Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Lần này, Hoa Thành cười thật tươi không chút giả tạo, thậm chí còn sáng lạn hơn.

Quốc sư sợ ngây người, giơ tay lên chỉ vào hắn: “… Ngươi… Ngươi… Ngươi! Là ngươi?! Đứa bé kia… Ngươi chính là đứa bé kia???”

Cả ngón tay cùng giọng nói hắn đều run rẩy.

Hoa Thành vui vẻ, không trả lời, trên mặt lại biểu cảm rõ ràng: Không sai, ta chính là thiên sát cô tinh, suýt chút nữa phá hủy cả Thái Thương Sơn đây!

“…”

Quốc sư bắt đầu chất vấn: “Điện hạ, sao lại thế này? Ngươi mau giải thích đi.”

Tạ Liên xua xua tay, cười nhạt: “… Chính là… Chính là như vậy đó thôi.”

Quốc sư chấn động.

Hắn nắm chặt tay, hất qua hất lại mấy chục lần, một lúc sau mới nói lên lời: “Ngươi xem… Ngươi xem, ngươi xem, ngươi xem, ta đã nói thế nào! Ta đã nói tuyệt cảnh Quỷ Vương không dễ động mà! Hắn từ khi còn bé đã bám theo ngươi, âm hồn không tan mà! Tám trăm năm, đã tám trăm năm rồi đấy! Suốt tám trăm năm đều mơ ước có được ngươi, đáng sợ, thật quá đáng sợ! Ta tính toán thật quá chuẩn!”

Tạ Liên nói: “Tính toán… Sư phụ, đừng nói đến cái này…”

Y nghĩ thầm: “Người còn chưa nhìn thấy hang Vạn Thần chứa đầy tượng thần che trời lấp đất đâu.”

Nếu hắn thấy được, có khi sẽ coi Hoa Thành là mãnh thú điên cuồng, có bệnh, kẹp lấy Tạ Liên ở khuỷu tay mà chạy thục mạng mất.

Quốc sư vẫn chưa hết khiếp sợ: “Không được, hắn quá khủng bố, chấp niệm đã ăn sâu vào trong thâm tâm rồi! Điện hạ, ngươi phải vạn lần cẩn thận, ngươi như vậy dễ gặp họa, coi trừng hắn lừa ngươi!”

Tạ Liên nói: “Tam Lang sẽ không làm thế.”

Hoa Thành cũng nhàn nhạt: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta có lừa ai thì cũng sẽ không lừa điện hạ.”

Quốc sư ra oai, cùng hắn lý luận: “Ngươi còn trẻ, còn gian xảo, đừng tưởng ta không nhìn ra. Ngươi lợi dụng việc Thái tử điện hạ không hiểu biết một số thứ, đã làm gì với hắn? Bây giờ ngươi thử làm trò trước mặt ta xem, mượn pháp lực phải mượn như thế nào? Có bao nhiêu cách mượn? Ngươi lại cố tình mượn thế nào? Ngươi đã dụ dỗ hắn bằng cách gì?”


Hoa Thành: “…”

Tạ Liên kêu lên lung tung: “Ha ha ha ha, được rồi, được rồi! Phức tạp quá đi, mặc kệ là cách gì, mượn được là tốt rồi phải không! Ha ha ha, đều giống nhau cả, giống nhau cả!”

Còn nói thêm nữa, chắc y sẽ giống hệt con vịt chết đuối, bị thả vào nồi nấu chín, giãy giụa loạn xạ.

Tạ Liên đột nhiên nghiêm túc: “Cho nên, chúng ta nói tới việc chính đi. Bây giờ hắn nhốt tất cả chúng ta ở nơi này, còn chưa động thủ, rốt cuộc là muốn thế nào đây.”

Hoa Thành nói: “Có lẽ là muốn huynh suy nghĩ lại.”

Tạ Liên nói: “Còn có thể suy nghĩ lại kiểu gì?”

Quốc sư nói: “Vậy thì thật khó đoán, thật ra, có rất nhiều khả năng. Điện hạ, ngươi không cần nói sang chuyện khác! Ta cho ngươi một lời khuyên, đừng để sắc đẹp hay lời nói hoa mỹ mật ngọt của hắn lừa gạt, ta thấy hắn… ”

Bỗng nhiên, Hoa Thành trầm giọng: “Ca ca, có người tới.”

Quốc sư nói: “Ngươi không cần lừa ta, ta không dễ bị qua mặt như Thái tử điện hạ đâu… ”

Tạ Liên nói: “Sư phụ, hắn không lừa người, thực sự có kẻ nào đó đang tới, chúng ta trốn đi một chút đã!”

Nói xong, y liền cùng Hoa Thành thoắt ẩn thoắt hiện, nhảy lên xà ngang trên nóc nhà ẩn nấp.

Không bao lâu sau, quả nhiên bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

Một người đá văng cửa phòng, đắc ý cười lớn: “Mua ha ha ha ha ha ha, Thiên giới là cái thá gì! Cuối cùng cũng bị lão tử dẫm bẹp dưới chân!”

“…”

“…”


“…”

Vừa nghe thấy giọng điệu này, cả ba người đều không biết nói gì.

Một kẻ mặc đồ xanh nghênh ngang bước vào, đúng là tên Thích Dung mấy ngày nay không thấy đâu!

Xem ra, Quân Ngô không chỉ nhốt các thần quan mà còn thả hết yêu ma quỷ quái ra. Bọn chúng tự tiện chạy khắp Tiên Kinh, vô cùng điên loạn, vô cùng quỷ dị!

Quốc sư không ngờ đó lại là Thích Dung.

Thích Dung chỉ vào mặt hắn, mắng: “Quốc sư chết tiệt, lão già chết tiệt! Hớ hớ! Con mẹ ngươi, lúc trước xem thường ta, không chịu nhận ta làm đồ đệ, bây giờ thì thế nào? Tự vả vào mặt, tự chịu báo ứng, không có kết cục tốt! Đáng đời!”

Phía sau Thích Dung, một cái đầu nhỏ thò ra, tỏ vẻ sợ hãi, đúng là Cốc Tử! Đây là lần đầu tiên Cốc Tử vào một nơi tráng lệ thế này, nó mở to mắt nhìn đông nhìn tây, lén lút ngắm những viên ngọc thạch mà lại không dám sờ.

Thích Dung đắc ý nói: "Con ngoan, có nhìn thấy không? Nơi này chính là Thiên giới, hiện tại là địa bàn của ta!”

Cốc Tử kinh ngạc: “Thật hả cha? Nơi này lớn như vậy…”

Thích Dung nói: “Đương nhiên là thật! Không tin thì ngươi xem, ta phì phì phì! Ta tùy tiện nhổ một bãi nước miếng ở chỗ này, ai dám nói gì ta?”

Quốc sư: “…”

Cốc Tử do dự một chút, nhỏ giọng: “Cha, nhổ nước miếng ở đây không được đâu. Nơi này vừa đẹp, vừa sạch, không thể làm bẩn.”

Thích Dung nghe vậy cũng dừng lại.

Quốc sư không nhịn được, nói: “Ngươi tự nhìn bản thân xem, như vậy làm sao dạy dỗ được đứa trẻ này? Đã lớn từng ấy tuổi rồi mà không làm gương cho nó, nó thậm chí còn hiểu chuyện hơn ngươi!”


Bị hai người chê trách, Thích Dung xấu hổ quá hóa giận, nhảy dựng lên: “Lão già chết tiệt, ngươi thì biết cái gì! Bày đặt vẻ người lớn, lấy quyền gì giáo huấn ta! Cả ngươi nữa! Dám nói chuyện như vậy với lão tử, đúng là bất hiếu!”

Cốc Tử bị hắn mắng, cảm thấy rất oan uổng nhưng không dám lên tiếng. Thích Dung mắng xong lại thấy chột dạ, lấy hai chân lau đi bãi nước miếng, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, hùng hùng hổ hổ túm Cốc Tử đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn viết lên vách tường dễ thấy nhất ở điện Linh Văn một dòng chữ…: “Đệ nhất Quỷ Vương tam giới – Thanh Quỷ Thích Dung đã đến đây”.

Sau khi Thích Dung ra khỏi điện Linh Văn, con lật đật màu xanh trong tay áo Tạ Liên rơi xuống dưới, đứng trước vách tường chi chít chữ, bên cạnh là bãi nước miếng lau chưa sạch, nó chuyển động hoảng loạn, như là sắp phát điên rồi.

Tạ Liên cùng Hoa Thành cũng nhảy xuống. Y nhặt con lật đật lên, nhét lại vào ống tay áo.

Quốc sư lắc đầu: “Tiểu Kính vương thật là… Qua mấy trăm năm, bản tính càng tệ hại, quả nhiên không tiến bộ chút nào.”

Hoa Thành nhìn thoáng qua vách tường, tỏ vẻ khinh thường, lười biếng đánh giá một chữ:

“Xấu.”

Quốc sư cũng đồng tình với hắn, lắc tay áo, nói: “Cực kỳ xấu. Đã qua nhiều năm rồi, ngoại trừ cái câu đối viết lung ta lung tung treo trước sòng bạc Chợ Quỷ, ta chưa từng thấy chữ viết nào xấu tệ hại hơn cái này.”

Hoa Thành: “…”

Tạ Liên gắng gượng mỉm cười: “Ha ha ha ha, câu đối mà sư phụ nói đến, ta cũng đã nhìn qua, thấy nó cũng đâu có tệ lắm? Còn rất có phong cách riêng đấy chứ, ta rất thích!”

Quốc sư tỏ vẻ khó hiểu: “Điện hạ, sao ngươi có thể nói mấy lời như vậy? Thư pháp của ngươi nổi tiếng là có gia giáo, chẳng lẽ còn không phân biệt được cái gì xấu cái gì đẹp sao? Cái câu đối đó thực sự xấu nhất tam giới, sư phụ tốt thế nào cũng không cứu nổi, ngươi thích ở điểm quái gì! Mắt thẩm mỹ của ngươi không phải có vấn đề rồi chứ?”

Tạ Liên: “Ha ha ha ha ha sư phụ, người tốt nhất đừng nói gì nữa!!!”

Bỗng nhiên, Hoa Thành lên tiếng: “Ca ca, Quân Ngô đã có hành động rồi. Hắn có khả năng muốn đi tìm huynh, đang đi tới cung Tiên Lạc.”

Quốc sư kinh hoàng: “Cái gì! Điện hạ, ngươi chạy về nhanh lên! Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi cũng trốn kỹ, tuyệt đối không được để hắn phát hiện các ngươi đã gặp nhau. Ba vị bằng hữu của ta bị hắn áp chế ở trong Đồng Lô, đang tìm cách trốn thoát. Làm gì thì làm, chờ bọn họ thoát ra đã, nhớ kĩ, không được hành động thiếu suy nghĩ!”

Tạ Liên đã hiểu. Sau khi cáo biệt Quốc sư, hai người bay ra khỏi điện Linh Văn, né vô số vệ binh cùng yêu ma quỷ quái, còn cách cung Tiên Lạc bốn con phố.

Hoa Thành nói: “Ca ca, hắn còn một con phố nữa là đến cung Tiên Lạc.”

Tạ Liên: ”! ”

Hoa Thành chạm vào một con ngân điệp, trước mắt liền hiện lên hình ảnh Quân Ngô đang khoanh tay, ước chừng hơn một trăm bước nữa là tới cửa cung Tiên Lạc.


Phải làm sao bây giờ! Thế này một là sẽ đến sau Quân Ngô, không thì cũng vừa vặn đâm thẳng vào hắn! Hơn nữa, vệ binh trước cửa cung Tiên Lạc còn đang bị Hoa Thành dùng thuật định thân!

Bỗng nhiên, Quân Ngô vừa mở cửa, một người đứng phía sau hắn, nói: “Đế quân.”

Quân Ngô dừng bước, quay đầu lại: “Vũ sư? Có chuyện gì?”

Đúng là Vũ sư ngăn hắn lại. Thật ra Quân Ngô tính toán rất kỹ, không cho người ngoài đến gần phủ Vũ sư, cho nên ngoài vệ binh ra, nàng không thấy bất cứ yêu ma quỷ quái nào.

Nàng khách khí nói: “Đế quân, có một thứ ta quên đưa cho người. Có thể phiền người dừng chân một chút được không?”

Quân Ngô gật đầu: “Được.”, sau đó đi theo Vũ sư.

Tạ Liên nhẹ nhàng thở phào: “Cảm tạ Vũ sư đại nhân!”

Khi trở về, y nhất định sẽ thắp cho Vũ sư mười tám cây hương thật lớn!!!

Nhân cơ hội này, hai người bay qua bốn con phố, trở lại cung Tiên Lạc trước Quân Ngô. Hoa Thành vung tay giải trừ ma thuật trên người vệ binh. Bọn họ bị mê hoặc, chớp mắt một cái, không hề phát hiện điều gì. Tạ Liên chạy vào trong điện, còn chưa kịp thở một hơi, sắc mặt lại chuyển biến. Bởi vì, vệ binh trước cửa lại truyền lệnh.

Nhanh như vậy, Quân Ngô đã tới rồi!

Xem ra Vũ sư không ngăn hắn được bao lâu. Hai người trao đổi ánh mắt, không cần nói ra nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Hoa Thành chạy ra phía sau rèm cửa, dùng thuật ẩn thân, còn Tạ Liên vội nhảy lên giường giả vờ ngủ, đưa lưng về phía cửa. Vừa mới kéo chăn lên, Quân Ngô liền bước vào.

Hắn chậm rãi đi tới cạnh bàn, yên lặng một lát rồi nói: “Tiên Lạc, đang nghỉ ngơi sao.”

Tạ Liên không trả lời. Quân Ngô ngồi xuống, ném lên bàn thứ gì đó rồi tự rót cho mình một ly trà.

Hắn ôn nhu nói: “Tiên Lạc, ta chăm sóc cho ngươi rất tốt vì ngươi là đứa trẻ ngoan. Rất nhiều chuyện ngươi chỉ cần nghe theo ý ta, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

Tạ Liên không xoay người, vẫn đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải y nhớ tới Quốc sư đã kể cho mình những gì, chỉ sợ trong lòng sông cuộn biển gầm, lúc này sẽ không biết đối mặt với Quân Ngô vẫn ôn nhu không khác trước thế nào.

Ngay sau đó, Quân Ngô ngồi sau lưng y, thong thả, ung dung nói: “Ấy vậy mà, ngươi không chỉ trốn ra ngoài chơi, còn mang người về giấu ở trong phòng, xem ra thật sự không để tâm tới lời ta nói.”

________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận