“A lô? A lô? Lục Cảnh, anh vẫn đang nghe chứ?” Michelle không nghe thấy tiếng đáp lại nên có hơi sốt ruột.
“Tên khốn kia đâu rồi?” Lục Cảnh quyết định coi như không nghe thấy vấn đề kia, còn rất lươn lẹo chuyển mục tiêu
“Em không biết.” Michelle quả nhiên bị anh chàng làm dời sự chú ý.
Có thể khiến đại sư kia trả lại 50 vạn, thật ra có thể xem như một loại đầu hàng.
Giải được chú của đại sư kia, còn khiến quỷ mà ông ta nuôi dưỡng bị thương nặng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây nhất định là một vị đại sư vô cùng mạnh mẽ.
Một đại sư có năng lực như vậy, có ngu mới kết thù.
Vì vậy việc trả lại 50 vạn cũng có nghĩa là ông ta không muốn kết thù địch với vị đại sư quen biết với Michelle, hơn nữa còn giải chú giúp cô ấy.
Còn về tên sở khanh kia à…Ái chà chà…
“Michelle.” Lục Cảnh dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ôm điện thoại lui về phòng, thì thầm dặn dò bạn tốt của mình, “Em biết đấy, Hi Hi vẫn còn nhỏ, em ấy mới 18 tuổi.
Cái này…Về chuyện mà em ấy giải chú giúp em, em đừng nên nói cho người khác biết được không?”
Vị đại sư kia không biết Trần Hi sâu cạn thế nào, cho nên mới chịu thua, thể hiện một phần ý định không muốn kết thù của mình.
Nhưng Trần Hi là một cô bé mềm yếu, tuổi nhỏ, lỡ như bị người ta phát hiện là cô dễ bắt nạt, không chừng sẽ chạy tới trả thù.
Trần Hi không sợ ma quỷ nhưng lại sợ con người.
Đặc biệt là những con người không biết giới hạn.
Lục Cảnh bỗng thấy có phần lo lắng.
Anh chàng cảm thấy chuyện giúp Michelle này, mình quá sơ ý, vậy mà không nghĩ tới chuyện ngăn Trần Hi giải chú giúp Michelle.
Cái này không đơn giản như bán một hai tấm bùa bình an.
Đây là kết thù với người ta.
“Anh yên tâm, em biết chừng mực.” Sắc mặt Michelle cũng hơi đổi.
Loại đại sư đi hạ quỷ chú này, ngẫm lại chắc chắn đây là người tàn nhẫn độc ác, nếu kẻ này mà phát hiện Trần Hi là cô bé trói gà không chặt, lúc đó e là sẽ chạy tới tính sổ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Michelle mà thôi, cô cũng không biết mấy đại sư này liệu có làm ra hành vi trả đũa không, nhưng Trần Hi là ân nhân của cô, Michelle đương nhiên không muốn cô bé ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô ấy và Lục Cảnh là hứa hẹn chắc với nhau rằng sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, nhưng Lục Cảnh nằm trên giường vẫn ngẫm tới ngẫm lui, vẫn cảm thấy mình không được thả lỏng quá.
Anh chàng chạy tới gõ cửa phòng Lục Chinh, nói cho anh biết chuyện Michelle được hoàn tiền.
Ngay khi nghe tới Michelle được trả lại 50 vạn, Lục Chinh nhíu mày.
“Anh biết rồi.” Anh dừng một chút, quay người về phòng nhanh chóng mặc áo khoác, thấy Lục Cảnh nhìn mình trợn mắt há mồm, lúc này mới lạnh nhạt nói, “Anh đón em ấy quay về đây.”
Anh không phải người thích kéo dài hoài nghi, thấy Lục Cảnh vẫn ngơ ngác nhìn mình rồi gật đầu, anh khựng lại rồi bình tĩnh nói, “Người bạn này cũng em cũng không tệ đâu.” Michelle còn biết quay sang báo cho Lục Cảnh một tiếng, coi như có lương tâm.
Mặc dù Lục Chinh không thích người phụ nữ trong giới giải trí kia, nhưng mắt nhìn của Lục Cảnh vẫn chưa bị hỏng.
Anh nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, lái xe tới tận cửa nhà Trần Hi.
Dừng xe lại, anh hơi do dự rồi mới từ tốn lên lầu.
Hành lang vẫn tối tăm như cũ, lúc này đã khuya, cả tòa nhà đều không có âm thanh gì, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn của Lục Chinh.
Anh dùng điện thoại để soi đường, đi qua cầu thang cũ kỹ nhỏ hẹp, lúc sắp tới chỗ ngoặt để lên lầu bốn, anh đột nhiên phát hiện mình dẫm phải thứ đồ trơn trượt nào đó.
Loại cảm xúc này khiến anh hơi nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn xuống, chuyển đèn điện thoại chiếu xuống mặt đất, chợt thấy trên nền nhà tối đen kia đang có một bãi máu tươi vẫn chưa khô hoàn toàn.
Bãi máu bị anh dẫm lên, bắn tung tóe khắp nơi, đồng tử Lục Chinh hơi co lại, đột nhiên bước vội lên lầu, gõ mạnh cửa nhà Trần Hi.
Chẳng lẽ tên đó kéo tới trả thù rồi?
Lục Chinh cảm thấy trái tim như muốn nứt vỡ, không nghe thấy tiếng trả lời qua cánh cửa, anh bất giác nhấc chân, một chân đá vào cửa sắt của nhà Trần Hi.
“Trần Hi!” Giọng anh rất lớn, cả tòa nhà đều chấn động theo cú đá cửa của anh, thậm chí trên đầu Lục Chinh còn có rất nhiều tro bụi rơi xuống, hai bên cửa sắt cũng rung rung theo.
Khi Lục Chinh đang hết nhẫn nại, muốn đạp thêm cú nữa, anh nghe được tiếng dép loẹt quẹt truyền qua cánh cửa đóng chặt, cửa mở ra, một cô bé tóc đen đang xoa xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm đứng ở cửa, mở hé cửa nhà, ngẩng đầu nhìn anh không phòng bị, hỏi, “Lục Chinh, muộn vậy rồi, sao anh lại quay lại?” Cô trông mềm mại như vậy, vừa ngốc vừa ngây thơ, không chút cảnh giác nào, cứ thế mở cửa, sắc mặt Lục Chinh sầm xuống.
Lòng anh có phần bực tức, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giống như trái tim muốn vỡ òa kia bỗng trở nên ổn định.
“Anh cho là em xảy ra chuyện.” Anh dừng một chút, ánh mắt dần hướng về phía chiếu nghỉ dưới cầu thang, “Chỗ đó có máu.”
“Máu?” Trần Hi thò đầu ra khỏi cửa nhà, nhìn ra ngoài, thấy chỗ đó liền gật đầu nói với Lục Chinh, “Không sao đâu, đó là máu của Triệu Viễn Đông.
Anh quên rồi à, ông ta ngã từ nhà em xuống, không phải bị gãy xương sao.
Gãy xương sẽ chảy rất nhiều máu.”
Cô ngây thơ giải thích cho Lục Chinh, anh lại trừng mắt nhìn cô, một lúc sau, bàn tay to đang đè trên cửa sắt chậm rãi mở rộng cửa, anh đẩy Trần Hi ra, chen vào căn phòng nhỏ bé, nhìn xung quanh, thấy không có gì bất thường, lúc này mới quay lại nhìn cô, không vui hỏi, “Em cứ tùy tiện mở cửa cho người khác như vậy à?”
“Thì sao ạ?”
“Lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?”
“Không đâu.
Tòa nhà này còn hàng xóm, sẽ không có người xấu tới làm tổn thương em đâu.”
“Hàng xóm thì có ích lợi gì.” Lục Chinh khịt mũi coi thường.
Anh không ngờ Trần Hi lại đi tin những người hàng xóm trong tòa nhà giữa thành phố lạnh lẽo này sẽ hóa thành Lôi Phong sống.
Nếu lỡ xảy ra chuyện không hay, chẳng lẽ Trần Hi kêu cứu sẽ có hàng xóm tới giúp đỡ.
“Mọi người đều rất tốt, ai cũng quan tâm em.” Trần Hi nói rất nghiêm túc, thấy Lục Chinh vẫn lạnh mặt nhìn mình, đành mím môi nói, “Biết rồi.
Nhưng mà do em nghe thấy anh gọi em, vì là anh nên em mới mở cửa mà.”
Cô đã thay đồng phục thành đồ ngủ, để lộ đường cong ngây thơ mướt mát của người thiếu nữ, Lục Chinh lướt nhanh trên người cô, đột nhiên quay sang nhìn về một bên của ghế sofa, “Em đi thay quần áo đi, tối hôm nay tới nhà anh.” Lúc Trần Hi ngủ đương nhiên không mặc nội y, Lục Chinh cũng không ngờ mình lại gặp phải cảnh xấu hổ thế này.
Mà anh cũng không bao giờ đi đánh thức một cô gái khi người ta đã đi ngủ.
Mặc dù trước kia Trần Hi ngủ ở nhà anh cũng mặc áo ngủ, nhưng khi ấy cô bé đã chui vào chăn chứ không phải như bây giờ, chả chút ý thức nào mà đứng trước mặt anh.
“Tới nhà anh?” Trần Hi vẫn còn lơ mơ, ngơ ngác hỏi.
“Vị đại sư mà Michelle từng gặp kia đã bỏ chạy, còn trả lại cô ấy 50 vạn, anh nghĩ đây là do sợ em.
Nhưng giờ em vẫn còn nhỏ, nếu hắn ta muốn tìm được lai lịch của em, phát hiện em không hề mạnh mẽ, có lẽ sẽ quay lại báo thù.”
Lục Chinh nói đơn giản ngắn gọn, thấy Trần Hi gật đầu, lập tức quay về bộ dạng tỉnh táo, giọng anh cũng mềm theo, “Em đừng sợ.
Gần đây cứ ở lại Lục gia, có anh ở đây, không ai dám động tới em.” Dù có muốn động cũng không động được.
An ninh ở khi biệt thự chỗ Lục gia vô cùng tốt, Trần Hi lại được Lục Chinh lái xe đón đưa, còn về cấp ba Thừa Đức…
Người dám tới làm loạn ở cấp ba Thừa Đức thật sự không nhiều lắm.
“Em biết rồi.” Trần Hi vẫn rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình, nghe thấy Lục Chinh nói như vậy liền gật đầu, hơi do dự rồi lấy mấy quyển sách giáo khoa cần dùng gần đây nhét vào cặp sách lớn.
“Đồ dùng sinh hoạt không cần mang theo, nhà anh có hết rồi.” Lục Chinh thấy Trần Hi bận rộn xếp đồ, nhớ tới ngày mai cô phải đi học, cúi người đem chồng SGK bỏ vào cặp, nói tiếp, “Sách cần dùng thì mang đi, đồ không quan trọng thì để lại, sau này anh sẽ đưa em quay về lấy.”
Anh thấy Trần Hi nghe lời nhanh chóng đi thay đồ, khựng lại một chút, cuối cùng vẫn để ảnh chụp người nhà Trần Hi bỏ vào cặp sách.
Anh biết người nhà với Trần Hi có vị trí quan trọng, cho nên anh càng hy vọng dù cô ở Lục gia cũng sẽ cảm nhận được sự ấm áp thân thương như đang ở nhà mình.
Lúc Trần Hi thay xong quần áo đi ra bỗng thấy trên bàn bị thiếu mất vài khung ảnh, lại quay sang nhìn cặp sách, cô chợt không biết nên nói gì với Lục Chinh.
Chỉ một câu cảm ơn, nhưng cô lại thấy như vậy có chút bạc bẽo.
“Đi thôi.” Lục Chinh nhấc cặp của Trần Hi lên, quay người mở cửa đi xuống lầu.
Trần Hi đứng ở cửa tắt đèn, quay đầu lại nhìn căn phòng, thì thầm, “Con sẽ quay về.”
Cô quay người, nhẹ nhàng đóng cửa, rồi lại từ tốn bước qua bãi máu trên chiếu nghỉ kia, lúc đi tới lầu một còn gõ cửa nhà bà Lý, mặc dù bà Lý không bước ra trò chuyện với cô, nhưng Trần Hi vẫn lễ phép nói, “Bà Lý ơi, cháu phải tới ở nhờ nhà bạn.
Gần đây cháu gặp phải chút rắc rối, có lẽ sẽ có thiên sư tới đây, cũng có thể không.
Nhưng mà bà đừng lo, sẽ không có việc gì đâu.”
Cô báo cho bà Lý một tiếng, rồi mới đi ra khỏi tòa nhà.
Lục Chinh đang khoanh tay đứng đợi ở ngoài.
“Em nói một tiếng với bà Lý và những người khác rồi, nếu không gặp phải kẻ xấu, bọn họ cũng sẽ gặp phải phiền phức.”
“Anh sẽ nhờ những nhân viên dưới trướng bất động sản Lục thị đang ở gần đây để ý, em không phải lo cho hàng xóm đâu.” Lục Chinh chậm rãi nói.
Trần Hi ngạc nhiên, cũng nhìn anh với vẻ lo lắng.
“Anh không biết gì cả.” Lục Chinh dừng một chút, xách cặp sách lên rồi lạnh nhạt nói với Trần Hi, “Em cũng đừng nói gì với anh.”
Thái độ từ chối lạnh lùng, thờ ơ xa cách ấy đáng lẽ phải làm người ta buồn lòng lắm, nhưng Trần Hi lại không nhịn được phải nở nụ cười.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng như tùng ấy mà mỉm cười, vội vàng chạy theo anh lên xe, ngồi ở vị trí ghế phụ, đợi Lục Chinh thắt dây an toàn, cô mới quay sang nhẹ nhàng nói với anh, “Lục Chinh, nếu anh muốn biết cái gì, em sẽ nói hết không giấu đâu.”
“Anh không muốn biết.” Lục Chinh lạnh lùng hừ một tiếng, ghét bỏ đáp lại, “Phiền lắm.”
Anh đang ghét bỏ cô nhưng cô lại ôm mặt cười cười.
“Em sẽ phải ở nhà anh bao lâu?” Cô lơ ngơ một lúc mới quay sang tò mò hỏi.
Lục Chinh im lặng mấy giây.
“Ít nhất phải ở cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.” Anh thấy Trần Hi chớp mắt nhìn mình, bộ dạng trông vô cùng dễ dụ, anh liền “Chậc” một tiếng.
Dễ lừa như vậy, lừa cô cũng không thấy lòng áy náy tí nào..