Thiên Sư Chấp Vị

Đến khi Trương Huyền tỉnh lại, đã là buổi tối. Nhiếp Hành Phong không có ở đó, cậu nằm trên giường suy tư mấy giây, sau khi nghĩ về chuỗi sự việc xảy ra trước khi ngủ, lập tức nhảy dựng lên, xoay người mở ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường, tai mèo vẫn còn đặt ngay ngắn nguyên vẹn ở bên trong. Cậu thở phào đồng thời lại thất vọng nghĩ cơ hội khó có được lại bị mình để vuột mất, lúc đó bầu không khí tốt như vậy, nếu nhân cơ hội bảo Chủ tịch đeo tai mèo, anh nhất định sẽ đồng ý, thất sách thất sách!

Tự trách mình xong, Trương Huyền mặc áo ngủ đi xuống tầng một. Phòng khách bật ti vi, Ngân Bạch ngồi trước bàn giấy tay cầm bút lông chẳng biết đang viết gì, Ngân Mặc ở bên cạnh giữ giấy giúp hắn. Nhiếp Hành Phong thấy cậu xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp, không lâu sau, bưng bữa tối nóng sốt lên bàn cơm.

“Hamburger đâu?” Chuyện này bình thường đều do Hamburger làm, Trương Huyền nhìn từ trên xuống dưới tìm nó.

“Không biết, từ lúc quay về nó cứ thần thần bí bí, giờ chắc là đi ra ngoài rồi.” Ngân Bạch linh hoạt di chuyển bút lông trong tay, không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Có lẽ là đang đi săn tìm tin hóng hớt làm tài liệu, cũng có thể lại đi đặt âu phục rồi.”

“Vậy ngươi đang bận làm gì thế?”

Lần này Ngân Bạch không đáp, cười ha ha hai tiếng, lại tiếp tục di bút lông, bộ dạng hết sức chuyên chú.

Nhiếp Hành Phong dọn thức ăn xong, ngồi vào bên cạnh Trương Huyền, rót cho cậu cốc bia. Anh ăn cơm rồi, chỉ là đơn thuần tiếp Trương Huyền, hai người cụng ly, anh hỏi: “Ngủ thế nào?”

“Không ngon lắm, vẫn mơ thấy bị nhện đuổi, còn không chạy ra được, thiếu chút nữa thì toi. May mà thời điểm nguy cấp Chủ tịch xuất hiện, trong lúc chỉ mành treo chuông đã anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó em liền lấy thân báo đáp.”

Nhiếp Hành Phong giương mắt quan sát cậu, không chắc chắn lắm cậu đang kể cảnh trong mơ hay đang chòng ghẹo. Trương Huyền lại bắt đầu cúi đầu và cơm, hỏi: “Sao không thấy Chung Khôi, biến thành bộ xương, cậu ta tự bế rồi à?”

“Cậu ấy ở trong phòng của Tiểu Bạch tra cách có thể biến trở lại.”

Nhiếp Hành Phong kể lại những chuyện nghe được từ chỗ Chung Khôi cho Trương Huyền, sau khi nghe nói Chung Khôi đưa vĩ giới cho ưng con, Trương Huyền ngừng ăn, than thở: “Hiện giờ em không cần lo lắng sau khi cậu ta đi không có ai nấu cơm nữa rồi. Rơi hết hố này đến hố khác, loại quỷ có chỉ số thông minh như thế dù luân hồi cũng không ai thèm.”

“Cậu ấy cũng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cảnh vây hãm thôi, không ngờ ưng con lại lừa mình.” Nhiếp Hành Phong nói: “Có duyên nên mới gặp, cậu ấy bị bộ hài cốt bám thân, lúc đó mới tìm cơ hội bò ra khỏi hầm, vừa vặn hầm ngầm lại thông với tòa nhà. Cậu ấy nghe thấy động tĩnh, còn tưởng là người của cô nhi viện, liền theo tiếng chạy tới, mới phát hiện là chúng ta.”

Trương Huyền không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, Nhiếp Hành Phong hiểu suy nghĩ của cậu, nói: “Tôi nghĩ Bé con làm vậy với Chung Khôi nhất định là có nguyên nhân, có lẽ chúng ta không nên đưa Chung Khôi ra ngoài.”

“Cậu ta có chân, với lực tinh thần của mình, dù là bộ xương thì vẫn có thể tự mình bò ra, đến lúc đó tình hình còn bết hơn.”

Suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu được dụng ý của Bé con, may mà bên cạnh nó có ưng con, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Trương Huyền chống cằm than thở: “Rốt cuộc trong cô nhi viện có bí mật gì chứ? Chẳng lẽ có kho báu, cho nên mọi người mới hứng thú với nơi đó?”

Nghĩ như thế ngoại trừ Trương Huyền sẽ không có người thứ hai đâu.

Trương Huyền còn đang ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh, tiếp tục phát biểu cảm tưởng:”Em không nhìn thấy hiện trường, không biết đó là bùa gì. Nhưng khả năng lớn nhất là viện trưởng đã bị giết chết từ lâu, hiện giờ là đồ dỏm, để đánh lừa dư luận, hắn dùng đạo bùa trấn thi thể viện trưởng dưới lòng đất, bản thân thì che mặt gặp người khác. Đám người chú Tiền có lẽ không dám chống lại hắn, bị hắn giam hãm, cho nên mới tìm cơ hội đưa chìa khóa cho chúng ta, để chúng ta đi tìm đầu mối.”

Trên lý thuyết thật ra nói vậy cũng được, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác gượng ép. Tuy nhiên Nhiếp Hành Phong không đả kích sự nhiệt tình suy luận của Trương Huyền, nói: “Những chỗ cặn kẽ khác hỏi Chung Khôi là được.”

“Ừa, mặc dù em không tin lắm là cậu ta có thể giải thích cặn kẽ chân tướng.” Trương Huyền bực mình nói: “Khiến người ta nhức đầu hơn một tiểu ác ma chính là tiểu ác ma có thêm một đàn anh ngu ngốc, mà tệ hơn hai kẻ đó chính là bên cạnh bọn họ còn có một con chiêu tài miêu chỉ biết hắt nước lạnh.”

Nhiếp Hành Phong sửng sốt, không rõ vì sao bản thân đột nhiên thành cá trong chậu.

“Sao anh lại nói Chung Khôi là đạo cụ để em vẽ cây cối? Người khắp thiên hạ đều biết người biết phác họa là anh, em chỉ biết vẽ đạo bùa, hình tượng sau này của em phải làm sao đây?”

Hình tượng?

Từ trước đến nay anh đều cho rằng hình tượng của người yêu cùng lắm là để lừa gạt người ngoài, đồng thời cũng chỉ có thể giữ được trạng thái hoàn hảo của mình trong vòng ba phút, song không để xảy ra chiến tranh gia đình, Nhiếp Hành Phong tốt tính giải thích: “Em nói một vị chủ tịch và một vị thiên sư, rốt cuộc thân phận của ai thích hợp có liên hệ với bộ xương hơn?”

“Của ai cũng không thích hợp, kẻ mà bộ xương khô nên liên hệ nhất chính là quỷ! Ngân Bạch ngươi bảo có phải không?”

“Ta đi WC.”

Ngân Bạch chạy mất, nhận được ánh mắt của Trương Huyền, Ngân Mặc đành phải nói thật: “Quỷ liên hệ với thiên sư, cho nên khả năng bộ xương khô liên hệ với thiên sư sẽ lớn hơn.”

“Ngày mai ngươi không cần đi làm nữa, ta quyết định đuổi việc ngươi.”


“Vậy có thể xin bảo hiểm thất nghiệp không?”

“Ngươi có thể nhân tiện xin luôn cả lương hưu.”

“Vậy ta phải đi thương lượng với anh trai, xem xin như thế nào.”

Nếu không phải vẻ mặt của Ngân Mặc quá nghiêm túc, Trương Huyền nhất định cho là hắn đang nói đùa, đúng là một người chẳng thú vị, cậu từ bỏ cuộc tranh cãi vô vị đó, ăn xong cơm, mang bát đũa vào phòng bếp.

Đợi Trương Huyền dọn dẹp xong đi ra, Ngân Bạch cũng làm xong việc, nâng những thứ đặt trên bàn sách bày lên không trung, ra là một kiếm phổ* được vẽ tỉ mỉ tinh tế, trông rất sống động, chỉ có chỗ hai con mắt là trống không, phấp phới qua lại theo gió trên không trung, mang theo vài phần màu sắc quỷ dị.

(*Gương mặt hóa trang trong kinh kịch)

“Lâu rồi không vẽ, cũng may không ngượng tay lắm.” Thưởng thức kiệt tác của mình, Ngân Bạch rất hài lòng: “Hi vọng Chung Khôi thích.”

Mắt đảo qua một đống khay màu nước trên bàn, Trương Huyền bình tĩnh hỏi: “Nhà chúng ta sắp diễn họa bì à?”

“Để Chung Khôi dùng tạm, nếu không bộ dạng kia của cậu ta rất khó ra khỏi nhà. Chủ nhân, ngài có muốn một cái không? Lúc nào cũng chỉ đeo một gương mặt, biết đâu Chủ tịch sẽ chán…”

“Dừng, ta vô cùng tự tin vào ngoại hình của mình!”

Ngân Bạch không nói nữa, cầm kiểm phổ cười tủm tỉm đi lên lầu. Trương Huyền cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Chung Khôi, sau khi lên lầu liền chạy đến phòng ngủ lục ba lô. Lúc Nhiếp Hành Phong đi vào, đã thấy cậu ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, cầm một quyển sách đóng chỉ bìa ngoài xưa cũ trong tay đang lật xem.

“Đây không phải là…”

“Đúng.” Trương Huyền gật đầu như gà mổ thóc: “Chính là quyển sách em lấy ra từ trong phòng sách của cô nhi viện, nhìn có vẻ rất thú vị, không biết việc oán linh chỉ tấn công chúng ta mà bỏ qua Chung Khôi có liên quan đến quyển sách này không?”

Được cậu nhắc nhở, Nhiếp Hành Phong cũng nghĩ đến khả năng giống vậy, anh liền lấy điện thoại ra gọi, sau khi không thấy nhận, lại đổi sang máy bàn, nhưng vẫn không có người nghe. Nhiếp Hành Phong nói: “Mã tiên sinh không có nhà, thư ký của anh ta nói anh ta nhắn lại phải đi mấy hôm, nhưng không nói đi đâu.”

“Không phải cũng tới cô nhi viện đấy chứ?” Nhận được tin này, Trương Huyền vuốt cằm cân nhắc: “Nói không chừng trong kho báu của cô nhi viện có rất nhiều ngọc trai to.”

“Trương Huyền em có thể nghiêm túc một chút được không?”

“Bây giờ em đang phân tích tình huống một cách rất nghiêm túc đây. Nếu là công việc, Mã tiên sinh sẽ không tắt điện thoại đâu đúng không?”

Trương Huyền nói xong, cầm ba lô đến phòng của Tiểu Bạch. Chung Khôi và huynh đệ Ngân Bạch đều ở đó, Trương Huyền mở cửa, trước mặt liền thấy một gương mặt lạ hoắc ló ra. Khuôn mặt không khó nhìn, thậm chí có thể nói là tinh xảo, đẹp đẽ, nhưng từ gương mặt nhìn xuống, Trương Huyền ho khan – khuôn mặt xinh đẹp được đặt trên một bộ xương trắng tuyền, quả là một nỗi sợ khác.

“Với hình tượng này lên sàn catwalk, tiền bối Chung Chung nhất định sẽ nổi tiếng.”

“Ta đã bảo rồi, dáng vẻ này nhất định sẽ được chủ nhân khen ngợi.” Ngân Bạch dương dương tự đắc nói.

“Sao ngươi không tiện thể vẽ tóc với cơ thể cho cậu ta?”

“Đó là một công trình lớn, miễn phí còn muốn sao nữa?”

“Nhưng đeo một gương mặt không thuộc về mình, cảm thấy rất kỳ quặc.” Cắt ngang đối thoại của họ, Chung Khôi quay sang cái gương, vừa soi gương vừa loay hoay khuôn mặt mình, nhỏ giọng lầm bầm.

Chung Khôi bắt sai điểm quan trọng rồi, cậu hiện giờ nên để ý đến việc khuôn mặt đẹp xuất trần thoát tục phối hợp với một bộ xương khô có mang đến khủng hoảng hay không thì hơn.

Nhiếp Hành Phong nhìn đống sách trên bàn, hỏi: “Tìm được cách khôi phục như cũ chưa?”

Động tác soi gương của Chung Khôi ngừng lại, đầu cúi gằm ngồi sang một bên. Không gian vây nhốt cậu ta quá tối tăm, cho nên cậu ta không thể miêu tả tỉ mỉ tình huống của mình, mà nếu không tìm được nguyên nhân căn bản, thì rất khó giải quyết vấn đề, cùng lắm là như Ngân Bạch vẽ một gương mặt để tạm thời đối phó tình hình.

“Đáng tiếc Mã tiên sinh không có ở đây, có lẽ anh ta sẽ nghĩ ra cách.”


Lời Ngân Mặc nói đổi lấy cái liếc mắt của Ngân Bạch: “Dù có Mã tiên sinh, Chung Khôi cũng không dám tìm anh ta, hình tượng này sẽ khiến cậu ta bị giảm giá trong lòng thần tượng.”

Chung Khôi cúi đầu thấp hơn, Trương Huyền không nhìn nổi, vỗ vỗ đầu cậu ta, an ủi: “Đối với sự hiểu biết của tôi về Mã tiên sinh, anh ấy hẳn là sẽ thích hình tượng tiền vệ này của cậu, có điều để cho an toàn, chúng ta vẫn nên tìm cách có thể làm cậu quay về như cũ thì hơn.”

Cậu đưa quyển sách lấy từ phòng sách ra cho Chung Khôi: “Biết đâu thứ này có thể giúp được cậu.”

Huynh đệ Ngân Bạch lại gần xem, thấy bên trong toàn là hình vẽ văn tự kỳ quặc, giống như bùa chú, nhưng lại không hoàn toàn giống. Bọn họ không hiểu, quay sang nhìn Trương Huyền, Trương Huyền nói:”Đừng nhìn ta, ta cũng không hiểu, nhưng Chung Khôi có nhiều siêu năng lực, biết đâu lại đọc được.”

“Ừm, cảm thấy hình như rất giống những đạo bùa trong căn hầm kia, để tôi nghiên cứu xem sao.”

Nhìn thấy sách, Chung Khôi rất nhanh đã phấn chấn lên, cầm lấy lật xem. Trương Huyền ngồi xuống đối diện cậu ta, nói: “Nhưng hiện giờ chúng ta nên chú ý đến một việc khác hơn là chuyện này. Nếu bộ xương có thể hút người vào, vậy chứng tỏ nó có thần lực nào đó, cậu phải cẩn thận, không thì sẽ bị từ trường của nó ảnh hưởng đến.”

“Không phải tôi sẽ bị nó nuốt sạch đấy chứ? Trương Huyền, anh nhất định phải giúp tôi, tôi không muốn sau khi Mã tiên sinh trở về sẽ mời một bộ xương khô làm trợ lý đâu!”

Trương Huyền liếc mắt, rất muốn nói Chung Khôi lại nhầm điểm quan trọng rồi.

Dường như cảm giác được cậu sẽ nói vậy, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ Chung Khôi biến thành thế này, có lẽ là liên quan đến cái vòng cổ.”

Anh chỉ chỉ vòng trang sức trên cổ Chung Khôi. Vòng trang sức ở giữa khung xương, theo động tác của cậu ta thỉnh thoảng lại phản xạ ra ánh sáng, thấy bên trên ẩn hiện chữ viết, Trương Huyền tò mò đưa tay cầm xem.

“Đây vốn là đồ treo trên bộ xương, tôi nghi ngờ vị cố nhân này có quan hệ máu mủ với tôi.” Chung Khôi chỉ vào một chữ “Chung” trên một mặt nói: “Cho nên tôi mới bị nó bám thân, tôi nghĩ có lẽ nó muốn mượn tay tôi để hoàn thành một vài tâm nguyện.”

“Vì sao người nhà ngươi lại chết trong hầm của cô nhi viện chứ? Sao Bé con lại biết?”

Chung Khôi gãi đầu trước câu hỏi của Ngân Bạch: “Vấn đề sau tôi không trả lời được, nhưng vấn đề trước thì rất đơn giản, có chuyện tôi vẫn luôn giấu các anh… Nhưng không phải là tôi cố ý giấu, chỉ là tôi không biết nói thế nào, tôi cũng lo lắng không biết tôi có nhầm không, cho nên mới phải tới cô nhi viện tìm kiếm đáp án, không ngờ viện trưởng còn chưa gặp, đã biến thành thế này.”

“Tôi biết cậu muốn nói gì!” Trương Huyền vỗ tay một cái: ” Cậu lấy danh nghĩa của tôi thiếu nợ lung tung khắp nơi, còn nói mình không có tiền, thực ra là lén tích góp năm mươi vạn, đừng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ cho cậu, mau trả tiền đây!”

“A, năm mươi vạn của tôi!”

Được Trương Huyền nhắc nhở, Chung Khôi nhớ lại khoản tiền cậu ta để trên xe taxi, đau lòng giậm chân, khớp xương vang lên tiếng răng rắc trong lúc ma sát, đề tài bị kéo đi xa, Nhiếp Hành Phong nhắc nhở: “Số tiền này đang ở chỗ cảnh sát, chỉ cần vụ án điều tra rõ ràng, sẽ trả tiền lại, không cần lo lắng.”

Nghe anh nói vậy, Chung Khôi yên tâm, nói: “Để dành tiền chỉ là một trong những bí mật, việc tôi định nói có liên quan đến thân thế của mình, quan hệ giữa tôi, chú Mã và Mã tiên sinh.”

Trương Huyền rướn người lấy giấy bút, định viết giấy nợ cho Chung Khôi, nghe xong câu đó, lòng hiếu kỳ của cậu nổi lên, ngồi về chỗ cũ, bắt đầu nghe Chung Khôi kể về chuyện của mình.

Lúc trước Chung Khôi chỉ đơn giản đề cập đến những chuyện mình trải qua, về phần nguyên nhân gây ra và cả ngọn nguồn giữa bản thân với cô nhi viện bị cậu ta lướt qua bởi vì quá phức tạp. Vừa rồi trong lúc lật sách cổ, cậu ta phát hiện chỉ dựa vào sức lực của một mình mình thì rất khó giải quyết, không bằng kể hết cho mọi người, biết đâu có thể tìm được đầu mối liên quan đến cảnh ngộ kỳ dị này.

Để cho mọi người nghe hiểu, cậu ta nói rất tỉ mỉ, gồm cả ký ức mình gặp Mã Linh Xu lúc còn bọc tã. Chuyện kể xong, trong phòng im lặng một lát, cuối cùng vẫn là Trương Huyền thở dài một tiếng: “Thì ra cậu mới thực sự là hậu nhân của Mã gia, chẳng trách cậu có thể mở được cổng cõi âm, chết rồi cõi âm cũng không nhận. Hừ, đối với họ mà nói, hậu nhân của Mã gia ở lại dương gian mới càng hữu dụng.”

“Những chuyện này đều là suy đoán của tôi, có lẽ chân tướng không phải vậy.”

Chung Khôi liên tục xua tay, Trương Huyền đè lại, hỏi: “Nếu cậu không liên quan đến Mặt Ngựa, cậu cảm thấy với thân phận âm sai, ông ta có nhiều lần giúp chúng ta không? Ông ta cố ý thả ưng con đến cô nhi viện, cậu cho là chỉ để chơi đùa với Bé con thôi sao?”

“Chẳng lẽ chú Mã lo lắng cho tôi? Mã tiên sinh và chú Mã là bạn thân, anh ấy giữ tôi làm trợ lý có phải là do chú Mã nhờ vả không?”

Chung Khôi chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp rất không cân xứng với biểu cảm rầu rĩ đưa ngón tay quấn vòng trang sức trên cổ của cậu ta. Xem ra cậu ta tràn ngập mong chờ đối với thân phận của mình, nhưng lại rất đau lòng vì chân tướng này. Trương Huyền thở dài, rất muốn nói nếu không phải nể mặt Mặt Ngựa, vì sao Mã tiên sinh phải đặc biệt mời một tên ngốc làm trợ lý chứ? Anh ta cũng đâu có khuynh hướng tự ngược.

“Tôi nghĩ Mã tiên sinh mời cậu làm việc bởi vì cậu có những điểm trội hơn người thường.” Nhiếp Hành Phong an ủi: “Tình cảm cá nhân và công việc là hai chuyện khác nhau, tin rằng Mã tiên sinh sẽ không nhầm lẫn trong việc này.”


Những lời này chạm vào tâm khảm Chung Khôi, gãi gãi đầu cười ngu. Trương Huyền nhìn ngực cậu ta, nếu trong ngực có trái tim, chắc chắn giờ nó đã vượt khỏi phạm vi trị số bình thường rồi, nhưng đáng tiếc, giờ cậu chỉ có thể nhìn thấy một đống xương cốt.

“Có thể phiền ngươi vẽ cho Chung Khôi một gương mặt ngu ngốc được không?” Cậu hỏi Ngân Bạch: “Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành này không thích hợp với cậu ta.”

“Việc này khá rắc rối, phải biết rằng bắt một họa sĩ vẽ một bức tranh xấu cũng là chuyện rất khó khăn đấy.” Ngân Bạch cười hì hì trả lời, hoàn toàn không có biểu hiện tiếp nhận đề nghị.

Vấn đề này tạm gác một bên, Nhiếp Hành Phong nói: “Hiện giờ xem ra kể cả tiếp tục điều tra hành tung Trương Yên Hoa hay giúp Chung Khôi khôi phục nguyên trạng, giải đáp bí mật Thường Vận cũng đều là điểm mấu chốt hàng đầu. Vì sao năm đó Thường Vận lại làm lối đi bên cạnh tòa nhà, vì sao phòng sách của nó trấn áp vô số quỷ hồn, lỗ đen thần bí kia xuất hiện lại có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có viện trưởng mới biết được.”

Nghĩ đến những việc trải qua ngày hôm trước, trong mắt Trương Huyền ánh lên vẻ lo lắng, miệng há ra, nhưng đến giữa chừng lại nuốt sự thực vào, hỏi Chung Khôi: “Dung Dung là ai?”

“Là bạn chơi thời bé của tôi, trong lúc chơi trò bắt quỷ cô ấy đã xảy ra chuyện. Tôi vẫn cho rằng đó là do mình nằm mơ, giờ xem ra, tôi đã bị viện trưởng lừa.”

Những gì trải qua hồi nhỏ quá khủng khiếp, Chung Khôi lấy hai tay che mặt rên rỉ, cả buổi mới kể lại một đoạn trong trí nhớ, nội dung không khác với miêu tả của Tô Dương lắm, hai người đều cùng tỉnh lại ở thời điểm then chốt, khiến cho kết quả sau này không thể nào biết được.

“Thực ra lần này tôi tới Thường Vận, còn có một suy nghĩ là muốn hỏi viện trưởng về chuyện của Dung Dung.”

Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong nhìn nhau, Tô Dương và Chung Khôi nói giống nhau, nhưng họ đều biết kết quả của Dung Dung không được tốt lắm, Trương Huyền chuyển đề tài: “Chắc chắn viện trưởng sẽ không nói, chúng ta vẫn nên tự nghĩ cách thì hơn.”

“Nghĩ thế nào?”

“Đương nhiên là đi vào từ lối Bé con đưa cậu đi kia. Nhưng để cho an toàn, trước khi đi chúng ta phải điều tra rõ về chân tướng của tầng ngầm tòa nhà đã.” Trương Huyền búng tay: “Ngân Bạch, Ngân Mặc các ngươi phụ trách điều tra tình hình xây dựng của Thường Vận, nội dung càng tường tận càng tốt, nếu có thể tìm được bản thiết kế tầng ngầm thì càng hay.”

Ngân Bạch giơ tay lên làm động tác OK, tuy nhiệm vụ này hơi khó khăn, nhưng bởi vì khó khăn, khi làm mới càng thú vị.

Huynh đệ bọn họ đi khỏi, Trương Huyền nhìn Chung Khôi, trên mặt đột nhiên nổi lên nụ cười: “Hiện giờ chúng tôi đã biết cậu là hậu nhân danh môn, nhưng hậu nhân danh môn cũng phải trả tiền đúng không?”

Chung Khôi bị nụ cười của cậu dọa sợ nổi da gà: “Đúng… không đúng!”

“Mặc kệ có đúng hay không, cậu nhất định phải móc tiền ra, tiền lệ tôi làm việc miễn phí cho người khác không thể xảy ra.”

“Trương Huyền, hình như anh còn chưa giúp mà?”

“Lẽ nào cậu tự mình chạy khỏi Thường Vận? Tiếp theo muốn khôi phục cậu lại như cũ nhất định còn rắc rối hơn. Món nợ này chúng ta phải tính thật rõ, đương nhiên, nếu Mã tiên sinh trả giúp cậu thì tôi cũng không phản đối. A đúng rồi, cho cậu cái này.”

Trương Huyền lục ba lô, lấy bình thiếp ly ra. Suốt đêm qua lăn lê bò toài, cả ngã vào lỗ đen, thế mà bình ngọc lại không vỡ, cậu không khỏi thầm khen may mắn, thừa dịp bình thiếp ly còn nguyên vẹn liền đưa cho Chung Khôi. Chung Khôi nhận lấy, khó hiểu hỏi: “Đồ của Mã tiên sinh sao lại ở chỗ anh?”

“Anh ta bảo tôi đưa cho cậu.” Trương Huyền mặt không đổi sắc nói: “Cầm nó sẽ mang đến vận may cho cậu.”

“Mã tiên sinh nói vậy ư?”

“A, ha ha!”

Trương Huyền cười hai tiếng ba phải cái nào cũng được, đưa Nhiếp Hành Phong đi ra. Lúc đi tới cửa, cậu lại xoay người cảnh cáo: “Nhớ cho kỹ, lần sau gặp nguy hiểm chớ gọi tên tôi đấy.”

“Xin lỗi, xin lỗi, thực ra tôi vốn định gọi Mã tiên sinh, nhưng sợ anh ta biết tôi nói dối xin nghỉ, nên…”

Hóa ra cậu chỉ là lốp dự phòng thôi.

Trương Huyền hừ nói:”Nể mặt bạn bè, tính cậu ba mươi vạn.”

“Ba mươi vạn?”

“Cậu kêu gào suốt bên tai tôi, ầm ĩ điếc cả tai, làm hại tôi phải đi khám tai mũi họng.”

“Tiền thuốc men cũng không đắt đến mức vậy chứ? Anh khám tai mũi họng ở mặt trăng à?”

“Lẽ nào tôi không thể nhận phí tổn thất tinh thần sao? Bớt lải nhải, trả tiền!”

Chung Khôi không nói gì, cả buổi mới lầm bầm: “Cái đó cũng không bảo Mã tiên sinh trả thay được sao?”


“Được chứ, yên tâm, phần này tôi không thu lãi của cậu.”

Trương Huyền nói xong, quay đầu đi mất. Lúc Nhiếp Hành Phong đóng cửa nhìn thấy bộ xương dùng hai tay cẩn thận ôm bình ngọc đờ ra, cảnh tượng vừa thương cảm vừa buồn cười. Chung Khôi lạc quan hơn người bình thường nhiều lắm, nhưng người lạc quan đến đâu gặp phải chuyện này cũng sẽ lúng túng. Cho nên cậu ta mới nghĩ hết cách chạy ra ngoài, ít nhất ở nơi quen thuộc, xung quanh có bạn bè thân thiết sẽ khiến cậu ta an tâm hơn.

“Bộ dạng này của Chung Khôi có cơ hội hồi phục không?” Quay về phòng ngủ, Nhiếp Hành Phong khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi Trương Huyền.

“Đừng hỏi em, người biến thành quỷ, quỷ biến thành bộ xương, chuyện như thế dù là thiên sư cũng không hay gặp đâu.”  Trương Huyền tặc lưỡi than thở: “Giờ em chỉ có thể lấy tiền để không ngừng kích động cậu ta, cho cậu ta lòng tin và áp lực để tiếp tục chống đỡ, chỉ cần một người còn có ý nguyện được sống, anh ta có thể chống đỡ được.”

Trương Huyền, em xác định liệu pháp tiền bạc của mình không phải là để làm đầy ví mình hay sao?

Lời đam chọt lướt qua mép, Nhiếp Hành Phong hỏi một vấn đề quan trọng hơn: “Nếu viện trưởng và Chung Khôi là cậu cháu, ông ta xuất phát từ nguyên nhân nào mà không nhận người thân?”

Người thân ở ngay trước mắt mà không nhận, trước khi Chung Khôi trưởng thành lại thả cậu ta đi, trong này nhất định có duyên cớ, có điều việc này cũng cần viện trưởng tự mình giải thích, giả như ông ta thực sự là cậu của Chung Khôi.

“Em chỉ biết Chung Khôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ khiến người ta đau đầu. Viện trưởng chắc chắn đang nghĩ ông ta làm sao lại chứa chấp một cục phiền toái như thế.”

“Trương Huyền, trong phòng sách em đã nhìn thấy gì?”

Tuy Nhiếp Hành Phong cũng nhìn thấy một vài linh thể, nhưng rất mơ hồ, anh nghĩ chắc chắn Trương Huyền đã phát hiện ra bí mật gì, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào lại lờ đi.

Quả nhiên, Trương Huyền quay đầu sang một bên, giả đò không nghe thấy. Nhiếp Hành Phong đành thôi không gặng hỏi nữa, liền thấy Trương Huyền chạy đến trước bàn làm việc mở máy tính ra, nói: “Hôm nay ngủ nửa ngày rồi, em định dùng thời gian buổi tối để tra tư liệu. Chủ tịch, cho em mượn điện thoại của anh chút, anh đi ngủ trước đi, có tin tức em gọi anh.”

Cứ thế, theo tiếng gõ bàn phím lách cách của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong tiến vào mộng đẹp. Đến khi anh chìm vào giấc ngủ, tiếng gõ bàn phím vẫn còn láng máng vang vọng bên tai anh.

Sáng sớm Nhiếp Hành Phong tỉnh lại, thấy căn phòng cách vách vẫn sáng đèn. Anh đứng dậy đi đến, thấy màn hình máy tính để bàn vẫn bật, Trương Huyền nằm úp sấp trước máy tính đang ngủ, bên cạnh cậu chồng một đống giấy in.

Nhiếp Hành Phong đi tới nhặt giấy lên, đều là tư liệu liên quan đến Thường Vận. Anh xem đại khái, thấy tòa nhà Thường Vận được xây dựng từ trăm năm trước, khi đó còn chưa phải là cô nhi viện, mà chỉ là nơi ở bình thường, sau đó qua vài lần sửa chữa, mới trở thành hình dáng bây giờ. Ngọn nguồn giữa các gia đình ở đó với cô nhi viện lúc trước không thể tra cứu được, Trương Huyền chỉ tra được lần tu sửa cô nhi viện gần đây nhất là ba mươi năm trước, nếu tìm được kỹ sư thiết kế lúc đó, có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn về cô nhi viện, nhưng Nhiếp Hành Phong lật đến cuối tư liệu, phát hiện tuy Trương Huyền tìm ra được kiến trúc sư nổi danh kia, nhưng ông ấy đã qua đời mấy năm trước.

“Lăn lộn cả đêm, kết quả tất cả đầu mối đều bị cắt đứt giữa chừng.” Trương Huyền tỉnh dậy, duỗi người, tựa lưng vào ghế thở dài.

“Cũng không hẳn, ít nhất em cũng tra ra được hình vẽ vách giấy trong phòng làm việc của viện trưởng có vấn đề.”

Nhiếp Hành Phong cầm lấy một chồng giấy khác, trên giấy là hình vẽ giống như mã QR sắp hàng chằng chịt. Dưới hình vẽ Trương Huyền vẽ lại bùa giống như thế, tuy Nhiếp Hành Phong không hiểu thứ đó đại biểu cho ý gì, nhưng nhìn ra sự đặc thù của nó. Lúc Trương Huyền bị viện trưởng cảnh cáo xóa đi, cậu đã gửi email ảnh chụp hình vẽ trên vách giấy cho Nhiếp Hành Phong. Mánh khóe nhỏ này chỉ lừa được viện trưởng, là người yêu nhiều năm quen biết cậu, Nhiếp Hành Phong đã sớm đoán được mưu đồ của Trương Huyền.

“Chiêu tài miêu, anh thực sự là quá hiểu ý người.” Được an ủi, Trương Huyền đưa tay ôm lấy hông anh, khóc lóc: “Em rất cảm động!”

“Nếu lúc em cảm động mà không ngáp, thì sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”

Nhiếp Hành Phong đẩy cậu ra, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Đây là bùa chú gì?”

“Có lẽ là chú trấn tà bí truyền của Chung gia.” Nói đến thành tích, mắt Trương Huyền sáng rực lên, đưa ghi chú mình thu thập được ra, lật một tờ trong đó cho anh xem: “Em đối chiếu rất nhiều nhà, chỉ có bùa chú Chung gia giống với vách giấy trong phòng viện trưởng. Nhưng vì sao ông ta phải tốn hết tâm tư làm bùa trấn tà thành hình dạng vách giấy chứ? Ông ta muốn trấn tà gì? Trên núi cô nhi viện vốn là nơi không được sạch sẽ lắm.”

Nghe cậu giảng giải, Nhiếp Hành Phong đối chiếu với những gì quan sát được, phát hiện hình vẽ quả thực rất giống nhau.

“Còn có một chỗ kỳ quặc, em không tra ra được những việc cơ mật của Chung gia. Trong tư liệu liên quan chỉ nói họ am hiểu phong thủy, thuật mê hoặc linh hồn và tụ hồn câu hồn, cũng có một vài người tu đạo nói họ là tà đạo, bởi vậy hành tung của họ không rõ, hiếm khi giao lưu với người trong đồng đạo, ngay cả Tiểu Bạch cũng không biết về họ. Ha ha, điều quái gở ấy lại có điểm chung với Mã gia, chẳng trách họ làm thông gia.”

“Thuật mê hoặc linh hồn là cái gì?”

“Có lẽ chính là một loại giống như thuật thôi miên. Nếu cái đó cũng tính là tà đạo, thì thầy thôi miên đều nên bị hỏa thiêu hết.”

“Không biết Chung Khôi có từng tiếp xúc qua loại pháp thuật này không?”

“Chắc chắn là có!” Nói đến đây, Trương Huyền bắt đầu tức điên: “Giờ em đã biết vì sao lần nào bị cậu ta năn nỉ, em cũng trả tiền giúp rồi. Kẻ này quá xấu xa, nhìn thì có vẻ ngây thơ, nhưng cái loại tự nhiên mê hoặc còn khiến người ta khinh thường hơn cố tình làm phép. Chắc chắn là lúc Mặt Ngựa bóp vỡ linh cốt cậu ta đã dùng lực quá lớn, khiến cho chỉ số thông minh của cậu ta bị hao tổn!”

“…”

Chắc hẳn Trương Huyền còn chưa tỉnh ngủ, suy luận trong những lời này lộn xộn đến mức Nhiếp Hành Phong không biết phải đáp lại làm sao. Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gọi cực kỳ hoạt bát của Chung Khôi: “Trương Huyền, Chủ tịch, bữa sáng xong rồi, có ăn luôn cho nóng không?”

“Hình như cậu ta lấy lại tinh thần rồi.”

Nhiếp Hành Phong mỉm cười nhìn về phía Trương Huyền, Trương Huyền chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói: “Cho nên em quyết định tha thứ cho cậu ta, bởi vì tức giận vì một tên ngốc là hành động ngu xuẩn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận