Thiên Sư Chấp Vị

Lái xe đến tiệm Tạ gia, từ xa đã không thấy cảnh sát vốn được phái đến canh giữ hiện trường, có lẽ cảnh sát đặt trọng điểm lên Tiêu Lan Thảo, việc này tiện cho họ đi vào tra án.

Đã tới vài lần, hai người rất quen thuộc nơi này, sau khi tiến vào liền đi tới phòng trưng bày quan tài tìm một lượt, lại hợp lực mở nắp từng cái quan tài một, không phát hiện ra mật đạo, thứ duy nhất ở đây khác trước là có một cái nắp quan tài không cánh mà bay, không biết có phải sau vụ giết người đã bị cảnh sát kiểm tra hiện trường chuyển đi hay không, bởi vì không quan trọng, lại không có hiện tượng quái dị nào xuất hiện, Nhiếp Hành Phong không để ý lắm, mấy năm trước tổ làm phim từng đến đây, anh nghĩ nếu có loại cửa ngầm mật đạo này, trong lúc quay chụp họ đã phát hiện ra.

Hai người lại chuyển lên tầng gác, trên cửa tầng gác dán giấy niêm phong, Trương Huyền suy nghĩ một chút, sau khi thấy không có cách nào mở cửa trong tình trạng không xé giấy niêm phong, liền một cước trực tiếp đạp cửa ra.

Nhiếp Hành Phong muốn cản lại đã chậm, liền nghe Trương Huyền bình chân như vại nói: “Có người làm quan trong triều mà, chuyện nhỏ thế này, lúc nào nhờ Ngụy Viêm giải quyết giúp.”

Dùng sức quá mạnh, ván cửa phát ra tiếng kèn kẹt, đung đưa sang hai bên, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, vừa vặn rơi vào nửa lan can gãy đối diện, tử thi treo ở trên đã được dọn dẹp đi, nhưng hai người ngầng đầu nhìn lại, dường như có thể thấy được bóng người đung đưa qua lại đã từng treo ở chỗ đó.

Trương Huyền chắp hai tay ở cửa, cậu từng làm pháp sự siêu độ ở chỗ này, đã không còn oan hồn sót lại, nhưng đối diện với không gian âm u lạnh lẽo, cậu vẫn theo thói quen làm dấu tay xin phép, sau khi đi vào móc mấy tờ bùa trừ tà cùng cương phù giết quỷ đưa cho Nhiếp Hành Phong.

“Tiên lễ hậu binh, nếu có con quỷ nào không biết thận trọng, Chủ tịch anh cứ dùng bùa.”

Rầm!

Phía sau truyền đến tiếng vang lớn, dường như đáp lại cảnh cáo của họ, do cuồng phong cuốn lên, cánh cửa chợt đóng lại, che đi chút ít ánh sáng duy nhất, không gian lần thứ hai rơi vào bóng tối, Trương Huyền nhướn nhướn mày với Nhiếp Hành Phong.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể chọn cái sau.”

Sau tiếng vang là sự yên tĩnh dài, không nhìn thấy gì, Trương Huyền nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch, anh không cảm thấy kỳ quái sao? Lần trước chúng ta tới còn không tối thế này, cửa sổ hình như treo thứ gì đó, chẳng nhìn rõ là gì.”

“Bởi vì có người không muốn chúng ta nhìn rõ.”

Việc này càng xác nhận suy đoán của anh, Tạ Bảo Khôn trốn trong này, cảnh sát dán giấy niêm phong ở cửa, cho rằng giấy niêm phong nguyên vẹn chứng tỏ không có ai vào, lại không nghĩ rằng nơi này là nhà của Tạ Bảo Khôn, ông ta ở đây mấy chục năm, chắc chắn biết những lối vào khác.

Sau khi đợi thị lực hơi thích ứng với bóng tối, Nhiếp Hành Phong đi tới trước cửa sổ kiểm tra, phát hiện trên cửa sổ treo mành cửa, ngoài mành cửa lại đóng rất nhiều tấm ván gỗ, rất khó để kéo mành ra.

“Làm phức tạp thế làm gì?” Trương Huyền thử hai lần không được, nhịn không được nói: “Đóng nhiều thứ như vậy, cũng không sợ cảnh sát tuần tra bên ngoài phát hiện ra, có lẽ lão ở lâu trong bệnh viện tâm thần, thích nơi tối tăm?”

Suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần anh không thể hiểu nổi, nguyên nhân có lẽ đúng như Trương Huyền nói, nhưng biết đâu Tạ Bảo Khôn nhọc lòng bố trí như vậy là có lý do quan trọng hơn.

Theo ký ức Nhiếp Hành Phong đi đến tường đối diện, lúc trước anh vẫn chưa lưu ý đến bố trí ở nơi này, mãi đến khi có người thần bí qua lại lúc Trương Huyền làm pháp sự, sau đó anh lại khớp mối quan hệ giữa Tạ Bảo Khôn và Trương Tuyết Sơn với nhau, mới đột nhiên nghĩ nơi Tạ Bảo Khôn ẩn thân có lẽ cũng không bí ẩn lắm, mà là nơi cách họ gần nhất, Tạ Bảo Khôn để ý tầng gác này như thế, rất có khả năng ông ta vẫn luôn trong tầng gác, chưa từng đi ra ngoài.

Những điểm đáng ngờ này từ lúc Trương Huyền bị cảnh sát đưa đi, anh đã đề cập với Ngụy Viêm, nhưng không biết báo cáo của Ngụy Viêm không được coi trọng, hay có người cố ý dìm vụ án xuống, đến nay cảnh sát vẫn chưa phái người lục soát cặn kẽ ở đây.

Trương Huyền theo Nhiếp Hành Phong đi tới, đang muốn hỏi anh có phát hiện gì, chợt nghe một hồi tiếng khóc khe khẽ truyền đến, còn kèm theo âm thanh hạt pha lê va chạm, cậu theo tiếng nhìn lại, liền thấy một đống lớn hạt pha lê từ trên cầu thang lăn xuống, hạt châu nối liền thành một đường đi phát sáng, cuối đường đi trên lầu có một bóng trắng rất nhỏ phất phơ, loáng thoáng là cô bé tóc thắt bím kia.

Phát hiện Trương Huyền nhìn thấy mình, cô bé vẫy vẫy tay về phía cậu, Trương Huyền nghe được giọng nói nho nhỏ khẩn thiết gọi: “Cứu em,! Cứu em!”

Hừ, đã hại cậu nhiều lần, còn không biết xấu hổ xin cậu cứu mạng.

Trương Huyền tức giận nghĩ, song cũng biết đôi khi oan hồn trôi nổi ở không gian, không phải không muốn rời đi, mà bởi đủ loại nguyên nhân ép phải ở lại, thân là người nhà Tạ Bảo Khôn, oán khí mẹ con các cô nặng hơn nhiều so với các quỷ hồn khác, vấn đề căn bản này không giải quyết, rất khó siêu độ cho các cô.

Giờ Tạ Bảo Khôn đã trở về, cậu nghĩ phải chăng cô bé rất sợ ông ta, nên tìm cơ hội cầu cứu mình, nói khong chừng Tạ Bảo Khôn đang trốn trong một góc khác trên gác.

Vừa nghĩ thế, Trương Huyền vội vàng chạy lên lầu, hạt pha lê biến mất ở nơi cậu đi qua, cậu từ đầu không chú ý, nhưng rất nhanh đã phát hiện không bình thường, dưới chân trĩu xuống, như bị vật gì kéo lại, cúi đầu nhìn, liền thấy ánh sáng biến mất, mấy hạt pha lê này hóa thành từng viên đỏ thẫm, giống như chuỗi hạt máu nối liền thành đường, bắn lên như vật sống, quấn vào hai chân cậu kéo mạnh về phía sau.

Trương Huyền ở giữa cầu thang, bị kéo khiến cậu mất đi thăng bằng, trong lúc cấp bách, vội vàng đưa tay bắt lấy lan can, không ngờ huyết châu quấn lấy tay cậu trước, khiến cậu không thể động đậy, lập tức đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm vang, vật to lớn treo trên xà nhà giằng ra, nện xuống đầu cậu.

Trong bóng tối, Trương Huyền không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào bản năng cảm nhận được nguy hiểm ập tới, trong miệng niệm bùa chú, đánh văng huyết châu đang cuốn chặt lấy tay mình ra, theo đạo bùa trong tay cậu đồng thời bay ra ngoài, cậu lập tức tung Tác Hồn Ti, bắn về phía vật đang nện xuống trong chớp mắt, dùng thần lực pháp khí ngăn lại gió mạnh đang áp sát, đồng thời nắm lấy tay vịn cầu thang phóng ra phía ngoài, theo tay vịn mượn lực lật người xuống lầu.

Gần như cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên bên tai, vật thể kia quá nặng, toàn bộ mặt đất bị chấn động không ngừng rung lên, tiếng gỗ gãy truyền đến, là cầu thang không chịu nổi va đập, từ giữa nứt ra một cái khe hở rất lớn, bụi bặm bốc lên, làm Trương Huyền bị sặc luôn miệng ho khan.

“Trương Huyền!”

Nhiếp Hành Phong ngay từ khi đứa bé gái xuất hiện đã cảm thấy không bình thường, người kia nhìn như đứa trẻ hồn nhiên, lại nhiều lần khiến họ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng chưa đợi anh nhắc nhở, nguy hiểm đã liên tục xảy ra, anh tiến tới, theo ánh sáng của điện thoại di động, thấy Trương Huyền nửa quỳ ở chỗ cạnh lan can thở ào ào, dưới ánh sáng, con ngươi hiện ra màu lam sứ, một bên khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười tà nịnh cay nghiệt, không khỏi ngẩn ngơ.

Nụ cười như thế không nên thuộc về Trương Huyền, nhưng lại hết sức quen thuộc, khiến anh nhịn không được nhớ lại vị thần phương bắc tùy hứng làm bậy rất lâu trước kia.

“Chủ tịch?”

Tiếng gọi đánh thức mạch suy nghĩ của Nhiếp Hành Phong, lấy lại tinh thần, thấy ngồi chồm hỗm trước mặt mình vẫn là người ngày thường kia, vội vã bước lên trước đỡ lấy cậu, hỏi: “Sao rồi? Có bị thương không?”

“Hừ, nếu em bị thương, đối thủ kia nhất định bị thương nặng hơn.”

Giọng điệu tùy tiện phô trương, hợp với biểu cảm của Trương Huyền hơn, thèm đòn đến mức Nhiếp Hành Phong không nhịn được bật cười, tim treo lên được hạ xuống, liền nghe thấy tiếng khóc trẻ con trên lầu còn thê thảm hơn vừa rồi, lần này không giống diễn trò, mà là thật sự bị thương, anh hỏi: “Em đã làm gì?”

“Đánh cho nó một đạo huyết phù thêm chú trấn quỷ.” Thấy Nhiếp Hành Phong biến sắc, Trương Huyền nói: “Bình tĩnh, không phải máu của em, em chỉ sử dụng thứ bỏ đi, dùng máu của chính nó tạm thời làm bùa chú, tiểu quỷ chỉ là tiểu quỷ, cho rằng có thể điều khiển máu của mình giết người, đừng quên nó chết thế nào, bản thân máu này chính là khắc tinh của nó.”

Mấy pháp thuật đạo gia này Nhiếp Hành Phong không hiểu, chỉ cần Trương Huyền không sao là tốt rồi, đỡ cậu dậy, thấy toàn bộ cầu thang đã sụp quá nửa, một tấm ván gỗ vừa dày vừa nặng rộng trước hẹp sau cắm vào chính giữa, chính là cái nắp quan tài không cánh mà bay trong phòng quan tài kia.

Giờ mới rõ bí mật nắp quan tài biến mất, Nhiếp Hành Phong kinh hãi toát mồ hôi lạnh, không khỏi hối hận vừa rồi mình không nhạy bén, rõ ràng cảm thấy kỳ quái, lại không nghĩ kỹ, cũng may Trương Huyền kịp thời tránh thoát, nếu không anh chắc chắn không thể tha thứ cho sự sơ suất của mình.

Nghĩ đến việc ác quỷ cố ý dùng nó để đối phó Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nổi giận trong lòng, nắm tay không nhịn được siết lại. Trương Huyền ở cùng anh đã lâu, cho dù trong bóng tối, cũng lập tức cảm giác được sự phẫn nộ của anh, vỗ vỗ vai anh.

“Thực ra em đã sớm biết mấy ả đang giở trò quỷ, tục ngữ nói quỷ thoại liên thiên, bị lừa một lần thì cũng thôi, nếu như bị lừa hết lần này đến lần khác, sư phụ ở dưới chín suối cũng sẽ tức giận mà nhảy ra, vỗ cho em một mặt phấn trân châu, mắng em ngu ngốc.”

Ví von rất hình tượng, một bầu lửa giận của Nhiếp Hành Phong nhất thời tiêu tan quá nửa, tức giận nói: “Lúc nào rồi còn không quên đùa cợt.”

Tiếng khóc trên lầu còn đứt quãng vọng lại, Trương Huyền ra dấu với Nhiếp Hành Phong, hai người vượt qua nắp quan tài trên cầu thang đi lên, liền thấy bùa chú vàng kim lấp lánh chiếu sáng trong bóng đêm, đạo bùa đè lên một bóng dáng màu xám đang không ngừng giãy dụa, chuỗi huyết châu đỏ thẫm nối thành một đường dài, trói chặt cô bé ở giữa, bất kể cô bé kéo thế nào, cũng không thể thoát ra được trói buộc, kim quang đâm vào khiến cô bé rất khó chịu, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai.

Trương Huyền đi tới, thấy cậu, bé gái lập tức khóc lớn: “Đau quá, đau quá, anh trai tha cho em, em sẽ ngoan ngoãn, không náo loạn nữa.”

Bất chấp lời cầu xin tha thứ của bé gái, Trương Huyền nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ta không hủy hồn phách ngươi ngay từ đầu, đã là hạ thủ lưu tình, nể ngươi còn quá nhỏ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi chọn luân hồi, hay thà bị hồn phi phách tán cũng không đi?”

“Không muốn đi, không muốn đi, muốn ba mẹ, mẹ nói anh chết, sẽ không ai ngăn cản chúng em đoàn tụ, hu hu…”

“Trên đời này không có cuộc đoàn tụ nào là mãi mãi, cũng không có vĩnh viễn chia lìa, đừng cố chấp nữa, đi theo ta.”

Tiểu quỷ chưa phân biệt được đúng sai thiện ác, cũng may cô bé chưa từng hại người, Trương Huyền không muốn làm khó cô, giơ tay lên, thu lại đạo bùa, chuỗi huyết châu trói buộc cô theo đạo bùa bay lên, sau khi vỡ tan từ từ biến mất trong không trung, đó là ác niệm của bé gái, ác niệm tan, ít nhất cô bé không có cách dùng ảo ảnh hạt pha lê hại người nữa.

Trương Huyền tay bắt quyết, làm ra thế dẫn đường, bắt đầu niệm bùa chú vãng sinh, bé gái khóc oa oa không ngừng, như đang rất sợ, lại không dám chống đối pháp chú dẫn dắt, ngoan ngoãn đi về phía cậu, mắt thấy sắp bắt được hồn phách cô bé, trong bóng tối đột nhiên nổi lên cơn lốc, nắp quan tài vốn kẹp ở giữa cầu thang lần thứ hai bay lên trời, đập về phía Trương Huyền.

Nhiếp Hành Phong vội vàng ôm lấy Trương Huyền lăn sang một bên, nắp quan tài không làm họ bị thương, nhưng khiến Trương Huyền phải gián đoán niệm chú, mất đi kiềm chế, bóng quỷ bé gái lập tức chạy mất, liền thấy có một giọng phụ nữ gào lên: “Không được đưa nó đi!”

So với con gái, oán niệm của mẹ càng nặng hơn, nắp quan tài được cô ta điều khiển vài lần bốc lên, tấn công về phía họ, không gian tầng gác rất lớn, nhưng nắp quan tài thực sự quá nặng, mỗi lần khua một phát, sàn nhà tường gỗ sẽ theo đó lõm sâu xuống, mạt gỗ bụi bặm xung quanh bốc lên, khiến Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong phải lùi liên tiếp về phía sau, thấy nữ quỷ kia vẫn không có dấu hiệu dừng tay, Trương Huyền phát hỏa, nghênh đón đám bóng quỷ đang tụ tập một chỗ kia quát lên: “Ta đưa nó đi là tốt cho nó, ngươi tiếp tục ngăn cản, thì đừng trách ta ra tay vô tình!”

Nữ quỷ bỏ ngoài tai, tiếp tục dùng ý niệm tung nắp quan tài, thấy nắp quan tài rơi trước mắt dựng đứng lên, dùng tốc độ mãnh liệt khác thường bổ tới, Trương Huyền vung Tác Hồn Ti ra vây nó lại, đang muốn gọi long thần phá oán niệm của nó, liền thấy Nhiếp Hành Phong giành trước xông lên, hai tay cầm Tê Nhận, chém nghiêng về phía nắp quan tài.

Trong tiếng ầm vang, nắp quan tài dưới xung động của lệ khí Tê Nhận vỡ thành bốn năm mảnh, mảnh gỗ vỡ bay tứ tung, nữ quỷ bị đánh trúng, kêu thảm ngã xuống đất, Trương Huyền nhân cơ hội dùng đạo bùa vây khốn cô ta, ánh kim quang trên bùa cuộn bóng quỷ thành một đống, nữ quỷ bị cương khí chấn cho run lẩy bẩy, tóc dài rối tung, lộ ra khuôn mặt trắng bệch phía sau, loáng thoáng là diện mạo trên ảnh chụp trong mặt dây chuyền.

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc, là bé gái phát hiện mẹ bị thương, lại chạy trở về, bóng quỷ dưới cương khí của Tê Nhận ngày càng mờ, bé gái lại không biết chạy, chỉ biết nhìn mẹ khóc oa oa.

Trương Huyền lờ đi sự tồn tại của bé gái, nữ quỷ nếu đã rơi vào con đường ác quỷ, lưu tình sẽ chỉ hại mình hại người, đạn chỉ đốt đạo bùa lên, hai tay chập lại trước ngực, làm ra pháp quyết giết quỷ, hô lên: “Càn khôn tá vị, lôi điện tề hành…”

Kỳ hỏa chú vừa niệm ra hai câu, đầu vai bỗng bị lực mạnh đẩy đi, Trương Huyền còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nhiếp Hành Phong túm lấy nhào xuống đất, nhìn đạo bùa trượt xuống, cậu hết sức cáu, cậu dùng kỳ hỏa chú một lần dễ thế sao? Lần nào cũng bị cắt ngang, nhịn không được mắng: “Chiêu tài miêu, anh lại lòng dạ đàn bà, anh có biết em làm vậy là…”

Câu sau còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe tiếng gió bén nhọn sượt qua tai, tường đối diện bị bắn trúng, vang lên tiếng bụp nặng nề, Trương Huyền sửng sốt, tiếng vang truyền tới ngay sau đó xác nhận suy đoán của cậu — đó là tiếng đạn bắn ra.

Giờ mới biết mình trách oan Nhiếp Hành Phong, nếu không phải anh kịp thời kéo mình ra, ăn đạn là không tránh khỏi, chết thì không chết, nhưng vẫn rất đau đớn, có trời biết cậu sợ nhất là đau.

“Có lẽ là người của tổ hành động, đừng để ý đến chuyện bắt quỷ nữa, bảo vệ mình trước đã.” Trước khi cậu mở miệng xin lỗi, Nhiếp Hành Phong ghé vào tai cậu thấp giọng nói.

Đây là đương nhiên, thật vất vả mới bắt được đôi mẹ con quỷ này, lại bị chen ngang giữa chừng, sự nhẫn nại của Trương Huyền bị mài sạch, tức giận nghĩ, nếu những người này thích theo cậu như oan hồn không tan, thì không bằng cứ để họ biết một chút cái gì là oan hồn thực sự đi.

Xung quanh lại truyền tới mấy tiếng súng, cũng may nắp quan tài vỡ thành mấy mảnh lớn, tạm thời thay họ làm bia đỡ đạn, nhưng khi có người bật đèn, nơi họ ẩn thân rất nhanh đã bị phát hiện, những người đó cầm súng bắn liên tục về phía họ, nắp quan tài chắn tước mặt họ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Đệt, đám người này điên rồi, chưa hỏi rõ phải trái đúng sai vừa vào đã nổ súng!

Dù là thành viên trực thuộc tổ hành động đặc biệt, hành động như vậy cũng quá không hợp lẽ thường, Trương Huyền nghi ngờ có phải họ lại nhận được mật báo kỳ quái gì không, mới coi người ở đây thành phần tử nguy hiểm mà bày trận chờ địch.

Có người xông lên, dưới ánh sáng của đèn pin, tầng hai không u ám như lúc đầu nữa, nòng sũng chĩa vào họ, tư thế như lâm đại địch, cự ly gần như vậy, một tấm ván vỗ nhỏ không có tác dụng gì, Trương Huyền rất hối hận hôm nay ra ngoài không mang theo Hamburger, giờ cho gọi cũng không kịp nữa rồi, đành phải nhỏ giọng hỏi Nhiếp Hành Phong: “Có khăn tay không?”

“Cái gì?”

Đột nhiên hỏi, Nhiếp Hành Phong không kịp phản ứng, Trương Huyền đảnh phải nói tiếp: “Khăn giấy trắng cũng được.”

Lần này Nhiếp Hành Phong hiểu, trên trán treo mấy sợi hắc tuyến, lắc đầu, thấy cảnh sát thường phục ngày càng gần, Trương Huyền vội vàng móc tờ đạo bùa trong túi ra, thò ra khỏi tấm ván gỗ lắc lắc, kêu lên: “Đầu hàng, đầu hàng, đừng nổ súng bậy nha.”

Pằng!

Tiếng súng vang lên, đạo bùa của Trương Huyền bị bắn thủng một lỗ lớn, cậu vội vàng rút tay về, đạn bắn sượt qua cậu, gần như có thể ngửi được mùi thuốc súng,

Đã nói đầu hàng còn động thủ, là cố tình muốn giết người chứ gì đám khốn nạn kia?

Hành động lỗ mãng của cảnh sát thường phục thành công khơi dậy lửa giận của Trương Huyền, thấy người kia đang đứng ở cạnh bóng quỷ, cậu nảy ra ý nghĩ, lại móc móc túi áo, lần này lấy ra một bình thủy tinh nhỏ, cậu dùng ngón cái bật nút gỗ ra, ném về cái tên không thức thời kia.

Người nọ phản ứng nhạy bén, thấy có thứ kỳ quái, lập tức bóp cò súng, có điều y không nổ súng còn may, động tác sai lầm này dẫn đến bình thủy tinh giữa chừng bị bắn vỡ, chất lỏng bên trong vẩy ra khắp nơi, một phần bắn lên mặt y, phần nhiều hơn còn lại đều hất lên người nữ quỷ, một mảng đỏ tươi, đặc biệt thê thảm.

“Kia không phải máu chó mực đấy chứ?” Nhiếp Hành Phong nhịn không được hỏi.

“Không phải, giờ máu chó mực cũng không dễ tìm, đều không thuần chủng.” Trương Huyền hài lòng nhìn hiệu quả cậu gây ra: “Đây là nước bùa cộng thêm mấy giọt máu của Chung Khôi, tuy rằng giá cả tiếp tục bị kinh tế của cậu ta chèn ép, song được cái rất hữu dụng.”

Giọng điệu đắc chí, Nhiếp Hành Phong không biết nên nói gì, than thở: “Sáng ý của em cũng không tệ lắm.”

Vừa rồi pháp chú của Trương Huyền giữa chừng gián đoạn, cho nữ quỷ cơ hội thở dốc, đạo bùa đè trên người cô ta cũng bị đạn bắn rơi, cô ta vốn có thể chạy trốn, lại không khéo bị dính cả người đầy máu vào lúc có thể chuyển động thân hình, đau đớn rít lên, dưới sự kích thích mạnh mẽ của nước bùa, linh thể bị ép hiện nguyên hình, không ngừng giãy dụa trên không trung, tóc dài rối thành một nùi, lại kết hợp với da mặt trắng bệch cùng áo dài, đột nhiên xuất hiện trước mặt cảnh sát thường phục, cho dù y được trải qua huấn luyện, cũng sợ đến mức nhảy về phía sau, dưới chân giẫm phải mảnh vụn quan tài, ngã ngửa xuống đất.

Mấy người cảnh sát thường phục khác vừa vặn chạy vào đúng lúc này, liền thấy người phụ nữ lơ lửng giữa không trung trước mắt, cả mặt người phụ nữa toàn máu, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo cực độ, mọi người bị tiếng kêu thảm thiết của cô ta làm đau màng nhĩ, chỉ muốn hạ vũ khí xuống, bịt lỗ tai trước rồi tính, không ai biết cô ta vào bằng cách nào, càng không thể nào hiểu nổi nguyên lý cô ta trôi nổi, hiện tượng vượt quá tư duy bình thường, khiến họ nhất thời chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Nữ quỷ đang bị nước bùa hành hạ đến đau đớn không chịu nổi, thấy bọn họ, nhất thời tìm được chỗ trút, thét lên phóng về phía bọn họ, móng tay nữ quỷ đỏ tươi, lúc vung hai tay lên, có thể thấy rõ trên đầu ngón tay đang rỉ máu, người bình thường gặp phải tình huống thế này, có lẽ đã sớm bị dọa ngất, nhưng những người đó không hổ được trải qua huấn luyện đặc biệt, tuy rằng sợ, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, đồng thời giơ súng tập trung bắn về phía cô ta.

Đáng tiếc đây đều là đạn bình thường, hoàn toàn vô dụng với nữ quỷ, mọi người cứ thế nhìn đạn xuyên qua thân thể sương đen của nữ quỷ, ào ào bắn vào chỗ khác, tiếp đó hai người trên cùng bị lệ khí của cô ta đánh trúng, sau khi bay lên không trung liền nặng nề ngã xuống, nhất thời hôn mê bất tỉnh, súng cũng văng đi rất xa.

“Cho xin đi, súng lục vô dụng đối với quỷ đó.” Thấy những người khác tiếp tục nổ súng về phía nữ quỷ, Trương Huyền nhịn không được lầm bầm: “Súng lục có thể giết được quỷ thì còn cần thiên sư chúng ta làm gì… A!”

Nếu không phải gần đây vẫn luôn bị người của tổ đặc biệt giày vò, lúc này Trương Huyền đã sớm qua hỗ trợ, cơ mà nòng súng không có mắt, cậu cũng không muốn ăn súng vì thể hiện, hăng hái bừng bừng nhìn bọn họ bị nữ quỷ đánh đến mức không còn sức đánh trả, đang lúc cảm thấy rất là hả dạ, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.

“Làm sao vậy?” Nhiếp Hành Phong bị tiếng kêu của cậu làm cho ù tai, vội vàng hỏi.

“Chủ tịch, em nghĩ đến một cách rất hay…”

Trương Huyền lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt Nhiếp Hành Phong khẩn trương, cậu đành phải nuốt lại lời thiếu chút nữa thì thốt ra, nếu trong tình huống nguy hiểm thế này mà nói với Chủ tịch mình nghĩ ra một cách kiếm tiền rất tốt, không biết có bị một cái bạt tai rớt xuống lầu không.

“… Rất hay để chạy trốn!” Cậu nói.

Tiếng súng xung quanh dày đặc, Nhiếp Hành Phong không chú ý thấy cậu đổi giọng giữa chừng, hỏi: “Làm thế nào?”

Con ngươi Trương Huyền đảo đảo, trong nháy mắt nghĩ ra cách, bảo Nhiếp Hành Phong đưa tay ra, nhanh chóng vẽ đạo bùa lên lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: “Đây là thuật che mắt đạo gia thường dùng, sáng tạo ra chuyên để chạy trốn, lúc này không dùng, còn đợi lúc nào?”

Vừa nói chuyện, để cường hóa công hiệu của bùa chú, Trương Huyền lại móc đạo bùa nhét cho Nhiếp Hành Phong, nhìn thủ pháp thuần thục của cậu, Nhiếp Hành Phong rất muốn nói năm đó Trương thiên sư sáng lập thuật che mắt, tuyệt đối không nghĩ rằng hậu nhân của ông sẽ dùng để chạy trốn.

Trương Huyền làm cho Nhiếp Hành Phong xong, lại chuyển sang vẽ cho mình, ai ngờ vừa vẽ được hai nét vào lòng bàn tay, đã thấy bóng quỷ phất phơ trước mắt, bé gái biến mất đã lâu kia hiện ra trước mắt cậu, giống như thân thiết lắm, dựa sát vào người cậu.

Lúc vừa rồi siêu độ cho ngươi thì không tình nguyện đủ kiểu, giờ chạy đến để làm gì chứ?

Trương Huyền tức giận trừng cô bé: “Làm gì?”

“Thật nhiều người, em sợ…oa oa!”

Người có gì mà sợ, bọn họ lại không nhìn thấy ngươi, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy ta đó!

Trương Huyền rất muốn túm lấy bé gái, trực tiếp ném nó đến chỗ mẹ nó, nhưng bé gái khóc oa oa thảm thiết, bóng quỷ chập chờn, dường như thực sự rất sợ, xem ra cái câu quỷ cũng sợ kẻ ác không phải tự nhiên mà có.

“Ngươi đừng khóc, ta nghĩ cách đánh đuổi bọn họ đi là được.”

Khóc nữa nhất định sẽ gọi mấy người đó tới.

Lo lắng của Trương Huyền một giây tiếp theo liền biến thành sự thực, đạn của cảnh sát thường phục không gây thương tổn cho nữ quỷ, lại thành công kích động lệ khí của cô ta, hơn nữa bị nước bùa giày vò một trận, cô ta dần có xu hướng điên cuồng, sau khi đánh ngã mấy người cảnh sát thường phục, quay đầu thấy con gái bên cạnh Trương Huyền, cho rằng cậu lại muốn hại các cô, không thèm để ý đến đạo bùa trong tay cậu, hét lớn một tiếng nhào tới liều mạng.

“Chuyện không liên quan đến ta…”

Không đợi Trương Huyền giải thích, nữ quỷ dùng oán khí khống chế gió dữ cuốn về phía cậu, tấm gỗ đỡ đạn cho họ trong nháy mắt bay ra ngoài, thấy gió sắc như đao, Nhiếp Hành Phong vội vàng xông về phía trước vung Tê Nhận chống đỡ gió dữ ép tới, nhưng không ngờ gỗ quan tài vụn rơi đầy đất bay loạn trong gió, mức độ thương tổn của nó hoàn toàn không thua sức đạn, anh buộc phải không ngừng khua pháp khí che chắn cho Trương Huyền.

Điều này cho đám cảnh sát thường phục cơ hội thở một hơi, dụng cụ chiếu sáng bọn họ mang tới đều vỡ nát trong lúc đấu với nữ quỷ, chút ánh sáng sót lại lập lòe trong không gian, hoàn toàn không thấy rõ tình hình trước mắt, sau khi phát giác ra sự tồn tại của nữ quỷ, lần thứ hai nổ súng về phía cô ta, Trương Huyền lo sẽ làm Nhiếp Hành Phong bị thương, kéo anh lại, bản thân cậu lại vì né đạn, dưới chân trượt ngã một cái, bị lệ phong nữ quỷ điều khiển bắn trúng ngực, lăn mấy vòng về phía sau, đụng rầm vào tường, hai tay trong lúc vung loạn chẳng biết đụng phải chỗ nào, tường phía sau chuyển động, cậu liền theo cầu thang đột nhiên xuất hiện lăn lông lốc xuống dưới.

Cũng may cầu thang không quá dốc, lại được dựng bằng ván gỗ, cú ngã không tạo ra thương tổn quá lớn cho Trương Huyền, sau khi lăn xuống dùng cánh tay chống xuống nền nhà nhân tiện lật mình, thấy ngoài một trận đầu váng mắt hoa, tất cả đều tạm ổn.

Sau khi ổn định thân hình, Trương Huyền phát hiện trên bàn dựa sát tường lại đốt hai ngọn nến, ánh nến chập chờn ảm đạm, nhưng so với trên lầu, ở đây sáng sủa hơn, lại ngẩng đầu, lúc thấy mũi kiếm chỉ trước mắt mình, cậu kinh hãi vã mồ hôi lạnh đầy đầu.

Đó là tượng người bằng đồng mặc mũ giáp cao cỡ nửa người, xuất xứ tượng đồng chưa thể nghiên cứu, có điều động tác cầm vũ khí của người đồng rất nguy hiểm, Trương Huyền giơ một tay lên, đẩy mũi kiếm cách tròng mắt mình chỉ mấy cm ra, khiến người đồng đổi một hướng khác, để tránh lỡ tay làm bị thương người vô tội — cậu không chết được, nhưng nếu bị mũi kiếm xuyên qua não, hậu quả của việc hủy dung còn đáng sợ hơn.

“Sư phụ phù hộ.” Cậu nhỏ giọng thầm thì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui