Thiên Quỹ

Không mất đến một phút đám quái vật trong phòng cứu hỏa đã bị tiêu diệt sạch, Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên lúc này mới đẩy cửa ra, Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn tỏ ra không có chuyện gì mà lau sạch máu đen trên mặt, đáng tiếc càng lau càng bẩn, không khỏi càng căm tức mà chậc lưỡi.

Thấy thế Kiều Mịch liền không nhịn được bật cười, nâng tay áo lên muốn giúp. Mạnh Tĩnh Nguyên cũng giật mình nhưng không từ chối việc được phục vụ, chỉ lẳng lặng dò xét gương mặt tươi cười sạch sẽ vẫn nhẹ nhàng khoan khái trong suốt biến cố kỳ lạ này, giống như được phần an bình này lây nhiễm, sau khi trải qua một trận chém giết đẫm máu lòng cậu vẫn bình tĩnh khác thường. Thấy cậu ngoan ngoãn hợp tác, đôi mắt đằng sau lớp kính cong cong hiện lên ý cười tràn ngập khen ngợi. Xoay người, trong lòng Mạnh Tĩnh Nguyên lại một lẫn nữa dâng lên cảm giác khủng hoảng gần như là luống cuống giống như lần trước bị chạm vào hình xăm, nhưng lần này cậu không lập tức né ra mà giống như bị trúng thần chú cố định, chỉ có thể đứng im tại chỗ giống như khúc gỗ mà mặc cho người luôn mỉm cười này sắp xếp.

Cảnh này lọt vào trong mắt Khương Cố Bình lại giống như có đầy bong bóng màu hồng bay quanh, dấm chua lúc trước lại đổ ụp xuống đầu khiến lý trí gần như biến mất sạch sẽ, anh ta kéo Kiều Mịch ra rồi xé vạt áo choàng trắng lau sạch sẽ ngũ quan xinh đẹp trên gương mặt kia, cười vô cùng u ám:

“Sạch rồi đấy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không hề có chút cảm giác được cứu thoát nào, cậu nheo mắt suy nghĩ nên bắt tay vào từ chỗ nào để xé nhỏ tên lang băm này ra.

Kiều Mịch chăm chú nhìn kỹ một hồi rồi gật đầu liên tục:

“Ừm, sạch thật rồi, lát nữa bác sĩ Khương cũng lau giúp Mạnh thiếu gia nhé.”

Cảm giác thất bại nặng nề đập thẳng vào đầu, hai người lập tức đánh mất chiến ý, ở đây còn một tên siêu cấp biết phá hoại không khí, dù có làm thế nào cũng không thể sát ra tia lửa được.

“Đi thôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên dẫn đầu bước đi.

Kiều Mịch cùng Khương Cố Bình theo sát phía sau, trong lòng biết đã thoát được một kiếp rồi, giờ nhất định phải tìm được ‘Mắt trận’.

“Mắt trận có hình dạng thế nào?”

Kiều Mịch hỏi.

Bước chân Mạnh Tĩnh Nguyên lặng lẽ đi chếch sang bên cạnh, giữ một khoảng cách ‘an toàn’:

“Đừng bày trò ngu ngốc, theo sát đi.”

Kiều Mịch còn chưa tỏ thái độ thì Khương Cố Bình đã bị chọc giận, cơn bất mãn trong ngực với tên nhóc thối này lại dâng lên:

“Này, cậu có thái độ gì hả, chẳng phải chỉ là hỏi cậu một chút thôi sao, mọi người đều đang cùng đi tìm cái mắt trận kia.”

Đối mặt với sự tức giận của Khương Cố Bình, lông mày Mạnh Tĩnh Nguyên không hề động đậy dù chỉ một chút, mỉa mai:

“Vậy sao? Anh muốn giúp tìm mắt trận? Hừ, anh có làm được không?”

“Tôi!”

Khương Cố Bình rất muốn nói mấy câu hờn dỗi nhưng Kiều Mịch lại ấn chặt vai anh lắc đầu.

“Bác sĩ Khương, chúng ta không hiểu rõ những chuyện này mà khắp nơi xung quanh đây toàn là quái vật, tập trung hành động vẫn tốt hơn.”

Dứt lời, Kiều Mịch lại ném ánh mắt không đồng ý về phía Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Bác sĩ Khương chỉ là đặc biệt nhiệt tình muốn giúp đỡ một chút thôi, nói chuyện dễ chịu một chút đừng bắt nạt anh ta.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt

“Hừ, tôi hẳn là nên kính lão.”

Khương Cố Bình sầu khổ ủ rũ thật muốn tìm một góc ngồi vẽ vòng tròn nguyền rủa cái đồ lưu manh này.

Tự biết tính xấu độc miệng của Mạnh Tĩnh Nguyên là không thể sửa đổi, Kiều Mịch chỉ có thể đưa một ánh mắt xin lỗi cho Khương Cố Bình an ủi:

“Chúng ta đều lớn hơn cậu ấy, mặc cậu ấy đi.”

“Ừ, cũng đúng.”

Có bạn bên cạnh ủng hộ, hơn nữa còn là người mình yêu, tinh thần của Khương Cố Bình thật sự vững vàng hơn, anh ta không để ý đến Mạnh Tĩnh Nguyên nữa mà dứt khoát vừa nói chuyện phiếm vừa đi bên cạnh Kiều Mịch, nào còn chút bồn chồn sợ hãi vừa rồi.

Tiếp theo hai người giống như đang dạo chơi trên vùng đồng nội khiến Mạnh Tĩnh Nguyên đi ở đằng trước nổi gân xanh trên trán, mấy tên này toàn là đám vật họp theo loài, mấy tên chỉ mọc toàn cỏ lác trong não.

Vốn tưởng rằng muốn tìm ra mắt trận nhất định phải tìm kỹ từng tầng sau khi sử dụng tốc độ rùa bò đi theo sau lưng Mạnh Tĩnh Nguyên nhanh chóng bước về phía trước cũng không thấy cậu ta có bất cứ hành động tìm kiếm nào, hai người phía sau không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Không đợi câu hỏi được đặt ra Mạnh Tĩnh Nguyên đã chủ động giải thích:

“Chỉ cần tới gần nó tôi có thể cảm ứng được, không được hỏi nhiều.”

Dù sao mọi chuyện đã rời khỏi sự thật quá xa, Mạnh Tĩnh Nguyên nói như thế nào bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu. Rõ ràng là phần lớn quái vật đều tập trung ở sảnh cấp cứu vừa rồi đã bị dọn dẹp hết, cả một đoạn đường này đi tiếp thỉnh thoảng chỉ có một hai con quái vật nhảy ra từ sau dụng cụ của bệnh viện cũng bị giải quyết hết ngay lập tức, xem như là không có nguy hiểm cũng không kinh hãi. Đi qua một chỗ Kiều Mịch còn nhìn thấy hai con quái vật mặc quần áo của bệnh nhân và y tá đang uốn éo đánh nhau vốn không thèm để ý đến bọn họ nghênh ngang đi qua, Kiều Mịch không khỏi tò mò:

“Vì sao bọn chúng lại tự giết lẫn nhau?”

Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ liếc một cái lại thu tầm mắt, hừ lạnh:

“Đã nói là phản ánh từ mặt tối tăm trong lòng người, đã là biểu hiện của cái ác chẳng lẽ còn muốn ngồi xuống tâm sự chắc?”

“…. Lòng người.”

Kiều Mịch cúi đầu thanh nhẹ:

“Không biết mặt đen tối trong tôi sẽ là như thế nào đây.”

“À.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc nhìn Kiều Mịch, hào phóng tán chuyện:

“Hẳn là một tên ngốc.”

Khương Cố Bình nhìn Mạnh chăm chú khiêu khích:

“Vậy mặt đen tối của cậu thì thế nào?”

Sắc mặt Mạnh Tĩnh Nguyên không hề quay đổi quay mặt tiếp tục đi:

“Không phải anh đã thấy rồi à?”

Thấy cái gì?

Khương Cố Bình có chút không phản ứng kịp, đang muốn nghĩ kỹ thì sau lưng chợt bị vỗ nhẹ, lực chú ý của anh lập tức bị một gương mặt tươi cười ôn hòa cướp đi.

“Đi thôi.”

“Ừ, ừm, được.”

Tìm hết tầng một không thấy đâu, ba người chỉ có thể đi lên tầng cao hơn tìm kiếm. Đi vào tầng thứ hai cũng không thấy quái vật chen chúc, có lẽ bởi vì thời gian thật sự đã vào đêm, trong phòng tiêm thuốc và xét nghiệm có tốp năm tốp ba quái vật, nhìn thấy người lạ cũng không lao đến tìm chết mà chỉ ra sức cào lên một cánh cửa.

“Trong đó có cái gì?”

Khương Cố Bình cảm thấy nghi vấn.

Mặc dù không trả lời nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên cũng muốn biết rõ là có chuyện gì xảy ra nên bước qua đó, cầm lấy một cái đầu hơi dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’, cái cổ của con quỷ kia liền vặn vẹo quỷ dị, thân hình đứng thẳng rũ rượi ngã xuống, Kiều Mịch cùng Khương Cố Bình đều bất giác sờ sờ lên cổ. Mấy con quái vật kế tiếp cũng bị xử theo cùng một cách, phía trước cửa nhanh chóng trống không, Mạnh Tĩnh Nguyên vặn nắm cửa thì phát hiện cửa bị khóa trái, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Để tôi giữ khóa cửa hay đập chết đây?”

Khương Cố Bình giơ giơ bình cứu hỏa trong tay chủ động tỏ vẻ muốn giúp đỡ.

Mạnh Tĩnh Nguyên không thèm liếc nhấc chân đạp vào cánh cửa, ‘rầm’ một tiếng, cửa chỉ tách ra một khe nhỏ.

“Xì.”

Khương Cố Bình Thấy Mạnh Tĩnh bày trò không thành, mặt mày lập tức hớn hở:

“Hay là cần tôi giúp đỡ.”

“Có người chặn cửa.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhẹ giọng nói.

Kiều Mịch ồ lên một tiếng nhanh chóng bước đến:

“Nếu biết chặn cửa thì thứ kia chắc là rất thông minh, liệu có thể còn những người khác đã ở trong nhận không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên đưa mắt liếc nhìn Khương Cố Bình:

“Quả thực là có khả năng còn người nhàn rỗi bị kéo vào.”

Người nhàn rỗi nào đó giận sôi lên lại không phản bác được câu nào.

Kiều Mịch lập tức chạy đến trước cửa hô:

“Bên trong có ai không? Chúng tôi đang tìm cách đi ra ngoài, muốn đi cùng không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nghe thấy đằng sau cửa lập tức truyền đến tiếng vang của đồ vật nặng bị kéo ra cũng khoanh tay chờ xem mặt thật của nhân vật ở trong phòng.

Cửa bị kéo ra, người đi ra lại khiến Mạnh Tĩnh Nguyên nhướng mày, Kiều Mịch cũng khẽ kêu ‘A’ một tiếng, ngược lại Khương Cố Bình lại chẳng hiểu gì cả:

“Hai người biết người này?”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch môi quan sát người phía sau cửa, thấy người phía sau cửa lặng lẽ lùi về phía sau một bước thì ý cười bên môi cậu càng đậm:

“Đương nhiên, hắn là thứ tôi muốn ăn.”

“Hả?”

Khương Cố Bình thật sự không hiểu nổi, quyết định hỏi Kiều Mịch:

“Anh ta là ai?”

“Quỷ.”

Kiều Mịch ngẫm nghĩ một hồi rồi bổ sung:

“Là quỷ đưa tôi vào bệnh viện.”

“Cái gì?”

Con quỷ có vẻ khá mệt mỏi, sau khi hắn nhìn thấy Kiều Mịch thì lại lui về phía sau thêm một bước, thấp giọng hỏi:

“Các người thực sự có cách đi ra ngoài?”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhướng mày cười lạnh:

“Có thì sao? Mang mi lên? Dựa vào cái gì?”

“Này, anh không phải quỷ à? Vì sao không tự đi ra ngoài?”

Kiều Mịch cảm thấy đã quỷ thì có thể đi xuyên qua tường, cũng có thể khiến cho đồ vật bay loạn xạ, bản lĩnh rất lớn, sao lại bị nhốt trong trận này không ra được chứ?

Con quỷ dò xét hai người một lúc không nói tiếng nào.

“Hừ, ở trong trận này chỉ sợ hắn càng vô dụng hơn người thường.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh:

“Dù sao sức mạnh của hắn đã bị anh hút đi gần hết rồi.”

“Cái gì?”

Kiều Mịch hoang mang, khoảng một phút sau mới hơi hiểu được:

“À, cậu là nói thứ uế khí tôi có thể thu hút kia chính là sức mạnh của quỷ, cho nên…. Sau khi anh ta tấn công tôi thì cũng bị tôi loại bỏ?”

“Thật là mệt cho anh có thể nghĩ ra đến mức đó.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cay độc nói với Kiều Mịch một câu rồi lại quay sang nhìn con quỷ sắc mặt trắng bệch:

“Vốn là ta muốn ăn mi nhưng hình như mi đã mất giá trị dùng để ăn rồi, đi đi.”

Nếu Mạnh Tĩnh Nguyên đã nói không cứu thì hai người khác căn bản là không có khả năng để giúp, đành phải rời đi theo, nhưng con quỷ kia không muốn từ bỏ cơ hội, hắn bật thốt lên:

“Tôi biết rõ mắt trận ở chỗ nào.”

Ba người lập tức cùng dừng lại, Mạnh Tĩnh Nguyên trực tiếp quay về chuẩn bị tóm con quỷ này dùng nghiêm hình ép cung bắt phải khai ra tin tức. Có lẽ vì sát khí của cậu lộ ra ngoài, động cơ lại quá mức rõ ràng, không đợi cậu đến gần con quỷ kia đã vội vàng bổ sung:

“Nhưng người khởi động được pháp trận không phải tôi, các người phải cứu cậu ấy tỉnh lại trước đã.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nghe vật thì mày kiếm nhướng cao, ngữ khí lạnh lùng:

“Mi nói rằng người khởi động trận pháp đã ở trong trận rồi?”

“Đúng vậy, có gì không ổn sao?”

Quỷ này mặc dù là quỷ nhưng từ khi còn sống cho đến sau khi chết đều rất ít tiếp xúc với mấy thứ này nên thực sự cũng không hiểu quá rõ, nhưng thấy sắc mặt của Mạnh Tĩnh Nguyên liền thận trọng nhìn ra manh mối:

“Cậu ấy ở trong trận có gì không ổn à?”

“Đương nhiên là không ổn.”

Mạnh Tĩnh Nguyên day day thái dương, liền đầu tiên gương mặt xuất hiện vẻ u sầu:

“Hy vọng không phải là nguyên nhân ta nghĩ đến.”

“Cứu người trước đã.”

Kiều Mịch thăm dò nhìn người đã mất máu quá nhiều ở trong phòng, chỉ thấy sắc mặt người kia vàng như giấy, mảnh vải bó qua loa trên đùi đã bị nhuộm đỏ, nếu như không phải ***g ngực còn phập phồng thì quả thực không khác gì người đã chết, anh vội vàng ngoắc tay với Khương Cố Bình:

“Bác sĩ Khương, anh có thể giúp được người này không?”

“Là người à?”

Khương Cố Bình đã không còn có thể phân biệt rõ người với quỷ nữa, dù cho thứ ở dưới mặt đất cũng có hình người đang chảy máu đầm đìa, anh vẫn thật sự không dám xác định.

“Cậu ấy là người!”

Con quỷ kia có vẻ bất mãn với nghi vấn của Khương Cố Bình, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn hung ác nham hiểm.

“Được rồi, anh cau mặt dữ tợn làm cái gì, đừng nóng giận, bác sĩ Khương là người chuyên nghiệp, việc cứu người còn phải trông chờ vào anh ta đấy.”

Kiều Mịch mở miệng trấn an quỷ ác kia, đổi lại là gương mặt quỷ ấy bị nghẹn đến run rẩy.

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh:

“Khởi động trận pháp là người kia, kẻ này vốn không có giá trị gì, cứ giết là được rồi.”

Dứt lời liền muốn ra tay, Kiều Mịch liền ngăn lại kịp thời:

“Đừng, hai người bọn họ có quan hệ tốt như thế, nếu cậu giết mất quỷ này thì người kia cũng không muốn sống, vậy không phải là phí công sao?”

Lông mày Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu lại, dường như đang do dự xem có nên tiêu diệt con quỷ chướng mắt này hay không.

“Giết tôi cũng được, chỉ cần cứu sống cậu ấy.”

Ngữ khí của quỷ tràn đầy thống khổ.

“Dù sao tôi cũng chỉ mang tai ương đến cho cậu ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui