“Mạch đập ổn định mạnh mẽ, nhịp tim bình thường ổn định, theo lý mà nói cơ thể cô không có bệnh gì mới phải, tôi cũng không biết những đốm này sao lại xuất hiện trên người cô”.
Ông Lâm nhíu mày, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Từ mấy ngày trước gặp được Lưu Minh trên máy bay, ông ta cảm thấy mấy chục năm học y của mình giống như trò đùa trẻ con vậy, gặp phải một số vấn đề khó hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Thế này thì sao cháu ra đường gặp người khác được?”
Liễu Băng Thanh sầu não.
“Tôi không có cách không có nghĩa người khác cũng không có.
Tôi quen một vị cao nhân, không chừng cậu ấy có thể giúp cô”.
Ông Lâm cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói.
“Cao nhân, là ai?”
“Là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, họ tên cụ thể thì tôi cũng không dám hỏi!”
“Cao nhân hơn hai mươi tuổi, không phải là một kẻ lừa đảo đấy chứ?”
Liễu Băng Thanh nhíu mày, có chút không dám tin câu nói này lại được ông Lâm nói ra.
“Haizz, Băng Thanh à, cô phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người tài giỏi, tôi đã tận mắt chứng kiến y thuật của tiểu thần y đó, thật sự rất thần kỳ!”
Nhớ tới Lưu Minh, bây giờ ông Lâm vẫn vô cùng khâm phục.
“Ông Lâm, tiểu thần y đó thật sự thần kỳ vậy sao?”
Trên khắp Đường Hải, người trẻ tuổi có thể khiến ông Lâm tán thưởng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Liễu Băng Thanh rất tò mò rốt cuộc tiểu thần y đó là ai.
“Đương nhiên!”
Ông Lâm gật đầu, kể lại những gì mình đã trải qua trên máy bay, kể xong còn tỏ vẻ ước ao: “Tiếc là tôi già rồi, nếu không tôi chắc chắn sẽ bái cậu ấy làm thầy.
Nhưng may là tôi có một đứa cháu gái giỏi giang, đợi vài ngày nữa Thu Vũ về, tôi nhất định sẽ dẫn nó đi gặp tiểu thần y!”
“Sao nói một hồi nghe như sắp xem mắt vậy?”
Liễu Băng Thanh nghẹn lời.
Nhưng người mà ông Lâm nhắc tới sao nghe giống như một kẻ vô liêm sỉ thế chứ?
“Tiểu thần y người ta có thể xem trọng Thu Vũ là phúc tám đời của Thu Vũ nhà chúng tôi, chỉ sợ con bé Thu Vũ không có phúc phận đó!”
Ông Lâm cảm khái.
“Ông Lâm, ông có thể cho cháu cách liên lạc với tiểu thần y đó không?”
Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.
Ông Lâm gật đầu, gửi danh thiếp cho Liễu Băng Thanh qua tin nhắn.
Liễu Băng Thanh mở ra xem: “Đây… đây không phải tên khốn Lưu Minh sao?”
Không thể không nói, cách điều khiển Phaeton và máy cày vẫn có chút khác nhau, Lưu Minh mày mò một lúc lâu mới miễn cưỡng lái được xe đi.
Anh xem đồng hồ thì phát hiện vẫn còn sớm, thế là đi đến trung tâm thương mại ở gần đó mua một số đồ bổ, sau đó lái xe đến nhà dì.
Nhà dì nằm ở một tiểu khu kiểu cũ ở thành phố, Lưu Minh lần mò theo hồi ức một hồi, mau chóng tìm được nhà của dì mình.
Sau vài lần nhấn chuông cửa, cửa nhanh chóng được mở ra.
“Cháu là Tiểu Minh sao?”
Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng ở sau cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Minh.
Qua một lúc lâu bà ấy mới phản ứng lại, có chút không dám tin hỏi.
Người này chính là dì của Lưu Minh, Trương Thục Phân!
“Dì à, là cháu!”
Lưu Minh nhoẻn miệng cười, đi vào trong nhà.
“Mười năm không gặp, không ngờ Tiểu Minh đã lớn thế này rồi.
Lúc cháu rời đi vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn ấy chứ, không ngờ chớp mắt cháu đã trưởng thành rồi”.
Trương Thục Phân vui mừng nhìn đứa cháu của mình.
“Vâng, mười năm rồi!”
Lưu Minh nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt và da dẻ nhăn nheo của dì lại có chút cảm khái.
“Dượng và em đâu ạ?”
Lưu Minh đặt đồ xuống, nhìn quanh nhưng không phát hiện bóng dáng của hai người đó.
“Dượng của cháu đang ở trường, gần đây đang bận công việc, trưa hầu như rất ít khi về nhà.
Đình Đình có hai tiết học sáng, có lẽ lát nữa nó sẽ về”.
Trương Thục Phân nói.
Dượng của Lưu Minh là một giáo viên dạy môn Toán cấp hai, tính cách rất trầm lặng, Lưu Minh đã không còn ấn tượng gì với ông ấy nữa.
Con sên nhỏ Lý Đình Đình trước kia luôn bám theo sau lưng anh, bây giờ cũng không biết đã lớn đến thế nào rồi.
“Tiểu Minh, cháu ngồi đó chờ một lúc, dì đi nấu cơm”.
Nói xong, Trương Thục Phân đi vào phòng bếp.
Lưu Minh buồn chán ngồi trên ghế sofa, mở tivi ra xem một lúc, cảm thấy chán nên tắt đi.
Qua một lúc sau, cửa đột nhiên mở ra, một thiếu nữ thanh xuân mặc áo sơ mi trắng, quần Jeans bó, mang giày đế bằng duyên dáng đi vào.
“Anh là ai, sao lại ở nhà tôi?”
Lý Đình Đình nghi hoặc hỏi.
“Em là Sên Con?”
Lưu Minh cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Sên Con hay khóc chảy nước mũi thò lò hồi nhỏ đã lớn lên duyên dáng yêu kiều như vậy.
Đúng là con gái mười tám thay đổi lớn, càng ngày càng xinh.
“Đình Đình về rồi à? Mau vào trò chuyện với anh họ con đi, hai đứa cũng mười năm không gặp rồi”.
Trương Thục Phân mặc tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, tươi cười nhìn con gái nhà mình, nói.
“Anh họ? Anh là Lưu Minh sao?”
Lý Đình Đình trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Lưu Minh cười khà khà: “Ngoài anh ra thì còn ai gọi em là Sên Con nữa?”
“Mấy năm nay anh đi đâu vậy?”
Lý Đình Đình hỏi.
“Ờ, ra ngoài làm thuê, hai hôm trước mới quay về đây”.
Lưu Minh sờ mũi, bất đắc dĩ nói.
Hai người đang trò chuyện hăng say thì Trương Thục Phân gọi cả hai vào ăn cơm.
Bữa trưa chỉ có bốn món một canh đơn giản, Lưu Minh lại ăn liền ba bát cơm to.
Không phải tay nghề của dì giỏi thế nào, cũng không phải Lưu Minh quá đói, mà là anh cảm nhận được mùi vị gia đình trong những món ăn này, sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được.
“Tiểu Minh, cháu ăn chậm thôi, không ai giành với cháu đâu”, Trương Thục Phân nhìn Lưu Minh ăn như hổ đói, vui vẻ nói: “Đúng rồi, cháu và con bé Duyệt Nhiễm kia ở với nhau thế nào rồi?”.