“Quang à, em thật sự không biết phải viết như thế nào. Thật sự em muốn xin anh tha tội. Sau cái chết của Như em rất đau lòng và dằn vặt bản thân. Nếu như em không phải là một đứa ích kỉ thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này, anh đã gặp được cô ấy 2 năm trước, nhưng em không muốn như thế. Bởi em ghen tỵ với cô ấy. Anh có hiểu được cảm giác của em không khi thấy anh, người em yêu thương nhất có thể đứng hàng giờ nhìn bức ảnh cô ấy mà không nói gì với em? Cô ấy là ai cơ chứ, người mà anh gặp duy nhất một lần lại khiến cho anh quên đi em người vẫn luôn sánh bước cùng anh sau bao nhiêu năm. Em đã biết cô ấy là bạn gái cũ của anh rể, chị cũng biết.
Và em sợ. Em giấu anh bởi em không muốn cô ấy lại cướp anh đi giống như cái cách mà cô ấy đã làm với anh rể. Nhìn chị gái em đau lòng hàng ngày, em chẳn thể nào lo sợ về mình.Anh rể cho đến mãi bây giờ vẫn chẳng thể nào quên cô ấy, cho dù chị có làm bao nhiêu điều tốt đi chăng nữa. Em xin lỗi anh, vì tình ích kỉ và nhỏ nhen của mình, em đã cướp đi cơ hội anh được gặp cô ấy hai năm trước. Và cho đến hai năm sau, em chẳng thể nào sống tốt trong từng giây phút. Em cảm thấy quá mệt mỏi, cho dù hàng ngày gặp anh vẫn phải cười, vẫn phải nói, vẫn phải coi như không hề biết gì, vẫn phải giả vờ mặc kệ anh khi nhìn anh đứng trước bức ảnh cô ấy. Nhưng đến bây giờ, thật sự em không chịu đựng được nữa rồi. Em nhận rằng em yêu anh, nhưng vì tình yêu điên rồ ấy mà biến em thành con người giả dối như thế này, em không thể nào chịu đựng được. Hôm trước khi Như mổ, em đã vào gặp cô ấy. Thật khó có thể tin rằng, cô ấy lại đáng mến đến như vậy. Cô ấy không trách móc gì em và còn nói, nếu như cô ấy còn sống, thì chúng em sẽ mãi là bạn. Còn nếu như cô ấy chết, hãy thay cô ấy chăm sóc cho anh, hãy thay cô ấy cảm ơn anh vì những việc mà cô ấy không kịp làm. Anh biết không, vào những giờ phút ấy, em chắc chắn một điều rằng, cô ấy là Thiên Sứ thật sự !
Thu
Quang vò nát rồi vứt bức thư xuống sàn nhà, anh thấy đau ở ngực, một cử động nhẹ của phổi cũng làm cho anh đau đớn. Nước mắt không còn có ý nghĩa gì nữa, Quang nhìn bàn tay mình, chính bàn tay này đã để vụt mất Thiên Sứ, cô đã đến và ra đi mà anh không có cách nào giữ lại được.
Quang nằm ngửa, mắt trân trân mở to nhìn lên hai bức ảnh….
Một bức ảnh cách đây 2 năm khi Thiên Sứ bước vào cuộc đời anh…
Một bức ảnh Thiên Sứ đứng giữa ngút ngàn nắng gió, và hoa…
“Nếu em phải chết, em cầu mong cái chết đến với em thật nhẹ, em sẽ đứng giữa một khoảng mênh mông, với nắng vàng, hoa và rồi vút bay….”
Quang lấy tay ôm lấy ngực, anh thổn thức “Anh sẽ sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây, em…nỗi nhớ của cuộc đời anh???”
Cảm ơn anh, đã xuất hiện trong cuộc đời em, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi….Định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau và em hạnh phúc với điều đó. Xin lỗi anh vì không thể ở bên anh lâu thêm chút nữa…mọi thứ phải tuân theo số phận…
Hãy sống thay em cảm nhận thế giới này, hãy thay em làm những việc em chưa làm, hãy sống và hạnh phúc trong từng phút từng giây trôi qua..
Cảm ơn anh, vì tất cả, có lẽ đã là muộn, nhưng em còn chưa kịp nói…em yêu anh !
Tiếng Thiên Sứ như văng vẳng đây đó bên anh, Quang nhắm mắt lại, thấy một nơi đầy nắng, đầy gió, đầy hoa và một khoảng mênh mông ngan ngát, Thiên Sứ quay lại mỉm cười với anh, rồi cất cánh, nhẹ bẫng, vút bay….
_END_