Khi Quý Như Sân để cho Quý Tiểu Thiên đi thanh lâu, Quý Tiểu Thiên nhìn Quý Như Sân thật lâu không nói ra lời, nương tử mình thật đúng là quan tâm, biết mang thai không thể cùng phòng, để cho nàng đi thanh lâu.
" Ta không đi " Quý Tiểu Thiên cự tuyệt, thanh lâu có cái gì tốt chơi, còn phải tiêu tiền.
" Ai nha, anh cả mỗi lần đi thanh lâu, chị dâu cũng rất lo lắng, nàng đi cùng hắn, chị dâu không lo lắng " Quý Như Sân hướng dẫn từng bước, vừa làm nũng vừa dụ dỗ.
Quý Tiểu Thiên đầu óc thiếu chút nữa uốn cong, chị dâu bởi vì anh cả đi thanh lâu không vui, để cho chồng mình đi theo? Lúc nào, trong lòng lớn như vậy.
" Nàng biết thanh lâu là địa phương nào sao? "
" Dĩ nhiên biết a, là địa phương nói chuyện làm ăn " Quý Như Sân chuyện đương nhiên đáp trả.
" Chị dâu nói cho nàng? " Trên đường đứa trẻ bảy tám tuổi đều biết thanh lâu làm gì, nơi này lại có Đại tiểu thư cho rằng thanh lâu nói chuyện làm ăn.
" Ừm, mẹ cũng nói như vậy " Quý Tiểu Thiên vừa nghe, chẳng lẽ Quý Lão Gia cũng đi thanh lâu nói chuyện làm ăn? Những thứ này nam tử thật đúng là thích tìm hoa a, may là mình cưới nương tử, nếu là gả cho tướng công, há chẳng phải là ở nhà chờ hắn từ thanh lâu trở về, nàng không đánh gãy chân hắn!.
"Trong thanh lâu a, tất cả đều là cô nương, nơi đó mới không phải nói chuyện làm ăn, nam tử địa phương tìm vui sướng, chẳng qua là bọn họ thích đi chỗ đó nói chuyện làm ăn nói thôi " Quý Tiểu Thiên giải thích cho Quý Như Sân, Quý Như Sân có thể thu hồi để cho nàng đi thanh lâu, ngày hôm qua nàng mới vừa đếm qua tiền, khi đứa bé ra đời dùng tiền không ít.
Tuy nói các nàng còn ở tại Quý gia, có thể Quý gia không hề nuôi nàng, mỗi lần nhìn mình cùng Quý Như Sân đồ mặc không giống nhau, liền nói cho Quý Lão Gia, ở rể không quan hệ, vợ chồng mỗi ngày ăn cùng nhau ở chung.
Mặc quần áo không giống không được tốt.
Nhưng vì không tiện mở miệng, mới mua hai bộ đồ mới, còn mang thai đứa bé, chắc hẳn mình nuôi, thật nhiều tiền, không thể thua kém.
Đứa nhỏ này họ Quý, Quý gia cần làm gì chứ.
" Nơi đó chơi rất tốt sao? " Quý Như Sân không hiểu lắm, còn tưởng rằng nơi đó có đồ chơi mới mẽ gì.
" Nam tử đi nơi đó tìm cô nương làm chuyện thẹn thùng.
Cho nên a, nàng đem ta giữ chặt, không thể để cho ta đi địa phương đó " Quý Tiểu Thiên nói chuyện thật giống như đang nói chuyện yêu ma quỷ quái, Quý Như Sân so với nàng kinh ngạc.
" Vậy nàng càng cùng anh cả đi, phải xem hắn, khó trách chị dâu không vui như vậy "
" Nàng không lo lắng tướng công của nàng sao? "
" Nàng không phải là nam " Quý Như Sân một bộ dáng không sao.
Quý Tiểu Thiên hết lời chống đở.
Quý Tiểu Thiên ngồi ở trong kiệu đi thanh lâu, còn đang suy nghĩ mình rốt cuộc đi nơi nào.
Quý Nhuận Sân rất không muốn mang em rể đi, không thể làm gì khác hơn là mang nàng tới gặp một chút cảnh đời.
Quý Tiểu Thiên tiểu bá vương thật thân thiện, một không cướp dân nữ, hai không tới thanh lâu.
Nguyên nhân thực sự không có hứng thú thôi.
Thậm chí ngay cả trêu đùa dân nữ cũng không thường phát sinh, cho nên không quen tay, trêu đùa Quý Như Sân, ngược lại bị Quý Như Sân thu phục.
Tuy là không lưu luyến, Quý Tiểu Thiên cũng đã tới thanh lâu mấy lần, chỉ ứng phó.
Nàng cái này không lịch sự, mới không người hoài nghi tới nàng là nam hay nữ.
Quý Tiểu Thiên căn bản đối với nữ sắc không có hứng thú, thậm chí nghe vị son phấn có chút chán ghét, vẫn nghĩ không ra vì sao nam tử thích tới nơi này, hết nhìn đông tới nhìn tây tất cả không thể vào mắt, cũng may Quý Nhuận Sân an bài ghế ngồi trong phòng dễ chịu hơn một chút, nghe tiếng đàn, học Quý Nhuận Sân phương pháp làm ăn, âm thầm chậc lưỡi hít hà, quả thật là làm ăn lớn, nói cái gì nghe không hiểu, mình làm ăn nhỏ là tốt rồi.
Nghe không hiểu, Quý Tiểu Thiên lại bắt đầu quan sát nam nữ tới.
Quý Nhuận Sân cùng Lưu gia Nhị thiếu gia, nhà nuôi tằm, chuyên sợi tơ thượng đẳng, coi như là tuấn tú, không thua được Quý Nhuận Sân mấy phần, lại thấy bên cạnh mấy cô gái, tướng mạo đúng là không tệ, có quyến rũ, cũng có trẻ trung, nhích sang nhìn lại, ngồi đánh đàn có ý vị khác, tóm lại so với mình đẹp mắt, Quý Tiểu Thiên lại bắt đầu suy tư, đối với nam nữ không có hứng thú gì.
Chẳng lẽ mình thật trông mặt mà bắt hình dong?
Hai thiếu gia coi như lịch sự, đi theo mấy người có chút vội vàng, tại chỗ dám làm động tác to gan, Quý Tiểu Thiên nhíu mày, nhìn người khác.
Thời gian lâu, trong phòng người càng ngày càng lớn gan, phục vụ tiểu Thiên cô nương kia ngồi vào trên đùi Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên đẩy ra
" Nặng a, ngươi ngồi trên ghế đi "
Mấy người lục tục dẫn cô nương rời đi, Tiểu Thiên nghe không hiểu đàn cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, như ngồi bàn chông, nhìn Quý Nhuận Sân nơi nào có ý phải đi, sợ là chờ lát nữa muốn lưu lại qua đêm, mình không muốn ở chỗ này qua đêm, dứt khoát đứng dậy cáo từ.
" Như Nhi đang có mang, ngươi ở chỗ này một đêm không có gì đáng ngại " Quý Nhuận Sân cho là Quý Tiểu Thiên sợ mình, nói một câu Quý Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng.
" Như Nhi mang thai, người có nhiều bất tiện, ta trở về chăm sóc tương đối yên tâm "
" Không nghĩ tới em rể ngươi ngược lại là một người quan tâm " Lưu Văn không hề trực tiếp hướng về phía Quý Tiểu Thiên nói chuyện, thậm chí cả buổi tối đều không nhìn Quý Tiểu Thiên.
" Người nghèo mà, chỉ một nương tử, không quan tâm không được " Quý Tiểu Thiên không chấp nhất cười cười liền đi, không phản ứng Lưu Văn.
Quý Tiểu Thiên rón rén bò lên giường, ngay cả đèn không đốt, thiếu chút nữa đụng vào cột gường, mới vừa nằm xuống Quý Như Sân liền dính vào.
" Nàng đã về rồi " Nàng còn chưa ngủ.
" Nàng còn chưa ngủ? " Quý Tiểu Thiên vội vàng xoay người ôm lấy Quý Như Sân.
" Ừm, ta chờ nàng trở lại " Quý Như Sân thanh âm mang giọng mũi, hiển nhiên là mệt nhọc.
" Nàng không ôm ta, ta không ngủ được " Quý Như Sân đang thấp giọng oán giận, lại nghe Quý Tiểu Thiên mùi trên người.
" Thật thúi "
" Ta đã tắm lâu rồi.
Ngày mai phơi nắng không thúi.
Mau ngủ mau ngủ " Quý Tiểu Thiên tự nhiên vui mừng Quý Như Sân vẫn chờ nàng, lại đau lòng nàng ngủ trễ như vậy, đưa tay vỗ nhẹ lưng Quý Như Sân, dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai Quý Như Sân biết được Quý Tiểu Thiên không có đem anh mang trở lại, bắt đầu oán trách Quý Tiểu Thiên nói không có làm được.
Quý Tiểu Thiên đau khổ
" Trời ơi, nàng không biết có nhiều nguy hiểm, ta có thể trở về vô cùng may mắn, còn ý đồ mang hắn trở lại? Lần sau loại chuyện này ngàn vạn lần không nên để cho ta đi làm, nói chuyện làm ăn như vậy, hết lần này tới lần khác phải đi thanh lâu, đây chính là ' Có dụng ý khác ', ta đoán chừng dọn về nhà mình đi, người nơi này quá loạn, bầu không khí quá kém, cẩn thận ảnh hưởng đứa bé ".
" Anh cả đến bây giờ chưa trở lại đâu.
Chị dâu thật là rộng lượng,không phái người gọi trở về.
Nếu là nàng tối hôm qua không trở lại, ta nhất định phải gọi đi tìm nàng " Quý Như Sân hết sức không thể hiểu được chị dâu, nhớ tới mẹ trước kia cũng như vậy, càng phát giác ánh mắt mình tốt, tìm tướng công không đi thanh lâu.
" Ôi chao, nào có người hào phóng, để cho tướng công nhà mình đi thanh lâu.
Nếu là sinh con gái, không thể để cho nàng học người lớn như vậy " Quý Tiểu Thiên ngồi ở sân chuyên tâm đút Quý Như Sân ăn bánh ngọt, không nhìn phong cảnh chung quanh, ngược lại là Quý Như Sân cắn bánh ngọt nhìn đông nhìn tây, bên cạnh cũng chỉ có a Bình đi theo.
" Nàng hôm nay không cần đi nha môn sao? " Quý Như Sân cảm thấy Quý Tiểu Thiên có thể phụng bồi mình rất vui vẻ, nhưng lại cũng không muốn trễ nãi nàng làm việc.
" Nàng thật vất vả dưỡng tốt, cùng nàng đi tới đi lui.
Trong nha môn báo cáo nghỉ, tuy nói không nằm ở trên giường, thuốc dưỡng thai vẫn phải uống " Vừa nói phân phó a Bình đem thuốc bưng lên.
Sáng sớm chuẩn bị xong, a Bình bưng hai chén đi lên.
Quý Tiểu Thiên bưng lên, khí phách nói.
" Vi phu cạn trước vì kính nàng " Từng ngụm từng ngụm đem thuốc uống.
Quý Như Sân cũng bưng lên, cầm chén cùng Quý Tiểu Thiên đụng một cái, uống xong toàn bộ.
Quý Như Sân ban đầu bệnh, uống không ít thuốc, cho tới nay uống thuốc đã thành thói quen, chẳng qua là tính khí con nít nháo không uống, Quý Tiểu Thiên uồng cùng nàng, nàng mới ngoan ngoãn uống thuốc, ngược lại cảm thấy vui.
Làm a Bình lo lắng, cô gia uống như vậy có vấn đề hay không.
"Thật giống như không có lớn nha " Hai người trở lại phòng, Quý Như Sân vén lên quần áo cúi đầu nhìn bụng mình.
" Nàng xem, lớn không ít a " Quý Tiểu Thiên nhìn, vén lên quần áo giống Quý Như Sân.
" Hình như là lớn " Quý Như Sân nhìn bụng Quý Tiểu Thiên, lại nhìn mình.
Vỗ bụng Quý Tiểu Thiên, lại muốn vỗ bụng mình.
" Nàng đánh nhẹ a, đứa bé bị nàng đánh lệch a.
Làm sao có thể đánh loạn a " Quý Tiểu Thiên vội vàng ngăn lại.
" Ta nghe thanh âm khác biệt " Quý Như Sân thấy Quý Tiểu Thiên ngăn, không muốn động thủ.
Cúi đầu nhìn bụng mình
" Nàng coi như dưa hấu a, còn vỗ vỗ nghe thanh âm.
Nàng đánh bụng ta là được, còn nàng thì sờ sờ, có hiểu hay không? " Vừa nói vừa vỗ bụng mình, phát ra thanh âm bịch bịch, chọc cho Quý Như Sân cười không ngừng.
" Cẩn thận đừng để bị lạnh " Quý Tiểu Thiên đem Quý Như Sân kéo lại quần áo tốt, không để cho nàng vén lên.
Thuận thế sờ bụng một cái, cảm giác hơi lớn.
" Tiểu Thiên, nghe mẹ nói, chị dâu muốn tìm tiểu thiếp cho anh cả.
Tiểu thiếp có phải là mấy đại nương cha dưỡng ở Tây Uyển? " Quý Như Sân ngồi ở trong thùng nước tắm, Quý Tiểu Thiên đang giúp nàng chà lưng.
Quý Tiểu Thiên dừng một chút, làm sao gọi đại nương, rõ ràng so với các nàng không lớn hơn mấy tuổi
"Ừm, Không sai biệt lắm.
Tiểu thiếp anh nàng nuôi "
Đương triều tiểu thiếp địa vị rất thấp, chỉ so với nha đầu lớn hơn, nói là cưới, nhưng là ngay cả đón dâu cũng không đi, chỉ gọi người mang từ cửa sau vào sân.
Giống như tiểu thiếp Quý Lão Gia, đều ở Tây Uyển, thấy Quý Như Sân còn phải hành lễ, dù được cưng chìu, thà để cho chồng đi thanh lâu, còn không bằng cho hắn nạp tiểu thiếp.
" Vậy nàng phải cưới vợ bé sao? " Quý Như Sân biết cha thường xuyên đi Tây Uyển, để mẹ một người trong phòng.
Nàng sợ Tiểu Thiên cũng như vậy, nạp thiếp liền hướng bên kia chạy.
" Ta chỉ phục vụ một mình nàng, ta cưới vợ bé làm gì, cùng nhau phục vụ nàng? " Quý Tiểu Thiên cảm thấy Quý Như Sân nghĩ thật nhiều, đây là thần trí hài đồng, nếu là thần trí minh mẫn, mình còn có thể ra cửa sao.
" Rất nhiều rất nhiều người cưới vợ bé.
Mẹ trước kia thường nói qua, nếu ta lập gia đình, để cho Hồng Mai cùng đi làm thiếp chiếu cố ta " Quý Phu Nhân vốn là tính toán như vậy, Hồng Mai nha đầu thiếp thân nàng.
Nàng thấy Quý Tiểu Thiên đối với Quý Như Sân để ý, ở tại Quý gia, không có nhắc tới chuyện này, nếu Quý Tiểu Thiên đi thanh lâu, có lẽ thì phải cưới Hồng Mai.
" Ừm? Vậy ta cưới nàng, làm sao chưa cho ta cưới vợ bé? " Quý Tiểu Thiên cố làm bất mãn.
Suy nghĩ quả thật là không giống nhau.
" Nàng thật muốn thiếp, nàng nạp đi ta không sao! " Quý Như Sân rất là hào phóng.
" Tính toán một chút, ta không có tiền nuôi thiếp, ta còn phải dành tiền cho cho hài tử đi học! " Quý Tiểu Thiên mới không giống Quý Như Sân, thê thiếp đều là nàng.
Vậy nàng không phải phục vụ nhiều.
" Có tiền cũng không cho phép nuôi! Nàng nếu muốn tiền, nàng nói với ta, ta sinh thêm cho nàng đứa bé " Quý Như Sân giúp Quý Tiểu Thiên tính toán, Quý Tiểu Thiên khen ngợi không dứt, nương tử nhà mình quả nhiên là tính toán tỉ mỉ, thông minh lanh lợi a.
.