Thiên Sư Đừng Nói Chuyện

Ngày đăng: 01/01/2024.

Sở Thanh Hà tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Cậu rời giường rồi duỗi người, đi vệ sinh cá nhân xong thì kiếm chút đồ ăn bỏ bụng.

Hôm nay cậu định sẽ đi hành nghề, ừm, vì bây giờ trên người cậu ngoài sự đẹp trai ra thì không còn gì cả, nghèo, nếu không kiếm chút tiền thì sẽ bị đói chết.

Sở Thanh Hà sửa soạn đồ đạc, một tấm giấy cứng to được xé ra từ thùng giấy, trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa: Ở đâʏ ᴄó xᴇᴍ ʙóɪ, ᴍườɪ ᴢᴇɴɪ ᴍộᴛ ʟầɴ, ᴍộᴛ ʟầɴ ᴍườɪ ᴢᴇɴɪ, ᴍạɪ ᴠô ᴍạɪ ᴠô (⁠づ⁠ ̄⁠ ⁠³⁠ ̄⁠)⁠づ

Có vẻ cảm thấy hơi giống đa cấp nên cậu còn thêm biểu tượng cảm xúc vào nữa.

Hiện tại là một giờ chiều, tiết trời mùa thu hôm nay hơi nóng, đôi lúc có vài cơn gió hiu hiu thổi qua khiến tâm trạng tốt lên không ít.


Ở phố đi bộ, Sở Thanh Hà ngồi ngậm que kem dưới một gốc cây to, bên cạnh là tấm biển chào hàng.

Người đi kẻ lại vào thời điểm này rất ít, nhưng cậu vẫn ngồi đây đợi, cậu đã tính rồi, hôm nay chắc chắn sẽ có một vụ làm ăn.

Đúng như Sở Thanh Hà nghĩ, cỡ chừng ba mươi phút sau, một người đàn ông trung niên tầm bốn lăm, bốn sáu đứng trước mặt cậu.

Người đàn ông mặc vest đen, gương mặt hiền lành, là người có trách nhiệm và thật thà, tuy đã sửa soạn và chải chuốt nhưng cả người ông vẫn để lộ sự mệt mỏi và tiều tụy, có lẽ đã nhiều ngày ngủ không đủ giấc.

Người đàn ông nhìn Sở Thanh Hà, giọng nói hơi khàn khàn, xen lẫn sự nghi ngờ và một chút hy vọng:

"Chàng trai, cháu biết xem bói thật à? Cháu xem cho tôi một quẻ thử xem."

Sở Thanh Hà ngước mắt nhìn ông, tròng mắt đen láy sâu không thấy đáy:

"Cháu xem bói có phí đấy nhé, nếu chú không tin thì cháu sẽ chỉ lấy phí nếu cháu nói đúng thôi."

Cậu vừa nói vừa quan sát ông chú trước mắt, tuy tướng mạo người đàn ông này rất tốt, nhưng xung quanh người lại có chút âm khí...

"Chú được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, vì vậy ba mẹ có kì vọng rất cao ở chú, nghiêm khắc với chú trong mọi việc."

"Năm mười tám tuổi chú bất chấp sự phản đối của ba mẹ, bỏ học rời nhà để tự lập, qua sáu năm gầy dựng thì sự nghiệp phát triển coi như ổn định, năm hai tám chú lập gia đình và có con."

"Vì không muốn con cái trải qua cực khổ mà mình từng nếm trải nên chú rất yêu thương và hết mực cưng chiều con cái."


"Nhưng đời người lại không suôn sẻ như vậy mãi, xung quanh chú có chút âm khí, xét thấy chúng không ảnh hưởng gì nhiều đến chú, cho nên chắc chắn là người thân chú đang gặp chuyện, là con gái đầu của chú đúng chứ?"

Người đàn ông ngạc nhiên, nhìn Sở Thanh Hà bằng ánh mắt khó tin, mọi chuyện cậu nói đều chính xác.

"Đúng, đúng vậy, chàng trai, à không, đại sư... Ngài có thể giúp tôi không? Con gái tôi..."

Cậu mỉm cười, "Chú, cháu tên là Sở Thanh Hà, chú không cần gọi cháu cẩn trọng như vậy đâu ạ, với lại, vừa rồi cháu đã xem bói cho chú..."

Ông chú ngẩn ra, hiểu được, móc ra từ trong túi vài tờ tiền lẻ, nhét hết vào tay Sở Thanh Hà, "Vừa nãy tôi ra ngoài vội nên trên người chỉ có chừng này, cháu cầm lấy trước đi, nếu cháu có thể giúp con gái tôi, cháu muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi có thể chuyển cho cháu!"

Sơ Thanh Hà bật cười, chỉ lấy mười zeni trong tay người đàn ông, "Chú không cần phải như vậy, cháu nói mười zeni một lần xem bói thì là mười zeni, sẽ không lấy thêm, còn chuyện khác sau này hẳn tính. Bây giờ chú kể cháu nghe xem, con gái chú xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông thở dài, "Tôi tên Đan Thanh Tuyền, còn con gái tôi tên Đan Xuân."

"Con bé năm nay mười tám tuổi, tính cách hoạt bát, vui tươi. Nhưng bắt đầu một tháng trước, từ sau khi bạn cùng lớp của con bé tự sát và mất ngay tại lớp thì ngày nào con bé cũng khóc cả, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng con bé quá đau buồn sau cái chết của bạn học thôi..."

"Nhưng qua mười lăm ngày sau thì biểu hiện của con bé ngày càng lạ, ban đêm thường đứng trước gương chải tóc, ban ngày hay cáu giận vô lý, còn thường xuyên lẩm bẩm một mình. Con bé cũng không chịu ăn uống gì nhiều, hành xử rất kì lạ, tình trạng đó vẫn tiếp diễn cho đến giờ."


"Tôi vì lo cho con bé mà gần đây đã bỏ bê công việc ở công ty, vợ chồng tôi ăn không ngon ngủ không yên để canh chừng con bé, mà tình trạng con bé chỉ ngày một nặng thêm, đi khám tâm lý và kê thuốc bữa giờ vẫn không khỏi nên tôi mới tìm đến mấy bà đồng và đại sư... Nhưng những người trước đây chỉ lắc đầu bỏ đi mà thôi. Sau đó thì tôi gặp được cháu..."

Sở Thanh Hà suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Người bạn cùng lớp tự sát của con gái chú tên gì?"

Người đàn ông không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, cố nhớ lại một chút rồi nói, "Hình như là... Trần Ánh Tuyết?"

Cậu hỏi tiếp, "Chú nói là con gái chú thường xuyên lẩm bẩm một mình? Chú có nhớ con gái chú nói gì không?"

Ông chú ngẩn người, sau khi suy nghĩ lại lời nói của con gái thì bất giác nổi da gà, giọng nói run rẩy:

"Con gái tôi nói... 'Tôi là Trần Ánh Tuyết'..."

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới, chúc mọi điều tốt đẹp luôn đến với tôi và tất cả mọi người~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận