Thiên Sư Hạ Sơn


Đây cũng là lí do mà Lý Đình Đình bảo Lưu Minh ở lại, gần đây Lưu Bằng Phi giống như thạch cao da chó, luôn bám dính lấy cô ta, nếu được một người bình thường theo đuổi thì không nói nhưng Lưu Bằng Phi nổi tiếng là ngự đực trong trường học, số nữ sinh bị cậu ta làm cho to bụng không phải mười thì cũng tám người, có loại con trai đào hoa như vậy ở đây, vẫn nên để Lưu Minh ở lại cạnh mình sẽ an toàn hơn chút.

“Chúng tôi gặp cậu Lưu ở cửa, thiết nghĩ đông người càng thêm vui nên bảo cậu ấy ở lại”.

Mạnh Phàm Vũ, bạn trai của Ngô Tuệ cười cười giải thích.

“Thôi được rồi, Đình Đình, nếu cậu Lưu đã đến, chúng ta cũng không nên bảo cậu ấy đi”.

Hồ Hâm cũng chạy lại khuyên giải.

Sau đó cả nhóm vào KTV ánh trăng, gọi một phòng riêng rộng rãi rồi cùng lên lầu.

“Mang tất cả rượu ngon mà quán mấy người có lên đây cho tôi!”
Sau khi tiến vào phòng, Lưu Bằng Phi hất cằm cao giọng nói, bộ dạng của kẻ có tiền nói với nhân viên phục vụ.

“Đình Đình, thật xin lỗi, là tôi làm mất nhã hứng ca hát của cậu nên tất cả chi phí ở KTV hôm nay sẽ do tôi trả”.

“Hừm”.

Lý Đình Đình hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu qua chỗ khác, không buồn đặt Lưu Bằng Phi vào trong mắt.

Hừm, đừng có tỏ vẻ thanh cao ngạo mạn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây bắt cô phải rên rỉ dưới thân.

“Đình Đình, người con trai này là ai vậy?”
Ngô Tuệ liếc mắt nhìn một cái, không buồn nói thêm câu gì, đá mắt về phía Lưu Minh.

“Tôi là anh cô ấy, hai ngày trước vừa mới về”.

Lưu Minh thản nhiên đáp, tuy dáng vẻ Ngô Tuệ thanh thuần đáng yêu nhưng lại khiến cho anh có cảm giác vô cùng chán ghét.

“Anh, rất vui được gặp gỡ, tôi là Lưu Bằng Phi”.

Lưu Bằng Phi cười cười, vươn tay ra tính bắt chuyện với Lưu Minh.

Có điều Lưu Minh không thèm nhìn cậu ta thêm một cái, tên này ấn đường màu đen, thần sắc đào hoa, hơn nữa còn giống như thiếu nợ âm, người như vậy căn bản không xứng với em gái anh.

“Xì, đi cái xe gì thế không biết, lái một chiếc xe quèn đến đây.

Nhìn Cậu Lưu người ta lái một chiếc Mercedes-Benz, giá cũng hơn 50 ngàn tệ kìa”.

Ngô Tuệ cong môi vô cùng khinh thường nói, đảo mắt một vòng, sau đó dường như nhìn ra điều gì hay ho nên tiến lại gần bạn trai nói nhỏ vào tai cậu ta vài câu.

Chỉ trong chốc lát, phục vụ đã bưng ra mấy chai rượu.

Mạnh Phàm Vũ chọn một trong những chai Vodka có nồng độ cao nhất, đi tới chỗ Lưu Minh ngồi xuống, trên mặt lộ ra tia giễu cợt: “Này anh kia, chúng ta gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên rồi, uống một chút nhé?"
“Hay là thôi đi, tôi không biết uống rượu”, Lưu Minh lắc đầu, nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ, anh đương nhiên biết người này đang muốn chơi mình.

“Haha, yên tâm đi, người anh em, tôi sẽ không ép anh đâu, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiều, vui vẻ là chính”.

Mạnh Phàm Vũ cười nói, ông đây từ năm bảy tám tuổi đã uống rượu, từ trước đến nay chưa từng sợ ai.

Xem thử lát tôi có chuốc say chết anh không.

“Tôi thực sự không biết uống rượu”.

Lưu Minh khoát tay nói.

“Này anh, anh nói thật hay đùa vậy”.

Mạnh Phàm Vũ nhìn Lưu Minh, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích: “Anh kia, nếu anh không dám thì cứ nói thẳng, mấy anh em ở đây sẽ không chê cười anh đâu”.

“Anh, tốt hơn hết anh đừng uống làm gì, Phàm Vũ là người Đông Bắc, anh cũng không uống lại cậu ấy đâu”.

Lưu Bằng Phi cười khuyên giải nói.

Kỳ thật lời này của cậu ta có chút âm hiểm, tuy nhìn qua chỉ là một phép khích tướng thông thường nhưng thực chất lại đẩy Lưu Minh vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Nếu Lưu Minh không uống, chẳng phải thừa nhận bản thân không uống được, chắc chắn sẽ mất mặt.

Nhưng nếu Lưu Minh uống, Mạnh Phàm Vũ có cớ ép rượu, đến lúc đó cũng không tránh được kết cục xấu hổ.

“Vậy được, nếu cậu muốn uống thì tôi uống với cậu, nhưng nói trước, tôi không biết uống đâu đấy’”.

Lưu Minh nhếch miệng cười, nếu người ta đã bức mình phải ra tay mà mình còn không dạy cho chúng một bài học, chúng lại tưởng anh là quả hồng mềm, tùy ý nắn véo.

“Lưu Minh, anh có uống được không?”
Lý Đình Đình ngồi cạnh Lưu Minh có chút lo lắng, kéo góc áo anh hỏi han.

“Cũng tạm, uống ít chắc không sao”.

Lưu Minh cười nói, từ sau khi theo lão bất tử tu luyện quỷ thuật, Lưu Minh gần như luôn ngâm mình trong rượu.

Lúc trước cơ thể anh yếu đuối, căn bản không chịu được âm khí quỷ hồn ăn mòn, liền phải dựa vào rượu lão bất tử nấu để phân tán âm khí trong người, đặc biệt lúc trước trong hai tháng thu phục Linh Nhi và Sương Nhi, cơ hồ mỗi ngày anh đều ngâm mình trong thùng rượu.

Cho nên nói, Lưu Minh ngâm mình trong rượu mà lớn lên cũng không điêu ngoa chút nào.

“Hừm, còn giả vờ, chốc nữa xem anh chui xuống gầm bàn thế nào”.

Ngô Tuệ khinh thường hừ lạnh nói.

“Nói rõ đi, tính uống thế nào?”
Lưu Minh tựa người vào sofa, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Phàm Vũ nói.

“Mỗi người một ly, anh uống bao nhiêu tôi uống ngần ấy, anh thấy sao?”
Mạnh Phàm Vũ đặt hai chai Vodka lên bàn.

“Dùng chén không bõ, trực tiếp uống chai đi”, Lưu Minh đáp.

“Được”, Mạnh Phàm Vũ gật đầu, trong lòng vô cùng khinh bỉ, cậu ta cho rằng Lưu Minh nói ra lời này hoàn toàn là đang diễn, Vodka được coi là thứ đồ uống mạnh trong số các loại rượu ngoại.

Nói vống lên uống bằng chai, để tôi xem thử anh kiên trì được bao lâu.

Dứt lời, bốn chai Vodka đã được mở.

Mạnh Phàm Vũ xắn tay áo, cầm một chai lên uống cạn.

“Có cần mua trước một gói bảo hiểm hoặc gọi xe cấp cứu 120 đến không, chỉ sợ lát cậu lại ngộ độc rượu thôi”.

Lưu Minh liếc nhìn Lưu Bằng Phi một cái.

“Anh ơi, nếu sợ thì trực tiếp nhận thua đi”, Lưu Bằng Phi cười nói.

“Không phải nãy còn to giọng lắm hả, gì mà mỗi người một chai, sao bây giờ anh lại đổi giọng rồi?”
Ngô Tuệ khinh thường bĩu môi, theo cô ta thấy Lưu Minh không có khả năng đó, chỉ giỏi chém gió..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui