Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Nhưng sự thật chứng minh Trương Huyền đã tính toán sai rồi. Đại môn Mộc gia đóng kín, lũ du hồn dã quỷ vốn luôn lượn lờ trong ngoài sân cũng tản đi hết, Trương Huyền gọi nhưng không có ai mở cửa liền dứt khoát nhảy tường vào trong, ai ngờ trong sân cỏ mọc um tùm vì đã lâu không có người quét tước, nhìn vô cùng hoang vắng.

“Thật chẳng có chút ý tứ nào, chuyển nhà cũng không báo cho chúng ta một tiếng.”

Trương Huyền đi theo con đường đá vào bên trong, trong căn phòng vốn để thờ cúng những bình tro cốt cũng là một mảnh hỗn loạn, dưới đất vô số bình đựng tro cốt bị đập vỡ, những vụn xám trắng li ti cũng tản ra đầy đất càng khiến cho vẻ thê lương tăng lên bội phần; lại tiếp tục đi vào trong, gian phòng để quan tài cũng hoàn toàn trống không, trên mặt đất có một vài mảnh vụn gỗ quan tài, con đường thông vào thế giới người chết cũng biết mất không còn dấu vết.

Đây không phải là chuyển nhà mà đã xảy ra một biến cố rất lớn khiến cho Mộc Thanh Phong phải vội vàng rời đi, hơn nữa còn phải phong bế cả con đường đi đến thế giới người chết, phá vỡ âm khí trong này.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì với bọn họ không?” Trương Huyền hậu tri hậu giác hỏi.

“Hi vọng bọn họ không sao.”

Niếp Hành Phong thấy đạo hạnh của Mộc Thành Phong cũng không kém hơn  nữa còn là ngự quỷ sư, cho dù có xảy ra chuyện gì ông ấy hẳn cũng có thể tự bảo vệ mình.

Không tìm thấy Mộc Thanh Phong, Trương Huyền buồn bực lái xe rời đi. Hai người có đạo hạnh mà mình biết đều không cầu được, xem ra là tổ sư gia đang cố tình khảo nghiệm pháp lực của cậu bởi vậy chỉ đành kiên cường lên vậy.

Quay về đến Hứa gia thì trời cũng đã tối, vợ chồng Hứa Đức Khải đang ngoan ngoãn ngồi trong kết giới Trương Huyền vẽ ra, nhìn thấy bọn họ quay lại liền thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi thì Trương Huyền đã lên tiếng trước.

“Đói chết mất, có cái gì ăn không?”

“Có mỳ tôm thôi.”

Cái gì cơ? Cậu vất vả cực nhọc đi đuổi quỷ mà chỉ mời ăn mỗi mỳ tôm sao?

Bị con ngươi màu lam lườm đầy ngoan hận, Hứa Đức Khải cười gượng: “Tôi tạm thời đã đuổi hết người làm đi rồi, tối nay chúng tôi cũng chỉ ăn mỳ tôm mà thôi.”

Thực ra là người làm sợ rước họa vào thân nên đã tự động xin nghỉ hết.

Vợ chồng Hứa Đức Khải đều không biết nấu cơm, lại cũng vừa sợ nữ quỷ đột ngột xuất hiện nên cơm tối chỉ ăn tạm như vậy, Tiểu Uyển vì bị lấy mất quả bóng nhựa đỏ nên đã làm mình làm mẩy với Hứa Đức Khải sau đó liền bị ông ta nhốt lại trong phòng chứa đồ nhỏ bên dưới hành lang.

Niếp Hành Phong cảm thấy người đàn ông này căn bản là không hề quan tâm gì đến con gái ruột của mình nhưng lại cứng rắn muốn giành lấy quyền nuôi con, bây giờ cũng coi như là tự chuốc lấy hậu quả, nếu lúc đó hắn ta làm việc còn lưu lại một chút đường sống cho mình có lẽ bây giờ sẽ không đến nông nỗi này.

Ăn mỳ xong, Trương Huyền bảo vợ chồng Hứa Đức Khải về lại phong, Hứa Đức Khải mở cửa phòng chứa đồ nhỏ, Tiểu Uyển đang ngồi ôm đầu gối lui tít vào bên trong, con bé trừng lớn mắt nhìn bọn họ, mặt tràn đầy địch ý.

“Ca ca sẽ đem quỷ bắt đi, sau này sẽ không phải sợ hãi nữa.”

Lời an ủi của Trương Huyền hoàn toàn không có hiệu quả, Tiểu Uyển không hề nhìn cậu mà chỉ tùy ý để bố kéo vào phong ngủ, Diêu Y Y ghét đợi một chỗ với nó vì vậy liền đi sang căn phòng ngủ ngay bên cạnh. Trương Huyền vẽ kết giới Thiên Canh ở cửa hai căn phòng ngủ để âm hồn không thể đi vào, sau cùng liền bảo Niếp Hành Phong cũng lánh đi.

“Tôi ở lại đây giúp cậu.”

“Cương khí của anh nặng như vậy, nếu anh ở đây thì lệ quỷ làm sao dám tới, đợi sau khi quỷ xuất hiện anh lại đến trấn có được không?”

Trương Huyền dỗ Niếp Hành Phong vào trong phòng, rồi vẽ kết giới, thuận tiện ra hiệu cho Nghệ phải trông chừng Niếp Hành Phong. Đây chính là tình nhân chiêu tài của cậu, bất luận thế nào cậu cũng không thể để cảnh xuất hiện trong ảo giác trở thành sự thực.

Sau khi đã sắp xếp xong tất cả mọi người, một mình Trương Huyền quay về phòng khách, cậu rút ra Sách Hồn Ti rồi quấn quanh cổ tay, sợi dây vung lên phía trên kết giới, quấn quanh nhau tạo thành một mạng lưới sau đó lại rút về kết giới trên mặt đất, Trương Huyền tắt hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ dưới hành lang, rồi ngồi xếp bằng trên sô pha.

Xung quanh Hứa gia đều tràn đầy âm khí, càng về đêm âm khí càng nặng thêm, trăng tròn lại càng giúp cho việc ngưng tụ âm khí thêm thuận lợi, thiên thời địa lợi nhân hòa cậu đều không có cái nào, bởi vậy, chiêu tài miêu yêu quý, xin anh hãy phù hộ cho pháp thuật của cậu có thể kịp thời phát huy.

Đợi rất lâu nhưng đều không thấy lệ quỷ xuất hiện, Trương Huyền bắt đầu buồn ngủ, cậu ngáp một cái, người cũng đổ dần xuống chạy đi gặp Chu Công. Đang ngủ ngon bỗng một trận âm khí mãnh liệt lao đến, Trương Huyền giật mình rùng mình một cái choàng tỉnh.

Âm khí phía trước xoáy tròn, nữ quỷ đã bị trói lại trong mạng lưới kết giới của Sách Hồn Ti, mái tóc dài đẫm máu dưới từng đợt âm phong dựng đứng lên, ngoan hận nhìn chằm chằm Trương Huyền, phát ra tiếng hét đầy oán độc.

Đơn giản vậy đã bắt được con mồi, Trương Huyền cũng tự thấy vô cùng ngạc nhiên, đứng vụt dậy đi đến gần nữ quỷ. Thấy cậu lại gần, nữ quỷ càng giãy giụa kịch liệt nhưng không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của Sách Hồn Ti, khuôn mặt đầy máu của cô ta dưới sự oán hận lại càng thêm vặn vẹo, móng tay màu xám trắng dài ra giống như rắn độc không ngừng luồn lách, khó khăn lắm mới vươn ra đến gần má Trương Huyền thì lại do khí lực không đủ nên lại phải thu về.

“Hà tất phải như vậy?” Trương Huyền căn bản không để vào mắt đòn công kích ngoan lệ của nữ quỷ, chỉ lạnh lùng nói: “Cô đã chết rồi, cũng giết rất nhiều người rồi, oán khí tích lại hẳn cũng nên tiêu tan rồi chứ.”

“Đó đều là do bọn chúng đáng chết!” nữ quỷ rít gào: “Ăn cắp tác phẩm của ta mang đi dự thi; vì tiền mà làm chứng cứ giả; ăn nói lung tung vu tội cho ta trên tòa; còn có tên đàn ông kia, ta nhẫn nhịn hắn sống phóng đãng với ả tình nhân ở sau lưng ta, nhẫn nhịn hắn chiếm đoạt tài sản của ta, tại sao ngay cả con gái ta hắn cũng không buông tha!?”

Bọn họ làm những việc trái với lương tâm sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng, nhưng nếu cô còn tiếp tục làm những việc tàn bạo sẽ chỉ tăng thêm nghiệp chướng của cô khiến cô không thể luân hồi mà thôi.”

Giọng nói nhẹ như gió, sự phẫn nộ của nữ quỷ dường như cũng giảm xuống, chầm chậm ngừng giãy giụa, rũ mi mắt xuống, dường như là đang suy nghĩ những hàm ý trong lời nói của Trương Huyền.

“Đên đây, để tôi giúp cô đi luân hồi.”

Cảm thấy âm khí trước mặt đã hơi yếu đi, Trương Huyền vươn tay ra, ai ngời nữ quỷ đột nhiên ngẩng đàu lên, khóe miêng nhếch lên. Nụ cười quỷ dị âm trầm, Trương Huyền biết không ổn rồi, chỉ thấy cô ta nhìn chằm chằm mình một cách ngoan hận, trong tiếng gào thét sắc nhọn, móng tay xám trắng bay vút lên, Sách Hồn Ti đã không còn giữ được oán niệm cường đại trong nháy mắt liền bị xé nát, Trương Huyền vội vàng niệm chú ngữ, kéo lấy sợi dây màu bạc trong tay, làm cho những đoạn Sách Hồn Ti lại hợp lại thành một như cũ.

Nhưng sợi dây bạc vội vàng nắm lấy cũng không kịp ngăn trở âm khí trào ra, ngực cậu bị một luồng khí đập vào, máu huyết trào lên, ngay sau đó liền cảm thấy hai má đau nhức do bị móng tay sắc nhọn của nữ quỷ cào qua, máu lập tức chảy xuống.

“Lùi ra!”

Một tấm linh phù được ném ra rơi vào chính giữa trán của nữ quỷ, cô ta gào lên, thân ảnh lập tức bị nhạt đi nhưng oán khí thì không hề giảm đi chút nào, luồng không khí cường đại lưu chuyển tán loạn trong không gian, đồ trang trí bày biện trong phòng đều bị gió cuốn đi bay lượn vòng trên không trung, căn phòng nhất thời loạn hết cả lên.

Niếp Hành Phong đỡ lấy Trương Huyền, nhìn thấy vết máu trên má cậu, lo lắng lập tức biến thành phẫn nộ, phẫn nộ với nữ quỷ tàn nhẫn.

“Cậu sao rồi?”

“Không chết được.”

Vừa rồi tư thế Niếp Hành Phong ném đạo phù tuy là người ngoại đạo chính cống nhưng sức lực lại vô cùng mạnh, đó là đạo phù Trương Huyền vẽ nhưng cậu biết bản thân tuyệt đối không thể dẫn ra phần khí thế bá đạo như vậy.

Vừa đứng vững liền nhìn thấy một bình gốm đang bay đến trước mặt, Trương Huyền vội vàng kéo Niếp Hành Phong tránh ra, mắng: “Tôi không phải đã bảo anh chờ ở trong phòng sao? Anh ra ngoài này làm gì?”

“Lo lắng cho cậu.”

Vừa rồi nếu không phải anh kịp thời chạy đến nói không chừng Trương Huyền đã bị ác quỷ làm bị thương rồi, nhưng sợ chạm vào lòng tự tôn của cậu, Niếp Hành Phong đành phải đổi cách nói, trong lúc nói chuyện thì Nghệ cũng đã bay đến rồi.

“A, hình như là rất náo nhiệt nha.”

“Ở đây không cần đến mày, đi bảo vệ người Hứa gia đi.”

Đem Nghệ đuổi đi, lại nhìn thấy âm phong không những không ngừng lại mà ngày càng có xu hướng mạnh lên, đồ vật không ngừng bay lên, ầm ầm dội qua, trong con ngươi màu lam của Trương Huyền nổi lên vẻ lo lắng.

Cậu đã đốt mấy bức thư tấm ảnh cũ rồi, cho dù có còn sót lại thứ nào đó nhưng oán niệm của nữ quỷ cũng không thể mạnh như vậy chứ. Ánh mắt ngưng tụ lại, đột nhiên nhìn thấy một đám sương mù âm đen tụ phía sau thân hình nữ quỷ, đó chính là báo ứng trước khi chết bị nguyền rủa tạo thành, hóa ra sự ngoan lệ của cô ta không chỉ nhờ có oán hận của người chủ nhân trước mà còn có cả lời nguyền của chính cô ta, hạ chú ngữ như vậy, cho dù cô ta có thể báo thù hay không thì bảy bảy bốn chín ngày sau hồn phách chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

“Cô vì báo thù mà ngay cả cơ hội luân hồi cũng buông bỏ sao?”

Đó là chấp niệp Trương Huyền không thể nào lý giải được, nhưng có một điểm cậu rất rõ, tối nay La Tú Châu mang theo khí thế nhất định phải đạt được mục đích.

Âm phong dưới sự thúc giục của oán niệm càng trở bên ngoan lệ, cuối cùng ngay đến sô pha, bàn tròn,… những vật cỡ lớn cũng bị gió lớn thổi bay, hướng đến chỗ bọn họ. Trương Huyền không ngừng khua Sách Hồn Ti ngăn cản vật bay đến, nhưng đồ vật vẫn cứ ùn ùn bay tới, chặn không xuể, cậu cuối cùng cũng bị chọc giận rồi, chửi lớn: “Lão hổ không phát uy cô tưởng là chiêu tài miêu sao!”

Thuận tay kéo lấy đạo phù trong tay Niếp Hành Phong ném lên không trung rồi hét lớn: “Kim mộc thủy hỏa thổ, thống nhiếp vạn linh(1), định!”

(1) Thống nhiếp vạn linh: cai quản mọi linh hồn

Đạo phù hóa thành một sợ dây màu vàng kì dị xẹt qua phía trên phòng khách, giữa tiếng hét lớn, âm phong đột nhiên ngừng lại, đồ vật vốn đang bay loạn liền treo lơ lửng giữa không trung sau đó ầm ầm rơi xuống. Hiệu quả pháp lực chưa từng thấy bao giờ khiến bản thân Trương Huyền cũng bị dọa nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong.

Thật không ngờ đạo phù qua tay Niếp chủ tịch lại có thể gia tăng công lực, như vậy từ nay về sau càng không thể ném đi được, không nhưng không thể ném mà còn phải buộc thật chặt lại.

Hồn phách của nữ quỷ đã bay lên phòng ngủ phía trên nhưng vừa mới tiến lại gần đã bị một đạo kim quang ở cửa đánh trúng, thân hình bị đánh tan, kêu thảm thiết rồi biến mất không còn đấu vết.

“Nữ nhân này cũng thật thông minh.”

Phòng khách quá tối, âm khí che phủ xung quanh, Trương Huyền tạm thời không tìm thấy cô ta đang trốn  ở đâu, cánh tay giơ ra, Niếp Hành Phong rất phối hợp với cậu, đưa ngay đạo phù sang, Trương Huyền cầm lấy xong thuận tay thắp sáng lên, xung quanh âm khí dày đặc nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của nữ quỷ.

Phải nhanh chóng tìm ra cô ta, mặc dù trước cửa phòng ngủ có vẽ kết giới nhưng không thể ngăn trở oán khí càng ngày càng nặng của nữ quỷ. Trương Huyền đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía trên tầng, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Diêu Y Y xông ra ngoài dựa vào lan can, kinh hồn bật vía nhìn bọn họ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Không thấy trả lời, lại thấy có đồ vật gì đó từ tay Diêu Y Y rơi xuống mặt đất trước mặt Trương Huyền, đưa ngọn lửa xuống dưới đến nhìn kĩ, trên bề mặt quả bóng nhựa xuất hiện vết màu đỏ rất kì dị, giống như ánh lửa mà cũng giống như thấm đẫm máu tươi.

Niếp Hành Phong vội vàng bật đèn lên, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Diêu Y Y, hai con mắt nhìn đăm đăm, hiển nhiên là đã bị quả bóng nhựa màu đỏ dọa sợ không ít. Trương Huyền không biết cô ta thấy quả bóng ở chỗ nào nhưng cũng không có thời gian hỏi nhiều, vội vàng nói: “Mau đi vào trong phòng!”

Vẫn không hề thấy trả lời, mà sau đó đầu Diêu Y Y đột nhiên cúi xuống để lộ ra quỷ ảnh đang đứng ngay sau lưng cô ta, ngay lập tức thân thể cô ta bay qua lan can rồi rơi ngay xuống trước mặt Trương Huyền và Niếp Hành Phong. Máu không ngừng phun ra từ yết hầu, móng tay sắc nhọn của nữ quỷ ngoan ngận đâm xuyên qua yết hầu từ phía sau, Diêu Y Y nằm thẳng ở đó, trong đôi mắt trừng lớn đã không còn sinh khí.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy người chết ngay trước mặt mình, Trương Huyền nổi giận, Sách Hồn Ti phóng ra không trung, nữ quỷ tránh không kịp, hồn phách bị trói chặt lại, đau đến mức hét lớn thảm thiết, ngay tại lúc đó, cửa ở một căn phòng khác cũng bị đẩy ra, Tiểu Uyển xông ra, nhìn thấy cô ta, nữ quỷ cũng ngẩn ra, Trương Huyền biết không ổn rồi vội vàng hét lớn: “Mau đi vào!”

Nhưng đã muộn rồi, thân ảnh nữ quỷ nhoáng lên bay đến trước mặt Hứa Đức Khải vừa đuổi theo ra, vươn tay bóp chặt lấy cổ hắn ta, móng tay xám trắng càng lúc càng sắc, từ từ đâm sâu vào da thịt.

“Buông hắn ra!” Sách Hồn Ti của Trương Huyền cũng cuốn chặt lấy linh thể của cô ta, đem cô ta trói chặt lại, hét lớn: “Buông bỏ oán niệm, tôi sẽ giúp cô giải trừ lời nguyền, giúp cô đi luân hồi!”

Lời nói hoàn toàn bị coi thường, La Tú Châu chịu đựng cương khí mãnh liệt truyền đến của Sách Hồn Ti, có chết cũng không buông tay, xem ra cho dù có phải hồn phi phách tán cô ta cũng không muốn buông Hứa Đức Khải ra. Nghệ cũng bay đến, rất muốn giúp đỡ nhưng lại không biết phải giúp thế nào mới tốt, gấp đến mức cứ bay vong vòng giữa không trung.

“La Tú Châu, nếu cô còn không ngừng tay thì sẽ thực sự hồn phi phách tán đó!”

Cảnh cáo vẫn bị coi thương, nữ quỷ hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Đức Khải, lạnh lùng hỏi: “Anh đã từng thề cả đời này chỉ yêu mình tôi, anh có còn nhớ nếu phản bội lời thề thì sẽ làm sao không?”

Hứa Đức Khải sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nói như khóc: “Vợ à, anh sai rồi, hãy tha cho anh lần này…”

“Tôi không phải là vợ anh, tôi chỉ là chủ nợ của anh, vì anh đã phản bội lời thề rồi!”

Nữ quỷ mặc kệ hết tất cả đau đớn Sách Hồn Ti đem đến, móng tay tiếp tục ngoan hận cắm vào, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tơn, giống như ác quỷ từ địa ngục chui lên muốn đi đòi mạng.

Hoàn toàn không thể nói chuyện, lông mày Trương Huyền nhíu chặt lại, không thể tiếp tục chậm trễ, tay trái niết quyết, giữ chắc một đầu Sách Hồn Ti, đang muốn niệm chú trừ tà thì Niếp Hành Phong lại vội vàng ngăn cậu lại, lắc lắc đầu, sau đó quay sang nói với La Tú Châu: “Cô muốn giết Hứa Đức Khải thì rất đơn giản nhưng cô có từng nghĩ tới con gái của cô không? Nếu cô yêu nó thì đừng khiến cả cuộc đời sau này nó đều nhớ là mẹ nó đã giết chết bố nó!”

Nữ quỷ ngẩn người, lực cổ tay yếu đi rõ rệt, khuôn mặt vặn vẹo cũng trầm tĩnh lại, đầu chậm rãi nghiêng qua nhìn đến con gái đứng ở một bên đang sợ đến ngây người.

“Cô đã chết rồi, nếu chồng cô cũng chết sau này ai sẽ nuôi con gái cô đây? Cô nhẫn tâm để con gái cô sống một mình trên cõi đời này sao?”

Nghe những lời nối trầm bổng của Niếp Hành Phong, mày Trương Huyền nhíu lại, không thể phủ nhận, lời của chiêu tài miêu có một năng lực là có thể dễ dàng làm rung động lòng người. Quả nhiên, tay của nữ quỷ dần dần buông xuống rồi cũng hoàn toàn rời khỏi cổ của Hứa Đức Khải, cảm thấy oán niệm của cô cũng dần dần biến mất, tay Trương Huyền vung lên thu lại Sách Hồn Ti.

Dạo qua một vòng trước quỷ môn quan, Hứa Đức Khải sợ đến mức hồn vía cũng bay đi hơn nửa, sau khi được thả ra, chân không đứng vững nổi liền ngồi phịch xuống đất, sau đó liền ngã sang một bên, kêu gào cứu mạng, đáng tiếc không còn ai để ý tới hắn ta.

La Tú Châu bay đến trước mặt con gái rồi ngồi xổm xuống mỉm cười, vết máu trên mặt cũng dần dần biến mất để lộ ra khuôn mặt ban đầu. Giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra nụ cười hiền từ của một người mẹ, Trương Huyền hoàn toàn yên tâm thu lại Sách Hồn Ti, chuẩn bị kết thúc công việc.

Ai ngờ ngay lúc đó, La Tú Châu đột nhiên gào lên một tiếng căm phẫn, khuôn mặt trắng muốt lập tức lại bị những vết máu bao phủ, cô ta giơ tay lên, móng tay sắc nhọn dài ra, hướng vào cổ họng Tiểu Uyển một cách ngoan độc.

Vũ khí Trương Huyền đã thu lại hết rồi, sự việc xảy ra quá đột ngột cậu hoàn toàn trở tay không kịp, trong lúc nguy cấp, Nghệ bỗng nhảy lên, trong không trung hóa thành hình người, xoay nửa vòng, trong lúc hạ xuống thanh đoản đao hình lưỡi liền vung ra, mang theo ngoan lệ hung ác của một đao phủ. Những tiếng rít thê lương trong nháy mắt ngập tràn căn phòng, hồn phách của La Tú Châu bị thanh đoản đao chém ngang ngực, sau một trận vùng vẫy cuối cùng cũng tiêu thất trong không trung.

Yên tĩnh trong nháy mắt, Trương Huyền khó tin nhìn chằm chằm vào Nghệ đang đứng phía trên, nó vẫn đang duy trì động tác vung đao vừa nãy, lưỡi đao âm lãnh nhưng không áp chế nổi dáng vẻ ngoan lệ đang tỏa ra từ người Nghệ, hoàn toàn khác biệt với nó thường ngày, chỉ là một ánh mắt nhưng cũng đủ để người khác phải sợ đến chùn bước.

“Ông trời ơi, một đao của mày lại có thể đánh tan hết hồn phách của cô ta.” Trương Huyền lẩm bẩm nói.

Không tưởng tượng nổi thức thần bình thường hoàn toàn chẳng có tác dụng gì mà khi tiểu vũ trụ bạo phát lại thực sự không thể coi nhẹ, Trương Huyền âm thầm gào lên một tiếng may mắn, cũng may vẫn chưa giai trừ khế ước thức thần với nó nếu không bản thân đã lỗ to rồi.

“Xin lỗi, người ta không phải cố ý đâu.”

Nghệ hiển nhiên cũng bị tiểu vũ trụ của mình trấn động, sau khi hồi hồn liền sợ đến mức lập tức biến lại về hình dạng con dơi nhỏ, cắn cắn móng tay chạy đi tự bế.

Trương Huyền và Niếp Hành Phong cùng đi lên tầng hai, phát hiện ra Hứa Đức Khải vì quá kinh hãi nên đã bất tỉnh luôn rồi, Tiểu Uyển dường như cũng bị dọa đến ngốc luôn, vẫn cứ ngơ ngác đứng ở đó, Niếp Hành Phong xoa xoa đầu cô bé, an ủi: “Không có gì nữa rồi, tất cả đều đã qua rồi.”

Án của Hứa gia liền được giải quyết như vậy, những phiền phức còn lại thì cứ để cho Hứa Đức Khải tỉnh lại xong rồi tự mình xử lí. Điều khiến Niếp Hành Phong đau lòng chính là một vết máu rất dài do nữ quỷ gây ra trên mặt Trương Huyền, lúc đó nhìn thấy nửa bên mặt cậu toàn là máu, Niếp Hành Phong liền có một cảm giác đau đớn còn hơn chính mình bị thương.

Vì đã đánh tan hồn phách của La Tú Châu, sau khi sự việc xảy ra Nghệ liền tự bế mất mấy tiếng cuối cùng vẫn là Trương Huyền không chịu được, nói với nó La Tú Châu đã tự hạ lời nguyền, hồn phách sớm đã muốn tan hết, nó chỉ là khiến cho kết thúc sớm hơn một chút thôi thì Tiểu Biên Bức mới phấn chấn trở lại.

Sáng sớm mấy ngày sau, Niếp Hành Phong xem báo đọc được tin Hứa Đức Khải treo cổ tự vẫn. Theo di chúc của hắn, thân thích của Hứa gia sẽ đón Tiểu Uyển về chăm sóc, nhiều sự việc liên tiếp xảy ra khiến thể xác và tinh thần của đứa bé đều bị ảnh hưởng rất lớn, triệu chứng mất tiếng càng ngày càng nghiêm trọng, họ hàng thân thích cũng không có cách nào khác, chỉ biết mang nó đến bác sĩ tâm lý để trị liệu. Cũng may người điều trị cho nó là Dương Di, trước đó lúc La Tú Châu điều trị chứng bệnh hoang tưởng cũng do người này phụ trách, xuất phát từ đồng cảm, ông ta nói sẽ không thu tiền điều trị của Tiểu Uyển.

Cuộc đời còn rất dài, vẫn còn con gái phải nuôi nấng, tại sao lại nghĩ không thông muốn tự sát chứ?

Đọc hết bài báo trắng trợn phóng đại việc lăng nhăng rồi gặp báo ứng, Niếp Hành Phong lặng lẽ đặt tờ báo xuống. Bọn họ vất vả cứu Hứa Đức Khải từ tay nữ quỷ ra, chính là muốn cho hắn một cơ hội để hối lỗi sửa sai, nếu đã làm sai thì vẫn có thể sửa, nhưng nếu đã chết, vậy tất cả đều không thể thay đổi được nữa, đó không phải là một kết quả mà anh mong đợi.

Ngẩng mặt lên, nhìn qua tình nhân đang chăm chỉ gõ máy tính phía đối diện, vết thương trên mặt Trương Huyền sớm đã biến mất trở lại là khuôn mặt tinh xảo thanh tú khiến Niếp Hành Phong rất kinh ngạc vì năng lực tự hồi phục của cậu.

“Oa, Nghệ thật lợi hại, máy hát cổ như vậy mà cũng có được.”

Giọng nói của Hoắc Ly truyền đến từ phòng khách bên cạnh, xuyên qua cửa kính sát đất, Niếp Hành Phong nhìn thấy nó cùng Tiểu Bạch đang rất hứng thú lượn quanh một chiếc máy hát kiểu cũ, Nghệ đang khoe khoang với bọn nó mấy cái đĩa hát lấy được từ biệt thự.

“Máy hát là từ chỗ ông nội Niếp lấy về, sau này sẽ phải trả lại, đây là mấy cái đĩa tôi vừa lấy được, cho hai người thưởng thức một chút thế nào gọi là nhạc cổ điển.”

Hoắc Ly lật xem vỏ của đĩa hát, “Ở đây còn có chữ, [Gửi người yêu thương nhất], hóa ra là vật đính ước a.”

Đĩa nhạc bắt đầu quay, do cũng đã lâu nên âm luật lúc bắt đầu rất cổ quái, lại còn không ngừng vấp, nhưng rất nhanh Nghệ liền điều chỉnh được, trong gian phòng truyền đến tiếng nhạc giao hưởng du dương.

“Thật ầm ĩ, làm sao hay bằng đàn tranh cổ của chúng ta chứ?” Tiểu Bạch không nghe quen nhạc giao hưởng phương Tây, rất không kiên nhẫn vẫy vẫy tai.

“Nhưng mà chủ tịch nói cái này rất có giá trị sưu tầm a, nếu bán đi hẳn là có thể bán rất được giá.” Nghệ phản bác.

Niếp Hành Phong nghe xong rất muốn cười, không hổ là thức thần của Trương Huyền, bất luận cái gì có liên quan đến tiền đều sẽ không bỏ qua.

Bản nhạc vang lên một lúc sau đó lại không thấy âm thanh gì nữa, Hoắc Ly dời qua dời lại kim máy hát rồi hỏi Nghệ: “Cậu khẳng định cái này bán được giá lớn sao?”

“Cái này mi đi hỏi chủ tịch ý.” điểm quyết định, Nghệ rất không có trách nhiệm nói.

Ba con vật ghé vào hí hoáy một hồi, đĩa hát vẫn cứ truyền ra tiếng rẹt rẹt, nhưng không phải tiếng nhạc mà là tiếng xào xạc rất kì quái, nếu nghe kĩ thì dường như là tiếng mưa lớn xen trong đó còn có tiếng thì thào tự nói của một người phụ nữ.

“Anh nói anh yêu tôi, đều là lừa đảo… tôi sẽ không bỏ qua cho anh… lụi bại… tử vong… khụ khụ…”

Những tiếng ho khan dữ dội ẩn sau những câu nói, phía sau dường như còn không ít những câu nói gián đoạn nhưng đều bị tiếng mưa lớn át đi, ba con vật ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Hoắc Ly hỏi: “Đây là cái gì a?”

“Không biết được.” không được thưởng thức hết nhạc cổ điển, Tiểu Biên Bức thất vọng cắn móng tay.

Hoắc Ly lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết hai người đừng mong dựa vào cái này để kiếm tiền.”

Giọng nói kia có phải là do vị nữ chủ nhân trước của biệt thự lưu lại? Nghe đĩa nhạc chồng tặng nhưng lại không thấy cố nhân, tâm tình của người phụ nữ lúc đó hẳn là cực kì tuyệt vọng, phần oán khí đó vô hình trung đã làm tăng thêm sự ngoan lệ của hồn phách La Tú Châu, đáng tiếc đến cuối cùng đều tan biến hết.

Bên ngoài cửa sổ bầu trời quang đãng, Niếp Hành Phong cũng không muốn nghĩ nhiều về bóng đêm đã qua, ngay sau đó ánh mắt liền quay lại trên người Trương Huyền.

“Cậu đang bận gì thế?”

Từ sáng sớm, Trương Huyền đã thủ trước máy tính bận bịu, trực giác nói cho Niếp Hành Phong, cậu không phải đang làm việc, tiểu thần côn từ trước đến giờ tuyệt đối sẽ không ôm lòng nhiệt tình lớn đến vậy với công việc.

Bàn tay gõ máy tính của Trương Huyền hơi ngừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu không hề trả lời mà chỉ chớp chớp mắt rồi hỏi lại: “Chủ tịch, bây giờ tôi xấu xí thế này, anh sẽ không bỏ tôi chứ?”

Xấu xí?

Niếp Hành Phong suýt sặc ngụm cà phê vừa uống, tên này cả ngày rốt cuộc là đang nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì đây? Cậu xấu xí chỗ nào chứ? Huống hồ, cho dù là xấu xí, mình cũng sẽ không để ý, thứ mình để ý đến chưa bao giờ là khuôn mặt đó cả.

“Làm gì có vết gì?” anh bất đắc dĩ nói.

“Có a, mặc dù rất mờ nhưng nhìn kĩ thì vẫn thấy!”

Trương Huyền cường điệu xoa đi xoa lại khuôn mặt căn bản nhìn không thấy vết sẹo nào,  ít nhất là Niếp Hành Phong không nhìn thấy trên mặt cậu có vết gì.

“Tôi đã uống hết mấy bát nước bùa lớn sao vẫn còn lưu lại vết vậy? Không biết có phải đạo phù viết sai rồi không, sau này phải đi thỉnh giáo Nhan Khai mới được.”

Thảo nào mấy hôm nay Trương Huyền cứ khăng khăng đòi về biệt thự ngủ, tối qua cho dù bị anh cứng rắn giữ lại, tối đến vẫn là tắt đèn lên giường, anh còn cho rằng tiểu thần côn đang chơi trò tình cảm, không ngờ đến là cậu lo lắng vết thương của mình sẽ bị anh nhìn thấy.

Anh chưa bao giờ biết Trương Huyền cũng có thứ để ý như vậy, có lẽ cậu chỉ là muốn giữ lại khuôn mặt hoàn hảo cho mình nhìn, nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy cậu làm như vậy thực ra là hoàn toàn không cần thiết vì đối với anh mà nói, bất luận cái gì của Trương Huyền cũng đều đẹp nhất.

“Trương Huyền…”

“Chủ tịch, phiền anh kí một chữ, cảm ơn.” cắt đứt lời tâm tình Niếp Hành Phong đang định nói ra, Trương Huyền đem phần tài liệu vừa in ra đưa đến trước mặt anh, còn rất săn sóc đưa bút ra.

“Kí cái gì?”

Thấy sự giảo hoạt chớp động trong con ngươi màu lam của Trương Huyền, Niếp Hành Phong buồn cười hỏi, nhưng ánh mắt thì đã liếc qua tiêu đề in đậm ngay phía trên văn kiện, còn có chú thích của nội dung khế ước phía dưới, nụ cười trong nháy mắt liền bay mất.

[Khế ước tình nhân] người kí khế ước Niếp Hành Phong ( bên thứ nhất) với Trương Huyền ( bên thứ hai) hai bên sau khi đã thỏa thuận, đều đồng ý kí kết những điều cần chú ý dưới đây.

Điều thứ nhất năm phần trăm thu nhập của bên thứ nhất sẽ giao cho bên thứ hai. Bên thứ nhất khi thu được lợi nhuận bên ngoài thu nhập, phải đưa năm mươi phần trăn lợi nhuận đó cho bên thứ hai. Nếu bên thứ nhất bị phá sản, vỡ nợ hoặc những lúc khủng hoảng kinh tế phải báo cho bên thứ hai trước khi sự việc xảy ra.

Điều thứ hai bên thứ nhất phải phối hợp và cân đối với công việc của bên thứ hai, không được gây trở ngại hay hạn chế bất cứ hành động nào của bên thứ hai.

Điều thứ ba bên thứ nhất không được để xuất hiện bất kì vụ tai tiếng tình cảm nào ( chú thích một), nếu làm trái, bên thứ hai sẽ xem xét tùy thuộc vào tình tiết nặng nhẹ mà đưa ra bồi thường về mặt tinh thần, số tiền đến bù không vượt qua hai mươi phần trăm số năm thu nhập. Đồng thời bên thứ hai có quyền yêu cầu kết thúc quan hệ tình nhân, bên thứ nhất phải hợp tác với bên thứ hai, cũng phải chấp nhận chi trả năm mươi phần trăm số tài sản cố định đang sở hữu, cùng hai mươi phần trăm cổ phần của công ty làm tiền bồi thường.

(Chú thích một: những vụ tai tiếng tình cảm là chỉ những mối quan hệ đã được xác định rõ, hành vi mang tính giao dịch, những biểu hiện tinh thần rõ ràng vượt ra khỏi hành vi, công việc xã giao trong giới kinh doanh bình thường đều không được liệt vào trong.)

Điều thứ tư bên thứ nhất không được dùng bất cứ lời viện cớ nào để đòi chia tay với bên thứ hai, nếu muốn kết thúc mối quan hệ tình nhân của hai bên, bên thứ nhất phải chi trả năm mươi phần trăm số tài sản cố định đang sở hữu, cùng hai mươi phần trăm cổ phần của công ty làm tiền bồi thường.

Điều thứ năm bên thứ hai có quyền kết thúc mối quan hệ tình nhân với bên thứ nhất bất cứ lúc nào, không giới hạn thời gian địa điểm, bên thứ nhất không được đưa ra bất kì ý kiến phủ định nào.

Điều thứ sáu lúc xảy ra tranh cãi, bên thứ nhất phải kịp thời (chú thích hai) nói xin lỗi nhận sai (chú thích ba), không được mượn cớ đùn đẩy, nếu không phải phụ trách tổn thương tinh thần của bên thứ hai, bồi thường số tiền do bên thứ hai quyết định.

(Chú thích hai: kịp thời, ý nói ngay hôm đó, không được vượt qua mười hai giờ, nếu gặp phải thiên tai sự cố và những nhân tố bất khả kháng, bên thứ hai sẽ không truy cứu trách nhiệm của bên thứ nhất.)

(Chú thích ba: Điều lệ này không giới hạn bên sai là ai, bên thứ nhất đều phải xin lỗi vô điều kiện.)

Điều thứ bảy bản khế ước này nếu liên quan đến kiện tụng, hai bên đồng ý chọn tòa án XX là tòa sơ thẩm bên thua kiện phải phụ trách tất cả án phi lẫn phí mời luật sư.

Điều thứ tám bản khế ước được sao chép thành hai bản, hai bên mỗi bên cầm một bản làm bằng chứng, khế ước có hiệu lực từ ngày kí tên.

Đồ tàn nhẫn! Sau khi xem xong khế ước, đây là ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Niếp Hành Phong.

Anh ngẩng đầu lên nhìn tình nhân đang cười hì hì, rồi bình tĩnh hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy từ đầu đến đuôi đều là một mình tôi phải chi tiền vậy?”

“Vì anh có tiền a!” Trương Huyền trả lời như lẽ dĩ nhiên.

Niếp Hành Phong hơi chán nản: “Hai ngày nay cậu vẫn luôn bận rộn không phải vì cái này chứ?”

Há chỉ có hai ngày nay, từ lúc làm lành với chiêu tài miêu xong cậu đã bắt đầu suy nghĩ về bản khế ước này rồi. Không dám khai báo sự thực, Trương Huyền thăm dò sắc mặt, nhưng sắc mặt Niếp Hành Phong lại bình thường không vui không buồn, không thể nhìn ra được gì hết, chỉ đành hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Trương Huyền, tôi thích cậu!”

Không cần bất kì khế ước trói buộc nào, vì ba chữ kia chính là khế ước tốt nhất rồi.

Đôi con ngươi màu lam xinh đẹp lúc nghe thấy câu nói đó liền mạnh mẽ co rút lại, Trương Huyền nhanh chóng quét ánh mắt sang hướng khác, lẩm bẩm: “Tên trăng hoa kia cũng nói thích vợ của ông ta, Hứa Đức Khải cũng nói thích La Tú Châu, không phải cuối cùng đều lật lọng hết sao? Lời bày tỏ ngoài miệng làm gì có văn bản xác thực chứ.”

Anh không phải là mấy người đó, đối với anh mà nói, thích là chữ đầy trọng trách, một khi đã nói ra thì chính là bảo vệ người đó cả đời cả kiếp.

Niếp Hành Phong thấy cách làm của Trương Huyền rất buồn cười nhưng đồng thời cũng vì sự để tâm của cậu mà cảm động, nếu cậu đã thích vậy thì cứ tùy cậu đi.

Cầm lấy bút định kí tên, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm, những suy nghĩ vốn đang mơ hồ trong nháy mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, anh đứng bật dậy theo bản năng.

“Sao vậy?”

“Tôi có chuyện cần rời đi một chút.”

“Vậy anh kí tên trước…”

“Quay về rồi kí.”

Nói xong Niếp Hành Phong lập tức cầm bản khế ước chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui