Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Trước vô số con mắt kinh ngạc của các vị thần quan, bức tượng thần khổng lồ lại càng mỉm cười rạng rỡ hơn.

Tạ Liên thấy nó hoàn hảo không tì vết, kể cả chiếc chân bị Bạch Vô Tướng đánh gãy cũng lành lặn trở lại, vui vẻ nói: “Tam Lang, đệ sửa lại nó rồi sao?”

Hoa Thành hơi mỉm cười: “Bay lên tận trời đón ca ca, đương nhiên không thể đến tay không. Đi thôi!”

Tạ Liên gật đầu: “Mọi người, mau đi lên!”

Lúc này, các thần quan mới trông thấy rõ người đứng cạnh Tạ Liên, suýt nữa thì ngã ngửa: “Thái tử điện hạ… Sao ngươi lại đi cùng với…???”

Phong Tín ở phía xa, khuôn mặt xám xịt, vẫn không ngừng kêu to: “Kiếm Lan! Kiếm Lan!”

Không có tiếng trả lời.

Lang Thiên Thu thấy Thích Dung lén la lén lút trốn ở ven đường liền muốn bắt lại, ai ngờ, hắn vừa đi qua, điện Thái Hoa liền nổ tung, sập ầm xuống. Các thần quan đều kinh hồn ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy lửa cháy rừng rực cùng một đống đổ nát, bước ra từ bên trong là một bóng người cúi đầu, lặng im không nói gì.

Quân Ngô trong nháy mắt đã phá tan đàn ngân điệp!

Quả nhiên, không thể ngăn nổi hắn.

Thích Dung chạy nhanh đến sau lưng Quân Ngô, chỉ tay về phía Tạ Liên: “Lũ hèn nhát! Toàn là một lũ hèn nhát! Có bản lĩnh thì qua đây!”

Đúng là chỉ có hắn không biết điều dám dựa dẫm Quân Ngô, còn các thần quan không ai dám hó hé một lời!

Bạch y Võ thần vừa tỏa ra hắc khí ngút trời, vừa phát ra hào quang chói mắt, hai loại sắc thái này cứ thay phiên nhau thay đổi thất thường. Trước một Quân Ngô xa lạ thế này, các thần quan ai nấy đều không dám lại gần, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Hắn không rời mắt khỏi Tạ Liên, từng bước từng bước đi tới phía y, mỗi dấu chân đều cháy lên ngọn lửa chiến trận, lan tràn điên cuồng ra bốn phía, đốt cháy bầu trời thành một tấm màn lửa hung tàn!

Thích Dung bị lửa thiêu đến nơi, luống cuống ôm Cốc Tử chạy thoát. Ở đầu đường, Quyền Nhất Chân cõng trên lưng thi thể Dẫn Ngọc, mặt thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt trông thấy Quân Ngô liền bốc lên lửa giận. Hắn chưa đặt thi thể xuống mà đã định lao tới, liền bị Tạ Liên túm chặt lại. Bây giờ lao vào có khác nào tự tìm chết!

Một lần nữa, đàn ngân điệp bay tới như vũ bão, giữ chặt Quân Ngô. Nhân cơ hội này, Tạ Liên hô to: “Mau lên! Đừng thẫn thờ ra đấy nữa!”

Các thần quan chần chờ một lát, cuối cùng cũng đành phải làm theo.

Mấy trăm vị thần quan chen nhau nhảy lên bức tượng thần khổng lồ, trông như một đàn kiến đen bò lên, người thì ngồi trên vai, trên ngực, người thì hết chỗ, phải bám vào vạt áo.

Nếu muốn nó bay lên, không thể chỉ dựa vào những chiếc đèn hoa đăng và ngân điệp, thế nhưng trước mặt quá nhiều người, Tạ Liên càng không thể ngang nhiên làm chuyện đó với Hoa Thành. Suy nghĩ một chút, trong cái khó quả nhiên ló cái khôn. Y tiện tay kéo lấy một thần quan, ở sau lưng hắn ôm lấy mặt Hoa Thành, hôn thật sâu.

Quả nhiên liền có tác dụng, toàn thân Tạ Liên lập tức tràn đầy linh lực. Vị thần quan kia tự dưng bị dùng làm bia chắn, cả người cứng đờ, run rẩy nói: “Các ngươi đang làm cái gì sau lưng ta???”

Vô số đôi mắt cũng khiếp sợ nhìn về phía này. Tạ Liên chợt nhận ra tấm bia chắn y vừa kéo tới là Lang Thiên Thu, lương tâm cắn rứt, cảm giác tội lỗi, thật tội lỗi mà, ngàn vạn lần không thể để đứa nhỏ này nhìn thấy!

“Chưa làm cái gì hết! Đây không phải thứ ngươi nên xem!”

Y xoay người, hướng về phía tượng thần quát lớn: “Bay đi!”

Tượng thần nghe thấy mệnh lệnh của y như thể được kích hoạt, đột nhiên mở to hai mắt, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.

Đàn ngân điệp cùng đèn hoa đăng tản qua hai bên, bức tượng thần vững vàng nổi giữa không trung, mái tóc dài cùng vạt áo tung bay trước gió.

Bay lên được rồi!

Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy lên trên đỉnh đầu tượng thần, nói: “Các vị thần quan đứng vững, giữ chặt vào!”

Vừa dứt lời, thân thể tượng thần hơi trầm xuống, lập tức bay về phía trước.

Tạ Liên đứng chung với Hoa Thành ở vị trí cao nhất, điều khiển tượng thần chở toàn bộ thần quan rời khỏi Tiên Kinh. Thế nhưng, có không ít thần quan đã tích tụ thành quả cả đời ở Tiên Kinh, không khỏi quay đầu lại luyến tiếc, đau khổ dậm chân.

Thoáng bình tĩnh lại, Tạ Liên mới nhớ ra lúc nãy vội quá, chưa kịp điểm danh, liền nói: “Mọi người có mặt đủ cả chứ? Quốc sư đâu? Bùi tướng quân đâu?”

Bùi Minh chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.

Y chen vào trong đám người, ra sức tìm kiếm: “Sư phụ!”

Xa xa, giọng Quốc sư vọng lại: “Ta đây!”

Tạ Liên thở phào, có chút yên tâm. Đột nhiên, có người hét lớn: “Đuổi theo! Hắn đuổi theo!”

Quả nhiên! Ngay sau lưng tượng thần chợt xuất hiện thứ gì đó bốc cháy đỏ rực, phóng theo rất nhanh.

Là Tiên Kinh!

Tiên Kinh trước đây lúc nào cũng tràn đầy linh khí, mây lượn lờ thanh tịnh, vậy mà giờ phút này, nó lại tràn ngập lửa chiến, biến thành một tòa thành quỷ dị chìm trong lửa!

Có người hoảng hốt: “Là Đế quân… Là Đế quân điều khiển Tiên Kinh đuổi theo… Hắn muốn chém chết sạch chúng ta!!!”

“Hắn sắp đuổi kịp rồi!!!”

Tạ Liên quyết đoán: “Không dễ như vậy đâu!”

Y thay đổi dấu tay, hai mắt tượng thần tựa như tỏa sáng, tiếng gió xé bên tai càng lớn khiến chúng thần quan điên cuồng gào thét. Tuy nhiên, y đã kéo dài được khoảng cách lớn với vệt sáng sau lưng. Tượng thần càng bay càng nhanh hơn!

Thế nhưng, bên này tăng tốc bao nhiêu, vệt sáng kia cũng không chịu yếu thế, tốc độ đột biến bấy nhiêu, dần tiến lại gần. Các thần quan kinh sợ không kêu ra tiếng. Gần đến thế này, thậm trí có thể thấy rõ một bóng người đứng trước Tiên Kinh!

Vậy mà, dưới nhân gian lại không hay biết gì. Đám trẻ con vui cười đùa giỡn, nhìn lên bầu trời lấp lóe hai vệt sáng đuổi nhau, há hốc miệng, vỗ tay: “Đẹp quá, đẹp quá đi!”

Tạ Liên biết rõ không thể cứ thế này lao xuống, buộc phải tăng tốc mà bay, đầu bỗng nhiên lại hơi choáng váng. Y đã dồn hết pháp lực bay liên tục một lúc lâu như vậy.

Hoa Thành đỡ lấy y, hai người còn chưa nói gì, chỉ nghe thấy tiếng Quốc sư quát: “Các ngươi đứng đực ra đấy làm gì? Một đám thần quan sống sờ sờ còn muốn mượn pháp lực của Quỷ Vương để chạy trốn? Có thấy mất mặt không!”

Có thần quan tỏ vẻ không phục: “Ngươi là ai chứ? Có tư cách gì giáo huấn chúng ta?”

Quốc sư lớn giọng đáp trả: “Ta là ai không quan trọng, chỉ biết là ta đã ở trên Thiên đình từ lúc các ngươi còn đang ngồi nghịch bùn ở chỗ khỉ nào đó, chắc chắn có tư cách giáo huấn các ngươi. Quan trọng là, các ngươi mau đem hết vàng bạc châu báu ra đây tế cho thần tượng, có bao nhiêu pháp lực cung cấp hết ra đây! Có vậy thần tượng mới bay nhanh hơn được, không thì chẳng lẽ ngồi im nhìn hắn tóm đuôi sao? Chẳng lẽ khoanh tay làm như không phải chuyện của mình, chết đến nơi còn lờ đi sao? Đến cái việc này cũng đợi ta nhắc sao?”

Nhờ có hắn nói, chúng thần quan mới hồi phục tinh thần, tự thấy hổ thẹn, hoàn toàn quên mất có thể dùng cách này giúp sức. Họ sôi nổi đem pháp lực truyền tới cho tượng thần, hô to: “Thái tử điện hạ, tại hạ… Ấy nhầm… Ta giúp ngươi một tay!”

“Ta cũng giúp nữa…”

“Ta không còn nhiều lắm… Ngươi cố dùng tạm!”

Mỗi người giúp một tay một chân, chẳng mấy chốc tượng thần lại được rót đầy pháp lực. Thân thể Tạ Liên rung lên, thần tượng lại tăng tốc thêm lần nữa, ầm vang một tiếng liền phóng xa vệt sáng kia gấp bội!

Chúng thần quan thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đem thêm cống phẩm.

Bỗng nhiên, Hoa Thành lên tiếng: “Ca ca, xuống dưới.”

Một khi hắn đã mở miệng, Tạ Liên cũng không cần hỏi lý do, trực tiếp lao xuống dưới. Thần tượng phá vỡ từng tầng mây cuồn cuộn, đâm xuống khoảng trời đen như mực, đến một ngọn đèn phía dân cư cũng không thấy.

Chúng thần quan kinh hãi: “Này… Nơi này là đâu? Tại sao lại tối om vậy? Quái quỷ chết mất!”

“Thái tử điện hạ, ngươi xuống dưới làm gì?”

“Nơi này không nên ở lâu đâu!”

Hoa Thành nói: “Ở yên chỗ này, đừng nhúc nhích, chờ một chút.”

Tượng thần khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Tạ Liên đáp: “Được. Chờ cái gì?”

Hoa Thành nhẹ giọng: “Chờ hắn đuổi đến nơi, đánh một trận.”

Vừa dứt lời, tầng mây phía trên bị một vệt sáng đỏ rực xé tan, lao thẳng xuống dưới. Một tượng cùng một thành giằng co giữa trời đêm.

Chúng thần quan trơ mắt nhìn vệt đỏ bay tới càng gần, sởn tóc gáy: “Điện hạ, sao ngươi còn chưa đi!”

“Ngươi không phải muốn đánh với hắn chứ? Không thắng nổi đâu!”

“Hắn lại ngớ ngẩn rồi! Đáng ra ta phải sớm nhận ra hắn là tên ngông cuồng!!! Mấy trăm năm vẫn luôn như vậy… Ai đá ta!”

Quốc sư tức giận: “Ta! Ngươi nói thêm một chữ, ta lập tức đẩy ngươi xuống!”

“Nhưng mà ngươi rốt cuộc là ai chứ!”

Tuy tượng thần sánh ngang với một con quái vật khổng lồ, nhưng thế nào thì đằng kia cũng là Tiên Kinh, cực kì to lớn. Nếu thật sự đối đầu nhau, dựa vào thể trạng của bức tượng thần, nó chắc chắn sẽ bị nghiền nát. Dù vậy, Tạ Liên vẫn tin tưởng phán đoán của Hoa Thành, yên lặng không nói gì.

Vừa lúc vệt sáng tới gần chưa đầy nửa dặm, Tạ Liên bỗng cảm thấy dưới chân có thứ gì đang xao động.

Y cúi đầu nhìn, phát hiện phía dưới tối mù mịt có thứ gì đó đang xao động, phập phồng mãnh liệt, giống như là… sóng biển.

Tạ Liên chợt nhận ra đây là nơi nào.

Cũng có thần quan đã phát hiện ra, run rẩy: “Trời ơi, nơi này hình như là… Hắc thủy quỷ vực! Chúng ta bị mang tới biển quỷ rồi!!”

Vừa dứt lời, phía dưới vọt lên vài sinh vật trắng muốt, tỏa ra đầy hắc khí, bay cao tận trời!

Bốn đôi mắt chúng lập lòe ánh lửa xanh như ma trơi, nhìn chằm chằm tòa thành rực đỏ, gầm lên hung dữ. Có vẻ như nó thật sự khó chịu với vị khách không mời mà đến này, quất chiếc đuôi khuấy tung mặt biển, tạt thành từng đợt sóng cao ngàn thước.

Là bốn con cốt long!

Chúng ngẩng đầu nhìn tòa thành ma quái, phun ra dòng nước cuồn cuộn, lực công kích cực lớn tưởng như có thể bắn xuyên một bức tường đồng vách sắt.

Tạ Liên nhìn không chớp mắt: “Lúc trước ta thấy bọn chúng có hơi… Ha ha, không nghĩ rằng bọn chúng còn rất hung dữ.”

Vô số thủy quái khổng lồ thi nhau vọt lên khỏi mặt biển đen kịt, phi vèo vèo như vũ bão. Chúng thần quan chứng kiến cảnh tượng này liền cảm thấy thật hoang mang. Quân Ngô thì đuổi giết họ không tha, Hoa Thành và Hắc Thủy thì lại giúp đỡ họ. Tình cảnh phải nói là hết sức vi diệu.

Bốn con cốt long vây quanh tòa thành không ngừng phun nước điên cuồng, vậy mà cũng không có tác dụng. Ngọn lửa chiến kia quả nhiên không thể dùng nước dập tắt, càng bị dội nước càng cháy to hơn, thậm chí đốt cả trong nước.

Trên mặt biển quỷ, lửa cháy thành từng đám. Ánh lửa cùng sóng nước lẫn lộn, dưới biển nổi lên tiếng gầm thét như quỷ khóc sói gào.

Tạ Liên tự nhiên thấy hơi xấu hổ: “Chúng ta… đem bao nhiêu thứ rối loạn ném hết vào địa bàn của Hắc Thủy, không sợ ảnh hưởng đến hắn sao…?”

Hoa Thành nói: “Không cần để ý. Hắn còn nợ tiền ta, muốn phá thế nào cũng được.”

Tạ Liên: “???”

Đột nhiên, có người chỉ về phía trước kêu lên: “Nó… Nó đang làm gì vậy?”

Tạ Liên vội chuyển ánh mắt, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, y liền cảm thấy kinh hãi.

Tác giả có lời muốn nói: Hắc Thủy đúng là nợ của Hoa Thành một khoản lớn, là tuyệt thế Quỷ Vương bần cùng nghèo khó nhất trong ba vị. Thực ra, cũng là do hắn ăn quá nhiều nên hết tiền thôi

__________

Khổ thân ông Hạ Huyền:)))) tuyệt thế quỷ vương nhưng là quỷ đói =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui