- A Xuyên, mau nhìn, mau nhìn kìa, biển mây!
- Ừ, rất đẹp.
Người càng đẹp hơn.
- Chắc chắn rất đẹp rồi, không nhìn xem là quê của ai.
- Phải phải phải, quê của Thái Thái chính là thắng cảnh.
- Câu này em thích nghe.
- Ngốc ~
- Ai ngốc ai ngốc?
- Ai ngốc người đó biết.
- Anh ngốc.
- Phải không nhỉ?
- Chính là anh ngốc đấy.
Vạn Thái Thái làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.
- Nè, đừng chạy.
Nguy hiểm lắm!
Rầm!!! Vạn Thái Thái va mạnh vào một cái cây.
- Cẩn thận! Sao rồi sao rồi sao rồi…
Người đàn ông nào đó đau lòng không thôi, chắc chắn cô bị va không nhẹ.
- Đau chết mất… đều tại anh.
- Ngốc như vậy còn dám nói không ngốc.
Anh đành nhẹ nhàng xoa trán cho cô.
- Hừ, đau chết em rồi. Tại anh hết đấy.
- Được được được, sao rồi? Anh xem nào.
- Cái cây chết tiệt, thấp như vậy làm gì?
- Rõ ràng là em chạy lung tung không để ý, còn trách cái cây.
- Trách trách trách! Tại anh mua cái mũ dở hơi này, cản tầm mắt em.
- Phải phải phải, cô Vạn à, cô không có chút xíu sai nào hết.
- Vốn là vậy mà, nè, nhẹ chút, đau lắm đó.
- Cũng tạm, không sao. Biết đau là tốt, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì không bị thương đâu.
- Được được được, sau này em sẽ dựa vào anh.
Sau này em cứ yên tâm ở cạnh anh là được.