Thiên Sơn Độc Hành

Đinh Nguyệt Hoa trong lòng hơi chua xót, nhưng cô vẫn là khe khẽ cười nói, “Chuyện thích một người là chuyện cậu có thể khống chế và nắm bắt được sao? Thích hay không thích, vốn không phải là việc mình muốn bắt đầu khi nào thì bắt đầu a.” Cô gái trẻ chầm chậm đưa tay đặt lên ngực, che lấy nơi trái tim mình đang đập, nhẹ nhàng thở dài nói: “Chính nó muốn thích, mình có biện pháp nào đâu…”



Triển Chiêu ngồi một mình trên bậc thang tòa bạch lâu (khu phòng học riêng của lớp chuyên, xem lại chương trước nữa nha), ngẩng đầu lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, miễn cưỡng đè xuống nước mắt trong hốc mắt sắp sửa rơi xuống. Tối nay cảnh trí tốt, ánh trăng sáng trong uyển chuyển liễm diễm như dòng nước, vô cùng đẹp. Lúc này toàn bạch lâu không có một bóng người, xa xa là âm thanh náo loạn nhao nhác của người tham gia dạ hội trong sân vận động, xa xa cứ như cách một thế hệ, làm người ta chỉ cảm thấy hoảng hốt cô tịch.

Cậu thật sự đã quá mệt mỏi, chấp niệm này cũng sắp đem chính cậu bức điên rồi, như vậy, liệu có tính là một kết cục đã được dự liệu từ đầu rồi không.

Triển Chiêu cúi đầu cay đắng cười.

Bông nhiên có một giọng nữ quen thuộc mà tản mạn lẳng lặng vang lên bên cạnh: “Hào hứng vui vẻ như vậy, một mình cậu lại ở đây ngắm trăng sao?”

Triển Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên xuất hiện, thậm chí không kịp thu liễm hết tình tự từ trước đến nay chưa từng để ai bắt gặp trong đáy mắt: “Nguyệt Hoa? Sao cậu lại không ở bên đó xem biểu diễn vậy?”

“Mình đã xem được tiết mục mình thích nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua rồi, cho nên không cần phải chờ xem tiếp nữa.” Đinh Nguyệt Hoa ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, trong ánh mắt hiện lên thương tiếc và đau xót nhàn nhạt, vì tâm tình đau thương xuất hiện trong mắt cậu lúc này. Đinh Nguyệt Hoa biết, lời thở than trong mắt cậu chính là một chuyện tình đứt đoạn, nhưng tuyệt đối không phải vì cô mà có.

Cô còn chưa kịp đem tình ý của mình nói với cậu, lẽ nào cứ như vậy mà mất đi cơ hội sao?

Tại sao có thể chứ…

Trong tim Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên đau thương khôn tả, lại chỉ có thể ép buộc bản thân mình đưa ra thần tình ôn hòa tán đạm mà cậu đã quen thuộc. Dù sao, trong lòng cậu ấy lúc này cũng không thể nào chịu đựng thêm một phần mệt mỏi nào nữa đi.

“Tiết mục của ai a, được Đinh Tam tiểu thư đánh giá cao đến vậy.” Triển Chiêu gượng cười nói.

Đinh Nguyệt Hoa cười khe khẽ: “Trừ [Bạch y] của cậu ra, còn có thể là ai nữa? Bị cậu làm cảm động mất rồi, quen biết cậu lâu như vậy, giờ mới biết giọng hát của cậu lại mạnh mẽ đến thế.”

“Cảm ơn đã cổ vũ nha.” Triển Chiêu nhàn nhạt cười khổ, “Ngày hôm nay phát huy vượt xa bình thường đấy.”

“Nói thật, Triển Chiêu,” Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi nói, “Cậu ngày hôm nay rất không vui? Có tâm sự sao?”

Triển Chiêu cười nhẹ: “Bị cậu phát hiện ha…”

“Có thể kể một chút không?” Đinh Nguyệt Hoa lẳng lặng nhìn cậu, “Chúng ta là bạn bè mà.”

Triển Chiêu cúi đầu thở dài một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ thấy cảm giác mệt mỏi cùng xót xa trong lòng cứ ào ạt dâng tràn như thủy triều xuân giang, mãnh liệt mà điềm đạm, bảo người ta không thể chống đối: “Đúng vậy, có tâm sự, là một tâm sự rất lâu rồi…”

“Không muốn nói sao?” Đinh Nguyệt Hoa hơi nghiêng đầu, nghĩ đến những đêm bản thân cô trằn trọc không ngủ, không khỏi nhàn nhạt cười khổ nói: “Cũng phải, tâm sự nếu có thể dễ dàng, rõ ràng nói ra, cũng không còn gọi là tâm sự nữa.”

Hay là cứ nói thử ra đi, trong lòng sẽ khá hơn một chút.

Triển Chiêu tiện tay ngắt một cọng cỏ, dùng ngón tay ngắt thành từng đoạn từng đoạn một, ngữ điệu bình bình mà trống rỗng mênh mông: “Nguyệt Hoa, cậu có từng thích ai chữa?” Dừng một chút, giống như nét cường điệu Đinh Nguyệt Hoa từng nói với cậu vào một buổi tối mùa hè năm xưa, sau cơn mưa rào thế giới sẽ đẹp đẽ đến chừng nào, cậu còn nói: “Vô cùng, vô cùng thích.”

“Đương nhiên là có chứ.” Đinh Nguyệt Hoa dùng một chất giọng tản mạn tùy ý, giả vờ thả lỏng trả lời cậu, “Làm sao mà không có được, thích đến nỗi mê luyến, dù học hành bận rộn cỡ nào cũng không thể buông tay, không cách nào buông tay.”

Triển Chiêu có chút kinh ngạc nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Mình còn tưởng rằng những cô gái nhu thuận giống như cậu sẽ không yêu sớm chứ, không nghĩ tới cậu lúc này cũng sẽ thích người khác a.”

“Lời này cậu nói thật không có trình độ nha.” Đinh Nguyệt Hoa trong lòng hơi chua xót, nhưng cô vẫn là khe khẽ cười nói, “Chuyện thích một người là chuyện cậu có thể khống chế và nắm bắt được sao? Thích hay không thích, vốn không phải là việc mình muốn bắt đầu khi nào thì bắt đầu a.” Cô gái trẻ chầm chậm đưa tay đặt lên ngực, che lấy nơi trái tim mình đang đập, nhẹ nhàng thở dài nói: “Chính nó muốn thích, mình có biện pháp nào đâu…”

Triển Chiêu thấy Nguyệt Hoa như vậy, mơ hồ có thể hiểu được cô gái miễn cưỡng có thể xem như là thanh mai trúc mã của mình, đoạn tâm sự này của cô cũng không phải là một câu chuyện khiến người ta vui vẻ mãn nguyện. Trong tay mơ hồ bất tri bất giác ngừng lại, Triển Chiêu hướng Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi nói: “Nguyệt Hoa, nếu như, mình nói là nếu như, người mà cậu vô cùng vô cùng thích đó, trong lòng hắn đã có một người khác không thể thay thế chiếm giữ. Người đó quan tâm cậu, nhưng cũng không phải là sự quan tâm mà cậu chân chính mong muốn, cậu có chọn từ bỏ không?”

“Từ bỏ sao?” Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu ngưỡng vọng trong ánh trăng sáng tỏ giữa bầu trời đêm, khuỷu tay gối lên trên đầu gối, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, ngón cái nhẹ nhàng đặt lên môi, vô thức nở nụ cười, có một cảm giác thương cảm cùng cô độc lạnh lẽo khó tả. “Triển Chiêu, vấn đề này cậu hỏi đến thật sự không tốt lắm, mỗi người đều sẽ có đáp án của mình, bởi vì mỗi người đều sẽ có thái độ và chấp niệm của chính bản thân mình. Chẳng qua mình chỉ cảm thấy, nếu quả như thật sự để trong lòng, làm sao có thể đơn giản quên được đây? Nếu như mình không cách nào quên được, mặc dù thật sự mệt mỏi muốn từ bỏ, nhưng có thể buông tay được thật sao? Mình cảm giác mình cũng không có được khả năng không câu chấp như vậy, không thể quên đi, cũng chỉ đành dần dần biến thành chịu đựng, lại càng khổ sở, vậy cũng là do hạn chế từ chấp niệm của bản thân, có thể làm gì đây?”

Bọn họ tựa hồ lại nhớ tới trước đây, lặng im làm bạn, cũng chưa từng phạm vào ranh giới, đều tự giữ lấy tâm sự của mình đứng trong thế giới riêng. Nhưng hai người tịch mịch tương hỗ làm bạn, tựa hồ tịch mịch cũng sẽ không trở nên sâu thẳm đến như vậy nữa.

Yên lặng thật lâu, Triển Chiêu bỗng nhiên cười khẽ nói: “Nguyệt Hoa, gần đây mình có đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.”

“Ừ?” Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc nhìn về phía Triển Chiêu, trêu chọc cậu: “Thật hay giả đấy, mình vẫn cảm thấy loại cá tính nghiêm túc như cậu chắc sẽ không bao giờ đọc tiểu thuyết lãng mạn đâu.”

Triển Chiêu không khỏi bật cười: “Không đến mức đó mà, thỉnh thoảng xem tiểu thuyết tình cảm cũng là một phương pháp giảm bớt áp lực a, có những cuốn viết quả thật không tồi.”

“Đánh giá này nhưng thật ra rất đúng trọng tâm.” Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, “Tiểu thuyết lãng mạn cũng có những cuốn viết rất khá, nếu so sánh với danh gia thủ bút cũng không thể nói hơn kém bao nhiêu, quan trọng phải xem là do ai viết. Được rồi, tiểu thuyết cậu đọc nói gì?”

Triển Chiêu ném cọng cỏ nhỏ trong tay xuống, từ từ cất lời: “Kể về hai người, thích nhau đầy ám muội, sau đó một người vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết đi. Trải qua một thời gian thật dài, hai người luân hồi chuyển thế, người chết trước đã quên hết tất cả mọi việc, còn người chết sau kia trải qua một cơn bạo bệnh, đã nhớ lại toàn bộ kiếp trước của hai người. Hai người họ gặp lại nhau một lần nữa, nhưng người rời đi trước kia đã thích người khác rồi.”

“Kết cục thì sao?” Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu dừng lại không nói, không khỏi hỏi cậu.

Triển Chiêu trầm mặc một chút, mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Mình không biết, không thấy.”

“Câu chuyện này thật ra không tính là có ý mới, bất quá nếu như người viết văn ngôn từ xuất chúng, lời kể kết cấu có lực rất mạnh, cũng có thể viết rất tốt.” Đinh Nguyệt Hoa thuận miệng bình luận, “Có điều, mình nghĩ chuyện tình cảm trong câu chuyện kiểu này không thể nói thông suốt được, dù sao đã chuyển thế, tức là một người khác, cũng là những câu chuyện khác, còn kiếp trước, quá mơ hồ.”

“Là vậy à.” Triển Chiêu nhàn nhạt cười cười, “Chỉ là người đã chuyển thế cũng yêu, chính là yêu, nếu nói về kiếp trước, đại khái cũng chỉ là một loại duyên phận và cơ hội đi.”

Đinh Nguyệt Hoa không khỏi mỉm cười: “Xem ra quyển sách này viết không tệ ha, cậu xem xong rồi rất cảm động sao.”

“Cũng được, tùy tiện đọc qua mà thôi.” Triển Chiêu cười trừ.

Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên mạn bất kinh tâm hỏi: “Triển Chiêu, chúng ta sắp sửa thi tốt nghiệp trung học đến nơi rồi, cậu đã nghĩ sẽ đến trường nào, chọn chuyên ngành nào chưa?”

“Đại học?” Triển Chiêu sửng sốt, rất nhanh trả lời nghiêm túc, “Sáng nay đã nghĩ xong rồi, trường nào tốt quá cũng không vào được, nhưng nếu là trường địa học trọng điểm của thành phố trực thuộc tỉnh của chúng ta thì chắc là ổn. Còn nói về chuyên ngành, đại khái sẽ chọn báo chí đi, mình thật thích ngành này.” Nói xong Triển Chiêu nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa, “Còn cậu, đã tính xong chưa?”

Đinh Nguyệt Hoa hời hợt nói: “Đại khái chúng ta sẽ thi vào chung một trường đại học đi, còn chuyên ngành, cậu đoán thử xem?”

“Ngành Trung văn, ha ha.” Triển Chiêu hiểu rõ cười cười, “Mình đoán không sai chứ, cậu thật sự thích họp với ngành này.”

“Cậu hoàn toàn hiểu rõ mình.” Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng bật một ngón cái, sáng sủa cười, “Mình chỉ thích mỗi ngành này.”

Sau khi dạ tiệc chia tay chấm dứt, cuộc sống cũng càng trở nên yên tĩnh, nếu tính tới tâm tình vẫn luôn không an ổn như trước, thì vẫn không có biến động mạnh mẽ nào, tiếp tục trôi đi như vậy. Từ sau dạ tiệc chia tay, Bạch Ngọc Đường cũng không tìm được cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Triển Chiêu, bình thường cậu luôn luôn bề bộn nhiều việc, đọc sách, làm bài, hình như không có giây phút nào rảnh rỗi. Mà bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không dễ dàng hơn bao nhiêu, thời điểm cậu bận rộn, Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng không nhàn rỗi. Trước đây còn có thể thừa dịp cuối tuần đến Triển gia ăn chực cơm, hiện tại nếu rảnh ra được chút thời gian nào, cũng phải tìm đến Tô Hồng, nhà Triển Chiêu không có cơ hội bước chân tới. Bạch Ngọc Đường luôn luôn có chút lỗi giác, cảm giác hắn và Triển Chiêu hình như có chỗ nào đó không giống trước đây nhưng nhìn Triển Chiêu cư xử với hắn lại vẫn như trước, ôn hòa mà dung túng, chiếu cố mọi bề, tất cả đều rất rất tốt.

Còn chuyện tình cảm với Tô Hồng, nhìn như vững vàng yên ổn, nhưng ai cũng biết, đây bất quá chỉ là kết quả của không thể từ bỏ. Hai người đều cẩn thận hết mực để bảo toàn, dò xét lẫn nhau, tựa như không sợ đối phương từ bỏ mà là sợ chính bản thân mình sẽ không kiên trì tiếp được. Đau buồn trong tim Tô Hồng không phải là vì Bạch Ngọc Đường hắn, hắn biết điều đó, nhưng vẫn có cảm giác bản thân mình còn đang yêu.

Thế nhưng, có đôi khi Bạch Ngọc Đường lại mơ hồ nghĩ, nỗi đau trong tim mình, có thật chỉ là vì Tô Hồng hay không? Vì sao cho dù những lúc ở bên cạnh Tô Hồng, trong lòng hắn vẫn luôn là cảm giác mờ mịt đó? Không chừng là hội chứng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học đi, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể nói như vậy để thuyết phục chính mình. Đi cùng với tâm tình lo được lo mất này, cuộc chiến của đời người rốt cuộc đã tới trong tháng sáu.

Phải cảm thán một câu, thời tiết thực sự quá tốt, quá quan tâm đến bọn họ. Rõ ràng trước ngày thi trời còn đang nắng chang chang, nhưng đến hai ngày trước khi cuộc thi đại học diễn ra, khí trời trở nên rất tốt, nhiệt độ không khí hợp lòng người, ngay cả thái dương trên đỉnh đầu cũng gọi mây đen gấp rút đến che hơn phân nửa, vô cùng mát mẻ. Thi trận nào quên luôn trận đó, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh an bình, loại yên bình này, vừa xuất phát từ sự tự tin dồi dào vào chính mình, về phương diện khác, có lẽ là bởi tính tình đạm bạc trời sinh đi.

Cậu có mục tiêu đầy đủ rõ ràng, cũng xác định sẽ không xuất hiện bất kỳ kết quả ngoài dự liệu nào, như vậy còn có gì đáng để lo lắng nửa chứ. Chỉ có chuyện tình cảm mới khiến cho người ta lo được lo mất, nghĩ mãi mà không biết làm sao thôi.

Cuối cùng sau khi thi xong môn tiếng Anh, không có sự điên cuồng như trong tưởng tượng, mọi người đều bình tĩnh rời khỏi trường thi, về nhà hoặc quay về trường học. Lớp trưởng lúc trước đã thông báo cho mọi người, đêm nay cứ quên hết mọi việc đến tiệm ăn ở bờ sông hảo hảo cuồng hoan một trận, không ai được vắng mặt. Phải làm đến một người cũng không thể thiếu. Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa nhà rất gần, vì vậy hai người cùng nhau về nhà trước một chuyến. Bản tính hai người rất giống nhau, đều là những đứa con ngoan không để cho gia đình phải lo lắng, cho nên phải về nhà báo cáo một tiếng miễn cho cha mẹ bận tâm. Nhất là Đinh Nguyệt Hoa, vốn là con gái út trong nhà, cha mẹ anh trai đều quý như châu ngọc, đêm nay nhất định sẽ đi chơi đến khuya, nếu không báo một tiếng, tránh không bị lải nhải một trận, nhất là hai ông anh trai bị siscom đã vì cô thi vào trường đại học mà cố ý chạy về nhà.

“Triển Chiêu, cậu nghĩ làm bài thi như thế nào?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình, đột ngột mở miệng hỏi một câu, như thể cũng không ngại vừa mới thi xong đã lập tức bàn luận về đề tài này.

Triển Chiêu nhẹ nhàng cười cười, ôn hòa trả lời cô: “Cũng tốt, đề thi làm rất thuận lợi, trên cơ bản mình nghĩ vào đại học đã định không vấn đề gì. Chủ yếu là năm nay đề số học tương đối dễ làm dễ sinh ra cảm giác thành tựu. Còn cậu?”

“Ừ…” Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới bỗng nhiên cười, “Cũng rất tốt, mình muốn kể cậu nghe thật ra là lúc thi môn ngữ văn đầu tiên, mình căng thẳng tới mức cả bút cũng không cầm lên được. Không tưởng tượng được mình sẽ căng thẳng tới vậy đó!”

“Thật vậy à.” Triển Chiêu có chút kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, cũng không khỏi bật cười, “Thật kỳ quá nha, một cô gái tài ba đỉnh đỉnh đại danh như cậu mà lúc làm bài phân tích văn học lại căng thẳng được, nói ra chắc chắn mọi người sẽ không tin đâu, buồn cười lắm đó.”

Đinh Nguyệt Hoa hai tay đan cài vào nhau, chắp lại sau lưng, thần tình nhẹ nhàng mà sung sướng: “Nói ra, chính mình cũng không tin nữa. Đường đường Đinh Nguyệt Hoa như mình, cư nhiên cũng có thời điểm lúng túng như thế, thật sự là mất mặt a mất mặt…”

“Ha ha…”

Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cười to lên. Giờ khắc này vứt bỏ tâm sự nặng nề, tiền đồ, tình cảm, tương lai, tất cả đều không cần nghĩ nữa, vui sướng đơn giản như thế này cũng là hạnh phúc khó có được.

Mọi người hẹn 7 giờ, nhưng chân chính khai tiệc cũng phải đến 7 giờ rưỡi, có điều vẫn thiếu mất một số người. Có một bạn nữ cũng không tới, nghe nói đã hẹn với bạn trai rồi, sau khi cô bạn đó nói ra lý do không đi được, trong lớp tràn đầy ánh mắt xem thường.

Kỳ thực trong lòng Đinh Nguyệt Hoa đối với nữ sinh họ Cao kia có một chút ý kính nể không rõ ràng. Mỗi người đều có lựa chọn của mình. Bạn không thể nói rằng, bởi vì tất cả mọi người làm như vậy, cho nên cậu ta nhất định cũng phải nhận lấy lựa chọn giống như mọi người. Loại áp lực đến từ bên ngoài này vô cùng lớn, lớn đến nỗi người bình thường đều không chịu được. Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể dựa theo tâm ý của bản thân để đưa ra quyết định, không sợ chỉ trích, chí ít phải gọi là dũng cảm đi.

Vốn không phải mỗi người đều có dũng khí như vậy để đối mặt với cuộc sống của mình, chí ít cô đã không thể làm được.

Quán ăn bên bờ sông là một trong những tiệm ăn nổi tiếng ngon của quê nhà bọn họ, màn đêm vừa buông xuống, chuyện làm ăn của nơi này tốt đến độ khiến cho người khác phải đỏ mắt ghen tị. Quán ăn ven sông trên cơ bản đều là cửa hàng bán thâu đêm, giá cả phải chăng, còn có vài quán karaoke, bình thường mọi người sau khi ăn xong ở tiệm ăn bên này, có thể sẽ đi qua bên kia hát vài bài để tiêu thực rồi quay về ăn đêm. Đêm nay nhất định là một đêm thức trắng ăn mừng, các thầy cô cũng đều được mời tới. Ngày thường quan hệ thầy trò giữa bọn họ cực kỳ tốt, cho nên lúc này tốt nghiệp, càng cùng với các thầy cô vui đùa xưng huynh gọi đệ hăng say hơn. Một chén lại một chén mời rượu, nói những lời động tình, bia như nước đua nhau tràn vào trong dạ dày, còn đang uống, mỗi người đều hài lòng cùng phóng túng như vậy, một chút thương cảm căn bản cũng không đủ nhắc đến, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa bình thường cực kỳ nội liễm nhu thuận cũng không kháng nổi bầy không khí này uống hết vài ly.

Đợi được đến lúc đi hát karaoke, đã có mấy người quá chén, nam sinh nữ sinh say khướt ôm micro không tha, cướp cũng cướp không được. Một đám người, vừa say vừa không say, học sinh và giáo viên, một bên cướp micro một bên hát, tràng diện thật sự là quá rộn rã, không gì kiêng kỵ. Đinh Nguyệt Hoa chỉ mới uống vài chén, người còn rất tỉnh táo, cho nên còn đang chiếu cố một cô bạn cùng phòng uống hơi nhiều, cẩn thận mà thỏa đáng, vừa nhìn đã khiến người ta an tâm. Triển Chiêu ngồi cách cô không xa, đèn đóm đều đã tắt, lúc cậu im lặng, an tĩnh hệt như một hồn phách không có hô hấp. Đinh Nguyệt Hoa lẳng lặng nhìn, không phát hiện ra viền mắt mình đã ướt. Cho dù thời khắc náo nhiệt đến thế này, cũng không xóa nhòa được cô gia lạnh ý trên mi tâm của cậu ấy sao?

Cậu đến tột cùng là đang nghĩ đến ai? Ai khiến cậu tịch mịch đến như thế? Làm sao có thể cam lòng a…

Đang lúc trong lòng buồn bã xót xa, Đinh Nguyệt Hoa chợt thấy Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại đi ra bên ngoài lan can, sau một hồi cậu ta trở về, nói gì đó với lớp trưởng xong, cầm lấy áo khoác, bộ dáng như phải đi ngay, bạn nữ lớp trưởng Tô Tình còn đang ở bên cạnh trêu đùa. Vẻ cười nói của Bạch Ngọc Đường rất nhạt, tựa hồ như cũng không bị bầu không khí lúc này ảnh hưởng đến, hắn đi tới trước mặt Triển Chiêu, ghé vào bên tai cậu nói mấy lời gì đó, rồi rất nhanh bóng lưng đã biến mất phía sau cửa.

Đinh Nguyệt Hoa sau khi an bài ổn thỏa cô bạn cùng phòng, gọi tới một cô bạn tốt khác, dặn bạn đó hảo hảo trông chừng cô nàng say khướt kia, cáo lỗi mình thân thể khó chịu, phải đi về trước. Cô gái tính tình ôn nhu kia hiện lên biểu tình thân thiết nói với cô: “Nguyệt Hoa, cậu thế nào rồi? Có phải đã sốt rồi không, nhìn sắc mặt của cậu thật rất tệ, có nghiêm trọng không?”

“Không sao đâu,” Đinh Nguyệt Hoa sờ sờ đầu của cô bạn, ôn tĩnh cười, “Chỉ là có hơi đau đầu, chắc là do mệt quá, mình đi về trước vậy, các cậu cứ thong thả hát, chiếu cố Tiểu Vân thật tốt nhé.”

“Ừ, yên tâm đi, mình sẽ lo cho bản, chính cậu trên đường về cũng phải cẩn thận nha.” Cô bạn dặn dò.

“Đã biết.” Đinh Nguyệt Hoa ôn hòa mỉm cười, nói lời từ biệt với từng người một, cuối cùng đi đến bên cạnh Triển Chiêu. Tiếng người thực sự quá ồn ào, các học sinh ngã trái ngã phải, không chút để ý đến hình tượng. Đinh Nguyệt Hoa bỗng dưng nảy sinh ra một loại ảo giác mơ hồ, phảng phất như cô đã vượt qua muôn sông nghìn núi, kiếp trước kiếp này, tìm kiếm thật lâu, mới có thể gian nan như vậy đi đến bên cạnh cậu.

Trong chớp mắt, như thể có một cảm giá bi thương đau bồn cùng chua xót khổ sở đến muốn rơi lệ.

Bởi vì cuối cùng cô cũng đã tìm được cậu, cho dù từng bước chân tiến đến bên cậu đều nặng nề đến thế.

Âm thanh chung quanh thực sự quá ồn, giống như hai âm sắc hỗn loạn cùng khuấy tung vào nhau, loạn đến nỗi không ai có thể phân biệt rõ ràng được. Đinh Nguyệt Hoa không thể làm gì khác ngoài nghiêng người xuống, môi đặt bên tai Triển Chiêu, tay phủ lấy tai cậu, cố sức nói: “Cùng nhau về nhà đi!” Cô nhìn thấy cái gật đầu của Triển Chiêu trong ánh sáng ảm đạm, có đôi chút vui mừng. Khuôn mặt của cô không biết là vì cồn, hay vì nhiệt độ cở thể trong phòng karaoke, hay chính vì động tác thân mật vừa rồi mà hơi phiếm hồng, càng lộ ra vẻ ôn nhã tú lệ, đẹp đến kinh tâm động phách. Nhưng nghĩ đến động tác tương tự của Bạch Ngọc Đường vừa nãy, trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lại dâng lên một niềm chua xót thật sâu.

Thế giới bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách biệt một tròi một vực, cảm giác nóng rực thuộc về người khác nhanh chóng tan hết, trên da rất nhanh cảm thấy được cái lạnh. Trời đêm tháng sáu hạ khởi mưa phùn, không khí ướt át mát mẻ, hít đầy buồng phổi vô cùng thoải mái. Lúc này đêm đã khuya, khung cảnh náo nhiệt trên đường phố lúc mới tới đã vắng lạnh từ lâu, ánh đèn rực rỡ dần tàn, thỉnh thoảng có tiếng động cơ xe lướt qua, phát sinh thanh âm đơn điệu, có cảm giác đặc biệt tịch liêu.

Đinh Nguyệt Hoa khoác áo khoác của Triển Chiêu trên người, thân thể run mạnh một cái, có chút ảo giác hàn khí thấm đến tận xương, cô làm như mạn bất kinh tâm hỏi: “Bạch Ngọc Đường vừa rồi sao lại đi sớm như vậy a?”

“Bạn gái của cậu ấy tới tìm, chắc là cùng ra ngoài đi dạo đi.” Triển Chiêu lặng lẽ một thoáng, nhàn nhạt trả lời.

Đinh Nguyệt Hoa miễn cưỡng cong khóe miệng một chút: “Cảm tình bọn họ hình như rất tốt nhỉ.”

“Quen nhau rất lâu rồi,” Triển Chiêu cay đắng cười, “Ngọc Đường từng nói, đại khái cũng sắp được 3 năm, tình cảm vẫn tốt.”

Trọng tâm câu chuyện đến tận đây là kết thúc, trong chất giọng cua rhai người đều chất chứa ý tứ mệt mỏi không kể, cho nên đều không lên tiếng nữa. Cứ trầm mặc như vậy đi về tới nhà, ở trước cửa nhà Đinh Nguyệt Hoa, trong nháy mắt đưa áo khoác trả lại cho Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên nhìn thẳng cậu, ánh mắt quyết tuyệt mà kiên định: “Triển Chiêu, cậu chờ mình một chút, mình lên lầu lấy ít đồ cho cậu.” Không đợi Triển Chiêu đáp ứng, Đinh Nguyệt Hoa đã rất nhanh mở rộng cửa, trực tiếp chạy lên phòng riêng trên lầu hai, một lát sau đưa một phong thư cực kỳ xinh đẹp cho Triển Chiêu.

Trong ánh mắt của cô gái trẻ là ngấn lệ lóng lánh, thống triệt tâm phi: “Nhất định cậu phải đọc hết, đọc thật kỹ!”

Cô gái xoay người đi, cửa chính nhanh chóng đóng lại, trở về phòng riêng của mình, rồi ngay cả cửa phòng cũng không kịp đóng, nước mắt trong hốc mắt Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng đau buồn rơi xuống. Cô dựa vào tường, dần dần ngồi sụp xuống, đưa tay che kín miệng mình, từ khóe mắt, nước mắt từ sau buổi dạ tiệc chia tay liên tục đè nén lại cuối cùng như không còn chế được, điên cuồng rơi xuống, hệt như những màn đêm dài thăm thẳm khiến người ta sầu thảm nát lòng.

Nước mắt nóng bỏng không thể gánh chịu tất cả tình cảm của cô, trong nước mắt này, tất cả đều là bi thương đến quyết tuyệt, đến mãnh liệt, đến thanh tỉnh vô cùng.

Đinh Triệu Huệ rời giường đi vệ sinh đêm, lúc đi ra, cậu nhìn thấy dáng vẻ em gái mình ngồi xổm bên tường khóc không thành tiếng, trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy ngấn nước mắt. Cơn buồn ngủ mơ màng lập tức bị cơn giật mình đẩy lui hết thảy, Đinh Triệu Huệ vội vã bước tới, cũng ngồi xổm xuống đỡ lấy bờ vai đơn bạc của Đinh Nguyệt Hoa, vội vàng hỏi: “Nguyệt Hoa em bị sao rồi? Vì sao lại khóc? Nhanh nhanh nói cho anh hai biết, có phải trong người cảm thấy không ổn không?”

“Anh hai…” Đinh Nguyệt Hoa vùi mặt thật sâu vào trong lòng anh trai, ôm lấy cậu ta, nghẹn ngào nói: “Anh hai, Nguyệt Hoa đau quá…”

Đinh Triệu Huệ gấp đến độ không kịp nghĩ đến có thể sẽ đánh thức người nhà, liên thanh hỏi: “Nguyệt Hoa! Em nói với anh đi, rốt cuộc đau ở đâu đây? Có phải đau dạ dày không? Anh hai đi lấy thuốc cho em uống có được không?”

Đinh Nguyệt Hoa vẫn chưa mở miệng lần nữa, nước mắt đã cuộn trào mãnh liệt hơn, tiếng khóc đè nèn bên tai, thương tâm đến không diễn tả được thành lời, Đinh Triệu Huệ nhanh chóng đã có thể cảm giác được áo sơ mi của mình đã ướt hết một mảnh lớn. Em gái không chịu buông mình ra, Đinh Triệu Huệ liền cảm thấy em nhất định là đau đến lợi hại, trong lòng càng thêm sốt ruột. Lúc này Đinh Triệu Lan bị động tĩnh ngoài cửa đánh thức cũng chạy tới, nhìn thấy tràng cảnh này lập tức hỏi: “Triệu Huệ, Nguyệt Hoa làm sao vậy?”

“Hình như là bị bệnh, đau dạ dày, em cũng không rõ lắm a, con bé không nói.” Đinh Triệu Huệ lo lắng nhìn anh cả, “Anh, anh nhanh nhanh tới xem thử đi, em nói đây là bị cái gì, gấp chết người đi được.”

Đinh Triệu Lan nhanh tay kéo Đinh Nguyệt Hoa về phía mình, vừa nhìn một cái liền thấy một mảnh đỏ ửng rất không bình thường trên khuôn mặt của em gái, cùng với chân mày nhíu chặt, rõ ràng là thần sắc thống khổ. “Triệu Huệ, nhanh chạy vào phòng lấy một ít thuốc hạ sốt, còn có thuốc đau dạ dày bình thường Nguyệt Hoa hay uống, rót thêm một chút nước ấm nữa, nhanh nhanh lên!” Đinh Triệu Lan tỉnh táo phân phó cho em trai đi lấy thuốc, còn anh tự mình nâng người Nguyệt Hoa dậy, để cho cô nằm dài trên giường.

Đinh Triệu Lan cau mày nhìn tay của Nguyệt Hoa, đôi tay ngày thường cực kỳ thanh tú của cô lúc này gắt gao che lấy dạ dày, trên mu bàn tay hiện lên gân máu xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn tái nhợt đến mức khiến người ta nhịn không được thấy thương xót. Em gái học hành khắc khổ, từ những năm cấp 2 đã bắc đầu mắc bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, lúc lên đến cấp 3 càng không có thời gian cẩn thận điều dưỡng, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Thẳng đến có một lần, Nguyệt Hoa thiếu chút nữa đau đến ngất đi, ba đưa em đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã đến mức độ viêm loét dạ dày, bị bác sĩ mắng cho một trận. Người nhà lúc này mới bối rối, từ đó về sau cho dù ở nhà hay ở lại trường, cũng đối với cô tam lệnh ngũ thân (theo đúng lời dặn dò), nhất định phải ăn đúng bữa, sớm muộn gì nhất định cũng phải uống một ly sữa tươi, lời dặn của bác sĩ cũng nhất định phải thực hiện theo đàng hoàng. Làm như vậy mới miễn cưỡng dưỡng khá hơn một chút, không nghĩ tới hôm nay lại tái phát khổ sở đến như vậy.

Lúc chạng vạng Nguyệt Hoa nói đêm nay tốt nghiệp sẽ đến bờ sông ăn buổi tiệc chia tay, quán ăn chỗ đó cơn bản món đặc sản đều là món cay Tú Xuyên, em gái nhất định là đã ăn cay quá, còn uống thêm rượu, cho nên dẫn đến phát bệnh đau dạ dày. Đinh Triệu Lan cẩn thật giật lại tay của Nguyệt Hoa, dùng lực đạo vừa phải mềm nhẹ chầm chậm xoa dạ dày cho cô, nỗ lực giảm bớt cơn đau đối với em gái mà nói là sự dày vò cực độ.

“Thuốc và nước tới đây!” Đinh Triệu Huệ vội vội vàng vàng chạy tới. Đinh Triệu Lan nhanh tay nhận lấy, cẩn thận hết mức cho Nguyệt Hoa uống thuốc vào, Đinh Triệu Huệ lại chạy xuống nhà, một lúc sau thình thịch chạy tới, cầm trong tay một chiếc khăn lông ấm sạch sẽ, dịu dàng mà cẩn thận lau khô gương mặt chật vật của em gái.

Đinh Triệu Lan nhìn em, nhẹ nhàng hỏi: “Nguyệt Hoa, khá hơn chưa? Có còn khó chịu lắm không?”

“Không sao, anh.” Đinh Nguyệt Hoa có chút suy yếu dựa vào lòng anh trai, “Ban tối uống một chút rượu, đồ ăn có hơi quá cay, em mới ăn vài miếng, chỉ là có hơi khó chịu mà thôi, ngủ một đêm là khỏe rồi, yên tâm đi.”

Đinh Triệu Huệ không an tâm nhìn em gái: “Nguyệt Hoa, thật sự không đáng lo sao? Em xem mặt em tái mét thế này, một chút huyết sắc cũng không có, nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải nói ra, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra a, đừng cậy mạnh.”

“Thực sự không sao, uống thuốc là được rồi.” Đinh Nguyệt Hoa cong khóe môi, nhẹ nhàng cười khẽ, “Anh hai à, anh bảo hộ quá mức rồi, em cũng không phải trẻ con nữa. Đã trễ thế này, đừng đánh thức ba mẹ, hai anh đi ngủ đi, em cũng mệt lắm rồi, muốn nhanh chóng ngủ một giấc.”

Đinh Triệu Huệ cười hì hì: “Còn nói không phải trẻ con, vừa rồi khóc đến thê thảm như vậy, còn không giống trẻ con sao.”

“Anh hai.” Đinh Nguyệt Hoa bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, “Đừng có chọc ghẹo em nữa.”

Đinh Triệu Lan đỡ em gái nằm xuống, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô, dặn dò: “Hai anh không phá em nữa, em tốt nhất là ngủ một giấc, sáng mai nếu như còn đau nhiều, chúng ta sẽ đi bệnh việc, được không?”

“Được ạ.” Đinh Nguyệt Hoa nhu thuận mà an tĩnh gật đầu, “Các anh ngủ ngon.”

Đinh Triệu Huệ nhẹ nhàng ấn chóp mũi của cô một cái, biểu tình cũng ôn nhu rất nhiều: “Em gái, nghỉ ngơi tốt nha.”

Đèn tắt, Đinh Triệu Lan rón rén khép cửa phòng. Đinh Triệu Huệ thấp giọng cười nói với anh cả: “Em nó còn nói nó không phải là trẻ con, vừa rồi khóc thành như vậy, thật là lo lắng chết người đi được, cái con bé này thật là…”

Đinh Triệu Lan không lên tiếng trả lời cậu, nhớ tới vầng trán của em gái vừa nãy cho dù nhắm mắt cũng không hề giãn ra, không khỏi có chút bận tâm. Nguyệt Hoa từ trước đến nay tính tình rất kiên cường, làm sao lại khóc đến nỗi như vậy chứ?

Hay là gặp phải chuyện gì thương tâm rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui