Thiên Sư Chấp Vị

Càng đi về phía trước, mặt đất càng chấn động dữ dội hơn, họ rất nhanh phát hiện ra nữ quỷ bám trên vách tường đang gào thét ầm ĩ. Xem ra cô ta rất giận dữ, quỷ ảnh không ngừng đâm vào vách núi, như muốn xông ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị bật ngược về. Xung quanh ngoài tiếng hét của nữ quỷ, còn lẫn một vài tiếng rên rỉ quái dị, là âm linh quanh quẩn ở gần đó không ngừng khuấy động cương khí dày đặc, tất cả tập hợp lại, muốn tấn công Dung Dung, nhưng không biết nguyên nhân gì giữa chừng lại thu tay về.

“Huyền Huyền, chú thua rồi.” Bé con chỉ về phía trước kêu lên: “Nhìn kìa, mọi người đều nhanh hơn chú!”

Chung Khôi và chú Tiền đã đến, đám xương trắng kia không tấn công Dung Dung có lẽ do Chung Khôi ra hiệu, chú Tiền giơ súng nhắm vào Dung Dung, nhưng không hề bắn.

Thế mà bị giành trước, Trương Huyền rất không phục, ấn đầu Bé con vào vai mình, quát: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”

“Trương Huyền, anh mau đến xem phải làm thế nào?”

Chung Khôi đang nôn nóng, thấy họ, lập tức xông đến. Nghe thấy giọng cậu ta, Bé con lại quay đầu, kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Tiền bối Chung Chung, sao anh, sao anh lại thay đổi hình dạng? Chết đó, chết đó!”

“Cậu ta vốn chết rồi.”

Trương Huyền giữ Bé con cấm bé lộn xộn, lại nhìn theo hướng Chung Khôi nói, phát hiện mặt đất chấn động không phải do Dung Dung tạo ra, mà truyền tới từ một đầu tường khác.

Nói là tường, thực ra đó chỉ là một chướng ngại vật do xương cốt đắp thành, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy hai người đang đứng đối diện bên trong, chí khí trên người họ không ngừng tràn ra, nhưng bị bức tường xương ngăn lại, khiến cho cương khí không truyền ra được mà người bên ngoài cũng không thể phá tường đi vào.

Trên mặt viện trưởng vẫn che khăn, ông ta đang nhanh chóng niệm chú ngữ, khiến khăn che mặt thỉnh thoảng rung lên, mọi người không biết ông ta niệm chú gì, chỉ thấy hồn phách thuộc về Trương Tuyết Sơn chầm chậm thoát khỏi người Trương Yên Hoa, hồn phách muốn bay đến chỗ viện trưởng, nhưng cố gắng nhiều lần đều bị đánh văng ra, không có cách nào chỉ đành quay lại định bám lên thân Trương Yên Hoa một lần nữa, nhưng lại phát hiện dù làm thế nào cũng không thể trở về được.

“Dám lừa ta, tên khốn kiếp!” Trong lúc tức giận, lão rống lên.

Mặc kệ lão giận dữ, viện trưởng bình tĩnh nói: “Đối với chúng ta, nơi này là chân không. Rời khỏi nơi sống nhờ, không bao lâu nữa hồn phách của ngươi sẽ tiêu tan.”

“Tán hồn phải không? Ngươi có biết cái giá của việc tán hồn nghịch thiên không? Ta mà chết thì ngươi cũng không sống được!”

Viện trưởng không nói gì, tiếp tục niệm chú tán hồn, ông ta vốn không muốn sống, bất cứ ai ngấp nghé đến Thường Vận đều không thể đi, đây là quy củ của Chung gia, song công lực của đối thủ quá hùng hậu, không vây hãm lão trong phòng cấm, ông ta không cầm chắc phần thắng.

Người bên ngoài không biết tình huống bên trong, chỉ thấy hai vị đứng ở đó không nhúc nhích như tượng đắp. Chú Tiền không biết tình hình, vẻ mặt đưa đám lớn tiếng kêu lên: “Viện trưởng nhất định cảm thấy có lỗi với Dung Dung, mới đưa cô ta đến cấm địa, muốn giúp cô ta dời hồn, ai ngờ cô ta lại muốn hại viện trưởng.”

Giọng ông ta khản đi, như sắp khóc, Nhiếp Hành Phong không bị tâm trạng của ông ta ảnh hưởng, bình tĩnh hỏi: “Cô ta vốn là người, sao lại phải dời hồn?”

“Cô ta đâu phải là người? Cô ta rõ ràng là cương thi! Cô ta dùng pháp thuật dụ dỗ âm linh tạo phản, nếu không phải viện trưởng ngăn cản, ta đã sớm giết cô ta!”

Nghe xong lời này, Nhiếp Hành Phong nghĩ có lẽ ngay từ đầu viện trưởng đã biết đó không phải là Dung Dung, mà là hồn phách bám trên người người khác, pháp thuật Trương Tuyết Sơn không tệ, nhưng chưa đạt đến trình độ dẫn dắt âm linh tạo phản. Làm được việc đó ngoại trừ người Chung gia, có lẽ chỉ còn một người. Viện trưởng phát hiện ra bí mật đó, liền lá mặt lá trái, tìm cơ hội vây hãm Trương Tuyết Sơn ở chỗ này. Chắc hẳn ông ta muốn cùng Trương Tuyết Sơn và kẻ xúi giục phía sau đồng quy vu tận.

“Người bên trong kia là giả, đây mới là Dung Dung.” Trương Huyền chỉ chỉ nữ quỷ đang không ngừng xông vào bức tường xương: “Nhưng có một điểm ông nói đúng, người kia quả thật là cương thi.”

“Vậy phải làm sao mới cứu được viện trưởng ra?”

Trương Huyền trả dây chuyền cho Chung Khôi: “Nếu ngay cả gia chủ Chung gia cũng không biết phải làm thế nào, thì tôi càng không biết.”

Chung Khôi mờ mịt nhận lấy, Trương Huyền lại vỗ một cái lên vai cậu ta, quát: “Ngay cả cổng địa ngục cậu còn mở được, loại tường này mà phải do dự à?”

Tiếng quát rất kịp thời, Chung Khôi bị kích động dâng lên máu nóng, cầm dây chuyền vỗ lên bức tường xương, quát: “Lùi lại!”

Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh nghe họ nói chuyện, trên mặt như có điều suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh cũng không ngăn cản Chung Khôi. Chỉ thấy theo tiếng quát, bức tường rung lên, dưới hào quang của sợi dây chuyền, chỗ xương cốt đó bắt đầu từ từ đẩy ra. Chúng dường như không tình nguyện, còn cố giãy dụa lần cuối cùng, nhưng dưới kim quang chiếu rọi phải nhường ra một lối đi cỡ cánh cửa phòng, để mọi người đi vào.

Dung Dung bay vào đầu tiên, nhưng cô ta lập tức bị cương khí bên trong đánh sang một bên. Trương Tuyết Sơn đang vận công đối chọi với viện trưởng, hồn phách của lão uốn lượn xung quanh Trương Yên Hoa, thấy họ, lão cười ha hả, chỉ vào viện trưởng kêu lên: “Xem ra người tính không bằng trời tính. Muốn hại ta, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!”

Vừa nói, hồn phách vừa nhanh chóng lao ra khỏi khe hở chạy ra ngoài, viện trưởng hạ cấm chú trong phòng, ở càng lâu, từ trường trên người hồn phách càng yếu, nếu không ra ngoài ngay, lão sẽ thật sự bị tán hồn.


Xương cốt hai bên cửa vươn ra như dây mây chặn lão lại, nhưng bởi hồn phách quá mờ nhạt, dễ dàng bị lão thoát ra.

Tình thế nguy cấp, Trương Huyền kịp thời quất Tác Hồn Ti ra, nhưng chú Tiền nhanh hơn cậu một bước, giơ súng săn bắn một phát về phía hồn phách.

Trong tiếng súng vang, hồn phách bị viên đạn xuyên qua ngực, tan thành mấy mảnh, nhưng rất nhanh đã tập hợp lại thành hình người, thấy trốn không thoát, Trương Tuyết Sơn tiện tay túm lấy Dung Dung ở trước mặt mình, coi cô ta như vũ khí ném về phía Trương Huyền.

Chung Khôi nhìn rất kỹ càng, nhớ đến chú tài xế chở mình một đoạn kia, lại thấy bộ dạng thê thảm của Dung Dung bây giờ, không khỏi bừng bừng lửa giận, nắm chặt tay xông lên đấm, kim quang mỏng manh từ kẽ ngón tay cậu lóe ra, hồn phách Trương Tuyết Sơn thấy thế, không khỏi run lên, muốn nhân cơ hội chạy thoát, nhưng khi đối diện với nắm đấm của Chung Khôi lại không gọi được pháp lực, chỉ có thể liên tục né tránh xương trắng trong tường, giống hệt chuột qua đường.

Bên này Trương Huyền thấy nữ quỷ tóc tai bù xù đột nhiên xông đến mình, do dự có nên đánh trả không, ai ngờ trong giây phút ngắn ngủi đó, thân thể Dung Dung lùi lại, nhảy đến bên cạnh Trương Yên Hoa, Trương Tuyết Sơn nhân cơ hội giật dây cô ta: “Muốn sống thì mau bám thân!”

Dung Dung bị âm linh trói buộc dưới đất nhiều năm, đã sớm biến thành quỷ mị không có tư duy, hành động của cô ta toàn bộ xuất phát từ bản năng sinh tồn và báo thù, nghe Trương Tuyết Sơn kích động, lập tức phát hiện Trương Yên Hoa là một đối tượng bám thân tốt, đại não tràn ngập xúc động muốn ra ngoài, cô ta lập tức bổ vào Trương Yên Hoa.

Trương Yên Hoa hiện giờ chỉ là một cái xác rỗng, sau khi hồn phách ra khỏi người, cô ta liền ngã xuống đất, không hề phản kháng trước sự tấn công của Dung Dung. Lo cô ta thật sự bị ác linh chiếm giữ, Trương Huyền kịp thời vung Tác Hồn Ti ra, ngọn roi quấn vào yết hầu Dung Dung, kéo cô ta sang một bên.

“Ngươi đã chết.” Trương Huyền trầm giọng quát nữ quỷ vì không thể bám thân mà đang giương nanh múa vuốt về phía cậu: “Người chết nên đến nơi cần đến, đừng lưu luyến nơi này thêm nữa!”

“Ta vốn không đáng chết, đều tại hắn! Nếu ta chết, hắn phải chết trước!”

Giọng nói khản đặc oán độc vang lên, nếu không nhìn thân hình, có lẽ không ai liên tưởng giọng nói đó với một cô bé. Dung Dung chỉ vào viện trưởng, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ngay khi mọi người cho rằng cô ta muốn chuyển sang tấn công viện trưởng thì cô ta đột nhiên quay đầu bắt lấy Trương Yên Hoa đang ngất xỉu, hòng bám thân.

Không ngờ ham muốn sống sót của cô ta còn mãnh liệt hơn cả việc báo thù, cũng có thể do Trương Tuyết Sơn đã mê hoặc thành công, cách làm của loại ác ma dụng tâm cám dỗ người khác khiến mọi người kinh hãi. Nhiếp Hành Phong nghĩ nếu trên đời này có thêm mấy kẻ như Trương Tuyết Sơn, chỉ sợ cho dù thần Sát Phạt sống lại cũng phải bó tay.

Đáng tiếc Dung Dung nhìn thì có vẻ hung ác, nhưng còn lâu mới địch lại được sự bá đạo của Tác Hồn Ti. Nếu không phải Trương Huyền ngại mọi người suy nghĩ, thì đã sớm ra tay tiễn nữ quỷ lên đường rồi, trong lòng cậu ôm trẻ con, đầu kia của Tác Hồn Ti liên tục bị nữ quỷ vật lộn, cậu không nhịn được, quay đầu kêu lên: “Cô ta đã rơi vào ma đạo, tôi không có bản lĩnh đưa cô ta vãng sinh, muốn đánh tan hồn phách thì mau nói một câu đi!”

“Đừng!”

Viện trưởng giơ tay lên ngăn cản, nhưng vừa nói được một chữ thì ngừng bặt, sau đó là một trận ho dữ dội, dưới mảnh khăn che mặt của ông ta lốm đốm vài vết máu, Trương Huyền chớp mắt, hỏi: “Đang quay phim võ hiệp à? Nhìn có vẻ rất thật.”

Không phải viện trưởng đang đóng phim, mà là bị thương thật, Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh đỡ lấy ông ta, đoán chừng vừa rồi để vây khốn Trương Tuyết Sơn, gọi hồn phách của lão từ người Trương Yên Hoa ra, viện trưởng đã tốn rất nhiều sinh lực, ông ta có thể chống đỡ không ngã đã là rất lợi hại rồi.

Có khí tràng chính trực của Nhiếp Hành Phong hậu thuẫn, viện trưởng cảm thấy khá lên nhiều, ông ta cho Nhiếp Hành Phong một ánh mắt cảm kích, một lần nữa cản Trương Huyền: “Đừng làm hại cô ấy, đáng ra cô ấy không phải chịu nhiều khổ sở như thế.”

Nghe ông ta nói vậy, Trương Huyền nhún vai, thả lỏng Tác Hồn Ti, ai ngờ Dung Dung vừa được giải thoát, đã lập tức giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Tuyết Sơn.

Chung Khôi đang đuổi đánh Trương Tuyết Sơn, thấy Dung Dung, cậu ta do dự một chút, bị Dung Dung đấm một phát vào mặt, liền ôm mắt ngã ngửa ra. Trương Tuyết Sơn nhân cơ hội bay ra ngoài, những người khác bị Dung Dung che mất tầm mắt, đến khi phát hiện Trương Tuyết Sơn chạy trốn, lão đã bay đi rất xa, viện trưởng kêu to: “Hắn tìm cơ hội bám thân, mau ngăn cản hắn!”

“Để tôi!”

Chú Tiền nã một phát súng ra phía ngoài, không biết có trúng không, ông ta lớn tiếng nói rồi chạy ra ngoài. Chung Khôi đứng lên muốn đuổi theo, bị nữ quỷ đang trong cơn giận dữ đạp một phát, lần thứ hai rạp xuống đất, thành công chặn đứng cửa ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi, là Trương Chính vừa đến nơi. Hắn vừa vặn lướt qua vai chú Tiền, mơ hồ thấy bóng quỷ Trương Tuyết Sơn phía xa xa, lại thấy Chung Khôi nằm dưới chân, không khỏi nhíu mày.

“Trương Tuyết Sơn chạy rồi, mau bắt lão lại!”

Mặc kệ Chung Khôi gào thét, Trương Chính đi vào trong trước, cảm thấy khí tức căng thẳng nơi này, hắn ho khẽ, ánh mắt quét một vòng trong phòng, hỏi: “Các anh đều ổn chứ?”

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trương Huyền, khiến cậu cảm thấy nhân xưng số nhiều trong câu hỏi kia biến thành số ít một cách rất hợp lý, đành phải gật đầu: “Vẫn ổn, bên anh thì sao?”


“Trên đường gặp phải một vài con quỷ chặn đường, mất thời gian.”

Trương Chính nhìn thấy Trương Yên Hoa ngã dưới đất, cô ta hình như sắp tỉnh lại, lông mi khẽ run, liền hỏi: “Trương Tuyết Sơn buông tha cho cô ấy rồi?”

“Trương Tuyết Sơn phát hiện ra đối tượng bám thân tốt hơn, muốn ra tay với viện trưởng, may là chúng tôi kịp thời chạy tới.”

Chung Khôi đứng lên giải thích, ai ngờ Dung Dung lại tấn công cậu ta, ở đây nhiều người như thế, dường như cô ta hết sức căm thù Chung Khôi, có lẽ từ trong hơi thở đã đoán được thân phận của cậu ta, trong tiềm thức coi cậu ta là kẻ ác cướp đi hạnh phúc của mình, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi.

Dưới sự tấn công dữ dội của cô ta, Chung Khôi vừa nói xong một câu liền ôm đầu chạy ra, hai người chạy vòng quanh phòng, lại đến bên cạnh Trương Yên Hoa, Dung Dung bỗng nhiên quay người đánh về phía Trương Yên Hoa, thì ra mục đích thực sự của cô ta vẫn là bám thân, nhưng không ngờ Trương Chính vừa khéo ở bên cạnh, đưa tay túm lấy cô ta quăng sang một bên.

“Anh làm thế hình như… hơi thô bạo.”

Thấy thân thể nho nhỏ của nữ quỷ ngã xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn, Chung Khôi có chút không đành lòng. Trương Chính để ngoài tai, ngay sau đó lấy một lá bùa trấn quỷ dán lên người cô ta, nữ quỷ không thể hoạt động tùy ý  liền gào rú không ngớt. Nghe tiếng kêu thê thảm, Chung Khôi đi tới muốn bóc đạo bùa ra giúp cô ta, bị Trương Chính đẩy sang một bên. Đối với loại người ngốc nghếch tưởng mình lương thiện này, Trương Chính cười nhạt, xoay người muốn đi, dưới chân truyền đến tiếng gọi yếu ớt.

“Sư huynh…”

Bị khí tràng dữ dội của quỷ hồn kích thích, Trương Yên Hoa tỉnh lại, thấy Trương Chính, cô ta gọi một tiếng, nhưng Trương Chính vội vã đuổi theo mục tiêu, không nhìn cái nào đã xông ra ngoài, chỉ để lại một câu.

“Trương Tuyết Sơn rất xảo quyệt, Trương Huyền cậu mau chóng đến hỗ trợ.”

Trương Huyền còn chưa đáp, Chung Khôi đã giành nói trước: “Người này làm sao vậy?”

Nói thế nào thì Trương Yên Hoa với Trương Chính cũng là đồng môn, sư muội trong bộ dạng này, hắn lại làm như không thấy, không khỏi khiến người ta tức giận. Thấy ánh mắt Trương Yên Hoa tán loạn, cơ thể run rẩy, Chung Khôi muốn đến đỡ cô ta, lại bị cô ta đẩy ra, lùi nhanh về phía sau, giống như bị điên, không ngừng lắc đầu kêu lên: “Đi ra đi ra, sư huynh, cứu mạng…”

Chung Khôi bị phản ứng của cô ta dọa, không dám tiến lên nữa, quay sang nhìn viện trưởng, sau đó đi đến, quỳ gối về phía ông ta.

Bị hành động của Chung Khôi làm cho sửng sốt, viện trưởng cuống quýt khom người đỡ cậu ta dậy: “Gia chủ ngài…”

“Con là Chung Khôi, là Tiểu Khôi được Mã tiên sinh gửi cậu nuôi nấng khi còn quấn tã, cậu.”

“Thì ra là… nhưng sao con lại biến thành bộ dạng này?”

Câu trả lời của Chung Khôi cho viện trưởng biết được thân phận của cậu ta, nhưng cũng càng kinh ngạc hơn, ánh mắt quan sát dây chuyền trên tay cùng dung mạo và thân thể cậu ta, thất thanh kêu lên: “Lẽ nào con đã gặp gia chủ?”

“Chính là bộ xương này sao? Cậu, rốt cuộc ngài Tĩnh Đường là cậu hay là bộ xương khô? Có phải ngài ấy làm sai chuyện gì, mới bị cậu trấn áp dưới đất, vĩnh viễn không được siêu sinh không? Con bị ngài ấy bám thân, còn có thể trở về dáng vẻ cũ không?”

Viện trưởng im lặng trước những câu hỏi liên tiếp của Chung Khôi, dù chiếc khăn che đi vẻ mặt của ông ta, nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn cảm thấy viện trưởng đang kích động, sau khi ho khan vài tiếng, than thở: “Chuyện này nói ra rất dài.”

“Vậy để sau hãy nói, giải quyết cô ta trước đi.”

Trương Huyền dùng Tác Hồn Ti chỉ chỉ vào nữ quỷ bị đạo bùa trấn áp, viện trưởng gật đầu, búng ngón tay về phía cô ta, đạo bùa liền tự động rơi xuống.

Mất đi trói buộc, nữ quỷ lại lập tức bồng bềnh đứng lên, thấy cô ta lom lom nhìn Trương Yên Hoa, Trương Huyền rung Tác Hồn Ti, lạnh lùng nói: “Đừng cho ta cơ hội giết ngươi.”

Lệ khí ép tới, Dung Dung không dám ngang ngạnh nữa, chuyển tức giận sang viện trưởng, kêu lên: “Vì sao ông không cứu tôi? Vì sao lại cứu bọn chúng? Tôi không muốn chết, không muốn chết!”

Tiếng kêu gào kèm theo tiếng khóc, khản đặc lại thảm thiết, viện trưởng thở dài, chậm rãi nói: “Năm đó không cứu con là lỗi của ta, không biết con bị âm linh giam cầm ở nơi đó cũng là sơ suất của ta, con muốn trả thù ta, ta chấp nhận, nhưng đừng làm hại đến người khác.”


“Người khác có làm sao thì liên can gì đến tôi? Tôi chỉ muốn sống, sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi!” Biết không phải là đối thủ, Dung Dung không dám cứng đối cứng nữa, cúi đầu bắt đầu khóc lóc kể lể: “Tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi có lỗi gì? Vì sao tôi lại bị nhốt ở chỗ này, vì sao mọi người đều sống, chỉ có tôi là chết?”

Nhớ đến cảnh năm đó, vành mắt Chung Khôi cũng đỏ lên, lại thấy bộ dạng rũ vai khổ sở đáng thương của cô ta, Chung Khôi ra sức gật đầu, cảm thấy cô ta nói không hề sai chút nào, nếu lúc trước không phải do bọn họ, Dung Dung cũng sẽ không chết.

Bốp!

Chung Khôi bị vỗ một phát vào gáy, Trương Huyền đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Thân là ác linh, ao ước được sống lại hơi khó, biết điều thì vãng sinh đi, đừng dây dưa ở đây nữa.”

“Tôi chỉ muốn lấy lại đồ thuộc về mình, tôi chưa từng làm sai điều gì, sao tôi phải thay thế người khác chịu tội ở chỗ này?”

“Ngươi vì muốn có cuộc sống tốt hơn, đã chạy đến trộm thần thụ, chuyện đó còn không tính là sai?”

“Dù có sai, tội cũng không đáng chết, không đến mức để ta bị âm linh trói mấy chục năm, ông trời vốn không công bằng!” Bị phản bác, Dung Dung tức giận trừng mắt nhìn viện trưởng: “Sao ông không cứu tôi? Sao không lại cứu tên ngốc đó?”

Bị chất vấn, viện trưởng lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi…”

“Không cần phải xin lỗi, nếu có người đồng thời gặp nạn với Chủ tịch, tôi cũng sẽ cứu Chủ tịch nhà tôi trước, đây là nhân tính. Người tu đạo cũng là người, chọn cứu người thân của mình thì sai chỗ nào?” Trương Huyền lạnh lùng trả lời: “Ông trời từ trước đến nay chưa từng công bằng, cho nên trên đời này có người vừa sinh ra đã có gia tài bạc triệu, cũng có loại cô nhi bị vứt bỏ như ngươi.”

“Ngươi!”

Bị Trương Huyền kích động khiến toàn thân run rẩy, nữ quỷ rốt cuộc không nhịn được nhào về phía cậu, nhưng lập tức bị cương khí xung quanh đánh ra ngoài. Lạnh mắt nhìn bóng quỷ run rẩy của cô ta, Trương Huyền nói tiếp: “Đối với người nuôi lớn ngươi, ngươi không những đội ơn, còn cấu kết người ngoài trộm đồ rất quan trọng đối với ông ấy, sau khi bị đánh trả còn trách ông ấy không cứu ngươi. Không ai có thể thay đổi số phận bị vứt bỏ, nhưng ngươi trở thành thế này hoàn toàn là do ngươi tự tạo ra! Nếu ngươi muốn oán hận, người ngươi nên oán hận nhất chính là kẻ đã dẫn ngươi vào địa ngục!”

Cậu kéo Chung Khôi đến trước mặt: “Đừng nói cái câu muốn sống cuộc sống tốt là mơ ước của mỗi người, nhìn tên ngốc ngươi coi thường này đi. Cho dù có người cho cậu ta một núi vàng, cậu  ta cũng không phản bội viện trưởng, bởi vậy ngươi dựa vào cái gì để tranh ai may mắn hơn với cậu ta? Trước khi oán hận người khác thì phải xem bản thân có tư cách đó không đã!”

“Trương Huyền…”

Chung Khôi nhìn về phía Trương Huyền, lo lắng cậu nói vậy sẽ càng chọc giận Dung Dung. Cũng may tình hình không tệ đến vậy, bị Trương Huyền mắng phủ đầu một trận, Dung Dung không nói nên lời, cúi đầu thút thít: “Tôi chỉ muốn sống tốt hơn một chút, tôi không cam lòng, không cam lòng!”

“Ta cũng không cam lòng vì sao ta phấn đấu mỗi ngày, mà vẫn chưa thành phú ông? Nhưng cuộc sống sẽ không thay đổi chỉ vì ngươi không cam lòng, bởi vậy ngươi muốn thành thật lên đường, kiếp sau đầu thai thành người tốt, hay là không cam lòng, vẫn tiếp tục chống đối ta, cuối cùng hồn phi phách tán?”

“Biết đâu kiếp sau ta vẫn bị ném đi thì sao, vì sao ta phải đánh cuộc?”

“Khả năng năm mươi năm mươi, nhưng chống đối ta, tỷ lệ ngươi hồn phi phách tán là một trăm phần trăm. Nếu ngươi thực sự không muốn đi, ta cũng sẽ chiều theo ý ngươi.”

Dung Dung không nói gì, thấy cô ta dường như bị thuyết phục, Trương Huyền đẩy Chung Khôi, chỉ chỉ tay cậu ta. Chung Khôi nhất thời không phản ứng kịp, lắc dây chuyền ngây ra nhìn cậu.

Trương Huyền trợn mắt, cậu có phần hiểu tâm trạng không cam lòng của Dung Dung, vì sao hậu nhân của hai đại gia tộc Mã Chung lại là loại ngu ngốc này.

“Trong tay cậu ngoài dây chuyền còn có ấn ký của Mã gia, thân là hậu nhân Mã gia, việc đưa quỷ lên đường cậu hẳn là không thầy tự giỏi chứ hả?”

Chung Khôi vẫn không rõ lắm, nhưng cậu ta làm theo lời Trương Huyền, đi tới trước mặt Dung Dung chìa tay ra.

“Dung Dung, kiếp sau của cô nhất định sẽ hạnh phúc, để tôi đưa cô lên đường nhé.”

Không giống lúc bình thường, trên mặt Chung Khôi sinh ra hào quang trang nghiêm. Bị hào quang hấp dẫn, Dung Dung nhìn cậu ta không nói gì, hồi lâu sau đưa tay đặt lên tay cậu ta. Kim quang trong lòng bàn tay Chung Khôi lóe lên, na ná chữ “Chết”, theo kim quang ẩn hiện, bóng dáng của Dung Dung từ từ nhạt đi, cuối cùng biến mất.

Căn phòng yên tĩnh lại, ánh sáng mang theo cả sát khí trong phòng, vệt sáng nhàn nhạt còn sót lại lấp lánh trong không gian, chiếu sáng gương mặt mọi người. Bản thân Chung Khôi cũng ngây ngẩn, nhìn ánh sáng đó, không biết nó đại biểu cho cái gì.

“Cô ta đi rồi chứ?”

“Tôi tốn nhiều nước bọt như thế, cô ta sao dám không đi?” Trương Huyền vỗ vỗ vai Chung Khôi: “Xem ra cậu trời sinh… không mất văn tiền nào đã dễ dàng đưa ác quỷ đi.”

“Trương Huyền, có phải là anh không muốn tốn tiền nên mới bảo tôi làm đúng không?”

“Không thể nói vậy được.” Nhìn cậu ta, Trương Huyền nghiêm túc nói: “Tôi cũng tốn phí nước bọt mà, phí chữa bệnh tinh thần còn đắt hơn ấy.”

Hóa ra vừa rồi tên này nói lời chính nghĩa như thế, cũng đều là để giải quyết vấn đề không mất phí mà thôi, mệt cho cậu ta còn thấy cảm động!


Chung Khôi tức giận nắm chặt tay, ngay khi cậu ta đang do dự đánh hay không đánh thì cửa vang lên ken két, mọi người bị ánh đèn đột nhiên sáng lên làm chói mắt phải nheo mắt lại, đồng loạt quay đầu nhìn, liền thấy có người đứng ở cửa, chĩa ống kính máy ảnh vào bên trong phòng không ngừng ấn nút chụp, mặt của anh ta bị máy ảnh che quá nửa, nhất thời không nhìn ra là ai.

“Tôi luôn cảm thấy chúng ta đang đóng phim…”

Trương Huyền giơ tay lên, đang cân nhắc có cần tạo dáng pose đẹp không, người đã bị đẩy ra. Phát hiện có người chạy vào chụp loạn, Chung Khôi tức giận đầu tiên, tiến tới giật lấy máy ảnh, khiến người đeo máy ảnh trên cổ phải lảo đảo theo về phía trước kêu lên: “Người mình, người mình.”

“Ai người mình với anh?”

Sau khi nói xong, Chung Khôi ngậm miệng, thấy khuôn mặt quen thuộc của Tô Dương, cậu ta không thể không thừa nhận vị xem như “người mình” này.

“Tô Dương, sao anh lại tới… không đúng, anh vào bằng cách nào?”

Tô Dương cười gãi đầu trước câu hỏi của Chung Khôi: “Tôi cũng là người của Thường Vận mà, tôi là Mập Mạp đây, hồi bé chúng ta còn chơi bắt quỷ trốn tìm với nhau, cậu còn nhớ không?”

“Mập… Mạp?”

Ngay khi hai người nhận nhau, một bóng người khác từ bên ngoài xông vào, không nhìn họ, lao tới ôm lấy Trương Yên Hoa. Khi thấy đó là Tạ Phi, Trương Huyền hiểu ra mọi chuyện.

“Hamburger, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Một cục tròn xanh biếc từ bên ngoài ló đầu vào, Hamburger nép vào khung cửa giải thích: “Thực ra ấy, thân là một con chim, ta chỉ biết bay thôi.”

“Chết rồi ngươi sẽ biết lăn!”

Con chim béo này còn chê ở đây chưa đủ loạn hay sao? Không những đưa người ngoài tới, còn cho cả Tạ Phi lẻn vào, đương nhiên không có Tạ Phi giúp, dựa vào bọn họ cũng rất khó xông vào. Cậu nghĩ chỉ cần Hamburger nói ra tên của Trương Yên Hoa, vị Tạ dở hơi kia chắc chắn sẽ mặc nó thích thì được nấy.

“Bình tĩnh đã!” Thấy Trương Huyền móc đạo bùa ra, Hamburger vội vàng xin tha: “Hiện giờ đang là thời điểm đặc biệt, chúng ta tuyệt đối không được tự giết lẫn nhau, súng lửa nhất định phải dùng cho kẻ địch.”

Nhiếp Hành Phong đè tay Trương Huyền xuống, tuy lần này Hamburger làm việc rất quá đáng, nhưng bây giờ quả thực không phải lúc so đo với nó.

Có Chủ tịch xin cho, Trương Huyền không để ý đến nó nữa, chỉ thấy Tô Dương và Chung Khôi dễ dàng thân thiết, lại cùng nhau chạy đến gần viện trưởng, cậu biết lần này Tô Dương lại vớ được tin tức lớn rồi.

Tạ Phi bên này đỡ Trương Yên Hoa lên, lúc đầu Trương Yên Hoa giãy giụa dữ dội, nhưng được hắn trấn an liền từ từ bình tĩnh lại, tựa lên người hắn không ngừng lặp lại: “Sư huynh cứu mạng, sư huynh cứu mạng.”

“Không sao, Trương Tuyết Sơn đi rồi, sau này không có chuyện gì nữa đâu.”

Tạ Phi vỗ vai cô ta nhẹ giọng an ủi, nhưng lại đổi lấy tiếng khóc lớn hơn, dường như cô ta rất sợ nghe thấy tên của Trương Tuyết Sơn, ôm Tạ Phi liên tục run rẩy. Nhìn bộ dạng này của Trương Yên Hoa, Nhiếp Hành Phong nhỏ giọng hỏi Trương Huyền.

“Hình như cô ấy bị thương rất nặng.”

Trương Huyền dùng ngón tay chỉ chỉ đầu mình: “Đôi khi bị thương nặng cũng không phải chuyện xấu.”

Câu tiếp theo bị tiếng chuông đột ngột vang lên át đi, đoạn nhạc điện tử “Tôi yêu chiêu tài miêu” điên cuồng vang vọng trong không gian chật hẹp, quét sạch bầu không khí thương cảm lúc đầu. Phớt lờ ánh mắt khiển trách của mọi người, Trương Huyền lấy điện thoại ra nghe, là Trương Chính gọi tới.

“Trương Huyền cậu mau đến đây. Chú Tiền bị Trương Tuyết Sơn bám thân, một mình tôi không đối phó được!”

Tiếng nói gấp gáp từ đối diện truyền đến, còn kèm theo một vài tạp âm quái dị, không đợi Trương Huyền trả lời, Trương Chính lại nói tiếp: “Tôi ở khu B5, cậu nhanh lên chút!”

“B5 là nơi nào thế?”

Không đợi Trương Huyền hỏi, điện thoại đã cúp, cậu bấm gọi lại, nhưng nghĩ cho dù có gọi, Trương Chính cũng chưa chắc đã rảnh để nghe, đành phải cất điện thoại về túi. Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh nghe được đại khái, nói: “Tôi biết chỗ đó, chúng ta đi cứu người trước.”

Trương Huyền lập tức giao Bé con cho Chung Khôi, nói với Hamburger: “Các ngươi đến thật đúng lúc, trông con hộ ta.”

Không biết Bé con ngủ từ lúc nào, hoàn toàn không chú ý thấy người bế mình bị đổi, Hamburger vỗ vỗ cánh, rất muốn đẩy xuống. Nó cố tình gọi Tạ Phi, lại đuổi theo khí tức của ưng con chạy một mạch trong đường hầm đến đây, là để moi tin tức cho trang nhất, không phải tới để trông trẻ, nhưng liếc thấy sắc mặt Trương Huyền, nó liền tự động nuốt lại lời.

“Không thành vấn đề, Hải Thần đại nhân sai bảo, ta sẽ nghiêm túc làm theo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận