Tết năm nay Vạn Dương kết hôn, ở quê có phong tục tổ chức lễ cưới vào dịp
Tết. Vạn Thái Thái được nghỉ không bao lâu thì phải chạy về nhà trợ
giúp. Dù sao cô cũng chỉ có một đứa em trai ruột này mà thôi.
Buổi tối cô ở trong phòng xếp quần áo của cô và Tả Tả:
- A Xuyên, ngày mai em đưa Tả Tả về ngoại.
- Ngày mai?
Đoàn Vũ Xuyên xem tạp chí y học, chưa kịp phản ứng.
- Anh quên ngày 25 tháng này em trai em kết hôn sao? Với lại em được nghỉ rồi, về sớm một chút.
Cô tiếp tục thu dọn đồ đạc:
- Đã mua vé máy bay xong rồi.
Đoàn Vũ Xuyên chợt nhớ ra:
- Anh quên mất, dạo này bận quá. Sao em không nhắc anh?
Vạn Thái Thái trả lời:
- Thì bây giờ em đang nhắc anh đấy thôi?
Đoàn Vũ Xuyên vờ tức giận:
- Em thế này mà là nhắc à? Rõ ràng là tiền trảm hậu tấu.
Vạn Thái Thái không nghĩ vậy:
- Không phải đều là báo anh biết sao.
- Vậy anh thì sao?
Đoàn Vũ Xuyên hỏi, cô an bài tốt lắm, còn anh thì sao?
Vạn Thái Thái làm mặt hề:
- Anh tiếp tục ở thành phố N công tác, giữ nhà một mình chứ sao.
- Em…
Anh lao tới, phá bĩnh cô:
- Có phải em muốn để anh phòng không gối chiếc không?
- Được rồi được rồi được rồi. Anh bận mà. Nhưng nói nghiêm túc thì hôm 25 đó anh đi được không?
Vạn Thái Thái hơi lo lắng hỏi.
Đoàn Vũ Xuyên cười đáp:
- Nói thế nào chú ấy cũng gọi anh một tiếng anh rể, sao anh không đi được chứ. Tặng chú ấy một phần quà lớn, em thấy thế nào?
Vạn Thái Thái hào hứng:
- Hay đấy, anh định tặng nó cái gì?
- Bí mật. Đến lúc đó em sẽ biết.
Trong lòng Đoàn Vũ Xuyên tự có ý định.
Vạn Thái Thái oán trách:
- Xí. Thần thần bí bí.
Đoàn Vũ Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngày mai anh đưa hai người đến phi trường, anh sẽ cố sức lo xong công việc rồi chạy tới, không có em anh ngủ không quen.
- Xí, ba hoa. Vậy ngày mai em về, anh chăm sóc bản thân cho tốt.
Vạn Thái Thái dặn dò.
- Yên tâm, đừng quên anh là bác sĩ mà.
Đoàn Vũ Xuyên sờ mặt cô. Cô gật đầu.
Sau khi Vạn Thái Thái về nhà mẹ mới bắt đầu giúp lo liệu những vật dụng cần dùng cho hôn lễ. Mọi lễ tiết đều không thể thiếu, đây là phong tục. Vì
phong tục quá rườm rà nên cô hoàn toàn không muốn tổ chức hôn lễ, như
bây giờ là rất tốt rồi, bằng không sẽ mệt chết cô mất.
Hai tuần sau, Đoàn Vũ Xuyên xử lý xong chuyện trong bệnh viện, đổi ca trực
xong cả thì cũng chạy tới nhà mẹ vợ. Quả nhiên anh tặng chú em vợ một
phần quà lớn: một chiếc ADA6L. Vạn Thái Thái không hiểu gì về xe, nghĩ
đây là một thương hiệu tốt thì hẳn là không tệ. Nhưng cô nhìn ra được em trai rất hưng phấn, nên cô đoán chiếc xe này chắc là rất tốt, ít nhất
cũng không rẻ.
Hôm sau là ngày tổ chức hôn lễ. Vạn Thái Thái ở trong phòng tính toán xem ngày mai sang nhà cô dâu cần phải đưa quà cáp gì.
Đột nhiên Đoàn Vũ Xuyên gọi cô:
- Thái Thái, chọn giúp anh bộ đồ với.
- Ờ, anh làm gì vậy?
Vạn Thái Thái đi tìm quần áo cho anh.
Đoàn Vũ Xuyên ngẩng đầu đáp:
- Anh đã hứa với em trai em, ngày mai sẽ giúp chú ấy lái xe đi đón dâu.
- A! Thật hay giả? Anh lại đồng ý cơ đấy!
Đây không phải phong cách của Đoàn Vũ Xuyên mà?
Anh cau mày:
- Nói gì thế?
Vạn Thái Thái cười giễu:
- Hì hì. Đổi tính rồi?
Đoàn Vũ Xuyên đi đến phòng tắm:
- Bởi vì chú ấy là em trai duy nhất của em. Mau chọn đồ đi, anh đi tắm.
Vạn Thái Thái được voi đòi tiên:
- Khang Khang và Hàn Hàn cũng là em trai em đấy. Sau này anh có nhận không?
- Em lo nghĩ vớ vẩn, bộ họ không gọi anh là anh rể à?
Đoàn Vũ Xuyên chỉ vào mũi của cô. Vạn Thái Thái cười hì hì. Phải, đều là em trai mình, sao có thể phân biệt đối xử chứ.
Anh tắm xong đi ra, nhìn bộ đồ cô chọn cho anh, cau mày hồi lâu:
- Đây là đồ em phối hợp cho anh?
- Phải, ngày mai anh phải khiêm tốn, biết chưa? Không cho phép đẹp trai hơn em trai em! Nó mới là chú rể, biết chưa?
Vạn Thái Thái nói như lẽ đương nhiên.
Đoàn Vũ Xuyên ôm vợ:
- Em bao che cũng quá lộ liễu rồi nhỉ?
Vạn Thái Thái nịnh nọt:
- Ai bảo ông xã em đẹp trai phong độ như vậy chứ, chỉ ăn mặc tùy tiện
cũng đẹp trai hơn họ! Không thể để người khác cướp được, em muốn tự mình che giấu.
- Ai cướp qua em nổi chứ, trái tim anh con người anh hết thảy đều là của
em. Có điều em khen anh khiến anh cảm thấy rất hưởng thụ, vậy ngày mai
anh sẽ khiêm tốn.
Đoàn Vũ Xuyên không ý kiến gì, khiêm tốn thì khiêm tốn.
Vạn Thái Thái chợt nhớ ra:
- Đúng rồi đúng rồi, ngày mai anh định lái chiếc xe nào?
- Cayenne, sao thế?
Đoàn Vũ Xuyên chỉ thích kiểu xe này.
- Không được, không được, đổi chiếc khác. Đã nói là khiêm tốn mà.
Vạn Thái Thái bất mãn.
- Nhưng cũng không thể làm bẽ mặt em trai em chứ?
Đoàn Vũ Xuyên vẫn ôm vợ, không biết vợ mình từ sáng đến tối khiêm tốn như vậy rốt cuộc để làm gì.
- Đổi chiếc kia đi.
Ý Vạn Thái Thái là chiếc Ford của cô.
Đoàn Vũ Xuyên không hiểu:
- Chiếc kia không phải của em à?
- Thì dùng xe của em. Khiêm tốn, biết chưa? Em không muốn họ xoi mói bình phẩm gì em. Mấy thân thích kia phần lớn đều chưa gặp anh bao giờ, anh
phải chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với họ đấy. Thật ngại quá, ông xã à,
mấy dì mấy cô bên em hơi nhiều.
Nói đến chuyện này, Vạn Thái Thái đúng là nhiều cô nhiều dì, nhưng chi
chính thì chỉ lưa thưa mấy người, còn các chi phụ không hiểu sao lại
nhiều như vậy.
- Nói cái gì đó! Anh cưới em thì mọi thứ của em anh đều chấp nhận. Yên tâm đi, ông xã của em là người vô dụng như vậy sao?
Đoàn Vũ Xuyên bất mãn.
Vạn Thái Thái nịnh nọt:
- Hi hi, ông xã em lợi hại nhất!
Kết quả hôm sau anh vẫn lái xe của anh, lý do là, em không sợ nhà cô dâu
thấy chiếc xe kia thì cho rằng nhà chúng ta bủn xỉn, không gả con gái
qua sao? Vạn Thái Thái trợn tròn mắt, anh tưởng ai cũng hám lợi như thế
à?
Thái Thái bế Đoàn tiểu công tử:
- Tả Tả, hôn tạm biệt cha nào, cha sắp qua nhà mợ rồi.
- Tả Tả ngoan, nghe lời mẹ nha, chiều cha sẽ về.
Đoàn Vũ Xuyên hôn con rồi hôn vợ.
Tả Tả vẫy tay với cha:
- Dạ tạm biệt cha, con yêu cha!
Đoàn Vũ Xuyên trả lời:
- Cha cũng yêu con, càng yêu mẹ con hơn!
- Được rồi, đi nhanh đi. Đi đường cẩn thận.
Vạn Thái Thái bế con trai về.
- Ừ, em vào đi, bên ngoài gió lớn.
Đoàn Vũ Xuyên vén mấy sợi tóc bay lòa xòa cho vợ.
Khoảng thời gian đợi cô dâu về khá rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì sẽ tám chuyện. Mấy dì mấy cô của Vạn Thái Thái tra hỏi cô đủ kiểu:
- Thái Thái, nghe nói chồng con cũng tới à?
Họ chỉ nghe nói cô kết hôn là đi ký giấy chứng nhận chứ không làm đám
cưới, ông xã lại đi châu Phi hai năm mới về nước. Cho nên họ rất tò mò
về chồng cô.
- Dạ.
Vạn Thái Thái đặt con xuống, ngồi ngay ngắn.
Bà thứ nhất:
- Nghe mẹ con nói cậu ấy là bác sĩ?
Vạn Thái Thái mỉm cười trả lời:
- Một bác sĩ nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.
- Bác sĩ nhỏ à, vậy đúng là chẳng đáng gì, con trai bác là ông chủ lớn ở Thâm Quyến đấy! Thế mới ghê gớm!
Bà thứ nhất dương dương tự đắc. Những người khác phụ họa.
- Dạ phải, rất giỏi.
Vạn Thái Thái chân thành đáp, nhưng trong lòng nghĩ không biết có nên thay rèm cửa sổ trong nhà hay không.
- Đây là con của con à?
Bà thấy Thái Thái có vẻ rất đồng tình liền tìm đề tài khác.
- Dạ, Tả Tả gọi bà dì nào.
Cô dạy con trai làm quen.
Tả Tả thấy bà ấy không phải người hiền lành gì, rụt rè gọi:
- Bà dì…
Bà ta tiếp tục:
- Ừ, con trai con trông rất đáng yêu.
- Hi hi.
Vạn Thái Thái thích nhất là người khác khen con trai cô đáng yêu.
Bà thứ hai nói tiếp:
- Phụ nữ ấy mà, phải gả cho người chồng tốt mới có thể sung sướng cả đời.
- Dạ.
Vạn Thái Thái hờ hững đáp lời.
Bà thứ ba lập tức tiếp chuyện:
- Con kết hôn đã được hai ba năm rồi, sao cậu ta không tổ chức hôn lễ cho con? Đó không phải dấu hiệu tốt.
- Dạ?
Nguyên nhân Vạn Thái Thái rất ghét mấy dì mấy cô chính là họ nói nhiều quá,
cha mẹ cô còn không ý kiến mà ý kiến của họ sao lắm thế?
Bà thứ nhất tự cho là rất sáng suốt giải thích:
- Bởi vì cậu ta không muốn cho con một thân phận công khai, vẫn muốn ở bên ngoài làm xằng làm bậy!
- Không có đâu, con rất tin tưởng anh ấy! Bọn con đều quá bận, không có thời gian.
Trong lòng Vạn Thái Thái đã rất không kiên nhẫn.
- Những thứ đó đều là cái cớ! Như con trai dì đây này, yêu đương không
lâu liền kết hôn, tiệc đính hôn gì cũng làm đủ cả, chiêu cáo thiên hạ!
Bà thứ hai dương dương tự đắc, giống như tất cả mọi người đều muốn có cảm
giác tự hào, ưu việt hơn người khác vậy, trong lòng Vạn Thái Thái như có vô số con ngựa lao qua.
- Mẹ ơi, khi nào cha về?
Tả Tả ngồi không yên, hơn nữa nó cảm thấy mẹ hình như là lạ, nhưng cụ thể
lạ chỗ nào thì nó không nói được. Có lẽ đợi cha về là tốt thôi.
Vạn Thái Thái vỗ nhẹ con trai:
- Tả Tả ngoan, lát nữa cha về thôi. Cô dâu cũng sẽ đi cùng đấy.
- Cô dâu là cô dâu rất xinh đẹp ư?
Tả Tả đã lâu như thế vẫn chưa gặp cô dâu, nó chỉ gặp ba người cậu, ông
ngoại bà ngoại, ông cố bà cố và các ông chú nhưng chưa gặp cô dâu.
Vạn Thái Thái động viên con trai:
- Phải, rất xinh đẹp. Tả Tả có thích gặp cô dâu không?
- Dạ có!
Tả Tả gật đầu.
Bà thứ nhất vẫn muốn tiếp tục:
- Bọn con bây giờ có mua nhà không?
Vạn Thái Thái tùy tiện trả lời:
- Ơ, mua rồi.
Tiếp tục hỏi:
- Bao nhiêu mét vuông?
Vạn Thái Thái cười miễn cưỡng:
- Không lớn không lớn. Vừa ở.
- Con trai dì ở Thâm Quyến mua nhà 120 mét vuông, lớn lắm! Ở như vậy mới gọi là nhà chứ!
Bà dương dương tự đắc, Vạn Thái Thái bất đắc dĩ:
- Dạ, quả thực rất lớn.
- Mẹ, nhà chúng ta không phải 180 mét vuông sao?
Lần trước hình như Tả Tả nghe cha mẹ trò chuyện đã nói như vậy.
Vạn Thái Thái nghi hoặc:
- Con nghe ai nói?
Tả Tả cố gắng suy nghĩ:
- Lần trước mẹ với cha nói chuyện mà.
- Đó là nhà cậu mợ con.
Vạn Thái Thái giải thích, lần trước quả thực cô có nói với Đoàn Vũ Xuyên
chuyện em trai cô định mua nhà, anh liền bảo nó mua loại 180 mét vuông,
nhà to chút ở cho thoải mái.
- Nghe nói chồng con đẹp trai lắm? Lâu như vậy rồi mà dì vẫn chưa gặp cậu ta. Đúng là cao giá!
Bà thứ nhất tưởng nhà cô rất nhỏ, nói ra xấu hổ bèn tự cho mình là đúng bỏ qua đề tài này. Nhưng mấy cái đề tài này rốt cuộc đến bao giờ mới kết
thúc? Vạn Thái Thái sắp chống đỡ không nổi rồi.
- Không, anh ấy bận lắm, đẹp trai chỗ nào chứ, bình thường bình thường thôi. Anh Tuyền mới đẹp trai.
Anh Tuyền là con trai bà ta.
Bà ta tiếp tục đắc ý:
- Phải, con trai dì ấy mà…
- Mẹ ơi mẹ ơi, cô dâu tới rồi!
Tả Tả nghe tiếng pháo.
Vạn Thái Thái đặt con xuống:
- Ừ, mau đi xem cô dâu nhé, xem cha có về chưa.
- Dạ! Mẹ ơi chúng ta cùng đi.
Tả Tả kéo mẹ đi ra ngoài.
- Được, vậy mẹ cũng đi xem. Con đi trước nhé, có thời gian sẽ tán gẫu tiếp.
Vạn Thái Thái như được đại xá. Quá mệt mỏi.
- Ừ. Chúng ta cũng đi xem cô dâu. Đợi chồng con tới thì giới thiệu cho dì nhé.
Bà ta mong đợi lại có được cảm giác thỏa mãn lần nữa.
Vạn Thái Thái qua loa:
- Nhất định nhất định.
- Cha!
Tả Tả tinh mắt nhìn thấy cha ngay.
- Ôi ~ bảo bối, hôm nay có ngoan không? Thái Thái, vất vả rồi.
Đoàn Vũ Xuyên bế con, nắm tay vợ.
- Vất vả vất vả rồi.
Sắc mặt Vạn Thái Thái không tốt lắm, hơi không kiên nhẫn:
- Anh dẫn con đi đi, em xem mẹ có cần giúp đỡ gì không.
Nói rồi cô định rời đi.
Đoàn Vũ Xuyên bế con hỏi:
- Tả Tả, mẹ sao thế?
Anh hiểu vợ anh, tình huống bình thường cô ấy sẽ không mất kiên nhẫn như thế.
- Lúc nãy có mấy bà lão bắt nạt mẹ! Hừ, thật đáng ghét!
Tả Tả còn nhỏ tuổi đã biết tốt xấu.
- Ồ? Bắt nạt mẹ thế nào?
Đoàn Vũ Xuyên hỏi con, đồng thời nhìn Vạn Thái Thái để xác thực.
Cô né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh:
- Đừng nghe con nít nói bậy, họ chỉ là quan tâm em thôi.
Tả Tả oan ức, vội vàng giải thích:
- Con không có nói bậy! Họ bắt nạt mẹ mà! Mẹ còn không cho con nói leo vào! Bằng không con chắc chắn sẽ giúp mẹ!
Đoàn Vũ Xuyên cau mày:
- Thái Thái, xảy ra chuyện gì?
- Đâu có xảy ra chuyện gì. Người lớn quan tâm con cháu mà thôi. Mau nhìn
kìa, cô dâu vào rồi. Em phải đi trước giúp mẹ em, anh trông Tả Tả ha.
Vạn Thái Thái chuồn đi mất.
- Tả Tả, nói cha nghe nào, các bà bắt nạt mẹ thế nào?
Đoàn Vũ Xuyên biết không hỏi ra được gì từ chỗ Thái Thái, chỉ có thể hỏi từ chỗ con trai.
Tả Tả xoắn xuýt:
- Mẹ không cho nói.
- Ngoan, cha là cha mà, mẹ bị bắt nạt, cha là cha thì phải bảo vệ mẹ
không bị người khác bắt nạt chứ. Tả Tả có phải nam tử hán không, là nam
tử hán thì cũng phải bảo vệ mẹ, có đúng không?
Đoàn Vũ Xuyên dụ dỗ, con trai mới chưa tới ba tuổi, biết cái gì mà nam tử hán hay không nam tử hán chứ.
- Đúng! Tả Tả là nam tử hán có thể bảo vệ mẹ! Họ nói cha không tổ chức
hôn lễ cho mẹ là không muốn cho mẹ danh phận, muốn làm bậy bên ngoài…
Làm bậy là ý gì nhỉ?
Tả Tả không hiểu làm bậy nghĩa là gì.
Đoàn Vũ Xuyên tiếp tục:
- Còn nữa không?
Tả Tả cố gắng nhớ lại:
- Mẹ nói cha là bác sĩ nhỏ, họ nói mẹ tìm một người vô dụng.
Đoàn Vũ Xuyên càng nghe càng khó chịu:
- Còn nữa không?
- Nhà chúng ta thật sự không phải 180 mét vuông sao? Mẹ nói với con là không.
Tả Tả oan ức, rõ ràng là có mà.
- Đúng là không. Nhà chúng ta là biệt thự.
Đoàn Vũ Xuyên mặc kệ con trai có hiểu hay không.
Tả Tả không rõ:
- Biệt thự lớn hay 180 mét vuông lớn?
Đoàn Vũ Xuyên cau mày hỏi:
- Họ cũng nói cái này à?
- Dạ phải, rõ ràng nhà chúng ta lớn mà, sao mẹ không cho con nói?
Tả Tả vẫn tức giận không thôi.
- Vì mẹ con là đồ ngốc. Còn nữa không?
- Mẹ nói cha trông rất bình thường.
Bạn nhỏ Đoàn Tả Tả à, bạn không sợ bị mẹ đánh đòn sao?
- Ừ, thật không?
Bình thường sao?
Tả Tả nghiêm túc hỏi:
- Cha sẽ bảo vệ mẹ chứ?
Đoàn Vũ Xuyên bế con ngồi xuống:
- Ừ, chắc chắn rồi.
Tả Tả vội vàng nói:
- Dạ, con cũng sẽ cùng bảo vệ mẹ!
Đoàn Vũ Xuyên hôn lên mặt con trai:
- Thật ngoan!
Đám cưới cuối cùng cũng đến hồi kết, đưa vào động phòng, trên đường gia
đình Đoàn Vũ Xuyên về nhà, Vạn Thái Thái bế con, cảm thấy tâm trạng anh
không ổn:
- A Xuyên, anh sao thế? Sao dọc đường đều im re vậy?
Anh liếc nhìn con trai đang ngủ say:
- Tả Tả ngủ rồi?
Vạn Thái Thái xoay nhẹ cánh tay:
- Ừ, ồn ào cả ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh.
- Bà xã.
- Ừ!
- Chúng ta chừng nào làm đám cưới?
- Hả? Tại sao?
- Trăng sao cái gì? Anh còn nợ em một đám cưới quang minh chính đại!
- Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Trước đây không phải đã nhất trí rồi ư?
Vạn Thái Thái nhớ ban đầu đã nói là chuyện hôn lễ sẽ tạm thời không tổ chức.
Đoàn Vũ Xuyên giải thích:
- Thái Thái, trước kia nói là tạm thời không tổ chức chứ không phải là không tổ chức.
Cô kiếm cớ:
- Nhưng, con đã lớn chừng này rồi, còn tổ chức đám cưới gì nữa.
Đoàn Vũ Xuyên tốt bụng nhắc nhở:
- Vậy sao? Lần trước tham gia đám cưới bạn học cấp ba của em, em đã nói
thế nào nhỉ, người ta tuy con đã ba tuổi nhưng đời người phụ nữ nên có
một ngày làm nữ hoàng.
- Chuyện này… chuyện đó… khác.
Vạn Thái Thái đúng là đã nói như vậy, đó là vì cô tưởng Đoàn Vũ Xuyên có
thành kiến với người bạn cấp ba của cô mang con làm lễ cưới, cô chỉ đơn
thuần là bênh vực người mình mà thôi. Không ngờ bây giờ anh lại lấy nó
ra chẹn họng cô.
- Thái Thái, em nói cho anh biết khác chỗ nào? Là em không muốn có một
ngày làm nữ hoàng, hay là em không muốn làm nữ hoàng của anh?
Đoàn Vũ Xuyên quyết tâm muốn tổ chức hôn lễ. Muộn nhất hè năm nay chắc chắn
phải làm. Anh không muốn kéo dài thêm nữa, anh đã nợ cô quá nhiều, không muốn ngay cả chuyện này cũng nợ.
- Không phải, em… em… chỉ là cảm thấy như bây giờ rất tốt rồi. Em không dám đòi hỏi gì thêm.
Vạn Thái Thái nhìn ánh đèn neon lập lòe bên ngoài, cô sợ, trên đời này thứ tốt sẽ không bền, mây lành dễ tan lưu ly dễ vỡ. (1)
(1) Lấy ý từ bài thơ “Giản giản ngâm” của Bạch Cư Dị.
- Thái Thái, em xứng đáng có được thứ tốt nhất.
Sự chân thành trong mắt Đoàn Vũ Xuyên khiến Vạn Thái Thái cảm thấy nóng bừng.
Cô nhẹ nhàng hỏi:
- A Xuyên, em có thể yêu cầu nhiều hơn ư?
- Thái Thái, anh muốn cho em tất cả những gì tốt nhất!
Đoàn Vũ Xuyên thực sự muốn cho cô tất cả những gì tốt nhất trên thế giới
này, chỉ cần anh có, chỉ cần cô muốn, anh đều sẵn lòng cho cô. Anh càng
muốn cho cô hạnh phúc.
- A Xuyên, thứ bây giờ anh cho em đã rất tốt rồi.
- Anh muốn cho em thứ tốt hơn nữa, được không? Thái Thái, xin em cho anh cơ hội, được không?
Giọng nói của Đoàn Vũ Xuyên mang ý khẩn cầu. Anh biết thứ cô muốn không nhiều, nhưng, anh lại muốn cho cô rất nhiều.
- Còn có thể tốt thế nào?
Những gì Vạn Thái Thái muốn cô đều đã có cả.
- Ít nhất anh có thể cho em một hôn lễ long trọng. Cho anh cơ hội này,
nhé em? Anh muốn nhìn em hạnh phúc gả cho anh, anh muốn nhìn nhạc phụ
cam tâm tình nguyện giao em cho anh, anh muốn tuyên bố với cả thế giới
rằng em là vợ anh, anh muốn để cả thế giới đều biết anh yêu em! Có được
không? Xem như anh ham hư vinh cũng được, ích kỷ cũng được, có được
không?
Giọng Đoàn Vũ Xuyên hơi nghẹn ngào khiến Vạn Thái Thái cảm thấy như con trai
xin cô mua máy bay đồ chơi cho nó vậy, không kiềm được nở nụ cười:
- Được rồi, thấy anh đáng thương như vậy, em sẽ cho anh một cơ hội.
Đoàn Vũ Xuyên thắng xe gấp, làm con trai tỉnh giấc, Vạn Thái Thái lườm anh:
- Không cần kích động như vậy chứ?
Anh cười hớn hở:
- Kích động kích động.
Vạn Thái Thái cũng cười.
Tả Tả nhìn cha mẹ đang cười ngốc nghếch:
- Mẹ ơi, cha mẹ cười gì thế?
Đoàn Vũ Xuyên đưa tay xoa đầu con:
- Mẹ con bằng lòng gả cho cha rồi, cha vui lắm, Tả Tả có vui không?
Đoàn Tả Tả có chút không hiểu:
- Nhưng mẹ đã gả cho cha lâu rồi mà? Sao còn gả lần nữa?
Người lớn bị sự hồn nhiên ngây thơ của trẻ con chọc cười, Đoàn Tả Tả càng mờ
mịt, người lớn thật kỳ quái. Cậu làm sao hiểu được, tình cảm nóng bỏng
của cha mẹ cậu là thứ tình cảm đã vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Lời tác giả: Mỗi cô gái đều mong có được một hôn lễ long trọng, đây không phải hư
vinh mà chỉ là muốn cả thế giới đều biết cô ấy hạnh phúc. Đó là cảm giác nghi thức. Nếu anh ngay cả cảm giác nghi thức này cũng không thể cho em thì còn nói yêu em gì chứ?