Tạ Liên dở khóc dở cười, nhưng cũng rất cảm kích, nói: "Phong Sư đại nhân, e là ngươi hiểu lầm chỗ nào rồi. Thật ra..."
Y muốn giải thích rằng không phải Hoa Thành tìm mình hỏi tội vì chuyện Cực Lạc phường, Sư Thanh Huyền lại lén lút nháy mắt với y, dường như muốn bảo y đừng lên tiếng. Hoa Thành cũng chẳng tranh cãi, chỉ nói: "Chuyện Quân Ngô cài nội gián vào đám thuộc hạ của ta, ta còn chưa tính đấy, các ngươi lấy cái gì để ra điều kiện với ta?"
Tạ Liên chợt hiểu. Sư Thanh Huyền đã nhìn ra Hoa Thành không hề có ác ý, nhưng ngoài mặt lại vờ như Hoa Thành vì muốn truy cứu trách nhiệm nên mới xông vào Tiên kinh, nếu vậy lên trời nhắc đến chuyện này, có thể tránh việc ai đó cố tình loan tin y có ý xấu muốn bỏ trốn. Hoa Thành cũng hiểu ý đồ của Sư Thanh Huyền, bèn thuận miệng nói hùa một câu. Nhưng mà, Tạ Liên lại không muốn thế, y nói: "Được rồi, đừng diễn nữa. Vốn dĩ vì cứu ta nên người ta mới lên Tiên kinh, Tam Lang có ý tốt, hà tất phải che giấu?"
Sư Thanh Huyền lại nói: "Không diễn nữa. Mấy câu ban nãy ta đã truyền vào Thông Linh trận rồi. Tại huynh không biết thôi, truyền tới truyền lui cuối cùng ý tốt sẽ truyền thành ý xấu, chi bằng cứ là ác ý ngay từ đầu."
Hoa Thành nhướn mày nói: "Kẻ khôn ngoan."
Sư Thanh Huyền đắc ý: "Chứ còn gì nữa. Nếu không bản Phong Sư sao có thể lăn lộn trên Thượng thiên đình được? Nam Dương tướng quân, thả cung xuống đi."
Nhưng Phong Tín vẫn kéo căng dây cung đủ bảy phần, nín thở không nói tiếng nào. Sư Thanh Huyền vỗ vỗ hắn: "Thả xuống đi, người ta quen thân lắm, không có ác ý đâu."
Phong Tín trầm giọng: "Thái Tử điện hạ, kẻ bên cạnh huynh là Tuyệt..."
Thấy sự thù địch của Phong Tín vẫn không giảm, cung tên vẫn không thả xuống, Sư Thanh Huyền đột nhiên "hớ" một tiếng, đụng vào cùi chỏ của Phong Tín một phát.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Phong Tín quả thật còn kinh khủng hơn gặp quỷ vạn lần, hắn rống một tiếng, luồng linh lực nửa có nửa không ngưng tụ ở tay phải bay tán loạn, tan thành mây khói. Phong Tín mặt mày tái mét mắng tát nước một tràng, cuối cùng hãi hùng nói: "Mẹ nó! Ngươi muốn làm gì!!!"
Hóa ra thứ vừa rồi Sư Thanh Huyền dùng để đụng vào cánh tay cầm mũi tên của Phong Tín, ấy thế mà lại là bộ ngực. Xem ra, cú đụng này đã dọa Phong Tín sợ mất mật. Sư Thanh Huyền thì vẫy phất trần một phát, cốt cách thần tiên lất phất, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi đã làm chuyện mất thể thống đến mức nào. Sư Thanh Huyền nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi muốn làm gì đó, đã nói Huyết Vũ Thám Hoa đến cứu Thái tử điện hạ, ngươi còn giương cung về phía người ta. Muốn đánh nhau thế hả, bản Phong Sư không hầu nhé."
Phong Tín lập tức lùi xa mười vạn tám nghìn dặm, có vẻ hoàn toàn không dám đến gần "nàng" nữa, hét khàn cả giọng: "Ngươi đừng làm chuyện đó nữa!!! Đừng làm nữa! Có nghe không!!!"
Thấy Phong Tín như tránh rắn rết, Sư Thanh Huyền vốn dĩ hết sức tự tin với vẻ ngọc thụ lâm phong của mình không khỏi cảm thấy phiền muộn, nói: "Được được được. Không làm nữa không làm nữa. Ngươi cũng có thiệt thòi gì đâu? Thái độ của ngươi là sao chứ???" Dường như cảm thấy bẽ mặt, Sư Thanh Huyền bèn biến về hình dạng nam nhi, quay đầu hỏi: "Ớ, Thiên Thu đâu?"
Nghe vậy, rốt cuộc Phong Tín cũng khôi phục chút thần trí, nhìn quanh bốn phía. Tạ Liên "a" một tiếng, hỏi: "Cậu ta không ở trong Thông Linh trận sao?"
Sư Thanh Huyền đáp: "Không có! Cậu ta ném xí ngầu xong, đi đúng đường rồi, sau đó cứ im thin thít. Nhiều lần ta hỏi Thiên Thu điểm số chính xác là gì mà cậu ta chẳng đáp tiếng nào. Lúc trước ai nói chuyện với Thiên Thu, cậu ta luôn trả lời rất nhanh, cho dù là tiểu thần quan ở Trung thiên đình hỏi chuyện, cậu ta cũng chưa từng gác lại. Kỳ lạ thật đó."
Tạ Liên khẽ thở dài, nói: "Thái Hoa điện hạ đuổi theo Thích Dung rồi."
Hai người vừa tới đều sửng sốt: "Thích Dung?"
Tạ Liên đáp: "Đúng thế. Nơi này chính là hang ổ của Thích Dung. Ầy, tóm lại..."
Phong Tín hỏi: "Chờ đã. Vì sao Thái Hoa điện hạ lại đuổi theo Thích Dung? Không phải cậu ta truy đuổi huynh sao?"
Hoa Thành đứng bên cạnh nói: "Không vì sao cả. Kẻ mà cậu ta truy đuổi chính là hung thủ máu rửa tiệc Lưu Kim, mà Thái tử điện hạ chẳng qua chỉ chùi mông* cho hung thủ, Lang Thiên Thu biết được sự thật nên lập tức đuổi theo hung thủ thật sự, chỉ thế thôi."
*Chùi mông: Thu dọn đống lộn xộn của người khác, có thể hiểu như người khác ăn ốc rồi mình phải đổ vỏ ấy.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Phong Tín hỏi: "Hung thủ thật sự? Thật sao?!"
Tạ Liên chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào giải thích lại lần nữa, cũng không thể nói rõ trong một sớm một chiều được, thế là lắc đầu bảo: "Không đơn giản vậy đâu, khi về ta sẽ kể chi tiết cho."
Sư Thanh Huyền không biết nội tình, mừng rỡ nói: "Quả nhiên có hiểu lầm trong này, bản Phong Sư quả là dự liệu như thần, lần này huynh có về ắt hẳn sẽ không bị giam nữa."
Phong Tín nói: "Tốt!", thoạt nhìn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cất cung vào, vẻ cảnh giác khi nãy thể hiện ra ngoài cũng giảm không ít. Hoa Thành lại cười khẩy một tiếng, Tạ Liên nói với Phong Tín: "Chắc ngươi cũng biết, Thích Dung chính là "Thích Dung" kia."
Phong Tín hỏi: "Thích Dung kia? Ai cơ?", sau đó kinh ngạc hỏi: "Là người mà chúng ta đều quen ư?"
Tạ Liên nói: "Quả nhiên ngươi cũng không ngờ là gã thật sao?"
Sắc mặt tối sầm, Phong Tín đáp: "Không. Ta chưa từng qua lại với Thanh Quỷ, vẫn một mực cho rằng chỉ là vừa khéo trùng tên mà thôi. Sao lại có con quỷ nào đội tên thật của mình trên đầu rêu rao khắp nơi chứ? Thế chẳng phải có bệnh sao?" Vừa dứt câu, Phong Tín lập tức nhớ ra, gã Thích Dung nọ đúng là có bệnh thật, hắn lập tức đưa mắt nhìn Tạ Liên, hai người im lặng nhìn nhau.
Từ trước khi hai người chưa phi thăng, Phong Tín đã cực kỳ không ưa Thích Dung rồi. Thích Dung là con của em gái mẹ Tạ Liên, tức hoàng hậu cuối cùng của triều đại Tiên Lạc, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong hoàng thất, suốt ngày quấn lấy Tạ Liên. Với tư cách là hộ vệ của Tạ Liên, tất nhiên Phong Tín thường xuyên chạm mặt gã. Thích Dung tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghe khuyên bảo, tinh lực dồi dào, hành vi cực đoan, tệ nhất là gã có địa vị hoàng thân quốc thích, không ai dám đánh mắng dạy dỗ, có thể tưởng tượng được gã coi trời bằng vung nhường nào.
Câu cửa miệng trước đây của gã chính là "Thái tử biểu ca thật hoàn hảo!", "Biểu ca của ta thế này thế kia". Nếu có ai bất kính xíu xiu nào với Tạ Liên, hoặc đem đến cho Tạ Liên chỉ một chút phiền phức, bất luận người đó là ai, Thích Dung nhất định sẽ chụp bao tải người đó đánh cho són ra quần, trong đầu gã hoàn toàn chẳng có suy nghĩ kính già yêu trẻ nào cả. Một lần nọ, Tạ Liên cứu một đứa bé còn chưa lên mười từ tay thuộc hạ của gã, bị gã đánh đến mức toàn thân bê bết máu, nhìn không ra hình người, thê thảm cực kỳ. Tạ Liên thương cảm cho thân thế của gã, hơn nữa cảm thấy gã thành tâm bênh vực mình nên chưa từng ra tay dạy dỗ gã. Nhưng nếu chỉ dạy bảo bằng ngôn từ hoặc quát mắng, gã lại dạy mãi không sửa, khiến người ta hết sức đau đầu.
Phong Tín tính tình bộc trực, nói năng dễ nổi nóng, không nhẫn nại như Tạ Liên, nhiều lần mâu thuẫn với Thích Dung, cãi lại mệnh lệnh của gã, khiến cho Thích Dung cũng cực ghét Phong Tín, cứ tìm đủ cách gây khó dễ, hất hàm sai khiến. Hơn nữa sau khi Tạ Liên phi thăng, Thích Dung ngày một táo tợn, thậm chí có khi người ta chỉ vô tình sơ suất, chẳng hạn như thuận miệng phun một ngụm nước bọt trước điện Thái Tử, gã sẽ nhét than nung đỏ vào mồm người ta. Để phòng ngừa Thích Dung làm quá trớn, Phong Tín thường xuyên hạ phàm chùi mông cho gã, phiền muốn chết luôn rồi, thường xuyên nói với Tạ Liên: "Gã Thích Dung này có bệnh, sớm muộn gì cũng gây chuyện lớn cho xem!"
Phong Tín nói: "Nếu thật sự là gã, hành động thế này cũng chẳng lạ gì."
Sư Thanh Huyền ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, các ngươi quen Thanh Quỷ hả?"
Tạ Liên gật đầu đáp: "Là biểu đệ của ta."
Sư Thanh Huyền sứng sốt, khoanh tay nói: "Lợi hại ghê."
Tạ Liên đáp: "Gã đúng là khá lợi hại."
Sư Thanh Huyền nói: "Không phải ta nói gã lợi hại, ta nói huynh lợi hại đó. Thái tử điện hạ, huynh xem đi, Võ Thần phía Đông Nam và Võ Thần phía Tây Nam là người quen cũ của huynh, Võ Thần phía Đông là đồ đệ của huynh, Thanh Đăng Dạ Du là biểu đệ của huynh, Huyết Vũ Thám Hoa là anh em kết nghĩa của huynh, bản Phong Sư là bạn bè của huynh. Còn không lợi hại sao?"
Tạ Liên mỉm cười, nghĩ thầm, Phong Sư quả là người cũng như gió, gió vừa thổi tới, khói mù lập tức bị xua tan. Mà lúc Hoa Thành và Phong Tín nghe được "Huyết Vũ Thám Hoa là anh em kết nghĩa của huynh", sắc mặt cả hai có vẻ không tán đồng lắm. Hoa Thành khẽ nhướn mày, Phong Tín lại nhăn mặt chẳng nói chẳng rằng. Lát sau, Phong Tín nói với Tạ Liên: "Nếu không còn chuyện gì khác, huynh mau trở về Tiên kinh đi. Khi nãy náo loạn như vậy, các vị thần quan còn lại chẳng biết chuyện gì xảy ra, bây giờ vẫn đang chờ trên đó đấy. Đế Quân hẳn đã biết rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, huynh phải khai báo đi."
Nghe vậy, Hoa Thành bật cười ha ha. Phong Tín hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Hoa Thành nói: "Ta còn tưởng tính tình của ngươi thẳng thắn lắm chứ, hóa ra cũng là hạng người thích nói vòng vo. Chẳng qua ngươi muốn Thái Tử điện hạ đừng dính dáng đến loại yêu ma quỷ quái như ta thôi, tại sao không dám nói thẳng? Sợ mình không có tư cách và lập trường để nói à?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, gọi: "Tam Lang...."
Phong Tín lạnh lùng nói: "Từ đầu huynh ấy đã không nên dính líu đến yêu ma quỷ quái, ngươi biết là tốt rồi."
Đối với câu này, Hoa Thành không tỏ rõ ý kiến, còn Tạ Liên bình thản xen vào, dịu giọng nói với Phong Tín: "Ta sẽ khai báo, nhưng hiện tại thật sự còn chuyện khác phải làm ở đây. Thích Dung giấu hơn ba trăm người sống trong hang ổ của gã chuẩn bị ăn thịt, khi nãy nhờ Tam Lang giúp đỡ mới cứu được bọn họ. Bây giờ còn sót lại một đám tiểu quỷ, nhất định phải xử lý từ từ. Xử lý xong ta sẽ lên ngay."
Phong Tín nói: "Kéo lâu quá không ổn đâu, giao cho ta xử lý là được."
Hoa Thành gật đầu: "Với hiệu suất của Thượng Thiên Đình, chắc tầm tháng sau sẽ xử lý xong."
Phong Tín đáp trả: "Nói cứ như ngươi có thể giải quyết xong trong nháy mắt ấy."
Hai người đối chọi gay gắt. Sư Thanh Huyền dùng ánh mắt hỏi Tạ Liên: "Hai người họ có thù oán à?" Tạ Liên lắc đầu. Đang định đổi đề tài, chẳng biết Hoa Thành rút đâu ra một chiếc dù. Mặt dù đỏ thẫm như lá phong, rực rỡ như lửa, Hoa Thành một tay bung dù, tán dù che trên đầu hắn và Tạ Liên, phản chiếu đôi gò má rực ánh đỏ của hai người.
Chắc hẳn đây chính là chiếc dù mà Hoa Thành bung lúc băng qua rừng thi thể mưa máu ở núi Dữ Quân. Nhưng lúc này trời đâu có mưa, Tạ Liên không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Tam Lang, sao đệ lại bung dù?"
Hoa Thành đối diện với Tạ Liên, khẽ nhích chiếc dù về phía y, cười híp mắt đáp: "Chờ chút. Thời tiết sẽ thay đổi ngay đây."
Vừa dứt lời, một trận mưa như trút nước từ trên trời ập xuống!
Mưa rầm rầm rào rào thình lình xuất hiện, dội cho Tạ Liên ngây ngẩn cả người. Tuy nhiên, y vẫn ngoan ngoãn chờ dưới tán dù của Hoa Thành, không bị giọt nước mưa nào tạt trúng. Mặt khác, Phong Tín đứng đối diện Tạ Liên và Hoa Thành không hề đề phòng, bị mưa dội ướt sũng từ đầu đến chân.
Bất hạnh hơn là, trận mưa này có màu máu, thế nên trông Phong Tín cứ như đã biến thành một người đỏ lòm máu me đầm đìa, toàn thân chỉ có tròng mắt trợn tròn là màu trắng. Sư Thanh Huyền vừa khéo đứng tại một nơi trong hang núi nên không dính chưởng, chỉ biết trố mắt nghẹn họng, quên cả vẫy phất trần.
Trận mưa máu đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã yên ả trở lại. Vất vả lắm mới phản ứng kịp, Phong Tín đưa tay lau mặt, song trên mặt vẫn còn nguyên một mảng máu đỏ nhầy nhụa tanh tưởi, không khá hơn chút nào. Tạ Liên nói: "Đây..."
Hoa Thành cất dù, cười ha ha: "Trong nháy mắt, sao hả?"
Lúc nói năm chữ này, hắn khoan thai đi vài bước, chẳng mấy chốc đã cách một khoảng dài. Tạ Liên vốn đang tìm kiếm khăn vải trong tay áo, Sư Thanh Huyền đã bứt vài nhúm lông trắng trên phất trần, hai người cùng hiến tặng cho Phong Tín đã chìm vào im lặng. Còn Hoa Thành vừa đi, Tạ Liên lập tức nhận ra phía sau thiếu một người, y xoay mình chạy theo mấy bước, hỏi: "Tam Lang, đệ phải về chợ Quỷ sao?"
Hoa Thành quay đầu hỏi: "Huynh cũng phải về Tiên kinh còn gì?"
Hắn nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: "Nhưng nếu huynh muốn theo ta về chợ Quỷ, ta cũng rất hoan nghênh."
Tạ Liên cười đáp: "Để lần sau đi." Y chân thành nói: "Lần sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đến chợ Quỷ. Đệ sửa lại Cực Lạc phường, ta làm công cho đệ."
Hoa Thành nói: "Làm công thì không cần. Huynh ngồi nhìn là tốt lắm rồi."
Tạ Liên từ từ thu lại nụ cười, nói: "Chuyện của Thiên Thu, bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn đệ." Ngừng một chút, y nói tiếp: "Ta không biết thế nào mới là đúng, có lẽ như vậy cũng chưa hẳn là không tốt."
Hoa Thành lại bình thản đáp: "Nghĩ nhiều quá."
Tạ Liên ngẩn ra, hơi nghiêng đầu một chút. Hoa Thành nói tiếp: "Huynh cứ làm là được rồi."
Dứt lời, Hoa Thành xoay người, phất tay.
Không lâu sau, dưới ánh trăng, bóng hình áo đỏ trước núi, từ từ biến mất không còn dấu tích trong mắt Tạ Liên.
_________
Thấy mà tội dễ sợ:)))