Thiên Sư Hạ Sơn


Huyền Tư Giai vui mừng ra mặt, không kiềm được hỏi.

Chủ tiệm Thính Vũ Hiên tặng trà, cô ta có thể đem chuyện này khoe suốt 1 năm.

“Thiết Quan Âm thượng hạng!”, Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng nói
“Thục Phân à, đây chính là bạn thân của Tư Giai”.

Mẹ Huyền Tư Giai nhìn Lâm Tiên Nhi: “Tiên Nhi, cảm ơn cô chủ cháu hộ dì nhé, sau này mẹ con dì sẽ thường xuyên tới ủng hộ!”
“Vốn dì định đi rồi, nhưng chủ tiệm lại tặng trà, giờ mà đi không thích hợp lắm!”
Người phụ nữ trung niên vô cùng đắc ý, nghe nói cô chủ của Thính Vũ Hiên là 1 nhân vật tầm cỡ, không ngờ người như vậy lại chú ý đến mình, thật nở mày nở mặt.

Lâm Tiên Nhi không đáp lời bà ta, chỉ chuyên tâm bày trà cụ.

Bộ hâm nóng trà, bày trà, rửa trà, pha trà, một loạt động tác thuần thục tự nhiên, đem lại cảm giác hưởng thụ.

Trà từ ấm rót xuống chén như nước từ trên thác đổ xuống, vừa hỗn loạn ngắt quãng lại vừa có tiết tấu.

Trà pha 8 phần, sắc đỏ hồng hào.

Lâm Tiên Nhi rót 4 chén, chén đầu tiên cho dì Lưu Minh, chén thứ 2 cho người phụ nữ trung niên, chén thứ 3 cho Huyền Tư Giai, chén thứ 4 mới đưa cho anh.

Rót xong, Lâm Tiên Nhi đứng sang một bên, chắp tay đặt trước bụng, âm thầm quan sát bàn trà, không hiểu tại sao cô chủ lại để cô ta pha trà mời họ, thông thường, chỉ có người thân phận cực kỳ cao quý mới có tư cách đó.

Nhưng cả 4 người trên bàn hiện tại đều không phải!
“Trà ngon, trà ngon!”
Triệu Hồng nhấp 1 ngụm trà, tấm tắc.

“Quả thực không tệ!”
Huyền Tư Giai ra vẻ gật gù.

Lưu Minh cầm chén trà lên khẽ ngửi, sau đó uống cạn, nhắm nghiền 2 mắt.

“Cậu thanh niên, dì nói này, sao lại uống như thế? Lãng phí quá, trà ngon phải nhấm nháp từng chút!”
Triệu Hồng không kìm được lắc đầu.

Huyền Tư Giai khinh thường liếc xéo anh: “Cho 1 tên quê mùa uống trà quý như vậy chẳng khác gì Trư Bát Giới ăn nhân sâm, lãng phí!”
Trương Thục Phân nhìn chén trà trong tay, không biết nên uống thế nào.

“Tiếc cho tách trà ngon”.

Lát sau, Lưu Minh mở mắt, có chút tiếc nuối lắc đầu.

“Anh biết về trà đạo?”
Trong 4 người, chỉ có cách uống của Lưu Minh là đúng, vì thế nãy giờ Lâm Tiên Nhi vẫn quan sát anh, muốn xem rốt cuộc người đàn ông này có chỗ nào hơn người, không ngờ anh lại tỏ ra lắc đầu tiếc nuối.

Thế là ý gì, không lẽ coi thường trà nghệ của cô ta?
“Ít nhiều biết 1 chút!”
Lưu Minh gật đầu: “Tâm cô không tịnh, pha hỏng ấm trà này rồi!”
“Anh nói đây là trà gì?”
Lâm Tiên Nhi tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại.

“Thâm tại sơn trung nhân bất tri, nhất triêu phẩm vị thiên hạ tri”.

Lưu Minh không trả lời trực tiếp mà chỉ đọc nửa câu thơ.

Lâm Tiên Nhi đương nhiên hiểu anh đang nhắc tới Đại Hồng Bào của Võ Di, nhưng rõ ràng cô chủ nói đây là Thiết Quan Âm.

“Sao lại là Đại Hồng Bào? Trong quán không hề có Đại Hồng Bào!”
Đại Hồng Bào là loại chỉ có thể gặp không thể cầu, người thường muốn uống khó hơn lên trời.

“Tiên Nhi, đừng nghe anh ta nói linh tinh, anh ta là 1 tên quê mùa, nào hiểu những thứ tao nhã như trà đạo!”
Trong mắt Huyền Tư Giai, Lưu Minh chỉ đang làm bộ làm tịch để gây sự chú ý, tiểu xảo này cô ta gặp nhiều rồi.

“Cậu ấy không hiểu, lẽ nào các người hiểu? Đến cách uống trà cũng sai, còn đòi bày ra dáng vẻ thanh tao!”
“Ai vừa lên tiếng, dám nói chúng tôi không biết thưởng trà, có thấy đây là trà do chủ tiệm tặng tôi không!”, Triệu Hồng rướn cổ cố chấp nói.

Lúc này, một người phụ nữ quyến rũ mặc sườn xám đỏ rực đi giày cao gót bước tới.

Khuôn mặt trái xoan hoàn hảo không có khuyết điểm, nước da trắng ngần, sống mũi cao, đôi môi căng mọng, đặc biệt là đôi mắt đào hoa sóng sánh, dường như có thể hút hồn bất kì người đàn ông nào.

Bộ sườn xám càng tôn lên đường nét quyến rũ trên cơ thể, thực sự không khác gì dáng vẻ yêu nghiệt hồng nhan họa thủy!
Lưu Minh bỗng có cảm giác kích động muốn hét lên: “Yêu quái, ăn ‘gậy’ của lão tử đi”.

Tuy vậy, do được rèn luyện định lực từ trước, rất nhanh anh đã thu liễm ánh mắt.

“Lâu lắm rồi không gặp chủ tiệm, không ngờ hôm nay được nhìn tận mắt!”
“Ừm, hôm nay không uổng công tới đây!”
“Chủ tiệm so với lời đồn còn đẹp hơn!”
Nữ yêu tinh vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt tất cả đàn ông.

Triệu Hồng không ngờ người vừa nói mình không hiểu trà đạo lại là chủ tiệm, điều này chẳng khác nào tát vào mặt bà ta, bà ta có chút bối rối, có điều vẫn nhanh nhẹn đẩy con gái đến trước mặt nữ yêu tinh, mỉm cười đầy nịnh nọt: “Chủ tiệm, cảm ơn đã tặng trà!”
“Dì ơi, dì nhầm lẫn gì rồi, trà đó không phải tặng dì, là tặng cho cậu trai kia!”
Nữ yêu tinh liếc Triệu Hồng, không thèm nhướn mi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui