Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Mặc dù hương hồ cực kì hoang dã nhưng bản tính của nó không xấu, Niếp Hành Phong không muốn  Trương Huyền làm khó nó vì vậy liền vội vàng nhặt hoa quả rơi đầy đất lên rồi chạy theo. Chỉ thấy Trương Huyền đã quay về nhà cũ, đang đi thẳng đến giếng nước ở giữa sân, mưa càng lúc càng to, bộ lông trắng xinh đẹp của tiểu hồ li bị mưa lạnh dội vào, nó sụt sịt cuộn tròn người lại.

Trương Huyền thổi sáo, cầm ngược đuôi Nho Chua giơ lên trên miệng giếng, cười hì hì nói: “Giờ muốn xin tha cũng đã muộn rồi.”

“Ta có chết cũng không xin tha, tùy ngươi muốn đánh muốn giết thế nào cũng được!” Tiểu hồ ly cương quyết nói.

“Có việc gì vậy?” Tây Môn Đình tắm xong, nghe thấy ầm ĩ liền chạy tới, lúc nhìn thấy tiểu hồ ly biết nói trong tay Trương Huyền, mặt hiện lên kinh ngạc.

“Bắt được một thứ không biết nghe lời, nói không chừng nó có liên quan đến vụ mất tích của em trai anh đấy.”

Nghe thấy có liên quan đến Tây Môn Đình, Tây Môn Tuyết vội vàng chạy tới gần, ánh mắt nhìn Nho Chua lộ ra oán hận, tiểu hồ ly cũng cảm nhận được nên sợ tới mức càng rúc vào trong.

“Có lẽ chỉ là cùng loài thôi, hồ ly nhỏ vậy không thể làm hại người.” Niếp Hành Phong chạy đến, sợ Tây Môn Tuyết sẽ làm hại Nho Chua nên vội vàng nói. Đối với anh mà nói, sự tồn tại của Nho Chua cũng giống như Hoắc Ly, anh không thể để mặc nó chịu khổ được. Nhưng nhìn thấy cổ tay vẫn còn đang chảy máu của Trương Huyền, nhưng lời muốn khuyên lại nuốt vào trong.

“Cứ để nó hương thụ một đêm mưa gió tươi đẹp đi.”

Trương Huyền nói xong liền buông tay ra, Nho Chua vẫn đang gào thét thì cả người tuyết trắng đã rơi xuống giếng cạn. Niếp Hành Phong chạy đến miệng giếng thò đầu nhìn xuống, trời đêm quá tối, giếng cạn lại khá sâu nên không thể nhìn rõ phía dưới, chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi lầm rầm của tiểu hồ ly không ngừng vang lên, dường như muốn vận động để nhảy lên nhưng lại bị dấu tay của Trương Huyền phong bế lại.

Làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn Trương Huyền thấy ngón tay cậu đang vẽ lên trên miệng giếng, một đường kim tuyến nhạt hiện ra trên miệng giếng theo sự di chuyển của ngón tay cậu, rất nhanh đã tạo thành một mạng lưới kết giới, khóa chặt miệng giếng lại.

“Thế này vẫn chưa đủ, chủ tịch cương khí của anh nặng, thực sự là thứ bổ sung tốt nhất.”

Trương Huyền khéo tay Niếp Hành Phong đến, ngậm ngón trỏ vào miệng, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy nhói lên một cái, ngón tay đã bị cắn rồi. Trương Huyền cầm ngón tay đang chảy máu của anh tới chính giữa kết giới vẽ nhanh mấy chữ, Niếp Hành Phong không hiểu đạo phù chỉ mơ hồ nhìn thấy có mấy chữ phong, thoái, sắc vân vân, sau khi đã vẽ xong Trương Huyền lại ngậm đầu ngón tay anh vào mồm, hút hết máu đang chảy ra.

Chiếc lưỡi mềm lại di động trên đầu ngón tay mình, kết hợp với ý cười trong con ngươi, mê hoặc kiều mị vô cùng, nếu giờ không phải đang phong bế yêu quái và bên cạnh còn đang có người, Niếp Hành Phong nhất định sẽ cho rằng Trương Huyền đang dụ dỗ mình.

Tây Môn Tuyết đích thực đã bị một màn kia làm chấn động, cũng may rất nhanh Trương Huyền đã ngừng động tác mờ ám lại, nói với hắn: “Trước cứ nhốt nó một đêm, xem mai nó có thành thực hơn không.”

Tây Môn Tuyết gật đầu, việc liên quan đến sống chết của em trai, đừng nói là đem nhốt yêu tinh một đêm, cho dù là giết nó hắn cũng sẽ không hề do dự. Trông thấy mờ ám giữa Niếp Hành Phong với Trương Huyền, hắn cũng chỉ nói một tiếng ngủ ngon rồi quay người vào phòng.

Trương Huyền cũng cười toe toét quay về phòng ngủ của mình, Niếp Hành Phong muốn tìm thuốc mỡ bôi lên cổ tay cậu nhưng lại bị cậu ngăn lại, “Yên tâm, vết thương nhỏ này sẽ không bị uốn ván đâu.”

Cậu lấy quần áo ngủ đi tắm, đợi đến lúc Niếp Hành Phong cũng tắm xong quay về, Trương Huyền đã quay lưng lại nằm ở một đầu giường, dường như là đã ngủ rồi. Niếp Hành Phong tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh Trương Huyền, nghe thấy mưa gió bên ngoài càng ngày càng mạnh, tiếng mưa đập vào cửa thủy tinh rất lớn, làm cho tâm anh cũng bắt đầu lo lắng, giống như có một vài chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo suy nghĩ trước đây của bọn họ, hướng vào nơi anh không hề hi vọng.

“Vừa rồi còn cho rằng anh sẽ ngăn cản.” trong bóng đêm, anh nghe thấy Trương Huyền nói khẽ.

“Tôi sẽ không ngăn cản cậu làm bất cứ việc gì.” mặc dù Trương Huyền tối nay có chút không giống nhưng Niếp Hành Phong biết Trương Huyền đã có cân nhắc của cậu, anh không muốn nói nhiều quấy rầy đến cậu, hơn nữa Trương Huyền cũng bị cắn đến như vậy, khiến anh rất đau lòng, so ra thì tạo pháp của Trương Huyền với Nho Chua vẫn không là gì cả.

“Thực sự là một người chả có nguyên tắc gì.”

“Cậu chính là nguyên tắc của tôi.”

Niếp Hành Phong nói xong liền nghe thấy tiếng cười của Trương Huyền, sau đó cậu liền quay người dựa lại gần, đầu dán lên ngực anh, vươn tay ôm lấy eo anh, còn gác cả chân lên, động tác thân thiết mang theo mấy phần nịnh nọt này thực sự khiến anh thụ sủng nhược kinh. Trừ lúc làm tình ra, Trương Huyền rất ít khi làm những động tác thân mật như vậy, trong nháy mắt đấy, anh hầu như còn cho rằng đây là lời mời gọi gián tiếp của cậu.

“Tôi quyết định rồi, sau khi quay về nhất định sẽ mua một con chiêu tài miêu về ôm.”

Nghe thấy tiếng lầm bầm mơ hồ của Trương Huyền, Niếp Hành Phong bật cười, không nói gì nữa mà chỉ vỗ vỗ vai cậu, mặc cậu coi anh là gấu ôm.

Loại cảm giác này thực ra cũng không tệ.

Đang ngủ say bỗng một trận âm thanh đinh tai nhức óc làm Niếp Hành Phong giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trước mắt lóe lên tia sánh chói, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đùng, tiếng sấm rất gần, khiến anh có cảm giác giống như là đánh ngay trước mặt mình, theo bản năng anh muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy trước ngực có cái gì đang đè lên, lúc này mới phát hiện Trương Huyền đang nằm trong lòng mình ngủ say.

Mưa càng ngày càng lớn, nhưng điều khiến người ta sợ là những tiếng sấm sét liên miên bất tận, một cái lại một cái, không ngừng vang lên, tiếng sấm ầm ầm mang theo khí thế chấn động thiên địa, giống như là muốn phá vỡ cả bầu trời, khiến người ta không thể ngăn chặn sự hoảng sợ mà phần chấn động ấy mang đến. Nhớ tới tiểu hồ ly ở trong giếng cạn, Niếp Hành Phong rất lo lắng nhưng anh biết giờ không phải là thời gian tốt để đi xem xét, những tiếng ầm ầm chấn động lòng người dường như là đang cảnh báo với tất cả mọi người, không được xúc phạm đến Thiên Lôi, nếu không kết cục sẽ rất thảm.

Cảm thấy được sự bất an của Niếp Hành Phong, Trương Huyền động người, đổi một tư thế ngủ khác, lẩm bẩm nói: “Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tiếng nói thầm nhẹ giống như là có lực trấn an thần kì, Niếp Hành Phong lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cũng không để ý đến những tiếng sấm kinh người ở bên ngoài nữa, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sáng sớm Niếp Hành Phong tỉnh lại, mưa giông sớm đã tạnh, ánh nắng ban mai hắt vào từ cửa sổ, thể hiện hôm nay sẽ là một ngày nắng ráo. Trương Huyền vẫn đang dựa vào đầu vai anh ngủ say, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo vẻ giảo hoạt quen thuộc.

Nắng sớm ấm áp khiến Niếp Hành Phong thực sự muốn ra ngoài xem, nhẹ nhàng hôn lên môi Trương Huyền, thấy cậu không có phản ứng gì liền ôm lấy eo cậu, tăng lực ở trên môi cậu, chầm chậm hôn.

Trương Huyền mở mắt, con ngươi trong sánh mang theo ánh sáng ngọc bích chói mắt ngơ ngác nhìn anh, con ngươi đẹp như vậy, trong veo đến mức khiến Niếp Hành Phong giật mình, tay ôm ở eo cậu không tự giác buông ra, bình tĩnh nhìn lại.

“Anh, sao anh lại muốn hôn em?”

Trương Huyền sờ sờ môi của mình, kì quái nhìn Niếp Hành Phong, một lúc sau, tiếng nói mang theo giọng mũi vốn có ở trẻ con vang lên, tiếng nói mềm mại, nghe cực kì đáng yêu, nhưng đối với Niếp Hành Phong mà nói lại là cảm giác không thể quỷ dị hơn. Vội vàng lùi về sau, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Huyền, âm thanh không phải là của Trương Huyền nhưng cũng không hề xa lạ, tiểu quỷ kia cũng có giọng nói như vậy, Niếp Hành Phong ngẩn ra, dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Tiểu Mãn?” Anh gọi không chắc chắn lắm.

“Vâng vâng!” mặt mày Tiểu Mãn cong lên, vui vẻ dùng lực gật đầu, “Anh không phải sợ, mặc dù em là quỷ nhưng sẽ không hại người đâu, từ trước đến giờ em chưa có hại ai bao giờ hết.”

Không phải là vấn đề này, Niếp Hành Phong bóp trán, phát hiện phiền phức cũ chưa giải quyết xong mà phiền phức mới đã lại tìm tới rồi.

“Sao em lại ở trong thân thể của Trương Huyền?”

Tiểu Mãn nhìn anh, nghiêng đầu, nhíu mi lại, “Em không hiểu.”

“Xin em, đừng làm mấy động tác dễ thương như vậy nữa.”

Niếp Hành Phong thấp giọng rên rỉ, động tác của trẻ con nhưng lại từ thân thể của Trương Huyền làm ra, lại có thể có mị hoặc không ngờ, anh càng tăng lực bóp trán, có loại cảm giác, đây không chỉ là phiền phức mà là một phiền phức lớn.

Kéo Tiểu Mãn xuống giường rồi đi đến trước gương để nó tự nhìn, quả nhiên sau khi ngớ ra mười mấy giây Tiểu Mãn liền nhảy lên, hét lớn: “Đây không phải em, là anh thiên sư kia mà, sao em lại ở trong thân thể anh ấy thế này?”

Nó kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong cười khổ, đây cũng là điều anh rất muốn biết, tối qua sau khi anh vào từ đường đã không thấy Tiểu Mãn rồi, còn cho rằng nó đã trốn mất, không ngờ nó lại ở trong thân thể của Trương Huyền, vậy Trương Huyền đâu rồi? Sẽ không phải lại li hồn nữa chứ?

Tiểu Mãn vẫn không ngừng lượn vòng tại chỗ hét lớn, đột nhiên ôm lấy đầu rồi ngửa mặt ngã xuống, chợt nghe thấy trong đầu có tiếng mắng chửi: “Mới sáng sớm ầm ĩ cái gì? Không biết ta đang ngủ à!?”

“Anh thiên sư?” phảng phất nhìn thấy sắc mặt rất không kiên nhẫn của Trương Huyền, Tiểu Mãn cẩn thận gọi.

“Tiểu quỷ mà cũng lễ phép ghê.” Trương Huyền vừa lòng gật đầu, “Thấy phần lễ phép của ngươi, thân thể tạm thời cho ngươi mượn mấy ngày đấy.”

“Cho em ở sao?” Tiểu Mãn kinh ngạc hét lên.

“Sao? Ngươi không thích à?”

“Không phải không phải, em còn cho là anh sẽ đuổi em đi cơ.” Thân thể phàm nhân bị quỷ chiếm mất, âm khí sẽ tạo nên tổn hại rất lớn với vật kí chủ, Tiểu Mãn nghĩ Trương Huyền là thiên sư nhất định phải rất hiểu điểm này.

“Ngươi cho rằng ta không muốn đuổi ngươi đi sao?” Trương Huyền trừng nó: “Đáng tiếc pháp thuật hơi có vấn đề nên ta vẫn chưa biết đuổi ngươi đi như thế nào,thôi đành tạm vậy đã, giờ ta còn muốn ngủ, không có chuyện gì thì đừng tìm ta, mà có chuyện lại càng đừng tìm, cứ vậy đi.”

“Nhưng mà anh kia rất lo cho anh…”

Không thấy trả lời, linh thể của Trương Huyền không biết đã trốn đâu nghỉ ngơi rồi, cơ thể bị lay mạnh, Tiểu Mãn nghe thấy có tiếng người gọi bên tai, “Trương Huyền! Trương Huyền!”

Thấy thân thể Trương Huyền đột nhiên ngã xuống, Niếp Hành Phong vội vàng đỡ lấy, không hỏi vừa kinh sợ vừa gấp khi nhìn bộ dạng ngây ngốc của cậu nhưng lại không thể làm gì khác ngoài gọi to tên cậu lên. Một lúc lâu sau mới thấy có dấu hiệu tỉnh lại nhưng Niếp Hành Phong vẫn rất thất vọng phát hiện ra đó không phải là Trương Huyền mà là tiểu quỷ tên Tiểu Mãn.

“Xin lỗi, anh Niếp.” Tiểu Mãn kéo tay áo của anh, nói: “Anh ý nói mệt quá, muốn ngủ một giấc, thân thể tạm thời để cho em mượn, nhưng em không được làm ầm ĩ.”

Nghe Tiểu Mãn kể xong chuyện nhập vào thân thể, mắt Niếp Hành Phong tối đen lại, trên đời này lại có một thần côn ngu ngốc như thế, đuổi quỷ lại để quỷ nhập vào cơ thể mình, kết quả là đuổi không được; mà đuổi không được đã đành lại còn bỏ mặc buông xuôi, thực sự không biết tên đó đang nghĩ gì nữa, nếu lần này không phải là Tiểu Mãn mà là ác quỷ thì anh phải làm sao giờ?

Giờ nghĩ lại động tác ôm anh ngủ tối qua của Trương Huyền nói không chừng là bản năng của Tiểu Mãn, may mà anh còn cho rằng là do Trương Huyền đổi tính, Niếp Hành Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi, quát: “Trương Huyền!”

Tên thích tùy hứng làm bậy này, trong thời điểm quan trọng này, cậu ta lại có thể để cho tiểu quỷ mượn thân thể, bản thân thì trốn đi ngủ lười, không mắng thì thực sự là không thể chịu nổi.

Tiểu Mãn cứ tưởng rằng Niếp Hành Phong đang mắng nó, vì vậy sợ tới mức lui ngay vào một góc, dùng lực lắc đầu, “Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi.”

Vẻ mặt đáng thương, cộng thêm đôi con ngươi màu lam chớp chớp, nước mắt trào lên chỉ trực chảy ra, bộ dạng này xuất hiện trên mặt Trương Huyền thực sự là quái dị không nói lên lời, vẻ mặt Trương Huyền lúc nào cũng tùy tiện hời hợt, mang vẻ thoải mái mà anh rất thích, bởi vậy bộ dạng bây giờ khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng, phẫn nộ cũng lập tức biến mất hoàn toàn.

Thích lười biếng thì cứ để cho cậu ta lười biếng đi, chỉ cần không có việc gì là được rồi. Anh tiến lên xoa xoa đầu Tiểu Mãn, “Đừng sợ, anh không mắng em đâu, anh chỉ mắng cái tên thích lười biếng thôi.”

“Anh ý để em mượn cơ thể này, là người tốt nha.”

Là người tốt, chính là hơi tùy hứng một chút. Niếp Hành Phong nhìn vẻ mặt mang theo nét trẻ con của Tiểu Mãn, đang đau đầu không biết nên ở cùng với nó như thế nào thì bỗng dưng nhìn thấy nó sững lại, sau đó nhìn chằm chằm mình, vội vàng hỏi: “Tối qua, tối qua Nho Chua sao rồi ạ? Anh kia có làm khó bạn ấy không anh?”

“Ở trong giếng.” Bị hỏi tới, tâm tình mới sáng sớm đã hỗn loạn do Trương Huyền của Niếp Hành Phong dần dần hồi phục lại, nhớ tới tiểu hương hồ xui xẻo còn đang bị nhốt bên trong giếng.

Tiểu Mãn lập tức chạy đi, Niếp Hành Phong cũng chạy theo, vừa vào đến sân liền bị một màn trước mặt làm trấn động. Khung trúc xung quanh giếng đều vỡ tan, cành trúc văng lung tung ở một góc, những chỗ đứt gãy hình như còn có những vết cháy xém màu đen, giống như vết tích sau khi bị đốt xong; tảng đá trơn bóng bên dưới giếng nước cũng bị nứt ra, tạo thành những vết nứt chằng chịt như tơ nhện; miệng giếng lại càng thê thảm hơn gấp bội, giếng bằng đá giống như bị một trọng lực rất lớn đánh tới, vỡ thành trăm mảnh, đá vỡ vụn đắp thành đống ở miệng giếng.

Nhớ đến trận sấm chớp long trời lở đất tối qua, Niếp Hành Phong chợt hiểu ra, tối qua là đại kiếp nạn của Nho Chua, nó vốn không thể trốn thoát nhưng lại được Trương Huyền đánh bậy đánh bạ, phong ấn nó ở trong giếng, vậy mà lại may mắn trốn được kiếp nạn thiên lôi, nhìn cảnh tượng thê thảm này, nếu Nho Chua ở bên ngoài, nhất định sớm đã bị đánh cho hồn phi phách tán.

“Nho Chua, Nho Chua.”

Tiểu Mãn chạy xung quanh miệng giếng, rồi thò tay vào xem xét nhưng lập tức bị phù ấn kim quang đánh văng ra, mặt mũi hơi nhăn lại quay ra nhìn Niếp Hành Phong, bộ dáng muốn khóc đến nơi, “Anh ơi, làm sao giờ? Nho Chua có phải đã chết rồi không?”

Trong đầu bị đánh một phát, Trương Huyền mắng: “Ta đang ngủ, không được nháo! Phong ấn của ta cộng thêm cương khí của chủ tịch, thiên lôi sao có thể đánh vào đươc? Coi như con tiểu hồ ly ấy mạng lớn, cứ để chủ tịch gỡ bỏ phù chú ra là được rồi.”

Bị đánh, Tiểu Mãn không dám to tiếng nữa mà chỉ quay sang nói nhẹ với Niếp Hành Phong: “Anh thiên sư nói để anh giúp.”

Niếp Hành Phong bước lên trước, vươn tay ra, vừa chạm vào đạo phù lập tức hóa thành tro bụi rồi tiêu tán, theo đó một tiếng hét sắc nhọn vang lên từ đáy giếng, bóng hình màu trắng nhoáng qua, Nho Chua đã nhảy ra khỏi giếng. Có thể là do sợ hãi quá độ nên nó cứ vẫy đuôi chạy vòng vòng xung quanh sân, Niếp Hành Phong chỉ thấy trước mặt một mảng bạch quang, cho đến một lúc sau tiểu hồ ly mới bắt đầu ngừng lại.

“Nho Chua, cậu không bị thương chứ? A!”

Tiểu Mãn chạy đuổi theo Nho Chua, mãi mới đợi được đến lúc nó ngừng lại, vội vàng chạy tới hỏi thăm, ai ngờ cổ tay liền nhói lên một cái, chỗ bị cắn tối qua lại tiếp tục lưu lại thêm một dấu mới, mồm tiểu hồ li ngoan hận cắn nó, đau đến mức nước mắt nó lập tức chảy ra.

Thấy vết thương trên cổ tay Trương Huyền lại tiếp tục nứt ra, Niếp Hành Phong vội vàng nắm lấy cổ Nho Chua rồi kéo nó ra, cũng may ấn tượng của nó với Niếp Hành Phong cũng khá tốt nên không có phản kháng, ngoan ngoãn nhả ra, nhưng lại mắng Tiểu Mãn: “Tên chết tiệt, dám giam ta ở trong giếng, hại ta suýt chút nữa bị sét đánh chết, ông nội ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

“Nhưng mà, Nho Chua, tớ là Tiểu Mãn mà, chẳng biết tại sao tớ lại chạy vào trong người anh này.” Tiểu Mãn nhịn đau, còn cực lực trấn an Nho Chua, bằng không nếu náo loạn làm Trương Huyền tỉnh thì chắc chắn sẽ gay to.

Tiểu hồ ly được Niếp Hành Phong đặt xuống, tức giận chạy quanh sân mấy vòng mới dần dần bình tĩnh lại, nghe thấy Tiểu Mãn nói, nó tiến lại gần, ngây ngốc nhìn Tiểu Mãn, một lúc sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hồ ly mới hiện lên nụ cười.

“Là cậu, Tiểu Mãn, tốt quá đi, cậu biến thành người rồi, từ nay về sau có thể đi chơi bất cứ đâu, tớ mang cậu đến nhà tớ chơi nữa nhé?”

“Không thể, đây là cơ thể của anh kia.”

“Mặc kệ hắn, cứ coi như hắn đã chết rồi.” thấy sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt, tiểu hồ ly lập tức sửa lời: “Chỉ là tạm thời mượn dùng thôi, sau này sẽ trả cho anh ta mà.”

Nghe thấy có thể ra ngoài, Tiểu Mãn cũng rất vui, mặt mày đều cong hết lên, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Mặc dù là khuôn mặt của Trương Huyền nhưng lại không hề có chút miễn cưỡng nào, trái lại còn đáng yêu đến mức khiến người khác muốn điên cuồng chiều chuộng.

Đáng tiếc không biết Trương Huyền có đang ngủ thật hay không, Tiểu Mãn trầm ngâm một lúc lâu cũng không thấy anh ấy nói gì, Nho Chua thì vội vã chắp tay sau lưng đi vòng xung quanh hai người, căn bản không hề có bộ dạng vừa mới trải qua thiên kiếp.

“Ai có thể cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” một giọng nói bình tĩnh truyền tới, Tây Môn Tuyết từ từ đi vào trong sân.

Thực ra Tây Môn Tuyết sớm đã tỉnh lại, chỉ vì cũng không phải chuyện của mình nên hắn không muốn xen vào, nhưng chuyện càng ngày càng kì quái,sau khi nhìn thấy Trương Huyền bộ dạng trẻ con với hồ ly biết nói xong hắn cảm thấy phải xuất hiện để tìm hiểu tình hình.

“Chuyện đúng như anh đang nhìn thấy.”

Trong lúc ăn sáng, Niếp Hành Phong nói qua sự việc, thực sự là thuật lại vô cùng đơn giản vì chính anh cũng không quá hiểu được vụ việc này, mà cũng không thể nói chuyện được với Trương Huyền, nhìn Tiểu Mãn đang chơi đùa với tiểu hồ ly trước bàn, anh vừa bất lực vừa có chút buồn cười.

“Trước giờ hai em vẫn ở trong này hả?” anh hỏi Tiểu Mãn.

“Em vốn ở chỗ kho xưởng, Nho Chua ở trên núi, sau khi bọn em quen nhau, Nho Chua sợ em cô đơn nên mỗi ngày đều đến thăm em, còn bảo em chuyển qua đây, vì chỗ này rất rộng, có thể làm nhà của hai bọn em.”

Hình như đây là đất của nhà họ Niếp thì phải?

Từ miêu tả của đứa trẻ có thể đoán nó chết trong vụ hỏa hoạn hơn bốn mươi năm trước ở xưởng pháo hoa. Vì không thể đi luân hồi nên trở thành địa phọc linh, chỉ có thể loanh quanh ở nhà kho, từ đường Niếp gia với mấy chỗ cố định khác. Nho Chua là hương hồ có năm trăm năm đạo hạnh, hai đứa ở trong này với nhau rất vui vẻ, lần này Niếp Hành Phong với Trương Huyền đột nhiên về thăm quê còn mang theo rất nhiều đồ lễ nên Nho Chua nhịn không được đi trộm một ít nhưng nó đơn thuần chỉ là tham ăn, không có ác ý gì, sau bị Trương Huyền mắng nên mới muốn chỉnh cậu cho hả giận, không ngờ lại bị kết giới của Trương Huyền chế trụ, còn bị phong ấn ở trong giếng, cũng may nhờ đánh bậy đánh bạ mà nó tránh thoát được thiên kiếp.

“Em không biết sẽ có thiên kiếp à?” Niếp Hành Phong hỏi.

“Ông nội có nói nhưng em vẫn muốn ở với Tiểu Mãn nên nhân lúc mọi người bế quan trộm chạy ra đây, Tiểu Mãn chỉ có mỗi mình em là bạn, em không thể để mất cậu ấy được.” Nho Chua vừa ăn nho Niếp Hành Phong đưa vừa nói: “Nhưng, em sẽ không cảm ơn thần côn kia đâu, đó là do mệnh em lớn chứ không thèm nhờ anh ta cứu em!”

“Nho Chua, cậu không được nói thế, nếu không có phong ấn của anh ấy cậu đã chết rồi.”

Tiểu hồ ly bĩu môi không tin.

“Thế hai em có lấy lá xương bồ của Trương Huyền không?”

Hai đứa nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, Niếp Hành Phong vốn cũng không tin lá xương bồ là do bọn chúng lấy, xem ra suy đoán lúc đầu của mình là không sai, tất cả mọi việc đều có liên quan tới A Khải.

“Có thể đưa bọn anh vào trong núi tìm người được không?” nghe tới cuối cùng, Tây Môn Tuyết vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi.

Nho Chua sững lại, trong mắt Tây Môn Tuyết hiện lên lãnh quang, “Em không chịu?”

“Không phải đâu, vì thiên kiếp tới gần nên tinh quái trong núi đều bế quan ẩn núp, rất nhiều chỗ còn lập ra kết giới, đạo hạnh của em còn nông nên chưa chắc đã vào được.”

Khó trách hôm qua bọn họ lên núi tìm người đều không nhìn thấy tinh quái nào, hóa ra là đi trốn thiên kiếp, như vậy quỷ quái bắt cóc Tây Môn Đình có phải cũng sợ kiếp số này không? Niếp Hành Phong hỏi: “Sao các em biết thiên kiếp sắp đến?”

“Tinh quái trong Li Sơn đều biết mà, đây là thánh địa để tu tâm dưỡng tính, tu luyện nhanh gấp hai lần nhưng cũng khiến cho trời đất ghét bỏ, mấy trăm năm lại hạ xuống một lần thiên kiếp, mỗi khi thiên kiếp đến, bọn em đều trốn hết đi, nghe nói trong núi có thần linh phù hộ nên chỉ cần bế quan là có thể trốn qua.”

Tây Môn Tuyết hỏi: “Thiên kiếp giáng xuống có phải do bọn chúng làm càn hại người không?”

“Bọn em không có hại người, đó chẳng khác nào tự hủy đi đạo hạnh, mấy người mất tích ở Li Sơn đều không phải do bọn em bắt…” phát hiện bản thân lỡ mồm, Nho Chua lập tức giơ móng bịt miệng lại.

“Vậy là do ai làm?”

“Không thể nói, ông nội không cho…”

“Nói!”

Sát khí quá lớn khiến Nho Chua sợ tới mức lập tức bổ nhào vào lòng Tiểu Mãn, Niếp Hành Phong vội vàng ngăn Tây Môn Tuyết lại, nhẹ giọng nói: “Bạn của anh mất tích, bọn anh rất muốn tìm được anh ấy, giờ chỉ có em mới giúp được bọn anh thôi, nếu giờ Tiểu Mãn cũng mất tích em hẳn là cũng rất muốn cứu bạn ý chứ?”

Tiểu hồ ly gật đầu, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: “Thực ra em cũng không rõ lắm, chỉ nghe ông nội cảnh cáo, ở Li Sơn không bao giờ được đối đầu với quỷ hồ, nó đã giết rất nhiều người nhưng không bao giờ bị ứng kiếp, ông nội nói nó đã thoát ra khỏi tam giới nên không thể đụng đến nó.”

“Vì sao nó muốn giết người?”

“Em không biết, em chưa thấy nó bao giờ.”

Niếp Hành Phong cùng Tây Môn Tuyết nhìn nhau, đều cảm thấy vụ mất tích của Tây Môn Đình có liên quan đến quỷ hồ, nhưng nếu ngay cả tinh quái trong núi cũng sợ nó vậy thì chỉ bằng hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của nó, có một tên miễn cưỡng có thể ra tay thì lại đang tùy hứng chạy đi ngủ, không biết bao giờ mới tỉnh dậy.

Có tiếng bước chân từ ngoài truyền vào, ngay sau đó là giọng A Khải gọi: “Cậu Niếp, các cậu đã dậy chưa?”

Có người ngoài tới, Nho Chua lập tức ẩn thân, ngay sau đó A Khải bước vào nói: “Bọn tôi định vào núi tìm người, các cậu có muốn đi cùng không? Tối qua mưa lớn quá, trong núi có thể bị sạt lở nếu đi một mình thì rất nguy hiểm.”

Niếp Hành Phong cầu còn không được, lập tức gật đầu, A Khải nói muốn đi gọi thêm người nên sau khi bàn bạc thời gian xuất phát xong liền rời đi trước.

Hi vọng hôm nay có manh mối.

Niếp Hành Phong đi qua nhà thờ tổ thắp hương rồi thu thập hành lý xuất phát cùng Tây Môn Tuyết, Tiểu Mãn cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi chỗ trói buộc mấy chục năm nên cực kì vui vẻ, nó là người đầu tiên tung tăng xuất phát, nhưng bộ dạng đó lại xuất hiện trên thân thể của Trương Huyền thực sự là ngô không ra ngô khoai không ra khoai.

Lúc lên núi, Niếp Hành Phong nhìn thấy mắt Tây Môn Tuyết hơi đỏ, rõ ràng là tối qua không ngủ được liền an ủi: “Yên tâm, Tây Môn Đình nhất định không có chuyện gì đâu.”

Ánh mắt Tây Môn Tuyết u ám, cài cẩn thận súng, lạnh lùng nói: “Nếu A Đình có chuyện gì, cho dù nó là quỷ hay là hồ tôi cũng tuyệt đối không tha!”

Kết quả tìm người cũng không mấy khả quan, một đoàn người tìm kiếm trong núi tới chiều cũng không thấy tăm hơi vị đạo sĩ mất tích đâu chứ đừng nói là Tây Môn Đình. Niếp Hành Phong cố ý bảo A Khải đưa bọn họ đến con đường mòn đã từng đi qua nhưng lại phát hiện đường đã bị đứt đoạn, con đường vốn nối liến giờ lại rẽ ngoặt đâm xuống vực, xem ra mưa lớn đã làm sạt lở mất con đường, cây xương bồ mọc ở hai bên đường cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại dấu vết cháy xém không biết là do sét đánh hay là do người đốt.

Nho Chua nhỏ giọng nói với bọn họ: “Vị đạo sĩ đó e là lành ít dữ nhiều rồi.”

“Sao em lại nói vậy?”

“Li Sơn không chỉ nhiều linh khí mà còn có rất nhiều bảo thạch thiên nhiên, nếu có người tham lam muốn tìm bảo thạch, nhất định sẽ một đi không trở lại, quỷ hồ sẽ không để ai mang bất cứ cái gì thuộc về Li Sơn đi.”

Hóa ra quỷ hồ chính là sơn thần, Niếp Hành Phong hỏi: “Bảo thạch chính là giống mấy viên mã não em tặng anh hôm trước sao?”

“Đó là em vô tình nhặt được thôi, nghe nói trong núi còn rất rất nhiều nhưng đó là địa giới của quỷ hồ, em không vào được.”

Quả nhiên bọn họ vẫn chỉ luôn loanh quanh bên ngoài chân núi, nếu Tây Môn Đình bị bắt vào trong núi như vậy bọn họ có tìm thế nào cũng không thể tìm ra, trong lúc này, chỉ có người có đạo pháp tinh thông mới có thể tìm ra cách đi vào kết giới, nhưng…

Niếp Hành Phong nhìn Tiểu Mãn, “Trương Huyền vẫn đang ngủ à?”

“Vâng.” Tiểu Mãn gật đầu đầy có lỗi: “Em vẫn luôn muốn gọi anh ý dậy nhưng anh ý không thèm để ý đến em.”

Xem ra thiên sư đại nhân thân yêu tạm thời không thể trông cậy gì được rồi, như vậy còn có ai có thể giúp bọn họ? Niếp Hành Phong cười tự giễu, Hoắc Ly? Tiểu Bạch? Hay là Nhan Khai? Đáng tiếc cho dù là ai cũng đều cách bọn họ quá xa.

“Không xa nữa đâu, theo lý thuyết mà nói chúng ta sắp đến nơi rồi.” Dũng mãnh bước trên con đường đầy cỏ dại, Hoắc Ly nói.

Chân đi giày thể thao, mặc quần áo thoải mái, sau lưng đeo một cái ba lô leo núi lớn, tiểu hồ ly mang theo bộ dạng đi cắm trại, nhưng những người còn lại đều không nghĩ như vậy.

“Quái lại, đây hình như không phải là đường đi đến thôn thập lí.” Tiểu Bạch dựa trên ba lô của Hoắc Ly, quan sát đường núi xung quanh, nghi hoặc nói. Mảnh rừng này khiến nó cảm thấy rất thân thuộc nhưng rốt cuộc đây là đâu thì nó nhất thời không nhớ nổi.

“Nhìn bản đồ thì hẳn là không sai, nếu không phải xe hỏng thì chúng ta đã sớm đến nơi rồi.” Hoắc Ly cầm bản đồ với la bàn so sánh.

Tiểu Bạch giơ móng lên vỗ đầu, nói thật là dễ nghe, xe hỏng hả? Căn bản là đụng xe vào vách núi đấy. Cũng may bên trong không có người thường nếu không giờ bọn chúng không phải ở trong núi mà là ở bệnh viện rồi.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi, nhưng hai người cũng biết lái xe không phải là sở trường của tôi mà.” Nghệ lượn vòng ở phía trên, nhún vai tự biện minh.

Không sai, xe do nó lái, đương nhiên là dùng hình dạng con người để lái, đáng tiếc nó không nắm vững chân ga chân phanh nên chiếc xe nhỏ liền đâm đầu xuống khe núi, sau đó liền tới một nơi trước không thấy thôn sau không thấy điếm (1), tất cả đành phải đi bộ vào núi, cũng may Hoắc Ly có mang theo bản đồ nên không đến nỗi bị lạc mất phương hướng.

(1) Trước không thấy thôn sau không thấy điếm: điếm = khách điếm -> vắng vẻ không một bóng người.

Có thể lái xe đi vào núi đã là rất giỏi rồi, vì vậy Nghệ tha thứ cho lỗi lầm nho nhỏ kia của mình, mặc dù nó không biết chủ xe Trương Huyền có tha thứ cho mình hay không.

“Anh Nhã Diệp, anh thực sự có thể đi cùng bọn em chứ, có sao không vậy?”

Hoắc Ly lo lắng nhìn sang người đi bên cạnh, anh ta chính là người ngã bên ngoài cửa biệt thự, sau khi tỉnh lại liền cố chấp muốn tìm Trương Huyền và Niếp Hành Phong bởi vậy Tiểu Bạch mới quyết định mang anh ta vào núi. Lúc xe xuất phát anh ta còn trong bộ dạng hấp hối sắp chết vậy mà giờ đã có thể đi bộ cùng với bọn nó. Trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt ra thì hoàn toàn nhìn không ra đây là người mới mấy hôm trước vẫn còn đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

“Tôi không sao.” Nhã Diệp nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn sáu lần nữa.”

“Sáu lần gì cơ?” nghe không hiểu được, Hoắc Ly gãi gãi đầu, kì quái hỏi.

Không giải thích thêm, Nhã Diệp trầm mặc nhìn về dãy núi phía xa. Rừng cây bị bao phủ trong một làn khói đen mơ hồ, che khuất đi vẻ thanh tú vốn có, ở với du hồn dã quỷ mấy chục năm, anh rất hiểu đó là cái gì, mày cau lại, Li Sơn nổi danh là kì sơn linh tụ đã lâu, đáng tiếc giờ lại bị âm hồn chiếm giữ.

Đầu vẫn hơi âm ẩm đau do di chứng sau khi bị thương, ngày hôm đó…anh lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi cảnh tượng tinh phong huyết vũ đó, con ngươi u tối thâm trầm như biển tràn đầy thê lương.

“Càng đi càng kì quái, hình như chúng ta đi qua chỗ này rồi.” Nghệ bay lên trước rồi quay lại, đến trước mặt Hoắc Ly hỏi: “Có phải la bàn có vấn đề rồi không?”

“Quỷ đả tường?” đây là dị năng duy nhất Hoắc Ly đáng thương có thể nghĩ tới, nó khịt khịt mũi, hình như có khí tức của đồng loại nhưng đáng tiếc bảo nó tìm xem đối phương đang ở đâu thì hoàn toàn không thể.

“Tại sao…” một lúc lâu sau, Tiểu Bạch mới chậm rãi nói.

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao chỗ này lại thân thuộc như vậy chứ?”

“Hả?” giọng điệu nghi hoặc chậm rãi, không hề giống với Tiểu Bạch bình thường, Hoắc Ly quay đầu nhìn nó, nhưng chỉ nhìn thấy nó đang ghé vào vai mình, đôi mắt mèo vẫn hướng về phía trước, đồng tử dường như co về thành một đường, ánh mắt tối tăm không thể nhìn thấu, bên trong thấm đẫm hoang mang thê lương không nói lên lời, thực sự khiến Hoắc Ly có chút sợ hãi.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?” nó không xác định gọi.

Con mèo nhỏ không hề trả lời nó mà chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía trước, khung cảnh càng ngày càng quen thuộc khiến nó vô cùng sửng sốt, một núi một suối một cánh rừng, đều rất bình thường nhưng gộp lại với nhau lại cảm thấy hoàn toàn bất đồng, giống như rất nhiều năm về trước, ở một nơi nào đó cũng là cảnh tượng như thế này.

Thực ra, cảnh sắc đối với người luân hồi qua nghìn vạn năm như nó đã cực kì mơ hồ rồi nhưng trong lòng vẫn có một loại trực giác nó đã từng đi qua nơi này.

“Mau nhìn xem, tảng đá lớn chưa kìa.” Nghệ chỉ vào tảng đá trước vực nói.

Hòn đá màu xanh tối, ngoại trừ vô cùng lớn ra thì dường như không có gì đặc biệt cả, nhưng là những người tu đạo bọn nó đều có thể cảm thấy linh khí nhàn nhạt trên tảng đá đấy.

Mắt Tiểu Bạch trong nháy mắt co rút lại, dường như đã nhớ ra điều gì đó, khung cảnh hỗn loạn điên cuồng trong nháy mắt hiện lên trong đầu. Sai một chút nhưng một khi đã tạo ra thì cả trăm ngàn kiếp luân hồi cũng không thể trả hết được, lẽ nào, việc nó đến đây là kết quả đã định trước trong chốn u mê sao? Như vậy, có phải nó sẽ có thể bồi hoàn tất cả, cho dù là bằng cách nào đi chăng nữa?

“A, trong nước hình như có thứ gì đó.” Dòng nước từ khe nước chảy ra đem theo một vật gì đó, Hoắc Ly kêu lên.

Nghệ bay qua phát hiện ra vật thể đó là người, không, chính xác mà nói là xác chết đã thối rữa đến mức không thể nhận ra hình dạng gì nữa. Nhã Diệp tiến tới vớt cỗ thi thể lên, đặt trên mặt đất, cầm lấy  đầu vai y rồi lật lên, mặt mũi người này đã hoàn toàn biến dạng, giống như bị dã thú hung ác cắn xé, vết thương sâu tới tận xương, cơ thể cũng giống như vậy, người bị bẻ thành hình dạng cổ quái, có vẻ như là bị bẻ gập đến chết.

Lúc chạm vào tử thi, Nhã Diệp cảm thấy một cỗ oán khí cường đại truyền tới, đó là khí tức của quỷ vô cớ chết oan nhưng oán khí đó còn mãnh liệt hơn bất kì quỷ hồn nào anh từng tiếp xúc. Mở bàn tay đang nắm chặt của thi thể ra thì một viên đá màu đỏ tươi rơi sang bên cạnh, là một viên hồng học tự nhiên.

“Anh không sợ sao?” Hoắc Ly với Nghệ đều đứng tránh ở tít xa, thấy cách Nhã Diệp xem tay của thi thể vô cùng thuần thục nên nhịn không được hỏi: “Anh làm khám nghiệm tử thi sao?”

“Không phải.” Nhã Diệp cười: “Nhưng số thi thể tôi đã tiếp xúc qua nhiều hơn bất kì người khám nghiệm tử thi nào.”

Nụ cười dưới ánh mặt trời nhưng tại toát lên vẻ bi thương lạnh lẽo, Hoắc Ly ngơ ngác hỏi: “Y là ai? Sao lại chết ở đây?”

“Điều tôi muốn biết hơn hết là trước đây không phải lão đại với chủ tịch thích phát hiện thi thể nhất sao? Sao lần này lại đến lượt chúng ta rồi?” Nghệ dùng móng vuốt vò đầu, nghĩ thế nào cũng không ra.

“Ai nói là không liên quan gì tới bọn họ?” Tiểu Bạch quay đầu nhìn ra dãy núi phía xa, “Trong phạm vi năm mươi cây số quanh đây, không phải đều là địa giới của thôn thập lí hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui