Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Thấy Tạ Liên sắp đi, Lang Thiên Thu lập tức lên tiếng: "Huynh đứng lại!"Tạ Liên đứng lại thật. Cắn răng một hồi, Lang Thiên Thu nói: "Huynh... phải cho ta một lời giải thích."Tạ Liên đáp: "Ngươi muốn ta giải thích cái gì?"Lang Thiên Thu nói: "Ân oán đời trước, hận nước thù nhà, huynh hận Vĩnh An, không phải ta không hiểu được. Nhưng mà..."Nghẹn lời một lúc lâu, Lang Thiên Thu mới miễn cưỡng nói tiếp được, giọng run rẩy: "Nhưng quốc sư à -- Ta và phụ hoàng mẫu hậu đối xử không tốt với di dân* của nước Tiên Lạc sao? Ta và rất nhiều người Tiên Lạc là bạn tốt của nhau, ta, ta vẫn luôn dốc hết sức mình bảo vệ bọn họ."*

Di dân: người dân trung thành với triều đại trước; nhân dân còn sót lại sau loạn lạc.

Những gì Lang Thiên Thu nói, từng câu từng lời đều là sự thật.Sau khi nước Tiên Lạc bị diệt, nhiều di dân cố đô vẫn chưa từng quên thân phận của mình, cho dù Vĩnh An dựng nước, bắt đầu thống trị, nhóm người này và con cháu của họ vẫn tự cho mình là người Tiên Lạc, thường xuyên xung đột với dân triều đại mới.Mấy đời hoàng tộc ban sơ của Vĩnh An đều dùng chính sách mạnh mẽ để đàn áp, tàn sát không ít di dân Tiên Lạc ngoan cố chống đối. Ngược lại, cũng có không ít người Tiên Lạc kết thành đồng minh, vạch kế ám sát vương công quý tộc của Vĩnh An, hơn nữa còn thành công trót lọt vài lần. Cứ thế, oán thù càng ngày càng sâu đậm.Nhưng đến thế hệ của Lang Thiên Thu và cha mẹ cậu ta, thì lại dùng thái độ điềm đạm hoàn toàn khác hẳn để đối xử với di dân của triều đại trước. Bọn họ luôn cố gắng muốn hoà hợp dân của triều đại mới và di dân cố đô, thậm chí còn bất chấp những lời phản đối, cân nhắc cả việc gần như hoang đường là phong hậu duệ hoàng thất của Tiên Lạc làm vua, chỉ vì bày tỏ thành ý, đối đãi bằng lễ nghĩa nên có. Bản thân Lang Thiên Thu càng chưa bao giờ nảy sinh thành kiến với dân Tiên Lạc vì những mối hận để lại của người thời trước.Quốc sư Phương Tâm năm đó hết sức thần bí, chưa từng để lộ thân phận, cũng chẳng ai biết rốt cuộc hung thủ máu rửa tiệc Lưu Kim là người bên phe nào. Nhưng Vĩnh An và Tiên Lạc kết thù quá sâu, bất kể phe nào trong hai phe xảy ra chuyện, người khác cũng sẽ phán định phe còn lại là hung thủ sau màn, những hoàng thất và triều thần Vĩnh An may mắn tránh được một kiếp đều cho rằng, đằng sau chuyện này chắc chắn có thế lực của di dân Tiên Lạc thao túng, vì thế không ít người đưa ra ý kiến, hy vọng có thể xem đây là lý do để thanh trừng triệt để di dân Tiên Lạc trong nước Vĩnh An. Tuy nhiên, các ý kiến này đều bị Lang Thiên Thu dốc sức bác bỏ.Sự kiên quyết của cậu ta đã bảo vệ được tính mạng của vô số người Tiên Lạc vô tội, giúp họ không đến nỗi tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ bị giết sạch cả nhà. Có điều bây giờ hồi tưởng lại, lúc trước làm tốt bao nhiêu, bây giờ lại tủi thân bấy nhiêu.

Không phải cảm thấy không đáng, mà là cảm thấy tủi thân. Việc làm đúng sẽ chẳng bao giờ không đáng, nhưng rõ ràng mình đã trao ra biết bao thiện ý, thế mà chẳng nhận được thiện ý tương ứng từ người ta, khó tránh cảm thấy tủi thân.

Viền mắt đỏ bừng, Lang Thiên Thu chất vấn: "Quốc sư, ta làm chưa đủ tốt chỗ nào? Cha mẹ ta làm sai chỗ nào? Đến nỗi khiến huynh nhất định phải đối xử với ta như thế?!" Càng nghĩ càng không cam lòng, Lang Thiên Thu cố rướn nửa người trên dậy dưới sự trói buộc của Nhược Da, hỏi: "Chẳng lẽ huynh không cảm thấy mình phải cho chúng ta một lời giải thích sao?!"

Tạ Liên nói: "Ta cho không được."

Y trả lời quá thẳng thắn, khiến cho hơi thở của Lang Thiên Thu nghẹn lại, nói: "Quốc sư, huynh thay đổi nhiều quá. Lúc trước huynh đâu phải như thế."

"......" Tạ Liên dùng đốt ngón tay xoa đầu lông mày, nói: "Ta nhớ thật lâu về trước đã từng nói với ngươi, ngươi đừng tự tiện lập một tấm bia thần thánh bất khả xâm phạm cho ta, ta chẳng phải hình tượng trong tưởng tượng của ngươi đâu. Cuối cùng người thất vọng cũng là bản thân ngươi thôi."

Lang Thiên Thu nằm dưới đất lẩm bẩm: "... Huynh của ngày xưa và huynh của bây giờ, ai mới là huynh thật sự, ta đã không hiểu nổi nữa rồi."

Tạ Liên nói: "Đều là ta cả. Nhưng lúc trước ngươi chỉ mới mười bảy tuổi, bây giờ ngươi đã lớn thế này rồi, tất nhiên những điều dạy ngươi cũng sẽ khác."

Lang Thiên Thu ngậm miệng, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Phải chăng vì năm mười bảy tuổi của huynh là một vết nhơ nên huynh cũng muốn biến năm mười bảy tuổi của ta thành một vết nhơ?"

Tạ Liên im lặng.

Thấy y không trả lời, Lang Thiên Thu tức giận trào dâng, nín đủ hơi hét lớn: "Nếu lòng huynh có suy nghĩ đó, ta tuyệt đối sẽ không như huynh mong muốn đâu!!"

Nghe vậy, Tạ Liên khẽ mở to hai mắt.

Tuy rằng không đứng dậy được, song ánh mắt của Lang Thiên Thu vẫn sáng ngời, giọng nói vẫn vang dội, như thể trong con ngươi có ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực. Cậu ta như đang giận dỗi, lại như đang tuyên chiến, nghiêm giọng nói: "Nếu huynh muốn ta trở thành người lòng đầy oán hận như huynh, ta tuyệt đối sẽ không! Nếu huynh muốn ép ta tự sa ngã như huynh, ta cũng tuyệt đối sẽ không. Tuyệt đối sẽ không! -- Dẫu cho huynh đối xử với ta thế nào! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành người như huynh!!"

Tràng lời hùng hồn đó, Tạ Liên nghe mà ngây ngẩn cả người. Hồi lâu sau, y mới phụt một cái, cuối cùng bật cười thành tiếng.

Lang Thiên Thu nước mắt lưng tròng, đầy lòng nhiệt huyết, đang rống inh ỏi thì bị tiếng cười này châm xẹp, nhất thời kinh ngạc lẫn tức giận. Tạ Liên vừa cười to vừa vỗ tay, càng cười càng suồng sã, lớn tiếng nói: "Tốt lắm!"

Y chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình cười thoải mái như vậy là chuyện bao giờ, khó khăn lắm mới ngừng lại được, y dụi dụi mắt, gật đầu nói: "Tốt lắm. Hãy nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Ngươi tuyệt đối sẽ không trở thành người như ta!"

Hoa Thành vẫn khoanh tay, thờ ơ đứng ngoài quan sát. Tạ Liên vừa dứt lời, một làn khói đỏ thình lình nổ bùng trước mắt.

Bỗng dưng nổ đùng như thế, Tạ Liên giật bắn, còn tưởng Lang Thiên Thu sử dụng chiêu trò quái lạ gì nên vội vàng tránh né, tập trung phòng bị. Có điều, tiếng nổ tuy vang dội thật nhưng dường như không có lực sát thương gì. Chỉ là chờ khi làn khói tản đi, chỗ mà khi nãy Lang Thiên Thu đang nằm, bóng người biến mất tăm mất tích, chỉ còn lại một con lật đật đang đứng tại chỗ lắc trái lắc phải.

Đầu và thân của con lật đật tròn vo, trông hệt như một cái hồ lô lớn, mày dài mắt đen, kháu khỉnh bụ bẫm, ngây thơ đáng yêu, lúc này mắt đang lườm nguýt, điệu bộ tức giận, lưng đeo một thanh kiếm lưỡi rộng, oai vệ cực kỳ, đích thị là dáng dấp của Lang Thiên Thu, nhưng lại biến thành món đồ chơi mà con nít thích không nỡ rời tay. Tạ Liên ngừng cười, nói: "Thiên Thu?!"

Không còn người để trói, Nhược Da bay vù vù quấn về cổ tay của Tạ Liên. Hoa Thành thong dong bước tới, búng con lật đật dưới đất một cái, cười nhạo: "Người này đúng là mang hình hài gì trông cũng ngốc hết biết."

Tạ Liên cầm con lật đật lên, dở khóc dở cười: "Đây... đây... Tam Lang, đây là Thiên Thu hả? Sao lại biến thành thế này rồi? Đệ đừng chọc cậu ta nữa, mau biến cậu ta trở lại đi."

Hoa Thành lại nói: "Không được. Đưa cậu ta theo cùng đi."

Tạ Liên hỏi: "Đi đâu?"

Bấy giờ, hai người đã đến trước một hang núi hẹp. Hoa Thành không trả lời, một viên xí ngầu văng ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Hoa Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, đoạn bước vào hang núi trước.

Biến người thành lật đật, pháp thuật này đúng là quá nghịch ngợm, rất có phong cách của Hoa Thành, đồng thời cũng khó giải vô cùng, nói chung Tạ Liên không giải được, cũng không dám chắc các thần quan khác giải được, chỉ đành cầm lật đật Lang Thiên Thu trong tay đuổi theo sau. Sực nhớ Phương Tâm còn ném dưới đất, y vội vàng quay lại lấy kiếm, đeo sau lưng rồi vào theo Hoa Thành.

Tạ Liên muốn Hoa Thành giải pháp thuật này, nhưng Hoa Thành lại chẳng ừ hử gì. Hai người đi trong hang động chưa bao lâu, hang động có lối vào nhỏ hẹp càng lúc càng rộng dần, tiếng bước chân vang vọng trong hang động trống trải, phía trước loáng thoáng có ánh lửa và tiếng hát truyền tới.

Lúc Tạ Liên tìm Cực Lạc phường trong chợ Quỷ, thoạt đầu cũng nghe được tiếng hát, nhưng tiếng hát của các cô gái tinh nghịch ở Cực Lạc phường nghe lanh lảnh véo von, tựa như tiếng thủ thỉ dịu dàng, làm lòng người say mê. Còn tiếng hát này lại như ma quỷ múa loạn, vừa tạp nham vừa chướng tai, hai cái không thể nào so sánh được. Tạ Liên kiềm không được mà hỏi: "Tam Lang, đây là đâu?"

Hoa Thành nói khẽ: "Suỵt."

Lẽ ra tiếng hỏi của Tạ Liên đã nhỏ lắm rồi, nghe Hoa Thành nói vậy, y quả thật muốn nín thở luôn. Không lâu sau, y đã phát hiện tại sao mình phải yên lặng. Từ phía đối diện bọn họ, vài đốm lửa xanh lập lòe bay đến. Đợi vài đốm lửa bay đến gần, Tạ Liên mới thấy rõ, thì ra đây là mấy tiểu quỷ mặc áo xanh.

Trên đầu mỗi tiểu quỷ đều đội một ngọn đèn, từ đầu đến chân trông như một cây nến lớn màu xanh. Lối đi trong động không có chỗ nào để núp, phải nói là oan gia ngõ hẹp. Tạ Liên trở tay định nắm Phương Tâm sau lưng mình, nhưng rồi lập tức nhớ ra mình hẳn nên dùng Nhược Da, vì vậy lại thả tay xuống.

Nào ngờ mấy tiểu quỷ chỉ nhìn lướt qua bọn họ rồi không để ý nữa, tiếp tục vừa xì xào bàn tán vừa đi về phía trước. Chẳng giống không trông thấy bọn họ, trái lại có vẻ thấy rồi nhưng chẳng lấy làm lạ. Tạ Liên nhìn Hoa Thành đang đứng cạnh mình, còn đâu vị Quỷ vương áo đỏ tuấn tú lạ thường nữa? Rõ ràng cũng là một tiểu quỷ phờ phạc đầu đội lửa xanh mà.

Thì ra không biết từ lúc nào, Hoa Thành đã đổi hai tấm da giả cho hai người. Nghĩ đến việc bây giờ chắc chắn đầu mình cũng đang đội một ngọn đèn xanh, Tạ Liên không nhịn được đưa tay sờ đỉnh đầu, hỏi: "Tội tình gì..." Tội tình gì mà phải biến thành bộ dạng lạ đời này chứ?

Tuy Tạ Liên không nói rõ, nhưng tất nhiên Hoa Thành hiểu y có ý gì, bèn đáp: "Thanh Quỷ Thích Dung, đã sớm nói phẩm vị của gã thấp kém rồi. Đám tiểu quỷ dưới trướng gã, tất cả đều phải hoá trang thành dạng này."

Không ngờ Hoa Thành lại dẫn y đến địa bàn của Thanh Quỷ Thích Dung.

Trước đây nghe Thiên giới và Quỷ giới đề cập đến Thanh Quỷ Thích Dung, ai cũng châm chọc vài câu về phẩm vị thấp kém của gã, Tạ Liên còn chưa hiểu lý do lắm, bây giờ biết tiểu quỷ dưới trướng gã đều phải hóa trang đồng bộ thế này, rốt cuộc y cũng hiểu được đôi chút. Chỉ nghe lời nhận định "Thanh Đăng Dạ Du" (đèn xanh đi trong đêm) thì còn thấy vài phần tao nhã kỳ dị, nhưng nếu hiểu "thanh" "đăng" dạ du theo ý trên mặt chữ qua loa đơn giản, vậy thì hơi khác so với tưởng tượng ban đầu của y. Tạ Liên hỏi: "Chẳng phải động phủ của gã đã bị đệ tận diệt rồi sao?"

Hoa Thành đáp: "Diệt rồi nhưng gã chạy thoát. Sau khi chuồn mất, gã bỏ ra năm mươi năm, xây lại cái ổ mới."

Tạ Liên nhét lật đật Lang Thiên Thu vào ngực, thấy xung quanh không có ai bèn nói nhỏ: "Tam Lang à, đệ đến đây tìm Thanh Quỷ Thích Dung hả? Chi bằng trước hết cứ giải lời nguyền cho Lang Thiên Thu, thả cậu ta ra, rồi ta đi cùng với đệ nhé?"

Giọng nói của Hoa Thành lại không cho phép từ chối: "Không, huynh đưa cậu ta theo đi. Ta muốn Lang Thiên Thu gặp một người."

Tạ Liên không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhìn phản ứng của Hoa Thành, rõ ràng chẳng mấy để tâm đến Lang Thiên Thu, sao lại có lòng dẫn cậu ta đi gặp người nào chứ? Hiện tại hai bên đều rắc rối, Tạ Liên cũng không tiện nhiều lời. Qua một hồi, rốt cuộc hai người cũng ra khỏi hang động. Phía trước sáng sủa rộng lối, càng nhiều hang núi hiện ra trước mắt họ.

Bốn phương tám hướng của ngọn núi này đều bị khoét thành động, hang động nối liền với lối đi trong động, lối đi trong động lại nối liền với hang động. Mỗi cửa động đều có yêu ma quỷ quái đầu đội đèn xanh ra ra vào vào, tựa như một tổ ong tổ kiến khổng lồ. Nếu Tạ Liên đến đây một mình, chắc chắn đi được một đoạn đã quên béng đường. Thế mà Hoa Thành lại cứ như đang ở nhà mình, chẳng chút do dự băng qua từng hang động, dễ dàng tột độ, như thể đã thuộc nằm lòng đường đi nước bước.

Hai người đều khoác trên mình tấm da tiểu quỷ đội đèn xanh, dọc đường không bị ai cản lại. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, Hoa Thành lại tưởng y thở dài, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Liên đáp: "Không, ta còn tưởng đệ sẽ xông trực diện vào núi, nào ngờ lại ẩn núp mà vào. Ta không giỏi đánh lộn lắm nên mới thở phào nhẹ nhõm."

Y nói "không giỏi đánh lộn lắm" là lời thật lòng. Đánh nhau tuy tốt, nhưng giải quyết hậu quả lại không tốt. Nghe vậy, dường như Hoa Thành cười một tiếng, nói tiếp: "Lần trước đúng là ta xông trực diện vào núi thật, nhưng Thích Dung biết tin nên chuồn mất. Lần này ta muốn tìm chính gã, tất nhiên không thể để gã phát hiện được."

Tạ Liên nghĩ bụng: "Chẳng lẽ người mà Tam Lang muốn Thiên Thu gặp là Thanh Quỷ sao? Hai người này có quan hệ gì à? Ầy, không biết rốt cuộc đệ ấy muốn làm gì nữa, nói chung cứ đi theo đệ ấy một chuyến trước vậy, rồi từ từ xin đệ ấy giải lời nguyền trên người Thiên Thu cũng được." Bởi vì còn nhớ việc mình đốt Cực Lạc phường của Hoa Thành, Tạ Liên khó tránh cảm thấy áy náy. Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe Hoa Thành nói: "Thứ vô dụng này chẳng được trò trống gì, chỉ được mỗi tính cảnh giác cao. Tiểu quỷ không thể đến gần gã, tâm phúc của gã lại không dễ nguỵ trang. Nếu muốn đến gần gã, chỉ có một cách thôi."

Lúc này, có bốn tiểu quỷ vừa nói vừa cười đi đến từ phía đối diện. Hoa Thành bước chậm lại, Tạ Liên cũng bước chậm theo. Chỉ thấy sau bốn tiểu quỷ áo xanh, ấy thế mà lại là một hàng người sống bị kéo bằng dây thừng.

Nhóm người sống này, quần áo tả tơi có, ăn vận sang trọng có, xem ra đều là nam nữ trẻ tuổi dưới ba mươi, còn có một đứa bé níu chặt góc áo của một người đàn ông trẻ, chắc là hai cha con bị bắt tới đây. Bọn họ bị trói hai tay, bước đi trong hang động ma quỷ, sắc mặt người nào cũng hoảng sợ như muốn ngất xỉu. Hoa Thành sượt qua vai bọn họ, sau đó lẳng lặng xoay người, đi theo cuối hàng. Hắn chỉ nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých Tạ Liên, Tạ Liên bèn giữ nguyên động tác đồng bộ với hắn, đến khi nhìn Hoa Thành lần nữa, hắn thế mà lại đổi tấm da khác chỉ trong tích tắc, lần này là một thiếu niên mày thanh mi tú, có lẽ bản thân mình cũng tương tự.

Đội ngũ rẽ tới ngoặt lui, đi xuyên qua hang động. Vài tên tiểu quỷ xanh đằng trước có vẻ hết sức hài lòng với phần việc của mình, lúc nào cũng nhớ ra phải thể hiện uy quyền, hở tí là quát tháo hàng người phía sau: "Liệu mà ngoan ngoãn, không được khóc! Khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, làm mất khẩu vị của quý nhân nhà bọn ta, bọn ta sẽ dạy cho các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Trong "Tứ đại hại" của Quỷ giới, chưa từng nghe nói ba vị Tuyệt còn lại ăn thịt người, chỉ có Thanh Quỷ Thích Dung chưa bỏ được cơn thèm, thảo nào cả đồng liêu lẫn phe địch đều giễu cợt gã "không lên nổi bàn tiệc" (không xứng tầm, chẳng ra cái gì), "không mở nổi tầm mắt". Ban nãy Hoa Thành nói nếu muốn tiếp cận Thanh Quỷ Thích Dung mà không để gã phát hiện thì chỉ có một cách, xem ra cách đó chính là lẫn vào đống nguyên liệu nấu ăn này rồi. Tạ Liên vừa đi vừa nắm lấy tay Hoa Thành, lần đầu chạm phải thì phát hiện Hoa Thành cứng đờ, dường như muốn rút tay ra. Không phải Tạ Liên không nhận ra điều đó, nhưng tình hình hiện tại không nghĩ được nhiều thế, y nắm chặt tay Hoa Thành, nhẹ nhàng viết một chữ vào lòng bàn tay của hắn: "Cứu."

Nếu đã để y nhìn thấy, vậy thì không thể không cứu nhóm người kia, đây là hành động mà bản thân Tạ Liên lựa chọn sau khi thông báo với Hoa Thành.

Chữ này viết xong, Hoa Thành khẽ khàng khép ngón tay, siết chặt lòng bàn tay. Chỉ chốc lát sau, đoàn người ra khỏi lối đi trong động, tiến vào một hang động đồ sộ.

Vừa bước vào động, một mảng những thứ đen ngòm chi chít tức thì đập vào mắt. Tạ Liên nheo mắt, còn chưa thấy rõ đã cảm nhận được Hoa Thành trở tay nắm lấy cổ tay của mình, viết lên mu bàn tay mình mấy chữ: "Cẩn thận đỉnh đầu. Đừng đụng trúng."

Ban đầu Tạ Liên cứ ngỡ trên động treo rất nhiều bức họa rách nát rũ xuống, nào ngờ khi tập trung nhìn kỹ, con ngươi chợt co rút. Đó nào phải bức họa rách nát gì? Rõ ràng là một đống người đen sì dày đặc, chân hướng lên trên, đầu chúc xuống dưới, treo lơ lửng giữa không trung.

Rừng thi thể treo ngược!

Song mặc dù có rừng thi thể treo ngược, nhưng lại không có mưa máu đổ xuống, bởi vì tất cả đều là thây khô, từ lâu đã không còn máu tươi để chảy. Biểu cảm của đống thây khô đau đớn cùng cực, miệng mồm há to, trên mặt và trên người đều có một lớp tinh thể trắng như tuyết. Đó là muối.

Đèn đuốc sáng trưng tại nơi sâu nhất trong hang động, ở đó có một cái ghế dựa to đùng, một chiếc bàn dài, chén vàng ly ngọc, vẻ nguy nga lộng lẫy này chẳng giống hang động trong núi sâu, ngược lại giống sảnh tiệc hoàng cung hơn. Chỗ xa xa cạnh bàn dài có một cái nồi sắt cực lớn, chứa được tận mấy chục người cùng bơi lội quay cuồng bên trong, nước đỏ thẫm sôi ùng ục ùng ục trong nồi, nếu ai không cẩn thận rớt vào, e rằng sẽ bị hầm mềm nhũn trong nháy mắt!

Bốn tên tiểu quỷ xua nhóm người kia về phía nồi, có người thấy vậy sợ đến mức quỳ gối không đứng dậy nổi, giữa tiếng đánh chửi quát mắng, lôi kéo xô đẩy, Tạ Liên bỗng phát hiện cánh tay của Hoa Thành kế bên cạnh cứng lại, bước chân ngừng phắt.

Y quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Hoa Thành tuy vẫn đang đội lốt thiếu niên mày thanh mi tú, nhưng trong ánh mắt đã dấy lên lửa giận ngút trời.

Mặc dù Hoa Thành luôn đeo nụ cười bên môi, nhưng Tạ Liên hiểu rất rõ, trước giờ cảm xúc của hắn luôn được giấu sâu tận tim. Tạ Liên chưa từng thấy ánh mắt của Hoa Thành bốc ra vẻ giận dữ đến thế. Y nhìn theo tầm mắt của Hoa Thành, trong khoảnh khắc, hô hấp dường như cũng ngưng trệ. Chỉ thấy trước chiếc ghế dựa to đùng hoa lệ, có một người đang quỳ.

Mới nhìn thì là một người, nhưng nhìn kỹ mới biết thật ra đó là một tượng đá kích cỡ tương đương người thật. Tượng đá này vô cùng kỳ lạ, được tạc thành tư thế quỳ dưới đất, cúi đầu ủ rũ đưa lưng về phía Tạ Liên, thoạt nhìn giống hệt đang khắc họa cho bốn chữ "chó nhà có tang". Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, mục đích duy nhất của việc tạc nên bức tượng này là để sỉ nhục người đó.

*Chó nhà có tang: Chó không có nhà để về, ngụ ý chỉ người mất đi chỗ dựa, không nơi nương tựa, lang bạt khắp nơi.

Mà Tạ Liên vốn dĩ chẳng cần lật mặt trước của bức tượng cũng biết rằng, gương mặt của tượng đá hình người này, chắc chắn giống mình như đúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui