Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Tạ Liên nhẹ giọng bảo: "Đừng sợ, không sao đâu, ta chỉ muốn xem qua thương thế của đệ thôi." Đứa bé kia càng che càng chặt, chỉ lộ ra một con mắt to đen nhánh, toát ra vẻ hoảng sợ. Nhưng điều này không giống sợ bị hắn đánh, mà như sợ hắn phát hiện ra gì đó.

Nhìn non nửa khuôn mặt này với một con mắt, bỗng nhiên Tạ Liên cảm thấy đã gặp đứa nhỏ này ở đâu đó, hơi nheo mắt. Thấy sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Thích Dung nói: "Thái Tử biểu ca, đây là thằng nhãi đã phá hỏng buổi biểu diễn của huynh, ta giúp huynh hả giận. Yên tâm đi, ta biết kiềm chế không chết đâu."

Quả nhiên, đứa nhỏ hắn ôm trong ngực, chính là đứa bé rơi từ trên lầu thành xuống đường trong thượng nguyên tế thiên du ngày hôm qua!

Khó trách Tạ Liên càng nhìn y càng quen mắt, tiểu hài tử này thậm chí còn chưa thay đồ, mà cũng vì bị đánh đập bị kéo lê trên đất, nên lại càng ô uế hơn, hoàn toàn nhìn không ra là cùng bộ đồ, càng nhìn không ra là cùng người. Tạ Liên không thể nhịn được nữa quát: "Ai nói với đệ là ta muốn hả giận??? Đứa nhỏ này thì liên quan gì? Đệ ấy cũng không sai!"

Thích Dung lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cãi: "Đương nhiên là nó sai. Nếu không phải do nó thì sao huynh lại bị quốc sư quở trách?"

Cuộc cãi vã inh ỏi, người đi đường tụ lại xung quanh càng nhiều, khe khẽ bàn tán. Trùng hợp, lúc này Mộ Tình cũng tiến lên, Thích Dung giơ roi chỉ hắn, thần sắc không phục còn mang theo một tia lệ khí (uất ức), nói: "Còn cả tên hạ nhân này nữa. Vừa thấy tên này liền biết không an phận thủ thường*, nếu bây giờ huynh không trị, tương lai sớm hay muộn hắn sẽ nghịch thiên dẫm lên đầu chủ nhân là huynh. Ta giúp huynh giáo huấn hắn, huynh lại che chở hắn, quở trách ta. Hiện tại dượng dì vẫn còn đối tốt với ta, không có tịch thu kim xe của ta. Biểu ca, đó là quà sinh nhật ta! Ta mong hơn hai năm!"

(*Giữ đúng phận mình, không làm điều gì vượt quá, không đòi hỏi gì hơn. Đây là cả cụm chứ không phải hai từ đầu đâu)

Mộ Tình không âm không dương mà liếc Thích Dung một cái. Tạ Liên khí cực phản cười, nói: "Ta không cần đệ tốt với ta như vậy. Rốt cuộc là đệ giúp ta hả giận hay để bản thân hết giận?"

"......" Thích Dung biện minh: "Biểu ca, vì sao huynh lại nói những lời này với ta? Ta hướng về ngươi mà, ta lại làm sai gì sao?"

Tạ Liên nói mà gã không thông, bảo: "Thích Dung, đệ hãy nghe cho kỹ, từ nay về sau, đệ không được động đứa nhỏ này. Một ngón tay cũng không cho, có nghe hay không!"

Lúc này, cổ Tạ Liên đột nhiên căng cứng. Hắn đang nổi nóng, nao nao, cúi đầu chỉ thấy kia đứa bé vùi mặt vào lòng ngực hắn, hai tay gắt gao khoanh lại cổ hắn. Tạ Liên cảm giác y run rẩy không ngừng, cho rằng y đau ở đâu, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Trên người đứa bé kia toàn là bùn đất, cát bụi, máu tươi, vô cùng dơ bẩn, dính hết vào phần áo trên của bạch y của Tạ Liên, hắn lại không thèm để ý gã, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y trấn an, trầm giọng nói: "Không sao cả. Bây giờ ta sẽ mang đệ đi gặp đại phu."

Kia đứa bé không đáp lại, chỉ càng thít chặt vòng tay. Gắt gao không chịu bỏ, tựa như đang ôm một cọng rơm cứu mạng. Thích Dung thấy Tạ Liên hoàn toàn không nhận thành ý của gã, một lòng hướng về người ngoài, rồi thấy tiểu hài nhi kia dùng máu me, lấm lem bùn, có thứ gì bẩn thỉu đều cọ hết lên người Tạ Liên, lửa giận nóng ruột, giương roi ngựa lên, liền phải hướng gáy tiểu hài nhi kia quất một roi. Phong Tín vẫn luôn đứng một bên, bỗng nhiên tung một cước đá trúng cánh tay Thích Dung.

"Rắc" một cái, Thích Dung la lên một tiếng, roi ngựa rơi xuống đất, cánh tay phải cong ở một góc độ không được bình thường, mềm mại rũ xuống. Mặt gã còn chưa tin được, rất lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phong Tín, rặn từng câu từng chữ: "Ngươi, vậy mà dám đánh gãy tay của ta!"

Một câu này như sâm hàn thấu cốt. Phong Tín đá xong mới nhận ra cậu ta đã làm gì, sắc mặt khẽ biến. Mà mặt Mộ Tình còn tệ hơn cậu ta nhiều.

Ngày thường bọn họ chán ghét Thích Dung thế nào, là một chuyện. Nhưng làm thị vệ, nhất thời kích động, đánh gãy tay hoàng thân quốc thích, thì lại là một chuyện khác hoàn toàn!

Tuy rằng vừa rồi hai tay Tạ Liên đều ôm đứa bé kia, phía sau lại là người đi đường vây xem, không tiện né, nhưng nếu hắn nếu muốn né, cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ là Thích Dung thế tới rào rạt, thường xuyên đột nhiên bạo khởi, Phong Tín ra tay quá nhanh không kịp nghĩ ngợi, hiện giờ làm cục diện càng thêm hỗn loạn, không kịp cản cũng đâu cần làm quá như vậy. Quần áo trước ngực hắn đều đã bị máu tươi nhuộm thấu dần, sợ nếu để lâu đứa nhỏ này sẽ chết, Tạ Liên nhanh chóng quyết định, cất cao giọng nói một hơi: "Các vị, hôm nay ai ở đây bị cuốn vào, có tổn thất gì thì tạm thời ghi nhớ, sau này ta sẽ giải quyết, tuyệt đối không đùn đẩy!"

Ngay sau đó, hắn nói với Phong Tín và Mộ Tình nói: "Trước cứu hài tử. Rồi mang Thích Dung đi, đừng để đệ ấy tiếp tục làm xằng bậy bên ngoài!" Nói xong, liền xoay người ôm đứa bé kia hướng về hoàng cung. Phong Tín tuân lệnh, thần sắc và thái độ khôi phục bình thường, tới nhắc tên Thích Dung đang phẫn nộ theo sau hắn, tiến về hoàng cung. Các binh lính canh gác trước cửa cung thấy Thái Tử điện hạ vừa mới đi được một canh giờ đã như gió gặp lửa vọt về, tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không dám ngăn trở. Vì thế Tạ Liên một đường chạy tới chỗ ngự y, lệnh Phong Tín cùng Mộ Tình giữ Thích Dung đứng canh bên ngoài, rồi một mình đi vào.

Thái Tử điện hạ hiếm khi hồi cung, hiếm khi ra lệnh, các ngự y tất nhiên cũng tốc hỏa chạy tới. Tạ Liên đặt đứa bé kia lên ghế, nói: "Làm phiền các vị. Đứa nhỏ này đã bị vài người dân hành hung, còn bị người ta nhốt và bao tải, kéo lê trên đất, trước hết phiền giúp ta xem đầu đệ ấy có bị thương không, đây là quan trọng nhất."

Tuy rằng vài tên ngự y chưa từng thấy vị hoàng thất quý tộc nào ôm một đứa trẻ dơ dáy vô cùng chạy xộc vào đưa bọn họ trị liệu, nhưng cũng biết nói để bọn họ biết phải làm gì là được, vâng dạ làm theo. Một người nói: "Tiểu bằng hữu, buông tay xuống trước đi."

Thế nhưng đứa bé kia bị Tạ Liên ôm một đường vào đây thật sự rất ngoan, lúc này lại một hai đòi chết ngoan cố gắt gao che nửa bên mặt phải lại, nói sao cũng không chịu buông tay. Ngự y thì có thể nhẫn nại, nhưng người bệnh không chịu phối hợp thì không thể chữa được, chúng ngự y hỏi Tạ Liên: "Thái Tử điện hạ, này......?"

Tạ Liên hơi nhất tay, nói: "Có thể là sợ người lạ. Không có việc gì, để ta."

Đứa bé kia ngồi ở ghế trên, Tạ Liên không thể nhìn thẳng nên hắn hơi cúi người, cong eo, nghiêng đầu hỏi: "Đệ tên là gì?"

Một con mắt to của hài tử kia thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đen nhánh, như hiện lên một thân ảnh tuyết trắng. Nếu muốn hình dung loại ánh mắt này, thật thật như gió thoảng bên tai-- "Tựa như trứ ma, quỷ ám vào người", không nên xuất hiện trên người một hài tử.

Sau một lúc lâu, y mới cúi đầu, nói: "...... Hồng......"

Giọng y vừa thấp lại vừa nhỏ, có có chút không rõ ràng như là không hề suy nghĩ, lại có điểm ngượng ngùng. Tạ Liên đại khái chỉ nghe rõ được một chữ "Hồng", lại hỏi: "Đệ mấy tuổi rồi?"

Tiểu hài nhi kia nói: "Mười tuổi."

Tạ Liên chỉ thuận miệng hỏi một chút, muốn làm y phân tâm mất cảnh giác, nghe y thẹn thùng đáp "Mười tuổi", thì hắn ngẩn ra, nghĩ thầm: "Ta còn tưởng chỉ có bảy tám tuổi, thế mà đã mười tuổi rồi ư? Đứa nhỏ này thực sự gầy yếu quá đi."

Dừng một chút, Tạ Liên mỉm cười, bảo: "Hiện tại các vị đại phu sẽ kiểm tra vết thương của đệ, đừng sợ, buông tay ra đi?"

Đứa bé nghe xong lại chần chờ lắc lắc đầu. Tạ Liên hỏi: "Vì sao không chịu?"

Trầm mặc hồi lâu, y mới nói: "Xấu."

Y chỉ đáp lại một chữ, dù có thuyết phục cỡ nào cũng không chịu buông tay khỏi đầu. Tạ Liên thề sẽ không nói là xấu, hắn sẽ không nhìn, hắn xoay người lại cũng không được. Tuổi còn nhỏ mà đã cực kỳ cố chấp. Bất đắc dĩ, các vị ngự y đành hỏi y, để y phân biệt số mấy với số mấy, xác nhận đầu y không có vấn đề, cũng không đau đầu, thấy sự vật rất rõ ràng, nên ưu tiên trị thương trên người y.

Khi chữ trị, vài vị ngự y tựa như vô cùng bực dọc, luôn miệng bảo lạ. Tạ Liên đứng chờ bên cạnh, nghe thấy, hỏi: "Các vị, là thế nào?"

Một ngự y nhịn không được nói: "Thái Tử điện hạ, vị tiểu bằng hữu thật sự bị người ta đánh một trận, rồi nhét vào bao tải kéo lê trên đường sao?"

Tạ Liên câm lặng một lát, bảo: "Không thể là giả."

Ngự y nói: "Vậy thì thật...... ghê gớm. Ta chưa từng gặp ai ngoan cường như thế này. Gãy mất năm cái xương sườn, một chân, cùng với các thương thế to nhỏ khác, cơ thể mệt mỏi, thế mà còn có thể thanh tỉnh như thường, ngồi đó đối thoại với ngài. Làm người còn khó có thể làm được, huống hồ đây là một đứa trẻ mười tuổi?"

Tạ Liên nghe xong, không ngờ thương thế lại nghiêm trọng như thế, cơn giận đối Thích Dung càng tăng lên. Cũng vừa nhìn đứa bé đang ngồi trên ghế dường như không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ dùng con mắt trái to tròn đen láy, nhìn trộm hắn. Cảm thấy mình sau khi bị Tạ Liên bắt được, lập tức đã mở lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Chương 63 hôm qua đã đổi mới 2K chữ sau đó lại bỏ thêm 1K chữ mọi người không cần xem lậu ha! Đổi mới một chút hoặc là thay đổi một chút chờ tí sẽ được!

Kỳ thật Thích Dung người này nếu đem đến thời hiện đại thì xem như gã có chứng cuồng táo đi _(:з" ∠)_

Ta biết ta tu tiên chưa thành đại!!!! Xin lỗi xin lỗi! Vẫn là giống hôm trước đã nói, mấy ngày nay đọc ban ngày! Chờ ta thắng trận này, cảm tạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui