Thiên Sư Chấp Vị

Đến Trương gia, sau khi ấn chuông cửa, người đi ra là quản gia, lần đầu tiên Nhiếp Hành Phong tới cũng là người quản gia này tiếp đãi, ông lão lễ nghi chu đáo, nhưng thái độ rất lạnh nhạt, nói cho họ biết Trương Lạc tới biệt thự ở nông thôn tĩnh dưỡng, không có ở đây, sau khi nói xong liền muốn đóng cửa, bị Trương Huyền kịp thời cản lại, cười hì hì nói: “Đã lâu không gặp sư bá, rất nhớ ông ấy, cho cái địa chỉ đi.”

“Xin lỗi, những việc này đều do Trương tiên sinh xử lý, lão gia đang ở đâu tôi cũng không rõ lắm.”

Quản gia đẩy Trương Huyền ra, mắt thấy cổng sắp đóng lại, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Lúc trước ông cũng đuổi Tạ Phi tới nhờ giúp đỡ như thế này sao?”

Quản gia sửng sốt, phản ứng này chứng tỏ anh nói không sai, Nhiếp Hành Phong lại hỏi tiếp: “Từ đầu đến cuối Trương tiên sinh đều không biết chuyện này phải không?”

“Lão gia gần đây thân thể rất tệ, cần phải tĩnh dưỡng, lần trước cũng bởi vì ra ngoài đuổi quỷ cùng anh, ông ấy đến giờ vẫn chưa hồi phục…”

“Hại thân thể ông ấy không khỏe là tôi không đúng, nhưng việc này không thể trở thành lý do ông ấy không hỏi thế sự.” Nhiếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Ông có biết Tạ Phi chạy tới xin giúp đỡ là bởi vì gặp phải phiền toái lớn hay không, cậu ta thiếu chút nữa mất mạng, Tạ Phi là môn hạ đệ tử của ông ấy, về tình về lý ông ấy cũng không nên ngồi yên mặc kệ thì phải?”

Quản gia mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại làm khó dễ: “Là Trương tiên sinh nói bất cứ ai cũng không cho gặp, hơn nữa Tạ Phi là đệ tử của Cơ Khải, không liên hệ gì với chúng tôi…”

“Lần này chúng tôi tới cũng không nhất định phải gặp lão gia nhà ông, chúng tôi chỉ muốn biết phương thức liên lạc của ông ấy với Trương Chính, chuyện liên quan đến an nguy rất nhiều người, nếu ông biết, xin hãy nói cho tôi, nếu không sau này lớn chuyện, ông không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”

Lời lẽ đanh thép nghiêm nghị, quản gia bị nói đến cứng họng, chần chừ một lát, nói câu xin chờ một chút liền chạy vào, đợi ông ta đi xa, Trương Huyền hỏi: “Lẽ nào sư bá không hề ra ngoài tĩnh dưỡng? Chủ tịch sao anh biết?”

“Không biết, lừa ông ta chút thôi.”

So với người canh cửa ở cô nhi viện Thường Vận, quản gia Trương gia dễ đối phó hơn nhiều, Nhiếp Hành Phong nghĩ nếu ngay cả chuyện nhỏ này mình cũng không giải quyết được, thì uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn trong giới kinh doanh.

Không lâu sau quản gia chạy trở về, cung kính mời họ đi vào, Nhiếp Hành Phong theo ông ta đi tới gian phòng lần trước, Trương Lạc đang tựa trên ghế mây xem ti vi, Trương Huyền liếc màn hình lớn đối diện, là truyền hình trực tiếp show diễn thời trang của Mã Linh Xu, gần đến đoạn cuối, Mã Linh Xu đang nhận phỏng vấn, ánh đèn huỳnh quang trên sàn diễn chữ T không ngừng nhấp nhoáng, tôn lên vẻ tao nhã của nhân vật chính, chói mắt không nói nên lời.

Trương Lạc không quay đầu lại, nghe thấy họ đi vào, nhẹ giọng thở dài: “Ta rất quý người này, anh ta là người tu đạo giỏi nhất ta từng gặp, đáng tiếc ta mời anh ta rất nhiều lần, đều bị phớt lờ.”

Đã lâu không gặp, Nhiếp Hành Phong thấy so với lúc trước, tình trạng của Trương Lạc còn tệ hơn, bộ Đường trang trắng bạc rộng thùng thình khiến ông trông có vẻ rất gầy, tinh thần ông không quá tệ, nhưng lại có trạng thái suy sụp của người già, có lẽ tích tụ trong ngực thời gian dài, lại bị đủ loại việc vặt trong môn làm phiền lòng, mới kiệt sức thành thế này.

Không thấy Trương Huyền đáp lời, Trương Lạc lại nói: “Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy anh ta giống một người, tuy rằng dáng dấp của họ hoàn toàn khác nhau… Cậu nói sao?”

Ông quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, dường như chờ mong đáp án trong lòng, Trương Huyền từ chối cho ý kiến, đi tới, tựa như rất quen thuộc vớ lấy một cái ghế, kéo tới ngồi xuống trước mặt Trương Lạc, nói: “Sư bá, con nói này, nếu người muốn kết giao bằng hữu với hắn, thì ít nhất cũng phải lấy ra chút thành ý, đến thẳng nhà hắn thăm hỏi, hắn tuyệt đối sẽ không giống người, sập cửa vào mặt chúng con.”

Rành rành một bầu không khí có phần thương cảm, trong nháy mắt biến mất tăm hơi, Nhiếp Hành Phong biết Trương Huyền nói vậy nhất định là cố ý, thấy Trương Lạc lộ vẻ xấu hổ, anh vội vàng giảng hòa: “Đừng nói linh tinh, chuyện này không liên quan đến Trương tiên sinh.”

“Em biết, em chỉ đang so sánh thôi mà.” Trương Huyền đánh giá khí sắc Trương Lạc: “Thân thể không tốt, càng cần phải hoạt động khắp nơi một chút, cả ngày ru rú trong nhà càng bết bát hơn, không bằng con giúp người hẹn thần tượng của người nhé, điều kiện là trao đổi với hành tung của Trương Chính.”

Để hỏi thăm tin tức, Trương Huyền không chút do dự bán cả Mã Linh Xu, lời lẽ thích gì nói nấy này chọc cười Trương Lạc, quan sát người thanh niên trước mắt này, càng phát hiện cậu giống Trương Diên Chi năm đó, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần yêu mến, cũng không chấp nhặt cậu nói lung tung, mỉm cười nói: “Các con muốn biết gì, cứ việc hỏi, chuyện hẹn người ta sẽ tự mình làm.”

“Chuyện chúng con muốn biết cũng không nhiều lắm, chỉ một mình Trương Chính là đủ rồi, tiện thể nói thêm với người một vài chuyện xảy ra bên ngoài gần đây. Sư bá, người cả ngày nằm ở nhà đóng cửa bịt tai, rất nhiều chuyện bị che giấu cũng không biết.”

Quản gia bưng trà bánh lên, Nhiếp Hành Phong nhận lấy, đưa phần của Trương Huyền đến trước mặt cậu, Trương Huyền hiểu, ra dấu mời anh, bản thân cầm bánh ngọt lên, bắt đầu hưởng thụ như bữa tối.

Trong lúc Trương Huyền ăn bữa tối, Nhiếp Hành Phong bắt đầu nói từ chuyện Tạ Phi bị lừa, nói qua về chuyện xảy ra gần đây, sắc mặt Trương Lạc hơi khó coi, nghe thấy Tạ Phi không sao, lúc này mới dịu xuống, than thở: “Thằng bé kia cũng chịu không ít khổ, là ta chiếu cố không chu đáo, đều là môn hạ thiên sư, phân ra đệ tử của ai với ai làm gì?”

Ông liếc nhìn quản gia, quản gia lộ vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Là Trương tiên sinh nhiều lần dặn dò ngài cần phải tĩnh dưỡng, việc nhỏ đừng phiền đến ngài.”

“Chết nhiều người như vậy rồi, sao còn gọi là việc nhỏ?”

Trương Lạc nói chuyện bình thản, nhưng không khó nghe ra vẻ không hài lòng trong lời ông, quản gia không dám đáp lại, Trương Huyền ăn bánh ngọt, tiếp lời: “Sư bá, trên cơ bản chuyện xảy ra với người khác đều gọi là chuyện nhỏ cả thôi.”

Trương Lạc trầm mặt không nói, Trương Huyền nói tiếp: “Vì sao Trương Chính cố chấp đối phó với Tiêu Lan Thảo không quan trọng, chúng con chỉ muốn biết cậu ta giờ ở đâu.”

Sắc mặt Trương Lạc càng trắng bệch, qua một lúc lâu mới nói: “Nó là một đứa trẻ hiếu thuận, ngày nào cũng gọi điện thoại về, có điều nó làm gì chưa hề nói cho ta biết.”

Đáp án này khiến Trương Huyền có chút thất vọng, đang nghĩ có phải tìm nhầm người rồi không, Trương Lạc nói tiếp: “Nhưng ta nghĩ ta có cách tìm được hành tung của nó.”

“Dùng pháp thuật gì sao? Sư bá chỉ bảo một chút đi ạ.”

“Không cần chỉ bảo, lần này ta sẽ đi cùng các con.”

Câu trả lời ngoài ý muốn, Trương Huyền nhìn sắc mặt Trương Lạc, ông như nghĩ tới điều gì, thần sắc thêm phần nghiêm túc, khiến cho bầu không khí cả phòng cũng yên lặng theo, Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong nhìn nhau một cái, tặc lưỡi nói: “Không cần đâu, sư bá, người cứ nghỉ ngơi thêm đi thì hơn, nếu người lại mệt quá bệnh ra, Trương Chính nhất định lại đổ món nợ này lên đầu chúng con.”

“Chuyện không liên quan đến các con, mà là có một số việc ta phải nói rõ ràng với nó, để nó đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.”

Ánh đèn rực rỡ trong ti vi thoáng qua gương mặt Trương Lạc, trên sàn diễn có bao nhiêu náo nhiệt, vẻ mặt ông lại tịch mịch bấy nhiêu, nhìn người trong màn ảnh kia, ông nói: “Rất nhiều thời điểm, có lẽ đi nhầm một bước liền không thể quay đầu lại được nữa.”

Những lời này Trương Huyền nghe không hiểu, quay đầu xin đáp án từ Nhiếp Hành Phong, vẻ mặt Nhiếp Hành Phong có phần phức tạp, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

“Hy vọng mọi sai lầm đều chưa sai đến mức không thể vãn hồi.”



“Chúng ta còn phải chờ ở chỗ này bao lâu?”

Trong một gian phòng nhỏ của quán trọ nào đó, một ông lão đối diện lò lửa trước mặt tức giận càu nhàu, phương bắc mùa này còn rất lạnh, hệ thống sưởi hơi không đủ cung ứng, họ đã chọn căn phòng có lò sưởi tường tốt nhất, nhưng vẫn không chịu nổi giá lạnh, cả ngày đều ngồi trước bếp lò không muốn đi đâu, người đàn ông tóc húi cua bên cạnh đang dựa vào ghế ngủ gật, nghe xong ông lão kêu ca, hắn nâng mí mắt, nhưng không trả lời, ông lão không nhịn được, cười lạnh nói: “Kỳ thực cậu chỉ nói lung tung một trận thôi đúng không? Cậu hoàn toàn chẳng có bản lĩnh hồi sinh người chết gì sất, nhưng lại kéo tôi vào chịu tội!”

Bị ông ta làm phiền, Tiêu Lan Thảo mở mắt ra, chậm rãi nói: “Tôi chỉ mang ông ra khỏi trại tạm giam, về phần tới Tuyết Sơn, là tự ông quyết định.”

“Cậu cướp đồ của tôi, tôi đương nhiên phải theo tới, bằng không chẳng phải bao nhiêu tiền tài và tâm huyết của tôi đều uổng phí?”

“Nếu ông đã dây dưa lâu như vậy, thì chờ thêm một hồi nữa cũng chẳng sao, tuyết lớn thế này gắng gượng vào núi, đừng nói hồi sinh người, mạng của chính chúng ta cũng khó giữ.”

Hứa Nham quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ không kéo, dưới đèn đường trận tuyết lớn vẫn đang bay như lông ngỗng, đường trong phố còn thế, tình hình trên đỉnh núi càng không thể nào tưởng tượng nổi, ông ta biết lời Tiêu Lan Thảo nói không phải là dọa dẫm, nhưng ở chỗ này đợi một tuần, nói không sốt ruột thì là giả, vừa lo lắng cảnh sát đuổi theo, sẽ dẫn đến thí nghiệm ông ta vẫn luôn theo đuổi nửa chừng bị cắt ngang, vừa lo bị Tiêu Lan Thảo lừa, nên biết rõ tình hình hiện tại, lại vẫn không nhịn được phàn nàn.

“Vậy rốt cuộc phải đợi tới khi nào?” Ông ta quan sát Tiêu Lan Thảo, mấy hôm nay sắc mặt Tiêu Lan Thảo ngày càng khó coi, tuổi tác còn trẻ, lại dường như sợ lạnh hơn cả ông ta, cười nhạt hỏi: “Tôi thấy bộ dạng này của cậu ngược lại giống sắp chết hơn, không phải cậu muốn hồi sinh chính mình đấy chứ?”

Không để ý sự vô lễ của Hứa Nham, Tiêu Lan Thảo quấn quấn áo bành tô bọc trên người, thong thả nói: “Ông nói đúng một nửa.”

“Vậy một nửa kia thì sao?”

“Đợi lên núi sẽ biết.” Tiêu Lan Thảo nhìn cảnh tuyết phía ngoài: “Ngày mai hẳn sẽ ngừng, nếu ông không sợ chết, thì ngày mai chúng ta vào núi.”

“Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ không thể thực hiện lý tưởng!” Kích động khiến cả người Hứa Nham đều run lên, siết chặt nắm tay nói: “Thí nghiệm này tôi nhất định phải thành công!”

Tiêu Lan Thảo coi thường lý tưởng tự cho là đúng của Hứa Nham, tiếp tục nhìn tuyết rơi, ra trận bất lợi, cả một đường đều không thuận, mùa này tuyết vẫn rơi không ngừng, họ kẹt trong quán trọ nhỏ không ra được, tuyết rơi không tiếng động, như điềm báo chẳng lành nào đó, nói cho hắn biết đừng ôm quá nhiều mong đợi vào việc kia.

Sau khi bám thân, linh lực hắn dùng cả vào việc chống đỡ thân thể Tiêu Nhiên, không thể dùng thêm pháp lực để vào núi, nếu có thể, hắn vẫn muốn chờ thêm chút, nhưng Tiêu Nhiên không chờ nổi, Hứa Nham nói không sai, hắn sắp chết, nên mặc kệ kết quả thế nào, cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

Tiêu Lan Thảo tháo móc treo tiểu hồ ly trên di động xuống, đeo lên cổ, khi nhân loại làm một việc không nắm chắc, đều sẽ cầu thần bái phật, nhưng bọn hắn là tinh quái, chỉ có thể cầu chính mình, nắm chặt mặt dây trong tay, hắn mặc niệm trong lòng — không muốn chết, thì phù hộ cho ta thành công đi.

Như cảm ứng được tâm tư hắn, ngực Tiêu Lan Thảo đột nhiên truyền đến đau đớn, hắn không tự chủ được khom lưng về phía trước, Hứa Nham nhìn thấy, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Không…sao.”

Tiêu Lan Thảo nói rất gắng gượng, khó chịu khiến mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, rất lâu mới cảm thấy ý thức Tiêu Nhiên ngày càng trở nên mãnh liệt, y đang cố gắng ép nguyên thần của mình ra khỏi cơ thể, tình huống này trước kia chưa từng có, sau khi hắn bám thân, Tiêu Nhiên vẫn luôn thành thật phối hợp, kiểu bài xích mạnh mẽ này khiến hắn rất không thích ứng, từ từ nhắm hai mắt, hắn dùng ý niệm nói: “Hợp tác với ta, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”

“Không muốn!”

Câu trả lời rất đơn giản, cũng rất trực tiếp nghiêm túc, giống như không còn đường xoay xở nào, rất khác Tiêu Nhiên lúc bình thường, Tiêu Lan Thảo nhớ lại mọi chuyện sau khi gặp y ở Thái Lan, ngược lại nở nụ cười.

“Ngươi không có quyền từ chối.” Tiêu Lan Thảo nói xong, cảm thấy sóng lòng vẫn cuồn cuộn không ngừng như trước, hắn lo lắng hỏi: “Hay là ngươi hy vọng ta chết?”

Những lời này rất hiệu nghiệm, Tiêu Nhiên lập tức không phản kháng nữa, điều này khiến Tiêu Lan Thảo hiểu được tâm tư của y! Tên ngu ngốc này chắc là thấy việc hắn muốn làm quá nguy hiểm, nên mới muốn hắn rời đi.

Nhưng ta không thể đi được nữa, Tiêu Nhiên, sinh mệnh hai người chúng ta từ thời khắc ta bám thân đã bắt đầu buộc lại với nhau rồi.

Dường như hiểu ý hắn, Tiêu Lan Thảo cảm thấy trong lòng liên tục truyền đến phản ứng bất mãn,nhưng trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn cắt ngang trao đổi giữa họ. Hắn lấy lại tinh thần nghiêng tai lắng nghe, giống như có người chạy loạn, còn có tiếng la hét kinh hoảng, ngay sau đó là tiếng chuông cảnh báo. Hứa Nham không biết chuyện gì xảy ra, lập tức chạy đi mở cửa.

Tiêu Lan Thảo muốn cản lại đã chậm, theo cửa phòng mở ra, khói đặc từ bên ngoài chợt tràn vào, nhìn tình hình là nơi nào đó bị cháy, lại thêm quán trọ để giữ ấm đều làm cửa sổ thiết kế đặc biệt, đến lúc mọi người chú ý thấy, thế lửa đã rất dữ dội, trên hành lang khắp nơi đều là khói, gần như không nhìn rõ được quang cảnh quá xa.

Hứa Nham sợ hãi đóng cửa lại, quay đầu kêu to với Tiêu Lan Thảo: “Sao lại thế này? Sao lại thế này?”

Vừa thấy cảnh này, Tiêu Lan Thảo liền biết không ổn, song hắn rất bình tĩnh, sau khi phát hiện tình hình, bảo Hứa Nham nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần thiết, lại dùng khăn lông ướt bịt miệng mũi, mở cửa xông ra ngoài.

Họ ở tầng ba, đối với Tiêu Lan Thảo trực tiếp nhảy lầu dễ dàng hơn, nhưng Hứa Nham rất khó đuổi theo, đành phải dẫn ông ta chạy về phía lối ra khẩn cấp. Lúc vào ở quán trọ, Tiêu Lan Thảo đã lần mò cấu tạo nơi này đến rất quen rồi, nên chạy trong khói mù không tạo cho hắn quá nhiều bất tiện, hai người nhanh chóng chạy tới cửa ra, ai ngờ đúng lúc này, trong khói đặc truyền đến một hồi tiếng vang leng keng, giống như vật bằng sắt quét qua tường truyền đến, tiếng vang sắc nhọn chói tai, Tiêu Lan Thảo chỉ cảm thấy đầu bị chấn động, đau đớn như muốn nứt ra, nhất thời mất đi sức lực.

Theo tiếng vang tới gần, một người thân hình cao lớn từ trong khói mù dày đặc đi tới, Tiêu Lan Thảo liếc mắt thấy ngay được tay hắn cầm côn sắt bên trên vẽ đạo bùa, nhất thời hiểu được nguyên nhân tiếng quét khiến mình khó chịu. Với linh lực trước mắt hắn không thể chống lại, chỉ đành lùi về phía sau. Hứa Nham cũng thấy không bình thường, xoay người chạy, lại không cẩn thận vấp một cái ngã nhào xuống đất.

Trên mặt người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc, Tiêu Lan Thảo không nhìn thấy tướng mạo hắn, nhưng sát khí trên người hắn truyền tới rõ rệt, thấy hắn giơ côn sắt về phía Hứa Nham, Tiêu Lan Thảo chịu đựng khó chịu, tiến tới đẩy người đàn ông ra, Hứa Nham nhân cơ hội lăn một vòng chạy về phía trước, mở cửa lối đi khẩn cấp.

Người đàn ông không ngăn cản ông ta, mà chuyển sang Tiêu Lan Thảo, giống như phát hiện hắn mới là mục tiêu mình truy lùng, giơ côn sắt lên vung loạn một hồi về phía hắn.

Tiêu Lan Thảo không có sức đánh nhau với hắn, đành phải không ngừng lùi về sau, rất nhanh sau lưng đã đụng vào tường, mắt thấy côn sắt lần thứ hai vung xuống, hắn vội vã khom lưng tránh né, vũ khí đánh vào tường, đạo bùa trên cây gậy theo chấn động hiện lên ánh kim, mắt hắn bị chói, chỉ cảm thấy đau đớn, rất lâu vẫn không nhìn rõ vật, nguyên thần bám thân chịu chấn động từ kim quang, đau đớn không chịu nổi, chỉ muốn lập tức rời khỏi cỗ thân thể này, để đỡ bị cương khí dày vò thêm.

Côn sắt lần thứ hai đánh về phía hắn, mắt thấy sắp đánh trúng ngực, hắn lại không có sức tránh, đang chuẩn bị nghiến răng đỡ lấy, ai ngờ hai tay hình như bị thứ gì đó tác động, tự động giơ lên bắt lấy côn sắt đè xuống, không ngờ hắn lại có thể phản kháng, người đàn ông sửng sốt một chút, lập tức tăng thêm sức, hai tay cầm hai đoạn côn sắt, kẹp về phía cổ hắn dùng lực ép xuống, kêu lên: “Đưa thần thụ cho ta! Cho ta!”

Theo côn sắt tới gần, đạo bùa phía trên càng uy hiếp mãnh liệt đến Tiêu Lan Thảo, hắn bị cương khí thiêu đến khó chịu, cũng may lúc này ý thức Tiêu Nhiên khôi phục, thay hắn chặn lại côn sắt kẹp trên cổ, nếu không hắn đã sớm bị đạo bùa đánh ngất, nhưng may là thế, toàn thân vẫn nhễ nhại mồ hôi lạnh, toàn bộ thân thể người đàn ông ép sát về phía hắn, phần nhô ra của mặt nạ húc vào mặt hắn, khiến hắn cảm nhận được sự tàn nhẫn cùng nôn nóng của đối phương, nhưng vẫn không nhìn thấy diện mạo của đối phương, gắng gượng hỏi: “Ngươi… là ai…?”

Đối phương không trả lời, vẫn không ngừng lặp lại hai chữ thần thụ, trong lúc vật lộn người đàn ông nhìn thấy ba lô trên vai Tiêu Lan Thảo, vươn tay giật lấy, để Tiêu Lan Thảo có thể thở một hơi, nhân cơ hội túm lấy mặt nạ hắn, lại nhấc chân gắng sức húc một cái về phía trước, người đàn ông bị hắn húc ra, mặt nạ kéo xuống, lộ ra một gương mặt già nua.

Tiêu Lan Thảo sửng sốt, tuổi tác người tấn công nhìn qua xấp xỉ Hứa Nham, thậm chí so với Hứa Nham còn già hơn chút, nhưng hành động của ông ta lại khá tàn bạo, nôn nóng khiến ngũ quan ông ta hơi vặn vẹo, sau khi phát hiện mặt nạ bị tháo xuống, ông ta điên cuồng gào một tiếng, một lần nữa giơ côn sắt đập về phía đầu và mặt Tiêu Lan Thảo.

Sức lực Tiêu Lan Thảo không đủ, gắng gượng tránh né vài phát, tranh thủ móc súng ra hướng lên đỉnh đầu nã một phát, cũng may khói mù ngày càng dày, dễ dàng tách hai người đang vật lộn ra. Mất đi mặt nạ chống độc bảo vệ, người đàn ông không lo tấn công Tiêu Lan Thảo nữa, khom lưng ho khan dữ dội. Khăn lông ướt của Tiêu Lan Thảo đã rơi mất trong lúc đánh nhau, hắn dùng tay áo bịt miệng mũi, trong khói mù dày đặc lần đến cửa thoát hiểm, vặn khóa cửa chạy ra ngoài.

Trên cầu thang sắt phía ngoài phủ một tầng tuyết đọng, ánh tuyết sáng lấp lánh, dù không có đèn đường, cũng chiếu xung quanh rất sáng sủa. Tiêu Lan Thảo bị đạo bùa đánh bị thương, loạng choạng đi tới cửa cầu thang, nắm tay vịn chậm rãi di chuyển xuống.

Phía sau quán trọ rất yên tĩnh, chỉ có một mình Hứa Nham đứng trong tuyết nhìn lên, ngoài trên đầu trên người dính chút tuyết ra, xem chừng không bị thương, thấy Tiêu Lan Thảo, lập tức khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tình hình hiện tại của Tiêu Lan Thảo rất gay go, song hắn biết Hứa Nham lo lắng chỉ là kế hoạch có thể thực hiện thuận lợi hay không, nên không phí sức trả lời, nền tuyết rất trơn, hắn nắm lan can vừa mới đi tới chỗ rẽ tầng hai, chợt nghe Hứa Nham phát ra tiếng kêu quái dị, giơ tay gắng sức chỉ phía sau mình.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, gió lạnh lập tức ập tới, Tiêu Lan Thảo vội vàng né tránh, đầu tránh được, vai lại bị đập mạnh một phát, thân thể mất đi thăng bằng, theo lan can ngã xuống lầu.

Cũng may tầng lầu không cao, lại thêm mặt đất đọng tuyết, rơi xuống không tạo thương tổn cho Tiêu Lan Thảo, nhưng bỗng nhiên rơi xuống khiến ý thức hắn nhất thời bay lên không, bên tai đột nhiên vang lên tiếng súng dày đặc và tiếng nổ mạnh, có một giọng nói quen thuộc đang gọi: “Tiêu Lam!”

Tiêu Lan Thảo hoảng hốt một chút mới hiểu được những tạp âm này là ảo giác của mình, lúc trước Tiêu Nhiên từ trên cao ngã xuống dẫn đến trọng thương, tiếng nổ mạnh hẳn là tiếng động cuối cùng y nghe được trước khi rơi vào tình trạng người thực vật. Có thể cảm ứng được ý thức Tiêu Nhiên mãnh liệt đến vậy đối với Tiêu Lan Thảo mà nói là chuyện rất hi hữu, nhưng càng khiến hắn giật mình là Tiêu Nhiên lại gọi ra tên trước kia của hắn, điều đó có phải đang nói — trong nháy mắt Tiêu Nhiên trọng thương mất đi ý thức đã nhớ lại chuyện của kiếp trước?

Tiêu Lan Thảo nửa mừng nửa lo, trong lúc nhất thời quên mất mình lúc này đang cực kỳ nguy hiểm, đợi hắn lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy côn sắt vung về phía mình, người đàn ông giống như dùng hết sức lực toàn thân, hắn gần như có thể nghe thấy được tiếng gió chói tai khi côn sắt quét qua không trung, nếu không phải hắn tránh nhanh, xương sọ đã bị đánh nát.

Cũng may mục đích của người đàn ông không phải là giết hắn, thấy ba lô của hắn trong lúc ngã bị quăng sang một bên, lập tức ném côn sắt đi, đoạt lấy ba lô, ai ngờ tay vừa đụng tới, liền bị người khác dùng sức đẩy ra, thì ra là Hứa Nham phát hiện mục đích của ông ta là thần thụ, xông lên ngăn cản.

Động tác của Hứa Nham cho Tiêu Lan Thảo cơ hội giảm xóc, một lần nữa đeo ba lô lên, đá côn sắt vẽ bùa chú ra xa xa, lại móc súng chĩa vào hai người đang vật lộn ở đối diện, xa xa truyền đến tiếng còi cứu hỏa, nhưng đều bị ba người trong tuyết cùng bất chấp.

Người đàn ông lớn tuổi hơn Hứa Nham, nhưng thể lực và sự dũng mãnh của ông ta lại không thể đánh đồng với Hứa Nham, chỉ mấy hiệp Hứa Nham đã bị đánh nằm bò xuống đất, người đàn ông đánh đến đỏ mắt, sau khi gạt ngã, trực tiếp di chuyển đến sau lưng ông ta, lấy ra mấy sợi tơ dài mảnh quấn qua loa vài vòng trên cổ ông ta, sau đó dồn sức kéo ra sau, Hứa Nham bị siết trợn trắng mắt, đưa tay liều mạng kéo sợi tơ, nhưng chịu bó tay trước sức mạnh của người đàn ông, trong yết hầu không ngừng phát ra tiếng thở dốc đau đớn.

Tiêu Lan Thảo cầm súng xông tới, chĩa vào đầu người đàn ông, quát lên: “Buông ông ta ra!”

Người đàn ông bất chấp cảnh cáo của hắn, ngược lại tăng thêm lực kéo, Tiêu Lan Thảo thấy sắc mặt Hứa Nham phát xanh, đã bị siết gần ngất đi, hắn không dám nổ súng bậy, đành phải trực tiếp tiến tới ngăn cản, lại không ngờ rằng sau khi đến gần, trước mắt chợt choáng váng, cương khí bùa chú trên người đối phương tản ra, chấn động khiến toàn thân hắn đau đớn, sức lực nhất thời tiêu tan quá nửa.

Có điều Tiêu Lan Thảo cản trở giúp Hứa Nham tạm thời trên bờ cái chết trở về, người đàn ông không để ý người đã ngất đi nữa, trực tiếp chuyển vũ lực sang người Tiêu Lan Thảo, cương khí trên người ông ta rất mạnh, Tiêu Lan Thảo khó có thể chống lại, khẩu súng trong lúc giằng co bị hất sang một bên, người đàn ông ngẩng đầu húc vào mặt hắn, sau khi khiến hắn lảo đảo, lại túm cổ áo hắn đánh đấm loạn xạ.

Bạo lực đơn thuần lại trực tiếp, gây hấn thế này đổi là lúc bình thường, Tiêu Lan Thảo hoàn toàn không để vào mắt, nhưng khoảng thời gian này vì chống đỡ cho thân thể Tiêu Nhiên, linh lực của hắn đã tiêu hao gần hết, hơn nữa bị cương khí quấy nhiễu, hắn hoàn toàn không thể chống lại vũ lực của người đàn ông, bị đánh đến mức gần như không có sức đánh trả, tuyết trắng theo hai người vật lộn bốc lên bốn phía, không phân rõ là tuyết đọng hay bông tuyết đang bay.

Dưới sự tấn công liên tục của người đàn ông, Tiêu Lan Thảo lần thứ hai ngã xuống tuyết, trán cùng khóe miệng bị đánh rách, máu vẩy lên tuyết, hết sức bắt mắt, hắn nhổ bọt máu trong miệng ra, thở dốc ào ào. Người đàn ông cũng đánh hết cả sức, thở còn ghê hơn Tiêu Lan Thảo, quay đầu tìm khẩu súng, nhưng trong lúc họ đánh nhau một trận, khẩu súng không biết bị đá đi đâu, xung quanh một mảng tuyết trắng xóa, trong lúc bất chợt rất khó tìm thấy, ông ta liền tiện tay cầm côn sắt lên, sầm mặt đến gần Tiêu Lan Thảo.

Vừa rồi bị đánh đau như vậy, Tiêu Lan Thảo đều thủy chung không buông ba lô trên người ra, đó là hy vọng cuối cùng của hắn, có chết hắn cũng không cho người khác, người đàn ông nhìn thấu ý nghĩ của hắn, không nói nhảm nữa, sau khi đến gần giơ côn sắt về phía hắn.

Cái chết chưa từng cách bản thân gần đến vậy, Tiêu Lan Thảo dường như thấy được Vô Thường đòi mạng đã đứng gần kề, chờ hắn chết một cái là tới thu hồn ngay, linh lực của hắn lúc này đã hao hết, không còn khả năng né tránh nữa, nhưng sống chết trong chớp mắt, trong đầu lóe lên không phải là sợ hãi, mà là — nếu bây giờ rời thân thể, Tiêu Nhiên có chống đỡ tiếp được không? Nếu đáp án là phủ định, thì hắn cũng không cần tốn nhiều công sức, cùng Tiêu Nhiên đến thẳng suối vàng là được rồi.

“Đi mau!”

Hắn nghe thấy người trong ngực kia kêu gào, lại không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn côn sắt hạ xuống đỉnh đầu mình, người đàn ông đứng ở đối diện, trong sự lạnh lùng không mảy may mang theo chút tình cảm nào, có lẽ một khắc sau cái chết sẽ bắt lấy mình, trong lòng lại chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, nói: “Ta muốn ở bên ngươi.”

Lần này linh hồn của họ quấn lấy nhau, có thể cùng tới luân hồi, với hắn mà nói, cái kết cục tệ nhất này biết đâu lại là may mắn nhất, nên hắn phớt lờ đề nghị của Tiêu Nhiên, yên lặng chờ đợi tử vong phủ xuống.

Côn sắt vung xuống, điểm hạ cánh lại không phải hắn, mà là đống tuyết bên cạnh, trong lúc hoa tuyết bắn tung tóe hắn nghe thấy giọng nói thuộc về mình gọi to, không phải trao đổi trong ý thức lúc bình thường, mà âm thanh thực sự từ miệng hắn phun ra ngoài —

“Tạ Bảo Khôn!”

Không ngờ ý thức của người bị bám thân có một ngày sẽ lấn át hắn, cũng thao túng cả cảm nhận của hắn, Tiêu Lan Thảo ngây ngẩn cả người, người đàn ông đối diện cũng sửng sốt, dường như kinh ngạc vì hắn biết tên mình.

“Cái tên đã rất lâu rồi không ai gọi.” Ông ta nói, giọng nói lộ vẻ mê man, phản ứng này tạm thời che đi sát khí: “Ở đó, bọn họ đều gọi ta là 305.”

“Tôi nhớ ông, hồ sơ của ông giờ vẫn còn để trong kho tài liệu cơ mật của cục cảnh sát.” Tiêu Nhiên nói: “Ông giết rất nhiều người, nhưng tôi tin rằng ông là thân bất do kỷ, ông không phải đao phủ, ông chỉ là đôi khi không thể khống chế được cảm xúc của mình, bởi vậy đừng sai thêm nữa, bằng không dù ông ở bệnh viện tâm thần cả đời, cũng không thể chuộc lại tội ác của ông.”

Lời nói trong trẻo trầm ổn, êm tai, người bị vây trong sát khí nghe đến sững sờ, Tiêu Lan Thảo càng chẳng hiểu ra sao, hắn không biết Tạ Bảo Khôn là ai, càng không biết nguyên nhân ông ta đột nhiên xuất hiện, thừa dịp ông ta xuất thần, vội vàng dùng linh lực giảm bớt khó chịu, để có thể giúp đánh trả bất cứ lúc nào.

Giọng nói của Tiêu Nhiên có loại ma lực thần kỳ, Tạ Bảo Khôn không tự chủ được cúi đầu nhìn xuống tay mình, hoảng hốt nói: “Tôi không muốn giết người, tôi chỉ là cứu người, cứu vợ và con gái tôi, họ nói chỉ cần lấy được cái cây kia, thì có thể khiến họ sống lại.”

Tiêu Lan Thảo bừng tỉnh ngộ ra, thì ra có người để lộ tin tức về thần thụ thông thiên, dẫn lão này đến truy sát họ, theo bản năng muốn hỏi: “Tên khốn đó là ai?”

Đáng tiếc bây giờ ý thức của hắn bị Tiêu Nhiên chiếm giữ, không hỏi ra được gì, chỉ nghe Tiêu Nhiên tiếp tục nói: “Nó có phải là thần thực khởi tử hồi sinh hay không tôi không biết, bởi vì tôi cũng mới lấy được, ông giết tôi, cướp nó đi cũng không dùng được, bởi vì trừ tôi ra, không ai biết làm thế nào để sử dụng nó.”

“Người kia nói ông ta biết!”

“Làm chuyện này cần phải trả một cái giá rất lớn, ông khẳng định người kia sẽ giúp ông sao?”

Tiêu Nhiên không hổ xuất thân từ cảnh sát hình sự, nói mấy câu đơn giản đã khiến Tạ Bảo Khôn bắt đầu do dự. Sau khi ông ta nghe về chuyện thần thụ từ chỗ Trương Yên Hoa, liền một lòng một dạ nghĩ làm thế nào đoạt lấy, giờ mới phát hiện không đơn giản như vậy, cha con họ Trương không chỉ một lần lừa ông ta, chuyện không có mục đích ông ta tin rằng lão kia sẽ không tốt bụng giúp mình.

Để so sánh, độ uy tín của người xa lạ hiện giờ nhất định phải dựa vào thần thụ để tự cứu mình ngược lại cao hơn chút.

“Nói cho tôi biết làm như thế nào.” Nhìn Tiêu Lan Thảo, ông ta lạnh lùng nói: “Không tôi sẽ giết anh.”

“Ông không nhìn ra tôi sắp chết đến nơi rồi sao? Bằng không tôi mang thần thụ lên núi làm gì? Chi bằng thế này, ông để tôi thử trước một lần, nếu tôi thất bại, chứng tỏ vật này là giả, ông cũng không cần ôm mong đợi, nếu tôi thành công, ông biết nên thao tác thế nào, cầm nó đi cứu người thân của ông, xác suất thành công cũng cao hơn tôi, ông thấy sao?”

Tiêu Lan Thảo nghe thấy sợ mất mật, lần đầu tiên phát hiện tâm cơ của Tiêu Nhiên lại sâu như vậy, ngay cả thần thụ rốt cuộc có thần lực gì, cần dùng pháp thuật gì để dẫn ra thần lực y cũng không biết, lại dám ăn nói lung tung với tội phạm giết người, đây không phải là cái bật lửa, chỉ cần ấn van, là có thể châm lửa vô số lần!

Có điều giọng điệu và biểu cảm thành khẩn của Tiêu Nhiên đã đả động được Tạ Bảo Khôn, suy nghĩ một chút, người này để tự cứu mình sẽ không giấu giếm, nhìn hắn thao tác ra sao cũng có lợi cho mình, ông ta không muốn may áo cho cha con Trương gia nữa, ngoài miệng lại nói: “Làm sao tôi biết thứ này dùng một lần xong còn có thể dùng được nữa hay không?”

“Dù là cái bật lửa loại vứt đi, cũng có thể dùng thẳng đến khi hết gas mới thôi, huống chi là thần vật?”

Tiêu Lan Thảo cảm thấy rất may hiện giờ người đang khống chế tư duy ý thức không phải là mình, bằng không hắn nhất định sẽ bật cười, Tiêu Nhiên vậy mà dùng lời lẽ ngang ngạnh giống mình, lại còn nói ra hết sức chính trực.

Tạ Bảo Khôn bị lời của y đánh động, cúi đầu trầm tư không nói, thấy ông ta mất đề phòng, Tiêu Lan Thảo hơi khẩn trương, trong đầu nhanh chóng tính toán có nên thừa cơ hội này giết ông ta hay không, nhưng lại lo lắng kích thích lệ khí của ông ta, vạn nhất không được, ngược lại khiến mình rơi vào nguy hiểm.

Đang nghĩ lung tung, ý thức đột nhiên hoảng hốt một chút, Tiêu Nhiên nói với hắn: “Đừng giết người, nếu không người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tiêu Lan Thảo biết y nói “người kia” là chỉ Trương Chính, không khỏi cười nhạt, Trương Chính muốn đối phó với hắn, chung quy sẽ mượn đủ loại lý do, nói: “Không giết người, lẽ nào chờ bị giết sao?”

“Tinh thần Tạ Bảo Khôn có vấn đề, nhưng ông ta đáng tin cậy hơn Hứa Nham.”

“Sao ngươi hiểu rõ lão như vậy?”

“Trước đây lúc làm cảnh sát có xem qua hồ sơ vụ án của người này, quá đặc biệt, liền nhớ kỹ… Biết đâu ngươi có thể mượn sức của ông ta để đạt được mục đích, nhưng ông ta rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận…”

Nghe giọng Tiêu Nhiên yếu đi, Tiêu Lan Thảo cảm thấy không ổn, đang muốn hỏi lại, đã nghe y nói: “Ta mệt rồi, muốn ngủ tiếp một lát, tự bảo vệ mình cho tốt, lúc cần thiết đừng để ý đến ta…”

“Tiêu Nhiên!”

Tiêu Lan Thảo lớn tiếng gọi trong lòng, lại không nhận được mảy may đáp lại, ý thức Tiêu Nhiên tồn tại ngày càng mỏng, dễ nhận thấy nhân cách y vừa rồi đột nhiên xuất hiện là bỏ hết sức lực cuối cùng, có lẽ đây chính là hồi quan phản chiếu mà nhân loại thường nói, hắn nghĩ nếu lần này thần thụ không thể giúp hắn đạt được mong muốn, hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nhiên biến mất.

“Tôi đồng ý với anh.”

Giọng nói già nua cắt ngang phút xuất thần của Tiêu Lan Thảo, chỉ thấy Tạ Bảo Khôn nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn không giống người bị bệnh tâm thần, nói: “Tôi có thể chờ anh làm pháp sự xong, nhưng nếu anh dám gạt tôi, dù anh có thể kéo dài tính mạng, tôi cũng sẽ giết anh tiếp!”

Nếu ông ta nói vậy, thì ít nhất trước khi nghi thức chuộc hồn hoàn thành, ông ta sẽ không ra tay với mình, Tiêu Lan Thảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thở phào, từ trong tuyết ngọ nguậy đứng lên, hoạt động một cái mới thấy toàn thân rất nhiều chỗ đều phát đau, Tạ Bảo Khôn ra tay rất nặng, lại thêm ảnh hưởng của mấy đạo bùa kia, khiến linh lực của hắn tiêu hao rất nhiều, trong tình hình này nghi thức có thành công hay không hắn cũng không dám chắc.

Có mấy giây Tiêu Lan Thảo cảm thấy tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng hơn chính là biết rõ rất khó thành công, hắn cũng nhất định phải làm tiếp.

Bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ khẽ, Hứa Nham động đậy một chút, như tỉnh lại, Tạ Bảo Khôn lập tức tiến tới, từ phía sau lần thứ hai siết chặt sợi tơ, Tiêu Lan Thảo vội vàng kêu lên: “Tôi đã đồng ý hợp tác với ông, đừng giết người nữa!”

“Tôi không giết người, tôi chỉ không để ông ta nói ra tin tức của chúng ta.”

Tư duy của kẻ điên Tiêu Lan Thảo không cách nào hiểu nổi, chỉ có điều Hứa Nham là người thế nào tạm thời không bàn, mắt thấy ông ta bị giết trước mặt mình, Tiêu Lan Thảo vẫn không đành lòng, đối diện kẻ điên, hắn tránh khẩn cầu, trực tiếp cắt vào câu từ then chốt: “Phương pháp của tôi cần người này, ông ta không thể chết!”

Tạ Bảo Khôn do dự một chút, rốt cuộc buông lỏng tay, miệng lại nói: “Vào núi thêm một người là thêm gánh nặng, chuyện của ông ta giao cho tôi làm!”

Lần này Tiêu Lan Thảo không phản đối, hắn tin vào trực giác của Tiêu Nhiên, so với Hứa Nham tham lam mờ mắt, Tạ Bảo Khôn có lẽ đáng tin hơn, chí ít cho đến giờ họ có chung mục tiêu.

Tiếng còi xe cứu hỏa đã đến gần quán trọ, lúc này toàn bộ quán trọ đều bị bao phủ trong khói mù, nghe thấy tiếng huyên náo phía trước tòa nhà càng lúc càng vang dội, Tạ Bảo Khôn buông Hứa Nham ra, kéo Tiêu Lan Thảo đi, Tiêu Lan Thảo nhìn Hứa Nham một cái, đội viên phòng cháy chữa cháy chẳng mấy chốc sẽ đến, Hứa Nham hẳn là không sao, để tránh Tạ Bảo Khôn lại nổi điên, hắn không phản kháng, đi theo.

Thời gian gấp rút, Tiêu Lan Thảo thôi không tìm kiếm súng bị mất nữa, nhưng hắn rất kiêng kỵ cương khí trên người Tạ Bảo Khôn, hỏi: “Trên người ông mang theo rất nhiều đạo bùa phải không? Mấy thứ kia khiến tôi khó chịu, không thể thuận lợi lên núi.”

Tạ Bảo Khôn không nói hai lời, ném côn sắt có viết bùa đi, đạo bùa mang trên người cũng xé ra ném vào đống tuyết, nhưng trên người ông ta vẫn rất nặng cương khí, Tiêu Lan Thảo chú ý thấy lòng và mu bàn tay ông ta vậy mà cũng viết bùa chú, sắc đỏ thắm được vẽ bằng chu sa, khiến hắn nhìn thêm một cái cũng cảm thấy hoa mắt, chẳng trách người này có chỗ dựa nên không sợ.

“Nhìn ông không phải người tu đạo, sao lại có mấy pháp thuật này?” Hắn kỳ quái hỏi.

“Là người kia cho tôi, nói anh rất sợ mấy thứ này.”

“Để đối phó tôi, hắn thật đúng là dồn hết tâm sức.” Tiêu Lan Thảo thở dài: “Có phải hắn họ Trương không?”

“Phải.” Trên dưới quan sát hắn, Tạ Bảo Khôn nói: “Xem ra các người có đụng chạm, anh thoáng cái đã biết là ai.”

Tiêu Lan Thảo cười nhạt không đáp, Tạ Bảo Khôn nói là Trương Tuyết Sơn, nhưng Tiêu Lan Thảo lại nghĩ tới Trương Chính, người biết thần thụ không nhiều lắm, Trương Huyền sẽ không hại hắn, vậy cũng chỉ có Trương Chính, nghĩ hắn nhiều lần ám hại mình, không khỏi oán hận trong lòng, nếu không sợ khai sát giới sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Nhiên, hắn đã sớm động thủ.

Hai người đạp tuyết đi xa, một bóng đen đứng ở chỗ âm u mới đi ra, mọi chuyện vừa xảy ra ở đây hắn đều nhìn thấy, nhưng không ra ngăn cản, với hắn mà nói, ba người này đều không phải người tốt, sống chết của họ hoàn toàn không quan trọng.

Tuyết lạnh không ngừng rơi xuống người, Hứa Nham rất nhanh đã tỉnh lại, sau khi phát hiện Tiêu Lan Thảo bỏ ông ta đi mất, ông ta bắt đầu lớn tiếng mắng chửi, tay chân đá lung tung để trút giận trong lòng, rất nhanh ông ta nhìn thấy thứ gì đó bị tuyết phủ lên, lập tức cầm lên tay, nhìn nó, tiếng mắng chửi đổi thành tiếng cười to.

Tiếng cười khằng khặc tràn đầy tính trả thù, người trong bóng tối nghe được nhíu mày, do dự có nên đi ra ngăn cản hay không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, vẫn chưa đến lúc, hắn tự nói với mình, hắn muốn đối phó với Tiêu Lan Thảo, chuyện của những người khác, tự có cảnh sát xử lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui