Thiên Quỹ

Kiều Mịch biết rất rõ khả năng của Mạnh thiếu gia là như thế nào, mà Kiều Tri Dao cũng chỉ là hiếu thắng nhưng sức chiến đấu không cao. Kiều Mịch sợ Mạnh thiếu gia nổi tính trẻ con lên thì thật sự sẽ đánh, đành phải theo bản năng rút cánh tay bị cô em họ túm lấy về, cũng không biết rằng hành động này khiến lưu manh nào đó cười rất hả hê, càng không chú ý đến sắc mặt của cô em họ nào đó đã tối sầm.

“Được rồi Dao Dao, giờ bọn anh còn có việc quan trọng cần làm, lần sau nói chuyện tiếp được không?”

“Không được!”

Kiều Tri Dao sao có thể nuốt được cơn tức này, từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều nên cô đã sớm quen việc hỗn hào với Kiều Mịch vốn tốt tính, theo bản năng làm nũng:

“Bây giờ trò chuyện luôn đi, chúng ta đã cách biệt nhiều năm, không thể cho em được một chút thời gian à?”

Đôi mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu chặt, cậu không thích ngoại trừ mình ra còn kẻ khác tùy hứng đùa giỡn với Kiều Mịch nên vươn tay tóm chặt Kiều Mịch rồi đi:

“Ai quan tâm cô.”

“Này! Anh!”

Mắt thấy không giữ được người, Kiều Tri Dao bước nhanh đuổi theo, Đường Mộng Kiệu cũng muốn xem cảnh Mạnh đại thiếu gia đánh bạch cốt tinh, chân dài sải bước đi về phía bên kia Kiều Mịch lấp chỗ trống. Kiều Tri Dao ngẩn người, không ôm tay Kiều Mịch nữa nhưng cũng không muốn từ bỏ:

“Anh họ Mịch, sao anh lại kết bạn với loại người này?”

Đường Mộng Kiệt từ đầu đến giờ đều ôm tâm tình xem trò vui, giờ mới hứng thú hỏi:

“Loại người này?”

“Đã dã man còn lưu manh!”

Kiều Tri Dao chưa từ bỏ ý định đi vòng quanh ba người rồi khuyên nhủ Kiều Mịch:

“Anh họ Mịch, em thấy anh vẫn nên nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn đi, bằng không bị lừa bán đi cũng không biết.

Mạnh Tĩnh Nguyên còn chưa bùng nổ thì ánh mắt Kiều Mịch đã trở nên nghiêm khắc, bước chân dừng lại nhìn chằm chằm vào cô em họ hỏi ngược lại:

“Anh thì có cái gì có thể đem đi bán?”

“Cái đó…”

Kiều Tri Dao ấp úng, bản thân chỉ là thuận miệng nói ra mấy lời mỉa mai chứ vốn chưa hề nghĩ sâu sắc, lại càng không ngờ rằng người anh họ trước giờ luôn có cá tính ôn hòa lại hỏi ngược một câu bén nhọn như vậy nên á khẩu không trả lời được. Cô rất muốn phản bác nhưng thấy người anh họ trước mắt ăn mặc rất giản dị, hơn nữa trước đó nghe nói đã từng sinh bệnh nên người gầy đến mức một trận gió thổi qua cũng bay, làn da tái nhợt không có chút màu máu, nói thật muốn dùng sức chưa chắc đã nổi, cho dù bán nội tạng cũng chưa chắc đã có người muốn, dáng vẻ lại càng bình thường… Kiều Mịch như vậy có thể bán được cái gì?

Biết rõ cô gái đã không còn lời nào để nói, Kiều Mịch cũng không vì sự tầm thường của mình mà cảm thấy ủ rũ, ngược lại còn nghiêm chỉnh dạy dỗ:

“Đừng nhìn vẻ ngoài mà bắt hình dong, lúc anh khó khăn nhất là cậu ấy đưa tay ra giúp đỡ, Mạnh thiếu gia là đứa trẻ tốt.”

Gió mạnh thổi vù qua, ba bức tượng đá bất động trong gió, Đường Mộng Kiệt cực lực oán thầm: Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên tuyệt đối không hề thuần khiết thiện lương như cậu tưởng tượng, hơn nữa tên đó có chút quan hệ nào với đứa trẻ tốt à?!

Nếu như ba người ở đây không biết Kiều Mịch thì tuyệt đối sẽ coi anh là người của đảng Ngũ Mao, là đồ lừa gạt, nhưng Kiều Mịch có tính tình thuần khiết lại cứng đầu thì ngay cả Đường Mộng Kiệt mới ở chung vài ngày đã được nhận biết rất sâu, lúc này chỉ có thể bó tay đỡ trán.

Kiều Tri Dao tuy rằng đã cách biệt với Kiều Mịch vài năm nhưng hình ảnh của người anh họ này trong trí nhớ vẫn còn rất rõ ràng, cô hiểu anh họ mình tuy rằng thoạt nhìn rất ôn hòa nhưng thật ra lại có tính cách một khi đã nhận thức chuẩn một việc nào đó thì có đụng vào tường cũng không quay đầu lại.

Việc khiến cô khắc sâu trong tâm thức chính là vào năm cô mười tuổi, anh trai cô làm hỏng việc sợ bị phạt nên lập bẫy đẩy anh họ hiền lành dễ bắt nạt này ra làm sơn dương thế tội, kết quả là anh họ khăng khăng nói rằng mình không hề sai, vững vàng chịu áp lực và trách phạt nhưng liều chết không chịu nhận lỗi. Việc này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của Kiều Tri Dao lúc nhỏ, những người lớn nghiêm khắc nhưng không mất hiền hòa trong mắt cô đột nhiên hóa thân thành yêu ma quỉ quái, tất cả gậy gộc cho đến lúc đó vẫn không nỡ dùng cho bọn họ đều được dùng trên người anh họ, cô còn nhớ rõ anh họ mình bị đánh một trận rồi bắt nhịn cơm, phải quì giữa trời rét lạnh suốt cả một đêm, ngất xỉu rồi tỉnh lại cũng vẫn như cũ không chịu nhận sai về mình. Sau đó thì sao? Sau đó mọi chuyện trở nên rõ ràng, không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Kiều Tri Dao biết cha mẹ mình thầm nói với nhau rằng anh họ đáng sợ.

Kiều Tri Dao ngược lại không cho rằng anh họ đáng sợ, chỉ biết lúc này dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng không có cách nào, anh họ mình sẽ không rời khỏi cái đồ lưu manh này. Cô hung dữ trừng mắt liếc Mạnh Tĩnh Nguyên một cái, hai mắt khẽ đảo một cái đã biến thành cô bé đáng yêu, thái độ thay đổi như chong chóng khiến Đường Mộng Kiệt thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Được rồi, sau này nếu anh họ Mịch bị cái tên này bắt nạt thì cứ đến tìm em, dù phải ăn mì tôm với bánh qui nén thì cũng sẽ không để anh phải chết đói.”

“Hừ, cũng ghê gớm lắm.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nắm chặt lấy bả vai Kiều Mịch mỉa mai:

“Cô muốn làm xác ướp thì ăn hết mình đi, đừng kéo lên người của tôi.”

“Ai là người của anh, đúng là không biết xấu hổ.”

“Dù sao cũng không phải cô.”

Kiều Mịch có loại cảm giác mình lạc vào nhà trẻ, để tránh màn văn đấu này phát triển thành võ đấu, anh vội vàng lắc lắc tay Mạnh Tĩnh Nguyên dỗ dành:

“Được rồi, chúng ta còn phải đi đến nơi tiếp theo nữa. Dao Dao còn trẻ tuổi hơn cậu, đừng so đo với nó.”

Mạnh Tĩnh Nguyên rũ mắt nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, không lãng phí miệng lưỡi với Kiều Tri Dao nữa.

“Anh họ!”

Kiều Tri Dao bất mãn việc Kiều Mịch chỉ hướng về Mạnh Tĩnh Nguyên, dậm chân bĩu môi ra vẻ rất buồn bực.

“Dao Dao, bọn anh có chuyện nghiêm túc phải làm, lần sau nói chuyện nhé… Thím ba đã gọi điện thoại cho anh, nếu em có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh.”

Vừa nói vậy thì Kiều Mịch cảm thấy Mạnh Tĩnh Nguyên đã không còn kiên nhẫn, vội vàng dừng câu chuyện:

“Tạm biệt.”

“Ừm.”

Kiều Tri Dao không cam nguyện vẫy tay rồi đưa mắt nhìn ba bóng lưng đi xa dần, Kiều Mịch bị kẹp giữa hai bóng người cao to thì càng có vẻ gầy yếu hơn, Kiều Tri Dao thì thào:

“Sao anh họ Mịch còn gầy hơn cả lúc trước? Chẳng lẽ đúng là từng bị bệnh rất nặng à? Vừa rồi rõ ràng rất khỏe mạnh.”

Ba người đã đi ra rất xa rồi, Đường Mộng Kiệt không khỏi nhớ lại một đoạn vừa rồi nên trêu ghẹo:

“Tiểu Kiều, cô em họ của cậu lớn lên thật xinh đẹp, nhưng nếu nhìn cẩn thận thì khí chất của Tiểu Kiều khá hơn chút, chậc chậc, mỗi người một vẻ.”

Kiều Mịch cười nhạt:

“Anh muốn tôi làm tiếp món thịt kho tàu ngày hôm qua?”

“Ai nha, Tiểu Kiều đúng là khéo hiểu lòng người.”

Đường Mộng Kiệt vươn tay đã muốn lao qua hôn Kiều Mịch một cái, gặp phải ánh mắt sắc như đao của ai đó thì đành phải ngượng ngùng thu tay lại, than thở bồi thêm một câu:

“Còn cả soup hoa khô nấu xương lợn kia nữa, tôi muốn uống.”

“Được rồi.”

Chú ý đến một tầm mắt khác bắn đến, Kiều Mịch quay mặt lại hoag mang nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Sao thế?”

Đôi mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu lại thật chặt, một tay buông xuống bên người hơi nhúc nhích rồi túm lấy người bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước:

“Tôi không thích cô ta.”

Không cần nói ra rõ ràng thì Kiều Mịch cũng biết Mạnh Tĩnh Nguyên muốn ám chỉ ai, chỉ cảm thấy Mạnh thiếu gia thật giống một đứa trẻ không muốn món đồ chơi bị người khác cướp mất nên mỉm cười:

“Cô ấy là em họ của tôi.”

“Tôi biết.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh.

“Cho nên cô ta mới không bị treo lên cây.”

“Không được bắt nạt nữ sinh.”

Đường Mộng Kiệt cười trộm rồi ghé sát tai Kiều Mịch thì thầm:

“Nhóc này chỉ chia ra vừa mắt hay không vừa mắt, không có tác phong của quí ông gì đâu, điểm này cũng xấu xa giống như Tiết Tư Thương vậy, nếu như chọc giận bọn họ thì bất kể là già trẻ gái trai cũng sẽ cho vào nồi hầm, cậu đừng trông cậy việc hắn sẽ vì đối phương là con gái mà sẽ dịu dàng.”

“Vậy à?”

Kiều Mịch hiểu rõ vuốt cằm nhẹ một cái rồi chấp nhận.

“Vậy hai người không gặp nhau là được.”

“Anh cũng không được đi gặp cô ta.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ra lệnh.

Kiều Mịch cười khổ bất đắc dĩ:

“Cô ấy là em họ của tôi.”

“… Trừ phi mang tôi theo.”

“Cái đó…”

Nói cho cùng cũng không tránh được việc hai ‘nhóc quỷ’ này tranh cãi gay gắt, Kiều Mịch cảm thấy áp lực trên tay tăng lên theo mức độ nắm chặt của mấy ngón tay kia, lòng bàn tay nóng như có lửa khiến anh không khỏi lùi bước:

“Được, khi nào gặp sẽ đưa cậu theo.”

Dường như rất hài lòng với việc Kiều Mịch ngoan ngoãn như thế, khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhếch, ánh mắt cũng dịu dàng hơn vài phần, Đường Mộng Kiệt mở to mắt thầm cười trộm trong lòng – đồ ngu ngốc trong tình yêu xem thật đã.

Viện điều dưỡng Khang Du là một viện điều dưỡng tư nhân chỉ dành cho đẳng cấp quí tộc, người có tiền hoặc có địa vị cao đều chọn viện điều dưỡng này, viện điều dưỡng này rất phù hợp với yêu cầu gần gũi với thiên nhiên, được xây trong núi rừng cách xa nội thành, tuy rằng đã đặc biệt xây dựng một con đường bằng phẳng thông thuận nhưng cũng có nhiều khoảng cách. Lo lắng đến sự tiện lợi nên Mạnh Tĩnh Nguyên quyết định tự lái xe đến, vì vậy ba người gọi taxi đến thẳng căn hộ cao cấp của nhà họ Mạnh, mà Mạnh Tĩnh Nguyên dường như đã chuẩn bị từ trước, đi qua cửa nhà cũng không bước vào mà đi thẳng đến bãi đỗ xe lấy một chiếc xe việt dã rồi rời đi.

Kiều Mịch ngồi ở ghế phó lái, qua cửa kính xe nhìn căn hộ xinh đẹp loại một tầng này thật lâu.

Đường Mộng Kiệt tò mò:

“Sao thế Tiểu Kiều?”

“Ừm… Trên kia hình như có gì đó.”

Kiều Mịch không nói rõ được, đó là một loại cảm giác khiến anh rất không thoải mái, dù cách đây rất xa nhưng cũng không thể bỏ qua được.

Nghe vậy Đường Mộng Kiệt liền ghé sát cửa sổ xe mở to mắt nhìn quanh nhưng không nhìn ra được manh mối nào:

“Ở đâu?”

Kiều Mịch nhìn từ tầng trệt lên một chút, còn chưa đếm xong thì xe đã rẽ qua một chỗ ngoặt:

“A, không nhìn thấy nữa.”

Đường Mộng Kiệt liếc mắt nhìn anh rồi trêu tức:

“Mạnh thiếu gia, chỗ đó không phải nhà của cậu à? Chỉ có nhà của loại đại ma đầu như cậu thì mới đủ tà ác.”

“Không giống.”

Kiều Mịch lại nghiêm túc lắc đầu:

“Mạnh thiếu gia thường xuyên ăn tôi nhưng cũng không có loại cảm giác này.”

Hai mắt Đường Mộng Kiệt trừng đến trắng dã:

“Tiểu Kiều, tuy rằng tôi biết rõ cậu rất ngây thơ thuần khiết, nhưng mong cậu chú ý từ ngữ nói ra nhé.”

Mạnh Tĩnh Nguyên dứt khoát không bận tâm đến lời kháng nghị của ai đó, thờ ơ hỏi:

“Tôi cho anh cảm giác thế nào?”

Kiều Mịch bị hỏi bất ngờ liền thành thật ngẫm nghĩ hồi lâu, mặt hơi hồng lên:

“Giống tính cách của cậu, có chút nóng nảy, hơi xấu tính nhưng khá tốt.”

“Khá tốt?”

Mạnh Tĩnh Nguyên cân nhắc ý nghĩa của hai chữ này thật lâu, đôi môi mỏng từ từ mím chặt, sắc mặt không vui:

“Hừ, là anh nếm rồi lại nghĩ lung tung thôi.”

“Ừ, may mắn là không phải khó có thể nuốt trôi.”

Lời nói của Kiều Mịch lộ ra chút thất vọng, lại có chút ý tự phấn đấu:

“Tuy rằng không ăn được nhưng ăn thêm vài lần cho quen là được rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nghiến răng:

“Tôi sẽ nắm chắc cơ hội, ăn từ từ cẩn thận rồi cho anh cảm giác tốt vô cùng.”

“Vậy đừng miễn cưỡng, cần nhất là cậu có lòng.”

“…”

“Thế giới này hỏng bét hết rồi sao? Cho tôi đi chết đi.”

Đường Mộng Kiệt ngã xuống ghế sau giả chết, miệng cằn nhằn liên miên:

“Mẹ nó, đồ ngốc bẩm sinh vừa khó chịu vừa không được tự nhiên phỏng chừng đều là thiên thần gãy cánh đời trước.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay thắt dây an toàn cho Kiều Mịch, sau đó luồn tay ra chỗ ngồi đằng sau, sao đó có tiếng loạt soạt vội vàng, từ chỗ ngồi đằng sau truyền đến tiếng hét ‘Mẹ ơi’ thảm thiết, có người lăn xuống dưới ghế. Xe lại thản nhiên chạy đi, Kiều Mịch chớp chớp mắt thật lâu sau mới kịp phản ứng, nhẹ giọng quở trách:

“Đừng như vậy nữa, rất nguy hiểm.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch môi không nói gì mà đổi chủ đề:

“Thứ anh cảm nhận được là thứ đang giam cầm cha nuôi tôi, tôi sẽ tìm được cách giải quyết nó.”

Kiều Mịch bừng tỉnh, anh nhớ rõ Hắc Khuyển từng nói rằng cha nuôi của Mạnh Tĩnh Nguyên bị nhốt trong một thứ dụng cụ pháp thuật cực kì tà ác không phải người, nếu Mạnh Tĩnh Nguyên đã nhắc đến thì anh cũng mong được thỏa mãn sự tò mò:

“Này, cha nuôi cậu bị giam ở bên trong lâu lắm rồi à?”

“Thời gian cụ thể thì không rõ lắm, nhưng đúng thật là đã lâu rồi.”

Dừng lại một chút, Mạnh Tĩnh Nguyên đưa tay lên cào cào mấy lọn tóc đỏ tươi giữa bộ tóc trắng, ngữ điệu trở nên thâm trầm:

“Ông ấy hiểu biết rất nhiều nên mới có cách giúp tôi, phần ân tình này tôi sớm muộn gì cũng sẽ trả cho ông ấy.”

Kiều Mịch nhìn mặt nghiêng của thanh niên, mắt thấy thần sắc lộ vẻ tang thương hơn so với những người bạn đồng lứa bình thường, dường như có thể tưởng tượng ra ‘thể chất đặc biệt’ đã mang đến cho Mạnh Tĩnh Nguyên áp lực nặng nề như thế nào thì không khỏi nhớ đến ‘thân phận đặc biệt’ của mình mà cảm động lây, anh quyết định chia sẻ khát vọng mà mình từng có được cho người bên cạnh này.

“Tôi sẽ ở bên giúp cậu đến cùng.”

“Ở bên… sao?”

Sau khi nghiền ngẫm từ này thật lâu, đôi mắt màu đỏ sậm như thể bị bịt kín bởi một tầng sương mù ảm đảm tối tăm.

“Ở cùng nhau.”

Kiều Mịch mỉm cười khẳng định.

Đôi mắt màu đỏ sậm dần sáng bừng lên, ý cười mang theo sức sống dần dần lan khắp gương mặt trẻ tuổi:

“Đừng quên lời hứa của anh.”

“Sẽ không quên.”

Đỏ sậm và đen láy giao nhau dường như có thể hòa vào tạo ra màu sắc càng khiến lòng người say hơn cho đến khi bị một câu ‘Lái xe nhớ nhìn đường’ của người nào đó từ phía sau truyền đến chặn ngang, trong đầu người lái xe đang nghĩ đến đủ các cách có thể ném người nào đó xuống vách núi bên cạnh, người ngồi ghế phó lái thì hối lỗi vô cùng – không nên quấy rầy người đang lái xe.

Xe đi theo đường núi dần dần xâm nhập vào rừng sâu, có sự ngăn cách của lá cây nên ánh sáng trở nên mờ tối, mở cửa sổ ra có thể cảm nhận làn gió tươi mát mang theo mùi lá xanh tràn vào khiến lòng người vui vẻ thoải mái hơn, nhưng lại không thể lơ là khí lạnh giống như ẩn giấu trong làn gió núi lặng lẽ xâm nhập vào tận xương tủy.

Mạnh Tĩnh Nguyên nâng cửa kính xe lên mở miệng:

“Loại thể chất giống như anh không được tùy tiện đi vào trong rừng núi, lẩn quẩn ở những nơi quỉ quái thế này càng lâu thì càng dụ dỗ dã tính, tuyệt đối sẽ không buông tha một con mồi ngon miệng.”

Đường Mộng Kiệt ở đằng sau gật đầu liên tục, còn lảm nhảm xen thêm lời:

“Cậu tuyệt đối không được, người bình thường phải kết thành đội nhóm, dưỡng được một lượng dương khí nhất định rồi mới có thể khiến những quỉ quái kia thấy khó mà lùi, nhưng mà dù như vậy thì ở trong những ngọn núi sâu có chút đặc biệt thì cũng không có tác dụng, tóm lại không có việc gì thì ít nhảy vào mấy nơi vắng vẻ ít người ở, không sai đâu.”

Kiều Mịch yên lặng nhớ kĩ những lời nhắc nhở này rồi nhẹ vuốt cằm, điện thoại trong túi quần đột nhiên kêu vang, móc ra xem thì anh liền thấp giọng kêu lên:

“A? Có thể là người kia.”

“Chế độ rảnh tay.”

Đường Mộng Kiệt nhanh chóng nhắc nhở.

Mạnh Tĩnh Nguyên tạm dừng xe ở bên đường, gật đầu ra hiệu bảo nhận điện thoại.

Kiều Mịch dùng chế độ rảnh tay nhận điện thoại rồi lễ phép chào:

“Xin chào, đây là Kiều Mịch, xin hỏi có chuyện gì?”

Tín hiệu ở đầu kia điện thoại dường như có tín hiệu cực không ổn, tạp âm mạnh mẽ truyền ra, giọng nữ khàn khàn đột ngột thoát ra từ đó:

[Cứu nó… Giúp nó… Đừng… Đừng… Trách móc nó… Lỗi của tôi.]

“Lý Tinh Lâm?”

Đường Mộng Kiệt ướm hỏi.

[… A!!!!!!!!!!!]

Tạp âm bất ngờ tăng lên rất dọa người, tiếng kêu thê lương thảm thiết bén nhọn như một thứ vũ khí sắc nhọn cào lên thủy tinh rồi đâm vào màng tai thật đau nhức, ba người bịt tai ngăn cản loại tiếng ồn tra tấn người ta này, tiếng động kia lại biến mất rất đột ngột, trong xe trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, ngoài cửa sổ xe chỉ còn một mảnh xanh lục xào xạc như thể đang chế giễu sự ngu muội của bọn họ.

Mạnh Tĩnh Nguyên đặt tay lên vô lăng khởi động xe rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến viện điều dưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui