Thoáng chốc, Triệu Bân đã bị đánh ngã bệt xuống đất, máu mũi chảy lênh láng cả nửa khuôn mặt.
Mấy tên cao to vội vàng lôi Thạch Thái Nhiên ra rồi quyền đấm cước đá đập anh ta một trận.
Triệu Bân thở hổn hển ngồi trên sofa vừa lau máu mũi vừa nhìn Tiểu Thạch Đầu, hoàn toàn không ngờ một con sâu dưới chân vậy mà lại dám chống lại mình.
"Anh Triệu, người ngất đi rồi nhưng vẫn không chịu nói ra số điện thoại của Lưu Minh!"
Một lát sau, một gã cao to đi đến trước mặt Triệu Bân nói.
"Mẹ nó, đồ ăn hại, mẹ nó các người đều là một đám ăn hại!"
"Anh Triệu, cái này cũng không thể trách chúng tôi, ai biết tên nhà quê này lái được cả con xe hơn 2 triệu tệ lại không có nổi một chiếc điện thoại cơ chứ?"
Mấy tên cao to uất ức nói, họ lục soát khắp người Thạch Thái Nhiên một lần cũng không phát hiện ra điện thoại.
"Đại ca, xin anh bớt giận trước đã, đừng có vội, em nghe nói tên nhà quê kia có cô em họ đi học ở ngay Đường Hải!"
Lúc này, cô gái tóc dài đỡ Trịnh Dương Vĩ đi ra nói.
Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam.
Mạc Liên Y mặt mày lo lắng gọi điện cho Lưu Minh nhưng ngoài tiếng tút tút chính là giọng nói máy móc tạm thời không liên lạc được.
"Tên khốn này rốt cuộc là đi đâu vậy chứ?"
Ban nãy, dì Trương Thục Phân của Lưu Minh vô cùng lo lắng gọi cho Mạc Liên Y hỏi cô ta có đang ở cùng với anh không.
Khi Mạc Liên Y định hỏi có chuyện gì thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Tuy cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho Mạc Liên Y biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Thế nên, cô ta mới liên tục gọi điện thoại cho Lưu Minh.
Cuối cùng, Mạc Liên Y nghĩ đến một người, đó là Tiểu Thạch Đầu thực tập ở công ty mình.
Vì vậy, cô ta bèn vội vàng bảo người đi tìm Thạch Thái Nhiên, nhưng kết quả lại là anh ta chưa về công ty.
Mạc Liên Y hơi hoảng, dù là trước đây đi ký cái hợp đồng 1 tỷ cũng không có căng thẳng như vậy!
Báo cảnh sát là chắc chắn không được rồi, người mất tích chưa đủ 24 tiếng thì sẽ không lập hồ sơ.
Bây giờ, Mạc Liên Y quả thật không còn cách nào, chỉ có thể chờ Lưu Minh xuất hiện sớm một chút.
...!
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất nhuộm vàng cả công viên Hồ Nam.
"Anh Hạo, giờ cũng mấy tiếng rồi, anh đại kia và chị dâu còn chưa ra, đúng là có thể lăn lộn ghê!"
"Đúng đó, có phải những cậu ấm con nhà giàu đều có bí quyết cứng lâu gì đó không? Sao những người phụ nữ xinh đẹp kia đều thích họ vậy?"
"3 tiếng rồi, có phải sẽ có cảm giác sướng như tiên không nhỉ?"
Mấy tên đàn em của anh Hạo cười ha ha buôn chuyện.
"Tụi mày câm miệng hết cho tao, đại ca kia mà chưa ra thì bọn mày phải đứng đây canh cho tao.
Một ngày chưa ra thì canh một ngày, một tháng còn chưa ra thì canh một tháng".
Anh Hạo quát.
Thực ra, gã ta cũng không biết Lưu Minh đang làm gì.
Nếu đang chơi ngoài trời thật thì không khỏi cũng lâu quá rồi, lẽ nào không thấy mệt sao?
Lúc này, bỗng dưng nghe thấy roẹt một tiếng, mảnh vải cột giữa hai cái cây trực tiếp bị kéo ra, Lưu Minh đỡ bà chủ mặt mày trắng bệch đi ra khỏi rừng cây.
Anh Hạo và một đám đàn em đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Cái này cũng quá dữ, chị dâu đều mệt đuối luôn rồi!
Hèn chi bên cạnh đại ca đều có gái xinh vây quanh!
Lưu Minh trực tiếp đi về phía xe dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, bấy giờ, tiếng chuông điện thoại cũng vừa tắt, anh cau mày cầm lên xem thì phát hiện có hơn 20 cuộc gọi nhỡ.
Ngay cả wechat cũng bị Mạc Liên Y nhắn vô số tin.
Lần lượt gọi lại từng cú, sắc mặt của Lưu Minh cũng càng ngày càng trở nên khó coi.
"Đại ca, có chuyện gì ạ?"
Anh Hạo dè dặt hỏi.
Lưu Minh không thèm để ý đến gã ta mà tự mình lên xe rồi rời đi.
"Anh Hạo, chúng ta làm gì giờ?"
"Làm gì giờ, còn có thể là gì giờ, đương nhiên là đuổi theo chứ gì nữa!"
Anh Hạo nói xong bèn dẫn theo một đám đàn em leo lên xe máy đuổi theo Lưu Minh.
Tuy gã ta không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Anh Hạo biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Trong tình huống ấy dù mình không giúp được gì, nhưng lộ cái mặt cũng được vậy.
Mặc dù Lưu Minh chạy xe thể thao, nhưng cũng không thể bỏ xa đám anh Hạo.
Bởi vì lúc này chính là giờ cao điểm kẹt xe, đôi khi lái xe còn không nhanh bằng đi bộ.
Lưu Minh đưa xe cho bà chủ bảo cô ta đến tập đoàn Thiên Nam đón Mạc Liên Y tan làm, còn mình lại ngồi lên xe máy của anh Hạo.
Kỹ năng lái xe của anh Hạo cũng coi như khá điêu luyện, luôn lách qua được giữa những chiếc xe.
Chắng mấy chốc, hai người đã chạy đến quán bar Hoa Sắc.
"Các người là ai? Hôm nay quán bar không mở cửa, mời về đi!"
Đứng trông cửa là hai gã đàn ông cao to, vừa thấy xe của Lưu Minh chạy vào trong lập tức xông tới.
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, sáu con quỷ nô lập tức xuất hiện bên cạnh anh.
Giờ đây, Như Hoa và Như Phong vẫn chưa thể hiện hình, song đối phó với hai gã loài người bình thường cũng dư dả.
Hai gã đàn ông cao to trực tiếp bị các cô nhấc lên rồi ném thẳng xuống đất.
Anh Hạo nhìn thấy cảnh đó thì sợ ngu người, đây chẳng phải là bốn cô gái xinh đẹp mà mình thấy ở công viên Hồ Nam hôm đó hay sao? Sao lại y như đóng phim, bỗng dưng xuất hiện vậy? Lẽ nào là thần tiên xuống trần?
Lưu Minh đi đến trước mặt một gã đàn ông, giẫm lên ngực gã hỏi: "Sự kiên nhẫn của tao rất có hạn, nói, người đang ở đâu?".