Thiên Sư Chấp Vị

Nhiếp Hành Phong đã nghĩ đến việc đi nhờ xe trước Trương Huyền một bước, ai ngờ đúng lúc anh đuổi theo chiếc xe, thì bên tai truyền đến tiếng gió thổi. Một bóng đen nhanh chóng vượt qua anh phóng về phía trước, ngay sau đó tiếng phanh xe chói tai vang lên. Kinh nghiệm nói cho anh biết, hiện giờ Trương Huyền chắc chắn đã nhào lên đầu xe người ta, đây là cách đón xe từ trước đến giờ cậu luôn thích dùng.

“Anh làm gì vậy? Không muốn sống nữa hả?”

Cửa xe mở ra, trong bóng tối vang lên tiếng đàn ông hốt hoảng gầm lên, người gặp phải tình huống này còn có thể giữ được bình tĩnh có lẽ không được mấy người. Để tránh sinh thêm thị phi, Nhiếp Hành Phong sải bước chạy lên, định xin lỗi trước khi Trương Huyền mở miệng, chỉ thấy Trương Huyền nhảy xuống khỏi xe, nụ cười trên mặt cứng lại, mắt đối mắt với người đàn ông mấy giây, sau đó kêu lên.

“Tô Dương!”

“Trương Huyền!”

Gần như cùng một lúc, người đàn ông cũng kêu lên thành tiếng, lại quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, kêu tiếp: “Nhiếp tiên sinh, là các anh à?”

Người đàn ông chạng vạng đến thăm nhưng bị chặn ngoài cửa này chính là ký giả Tô Dương danh tiếng vượt trội. Nói đến Tô Dương, có thể tính là rất quen thuộc với Trương Huyền, từng liên hệ với nhau một vài lần để giải quyết các vụ án. Trong sự kiện tiệm quan tài Tạ gia, Tô Dương còn tá túc ở Trương gia một quãng thời gian. Có điều hai bên đều bề bộn nhiều việc, gần đây không làm sao liên lạc được, lại không ngờ rằng sẽ gặp nhau ở đây.

“Tôi ngửi thấy mùi hóng hớt.” Phát hiện là Tô Dương, Trương Huyền chạy tới, rất nhiệt tình vỗ vai anh ta, lại cố ý hạ thấp giọng hỏi: “Không phải anh tới nơi này tìm tin tức đấy chứ? Tôi cũng thế, trao đổi một chút nhé?”

“Không phải…”

“Chẹp, tôi cũng đâu phải ngày đầu tiên quen biết anh, giấu diếm làm gì chứ, có lợi ích mọi người cùng nhau chia sẻ mà.”

“Thật sự không phải mà.”

Hoàn toàn ngược lại với thái độ cợt nhả của Trương Huyền, vẻ mặt Tô Dương rất nghiêm túc, thậm chí còn mang theo phần nặng nề, nhìn Nhiếp Hành Phong, hỏi: “Xe của các anh đâu?”

“Bỏ lại giữa đường rồi, không ngại chở chúng tôi một đoạn chứ?”

Lúc hỏi những lời này, Trương Huyền đã mở cửa xe, ngồi vào ghế cạnh tài xế. Tô Dương nhún nhún vai, chủ động mở cửa chỗ ngồi phía sau cho Nhiếp Hành Phong, mời anh lên xe.

“Vậy làm phiền anh.” Sau khi lên xe, Nhiếp Hành Phong khách sáo nói.

Tô Dương khởi động lại xe: “Việc nhỏ thôi mà, thật không ngờ lại gặp được các anh ở đây.”

“Người phải ngạc nhiên là tôi mới đúng, vì chạy tin tức mà liều mạng thế này, xem ra trong thời gian ngắn chắc anh sẽ không tự sát đâu nhỉ…. Có gì ăn không? Chúng tôi cả ngày nay chưa ăn gì, đói chết mất.”

“Phía sau có lương khô, đồ ăn dự phòng của tôi.”

Tô Dương chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Nhiếp Hành Phong, chỗ đó để không ít đồ ăn, còn có mấy chai nước khoáng. Trương Huyền không khách sáo với anh ta, chia một ít cho Nhiếp Hành Phong, cầm lương khô cắn miếng to.

“Anh đến thăm viện trưởng à?” Ăn lương khô, Nhiếp Hành Phong hỏi.

Trương Huyền sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Dương. Được Nhiếp Hành Phong nhắc nhở, cậu cũng nghĩ đến, nếu là ký giả thông thường đến phỏng vấn, ông lão giữ cửa không thể nào nhận đồ anh ta tặng được.

“Sao anh biết viện trưởng? Ông ta nhìn có vẻ không thích giao lưu với người khác lắm.”

“Đúng rồi, từ lúc tôi nhớ được, viện trưởng đã có dáng vẻ như thế. Nhiều năm trôi qua, ông ấy hoàn toàn không thay đổi.”

“Phụt!”

Trương Huyền phun ngụm nước vừa ngậm vào miệng ra, cậu vừa luống cuống lau đi, vừa hỏi: “Đừng nói là anh lớn lên ở cô nhi viện đấy nhé?”

“Đúng vậy, tôi ở Thường Vận đến lúc sáu tuổi, sau đó chưa từng quay lại.”

“Có nhầm không thế? Bây giờ không phải anh còn đang đi xem nhà giúp thân thích sao? Sao lại đổi thành trẻ mồ côi rồi? Trước đây nhiều lần chúng tôi nhắc đến Thường Vận, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói đến nơi xuất thân của mình!”

“Chuyện này nói ra khá phức tạp.” Buổi tối đường núi khó đi, Tô Dương cẩn thận lái xe, giải thích: “Thân thích là cha mẹ nuôi của tôi, cha mẹ nuôi của tôi chỉ có một mình tôi là con, vẫn luôn rất tốt với tôi. Để không khiến họ đau lòng, tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện cô nhi viện, với cả… cũng không muốn nhắc đến lắm.”

“Sợ họ đau lòng mà anh còn tự sát vì chút chuyện cỏn con?”

“Ai cũng có lúc xuống tâm trạng, muốn tự sát và thật sự tự sát là hai việc khác nhau.”

“Tôi không có thời kỳ xuống tâm trạng.”

Đề tài dường như bị kéo đi xa, Nhiếp Hành Phong ở phía sau ăn xong, ngăn lại lời nói nhảm của Trương Huyền, hỏi Tô Dương: “Vậy lần này anh đặc biệt tới thăm viện trưởng à?”

“Đúng vậy, vì không để người trong nghề nghi ngờ tôi tới chạy tin, tôi còn cố ý chọn buổi tối, ai ngờ viện trưởng vẫn không gặp, thật là một người cố chấp.”

“Không phải ông ta đã nói đi rồi thì không cần trở lại nữa cơ mà, không gặp cũng hợp tình hợp lý.”

“Làm sao anh biết câu danh ngôn của Thường Vận?” Tô Dương khó hiểu hỏi, nhưng anh ta lập tức xua tay, tỏ ý việc đó không quan trọng: “Nhưng mà các anh rất lợi hại, thế mà cũng đi vào được, có gặp viện trưởng không? Ông ấy có khỏe không?”

Bởi vì họ được tính là phụ huynh tới thăm con, nhưng kể cả là như thế mà vẫn bị sập cửa vào mặt mấy lần, Trương Huyền không giải thích chi tiết, nói: “Chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp viện trưởng, trên mặt ông ta có khăn che, không nhìn ra được có khỏe hay không… Ông ta vẫn luôn che khăn trên mặt sao? Có phải trên mặt có khiếm khuyết gì không?”

“Không biết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy tướng mạo của viện trưởng. Ừm, hẳn là nên nói chưa ai từng nhìn thấy, có điều ông ấy là người tôi tôn kính nhất.”


Chung Khôi hình như cũng từng nói vậy, viện trưởng cô nhi viện kỳ quặc, bọn nhỏ còn kỳ quặc hơn, thế mà cũng không tò mò. Trương Huyền nghĩ, nếu đổi là cậu, cậu sẽ nghĩ mọi cách để nhìn thấy mặt mũi thực của viện trưởng.

“Anh cũng nghe nói về vụ tài xế taxi bị giết trên núi Thanh Viên rồi chứ?” Nhiếp Hành Phong hỏi: “Sao anh cố ý chọn thời điểm nhạy cảm này để tới thăm viện trưởng?”

“Ký giả theo đuổi vụ án này thực ra không nhiều lắm, so với nhiều tin tức lớn, nó sẽ bị quên lãng rất nhanh. Ở phương diện này, mũi các ký giả rất nhạy bén đấy. Tôi tới nơi này, không phải vì vụ án, đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn không liên quan đến nó.”

“Cảm phiền dùng cách nói đơn giản hơn.”

Trong xe im lặng ngắn ngủi, Nhiếp Hành Phong cảm thấy Trương Huyền nói chuyện quá cứng nhắc, đang muốn tìm một cách hỏi khéo léo hơn, Tô Dương đã mở miệng: “Trương Huyền, nếu như tôi mua bùa hộ mệnh của cậu, cậu sẽ cho tôi một cái giá hữu nghị chứ?”

“Khi tôi vui vẻ, tôi thấy người ta thuận mắt, tặng miễn phí cũng được. Nhưng mà nhìn anh gần đây thời vận lên rất cao, không gặp phải quỷ mới đúng chứ?”

“Tôi vẫn nên trả tiền cho anh thì hơn, thứ này miễn phí còn đáng sợ hơn cả gặp quỷ.”

Tô Dương nói: “Nhưng mà tôi cũng không tính là  gặp quỷ, mà là nằm mơ. Từ sau khi tôi thấy vụ án tài xế taxi, tôi liền gặp ác mộng liên tục, khiến cho ngày nào cũng hồn lìa khỏi xác. Nhưng nếu miễn cưỡng nói đó là mộng, thì cũng không hẳn, nó lại giống như chuyện tôi đã từng trải qua trước đây. Tôi bị quấy rầy đến mức hoàn toàn không có tâm trạng làm việc, để biết rõ chân tướng, thì buộc lòng phải bất chấp lời viện trưởng nói năm đó, nhắm mắt nhắm mũi đến đây, kết quả vẫn bị chặn ngoài cửa.”

“Bây giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được tình cảnh hồn lìa khỏi xác của anh rồi. Tặng anh cái này, với cả cẩn thận một chút, xem tôi có thể giúp đỡ được không.”

Tuy rằng Tô Dương kể chuyện hơi lộn xộn, nhưng Trương Huyền hiểu rằng những gì anh ta trải qua có liên quan đến việc tài xế bị giết. Chung Khôi cũng liên quan đến chuyện này, đồng thời họ đều từ Thường Vận ra ngoài, cho nên giữa hai bên có liên hệ gì đó cũng không chừng. Cậu rất hào phóng móc bùa định thần trong ba lô nhét cho Tô Dương, vụ án lần này đã nhận được thù lao từ Ngụy Viêm, tặng người ta mấy tờ đạo bùa cũng không đáng kể gì.

“Muốn kể tường tận, thì phải nói từ đầu.”

Tô Dương thả chậm tốc độ xe, hơi cúi người, từ tủ dưới vô lăng lấy ra một bức ảnh chụp đưa tới, là một bức ảnh màu chụp chung tương đối lớn.

Ánh sáng quá mờ, Trương Huyền phải cố gắng dí sát bức ảnh vào mắt mới có thể nhìn rõ. Trong ảnh có mấy đứa trẻ, đứng ba hàng trước sau, ông lão bảo vệ và chú Tiền thích cầm súng săn chia nhau đứng hai bên cạnh. Nhìn tướng mạo họ, bức ảnh này hẳn là có lâu rồi. Chúng đều mặc trang phục thuần một màu, nhìn dáng dấp cũng không khác nhau lắm, có điều bên trong không có viện trưởng.

Người cả ngày che mặt chắc hẳn cũng không thích chụp ảnh.

“Đây là ảnh chụp khi anh còn bé à?” Cậu liếc nhìn Tô Dương.

“Đúng vậy, cũng là ảnh chụp duy nhất lưu lại ở Thường Vận, những cái khác đều bị đốt rồi, duy chỉ có bức này không nỡ, cũng coi như là thuộc về ký ức của tôi, tuy rằng không hoàn hảo lắm, nhưng vẫn không đành lòng vứt đi.”

Bóng đêm làm tăng thêm niềm thương cảm, Tô Dương nói mà tràn đầy cảm xúc, đáng tiếc cảm xúc quyến luyến của anh ta hoàn toàn không truyền được đến Trương Huyền, nhìn tấm ảnh kia, cậu thuận miệng nói: “Anh là đứa này à? Nhìn không ra.”

“Đứa mập nhất ở giữa, cho nên khi còn bé biệt hiệu của tôi là Mập Mạp.”

“Phụt, đây không gọi là mập, đây gọi là béo phì chứ?” Nhìn đứa bé mập to gấp đôi những bạn cùng lứa, lại ngẩng đầu quan sát Tô Dương, Trương Huyền kinh ngạc, nhanh chóng đưa ảnh chụp cho Nhiếp Hành Phong, hỏi tiếp: “Anh giảm cân thế nào vậy? Nếu thích hợp để phát triển, thì đó là một con đường làm giàu rất tốt.”

“Không cố ý giảm béo, có lẽ là sau khi được nhận nuôi quá căng thẳng, sợ bị ghét nên không dám ăn nhiều, tự nhiên gầy đi.”

Nhiếp Hành Phong nhận ảnh chụp nhìn một hồi, nói: “Thì ra anh quen biết Chung Khôi.”

“Biết chứ, Chung Khôi không phải là vị người mẫu trong nhà các anh sao? Tài nấu nướng của cậu ta không tệ, không ngờ lần này lại bị cuốn vào trong vụ án giết người. Nói như vậy, các anh tới Thường Vận cũng là để tìm đầu mối giúp cậu ta à?”

“Không phải, ý tôi là anh với Chung Khôi đi ra từ cùng một cô nhi viện, đã quen biết từ trước…”

“Két!”

Theo tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe dùng trạng thái cực nhanh dừng ở bên đường, Trương Huyền không đề phòng, cả người bay lên, sau khi đập vào kính chắn gió liền nằm sấp trên xe, thấy cậu ôm đầu không nhúc nhích, Tô Dương mới phản ứng lại, vội vàng tháo dây an toàn, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Tôi hiểu rồi, dùng cách phanh xe gấp để bày tỏ sự kinh ngạc là trào lưu thịnh hành thời nay.”

Trương Huyền nằm sấp trên xe lầm bầm xong, nghe Tô Dương ở bên cạnh còn hỏi tới hỏi lui, cậu bốc hỏa trong lòng, nhảy dựng lên bóp cổ Tô Dương, cố sức đè anh ta xuống ghế ngồi.

“Anh cho rằng đầu có thể đập vào xe sao? Anh thử đập một phát xem có sao không? À tôi hiểu rồi, chắc chắn là anh thấy tôi tuấn tú hào phóng ngọc thụ lâm phong lại có siêu năng lực kiếm được nhiều tiền còn câu được cả rùa vàng, cho nên ghen ghét tôi, muốn hủy mặt tôi. Tôi nói cho anh biết, đừng có nằm mơ, nằm mơ tôi cũng phải sai tiểu quỷ đến phá anh, đánh đồ tiểu nhân nhà anh!”

“Xin lỗi Trương Huyền, tôi thật sự không cố ý, ai biết anh không thắt dây an toàn…”

“Ý anh là tôi đáng kiếp, còn nói không phải cố ý!”

Trương Huyền tăng thêm lực tay, Tô Dương bị cậu bóp không thở nổi, đành phải kêu to: “Nhiếp tiên sinh, cứu mạng!”

“Lúc còn bé, Chung Khôi thật đáng yêu.” Không để ý hai người giằng co ở phía trước, Nhiếp Hành Phong nhìn ảnh chụp bình tĩnh nói.

Trương Huyền sửng sốt, buông lỏng tay: “Chủ tịch, ý anh là Chung Khôi cũng có trong hình?”

“Chính là cậu ấy.” Nhiếp Hành Phong đưa ảnh chụp lên trước, chỉ vào một đứa bé trong đó nói.

Trương Huyền dâng lên lòng hiếu kỳ, không đối phó với Tô Dương nữa, ngồi thẳng người bật đèn trong xe lên, lúc này mới phát hiện ở nơi cách đám trẻ không xa còn có một đứa, nó ngồi xếp bằng dưới đất phía trước cái đồng hồ, hai tay giơ lên đỉnh đầu làm tư thế vòng tròn ôm đồng hồ. Bởi vì nó quá nhỏ, lại thêm ngược sáng, nên vừa rồi Trương Huyền mới bỏ qua đứa trẻ này, nó có mái tóc xoăn xoăn, khi cười lên trên mặt dường như còn có má lúm đồng tiền, hơn nữa hành động ngớ ngẩn tách ra khỏi đám đông chạy đi ôm đồng hồ, không phải giống hệt Chung Khôi hay sao?

“Chung Khôi là đứa nào? Cho tôi xem với.”


Tô Dương sốt ruột lại gần nhìn, Trương Huyền đưa ảnh chụp cho anh ta, nhìn phản ứng của anh ta dường như cũng không biết thân thế của Chung Khôi, nhịn không được đâm chọt: “Chủ tịch liếc mắt đã nhìn ra, anh còn không bằng chủ tịch.”

“Nếu tôi so được với Nhiếp tiên sinh, thì đã không chỉ là một phóng viên cỏn con.” Nhìn ảnh chụp, Tô Dương liên tục gật đầu: “Thế này cũng có điểm giống, hình như lúc đó cậu ta tên là Tiểu Khôi hay Tiểu Quy thì phải. Cậu ta rất quái gở, mọi người đều không thích chơi với cậu ta, tính cách hoàn toàn khác Chung Khôi nhà các anh.”

Không, đó không phải là của nhà họ, mà là của Mã gia.

Trương Huyền cảm thấy Tô Dương nói vậy chỉ bởi vì chưa tiếp xúc nhiều với Chung Khôi, bằng không sẽ phát hiện ra tên kia từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không hề thay đổi.

“Xem ra ác mộng của anh cũng có liên quan đến Chung Khôi.” Nhiếp Hành Phong ở phía sau nói.

“Đúng vậy, bây giờ tôi đã hiểu vì sao mình gặp ác mộng rồi. Thì ra đứa trẻ vẫn luôn quấy rầy tôi trong mơ chính là Tiểu Khôi.” Tô Dương nghiêng người sang đối diện với Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, nói: “Có điều đó là một câu chuyện dài, các anh có muốn nghe không?”

Trương Huyền ra sức gật đầu, cậu thích nghe chuyện ma quỷ nhất, nếu chuyện ma quỷ có thể giúp cậu tra án, vậy thì càng hay. Điều đáng tiếc duy nhất là không có đồ nhắm, đang nghĩ, bên cạnh cửa sổ vang lên tiếng gõ.

Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng động kia đột ngột vang lên, dọa Tô Dương run bắn, lúc né ra phía sau đầu bị đập vào cửa kính bên cạnh.

Trương Huyền quay đầu lại, trước mắt đen sì sì không nhìn thấy gì, cậu chớp chớp mắt mấy cái, phát hiện cửa sổ bị thứ gì che mất, thứ kia còn không ngừng đung đưa, thảo nào Tô Dương bị dọa. Nhưng bóng đen nhanh chóng biến mất, hóa thành một vật thể xanh biếc mập ú, Trương Huyền khá quen thuộc cái vật thể này, bình tĩnh mở cửa sổ xe ra.

“Bên ngoài lạnh chết mất, cũng may tìm được các ngươi, nếu không thì đêm nay ta sẽ đông thành gậy băng!”

Hamburger vỗ đôi cánh xanh biếc của nó không ngừng kêu lên, Trương Huyền bị nó làm phiền đến mức cảm thấy lại ù tai, búng tay về phía nó, ý bảo nó bình tĩnh, hỏi: “Thu hoạch ra sao?”

“So với ít còn ít hơn một tí.”

Vậy thì gần như bằng không rồi, Trương Huyền quyết định tạm thời bỏ qua phát hiện của Hamburger, lấy túi hạt dưa từ chỗ nó, nói với Tô Dương: “Bắt đầu đi.”

Nhìn điệu bộ nghe kể chuyện của cậu, Tô Dương thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Nhiếp Hành Phong, bắt đầu nói: “Trước khi kể về giấc mơ thì nói về xuất thân của tôi đã. Trẻ con bên trong đơn vị Thường Vận đều bị bỏ rơi. Tôi, Tiểu Mễ, Dung Dung, Tiểu Trư đều thế. Tôi không biết có nhớ nhầm tên họ không, thậm chí không nhớ nổi dáng vẻ của họ, dù sao cũng chỉ là đám trẻ thường hay chơi chung với nhau. Đối với chúng tôi mà nói, nguyện vọng lớn nhất chính là được nhận nuôi, có gia đình thuộc về mình. Hàng năm đều có trẻ con vào ở, cũng sẽ có những đứa được nhận nuôi, tình hình như thế vẫn duy trì cho đến khi tôi sáu tuổi.”

Nhìn đám bạn xung quanh lần lượt rời đi, bọn chúng cũng trở nên lo lắng sốt ruột. Trẻ con còn chưa biết cách bày tỏ cảm xúc của mình lắm, cho nên thể hiện trực tiếp bằng hành động, cố ý làm một việc để được viện trưởng chú ý. Về phần Chung Khôi, Tô Dương không nhớ mình có bắt nạt cậu ta không, nhưng chắc hẳn là không thích cậu ta, lúc chơi với nhau cũng luôn cãi cọ.

Trò bắt quỷ đêm hôm đó Chung Khôi cũng tham gia, địa điểm là tòa nhà đọc sách phía sau cô nhi viện. Anh ta nhớ lúc đó mình tìm cơ hội dọa Chung Khôi, nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Anh ta thấy một người giống hệt bạn mình xuất hiện, tòa nhà cũng biến thành căn phòng ngầm, làm thế nào cũng không chạy ra được. Anh ta sợ hãi chạy lung tung trên hành lang, sau đó bị luồng khí xoáy vào một gian phòng. Vừa hãi vừa sợ, anh ta ngất xỉu giữa chừng, lờ mờ cảm giác được ở giữa gian phòng có một cái hố đen rất lớn, còn anh ta thì từ từ bị kéo vào trong hố. Anh ta sợ hãi kêu gào, nhưng không thể nào phát ra tiếng.

Thời khắc quyết định có người giữ được anh ta, nhưng người kia sức quá yếu, họ cùng bị kéo vào hố đen. Anh ta không biết đó là ai, chỉ nghe xung quanh có tiếng hét cầu cứu thất thanh của một cô bé, có lẽ đó là Dung Dung, trong đám trẻ con chơi trò chơi đêm đó chỉ có Dung Dung là con gái.

Sau đó mặt đất ngày càng nghiêng ngả dữ dội, đầu của anh ta bị đập phải, hoàn toàn mất đi tri giác. Mỗi lần ác mộng đến đó đều tỉnh lại, bên tai còn văng vẳng từng tiếng hét chói tai, khiến cho trái tim anh ta không ngừng run rẩy, giống như bị bệnh tim nặng.

“Đợi đã, đợi đã!” Nghe đến đó, Trương Huyền giơ tay cắt ngang lời miêu tả của Tô Dương: “Những chuyện anh trải qua lúc nhỏ sao lại đổi thành ác mộng rồi? Đổi chuyện từ lúc nào vậy?”

“Đây chính là ác mộng gần đây tôi vẫn gặp phải, nhưng chắc hẳn cũng là những gì tôi trải qua lúc nhỏ. Chỉ vì đoạn ký ức ấy quá đáng sợ, tôi vẫn không dám khẳng định nó rốt cuộc là thật hay chỉ là suy tưởng của tôi.”

Tô Dương cau mày nói, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của anh ta liền biết bản thân anh ta cũng không thể phân rõ được tính chân thật của cơn ác mộng này.

Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Trong ký ức kia, sau khi anh tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì?”

“Việc này tôi có nhớ, sau khi tỉnh lại tôi ở trong phòng, mọi người đều ở đó, nhưng không ai nhắc đến chuyện đêm ấy. Chú Tiền nói tôi bị sốt, ngủ mê man mấy hôm. Chú ấy nói những tưởng tượng của tôi là do cơn sốt tạo ra, sau đó không bao lâu thì tôi được bố mẹ nuôi đưa đi.”

“Vậy những người bạn khác thì sao?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Cũng đều lần lượt rời đi cả, thời gian đó người rời đi rất nhiều.”

“Chung Khôi và Dung Dung thì sao?”

Tô Dương không trả lời ngay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Hình như không… Sau đêm đó, tôi không nhìn thấy họ nữa.”

Chuyện cũ kể xong, Trương Huyền cũng cắn xong hạt dưa, thuận miệng nói: “Tôi nghĩ chú Tiền nói đúng đấy, mọi chuyện đều do anh bị sốt dẫn đến ảo giác.”

“Nếu quả thật là vậy, thì tại sao cách nhiều năm, sau khi thấy có người bị giết trên núi cô nhi viện tôi mới gặp lại ác mộng giống thế? Hơn nữa Chung Khôi còn là bạn học của tôi, mọi chuyện không thể nào trùng hợp như vậy được đúng không?”

“Tinh thần căng thẳng tạo thành rồi, gần đây công việc của anh vừa bận rộn vừa liều lĩnh, hơn nữa lại còn độc thân không thể giải tỏa, cho nên áp lực quá lớn sinh ra ảo giác. Điểm này xin hãy tham khảo Tạ Phi, cậu ta bị quỷ ám thiếu chút nữa tự sát, cuối cùng lại phát hiện ra toàn là tự mình dọa mình. Quá để ý đến tưởng tượng không có lợi chút nào, anh thấy tôi nói có lý không?”

Vẻ mặt Tô Dương hơi vặn vẹo, cuối cùng vẫn gật đầu một cái dù rất không cam lòng: “Có, nhưng mà…”

“Nhưng anh muốn biết cái gì chứ? Một lũ trẻ con bị nhốt ở nơi âm u, xuất hiện tưởng tượng cũng không hề kỳ quặc. Mà trong quá trình trưởng thành tưởng tượng lại lẫn lộn với những gì đã trải qua, ngay cả chính anh cũng không thể biết được cái nào là thật, cho dù anh phát hiện anh và Chung Khôi là bạn học, vậy thì có thể chứng minh được điều gì? Hiện giờ anh sống rất tốt, cuộc sống của cậu ta cũng không tệ, về phần người khác, bất kể họ sống thế nào, cũng không liên quan đến anh đúng không?”

Trương Huyền liến thoắng nói xong, Tô Dương hết lời chống đỡ. Thấy anh ta cúi đầu không nói gì, Trương Huyền vỗ vỗ vai anh ta, lấy giấy bút từ ba lô đưa tới: “Vẽ lại những gì anh thấy trong mơ ra đây.”

Tô Dương khó hiểu nhìn cậu, nhưng không hỏi nhiều, hạ bút như bay, rất nhanh đã vẽ đầy một tờ giấy trắng. Anh ta chưa thỏa mãn, lại đổi giấy tiếp tục vẽ, vẽ liên tiếp mấy tờ.


Trương Huyền liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, hai người không nói gì. Đợi Tô Dương vẽ xong, còn chưa được giải thích, giấy bút trong tay đã bị Trương Huyền rút lấy bỏ vào ba lô, rồi hướng về phía ảnh chụp lẩm nhẩm. Tô Dương không biết cậu đang làm gì, chỉ thấy cậu lầm bầm xong liền đưa điện thoại chụp lại bức ảnh, sau đó đưa ảnh chụp và hai tờ bùa định thần cho mình.

“Trong hình có ký ức của anh từ lúc nhỏ còn sót lại. Ký ức quá nhiều, sẽ hóa thành oán niệm, tôi đã dùng pháp lực trấn áp. Anh vẽ ác mộng ra cũng đồng nghĩa với việc tâm ma của anh đã được tháo gỡ. Anh quay về nghỉ ngơi hai hôm, đặt bùa dưới gối đầu, đảm bảo anh sẽ mơ thấy mộng đẹp.”

“Trương Huyền, cậu còn chưa xem tôi vẽ gì cơ mà, sao đã xác định đó là tâm ma?”

Tô Dương không tin lời Trương Huyền lắm, chuyển ánh mắt đến Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong gật đầu với anh ta: “Tôi nghĩ Trương Huyền nói rất có lý, chẳng phải gần đây anh đã quá liều mạng sao, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”

Trương Huyền tiếp lời: “Được rồi, chuyện của anh đã giải quyết xong, tiếp theo là Hamburger, xin hãy báo cáo ‘tin tức so với ít còn ít hơn’ của ngươi đi.”

Hamburger từng ở cùng với Tô Dương một thời gian, cũng không lo Tô Dương sẽ sợ hãi một con vẹt nói chuyện rất có logic. Trương Huyền liếc mắt nhìn Tô Dương: “Nói không chừng có ích cho việc phân tích ác mộng của anh.”

Hamburger nhảy đến dưới ánh đèn, làm tư thế như ca sĩ đứng trên sân khấu, bắt đầu giải thích: “Đầu tiên ta đến hiện trường tài xế bị giết, nơi đó khí tràng rất sạch, người chết không bị biến thành oán linh, cái chết của hắn không liên quan đến qủy quái. Mà theo phân tích của ta, cũng không phải là do Chung Khôi giết.”

Bởi vì người chết không biết mình đã chết, ông ta làm sao mà biến thành oán linh được? Còn về câu sau, những ai quen biết Chung Khôi đều biết người không phải cậu ta giết, Hamburger đơn thuần là đang nói nhảm.

Trương Huyền lấy tay chống cằm nghe mà sốt ruột, nhưng Nhiếp Hành Phong lại không nói gì, cậu cũng không ngắt lời, nghe Hamburger tiếp tục nói: “Sau đó ta tới cô nhi viện. Ta không vào được, chỉ có thể loanh quanh gần đấy, dựa vào mắt ưng không gì sánh nổi của ta, các ngươi đoán xem ta thấy ai nào? Thằng em ưng con ta thu nhận ở dưới địa phủ! Nhưng rất đáng tiếc chúng ta không liên lạc được, nó biến thành lông chim bay qua bay lại trong sân, sau đó bay vào cửa sổ chỗ Bé con đang đứng, nhìn dáng vẻ của Bé con, nó rất tốt.”

Ừm, đây cũng là lời thừa, tin ưng con ở cô nhi viện họ cũng đã biết từ sớm.

“Tiếp sau đó ta lại nhìn thấy một bóng người phụ nữ áo trắng lướt qua hành lang tòa nhà, nhoáng cái đã không thấy tăm hơi, như đang đóng phim ma. Nhưng cô ta không phải là quỷ, cũng không phải trẻ con, không biết có phải là nhân viên công tác bên trong không.”

Trong cô nhi viện Nhiếp Hành Phong chỉ từng gặp viện trưởng, ông lão bảo vệ và chú Tiền. Nhưng cả một tòa nhà lớn như vậy, ba người rất khó trông nom nhiều trẻ, cho nên hẳn là còn có những người khác mà họ không biết. Chỉ có điều trong lòng Nhiếp Hành Phong luôn có cảm giác không tốt lắm.

“Có phải là Trương Yên Hoa không?” Trương Huyền nói ra nghi vấn thay anh.

Hamburger không trả lời ngay, ngừng một chút mới nói: “Quá xa, bóng người lại chỉ thoáng qua, rất khó phân biệt là ai, nhưng tại sao Trương Yên Hoa lại đến cô nhi viện?”

Không phải là Trương Yên Hoa đến cô nhi viện, là Trương Tuyết Sơn tới. Lão hồ ly kia nhất định đang có âm mưu gì đó, hy vọng viện trưởng không bị mê hoặc.

“Tôi bảo này, rốt cuộc các anh đang nói gì vậy? Vì sao tôi một câu cũng không hiểu?”

Tô Dương giơ tay lên đặt câu hỏi, tiện thể dùng ánh mắt quan sát Hamburger. Tuy anh đã thích ứng với việc một con vẹt có thể sử dụng thuần thục ngôn ngữ của loài người, nhưng nội dung nói chuyện lúc này hơi… không, là cực kỳ vượt khỏi phạm vi nhận thức của anh ta.

“Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần hiểu.”

Trương Huyền nói xong, ném cho Nhiếp Hành Phong một ánh mắt nóng lòng muốn thử. Hai người phối hợp ăn ý, Nhiếp Hành Phong lập tức hiểu ý nghĩ của cậu, nói với Tô Dương: “Có thể làm phiền anh một việc được không?”

“Nhiếp tiên sinh không cần khách sáo, mời nói.”

“Chúng tôi muốn quay về hỏi thăm viện trưởng lần nữa, có thể chở chúng tôi một đoạn được không?”

“Được chứ.”

Đối với đề nghị của Nhiếp Hành Phong, Tô Dương đồng ý một cách rất thoải mái, một lần nữa khởi động xe, quay đầu, theo sườn núi lái về cô nhi viện.

Chiếc xe rất nhanh đã đến Thường Vận, Nhiếp Hành Phong nhờ Tô Dương dừng xe ở nơi kín đáo gần đấy. Trên đường Trương Huyền bảo Hamburger vẽ lại phương hướng nó thấy cô gái áo trắng cho mình. Sau khi xe dừng lại, cậu cùng Nhiếp Hành Phong xuống xe, nói với Tô Dương: “Anh về trước đi, ngủ một giấc, ngày mai mọi chuyện đều không sao nữa.”

“Ơ, tôi không cần đi cùng à?”

Anh đi làm gì? Có thể leo tường hay có thể bắt quỷ hả?

Đâm chọt trong lòng, Trương Huyền mỉm cười nói: “Viện trưởng đâu có gặp anh, anh đi cũng vô dụng.”

Vừa nói, cậu vừa nháy mắt với Hamburger. Với sự nhanh trí của nó, lập tức hiểu Trương Huyền ý bảo mình “áp giải” Tô Dương quay về, Tô Dương chỉ là người thường, anh ta không thích hợp dính vào.

“Ok.”

Nó dùng móng vuốt là dấu tay, cửa xe đã đóng lại, nhìn bóng lưng Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền biến mất trong bóng tối phía sau, nó nói với Tô Dương: “Ông đây mệt rồi, lái xe đi.”

Dưới sự chỉ huy của con vẹt nhỏ, Tô Dương rất không tình nguyện cho xe chuyển hướng xuống núi. Hamburger tựa ở chỗ cạnh ghế lái ngủ gật. Không bao lâu đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, nó mở mắt ra, phát hiện người nói chuyện là Tô Dương.

“Tao biết mày là một con vẹt rất thông minh.”

Hamburger nhìn hai bên một chút, xác định bây giờ trong xe chỉ có mình nó là vẹt, được khen, nó rất tự đắc ưỡn ngực, lại vuốt vuốt nhúm lông đầu, tỏ ý mình quả thực rất thông minh.

Chiếc xe chạy vững vàng trong vùng núi tối tăm, Tô Dương nói tiếp: “Nếu có mày giúp tao, tin tức sự kiện lần này nhất định sẽ rất đẹp.”

“A, không phải ngươi định theo dõi tin tức đấy chứ? Đừng đừng, Trương nhân loại nhất định sẽ tức giận.”

“Trên đường lần theo dấu vết vụ này, tao có thể viết cả mày vào, nói chúng ta hợp tác, đến lúc đó tất cả mọi người xem được chuỗi tin tức, đều sẽ biết có một con vẹt lợi hại như mày.” Tô Dưỡng dẫn dắt từng bước: “Kim cương xinh đẹp đến đâu, nếu không được khai thác ra, thì cũng chỉ là một cục đá, ngươi nguyện ý làm cục đá suốt sao?”

Tâm tư của Hamburger bắt đầu rục rịch, không phải nó không nhìn ra mồi câu Tô Dương hạ xuống, nhưng đây là bệnh chung của mọi người, lợi ích trước mắt, biết rõ đó là mồi, nhưng vẫn bằng lòng nuốt trọn.

“Được rồi, nể ngươi có thành ý, ta có thể chỉ điểm tình hình một chút.” Hamburger giở giọng quan xong, nói: “Đầu tiên, muốn theo dõi vụ án đến cùng, dựa vào sức lực một người ngươi thì không đủ, có một người chúng ta có thể sử dụng, với quan hệ của hắn và Trương Yên Hoa, tin rằng hắn sẽ giúp đỡ.”

“Thực ra những gì Tô Dương trải qua đều là thật đúng không?” Trên đường đi về phía sau tòa nhà, Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Chuyện vài chục năm trước, thật hay giả thì có liên quan gì chứ?” Trương Huyền nhìn bức tranh trong tay đi về phía trước, thuận miệng nói: “Anh ta bây giờ rất tốt, hà tất cứ bận lòng về những chuyện đã qua trong quá khứ.”

Bởi vì phiền muộn về quá khứ là căn bệnh chung của loài người.

“Có chuyện tôi nghĩ không ra.” Nhiếp Hành Phong nói: “Pháp trận của cô nhi viện ngay cả Nhan Khai cũng có thể ngăn cản được, vì sao Tô Dương lại nhìn thấy tiểu quỷ ở trong phòng. Anh ta nói nhìn thấy người bạn có bộ dạng giống nhau, những đứa trẻ kia hẳn không phải là người đâu nhỉ?”


“Việc đó cũng là chỗ em không nghĩ ra, cho nên chúng ta mới phải đi khám phá bí mật… Ôi cha!”

Theo tiếng kêu to, có một sức mạnh đánh về phía Nhiếp Hành Phong, thì ra là Trương Huyền chỉ lo nhìn giấy, dưới chân bị vấp phải, cũng may Nhiếp Hành Phong kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu. Cậu gấp tờ giấy cất đi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, tòa nhà màu xám cao lớn đứng sừng sững trong bóng đêm mông lung.

“Đây chính là nơi Hamburger nhìn thấy.” Đã đến nơi, Trương Huyền tạm thời ném chuyện Tô Dương sang một bên, nóng lòng muốn thử, tràn đầy hưng phấn trước cuộc mạo hiểm: “Chủ tịch, hình như rất lâu rồi chúng ta không leo tường.”

Bờ tường hơi cao, nhưng chưa cao đến mức không trèo qua được. Nhiếp Hành Phong nhìn xung quanh, thời tiết còn rất lạnh, bốn phía cỏ dại hoang vu, cành khô trong gió thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc tiêu điều, khiến cho tòa nhà trong bóng đêm càng có vẻ u ám, xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng rít chói tai, nhưng không biết là do động vật nào vọng lại.

“Ở đây hình như bày kết giới thì phải? Chúng ta có vào không?”

“Anh cảm thấy anh là người bình thường không? Là người bình thường thì sẽ không sao.”

Đó là một vấn đề rất vi diệu, có điều nếu đã tới đương nhiên không thể bỏ dở giữa chừng. Lời của Tô Dương không chỉ khơi lên lòng hiếu kỳ của Trương Huyền, mà còn khiến anh càng nghi hoặc về việc Chung Khôi vô cớ mất tích. Vốn định quay lại từ từ điều tra, nhưng những chuyện Tô Dương trải qua khiến anh thay đổi suy nghĩ, có lẽ bên trong cô nhi viện không bình yên như bề ngoài, không mau chóng giải quyết rắc rối cho sớm, sẽ kéo theo kết quả tệ hại hơn.

Nghĩ như vậy, Nhiếp Hành Phong tìm một nơi bằng phẳng ngồi xổm xuống ý bảo Trương Huyền lên trước.

“Giẫm lên chiêu tài miêu, không biết sau này có bị đen đủi không nhỉ?”

Tuy nói vậy, Trương Huyền vẫn giẫm lên không hề lưỡng lự chút nào, mượn vai Nhiếp Hành Phong leo lên đầu tường. Ngoài dự liệu, trên tường rất bằng phẳng, cậu ngồi bên trên đưa tay kéo Nhiếp Hành Phong lên. Hai người thăm dò nhìn vào bên trong, sau đó cùng nhảy xuống.

Mặt đất rất cứng, xung quanh cũng không có cỏ dại, khi xuống không hề phát ra tiếng động. Nhưng Nhiếp Hành Phong vừa đứng vững đã thấy trước mắt đột nhiên nhô ra một gương mặt trắng bệch, không đợi anh có phản ứng, gương mặt đó đã tiến thẳng lại gần, hai bàn tay cứng còng bóp vào cổ anh muốn siết chết.

Bốp!

Trương Huyền kịp thời vượt lên trước, tay cầm đạo bùa vỗ lên gương mặt đó. Trong ánh kim quang của bùa chú, kẻ kia run lên bần bật, ngay sau đó giống một quả bóng xì hơi co rúm lại rơi xuống mặt đất, ra là một nhánh cây giống hình người, trên cành cây còn dán một người giấy màu trắng.

“Thảo nào trên bờ tường không làm phòng ngự, thì ra nơi này có bảo vệ.” Trương Huyền nhướng mày với Nhiếp Hành Phong: “May mà anh hợp tác với em, bằng không vừa mới vào đã bị thức thần nhà người ta giết chết.”

Câu trả lời của Nhiếp Hành Phong dành cho cậu là vung ra một quyền đến trước mặt, Trương Huyền theo bản năng tránh sang bên cạnh, liền nghe bốp một tiếng. Quả đấm của Nhiếp Hành Phong đập vào mặt kẻ tấn công sau lưng Trương Huyền, lại là một quái nhân không có ngũ quan. Nó bị Nhiếp Hành Phong đấm ngã xuống đất, Trương Huyền vội vàng tiến tới vỗ thêm một tờ đạo bùa, liền thấy nó cũng thu lại thành một người giấy trắng nhỏ trong tiếng rít.

“Hợp tác với tôi cũng không tệ.” Nhiếp Hành Phong thu nắm tay lại, bình tĩnh đáp: “Bằng không nói không chừng em sẽ bị người ta giết chết từ phía sau.”

Trương Huyền sờ mũi không nói gì, cậu biết chiêu tài miêu cũng thù rất dai.

Xung quanh còn có mấy sinh vật tương tự đang trôi nổi, ngửi thấy mùi người sống, chúng nhất loạt xông tới. Trương Huyền không nỡ dùng đạo bùa số lượng có hạn, lấy Tác Hồn Ti xông lên trước, dùng đầu chuôi đập một phát lên đầu, dễ dàng giải quyết bọn chúng.

Lúc Trương Huyền đối phó với thức thần người giấy, Nhiếp Hành Phong quan sát cảnh vật xung quanh. Đêm đã khuya, tòa nhà họ từng đến chỉ thắp một ngọn đèn, thỉnh thoảng có một vài cụm sương trắng lượn lờ gần đó, khiến anh không khỏi nghĩ: tòa nhà được bao bọc ở giữa kết giới, linh thể quái thú đều không thể đến gần, những sinh vật này vốn đã tồn tại? Hay là thức thần do viện trưởng làm ra?

“Chúng chỉ là một vài hồn phách, không làm tổn thương con người được.” Trương Huyền giải quyết thức thần, quay đầu thấy Nhiếp Hành Phong nhìn chằm chằm mấy đám sương, liền giải thích: “Nếu không tổn thương được, pháp trận dĩ nhiên sẽ không có tác dụng đối với chúng. Về phần chúng từ đầu đến, thì phải hỏi bản thân ngài viện trưởng.”

“Có lẽ văn phòng của ông ta có thể cho chúng ta đáp án.”

Thành thật mà nói, những lời của Hamburger khiến Nhiếp Hành Phong vẫn luôn tâm thần không yên. Chung Khôi kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, anh tin rằng không có ai cố ý đối phó cậu ta. Người khiến anh để ý ngược lại là Trương Yên Hoa. Ngụy Viêm vẫn chưa gọi lại trả lời, cho nên việc tài xế có phải do Trương Yên Hoa giết hay không còn chưa thể xác định, nhưng anh luôn có linh cảm phán đoán của mình sẽ không nhầm.

Nói chung, Trương Yên Hoa cũng được mà Trương Tuyết Sơn cũng thế, anh chưa từng nhìn vào mắt. Người anh thực sự kiêng dè chính là bàn tay thao túng phía sau. Có cảm giác anh đang đi về phía trước theo ván cờ đối phương sắp xếp. Nhưng khiến người ta châm chọc chính là biết rõ đó là cái bẫy, anh vẫn không thể không đi tiếp.

“Chủ tịch?” Cảm thấy tâm tư Nhiếp Hành Phong nhấp nhô, Trương Huyền ở bên cạnh lo lắng gọi.

Nhiếp Hành Phong lấy lại tinh thần, đáp lại Trương Huyền bằng nụ cười. Trương Huyền lại không cười, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chỗ tối, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy. Gần như cùng lúc đó, Nhiếp Hành Phong nghe thấy cạch vang lên, giống như tiếng kéo chốt súng.

Chú Tiền!

Trong lòng hai người đồng thời trồi lên đáp án, theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy một bóng người cao lớn từ tấm màn đen hiện ra. Theo ông ta đến gần, nòng súng săn giơ cao dưới ánh đèn mỏng manh. Thấy nòng súng chĩa về phía họ, Trương Huyền lập tức tiến lên một bước nắm chặt Tác Hồn Ti trong tay. Nếu có người muốn thử xem Tác Hồn Ti với đạn cái nào nhanh hơn, thì cậu không hề ngại phối hợp chút nào.

Tay bị đè lại, Nhiếp Hành Phong nói với chú Tiền đang đến gần họ: “Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn biết ở đây xảy ra chuyện gì?”

“Biết rồi thì có thể giải quyết được vấn đề gì sao?”

“Không làm thì sao biết không làm được, ít nhất vẫn tốt hơn là lẩn trốn.”

“Chúng tôi không lẩn trốn!”

Theo tiếng rống to, súng săn của chú Tiền rung lên hai cái, nhìn ra được tâm trạng chủ nhân nó rất kích động, dù súng bị cướp cò cũng không ngạc nhiên. Trương Huyền hất tay Nhiếp Hành Phong ra, làm ra trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào, trên mặt lại đắp lên nụ cười, nói với chú Tiền: “Có chuyện từ từ nói, chúng ta đều không vội.”

Chú Tiền không nổi nóng nữa, sau khi đến gần ông ta hạ súng xuống, dùng ngữ điệu tràn ngập chán nản nói: “Chúng tôi chỉ bị ép kẹt ở chỗ này, đây là số mệnh của chúng tôi.”

“Mỗi người chúng ta đều bị kẹt ở một nơi cố định, chỉ có điều nơi vây hãm chúng ta lớn hay nhỏ mà thôi.” Nhiếp Hành Phong bình tĩnh đáp lại ông ta: “So với số mệnh, tôi nghĩ nên gọi nó là cuộc sống thì đúng hơn.”

Chú Tiền không nói gì, đôi mắt nhìn trừng trừng Nhiếp Hành Phong, dưới ánh trăng nhạt, sự hiện hữu của ông ta giống như dã thú nằm trong trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào. Trương Huyền siết chặt Tác Hồn Ti lắc lắc về phía ông ta: “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, nếu muốn ngồi xuống tâm sự…”

Lời còn chưa dứt cậu đã bị chú Tiền đẩy ra, lúc lảo đảo sang bên cạnh, cậu thấy chú Tiền đưa một thứ cho Nhiếp Hành Phong, trầm giọng nói: “Chân tướng ở đó, nếu các cậu thực sự muốn biết, vậy thì đi đi.”

Nhiếp Hành Phong nhận lấy, phát hiện là một chiếc chìa khóa, anh kinh ngạc nhìn chú Tiền. Chú Tiền thuận tay chỉ về phía sau, rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.

“Ông ấy nhìn qua giống như gấu vậy.” Trương Huyền lại gần, nhìn bóng lưng rộng lớn của ông ta nói thầm: “May mà không chọc giận ông ta, nếu bị tay gấu vả thì mùi vị không dễ chịu đâu.”

Nhiếp Hành Phong đưa đồ chú Tiền đưa cho mình đến trước mặt Trương Huyền. Đó là một chiếc chìa khóa dài vô cùng cũ kỹ, giữa thân chìa khóa là hình ống tròn rỗng, cán chìa khắc hình vẽ hoa mai. Trương Huyền cầm trong tay áng chừng, lại xem trái phải, than thở: “Hình như em lấy được chìa khóa vàng mở cửa kho báu rồi.”

Trong đầu Trương Huyền ngoại trừ vàng ra hẳn là không chứa cái gì khác, Nhiếp Hành Phong bình tĩnh sửa lại cho cậu: “Đây là chìa khóa đồng.”

“Vậy thì nó là chiếc chìa khóa đồng mở cửa căn nhà kia nhỉ?”

Ánh mắt hai người theo chú Tiền chỉ nhìn về căn nhà phía sau cô nhi viện, nếu không nhầm hướng, đó hẳn là tòa nhà Tô Dương đã vẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận