Tạ Liên suy nghĩ một hồi lâu, chuôi đao cũng bị nung đến đỏ rực.
Mộ Tình không nhịn được mà kêu lên thành tiếng, đành buông một tay ra, gồng tay còn lại bám vào chuôi đao, da thịt như sắp bị hấp chín.
Tuy là ba người đứng rất xa nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được mùi thịt cháy phảng phất.
Hoa Thành ngửa tay thả ra một con ngân điệp.
Chần chừ một chút, nó lập tức vỗ cánh bay đi, vậy mà mới đi xa mấy trượng, còn chưa được một phần ba quãng đường tới chỗ Mộ Tình, nó đã bốc hơi thành một làn khói bạc, biến mất ngay giữa không trung.
Tạ Liên biết rõ, hắn đang muốn chứng minh cho y thấy rằng ngay cả tử linh điệp của hắn cũng không thể giúp được gì, rằng kia chính là chỗ chết, không đáng để y liều mạng.
Mộ Tình trông thấy con ngân điệp bốc hơi không còn một mảnh, sắc mặt tối sầm lại đầy tuyệt vọng.
Giờ thì rõ ràng rồi.
Hiện tại, một là không ai có đủ sức cứu hắn, hai là không ai tin tưởng mà cứu hắn.
Dựa vào những gì hắn đã làm, Tạ Liên chắc chắn sẽ không mạo hiểm tính mạng tới cứu một kẻ như hắn.
Chỉ có điều, tuy là hắn vô cùng tuyệt vọng nhưng bản thân lại không cam lòng.
Mộ Tình cắn môi, quát: "Ngươi không tin ta cũng được.
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không rơi xuống dễ dàng đâu!"
Nói rồi, hắn càng vận sức nắm chặt lấy chuôi đao, định đu người đứng lên trên.
Ai ngờ, hắn vừa mới nâng được nửa người, đột nhiên lại bị trượt xuống!
Mộ Tình vội cúi đầu nhìn, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hàng ngàn con oán linh bị thiêu cháy đến nỗi máu chảy đầm đìa, da thịt lở loét đang đưa tay tóm chặt lấy chân hắn, lôi xuống dưới!
Những oán linh này vốn chìm dưới đáy dung nham, bỗng nhiên trông thấy có người sống treo lơ lửng ngay trước miệng, chúng liền trở nên kích động, như lửa được đổ thêm dầu.
Gặp nguy hiểm lại không có ai giúp đỡ, Mộ Tình như muốn phát điên, quát lớn: "Cút!!!"
Sống trên đời đã mấy trăm năm rồi, cũng không phải chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh cận kề cái chết như vậy.
Thế nhưng, những lần trước đều là vì bị thương, lần này lại là vì một đám oán linh muốn kéo hắn rơi xuống dung nham thiêu rụi đến chết.
Cách chết này so với bị thương mà chết còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.
Cứ tưởng tượng rằng mình sẽ bốc hơi giống như con tử linh điệp lúc nãy, không còn một mảnh xác nào, mặt hắn lại trắng bệch không còn một giọt máu.
Tay Mộ Tình đã gắng gượng đến cực hạn, mười ngón tay bắt đầu buông lỏng, dường như sắp không giữ được nữa.
Chỉ trong một khắc, không ai thấy tay hắn còn bám ở chuôi đao nữa.
Hắn...!rơi xuống rồi!
Một bóng người phi thẳng xuống dòng dung nham nổi lửa hừng hực: "A a a a a a!"
Hắn hoảng hốt kêu gào, thế nhưng, thân thể hắn rơi xuống một nửa đã được bắt lại, treo lơ lửng giữa không trung.
Mộ Tình chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, da đầu vẫn còn tê rần.
Hắn theo phản xạ sờ sờ thứ trên hông.
Buộc chặt lấy người hắn, giúp hắn không lao xuống dưới, thế nào lại là một dải lụa trắng!
Chính là Nhược Da!
Nhưng mà, Tạ Liên vốn đang đứng trên nóc cung điện cách hắn rất xa, ban nãy Nhược Da cũng không thể với tới chỗ này, làm thế nào nó lại buộc được vào người hắn?
Mộ Tình vội nhìn lên trên, đột nhiên phát hiện ra, Tạ Liên không còn ở trên nóc cung điện nữa...!Y đang đứng ngay cạnh mép vực!
Lúc trước, Mộ Tình may mắn cắm được thanh trường đao vào dòng nham thạch, nhờ tóm lấy chuôi đao mới cầm cự được một lúc.
Bây giờ, Tạ Liên cũng lợi dụng nó làm chỗ đứng, nửa quỳ trên cán đao.
Y vừa vội vàng thu lại Nhược Da, vừa nhìn Mộ Tình từ trên xuống dưới, thấy hắn bình yên vô sự mới thở dài một hơi: "Vẫn ổn, vẫn ổn, may mà tới kịp."
Mộ Tình run run nói: "...!Thái tử điện hạ?"
Vừa rồi quả thật hết sức nguy hiểm, đến nỗi chỉ cần nghĩ lại, đầu óc hắn liền trở nên choáng váng.
Khoảng cách xa như vậy, xung quanh đều là nham thạch nóng chảy, không có chỗ đặt chân, Tạ Liên cùng lắm chỉ nhảy được tới giữa sông, sao mà y tới được tận đây?
Giọng của Phong Tín vọng lại từ phía xa: "Điện hạ! Các ngươi không sao chứ?!"
Mộ Tình nhìn về hướng của hắn, liền thấy phía trên nóc cung điện chỉ còn mỗi Hoa Thành và Phong Tín.
Hoa Thành nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía Tạ Liên, dường như chỉ muốn đảm bảo rằng y đã an toàn, mọi việc khác hắn đều không quan tâm.
Ngoài ra, ở giữa dòng nham thạch còn ẩn hiện một thanh trường kiếm đen nhánh, lạnh lùng đứng vững mặc cho dung nham bủa vây xung quanh.
Là Phương Tâm!
Thì ra là thế! Mộ Tình liền hiểu ra Tạ Liên đã nhảy tới đây bằng cách nào.
Với năng lực của Tạ Liên, y chỉ nhảy được tối đa là đến giữa sông, không có cách nào nhảy trực tiếp từ cung điện xuống mép vực.
Vậy nên, y đã dùng Phương Tâm, ra lệnh cho nó cắm ở giữa dòng nham thạch, làm một điểm đặt chân, lại nhảy tiếp từ Phương Tâm lên đao của hắn, vào đúng tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì dùng Nhược Da bắt hắn lại.
Tạ Liên nói: "Vừa rồi ta mải suy nghĩ hàng trăm biện pháp, nhưng mà chỗ này lại chẳng có gì dùng được, cho nên mất hơi nhiều thời gian.
Ngươi cũng quá nóng nảy rồi, lần sau đừng có xằng bậy như thế nữa, càng xằng bậy càng rơi xuống nhanh hơn đấy."
Mộ Tình còn tưởng là Tạ Liên đang trầm mặc, do dự xem có nên cứu hắn hay không, hóa ra y còn đang mải suy nghĩ xem cứu hắn bằng cách nào.
Tình thế nguy cấp như vậy, y lại còn có thể bình tĩnh tìm ra cách.
Mồ hôi trên trán hắn càng đổ nhiều hơn.
Tạ Liên ngẩng đầu, đưa tay về phía hắn, cười híp mắt: "Nói chung, tuy là hơi chậm một chút, nhưng mà bây giờ ta đưa tay vẫn không tính là quá muộn nhỉ?"
"..."
Không biết có phải ban nãy Mộ Tình vận hết sức để nắm lấy chuôi đao hay không, hai tay hắn dường như trở nên nặng nề, không nhấc lên nổi.
Tạ Liên lại cúi thấp hơn, nói: "Đứng lên đi."
Mộ Tình cuối cùng cũng nắm được lấy tay y.
Thấy tay Mộ Tình vẫn còn hơi run run, Tạ Liên liền dùng lực, cố gắng kéo hắn lên.
Hai người cùng đứng vững trên chuôi đao.
Tạ Liên xoay người, vẫy vẫy tay: "Tam Lang, thành công rồi!"
Hoa Thành trầm giọng: "Tốt rồi.
Ca ca, huynh quay về đây, ngay lập tức!"
Tạ Liên đáp: "Được rồi, ta quay về ngay đây!"
Y quay đầu hỏi Mộ Tình: "Ngươi có nhảy được không? Nếu không, để ta cõng ngươi."
Môi Mộ Tình hơi giật giật: "Ta..."
Tạ Liên trông thấy sắc mặt hắn, quả quyết nói: "Vậy ta cõng ngươi!"
Vừa dứt lời, y liền túm lấy hắn cõng sau lưng.
Nếu là trước kia, Mộ Tình nhất định sẽ lườm y một cái, bảo y đừng có túm lấy người ta như thế, rất thiếu tôn trọng, thế nhưng bây giờ, hắn thật sự không thể nói nên lời.
Tạ Liên chuẩn bị lấy đà nhảy qua, ai ngờ, đúng lúc đó, y lại bị trượt chân.
Không biết xui xẻo làm sao, thanh trường đao cắm ở mép vực, sớm không lay muộn không lay, cuối cùng lại buông lỏng ra vào đúng lúc này.
Hoa Thành đột nhiên biến sắc: "Ca ca!!!"
Bây giờ thì lại là hai bóng người cùng rơi xuống nham thạch đỏ rực.
Vào tình thế này, Tạ Liên vẫn còn có thể động não suy nghĩ: "Không sao!"
Y xoay người giữa không trung, bắt lại thanh trường đao, dùng hai tay cắm nó vào nham thạch một lần nữa!
"Keng" một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, sáng chói cả mắt.
Nhờ vào lớp linh quang bao phủ quanh thân thể Tạ Liên, những tia lửa này mới vỡ vụn thành tro bụi, thế nhưng một khi lớp linh quang này biến mất, chỉ e là trên người y sẽ thủng vài cái lỗ!
Nhược Da lập tức buộc chặt lấy Mộ Tình.
Tạ Liên nghiêm túc nói: "Thanh đao này không gánh được hai nam nhân cùng một lúc, không thể tiếp tục thế này được.
Hai chúng ta, chỉ một người có thể đứng lại đây."
Mộ Tình trợn to mắt: "Ý ngươi là..."
Tạ Liên ngắt lời: "Ngươi không nên đứng ở đây nữa."
"...???"
Con ngươi Mộ Tình co rút lại.
Còn chưa kịp mở miệng, Tạ Liên đã tóm lấy hắn, dùng hết sức ném về phía trước, quát: "Nhắm vào nó!"
Mộ Tình bị y ném qua mép vực, chợt phát hiện ra mình đang bay về hướng Phương Tâm.
Hắn liền lấy lại bình tĩnh, xoay người giữa không trung, nhẹ nhàng đáp trên chuôi kiếm.
Lúc này, hắn mới hiểu được tại sao Tạ Liên lại phải ném hắn lên trước.
Chính là vì, ở khoảng cách này, Tạ Liên có thể trực tiếp nhảy từ trên chuôi đao tới chỗ Phương Tâm, thế nhưng hắn thì không thể.
Khoảng cách này đối với hắn là quá xa, chỉ có thể nhờ vào lực ném của Tạ Liên mới nhảy lên được!
Phong Tín lau đi lớp mồ hôi lạnh: "Tốt quá, Điện hạ, ngươi mau qua đây!"
Hoa Thành vẫn một biểu cảm như vậy, nói vọng về phía Tạ Liên: "Ca ca! Huynh còn không quay về đây, ta trực tiếp xuống đó tìm huynh!"
Thấy giọng điệu hắn như đang cảnh cáo, Tạ Liên vội đáp: "Ta về ngay đây! Tình thế vẫn đang tốt, không có gì khó khăn hết, một mình ta có thể nhảy qua được, đệ đừng có xuống!"
Sắc mặt Hoa Thành thoáng bình tĩnh lại, thế nhưng ánh mắt vẫn không chuyển dời.
Phong Tín trông thấy hắn như vậy, không nhịn được mà lên tiếng: "...!Thật ngoài dự đoán."
Hoa Thành không quay đầu lại, cũng không cảm thấy tò mò chút nào: "Cái gì?"
Phong Tín gãi đầu, nói: "Ta cho rằng ngươi vốn không ưa Mộ Tình cho lắm, cảm thấy hắn không đáng cứu, vậy nên nhất định sẽ phản đối Điện hạ, không cho y tới cứu hắn."
Hoa Thành liếc hắn một cái: "Nửa sai nửa đúng."
"Hả?"
Hoa Thành đáp: "Vế trước ngươi nói không sai, ta đúng là cảm thấy hắn không đáng cứu, hắn có làm sao cũng chẳng liên quan gì đến ta."
Nhìn vẻ mặt ung dung của hắn, Phong Tín bỗng cảm thấy vô cùng bối rối: "Ngươi cũng thẳng thắn quá!!"
Hơn nữa, thử nghĩ mà xem, biết đâu trong lòng người ta cũng đối xử với mình bằng thái độ như vậy, ai mà không xấu hổ cho được!
Hoa Thành khẽ cười, dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng mà, Điện hạ lựa chọn thế nào, chỉ có huynh ấy mới được quyền quyết định, ta vĩnh viễn không bao giờ phản đối."
"..."
Từ trước đến nay, Phong Tín chưa từng nghe thấy một lời nào như vậy, nam nhân nói với nữ nhân còn không có, nam nhân nói với nam nhân lại càng không có, mà lời này chỉ để nói cho Tạ Liên nghe.
Hắn không biết nên phản ứng lại thế nào, cũng chẳng biết nói thêm gì khác: "...!À.
Ra là vậy."
Hoa Thành quay đầu, đưa mắt quan sát dòng dung nham bao phủ tứ phía rồi lại chăm chú nhìn Tạ Liên, mỉm cười: "Hơn nữa, ngay từ đầu ta đã biết huynh ấy sẽ làm như vậy."
Phía bên kia, Tạ Liên gấp gáp nói: "Mộ Tình, ngươi mau nhảy lên cung điện đi, đừng có chạy trốn nữa, có việc gì lát nữa chúng ta có thể nói chuyện tử tế với nhau."
Mộ Tình chợt giật mình hiểu ra, nếu như hắn không rời khỏi Phương Tâm, Tạ Liên sẽ không có điểm đặt chân để nhảy.
Hắn tập trung suy nghĩ, chuẩn bị vận sức nhảy lên nóc cung điện, ai ngờ, ngay khi hắn vừa đứng dậy, tiếng của Tạ Liên lại vọng từ phía sau: "Kẻ nào?!"
Tạ Liên đang đứng trên chuôi đao, bình tĩnh giữ thăng bằng, đột nhiên, phía sau lớp dung nham lại xuất hiện một đôi tay tóm chặt lấy y.
Rõ ràng là thò ra từ trong dung nham, vậy mà đôi tay kia lại lạnh đến đáng sợ.
Tạ Liên rùng mình, lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Hoa Thành ở phía trên: "Điện hạ?!"
Đôi tay kia ôm chặt lấy Tạ Liên, kéo y từ trên chuôi đao rơi thẳng xuống vực.
Tạ Liên vô cùng ngạc nhiên, vội nghiêng đầu xem thứ gì đang bắt lấy mình.
Người nọ toàn thân mặc áo trắng, đeo một chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười, vui buồn lẫn lộn.
Là Bạch Vô Tướng!
Nhược Da cảm thấy tình thế nguy hiểm liền bay loạn cả lên, lao như tên bắn trước mắt Mộ Tình.
Hắn vô thức đưa tay bắt lấy nó, thế nhưng dải lụa trắng đang bay với tốc độ quá nhanh, hắn dồn sức cầm thật chặt, vô tình cũng bị kéo chung xuống dưới.
Tạ Liên bị bốn bề dung nham bao phủ, chợt nghe thấy thứ kia ghé vào tai y cười khẽ: "Ha ha ha ha ha...!Ngây thơ! Quá ngây thơ rồi, Tiên Lạc! Ngươi cho rằng có thể đảm bảo đôi bên đều an toàn một cách dễ dàng như vậy sao?"
Phía dưới là biển lửa hừng hực đốt cháy, bây giờ rơi xuống có lẽ một mẩu xương cũng chẳng còn.
Tạ Liên ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy giữa ánh lửa chói lòa, một bóng người trong màu áo đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện, lao xuống mỗi lúc một nhanh.
Hoa Thành cũng nhảy xuống rồi!
Nhưng mà phía dưới kia, không gì khác chính là nham thạch nóng chảy!.