Thiên Sư Hạ Sơn


Hôm nay thế giới này dường như có chút không bình thường, đầu tiên là một núi băng thái độ khác thường chạy tới tìm mình, sau đó lại một Nhâm Tử Huyên đến nói mình có thai rồi, điều quan trọng nhất là cô ta vẫn là gái trinh.

Qua một lúc lâu, Lưu Minh mới hoàn hồn lại, anh mời Nhâm Tử Huyên vào sân, ngồi xuống bàn đá, anh đưa cho cô ta một cốc nước.

“Tử Huyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng em là một gái trinh chưa trải sự đời, sao có thể mang thai được chứ?”
Lưu Minh cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Nhâm Tử Huyên.

“Em không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là kết quả xét nghiệm của em ở bệnh viện!”
Nhâm Tử Huyên lắc đầu, lấy từ trong túi xách ra kết quả xét nghiệm đưa cho Lưu Minh.

Lưu Minh nhìn kết quả xét nghiệm, lại nhìn về phía bụng của Nhâm Tử Huyên, anh không nói gì, ngược lại cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Cái đó, anh có thể đi phá thai với em không?”
Lúc nói lời này, giọng nói Nhâm Tử Huyên giống như muỗi kêu, một vệt đỏ vô tình bò lên má cô ta.

“E rằng thai của em bệnh viện cũng không phá được!”
Lưu Minh nói.

“Sao bệnh viện không phá được, nếu anh không muốn thì em đi tìm người khác!”
Nhâm Tử Huyên bĩu môi, có chút không hài lòng, cô ta suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm đi tìm Lưu Minh, không ngờ anh lại một mực từ chối.

“Anh không có ý đó, chẳng lẽ em không phát hiện ra cái thai của em có hơi kỳ lạ sao?”
Lưu Minh lúng túng gãi đầu, anh vội vàng giải thích.

“Hình như có chút không đúng, em chưa từng làm qua chuyện đó, sao lại mang thai một cách khó hiểu như vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Nhâm Tử Huyên cũng không rõ.

“Tử Huyên, có thể cho anh nhìn kỹ bụng em chút được không?”
Hiện giờ Lưu Minh không dám xác định, nhưng anh có một trực giác, cảm thấy chắc là vật đó.

“Anh muốn làm thế nào!”
Nhâm Tử Huyên nhỏ giọng hỏi.

“Em vén quần áo lên, anh muốn xem rốt cuộc là tình hình gì!”
Lưu Minh nói.

“Nhưng em mặc váy đó!”
Nhâm Tử Huyên khó xử, nếu mình kéo váy lên, không phải là kéo hết sạch sao.

Mặc dù thời học sinh hai người từng có tình cảm vượt quá tình bạn, nhưng dù sao cũng đã mười năm rồi.

“Ách!”
Lưu Minh cũng nhức đầu, bởi vì vừa rồi vẫn luôn nghĩ thứ trong bụng Nhâm Tử Huyên rốt cuộc gì nên không suy nghĩ đến chuyện này: “Quả thực không ổn, anh nhắm mắt sờ cũng được mà!”
Nhâm Tử Huyên im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, cô từ từ kéo áo, lộ ra bụng trắng như tuyết.

Lưu Minh rất quân tử, anh nhắm hai mắt lại, đưa tay phải của mình ra, từng chút từng chút mò về phía Nhâm Tử Huyên.

Bởi vì hai người cách khá xa, Lưu Minh lại không nắm được khoảng cách, hai tay anh liền rơi xuống đùi của Nhâm Tử Huyên, khiến Lưu Minh run lên, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.

“Không phải, không phải nơi này!”
Nhâm Tử Huyên chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, nói chuyện cũng lắp bắp.

Lớn như vậy rồi, ngoại trừ bố ra, không có bất kỳ ai chạm vào người cô ta, bây giờ tay Lưu Minh đặt vào bắp đùi mình, nhiệt độ ở bàn tay khiến cô ta trong lòng hơi ngứa, ngay cả tay kéo áo cũng thả lòng.

“Xin lỗi, không nắm rõ khoảng cách!”
Lưu Minh gật đầu, tiếp tục sờ phía trên, cũng không biết vô tình hay cố ý, lần này hình như anh sờ thấy thứ gì đó hơi mềm mềm.

“Hay, hay là em giúp anh!”
Nhâm Tử Huyên mặt càng đỏ, để tránh ngượng ngùng, cô ta cầm tay Lưu Minh, đặt lên bụng mình.

“Mặc dù khí tức rất yếu, nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được âm khí, nhìn rất giống thai quỷ, nhưng nếu là thai quỷ, mình không thể không nhìn ra mới đúng!”
Lưu Minh vừa lẩm bẩm vừa cau mày, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì, anh đột nhiên mở mắt, dùng một tay khác nắm vả vai Nhâm Tử Huyên, có hơi kích động nói: “Tử Huyên, bát tự sinh thần của em là bao nhiêu!”
Nhâm Tử Huyên chỉ là một người bình thường, nào biết được bát tự sinh thần của mình, cô ta chỉ đành nói ngày tháng năm sinh cho Lưu Minh biết.

“Hóa ra là như vậy, chẳng trách mình không nhìn ra”.

Sau một hồi suy đoán, Lưu Minh gật đầu.

“Chủ nhà, tôi về rồi, hôm nay tôi mua thức ăn, nấu ăn cho tôi ăn có được không?”
Lúc này, Lý Duyệt Nhiễm xách theo hai túi thức ăn nhảy chân sáo vào sân, khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngẩn người.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết hai người đang… hai người cứ tiếp tục đi, tôi không thấy gì cả!”
Mặt Lý Duyệt Nhiễm đều đỏ ửng lên, vốn dĩ sau khi tan học muốn về nhà sớm hơn chút, bảo chủ nhà nấu cơm cho mình, nhưng không ngờ vừa vào cửa nhìn thấy chủ nhà đang thân thiết với một cô gái, tay cũng đặt xuống dưới váy người ta.

Lưu Minh ngượng ngùng ho khan mấy cái, anh thu hồi tay lại, đứng dậy mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Lý Duyệt Nhiễm, vỗ cái đầu nhỏ của cô ta một cái: “Không biết cái đầu nhỏ của cô chứa gì nữa, sao trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa vậy, đây là bạn học của tôi, vừa rồi tôi đang giúp cô ấy khám bệnh!”
“Hừm, đưa tay vào trong quần áo của người ta để khám bệnh sao? Tôi không ngốc đâu!”
Lý Duyệt Nhiễm hừ lạnh, cô ta bĩu môi, hiển nhiên không hề tin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui