻ ra mình cũng chẳng biết, ngươi còn có thể mong rằng nó nhớ rõ ai giết chính mình?!”

Có lẽ là vì mấy ngày liền bị biết bao nhiêu việc quấn thân, ngữ điệu của hắn đều thô lỗ không ít. Hoa Thành nói: “ Tướng quân nhà ngươi thế kia mà cũng được coi là xui xẻo cực điểm? Thế người càng xui xẻo hơn hắn có phải hay không là không cần mạng sống?”

Phong Tín lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “…… Tại sao lại là như vậy? Vì sao cuối cùng lại là dáng vẻ này?”


Tạ Liên nói: “ Đệ…… Hay là xử lí miệng vết thương của ngươi trước có được không? Đệ có mang theo thuốc không?”

Phong Tín nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ta không sao cả. Đừng động vào ta!”

Hắn dùng tay che lại miệng vết thương, cũng chẳng thèm xử lý, đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả mà đi mất. Tạ Liên và Phù Dao cùng kêu vài tiếng, hỏi hắn là về Thượng Thiên Đình hay là đi tìm người, hắn đều mặc kệ, bóng dáng nhanh chóng biến mất. Phù Dao giãy dụa một chút, bực mình nói: “Thái Tử điện hạ! Tiên gia ngài không đuổi theo, ta đuổi theo vẫn không được à?”

Tạ Liên liền phục hồi tinh thần, cân nhắc kĩ càng mà suy nghĩ một lát, mới nói: “ Được.” Rồi quả nhiên buông hắn ra.

Phù Dao không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ đáp ứng, hoạt động gân cốt một chút, hừ nói: “Hiện tại vì sao lại chịu buông ra?”

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, đáp: “Thượng Thiên Đình bây giờ chỉ sợ so với tưởng tượng của ta còn…… Ai, bây giờ ta cảm thấy, thay vì kêu tướng quân nhà ngươi trở về, tốt hơn là để hắn ở ngoài tự do hành động thì hơn.”

Dừng một lát, lại hỏi: “Ngươi bây giờ dự tính làm gì? Ta nghĩ, Thai Linh kia chắc hẳn không phải là cầu mong thoát thân, tin lời vu oan, sau lưng chỉ sợ là bị người sai sử.”

Phù Dao vỗ vỗ tay áo, nói: “ Ai thèm quản nó vì sao như này, nó có lẽ là hướng đến núi Đồng Lô đi, bắt được rồi hẳn nói!”

Dứt lời, vội vàng bỏ đi. Khách điếm ban đầu tụ hội nhiều người, lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo. Tạ Liên xoay người, kiểm tra căn phòng đã bị đánh sập kia, dỡ rơm rạ và cỏ tranh lên nhìn, xác nhận bọn họ chỉ bị hôn mê, không bao lâu sau sẽ tính, cũng yên tâm rời đi.

Đi một lúc lâu, nơi hoang sơn dã lĩnh, rốt cuộc cũng tìm được một khách điếm hàng thật giá thật, hai người mới đến đấy nghỉ chân.

Tạ Liên chỉ cảm thấy mấy ngày hôm nay thật sự quá hỗn loạn, ngồi bên song cửa sổ ngây người. Nhược Da cuộn trên tay hắn, một vòng một vòng đòi được vuốt ve, giống như đang rầm rì, Tạ Liên liền lấy tay cọ cọ nó.

Đột nhiên, Hoa Thành đến gần cửa sổ, cùng hắn ngồi ngắm trăng, nói: “ Không liên quan đến ngươi.”

Tạ Liên ngạc nhiên, sau đó mới minh bạch ý của hắn, lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết thật sự có liên quan đến ta hay không…… Phong Tín kết bạn với Kiếm Lan cô nương, nhất định là sau khi Tiên Lạc bị diệt quốc, trước lúc hắn phi thăng. Nếu tính thời gian, có lẽ là những năm ta bị biếm lần đầu tiên.”

Hoa Thành nói:” Điều đó cũng không có nghĩa việc này là lỗi của huynh, huynh nói sai rồi.”

Suy nghĩ một chút, Tạ Liên mở lời: “Tam Lang, ta chưa từng nói với đệ, một số việc diễn ra năm ta bị biếm phải không?”


Hoa Thành nói: “ Chưa từng.”

Tạ Liên nói: “Ta chưa bao giờ nói điều này với ai cả, kéo đệ tới kể lể vài lời, hy vọng đệ đừng ghét bỏ ta nha.”

Hoa Thành nhẹ nhàng chạm vào một cái song cửa sổ, cũng ngồi lên, nói: “Sẽ không, huynh nói đi.”

Tạ Liên một bên hồi tưởng, một bên mở miệng: “Lúc ấy, tùy tùng của ta chỉ còn lại mỗi Phong Tín, ngày qua ngày trải qua đều không được tốt lắm. Một ít gia sản khi ta còn làm Võ Thần, Thái tử, tất cả đều đem đi cầm đồ.”

Hoa Thành cười nói: “Bao gồm cả Hồng Kính, đúng không?”

Tạ Liên cười tủm tỉm: “Ha ha ha…… Đúng. Việc này không được cho Quân Ngô biết đó, đệ phải giúp ta giữ bí mật nha. Còn có mấy cái đai lưng đính vàng kia của ta, tất cả đều đem đi cầm.”

Hoa Thành nói: “ Ừm, vậy nên, Phong Tín chính là đem đai lưng của huynh cho Lan Xương?”

Tạ Liên lắc đầu nói: “ Là đệ ấy thì chắc chắn không phải. Phong Tín sẽ không tùy tiện lấy đồ của ta. Là ta nói hắn đem đi bán lấy tiền cất giữ để xài dần.”

Thật ra, đây là tặng không cho Phong Tín một khoảng tiền. Lúc ấy Phong Tín từ chối không nhận rất lâu, cuối cùng không lay chuyển được, vẫn phải nói “Ta tạm thời giữ giúp ngài”.

Tạ Liên nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta bảo hắn đem bán lấy tiền dùng, không chỉ vì áy này, còn là vì sợ hãi.”

Tín đồ không còn, chỉ có Phong Tín còn xem hắn là Hoa Quan Võ Thần, là thái tử điện hạ như cũ. Tạ Liên lúc ấy mới hoảng sợ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Phong Tín tuy rằng là tâm phúc của hắn, là thị vệ bên hắn, lại chưa từng đòi hắn ban thưởng gì quá lớn lao, bỗng nhiên nghĩ tới, liền biết sợ hãi.

Sợ hãi Phong Tín cũng cảm thấy cuộc sống này quá khổ cực, sợ hãi hắn không còn theo hắn nữa. Cho nên, những cái đai lưng hoàng kim kia, không phải là ban thưởng, cũng không đơn thuần là tặng hay là nhờ giữ giùm, mà còn mang theo chút lấy lòng hay có lẽ là báo đáp.

Khi Thai linh kia tạo ảo cảnh, Tạ Liên thấy một cái bùa hộ mệnh, hẳn là Phong Tín đưa cho Kiếm Lan. Sau khi Tiên Lạc diệt quốc, tất cả cung quan miếu thờ của Tạ Liên đều bị thiêu, căn bản là không có người tin Tiên Lạc thái tử, bùa hộ mệnh của hắn cũng bị coi là phế vật. Nhưng Phong Tín còn giữ rất nhiều bùa hộ mệnh của hắn, không ngừng thường xuyên kiên trì phân phát, đưa tặng, nói với Tạ Liên, huynh xem, huynh vẫn có tín đồ. Nhưng trong lòng Tạ Liên rất rõ ràng, kết cục của những cái bùa hộ mệnh đó, hơn phân nửa là bị ném đi.

Tạ Liên chậm rãi nói: “Qua nhiều năm như vậy, ta không bao giờ biết Phong Tín thích ai. Chưa từng hỏi, cũng chưa từng chú ý.”

Rốt cuộc, hắn từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, là hậu duệ quý tộc, Phong Tín theo lẽ thường hẳn thật sự chỉ là một cái gì đó vây xung quanh hắn mà thôi, làm sao có thể cùng nhau tâm sự?

“Lấy đồ vật của người khác đưa cho một cô nương, nghe cũng không được tốt cho lắm. Nhưng lúc ấy, thứ đáng giá nhất mà Phong Tín có thể đưa, chỉ có đai lưng hoàng kim kia. Rốt cuộc chúng ta thường xuyên bữa có cơm ăn bữa lại không. Phong Tín cũng không phải loại người thích tiêu tiền. Cho nên, có thể tưởng tượng được đệ ấy lúc đó thích Kiếm Lan cô nương biết bao nhiêu. Nếu thật sự thích …… Vì sao lại tách ra?”

Mặc kệ thai linh kia có phải nhi tử của Phong Tín hay không, nếu là bởi vì nghèo khó mà Phong Tín không lấy được nữ tử mà mình yêu, bất luận thế nào, Tạ Liên đều sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.

Hoa Thành lại nói: “Nếu thích mà cuối cùng cũng tách ra, nói thế, cũng chỉ là thích mà thôi.”


Tạ Liên nói: “Tam Lang, đệ không nên nói lời tuyệt tình như vậy. Đôi khi, con đường ta đi như thế nào, không phải là chuyện ta có thể quyết định.”

Hoa Thành không nhanh không chậm nói: “Đường ta đi như thế nào, có lẽ không phải do ta quyết định, nhưng có đi hay không, lại chỉ có ta mới có thể quyết định mà thôi.”

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn người, cảm thấy trong lòng giống như thông suốt điều gì, nhìn chằm chằm Hoa Thành không nói lời nào. Hoa Thành nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Ca ca, ta nói không đúng sao?”

Nhìn con ngươi màu đen sáng lấp lánh, Tạ Liên bỗng nhiên nắm lấy hắn, bế lên đùi, nói: “Ha ha ha, Tam Lang, đệ nói thật sự rất đúng đó!”

“……”

Hoa Thành tựa hồ bị hành động của y làm cho cứng đờ, tùy ý để Tạ Liên đem mình đưa lên cao. Tạ Liên cười nói: “Cho ta không biết xấu hổ mà nói một câu, Tam Lang mới vừa rồi nói câu kia tràn đầy khí thế, thật là có điểm giống với ta hồi trẻ.”

Hoa Thành đã quen với việc bị y bế tới bế lui như vậy, nhướng mày nói: “Vậy đó chính là mộng tưởng của ta.”

Một lớn một nhỏ ở trong phòng chơi đùa một trận, Tạ Liên đem Hoa Thành ném lên giường, chính mình cũng nằm lên, ngẩng mặt hướng lên trời, đang muốn mở miệng, lại thấy Hoa Thành bỗng nhiên ngồi dậy, đồng tử co rút, ánh mắt sắc bén nhìn hướng đối diện.

Tạ Liên cảm thấy không đúng, lập tức xoay người ngồi dậy. Vừa trông thấy liền ngay lập tức cả người toát mồ hôi, trong phòng không biết từ lúc nào vô thanh vô tức lại có thêm một bóng người, đang ngồi ở bên cạnh bàn, tiện tay rót một chén trà, hương thơm tỏa khắp phòng. Nhưng mà, y lại chẳng mảy may không phát hiện!

Tạ Liên không khỏi sởn tóc gáy, rút kiếm ra chĩa về phía trước, cảnh giác hỏi: “Ai?!”

Người nọ ôn hoà đáp: “Không cần sợ. Uống trà không Tiên Lạc.”

“……”

Thân hình cùng thanh âm của người kia, quen thuộc đến cực điểm, Tạ Liên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem vài sợi tóc tán loạn vén ra sau tai, tâm còn chưa thôi kinh hoàng, thở dài: “Đế quân a……”

Lời nói mang theo chút lười biếng, y đột nhiên lật chăn, đem thân thể Hoa Thành cùng chính mình cùng che lại, hỏi tiếp: “…… Ngài tại sao lại xuống dưới đây?”

Tay y ở trong chăn nắm chặt lấy tay Hoa Thành, ý bảo an tâm. Quân Ngô chậm rãi rót ba chén trà, rót xong mới đứng dậy nói: “Thấy đệ không trở lại, ta đương nhiên đành phải tự mình xuống xem.”

Hắn vừa nói, hai tay vừa phủi nhẹ vào nhau, đi tới hướng bên này, chậm rãi thu hẹp khoảng cách. Tạ Liên nhìn thấy hắn đang mặc một đạo bào trắng, còn mang theo bội kiếm, trong lòng hốt hoảng, nhanh chóng nhảy xuống giường: “Đế quân, trước tiên để ta giải thích cái đã……”

Ai ngờ, Hoa Thành ở phía sau y đãl xốc chăn lên, xếp chân mà ngồi, khuỷu tay tùy ý đặt trên đầu gối, mỉm cười: “Ta nghĩ là, không cần đâu.”

Tác giả: Tạ Liên và Mộ Tình đều tu đạo bái sư nên có thể nói bọn họ đều là đạo sĩ. Nhưng Phong Tín không tu đạo lẫn bái sư, hắn không phải đạo sĩ, chỉ đơn thuần là võ thần mà thôi, hắn cũng không giống Tạ Liên với Mộ Tình phải tuân thủ giới luật thanh quy, giữ bản thân trong sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận