Thiên Sứ Đáng Yêu

1. Phi Yên đi phỏng vấn, kết quả chắc là không ổn lắm, bởi vì đã gần một tuần rồi bên công ty không gọi cho cô. Ai da, từ khi nào cô lại trở thành miếng thịt lợn bị người ta nâng lên, sau đó không thương tiếc đặt xuống kêu ”phịch” một tiếng đầy phũ phàng, cảm giác như là từ trên mây rơi xuống vườn xương rồng vậy. Hay là tại lúc trước cô kén chọn quá?

Đem chuyện này kể cho Nguyên Phong, anh không an ủi, cũng không nói được một câu dịu dàng, lại còn cào cho cô một cái:

- Có phải hôm đó em theo thói quen bỏ quên một ít nơron ở nhà không?

Chẳng phải là bảo cô thường xuyên phản ứng chậm sao?

Phi Yên hừ hừ mũi, không thèm đếm xỉa, cắn một miếng bánh mì thịt. Nguyên Phong cười cười, cầm tay cô kéo đến gần miệng, cắn một miếng bánh mì. Phi Yên bĩu môi với anh:

- Không sợ bị lây bệnh à?

Nguyên Phong ăn xong, chớp chớp mắt tỏ vẻ sợ hãi hỏi:

- Bệnh thần kinh có thể lây qua nước bọt sao?

Phi Yên mím môi làm ra bộ dạng suy ngẫm rồi thản nhiên đáp:

- Đối với người khác thì không, nhưng mà nước bọt của em nguy hiểm hơn nhiều, bởi vì em là Siêu nhân điện quang. Cho nên anh còn nói linh tinh nữa, em sẽ làm cho anh bị thần kinh.


- Có thể làm bạn trai của em thì anh cũng vốn là người sao Hỏa không bình thường rồi._Nguyên Phong ha ha cười mấy tiếng.

- Đúng vậy, em thấy anh ngày nào cũng cười nhiều như thế mà không bị sái quai hàm, đúng là không bình thường._Phi Yên phát biểu một câu rồi đứng dậy phủi mông đi mất.

Nguyên Phong cảm thấy bất lực quá đi, anh không bị sái quai hàm chẳng phải rất tốt sao, không lẽ tiêu chuẩn của cô là một người đàn ông có hàm răng vẹo vọ?

2. Một hôm, Nguyên Phong nằm trên giường gọi điện cho Phi Yên hỏi:

- Phi Yên, bây giờ em lại thất nghiệp rồi, có buồn không?

Phi Yên vừa gõ máy tính lạch cạch vừa khinh thường đáp lại:

- Một tuần trôi qua kể từ lúc em kể chuyện đó với anh, lúc đó anh còn bận bàn bạc về sức khỏe của người ngoài hành tinh, bây giờ hỏi liệu có quá muộn không anh chàng sao Hỏa?

Nguyên Phong ngượng ngùng sờ sờ sống mũi, lại nghe thấy tiếng Phi Yên ở đầu bên kia vang lên:

- Sờ sống mũi không giúp mặt mỏng lại đâu.


Nguyên Phong cảm thấy thực vui vẻ, đúng là thần giao cách cảm mà, điều này chứng tỏ Phi Yên đã thích anh đến mức khắc sâu trong xương tủy rồi đúng không?

- Hay là bây giờ để anh sắp xếp cho em một công việc lương cao, lại vô cùng thoải mái, em cảm thấy thế nào?

Phi Yên thẳng thừng từ chối:

- Không cần.

Cô không thể tin tưởng vào cái miệng của ai kia được. Với lại như thế chẳng có cảm giác đạt thành tựu gì cả.

Nguyên Phong ủy khuất phản bác:

- Này, em chưa nghe gì hết mà đã phũ phàng như vậy, đúng là nhân viên nhỏ kiêu ngạo. Anh chỉ muốn hỏi, em có muốn trở thành cô chủ Dương không?

- Cảm ơn, nhưng người thường xuyên quên mang nơron khi ra ngoài như em thì không đảm đương được đâu. Em chỉ muốn làm cô chủ Hạ tự cường tự lập thôi.

Nguyên Phong ở đầu bên kia khịt mũi một cái, cất giọng mềm mại:

- Này, đừng vậy mà, mau đồng ý đi…tim anh sắp nhảy ra ngoài rồi…

Tim nhảy ra ngoài? Lồng ngực anh làm bằng vải mùng sao mà tim có thể nhảy ra? Phi Yên lại nghĩ, nếu như ông chủ nào muốn nhân viên chuyển vị trí mà cũng nói như anh thì sao nhỉ? Cô tưởng tượng một sếp lớn đầu trọc bụng tròn nũng nịu nói:”Đừng thế mà, đồng ý đi…”

Ha ha, vừa sớn da gà vừa buồn cười…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận