Thiên Sư Chấp Vị

Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Niếp Hành Phong đang ở trong văn phòng xem báo thì cửa bị đẩy ra, có người nhón chân nhẹ nhàng tiến vào, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, trừ bỏ người yêu – trợ lý của anh ra thì không ai lại làm loại hành động mờ ám đáng nghi này.

“Không phải nói ngày mốt mới trở về sao?” Niếp Hành Phong ánh mắt không rời khỏi tờ báo, thuận miệng hỏi.

Một bông Tulip màu đen xuất hiện ở trước mắt anh, Trương Huyền ghé lại, cười nói: “Lo lắng anh ở nhà một mình suy nghĩ lung tung, liền trở về trước thời hạn, tôi đặc biệt mua cho anh nè, thích không?”

Hoa chỉ có một bông, nhưng gói thật sự rất khéo léo, Tulip đen cao quý thanh nhã, hiếm khi tiểu thần côn mới mua đồ theo sở thích của anh, Niếp Hành Phong nở nụ cười tiếp nhận hoa, nói: “Vô sự xum xoe (Không có việc thì không nịnh nọt), cậu sao mà cam lòng tiêu tiền mua loại hoa đắt đỏ thế này?”

“Đây là nhận lỗi vì chuyện tối hôm qua, chủ tịch, anh không phải là vẫn còn tức giận đấy chứ?”

“Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao hả?”

Niếp Hành Phong tựa vào lưng ghế dựa đùa nghịch bông hoa trong tay, không cẩn thận đụng tới cái gim đóng trên giấy gói, đầu ngón tay đau xót, bị gim đâm phải.

“Anh thật không cẩn thận chút nào.”

Thấy đầu ngón tay Niếp Hành Phong chảy máu, Trương Huyền nhíu mày, đoạt lấy bông hoa kia ném sang một bên, lại đưa ngón tay anh vào trong miệng, nhẹ nhàng mút.

“Không nghiêm trọng như vậy.”

Nhưng thật ra Trương Huyền hôn mút làm cho Niếp Hành Phong có chút chịu không nổi, tay đứt ruột cồn cào, ngón tay ở trong khoang miệng ấm áp bị nhiệt tình mút vào, cảm giác tê dại nháy mắt từ ngón tay lan truyền đến toàn thân, Niếp Hành Phong tim đập loạn nhịp, nghĩ muốn rút ra, lại bị Trương Huyền nhẹ nhàng cắn không tha, có hơi nhoi nhói một chút, rồi lại ngưa ngứa rất kích thích, chờ đến khi Trương Huyền thả tay anh ra, đầu ngón tay trơn bóng, miệng vết thương đã không thấy đâu nữa.

“Lại làm càn!”

Giọng nói của Niếp Hành Phong có chút khàn khàn, giương mắt xem Trương Huyền, trong đôi mắt xanh lam của cậu long lanh tràn đầy nét cười ma mãnh, Niếp Hành Phong rốt cuộc nhịn không được, giữ chặt tay cậu ôm vào trong lòng, hai người dán sát vào nhau dựa vào bàn công tác hôn môi, trong lúc ôm hôn Trương Huyền mở mắt, sắc vàng chợt lóe lên trong đôi mắt, bông hoa Tulip màu đen rơi trên mặt đất bốc cháy thành một ngọn lửa nhỏ, nháy mắt cháy thành tro bụi.

“Chủ tịch thật là nhiệt tình nha, có phải đang muốn làm chuyện ấy trong văn phòng không?”

Nghe tiếng nói trong trẻo nhu hòa tràn ngập khiêu khích của Trương Huyền, Niếp Hành Phong tim đập càng thêm kịch liệt, bất quá sau khi ôm hôn một hồi vẫn buông cậu ra, nơi này là công ty, sự tự chủ của anh còn không có kém đến mức độ tùy thời động dục.

Trương Huyền dựa vào ngồi ở trên bàn cười khanh khách nhìn anh, hỏi: “Anh lo lắng bị người ta nhìn thấy? Nếu không đến nửa đêm chúng ta tới đây thử một lần đi?”

Đề nghị này không tồi, ngẫm lại cái không khí ám muội thế này, Niếp Hành Phong có chút động tâm, nhìn Trương Huyền, nói: “Cậu hình như không giống với trước đây cho lắm.”

Nụ cười trên mặt Trương Huyền cứng đờ, “Không giống chỗ nào?”

Không giống ở điểm nào Niếp Hành Phong cũng không nói được, chính là đơn thuần cảm thấy Trương Huyền so với trước kia nhiệt tình hơn rất nhiều, bất quá đây cũng không phải là chuyện xấu, ai lại không hy vọng người yêu nhiệt tình với mình chứ, mặc dù có khi có thể làm chậm trễ công việc, giống như lúc này. . . . . .

Đã tới giờ làm việc, lại vẫn không muốn thoát khỏi trận dây dưa này, trên người Trương Huyền tựa hồ toát ra sự hấp dẫn nào đó, làm cho anh không tự chủ được muốn đi tới gần, nhìn thấy vẻ khiêu khích trong đôi mắt xanh biếc kia, Niếp Hành Phong nhịn không được lại tiến lên, lại một lần nữa hôn nồng nhiệt.

Tiếng chuông vang lên, là di động của Niếp Hành Phong, anh mò lấy rồi nhìn lướt qua màn ảnh, là Tiểu hồ ly, Trương Huyền cũng nhìn thấy, than thở: “Tiểu Ly mà gọi điện thì nhất định là không có chuyện gì quan trọng.”

“Có lẽ có.” Niếp Hành Phong lưu luyến dừng lại, ngồi thẳng người, mở máy tiếp nghe.

Sự thật chứng minh sự phán đoán chính xác của Trương Huyền, di động vừa tiếp, Niếp Hành Phong liền nghe thấy thanh âm giòn giã của Hoắc Ly nói: “Chào Niếp đại ca, đại ca không ở nhà, anh đêm nay đến quán bọn em ăn cơm đi, hiện tại đang trong đợt khuyến mãi giảm giá còn có 80%, không thể bỏ qua.”


Là câu từ quảng cáo điển hình, Niếp Hành Phong cười khổ. Cách đây không lâu Hoắc Ly chê đến trường nhàm chán, không biết đã dùng biện pháp gì thuyết phục ông nội, để ông đồng ý cho nó mở cửa hàng thức ăn nhanh, vì thế bọn họ đều trở thành đối tượng bị cướp đoạt, bị tiểu hồ ly bắt buộc đầu tư nhập cổ phần.

Trù nghệ của Hoắc Ly cộng với sự cố vấn của Tiểu Bạch, việc buôn bán cư nhiên làm được rất hưng thịnh, ông nội nhìn ra thiên phú ở phương diện mỹ thực của nó, lại bỏ thêm vốn vào, thuê học sinh vừa học vừa làm về làm thêm, cho nên gần đây Hoắc Ly vẫn đều bận rộn ở cửa hành thức ăn nhanh. Niếp Hành Phong vốn đang lo lắng nó gọi điện thoại là vì việc kinh doanh xảy ra vấn đề, không ngờ là muốn làm công việc giao tiếp.

Trương Huyền cầm lấy di động, cười lạnh nói với bên kia: “Hình như là cổ đông có thể miễn phí dùng cơm đúng không? Em trai thân mến!”

“Di, đại ca đã về rồi à, vừa lúc, buổi tối hai người cùng nhau đến đây đi, không thu tiền không thu tiền, em chỉ nói đùa thôi mà, em còn bận việc, cứ như vậy nha.” Vừa nghe đại ca đã về, biết lần này không kiếm chác được gì, Hoắc Ly không dám tiếp tục dài dòng, chào một tiếng xong liền lập tức ngắt điện thoại.

Cú điện thoại của Tiểu hồ ly đã phá ngang không khí ám muội vừa rồi, vừa lúc thư ký tiến vào đưa tài liệu, vì thế chuyện tình ái trong văn phòng tạm thời bị cắt đứt, Trương Huyền đi ra ngoài làm việc, khi đi tới cửa bị Niếp Hành Phong gọi lại.

“Trương Huyền, bông hoa Tulip kia đâu rồi?”

“Tôi vứt rồi, đồ vô dụng không cần lưu lại.” Xoay người, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc Niếp Hành Phong, Trương Huyền mỉm cười: “Tôi sẽ mua lại một bông khác cho anh, lần này tôi sẽ chọn lựa kĩ càng, không để làm anh bị thương.”

Buổi tối Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền đi vào quán ăn của Hoắc Ly, cửa hàng đặt ở khu vực tấp nập nhất ở trung tâm thanh phố – đây đều là thành quả đầu tư của bọn họ, màn đêm đã buông xuống nhưng từ thật xa vẫn có thể nhìn thấy tấm biển màu ngũ sắc “Quán gà rán Tiểu hồ ly “, ở một bên tên quán có thêm hình một con cáo và một con mèo, giống như thể là sợ người khác không biết chủ quán này là hồ ly vậy.

Một cái tên đậm mùi quê mùa, thật đúng là giống tích cách của Hoắc Ly, Trương Huyền nhịn không được cười hỏi Niếp Hành Phong, “Người khác có biết anh là cổ đông của quán gàn rán này hay không?”

Liếc liếc mắt nhìn người yêu một cái, Niếp Hành Phong hỏi lại: “Cậu nói thử xem?” Anh không ngại làm cổ đông của quán gà rán, nhưng rất để ý việc người khác khi nói đến gà rán liền liên tưởng đến chủ tịch tập đoàn Niếp thị. Thành thật mà nói, tính thẩm mỹ của tiểu hồ ly xem ra thật không dám khen ngợi, may mắn khả năng nấu ăn của nó không tồi giống như tính thẩm mỹ.

Hai người vào nhà ăn, nhìn thấy bọn họ, Hoắc Ly liền chào đón, dẫn bọn họ tới một gian phòng riêng ở bên trong, lại bảo phục vụ đưa nước trà điểm tâm lên, điệu bộ nghiêm chỉnh như một ông chủ thực thụ.

“Buôn bán có vẻ tốt nhỉ.” Trương Huyền nhìn tình cảnh không còn chỗ ngồi ở bên ngoài nói.

Quán của Hoắc Ly có cổ phần của bọn họ, buôn bán có được không ảnh hưởng trực tiếp đến chia hoa hồng vào cuối năm, nhìn thấy Trương Huyền khi nói lời này trong mắt tràn đầy ý cười, Niếp Hành Phong liền đoán được ý nghĩ của cậu.

“Đúng vậy.” Hoắc Ly vui vẻ gật đầu liên tục, “Ông nội nói nếu cuối năm lợi nhuận tốt, thì sẽ đầu tư thêm cổ phần.”

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Hoắc Ly xếp đặt chén bát giúp mọi người, khi Niếp Hành Phong tiếp nhận thực đơn từ tay nó, đột nhiên thần trí nhoáng lên một cái, cảnh vật trước mắt bay nhanh xoay chuyển, biến thành một mảnh trống trải hoang vắng, thiên lôi không ngừng đánh xuống, ánh lửa tàn phá bừa bãi lan tràn trên vùng núi cao nguyên, có một người đàn ông mặc áo trắng đang dẫn đầu đoàn tộc nhân của mình chống lại thiên hỏa, hỏa thế hừng hực, vô tình thổi cháy tung bay tay áo bọn họ.

Thân hình của người đàn ông ẩn ẩn hiển rõ ở giữa ánh lửa, ngạo nghễ hướng lên trời kêu, mang theo khí thế của người đứng đầu bộ tộc. Hình thể đỏ đậm to lớn, lộ ra ngạo khí tao nhã thuộc về hỏa hồ, là Xích Viêm tộc trưởng tộc hỏa hồ – cha của Hoắc Ly, từng đã gặp mặt anh một lần.

Hỏa hồ tộc gặp nạn, phải che lại thiên lôi đúng lúc, mới có thể cứu bọn họ!

Trong đầu ý niệm như thủy triều thay nhau nổi lên, hoảng hốt một hồi, chợt nghe Hoắc Ly kêu: “Niếp đại ca, anh làm sao vậy?”

Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần, phát hiện mình hiện tại đang ngồi ở trong phòng riêng trong quán ăn, chung quanh không có thiên hỏa diệt môn thảm thiết, hết thảy đều chỉ là suy tưởng của bản thân.

“Là làm việc quá mệt, ăn xong trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Trương Huyền ở bên cạnh nói.

Niếp Hành Phong gật gật đầu, bất quá thảm cảnh vừa rồi làm cho tinh thần của anh có chút không yên, đang ăn cơm, làm bộ như lơ đãng hỏi Hoắc Ly, “Em dạo gần đây có liên hệ với cha mẹ không?”

“Có ạ, ngày hôm qua còn nói chuyện qua điện thoại, phụ thân rất nghiêm khắc, cứ bảo Tiểu Bạch đốc thúc em luyện công.”

Từ sau khi Hoắc Ly gặp lại cha mẹ, Xích Viêm liền thường xuyên dùng linh lực cùng nó trò chuyện, hoặc là tự mình đến xem nó, Hoắc Ly rất kính sợ cha, trong khoảng thời gian này ngoại trừ kinh doanh cửa hàng thức ăn nhanh, thì chính là dụng tâm luyện công.


Nghe xong lời này, Niếp Hành Phong yên lòng, cảm thấy Trương Huyền nói rất có đạo lý, chính mình dạo này luôn thấy ảo giác, nói không chừng thật sự là do làm việc quá mệt mỏi.

Sợ mọi người chỉ ăn cơm không thì thấy buồn chán, Hoắc Ly mở TV, trong TV đang phát một ít tin tức sự kiện mới phát sinh gần đây, khi nhìn thấy tin về một căn hộ vì gas hở van, xảy ra hoả hoạn ngoài ý muốn, Niếp Hành Phong nhíu mày.

“Chủ tịch, anh biết người nhà này sao?” Công phu sát ngôn quan sắc của Tiểu Bạch là nhất lưu, thấy biểu tình của Niếp Hành Phong như vậy, liền hỏi.

“Là bác sĩ Đỗ trên chiếc tàu biển kia.” Tin tức này đối với Niếp Hành Phong mà nói đã không còn mới mẻ gì, vào ngày hôm sau ngày nhà bác sĩ Đỗ bị cháy anh đã biết chuyện này, chính là vẫn chưa nói mà thôi.

“Xem ra là ý thức an toàn của bác sĩ vẫn không đủ, Tiểu Bạch, bài học này nói cho chúng ta biết nhất định phải thường xuyên kiểm tra hệ thống gas có trục trặc hay không.”

Câu nói tâm đắc của Tiểu hồ ly không được hưởng ứng, Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn nó, hỏi Niếp Hành Phong, “Anh là không phải cảm thấy cái chết của ông ta có vấn đề gì đấy chứ hả?”

“Cảnh sát nói là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng mà tôi cảm thấy thời gian ông ta chết có chút kỳ lạ.”

Niếp Hành Phong từng hoài nghi bác sĩ Đỗ cũng tham dự vào sự kiện giết người trên tàu, bất quá không có chứng cớ xác thực, nói ra chỉ biết sẽ đả thảo kinh xà, anh vốn tính toán sau này sẽ tìm người điều tra, ai ngờ không đợi đến lúc đó, người đã chết rồi, nếu nói đây là trùng hợp, vậy chỉ có thể nói là trùng hợp đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Nếu cảnh sát đã nói là ngoài ý muốn , chủ tịch anh còn bận tâm đến việc đó làm gì cho mệt người?” Trương Huyền gắp một đũa đồ ăn cho Niếp Hành Phong, “Có phải là vì gặp phải nhiều chuyện quá rồi nên cái gì cũng đều muốn tự mình giải quyết hay không? Nếu anh tính toán mở văn phòng thám tử, tôi sẽ đầu tư vào đó một phần.”

Hoắc Ly vội vàng nhấc tay, “Nếu kiếm được lợi nhuận thì em cũng góp một phần.”

Vì cái gì nhắc tới tiền, hai anh em nhà này đều hào hứng như vậy? Niếp Hành Phong vỗ nhẹ nhẹ đầu tiểu hồ ly một chút, cười nói: “Nếu tôi mở văn phòng thám tử, sẽ nhớ rõ mời hai người.”

Cơm nước xong, tiễn Niếp Hành Phong và Trương Huyền, Hoắc Ly lại bắt đầu bận rộn làm công việc trong quán, sau mười giờ là hết giờ buôn bán, phục vụ đều đã kết thúc ca làm, Hoắc Ly đóng cửa quán ăn, cùng Tiểu Bạch đi vào bên trong phòng tài chính kết toán sổ sách.

Nói đến tính toán tỉ mỉ, không ai so được với Tiểu Bạch, chân mèo đánh lách cách ở trên bàn phím máy tính, rất nhanh liền đem số liệu trong một ngày kết toán rõ ràng, Hoắc Ly ở bên cạnh thực chân chó (kiểu như nịnh bợ lấy lòng ấy) đưa cho nó một cốc nước trái cây, ánh mắt đảo qua máy giám thị, bỗng nhiên sửng sốt.

“Hử, sao vẫn còn có khách?”

Trong máy giám thị hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở trước bàn ăn, tựa hồ đang chờ đợi để chọn món, Hoắc Ly vội chạy ra đi, nói: “Thực xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi đã đóng cửa, mời ngài ngày mai lại tới.”

“Sớm như vậy đã đóng cửa ?”

Thanh âm khàn khàn rin rít, giống như tiếng ma sát của kim loại, người đó ngẩng đầu, Hoắc Ly sửng sốt, có chút quen mặt, tựa hồ là vị luật sư đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian trong sự kiện chiếu linh. Nó dụi dụi mắt, lại cảm thấy là không quá giống, người này trên mặt không có một chút sức sống nào, con ngươi đen như mặc, kết hợp với da thịt trắng bệch, có loại quỷ dị làm cho người ta không rét mà run.

Tiểu hồ ly đột nhiên có cảm giác, hắn là sứ giả đến từ âm giới, mỗi cử động của hắn, đều rõ ràng mang theo sự kêu gọi của tử vong.

Có ngốc cũng biết mình không phải đối thủ, Hoắc Ly theo bản năng lui về phía sau, thuận tiện ngắm ngắm bốn phía nhà ăn, vì phòng ngừa tinh quái quấy rối, trong nhà ăn dán không ít bùa trừ tà của Trương Huyền và Lâm Thuần Khánh, lòng cảm thấy may mắn, hy vọng bùa có thể trấn được người này.

Hy vọng thất bại, người đàn ông căn bản không đem đống bùa đó để vào mắt, hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía Hoắc Ly, theo từng động tác tiêu sái tới gần của hắn, Hoắc Ly có thể rõ ràng cảm giác được ánh đèn xung quanh càng lúc càng tối, sự im ắng của tử vong đang chậm rãi dần dần tiến về phía mình, nó cảnh giác nhìn người đàn ông, tay đưa ra sau lưng, chuẩn bị lấy pháp khí hỏa liên ra để ứng chiến.

“Meo” Tiểu Bạch đột nhiên từ phía sau lao tới, đứng ở giữa hai người, lông xù lên, mắt mèo âm trầm, lạnh lùng nhìn thẳng người kia, phát ra một tiếng kêu sắc nhọn chói tai.

Một luồng sáng xanh vô hình chắn trước mặt người đàn ông, là cương khí thuộc về đạo sĩ. Hắn nhíu mày, không nghĩ tới Ngự Bạch Phong thân là hình mèo, mà vẫn còn có pháp lực, xem ra đêm nay mình tựa hồ không thể bắt Hoắc Ly mà không để lại dấu vết rồi, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không nên nhất thời nóng lòng, dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay mình, vì thế mỉm cười với Hoắc Ly nói: “Con mèo nhóc nuôi thật là hung dữ, có lẽ ta nên ghé thăm vào lúc khác thì tốt hơn.”


Hoắc Ly không đáp lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đó xoay người rời đi, thấy hắn đi đến trước cửa nhà ăn, đột nhiên lại quay đầu lại nói: “Gửi lời hỏi thăm của ta đến cha nhóc nhé.”

“Hả?”

Hoắc Ly sửng sốt, chạy đuổi theo, đã thấy bên ngoài bóng đêm dày đặc, người đàn ông kia đã biến mất, nó quay lại nhà ăn, trong phòng vẫn còn lưu lại tử khí âm lãnh kia, nó run lên một chút, lòng còn sợ hãi hỏi: “Tiểu Bạch, hắn là ai vậy?”

“Ma, tử. . . . . . Ma.”

Linh lực của Tiểu Bạch cao hơn rất nhiều so với Hoắc Ly, tự nhiên là càng cảm nhận được rõ ràng khí tức tử vong, thật lâu chưa từng tiếp xúc với khí tức âm liệt như vậy, giống như hắc ám khôn cùng, làm cho bọn họ không thể nào trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đè ép, mặc cho nó cắn nuốt.

Tiểu Bạch chạy về phòng tài chính, phi thân nhảy lên bàn, quay ngược lại đoạn hình ảnh vừa rồi trong máy giám thị, khi hình ảnh chuyển đến cảnh người đàn ông xuất hiện, màn ảnh bùng nổ ra một đống bông tuyết, một cái bóng đen từ trong bông tuyết chậm rãi đi ra, ngồi ở trên ghế. Hắn nhìn qua chỉ là một bóng sương mơ mơ hồ hồ, có thể xuyên thấu qua bóng dáng hắn nhìn đến cảnh vật ở phía sau, tựa hồ cảm ứng được có người đang nhìn hắn, người đàn ông ngẩng đầu hướng về máy quay mỉm cười.

“A!”

Hình ảnh rất kinh dị, Hoắc Ly sợ tới mức té ngã trên mặt đất, sợ hãi phát hiện cái hiện tại bọn họ đang xem chính là hình ảnh trực tiếp – người đàn ông đó căn bản không rời đi, mà đứng ở gian phòng bên ngoài lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn nó, cửa phòng phía sau cũng hợp với tình hình phát ra tiếng vang két két. Hoắc Ly bản năng nhìn xem màn hình, nhưng lại phát hiện có đoàn bóng đen nhẹ nhàng lướt đi vào, sợ tới mức kêu to: “Hắn …hắn… hắn vào được, Tiểu Bạch cứu mạng!”

“Tốt xấu gì ngươi cũng là yêu quái, phản ứng như vậy thực là làm xấu mặt giới yêu quái mà!”

Tiểu Bạch nhảy xuống bàn, tiến lên đạp cho Hoắc Ly một chân, mắt mèo nhìn về phía cửa, cửa phòng đóng kín, căn bản không có ai tiến vào.

“Là tâm ma, những gì ngươi thấy chỉ là ảo giác thôi, hắn đang làm nhiễu loạn lòng của ngươi.” Từ thủ pháp làm ra ảo giác cao siêu như vậy là có thể thấy được công lực của yêu ma lợi hại đến cỡ nào, bất quá nhìn Hoắc Ly bị dọa đến nổi mặt trắng bệch, Tiểu Bạch đành nuốt câu giải thích xuống.

“Tên yêu ma kia hình như không sợ bùa trừ tà.” Hoắc Ly lòng vẫn sợ hãi quay đầu lại xem, không phát hiện ra cái gì quái dị, lúc này mới yên tâm, nói: “Hắn đạo hạnh cao hơn đại ca và Lâm Thuần Khánh, mới dám chạy tới giả thần giả quỷ, thảm rồi, hắn là không phải thấy quán chúng ta buôn bán tốt, muốn đến kiếm một khoản chứ?”

“Yên tâm, hắn không có hứng thú với quán ăn của ngươi đâu.” Thực hoài nghi trong óc tiểu hồ ly có phải chỉ có hồ dán hay không, Tiểu Bạch tức giận nói: “Thứ hắn cảm thấy hứng thú chính là phụ thân ngươi, không phải mới vừa rồi còn bảo ngươi gửi lời hỏi thăm sao?”

“Cha ta có nương ta rồi, mới sẽ không thích yêu ma!”

Tiểu Bạch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhảy dựng lên rống to: “Ta nói cảm thấy hứng thú ý là có mưu đồ xấu chứ không phải ý đó! Người này xuất hiện thật sự cổ quái, ngày mai chúng ta đi tìm Trương Huyền hỏi một chút xem yêu ma này là cái gì hóa thành.”

“Hiện tại liền gọi điện thoại cho đại ca đi?” Mạng nhỏ bị uy hiếp, Hoắc Ly cảm thấy càng sớm liên hệ Trương Huyền càng an toàn.

“Đã trễ thế này, Trương Huyền cùng chủ tịch còn đang bận rộn, ngươi gọi điện thoại tuyệt đối không ai nghe.” Tiểu Bạch thực lão luyện nói: “Sáng mai đi tìm bọn họ là được, yên tâm, mục tiêu của tên kia không phải ngươi, nếu không vừa rồi đã động thủ rồi.”

“Ừm.” Ngẫm lại cũng đúng, Hoắc Ly nghe theo đề nghị của Tiểu Bạch, lại ghé sát tiến lên ha ha hỏi: “Nếu thực sự có nguy hiểm, Tiểu Bạch ngươi sẽ bảo hộ ta đúng không?”

Một chân đá tới, Tiểu Bạch cười lạnh: “Sẽ, sẽ bảo hộ ngươi thuận lợi đi đầu thai!” Tiểu Bạch đề nghị không tìm Trương Huyền là rất chính xác, bởi vì Trương Huyền và Niếp Hành Phong căn bản không quay về nhà, sau khi bọn họ rời khỏi quán thức ăn nhanh thì đi hóng gió một hồi rồi lái xe đến công ty.

Đã gần đến đêm khuya, hệ thống thiết bị an toàn của công ty đã khởi động, cửa lớn đóng chặt, Niếp Hành Phong dùng thẻ từ để mở cửa phụ, cùng Trương Huyền vào thang máy lên tầng cao nhất, rồi vào văn phòng anh. Lúc vào trong, anh không có bật đèn, mà là thuận tay khóa cửa, lưng tựa cửa phòng, đem Trương Huyền kéo vào trong lòng, trong bóng đêm hôn cậu.

Trên đường Trương Huyền uống hết hai lon bia, hai má trơn bóng đỏ bừng, vừa rồi khi đang lái xe Niếp Hành Phong đã thấy tim đập thình thịch, rốt cục vẫn là không chống đỡ nổi sự mê hoặc của cậu, dẫn cậu đến công ty hưởng thụ sự kích thích của việc ân ái trong văn phòng.

Cùng với nụ hôn nồng nhiệt chính là tiếng thở dốc khe khẽ vang lên trong trong không gian yên tĩnh, tứ chi lần lượt dính chặt với nhau, áo khoác bị vứt ở trên sàn, sau đó là cà- vạt, Niếp Hành Phong cởi bỏ mấy cái cúc áo của Trương Huyền, đưa tay thăm dò vào trước ngực cậu, bắt đầu mặc sức xoa bóp.Taycó chút lạnh, Trương Huyền thở dốc một tiếng, kéo Niếp Hành Phong đi đến trước bàn làm việc, cười nói: “Anh thật là nóng vội nha.”

Cửa chớp ở bên cạnh bị kéo lên, tựa vào trước bàn, là có thể nhìn thấy rõ ràng ánh đèn từ hàng vạn căn nhà, lờ mờ, làm cho đêm tối càng có vẻ thêm thâm trầm, ánh đèn xa xa từ những căn nhà lan tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, có một vệt sáng vừa lúc chiếu vào một nửa bên mặt Trương Huyền, mịm màng nền nã, hoàn mỹ giống như được chặm khắc từ cẩm thạch, trong đôi mắt xanh biêng biếc long lanh như nước mang theo nét tươi tắn, cũng dẫn theo một chút tà mị, như là yêu tinh dục vọng, đang khiêu khích lý trí của Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong cảm giác yết hầu có chút khô khốc, xoay người muốn đi kéo rèm cửa xuống, lại bị Trương Huyền giữ chặt, ghé sát đến trước mặt ôm lấy cổ anh, rồi hôn lên môi anh, gắn bó chặt chẽ, cậu lầu bầu nói: “Đây là loại gương đơn, người bên ngoài lại nhìn không thấy, anh sợ cái gì?”

Rõ ràng biết không sẽ bị nhìn đến, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác là lạ, bất quá nụ hôn dễ dàng xua đi băn khoăn của Niếp Hành Phong, anh cười đáp lại nụ hôn nóng bỏng kia, “Tôi có thói quen khi làm những chuyện có tính chất riêng tư thì sẽ kéo rèm che.”

“Nhưng mà như vậy anh không thấy là thú vị sao?”


Trêu đùa không gây trở cho việc nhiệt tình hôn, Niếp Hành Phong ôm Trương Huyền đưa cậu đặt ở trên mặt bàn, cũng may cái bàn đủ rộng, đem tài liệu đẩy sang một bên, cũng đủ cho bọn họ ở trên đó dựa sát vào nhau thân mật. Quần áo dưới sự dây dưa ma sát của hai người phát ra âm thanh sột soạt mờ ám, hôn môi đơn thuần đã không còn đủ thỏa mãn, Niếp Hành Phong tháo thắt lưng của Trương Huyền, bàn tay tiến vào vuốt ve ‘phân thân’ mẫn cảm của cậu, nghe tiếng thở dốc như có như không của cậu quanh quẩn ở bên tai, uyển chuyển du dương như tiếng đàn thất huyền cầm, một chút một chút kích thích trái tim của anh.

Giữa lúc đang dây dưa, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, động tác hai người ngừng lại, ánh mắt đồng thời chuyển hướng ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy có ánh đèn thoảng qua, tiếng bước chân rất nhanh chuyển đến nơi khác, hóa ra là bảo vệ đi tuần tra.

Tiếng bước chân lẩn quẩn ở gần đó, Niếp Hành Phong nghĩ muốn tiếp tục lại sợ bị nghe được, chỉ có thể cùng Trương Huyền duy trì tư thế ‘tứ chi gắn bó’, thấy Niếp Hành Phong tựa hồ rất khẩn trương, ánh mắt Trương Huyền chớp chớp, đột nhiên cười rộ lên, Niếp Hành Phong cuống quít làm động tác suỵt đừng có lên tiếng, qua một hồi, nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hứng khởi bị cắt ngang giữa chừng, anh có chút buồn bực, thở dài hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy chúng ta giống như là đang yêu đương vụng trộm?”

“Nhưng mà rất kích thích đúng không?”

Kích thích? Có mà có bệnh ấy!

Bọn họ rõ ràng có thể ở nhà chính đại quang minh ‘làm’, mà không cần phải lén lút chạy đến công ty ‘làm liều’, nhìn thấy Trương Huyền cười khanh khách, Niếp Hành Phong cảm thấy mình lúc ấy nhất định là bị mê hoặc, mới có thể đồng ý đề nghị hoang đường này của cậu.

“Như vậy, chút nữa sẽ lại càng kích thích!” Cúi đầu một lần nữa hôn lên môi Trương Huyền, Niếp Hành Phong mỉm cười nói. Đêm nay anh sẽ ở chỗ này tận tình trừng phạt tiểu thần côn, làm cho cậu hiểu được có đôi khi tìm kiếm kích thích là phải trả bằng một giá tương ứng.

Quần áo cởi ra, trên bàn dài trong văn phòng hai người da thịt dính chặt lấy nhau, nóng bỏng vuốt ve là khúc dạo đầu của tình ái, lý trí trở nên trống rỗng trước tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng, ngón tay to lớn của Niếp Hành Phong chuyển động trên thân thể Trương Huyền, giống như một nghệ sĩ Piano thiên tài, đang nhiệt tình đánh lên khúc nhạc tuyệt vời mà chỉ mình mới có thể có được làm được, lắng nghe từng âm điệu từ cơ thể Trương Huyền, trong nhạc khúc mạnh mẽ đó anh đem dục vọng của mình đưa vào trong thân thể đối phương.

Không để cho Trương Huyền có thời gian thích nghi, ngăn chận chân của cậu, hít sâu một hơi rồi bắt đầu rong ruổi ở trong cơ thể cậu. Hai chân Trương Huyền bị nâng lên mở ra, một phần lưng bị nâng lên khỏi mặt bàn, cậu không có chỗ mượn lực, bộ vị bên dưới càng trở nên hư không thúc đẩy phân thân nam tính càng thâm nhập sâu vào trong cơ thể, nội bích mẫn cảm theo bản năng run rẩy, nhận phân thân cứng rắn xỏ xuyên vào, cảm giác tràn đầy làm cho cậu cảm thấy trong một khắc này hai người bọn họ như đã dung hợp thành một thể.

Cậu ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ theo từng động tác di chuyển của Niếp Hành Phong, rất nhanh luồng nhiệt lưu vọt xuống bụng dưới, Niếp Hành Phong đem toàn bộ nhiệt tình phát tiết trong cơ thể cậu, sau đó đưa tay phủ lên phân thân của cậu nhanh chóng vuốt ve, làm cho tình dục của cậu cũng rất nhanh bừng bừng phấn chấn tiết ra.

Tình cảm mãnh liệt qua đi hai người dựa vào nhau nằm ở trên bàn trong chốc lát, Niếp Hành Phong nói: “Đã khuya rồi, đêm nay qua đêm ở ngay tại đây luôn đi.”

“Tốt, tôi đây đi xuống dưới tắm rửa, chủ tịch có muốn tắm cùng hay không?”

Bên cạnh là phòng nghỉ ngơi, sô pha giường đầy đủ mọi thứ, nhưng không có phòng tắm, muốn tắm thì phải chạy xuống tầng mười một, tầng đó là trung tâm giải trí của công nhân, cũng có bố trí phòng tắm vòi hoa sen, nghe xong đề nghị của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lắc đầu.

Người của phòng bảo vệ nói không chừng có nhìn thấy bọn họ vào công ty, lại nhìn thấy bọn họ hơn nửa đêm lại cùng nhau đi tắm, vậy không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

“Cậu đi trước đi.”

Đuổi Trương Huyền đi, Niếp Hành Phong đơn giản thu dọn bàn một chút, đi vào phòng bên cạnh, nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần dây cứ luôn cảm thấy thực mệt mỏi, nhất là sau khi làm ‘chuyện đó’, anh nghĩ nghĩ cùng Trương Huyền ‘làm’, nói thực ra cũng không phải rất thường xuyên, mình lại còn tuổi trẻ như vậy, hẳn là sẽ không phải thận mệt tì hư đi. (Đừng nghi ngờ khả năng của anh Phong ^ ^, cái này cũng là có nguyên nhân và lý do cả đấy)

Trong lúc mơ mơ màng màng ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, Trương Huyền tắm xong đã trở lại, ngồi vào bên giường cười hì hì nhìn anh, “Nhìn anh giống như là mệt chết đi được, không có việc gì chứ?”

“Không!” Một chữ đơn giản đáp lại, đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận mình có việc, lại càng không để cho tiểu thần côn có cơ hội bắt mình uống nước bùa, ăn thuốc bổ.

“Thật không?”

Trương Huyền rõ ràng không tin, vươn tay sờ sờ trán Niếp Hành Phong, bàn tay có chút lạnh như băng, bị đụng tới, thân thể Niếp Hành Phong giống như bị điện giật rung lên một chút, tim không thể ngăn chặn nổi mãnh liệt nhảy lên, trước mắt biến thành màu đen, bóng tối rất quen thuộc, mang theo tĩnh mịch, khoảng không yên tĩnh cùng âm lãnh, là thứ cảm giác thuộc về tử vong.

“Anh làm sao vậy?” Bị phản ứng của Niếp Hành Phong làm cho sửng sốt, Trương Huyền theo bản năng rút tay về.

“Không có việc gì.”

Niếp Hành Phong dần dần trở lại bình thường, gần đây không hiểu sao mà luôn cứ tâm hoảng ý loạn, anh sắp bị làm cho suy nhược thần kinh rồi, vươn tay kéo lấy tay Trương Huyền, lại cái gì quái dị cũng không có, xem ra cảm giác tử vong vừa rồi lại chỉ là tưởng tượng.

“Kì quái, tôi giúp anh mát xa một chút, rất tốt cho giấc ngủ, miễn phí.”

Cũng may Trương Huyền không hỏi nhiều, hai tay nhàng xoa bóp ấn ấn lên các huyệt đạo của Niếp Hành Phong, lực đạo vừa đủ, Niếp Hành Phong rất nhanh liền cảm thấy tinh thần thư thái trở lại, từ từ nhắm hai mắt thoải mái hưởng thụ ân cần của cậu.

“Chủ tịch, cuối tuần có triển lãm xe quốc tế, có hứng thú đi xem hay không?” Bên tai truyền đến lời nói hấp dẫn của Trương Huyền.

Trên đời quả nhiên không có bữa cơm trưa nào mà không phải trả tiền, Niếp Hành Phong từ từ nhắm hai mắt, quyết tâm sau này trước khi nhận phục vụ của tiểu thần côn tiền nhất định phải thảo luận về giá tốt, nếu không cũng sẽ giống như đêm nay, như miếng thịt bò, mặc cậu chiếm lược .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận