Thiên Sư Chấp Vị

Lần này mọi người hao hết pháp lực để bày trận, so với quyết đấu còn hao tổn tinh thần hơn, đặc biệt là Trương Lạc,  tình hình của ông không được khả quan lắm. Mã Linh Xu dặn dò Chung Khôi mấy câu xong, liền cùng Trương Chính đưa Trương Lạc rời đi trước. Nghe nói nơi Tố Vấn bị giam cách đây rất gần, những người khác liền theo Chung Khôi đi cứu người. Khúc Tinh Thần và Chung Khôi sóng vai cùng đi, ngược lại Sơ Cửu đi ở cuối cùng.

Nhìn hắn khập khễnh bước đi, Trương Huyền cho là hắn ngại vết thương ở chân, tiến tới nhỏ giọng nói: “Anh thế này không được đâu, đây là một cơ hội tốt, mau xốc lại tinh thần kéo Tố Vấn về đi.”

“Tôi không còn cơ hội nữa rồi.” Người sau lạnh nhạt trả lời, dường như sự tồn tại của Tố Vấn không liên quan gì đến hắn.

Trương Huyền không nghĩ ra được tâm tư Sơ Cửu, đối với cuộc chiến của họ và Phó Yên Văn, Sơ Cửu vẫn luôn bàng quan, nhưng vì Tố Vấn, hắn có thể trở mặt với Phó Yên Văn, điều này đủ để chứng tỏ Tố Vấn quan trọng với hắn thế nào, nhưng sau khi giải quyết xong vấn đề, hắn lại mang cái dáng vẻ này.

Ánh mắt đảo qua chân hắn, Trương Huyền rất muốn hỏi không phải hắn vì tự ti nên mới không muốn gặp Tố Vấn đấy chứ, bị Nhiếp Hành Phong kịp thời cản lại, dùng ánh mắt ý bảo cậu đừng hỏi bậy bạ.

Không biết Chung Khôi dùng cách gì để tìm ra địa điểm nhốt Tố Vấn, có điều y đã dùng đúng cách rồi. Y dẫn mọi người đi không bao lâu, liền tới một hang động dưới chân núi, hang động trông giống nơi người trong núi dùng để tích trữ hàng hóa, đã bỏ hoang.

Chung Khôi đẩy cửa gỗ đơn sơ ra, bên trong là một không gian nhỏ ẩm ướt lạnh lẽo, hành lang rất hẹp, không thể chứa được nhiều người cùng một lúc. Sơ Cửu dừng bước ở chỗ xa, không hề có ý đi vào, Khúc Tinh Thần do dự một chút, cũng không di chuyển. Nhiếp Hành Phong nhìn phản ứng của ông ta, đoán rằng tình trạng của Tố Vấn có lẽ khá xấu hổ, liền chỉ để một mình Chung Khôi đi vào, nếu có chuyện gì thì quay ra gọi họ.

Tính cách của Chung Khôi sẽ không khiến Tố Vấn quá bài xích, nên y thích hợp nhất, ai ngờ qua rất lâu, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng động, nhưng thủy chung không thấy họ đi ra. Trương Huyền thiếu kiên nhẫn, chạy vào đầu tiên, Nhiếp Hành Phong lo có chuyện, cũng đi theo phía sau cậu.

Hai người một trước một sau đi vào hang núi, trong góc hang núi đốt một một ngọn đèn dầu, Tố Vấn ngồi trên đống cỏ giống như giường. Chung Khôi đang tháo miếng vải đen bịt trên mắt giúp y, thấy họ đến, Chung Khôi rất tức giận nói: “Tên kia biến thái quá, trói Tố Vấn bằng dây xích nặng thế kia!”

Bên cạnh đống cỏ chất một chuỗi xích sắt to bằng ngón tay, trên xích sắt còn vẽ đạo bùa. Trương Huyền hiểu nguyên nhân Chung Khôi mất thời gian, cậu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong lắc đầu với cậu, bảo cậu đừng hỏi.

