Sau chuyện của Vương Minh, Vạn Thái Thái được lãnh đạo
học viện (1) tuyên dương trong cuộc họp hàng tuần, đây là lần cô được
nổi bật nhất từ khi đi làm đến nay. Sau đó, cô được ủy thác trọng trách
được cử đi huấn luyện để về phục vụ tốt hơn cho nhà trường. Dưới cái
nhìn hoặc hâm mộ hoặc đố kỵ của đồng nghiệp, Vạn Thái Thái đã nhận lấy
cơ hội này.
(1) Ở Trung Quốc, học viện là một phần của trường đại học.
Hôm sau cô kéo va li đến thành phố S, tiến hành tiếp nhận một
tháng huấn luyện. Trước khi đi, cô nói với Đoàn Vũ Xuyên một tháng tới
cô không ở nhà, nhờ anh trông nhà cô giúp. Kỳ thực cũng không có gì để
trông, đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Anh không nói được cũng không nói
không được. Vạn Thái Thái oán thầm trong bụng, vẫn là bộ dạng chết tiệt
này.
Vạn Thái Thái vừa kéo va li đến cổng chung cư thì thấy chiếc
Cayenne của Đoàn Vũ Xuyên từ từ chạy tới. Trước đây cô không hề biết
Cayenne gì cả, có lần cùng đi ăn với đồng nghiệp, đồng nghiệp thấy bên
đường có một chiếc xe như thế đang đậu bèn cảm khái rằng cả đời cũng
không mua nổi, Thái Thái thấy chiếc xe đó giống với xe của Đoàn Vũ Xuyên mới biết hóa ra xe của anh là Cayenne. Quả nhiên anh giàu hơn trong
tưởng tượng của cô. Anh ngừng xe, mở cửa sổ, bảo cô lên xe, anh đưa cô
đến phi trường, nhìn va li của cô, anh xuống xe, bỏ nó vào cốp sau. Vạn
Thái Thái cũng không khách sáo, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Đoàn Vũ Xuyên dặn dò những việc cần chú ý khi ở xa, làm cô chỉ muốn trợn trắng mắt, cậu xem ai là trẻ con đó hả!
- Biết rồi biết rồi biết rồi mà! Mình đâu phải ba tuổi mà sắp ba mươi rồi.
Đoàn Vũ Xuyên bị lời của cô chọc cười:
- Tuy sắp ba mươi nhưng còn thua ba tuổi.
Lời này khiến Vạn Thái Thái mất hứng:
- Nói ai ấu trĩ đấy?
Đoàn Vũ Xuyên nhướng nhướng mày, không nói gì, ý nghĩa rất rõ ràng: không cậu thì ai vào đây.
Vạn Thái Thái giận dữ:
- Cả thế giới chỉ có cậu là trưởng thành nhất.
Đoàn Vũ Xuyên nhìn giao thông trên đường:
- Không dám nói nhất thế giới, nhưng trưởng thành hơn cậu là thực.
Vạn Thái Thái hết chỗ nói, tên này sao cứ thích khinh bỉ cô vậy chứ:
- Mặc kệ cậu, hiếm khi mình được đi công tác một lần!
Đoàn Vũ Xuyên thấy cô quả thực hơi giận thì không mỉa mai cô nữa, nghiêm nghị nói:
- Một mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, đừng xem thường, để ý nhiều hơn. Lớn thế này rồi, đừng khiến người ta lo lắng. Có chuyện gì
cũng đừng một mình gắng gượng chống đỡ, phải gọi điện thoại cho mình.
Biết chưa?
Vạn Thái Thái không ngờ anh lại nói như vậy, anh lúc nào cũng
thế, rõ ràng là quan tâm mà cứ luôn dùng phương thức tệ hại nhất để thể
hiện ra ngoài:
- Ừ, biết rồi. Cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân đấy.
Vạn Thái Thái nhớ hễ anh bận là không còn phân biệt ngày đêm.
- Mình đã là người trưởng thành, cậu nên lo lắng nhiều cho chính cậu thì hơn.
Ý là người chưa trưởng thành như cậu phải chăm sóc cho bản thân nhiều vào.
- Cậu móa….có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Vạn Thái Thái không kiềm được nói lời thô tục.
Đoàn Vũ Xuyên cau mày:
- Sau này bớt nói tục lại, làm người thầy phải mẫu mực.
Vạn Thái Thái tức giận:
- Hừ, vậy cậu có nói chuyện đàng hoàng không chứ!
- Ở bên ngoài đừng ham ăn uống đồ lạnh, vấn đề của chính cậu cậu biết chứ?
Ý anh là chỉ chuyện kinh nguyệt. Anh lo lắng vấn đề kinh nguyệt của cô.
- Ừ.
Vạn Thái Thái biết anh lo lắng cho mình nên không so đo với anh.
Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô lên máy bay rồi mới về bệnh viện. Một
tháng không có cô, nhìn cô vẫy tay rời đi, anh đột nhiên không nỡ.
Vạn Thái Thái đến thành phố S, cuộc sống rất phong phú, mỗi ngày lên lớp rồi tan lớp về khách sạn làm tổng kết, thỉnh thoảng Đoàn Vũ
Xuyên sẽ gọi điện thoại cho cô, cô thấy món gì ngon hay thứ gì thú vị
cũng sẽ nhắn tin nói cho anh biết. Quan hệ giữa họ rất vui vẻ ấm áp. Anh trở nên rất kiên nhẫn, bất kể cô nói gì anh đều sẽ trả lời, không trả
lời ngay được thì sau đó cũng sẽ giải thích. Nguyên nhân đại khái đều là anh bận phẫu thuật. Vạn Thái Thái nhận ra sự thay đổi của anh, cảm thấy mừng rỡ, đây có lẽ là dấu hiệu tình yêu nhỉ.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, vào buổi tối cuối cùng, cô muốn
đi mua ít quà lưu niệm về cho đồng nghiệp và Đoàn Vũ Xuyên. Cô đến miếu
thành hoàng, đến bờ sông ngắm tháp Minh Châu Phương Đông (2), sau đó lúc cô móc tiền định mua đồ mới phát hiện ví tiền và điện thoại của mình
đều đã không cánh mà bay, cô vừa gấp vừa tức, trước giờ cô chưa từng gặp tình huống này, không biết nên làm sao. Hiện tại cô muốn về mà không
thể về, mắt rơm rớm, giữa con đường người qua kẻ lại, cô bỗng hơi sợ
hãi. Da mặt cô mỏng, không biết cầu cứu người qua đường thế nào. Cô lấy
dũng khí nhờ giúp đỡ thì bị mắng là lừa đảo, cô hoàn toàn sụp đổ.
(2) Tháp Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình nổi tiếng của Thượng Hải.
Cô ngồi bên đường khóc, oan ức không thôi. Suy cho cùng thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, một bác gái thấy cô ngồi khóc ven đường
bèn ân cần hỏi thăm thế nào, có cần bác giúp gì không. Cô vội vã giải
thích với bác ấy rằng ví tiền và điện thoại của cô đều bị trộm mất rồi,
cô muốn mượn điện thoại của bác để gọi một cuộc. Bác ấy là một người
tốt, quả quyết cho cô mượn, cô bỗng chốc không biết gọi ai cầu cứu, cha
mẹ ư? Khi không khiến họ lo lắng. Ý nghĩ thứ hai là Đoàn Vũ Xuyên, anh
nói có chuyện gì thì gọi cho anh! Cô cố gắng nhớ số điện thoại của anh,
gọi liên tiếp mấy cuộc đều nhầm số, cô cực kỳ căng thẳng, sợ bác gái
tưởng cô lừa đảo bèn ra sức giải thích rằng mình không nhớ số, xin lỗi
xin lỗi, may mà bác gái không để ý, bảo cô đừng vội cứ từ từ mà nhớ. Vạn Thái Thái nghĩ sau này nhất định phải làm nhiều chuyện tốt, làm thật
nhiều thật nhiều chuyện tốt.
Cuối cùng vào lúc cô sắp bỏ cuộc thì rốt cuộc cũng gọi được cho
Đoàn Vũ Xuyên. Gọi một lúc anh mới bắt máy, nghe giọng nói quen thuộc
của anh, Vạn Thái Thái òa khóc nức nở giống như tìm được cọng rơm cứu
mạng:
- Đoàn Vũ Xuyên!
Anh hoảng lên, đúng là Vạn Thái Thái, anh vừa mới giao ca về
nhà, nghĩ bụng ngày mai cô về rồi, đang khó hiểu sao hôm nay cô vẫn
chưa nhắn tin cho anh.
- Thái Thái, cậu sao vậy? Đừng gấp, nín nào, từ từ nói.
Đoàn Vũ Xuyên thử vỗ về cảm xúc của cô. Cô kể hết với anh tất cả những chuyện gặp phải và uất ức hôm nay cũng như chuyện về người tốt
bụng, cô rất sợ anh sẽ châm chọc mỉa mai cô, may là anh không làm như
vậy mà dịu dàng an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng, bảo cô báo địa chỉ cho
anh biết rồi tìm một chỗ nổi bật chờ anh, anh lập tức tìm bạn anh ở
thành phố S tới đón cô. Vạn Thái Thái hỏi bác gái vị trí cụ thể của nơi
này rồi nói với anh cô ở KFC đường XX chờ bạn anh. Đoàn Vũ Xuyên nói
được, bảo cô yên tâm chờ đợi. Anh sẽ liên lạc ngay với bạn.
Vạn Thái Thái cúp điện thoại, rối rít cảm ơn bác gái, chỉ thiếu
nước quỳ xuống dập đầu thôi, bác gái tốt bụng cho cô ít tiền lẻ để cô
đến KFC mua chút đồ uống. Vành mắt cô lại đỏ lên. Thế giới này thật
nhiều người tốt, bác gái vỗ vỗ tay cô nói:
- Con gái bác cũng lớn cỡ cháu, bác hi vọng lúc nó ở bên ngoài
gặp phải khó khăn sẽ có người giúp nó. Cháu gái, chúc cháu may mắn!
Bác gái vẫy vẫy tay, không mang theo một áng mây trời. (3)
(3) Không mang theo một áng mây trời: câu thơ trích trong bài “Tạm biệt Cambridge” của nhà thơ Từ Chí Ma, câu thơ dịch của Ngọc Ánh.
Vạn Thái Thái gọi ly cà phê, ngồi trong KFC, lòng đầy cảm kích.
Cảm kích lòng tốt của bác gái, cảm kích sự giúp đỡ của Đoàn Vũ Xuyên.
Một lát sau, bạn anh tìm được cô, lái xe đưa cô về khách sạn. Anh ấy đưa điện thoại cho cô, bảo cô gọi lại Đoàn Vũ Xuyên. Cô nhận điện thoại,
gọi, rất nhanh đã có người bắt máy.
- Đón được chưa?
Ở bên này điện thoại, Vạn Thái Thái cảm nhận được sự lo âu của anh. Cô vội nói:
- Đoàn Vũ Xuyên, cậu ấy đón được mình rồi.
Trái tim treo lơ lửng rất lâu của Đoàn Vũ Xuyên mới được thả xuống:
- Vậy thì tốt.
Vạn Thái Thái thử xoa dịu bầu không khí:
- Ừ, ngày mai mình về. May mà chứng minh nhân dân mình để ở
khách sạn, không mang theo bên người nên mai vẫn có thể đi máy bay về,
bằng không là gay go rồi.
- Thái Thái.
Đoàn Vũ Xuyên chợt gọi tên cô, cô ừ một tiếng.
- Về đi. Ngày mai mình sẽ đến phi trường đón cậu.
Về bên cạnh mình, mình sẽ bảo vệ cậu, cậu ở quá xa, mình sẽ sợ hãi, sẽ bất lực, mình sợ mình không thể làm gì cho cậu.
- Ừ, biết rồi. Sáng mai mình đi chuyến bay tám giờ, khoảng mười giờ rưỡi đến.
Trái tim Thái Thái mềm nhũn.
Đoàn Vũ Xuyên nhắn nhủ bạn anh vài câu rồi cúp máy, bạn anh
chuyện phiếm với Thái Thái, cô mới biết anh và Đoàn Vũ Xuyên là bạn cùng phòng hồi đại học, sau đó anh đi thành phố S, còn Đoàn Vũ Xuyên đi
thành phố N. Lúc anh vừa tan ca thì nhận được điện thoại của Đoàn Vũ
Xuyên, họ quen biết rất lâu, Đoàn Vũ Xuyên nổi tiếng là hoàng tử trấn
định, anh chưa từng thấy cậu ta sốt ruột và hoảng sợ đến thế bao giờ.
- Cậu là bạn gái cậu ấy à?
Thái Thái lúng túng:
- Không phải, chỉ là một bạn học hồi cấp ba thôi.
Anh hiển nhiên không tin, nhìn cô nhưng không tỏ ý kiến. Cô bé,
cậu ta sốt sắng như vậy mà chỉ là bạn học à, cô lừa trẻ nhỏ chắc. Lần
sau Đoàn Vũ Xuyên đến thành phố S, anh nhất định phải bắt chẹt cậu ta
một chầu, đón mỹ nhân mà không cho thù lao hả? Anh đưa Vạn Thái Thái đến bên dưới khách sạn, trước khi đi anh nói:
- Sáng mai mình tới đón cậu đến phi trường, ngủ ngon.
Vạn Thái Thái được chiều mà sợ liên tục nói cám ơn.
Cô về phòng khách sạn, tắm rửa xong nằm trên giường mới có cảm
giác chân thật, mất điện thoại, mất ví tiền, đồ lưu niệm cũng chưa mua,
đúng là kết thúc thảm hại. Nhưng nhớ đến Đoàn Vũ Xuyên, trong lòng cô
lại hạnh phúc. Cô nhớ đến lời hôm nay bạn anh nói, bạn gái? Cô đâu phải. Cô thích anh chứ? Thích chứ? Cô bỗng bị suy nghĩ này của mình dọa,
nhưng cô đúng là thích anh. Không biết anh có thích cô không?
Cô trở mình nhấc điện thoại khách sạn, đã mười hai giờ rưỡi,
không biết anh ngủ chưa, e là cô không bao giờ quên số điện thoại của
anh nữa. Cô bấm số gọi qua, rất nhanh có người bắt máy:
- Thái Thái?
Không ngờ anh biết là cô.
- A Xuyên, cậu ngủ rồi à?
Thái Thái chợt hơi xấu hổ.
Đoàn Vũ Xuyên đương nhiên không ngủ được, anh đang chờ điện
thoại của cô. Vừa nãy bạn anh gọi điện thoại tới chế nhạo anh, hóa ra
chưa phải bạn gái à, cậu ấy cười anh thất bại, ngay cả một cô gái cũng
không bắt được, vẫn còn là bạn học. Với sự châm chọc thiện ý của bạn,
Đoàn Vũ Xuyên không cách nào phản bác, bởi vì anh chưa từng nói với Vạn
Thái Thái tâm ý của mình. Anh nghĩ, mình nên thẳng thắn sớm thì hơn.
Vạn Thái Thái xoắn dây điện thoại, chân thành nói:
- A Xuyên, cám ơn cậu.
- Ừ. Ngủ sớm đi, mai mình nhờ bạn mình đón cậu đến phi trường.
Đoàn Vũ Xuyên cũng có chút mong đợi và bối rối.
Thái Thái không biết nói gì:
- Ừ, ngủ ngon.
- Ừ, ngủ ngon.
Đoàn Vũ Xuyên nín thở. Hai người đều không cúp điện thoại, lẳng
lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau, cảm thấy rất thỏa mãn. Cuối cùng
Vạn Thái Thái cười khẽ ra tiếng, anh hỏi cô cười gì, cô không nói, cô
không thèm nói cho anh biết rằng cô cười vì nhớ đến lời bạn anh bảo cô
là bạn gái anh.
Cuối cùng Đoàn Vũ Xuyên cúp điện thoại trước bởi vì sau đó Thái
Thái ngủ mất. Anh nghe tiếng hít thở bên kia điện thoại ngày càng đều
đặn thì biết cô đã ngủ. Vừa nãy suýt nữa anh đã bật thốt ra ba chữ kia
rồi. Haiz, rốt cuộc vẫn là thiếu can đảm.
Vạn Thái Thái ngủ một giấc an ổn, cả đêm không mộng mị. Bạn anh
đến khách sạn đón cô, đưa cô đến phi trường, sau đó vẫy tay tạm biệt cô, hoan nghênh cô lần sau trở lại. Cô cám ơn xong thì vào phòng check in.
Máy bay nhanh chóng đến phi trường thành phố N, cô rất mong được gặp
Đoàn Vũ Xuyên. Quả nhiên cô vừa ra khỏi trạm thì thấy anh đứng đó, dáng
người như ngọc, phong độ ngời ngời, khí khái hiên ngang. Thái Thái biết
người ấy đang đợi cô, cô nhanh bước chạy đến chỗ anh, anh cũng nhanh
bước chạy đến chỗ cô. Khoảnh khắc đó, Thái Thái rất muốn ôm lấy anh, và
đã làm như vậy, ôm chặt Đoàn Vũ Xuyên, anh sững sờ, rồi cũng ôm lại cô.
Vạn Thái Thái nói:
- Đã lâu không gặp.
Đoàn Vũ Xuyên trả lời:
- Mừng cậu về nhà.
Thiên sơn vạn thủy, mừng cậu về nhà.