Ánh bạc chớp lóe loạn xạ, chẳng kịp suy xét, phản ứng đầu tiên của Tạ Liên là đưa tay lên che, Nhược Da quấn quanh cổ tay sẽ tự động tấn công khi tình huống nguy cấp. Nhưng mà, đàn bướm bạc này không hề tập kích về phía Tạ Liên mà lách qua người y, lao về phía hai người lúc nãy quấn nhau đánh túi bụi sau lưng y.
Phong Tín và Mộ Tình đã sớm được nếm quả đắng của đàn bướm Tử Linh này, biết rõ sự lợi hại của chúng nó, làm sao dám sơ suất? Gần như trong tích tắc, cả hai đồng loạt giơ tay lên, quát: “Mở khiên!”Hàng ngàn hàng vạn con bướm bạc cánh vỗ như gió táp lao về hướng Phong Tín và Mộ Tình, bị ngăn lại bởi một bức tường vô hình trước mặt hai người họ, chúng đập ầm ầm rền vang như cơn mưa xối xả, tông cho tóe ra ánh sáng trắng lóa mắt, tựa như đốm lửa bắn khắp bốn phía. Thì ra, Phong Tín và Mộ Tình mở hai tấm khiên phép trước người mình. Song tuy bị khiên phép ngăn chặn, đàn bướm Tử Linh vẫn tấn công ồ ạt, mà còn vô cùng vô tận, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, điên cuồng tột độ. Cho dù đã mở khiên phép, Phong Tín và Mộ Tình cũng bị trận mưa bướm như lửa đạn kia nện cho thoáng có xu thế thụt lùi.Nhất thời sơ suất bị chiếm mất tiên cơ (tiên cơ = cơ hội mang tính quyết định), không mở khiên sẽ bị bướm Tử Linh bám sát, mở khiên lại không có tay lấy binh khí, Phong Tín và Mộ Tình đều âm thầm kêu khổ, cắn răng chống đỡ. Liếc mắt nhìn Tạ Liên còn cúi đầu đứng đằng trước, Phong Tín vội quát to: “Điện hạ cẩn thận đừng đứng đó, mau ra sau tấm khiên đi!”
Nào ngờ Tạ Liên quay đầu lại, chẳng hề hấn gì mà còn cau mày nói: “Hả?”Hai người tập trung nhìn kỹ, gần như muốn phun một búng máu lên tận trời ngay tại chỗ. Chỉ thấy Tạ Liên nâng một con bướm Tử Linh trong lòng bàn tay, biểu cảm trên mặt còn có phần ngơ ngác. Khi nãy trận gió bướm dữ dội thổi qua, có một con bay chậm lạ thường, không theo kịp đại đội, vỗ cánh nhấp nhô vài cái trước mặt Tạ Liên. Trông nó có vẻ nhọc sức quá, Tạ Liên cứ cảm thấy liệu có phải con bướm bạc nhỏ nhắn này sắp bay hết nổi rồi không, bèn kiềm lòng không đặng chìa lòng bàn tay ra, như có như không đỡ phía dưới nó. Thế là con bướm đó hớn hở bay loạn xạ trên lòng bàn tay y, không chịu đi. Thấy vậy, trán Phong Tín nổi gân xanh, nói: “Đừng chạm tay vào thứ đó!!!”Đúng lúc này, cổ tay của Tạ Liên bỗng nhiên siết lại, ra là có người túm lấy y, dùng sức kéo mạnh. Cả người Tạ Liên tức khắc bị kéo vào một mảng tối mịt sau cửa lớn.Dù rằng thân chìm trong bóng tối, Tạ Liên lại không hề cảm thấy bất an hoặc cảnh giác. Bóng tối ấy hệt như một lớp áo giáp dịu dàng, chẳng những không nguy hiểm mà trái lại còn khiến người ta yên lòng đến lạ.Tuy người phía sau bóng tối chưa hiện thân, nhưng bướm bạc đã tới, rốt cuộc người đó là ai làm sao còn không biết? Mộ Tình nói bằng giọng không thể tin nổi: “Ngươi thật to gan, thế mà dám lên Tiên kinh quấy rối, không khỏi quá càn rỡ rồi!”
Một người cười nói: “Như nhau cả thôi, Thượng thiên đình các ngươi cũng rất càn rỡ ở địa bàn của ta còn gì?”
Mặc dù đã sớm lường được người túm mình là ai, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc ấy truyền đến từ nơi gần trong gang tấc, lòng Tạ Liên vẫn chấn động như cũ. Ngay sau đó, chỉ nghe Phong Tín nói: “Hoa Thành, Đế Quân đang ở Tiên kinh, ngươi mau thả người ra!”
Hoa Thành cười nhạo: “Vậy phải xem các ngươi có bản lãnh đó không.”
Lời vừa chấm đất, cửa lớn lập tức đóng sầm!
Tạ Liên cảm giác được Hoa Thành dùng một tay giữ chặt mình, dẫn mình lao nhanh một mạch. Bốn phương tám hướng tối như bưng, bên tai toàn là tiếng vang leng keng của dây bạc trên giày đen, dưới chân cao thấp nhấp nhô không bằng phẳng, quả nhiên không còn là con đường rộng phẳng sáng sủa ở Tiên kinh, mà là một vùng thung lũng hoang dã.
Chắc chắn Hoa Thành đã dùng rút ngàn dặm đất nối liền cửa lớn của cung Tiên Lạc đến thung lũng này, nhưng muốn dùng thuật Rút Đất nối liền một nơi nào đó trong Tiên kinh với những nơi khác nào phải chuyện dễ dàng, chí ít nếu không phải là thần quan Thiên giới thì không tài nào làm được, chẳng biết Hoa Thành làm bằng cách nào nữa? Tạ Liên đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống nổ bùng bên tai: “Điện hạ! Huynh đang ở đâu?!”
Tiếng rống này là của Phong Tín. Mặc dù giọng ngay bên tai, nhưng người lại không ở trước mắt. Tiếng này Phong Tín rống trong Thông Linh trận, Tạ Liên bị hắn rống cho đau cả màng tai, rất nhiều thần quan cũng bị dọa giật cả mình, kinh hồn táng đảm nói: “Sao vậy Nam Dương tướng quân! Xảy ra chuyện gì hả?”
Mộ Tình cũng vào Thông Linh trận, nói: “Xảy ra chuyện rồi! Linh Văn đâu, mau thông báo cho Đế Quân, Tạ Liên đã bỏ trốn!”Xưa nay Mộ Tình nói năng luôn nhẹ nhàng nhu hòa, lịch thiệp nhã nhặn, giờ đây lại mang một tia chật vật giận dữ*. Linh Văn nói: “Cái gì? Để ta đến cung Tiên Lạc xem!”
*Nguyên văn là “khí cấp bại phôi”, ý bảo thở không ra hơi, chật vật kinh khủng, hình dung cực kỳ hốt hoảng hoặc tức giận.
Có thần quan hoảng sợ nói: “Ba… Thái tử điện hạ bỏ trốn ư? Chẳng phải y đang bị cấm túc ở cung Tiên Lạc sao?!”
Sư Thanh Huyền cũng vào Thông Linh trận, nói: “Rõ ràng khi nãy ta còn nhìn thấy một đống tiểu Võ Thần của Trung thiên đình đang canh giữ bên ngoài cung Tiên Lạc, chỉ có thể vào chứ không thể ra, làm sao bỏ trốn được?”
Phong Tín nói tiếp: “Không phải bỏ trốn mà là bị người ta bắt đi! Điện hạ huynh còn nghe được chúng ta nói không? Bây giờ huynh đang ở đâu?!”
Vừa nghe là bị bắt đi, mọi người càng hãi hùng: “Nơi này chính là Tiên kinh, kẻ nào ngạo mạn thế!”
Trong lúc nhất thời, người người đều cất cao giọng, người người đều yêu cầu câu trả lời. Chuyện giữa quốc sư Phương Tâm và Lang Thiên Thu còn chưa giải quyết xong, Quân Ngô cấm túc Tạ Liên, vậy mà người lại biến mất, thế chẳng phải vô duyên cớ sinh thêm rắc rối, rước càng nhiều tranh cãi sao? Bất luận thế nào, trước hết mau chóng tìm về rồi hẵng tính. Vì vậy Linh Văn đi xem xét tình hình, điều tra vị trí hiện tại của Tạ Liên, Phong Tín và Mộ Tình la hét trong trận, tìm Võ thần quan nào có thể giúp một tay đi truy kích (truy đuổi và công kích), còn Sư Thanh Huyền thì rải thêm vài đợt công đức. Trong Thông Linh trận người ngã ngựa đổ, tranh nhau mà nói, loạn đến nỗi Tạ Liên hoàn toàn chen vào không lọt, y hít sâu một hơi, đang định hét lớn một tiếng xin chư vị bình tĩnh, Hoa Thành lại thình lình xoay người, duỗi hai ngón tay sang đây. Đốt ngón tay lạnh ngắt nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của Tạ Liên, Hoa Thành cười nói: “Ha ha, đã lâu không gặp, các vị khỏe chứ?”
*Người ngã ngựa đổ = loạn xà ngầu.
Hoa Thành nhẹ nhàng đặt hai ngón, lập tức thông qua Tạ Liên gia nhập Thông Linh trận của Thượng thiên đình. Câu nói bình tĩnh ung dung này, không riêng gì Tạ Liên ở bên cạnh hắn nghe được, tất cả thần quan đang quýnh qua quýnh quáng trong Thông Linh trận của Thượng thiên đình cũng nghe thấy, hơn nữa sau khi nghe xong còn tức khắc sa vào một sự im lặng chết chóc.
“……”
“……”
“……”Mọi người lẳng lặng gào rú trong lòng.
Hèn gì lại ngạo mạn như thế, ta còn bảo là ai, thì ra là vị này!
Hoa Thành nói tiếp: “Không biết các ngươi có nhớ ta không, dù sao ta chẳng nhớ các ngươi chút nào hết.””……”
Trên Thiên giới quả thật có không ít thần quan ngày nào cũng âm thầm nhung nhớ Hoa Thành, nhưng vừa nghe hắn nói không nhớ mình, ai cũng rối rít lẩm nhẩm tụng quan trời ban phúc không kỵ gì hết* cảm ơn cảm ơn sau này làm ơn tiếp tục đừng nhớ tới bọn ta. Bấy giờ, Hoa Thành cười ha ha: “Có điều dạo này ta rảnh lắm, nếu có người nào cũng rảnh thế, muốn luận bàn với ta, vậy vô cùng hoan nghênh.”
*Quan trời ban phúc, không kỵ gì hết: là 1 cụm đi chung, ý bảo là được ban phúc nên không kiêng kỵ gì, vận may rất tốt, át hết những điều không lành, cực kỳ may mắn.
“……”
Trong tình huống này mà hắn nói như thế, ý tứ không thể nào rõ ràng hơn.
“Nếu ai trong các ngươi dám cả gan đuổi theo, lần sau ta sẽ tìm kẻ đó khiêu chiến.”
Nhận khiêu chiến chắc chắn sẽ thua sấp mặt, không nhận thì mất hết mặt mũi. Đây chẳng phải là uy hiếp trắng trợn sao??
Khi nãy nghe nói Tạ Liên thế mà lại bỏ trốn hoặc bị bắt đi, trong Thông Linh trận quả thật sôi sùng sục, dù gì cũng là một vụ hỗn loạn hiếm thấy, ai nấy cũng hết sức quan tâm, vài Võ thần quan vốn đã chủ động hưởng ứng, đang định tham gia truy kích, nào ngờ Hoa Thành nói xong ba câu, bọn họ thoắt cái mất tăm. Nếu Quân Ngô ra lệnh cử ai đi truy kích chính diện thì đành chịu, việc công phải làm thôi, nhưng hiện tại chuyện vừa mới xảy ra, còn đang loạn hết cả lên, tất nhiên không ai muốn rước việc vào người, cũng chẳng ai muốn bị Hoa Thành nhớ mặt. Thế là cả bọn vừa làm bộ mình không ở đây, vừa dỏng tai theo dõi sát sao diễn biến của sự việc, đồng thời trong lòng dậy sóng không ngừng: Huyết Vũ Thám Hoa này cũng ngông cuồng quá rồi, thế mà dám chạy lên Thượng thiên đình bắt người, người bị bắt còn là cái vị trò cười ba giới kia nữa —— Rốt cuộc có thù hằn sâu nặng hay là có cái gì???
Bên kia chìm vào im lặng, chỉ có tiếng hét nóng giận của Phong Tín vang liên tục, mà Hoa Thành nói xong cũng dời hai ngón tay, nói với Tạ Liên: “Đừng để ý bọn họ.”
Tạ Liên buột miệng thốt ra: “Tam Lang…”
Hoa Thành lại buông tay y, nói: “Nơi này cách Tiên kinh không xa, đi mau.”
Giọng Hoa Thành trầm thấp, nghe không rõ cảm xúc, mà động tác hắn buông cổ tay của Tạ Liên cũng nhanh như cắt, gần như là hất ra. Bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng mình chạm vào Hoa Thành nhưng bị hất ra vào lần đầu tiên hai người gặp nhau, Tạ Liên ngây ngẩn tại chỗ.
Lẽ ra y định hỏi Hoa Thành, tại sao lại bất ngờ xuất hiện. Tuy rằng chưa nghĩ kỹ càng, nhưng y cũng mơ hồ có cảm giác hẳn là đến cứu mình, vì thế vừa rồi lúc gọi tiếng “Tam Lang”, trong lòng loáng thoáng có chút mừng rỡ. Nhưng Hoa Thành hất tay như thế, Tạ Liên mới thình lình kịp phản ứng: Tại sao mình lại cảm thấy Hoa Thành đến để cứu mình? Khoan nói liệu Hoa Thành có xu hướng quan tâm mình tha thiết như thế không, trước đó không lâu mình mới vừa đốt Cực Lạc phường trốn khỏi chợ Quỷ, thế chẳng phải càng có khả năng là đến tìm mình hỏi tội, đòi nợ tính sổ sao?
Địa Sư nằm vùng ở Quỷ giới, bị Hoa Thành tóm được rồi giam giữ tra hỏi một trận là sự thật, nhưng trong việc này, kẻ đến chỗ của người khác nằm vùng mới đuối lý. Còn y lẻn vào chợ Quỷ, đào ba thước đất tìm người khắp nơi ở Cực Lạc phường, còn châm một mồi lửa. Dù rằng cuối cùng quá nửa Cực Lạc phường cháy rụi là do Sư Thanh Huyền nổi gió quạt lửa, nhưng ngọn lửa đầu tiên trong kho binh khí vẫn là do mình châm, nếu không biết đâu chừng từ đầu chí cuối người khác chẳng hề nghĩ đến việc châm lửa, nói thế nào đi nữa, mình cũng phải gánh trách nhiệm chủ yếu.
Hai người đi một trước một sau, Tạ Liên càng nghĩ càng áy náy, càng nghĩ càng hổ thẹn, nhịn không được mở miệng: “… Tam Lang, xin lỗi.”
Hoa Thành cũng thình lình dừng bước, hỏi: “Tại sao huynh phải nói xin lỗi?”
Tạ Liên cũng dừng lại, nói: “Ta đến chợ Quỷ, vốn dĩ là vì điều tra việc Địa Sư mất tích, trước đó không nói thật với đệ. Đệ tiếp đãi nồng hậu, ta lại đốt Cực Lạc phường của đệ. Lòng ta thật sự áy náy lắm.”
Hoa Thành không trả lời. Tạ Liên cũng biết, câu “áy náy lắm” của mình quả thật chẳng có bao nhiêu sức nặng, vì vậy càng hổ thẹn hơn, bèn ho nhẹ một tiếng, nói: “Có điều chắc ta sắp bị cách chức rồi, sau khi xuống dưới, ta nhất định sẽ nghĩ cách bồi tội, để xem làm sao mới có thể…”
Hoa Thành lại hỏi: “Tại sao huynh phải bồi tội với ta?”
Giọng điệu của hắn có phần gượng gạo, như thể không nghe nổi nữa, hắn xoay phắt người, nói: “Huynh quên rằng nhát đao của ta đã làm một cánh tay của huynh bị thương sao? Là ta làm huynh bị thương, không phải huynh làm ta bị thương, tại sao huynh phải bồi tội với ta?”
Tạ Liên hoàn toàn không cảm thấy tay phải đau nhức gì, bây giờ gần như đã quên béng việc nó còn từng bị thương, ngơ ngác một hồi mới nhớ ra, nói: “Đệ nói tay phải hả? Tay phải của ta không sao hết, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi. Vả lại là ta tự xông lên chặn đánh mới bị như thế, ngay từ đầu đã không trách đệ được mà.”
Hoa Thành bình tĩnh nhìn y, mắt trái sáng một cách lạ thường, mà Tạ Liên đột nhiên phát hiện, dường như Hoa Thành đang run rẩy.
Qua thêm giây lát, y lại phát hiện, không phải Hoa Thành đang run rẩy, mà là loan đao Ách Mệnh bên hông Hoa Thành đang run rẩy.
Thanh loan đao màu bạc treo lủng lẳng trên áo đỏ run bần bật không ngừng, ngay cả con mắt được phác họa từ đường viền màu bạc cũng thế. Nếu nó mọc trên mặt một đứa trẻ, vậy thì vào giờ phút này, chắc chắn đứa trẻ đó đang khóc nức nở.