Miếng vải đen trên mặt Tố Vấn được cởi ra, y chưa thể thích ứng ngay với ánh đèn trong hang, giơ tay che mắt. Thấy cổ tay y hằn vết xích sắt, Nhiếp Hành Phong cũng không khỏi nhíu mày. Anh đoán được Tố Vấn mất tích là do Khúc Tinh Thần ra tay, nhưng không ngờ ông ta lại ra tay ác như vậy, khó trách ông ta không dám ra mặt, làm chuyện như vậy, dù là bị lôi thần mê hoặc, cũng rất khó tha thứ.

“Tôi không sao, chỉ là… cuộn người mấy hôm, không thoải mái lắm…”

Thấy ba người nhìn chăm chú, Tố Vấn vội vàng lắc đầu liên tục, ánh mắt lại né sang một bên, như che giấu điều gì. Lúc y đứng xuống đất chân hơi nhũn ra, may mà có Chung Khôi dìu giúp. Trương Huyền thực sự không nhìn nổi, nhưng đạo bùa mang đi đều dùng hết rồi, liền tháo chuỗi hạt dùng để định thần của mình ra, đeo lên cổ tay y, lại phát hiện ống tay áo của y bị xé rách, bên trong lờ mờ lộ ra vết thương, kéo dài đến tận cánh tay.

“Ông ta đánh ngươi?”

Lần này Trương Huyền không nhịn được, nghĩ đến chuyện vì tìm cách cứu họ nên Tố Vấn mới bị thương, cậu nổi giận, xắn tay áo định ra ngoài dạy dỗ Khúc Tinh Thần thêm trận nữa, lại bị Tố Vấn giữ lại.

“Chuyện không liên quan đến ông ta!”

“Không liên quan đến ông ta thì liên quan đến ai?” Chung Khôi phối hợp với Trương Huyền cũng xắn tay áo lên: “Trương Huyền, lần này tôi đứng về phía anh, lúc đánh chia cho tôi một phần.”

“Chuyện thực sự không liên quan đến ông ta!”

Có lẽ ở trong hang ẩm ướt quá lâu, Tố Vấn có vẻ rất yếu, nhưng giọng nói lại không cho phép nghi ngờ. Nhiếp Hành Phong khá tỉ mỉ, anh chú ý thấy ngoài vết xích hằn, trên trán và cổ Tố Vấn còn có không ít vết máu bầm ở chỗ khá kín. Vết tích quá mờ ám, y lại khăng khăng như vậy, anh liền nói: “Đỡ Tố Vấn ra ngoài trước đã, chuyện này các cậu không nên nói.”

Tố Vấn chuyển cho Nhiếp Hành Phong một ánh mắt cảm kích, nhưng không để họ đỡ, thử đi về phía trước hai bước, lại đột nhiên xoay người về, hỏi Trương Huyền: “Nếu cậu thực sự thích một người, có quên mất người ấy không?”

Một vấn đề rất kỳ diệu, Trương Huyền liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, chợt nghe Tố Vấn tự lẩm bẩm: “Tôi không biết rốt cuộc mình có thực sự quan tâm đến người ấy không, nếu quan tâm, tại sao lại quên mất? Nếu không để ý, tại sao lại cứ canh cánh trong lòng?”


“Nếu ngươi đã canh cánh trong lòng, thì ngươi đã từng hỏi người ấy chưa?” Trương Huyền hỏi lại: “Khúc Tinh Thần nói trước kia ông ta là bạn của ngươi, vì sao ngươi không tò mò những chuyện trước kia của các ngươi?”

Ánh mắt Tố Vấn lộ vẻ mờ mịt, giống như không biết nên đáp lại thế nào, dừng lại một chút, mới nói: “Sơ Cửu sẽ không vui.”

“Vì sao ngươi lại để ý đến Sơ Cửu như thế?”

Tố Vấn không thể trả lời, nhưng vẻ mặt của y rõ ràng viết: đúng vậy, vì sao mình lại để ý đến suy nghĩ của Sơ Cửu?

Vì vậy, Trương Huyền đáp thay y: “Từ đó chứng tỏ, ngươi canh cánh trong lòng không phải vì thích, mà là không cam lòng. Quên đi là may mắn, ghi nhớ mới là yêu.”

“Vậy còn cậu?”

“Ta? Hai điều đó ta đều có. Ha ha, đó là kỳ tích. Cái gọi là kỳ tích, đương nhiên sẽ không xảy ra thường xuyên đúng không?” Giống như hoàn toàn không hiểu tâm trạng phức tạp của Tố Vấn hiện giờ, Trương Huyền vỗ vỗ vai y an ủi: “Nghĩ thoáng một chút, nếu không quan tâm đến được mất, mọi việc đều sẽ đơn giản thuận lợi.”

Dám sao chép lời anh nói, còn dùng vào cùng một chuyện, Nhiếp Hành Phong siết chặt nắm tay, nếu không phải bầu không khí quá nghiêm túc, anh rất muốn hỏi – Trương Huyền, tôi có thể tẩn em không?

Trạng thái tinh thần của Tố Vấn vẫn còn mờ mịt, tin lời nói xằng xiên của Trương Huyền, y gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài. Trương Huyền không rõ vì sao y lại hỏi vấn đề này, nhìn về phía Nhiếp Hành Phong xin chỉ bảo, bị Nhiếp Hành Phong kéo tay lôi ra khỏi cửa hang.

Mọi người ở bên ngoài trông chừng, thấy Tố Vấn ra ngoài, Khúc Tinh Thần tiến lên trước tiên, nhưng bị phớt lờ. Nhớ tới những gì xảy ra lần này, ông ta lộ vẻ hổ thẹn, ở đằng sau Tố Vấn nói tiếng xin lỗi. Tố Vấn làm như không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh về phía trước. Ánh mắt mọi người đều theo y tự nhiên chuyển đến Sơ Cửu, ngay khi mọi người cho rằng y sẽ nói chuyện với Sơ Cửu, thì y lại đi lướt qua Sơ Cửu.

Sơ Cửu chần chừ một chút rồi đuổi theo, lại nghe thấy y nói: “Đừng theo ta, ta muốn yên tĩnh một mình.”

Những lời này giữ bước chân Sơ Cửu lại, thấy Tố Vấn không bình thường, mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng loạt quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong. Hamburger càng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bay vào trong hang điều tra tình hình.

Tố Vấn đi rất nhanh, nhìn bóng dáng y không bao lâu biến mất trong màn mưa giữa núi, Chung Khôi lo lắng hỏi: “Thực sự để anh ta đi sao? Anh ta có vẻ rất tệ.”

“Cũng bởi vì rất tệ nên mới phải đi.” Ngân Bạch xử sự khôn khéo, ánh mắt đảo giữa Sơ Cửu và Khúc Tinh Thần, cười nhạt: “Có lẽ nơi này có người y không muốn thấy thì phải?”

Sắc mặt Sơ Cửu thay đổi, cuối cùng vẫn không yên lòng, bóng người thoáng cái biến mất trong không gian. Thấy cảnh đó, Khúc Tinh Thần thở dài, nói với Nhiếp Hành Phong: “Tôi bị lôi thần mê hoặc, rất xin lỗi đã tạo ra nhiều rắc rối cho các cậu.”

“Câu xin lỗi này nên nói với Tố Vấn thì hơn.” Hamburger từ trong hang bay ra ngoài, lầm bầm hừ nói: “Vì ân oán cá nhân mà nhốt y lại, ông trời phù hộ y tha thứ cho ngươi.”

“Ta không trông chờ được tha thứ, đây là báo ứng.”

Nhớ tới chuyện cũ trước kia, dường như tất cả đều đã được định trước trong số mệnh, mỗi lần cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy hạnh phúc, thì ông ta lại bỏ lỡ cơ hội chỉ vì sự lựa chọn sai lầm của mình.

Có lẽ đây chính là số phận chăng, Khúc Tinh Thần cười gượng một tiếng, nói với Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong: “Các cậu không đoán sai, thực ra từ lúc tôi nhìn thấy Sách Nhân Phong xuất hiện trong quán bar thì đã hiểu mọi chuyện, tôi muốn vãn hồi những bi kịch đã từng xảy ra, nên mới bắt cóc Tố Vấn.”

“Chuyện sau đó các cậu đã biết, tôi quả thực lợi dụng các cậu để đối phó với Hàn Việt và Sách Nhân Phong, nhưng các cậu cũng không định giết họ, sau đó Trương Yên Hoa… cũng chính là Trương Tuyết Sơn gọi điện thoại tới, nói có thể giúp tôi, điều kiện là lấy búp bê. Lúc đó tôi hồ đồ, một lòng một dạ chỉ muốn giết người, liền đồng ý với ông ta.”


“Nên ông lấy cớ trao đổi tin tức với chúng tôi, thực tế là để lấy búp bê?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Đúng vậy.” Chuyện đến nước này cũng không còn gì để giấu giếm, Khúc Tinh Thần thản nhiên thừa nhận: “Ông ta nói chỉ cần tôi làm theo lời ông ta là được. Tôi giết người, ông ta lấy búp bê, có điều chuyện phát triển ngoài dự liệu của tôi. Tôi không ngờ Trương Tuyết Sơn ngấm ngầm mưu tính, cuối cùng lại bị quái vật giết chết, có lẽ mọi chuyện đã được định trước trong số kiếp.”

Khúc Tinh Thần nói xong, cúi đầu lặng lẽ rời đi, Nhiếp Hành Phong còn rất nhiều nghi hoặc chưa giải đáp, nhưng nghĩ giờ ông ta không có tâm tư nói chuyện thêm, liền không hỏi nữa. Chỉ có điều, sau khi cùng Trương Huyền trải qua đủ chuyện gian khổ, anh không còn tin vào cái gọi là định trước nữa. Nhìn bóng lưng thoáng còng xuống của Khúc Tinh Thần, anh nghĩ nếu quả thực có chuyện định trước trong số mệnh, thì cũng là do tính cách của mỗi người quyết định.

◇◆◇

Sự kiện búp bê cứ thế bất chợt xảy ra, lại rất nhanh biến mất trong trí nhớ của mọi người, bởi vì những người thương vong do quái vật gây ra được cảnh sát lấy cớ virus che giấu đi. Sau khi Trương Lạc nghỉ ngơi mấy ngày, tình hình đã chuyển tốt lên, nhưng Khúc Tinh Thần lại không hề có tin tức. Theo báo cáo theo dõi hóng hớt của Hamburger, hàng ngày ông ta đều không ra khỏi cửa, nhốt mình trong nhà nhìn tường tự ăn năn. Tố Vấn từng đến tìm ông ta một lần, hai người hàn huyên rất lâu, về phần hàn huyên cái gì, vì Hamburger sợ bị lộ hành tung, không thể đến gần nghe, nên mọi chuyện đều là bí mật.

Quán bar Sơ Cửu vẫn trong tình trạng không tiếp tục kinh doanh, mọi người nghi ngờ liệu có phải hắn đuổi theo Tố Vấn hay không. Sự kiện lần này rốt cuộc giải quyết xong. Nhưng Trương Huyền vẫn cảm thấy rất uất ức, cũng may lúc cuối Phó Yên Văn bị Nhiếp Hành Phong đùa giỡn một trận, nếu không cậu sẽ càng buồn bực hơn. Trúng đạn có thêm thần lực của Âm Quân, cậu nghĩ ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không thấy tên thiên thần thần kinh kia xuất hiện nữa. Đây cũng coi như là chuyện khiến người ta vui vẻ nhất trong toàn bộ sự kiện.

Qua thêm hai hôm, Trương gia nhận được điện thoại của Sơ Cửu, nói mời họ tới quán bar dùng bữa, vừa thấy được ăn uống miễn phí, Hamburger bay đi đầu tiên. Vừa vặn là cuối tuần, vụ việc cũng tạm thời kết thúc, Nhiếp Hành Phong liền hẹn mọi người trong nhà, cùng tới quán bar liên hoan.

Ai ngờ đến buổi tối, họ phát hiện quán bar rất vắng vẻ, ngay cả biển kinh doanh ở cửa cũng chưa treo lên. Sơ Cửu ăn mặc rất tùy ý, nói với họ rằng đêm nay không mở cửa, chỉ đặc biệt mời họ, bạn bè tụ tập có mặt người ngoài, sẽ không được thoải mái.

“Lang Bạch Bạch đâu? Ta thấy y từng tới tìm Khúc Tinh Thần, giờ hẳn là về nhà rồi chứ?” Hamburger dò la trái phải, không thấy Tố Vấn đâu, nó kỳ quái hỏi: “Không có y, sao ngươi chịu mời chúng ta ăn tiệc miễn phí chứ?”

“Có ăn là vui rồi, ngươi còn nói nhảm nhiều thế.”

Thấy nghe Hamburger nói xong, sắc mặt Sơ Cửu liền trở nên rất khó coi. Trương Huyền túm nhúm lông của Hamburger ném nó sang một bên, rót hai cốc bia với Sơ Cửu, nói: “Thức thần nhà tôi đều vô duyên lắm, anh đừng chê cười.”

“Không đâu.”

Xung quanh Trương Huyền đều là người như thế, qua lại đã lâu, Sơ Cửu cũng quen rồi, để mọi người tùy ý tự lấy đồ uống, bản thân không phải đặc biệt chiêu đãi. Thấy hắn bước đi khập khiễng, Trương Huyền khéo léo nói: “Xem ra trận chiến của anh và Phó Yên Văn rất quyết liệt nhỉ.”

“Đánh gãy chân thôi, nhưng hắn cũng không được lợi gì.” Sơ Cửu cười nhìn Nhiếp Hành Phong: “Muốn biết nhược điểm của hắn không? Lần này tôi lấy được không ít kinh nghiệm.”

“Nói đi, nói đi, tôi muốn cướp Tê Nhận về!”

“Vậy sao các cậu không tới ngồi trước quầy bar nhỉ?” Ánh mắt Sơ Cửu đảo qua sô pha Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đang ngồi: “Không phải sợ tia chớp kích động tôi, tôi sớm quen rồi.”

“Người ngã lòng đừng có đắc ý trước chứ, nếu anh mất hứng, nói nhược điểm của Chủ tịch cho Phó Yên Văn thì sao?”

Lời Trương Huyền còn chưa dứt, chân đã bị đá một phát, Sơ Cửu nhìn thấy, phì cười: “Nhược điểm của Chủ tịch chỉ có cậu thôi, tôi cho rằng điều này toàn bộ người trong thiên hạ đều biết.”

Lần này Trương Huyền không nói gì, cầm chén rượu cúi đầu nhịn cười, nhìn ra được cậu vô cùng hưởng thụ những lời này.


“Nhược điểm của Chủ tịch đúng là cậu, nhưng nếu nhược điểm này mạnh mẽ đến mức không cần phải bảo vệ, chẳng khác nào nói anh ta không có nhược điểm. Nhưng Phó Yên Văn thì khác, hắn không có phẩm chất của chiến thần, càng không có thần lực nên có, ngay cả binh khí cũng là cướp được. Ngay từ đầu hắn đã đứng ở vị trí của người thua cuộc, nên hắn không dám đối đầu trực tiếp với Chủ tịch, mà chỉ biết xúi giục anh ta giết cậu.”

“Ý của anh không phải là…”

“Đây chỉ là suy đoán của tôi. Nếu thần Sát Phạt thật sự cho rằng đối phương cần tru diệt, vì sao không đường đường chính chính ra tay?” Sơ Cửu cười nhạt: “Bởi vì hắn không nắm chắc, nên chỉ có thể nghĩ mọi cách để chia rẽ các cậu. Nếu các cậu đấu với nhau, bất kể cuối cùng ai chết, người được lợi nhiều nhất vẫn là hắn. Loại tiểu nhân chỉ giở trò phía sau này, cậu tin hắn là phân thân của chiến thần sao?”

“Cũng không chắc lắm, năm đó Chủ tịch cũng giở quỷ kế đâm tôi một đao, lôi thần cũng mê hoặc con người làm việc cho hắn.” Trương Huyền nghiêm túc trả lời: “Nên phần lớn thời gian, thần và thần côn thực ra chỉ khác nhau một chữ.”

Một miếng khoai nhét vào miệng cậu, hành động của Nhiếp Hành Phong rất rõ ràng, đó là để khiến cậu câm miệng. Trương Huyền đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ra dấu hai người cứ từ từ trò chuyện, bản thân thì chạy vào trong quầy bar tìm rượu yêu thích.

Sơ Cửu và Nhiếp Hành Phong nói chuyện gì Trương Huyền không biết, đợi cậu uống rượu xong, cầm đĩa bánh đi ra, hai người đã nói chuyện xong, Sơ Cửu nhường chỗ ngồi lại cho cậu, nói: “Các cậu có thể uống thoải mái, qua đêm nay, không còn Empire nữa.”

“Anh sợ Phó Yên Văn tới phá quán à? Không sợ đâu, hắn bị trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ yên tĩnh.”

“Không, tôi định ngừng kinh doanh ở đây.” Sơ Cửu liếc ánh mắt về nơi ánh sáng lờ mờ: “Phiêu bạt ở nhân gian lâu rồi, tôi muốn quay về núi.”

“Tố Vấn đồng ý chưa? Tôi nghĩ y rất thích cuộc sống ở nơi này.”

Trương Huyền nói xong không thấy trả lời, cậu hồi phục tinh thần: “Không phải anh định đi một mình đấy chứ?”

Sơ Cửu né không đáp, chỉ cười nói: “Nên đêm nay các cậu cứ uống thả cửa đi, uống sạch cũng không sao.”

“Không phải, Sơ Cửu tiên sinh này, không phải các anh nên trao đổi rõ ràng một chút sao? Tất nhiên đạo quân tử là quan trọng, nhưng đôi khi anh nên ích kỷ một chút…”

Trương Huyền nói được một nửa liền thấy khí tràng Sơ Cửu thay đổi, cậu đành phải dừng chủ đề này lại: “Ok ok, tôi không nói nữa, nói chuyện thực tế đi, quán bar buôn bán rất rốt, không làm nữa thì tiếc quá, không bằng nhượng lại cho tôi đi.”

“Tùy cậu, dù sao đối với tôi, nó không còn cần nữa rồi.”

Sơ Cửu xoay người đi ra ngoài, nhìn bước chân xiêu vẹo của hắn cũng biết thương thế lần này không nhẹ, ngoại trừ trên thân thể còn có trong lòng. Lời của hắn vừa giống nói về quán bar, lại vừa giống nói đến Tố Vấn. Trương Huyền nghĩ nếu Tố Vấn biết suy nghĩ của Sơ Cửu, nhất định sẽ rất đau lòng.

“Nên em mới nói xử lý vụ án lần này thật khó chịu, rõ ràng là mọi chuyện đều đã giải quyết, nhưng chẳng ai vui vẻ cả.”

“Ít nhất có em không tệ, vừa mới lấy được một cửa hàng miễn phí, có thể làm ông chủ rồi.”

Thấy tâm trạng Trương Huyền không tốt, Nhiếp Hành Phong trêu cậu, ai ngờ Trương Huyền tưởng thật, nghiêm túc nói: “Thực ra em cũng định lấy lại cả cửa hàng tiện lợi kia. Xảy ra vụ án kinh khủng như thế, chắn chắn chủ tiệm không dám làm tiếp, mà em thấy gần đây không có cửa hàng tiện lợi cũng rất bất tiện, nên em nghĩ không bằng để em làm.”

Nhiếp Hành Phong thu lại nụ cười, nhìn vẻ mặt Trương Huyền, anh nuốt câu “không phải em nghiêm túc đấy chứ?” vào, đổi thành: “Ai làm nhân viên?”

“Chung Khôi, anh thấy thế nào?”

Nhiếp Hành Phong không nói gì, anh nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là đương sự nghĩ gì. Có điều hôm nay Chung Khôi bị Mã Linh Xu gọi đi làm việc, không tụ họp cùng mọi người. Ngân Bạch ở bên nghe được, nói: “Ban ngày Chung Khôi làm việc cho Mã tiên sinh, buổi tối còn phải trông tiệm, không phải ngài quá độc ác rồi à?”

“Cậu ta cũng đâu cần ngủ, lại không sợ quỷ, trông tiệm thôi mà, không sao đâu nhỉ?”

“Y trông tiệm hẳn là ok đấy, nhưng ta nghĩ không ai dám đến hiện trường giết người để mua đồ đâu.” Hamburger nhắc nhở Trương Huyền: “Ngươi sẽ lỗ vốn.”

Những lời này đâm trúng điểm yếu của Trương Huyền, cậu rúc vào sô pha không lên tiếng. Lúc cậu đang nghĩ cách kiếm tiền, Ngân Mặc hỏi Nhiếp Hành Phong: “Có chuyện ta không rõ, Trương Tuyết Sơn muốn lấy búp bê, vì sao lại liên thủ với Khúc Tinh Thần ra tay ở cửa hàng tiện lợi? Búp bê bị đánh cắp từ lúc nào?”


“Sau khi Khúc Tinh Thần lấy búp bê từ chỗ Ngân Bạch, trên đường cầm đến cửa hàng ông ta đã đánh tráo.”

Những chi tiết này Khúc Tinh Thần không nói, nhưng Nhiếp Hành Phong nghĩ chân tướng tám phần mười là thế: “Ông ta đặt búp bê ở địa điểm định sẵn, sau đó Trương Tuyết Sơn đến lấy đi là được.”

“Nhưng lúc đó trong nhà có người, nếu Hamburger lập tức đi theo, không phải sẽ thấy Khúc Tinh Thần ném đồ đi sao?”

“Nhìn thấy cũng không vấn đề gì, Khúc Tinh Thần hoàn toàn có thể mượn cớ không đưa hàng thật cho Hàn Việt để nói, không ai nghi ngờ ông ta liên thủ với Trương Tuyết Sơn.”

“Vậy cũng không cần phải cố ý ra tay ở cửa hàng tiện lợi chứ, nếu cửa hàng trưởng ở đó thì làm sao?” Ngân Mặc không hiểu nói: “Chuyện của Trương Tuyết Sơn chắc là Phó Yên Văn cũng biết đúng không? Thân là thiên thần, sao hắn không ngăn cản? Tất cả bi kịch đều do hắn dựng lên, hắn không kịp giải quyết, lại chưa từng nghĩ đuôi to khó vẫy thì nên làm gì?”

“Nếu cửa hàng trưởng ở đó thì sẽ giết thêm một người, ngươi nghĩ Trương Tuyết Sơn sẽ để ý đến chuyện như thế sao? Phó Yên Văn lại càng không để ý, so với rắc rối hắn phải đối mặt, Trương Tuyết Sơn hoàn toàn không đáng kể.” Nhiếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Rất nhiều chuyện không cần hỏi phải làm sao, bởi vì bọn họ hoàn toàn không quan tâm.”

Mọi người chỉ nghe mà đã nổi da gà, cùng nhìn Nhiếp Hành Phong. Chân tướng được anh bình thản nói ra, càng tăng thêm cảm giác khủng khiếp, khiến người ta không nhịn được nghĩ, so với Sách Nhân Phong và Hàn Việt, Trương Tuyết Sơn, thậm chí cả Phó Yên Văn mới thật sự là quái vật.

“Lão chết thật rồi chứ?” Lát sau, Ngân Mặc lại hỏi.

Đây cũng là vấn đề Nhiếp Hành Phong quan tâm nhất. Sau khi chuyện xảy ra, họ vẫn còn mệt nhoài, ngay cả thời gian chiêu hồn cũng không có. Cho dù nhìn thấy Trương Yên Hoa chết thảm dưới vuốt quái vật, anh vẫn cảm thấy với sự gian xảo của Trương Tuyết Sơn, sẽ có cách khác để chạy trốn.

Bằng không, túi búp bê đã đi đâu?

Bên cạnh truyền đến tràng pháo tay, Trương Huyền hắng giọng, hỏi: “Cho nên, luẩn quẩn cả buổi, bảy viên ngọc rồng kia căn bản là lừa đảo?”

“Đương nhiên, lời nguyền của lôi thần là chỉ da quỳ.”

Nhưng da quỳ đã bị Hàn Việt mang đi, nên búp bê đương nhiên cũng mất đi khả năng mê hoặc. Nhiếp Hành Phong đoán rằng Trương Tuyết Sơn nhất định vẫn canh cánh trong lòng về truyền thuyết lôi thần năm đó, nên mới mô phỏng nó làm ra các loại búp bê. Lão nhớ một phần chú ngữ trong đó, liền dùng chú ngữ giết Vương Tứ Bình. Mà người Kim gia cũng lấy được một phần chú ngữ, dùng búp bê đến nơi này, nhưng lại bị Khúc Tinh Thần giết chết. Bởi vậy tuy vấn đề được giải quyết, nhưng lời nguyền của búp bê vẫn chưa biến mất, một phần chú ngữ còn sót lại cũng có thể giết người.

“Thực ra mọi người không cần lo lắng vậy đâu.”

Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Ngân Bạch thưởng thức rượu, khẽ cười: “Chủ nhân, phần lớn búp bê ngài thu thập được đều là hàng giả. Như con của Vương Tứ Bình; con Trương Tuyết Sơn thừa lúc ngài hôn mê nhét cho ngài; con của người Kim gia xuyên không đến bị giết chết ngay lập tức. Cùng lắm là con của Hàn Việt và Sách Nhân Phong làm được chút trò trống, nhưng con của Sách Nhân Phong bị Khúc Tinh Thần lấy đi, sau đó chuyển vào tay Chung Khôi, lại bị Phó Yên Văn cướp được, Phó Yên Văn nhất định sẽ hủy nó. Nên cuối cùng chỉ còn con của Hàn Việt, cũng là con gần như thật nhất.”

“Con đó cũng biến mất rồi, chúng ta tìm mấy hôm, nhưng chẳng thấy đâu. Mà ta nói này, lúc đó sao ngươi chưa hỏi gì đã đưa cho Khúc Tinh Thần?” Càng nói càng tức, Trương Huyền chất vấn: “Với cả hôm đó Phó Yên Văn gây rắc rối cho ta, ngươi lại đứng về phía hắn, nói đi, rốt cuộc ngươi là thức thần của ai?”

Ngân Bạch cười híp mắt không nói gì, đợi Trương Huyền trách móc xong, hắn mới chậm rãi nói: “Ta cũng chỉ giả bộ hùa vào. Rồi rồi, coi như ta sai được chưa, chủ nhân, ngài muốn trừng phạt ta thế nào thì tùy ngài.”

Trương Huyền liếc mắt, chuyện cũng xảy ra rồi, đồ cũng đã mất, bây giờ trừng phạt thì có ích rắm gì.

Hiểu lầm phản ứng của Trương Huyền, Ngân Mặc rất khẩn trương đứng trước mặt Ngân Bạch, nói: “Là do chúng ta bảo vệ chủ nhân chưa hết sức mình, ta có thể nhận trừng phạt thay anh trai!”

Lần này Trương Huyền thật sự cạn lời, nghe thấy phía sau Ngân Mặc truyền đến tiếng cười đắc ý, cậu liền biết Ngân Bạch hoàn toàn không hề hối lỗi, hắn chỉ nhân cơ hội trêu chọc em trai thôi, cậu quát: “Đừng cản trở ta uống rượu, chính là lời xin lỗi tốt nhất!”

Bị quát, Ngân Bạch thu vẻ tản mạn lại, kéo em trai chạy đến chỗ khác uống rượu. Hamburger đảo con ngươi, để không chạm phải mìn, nó cũng bay đi nốt. Chỗ ngồi chỉ còn lại hai người Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, Trương Huyền nâng ly với anh, phóng khoáng nói: “Chủ tịch, cạn nào, rượu miễn phí, không say không về!”

“Tôi đang nghĩ…”

“Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, uống nào uống nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui