Thiên Sư Không Xem Bói

Quê quán của Hạ Tinh là ở một thành trấn tương đối xa xôi, gia cảnh cũng xem như không tồi. Năm trước thi đậu đại học Bắc Kinh, bởi vì trong nhà có bà nội mê tín lại có một tên thần côn nói cô không nên đi xa, đi xa sẽ có họa. Thiếu chút nữa liền hại cô không thể vào đại học.

Bởi vậy Hạ Tinh đối với mê tín cùng thần côn cực kỳ chán ghét. Cô xuống xe bus, lúc đặt chân xuống đất thì có chút chóng mặt, đây là chứng say xe. Xe bus của trấn nhỏ này đã cũ nát, bên trong còn rất nặng mùi, hơn nữa trên đường xóc nảy, có chút chóng mặt cũng là bình thường.

Từ nhà ga xuống xe về đến nhà phải đi thêm hai mươi phút, Hạ Tinh kéo theo hành lý đi dọc theo đường lớn, lúc đi đến ngã ba, vốn định giống như trước đây đi vào đường nhỏ, vì đường nhỏ có thể tiết kiệm năm sáu phút. Hơn nữa hiện tại có chút choáng váng đầu, cô liền đi về hướng đường nhỏ. Đi được một đoạn đường ngắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ không ngừng, mí mắt cũng nhảy liên tục.

Hạ Tinh ngẩng đầu nhìn con đường tối đen như mực còn rất dài ở phía trước, trong lòng căng thẳng. Đột nhiên nhớ tới thanh niên mặt than trên thuyền lúc sáng kia nói: Khi trở về đừng đi đường nhỏ.

Khẩn trương nuốt nước miếng, Hạ Tinh chân có chút mềm, cuối cùng vẫn là xoay người đi đường lớn. Trong lòng tự an ủi chính mình, cô không phải vì tin mấy lời của tên thần côn kia, cô chỉ là nghĩ đến những tin tức xã hội, một cô gái trẻ đi vào đường nhỏ hẻo lánh không quá an toàn mà thôi.

Hạ Tinh hoàn toàn cự tuyệt suy nghĩ cô đã đi cái đường nhỏ kia rất nhiều lần, đi vào buổi tối cũng là đi không ít lần. Chỉ là chưa từng lùi bước như lần này.

Về đến nhà, Hạ Tinh ăn một bữa tối thịnh soạn do người nhà chuẩn bị, sau đó tắm rửa rồi nghịch điện thoại một lúc mới đi ngủ, ngủ rất ngon, dù sao cũng đã mệt mỏi. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại xuống lầu ăn bữa sáng nghe thấy cha mẹ đang bàn tán chuyện tin tức, cũng không mấy để ý, lấy sữa bò rồi đi.

Đột nhiên bị mẹ gọi lại: "Ngày hôm qua con đi đường nhỏ để về nhà sao?"

"Không có, đi đường lớn. Làm sao vậy?"

"May mắn không có, tối hôm qua nơi đó có một cô gái đi đêm bị kéo vào trong bụi cỏ cưỡng bức, chính là lúc con trở về. Cô bé kia cực lực phản kháng, không bị cưỡng bức. Nhưng bị đâm mấy nhát dao, được đưa đến bệnh viện. Tên kia cũng bị bắt..."

Còn lại cái gì Hạ Tinh cũng không nghe thấy, cô rốt cuộc hiểu ra vì sao đêm qua cảm giác kinh hoảng đột nhiên mà đến...

Trương Tiểu Đạo rời khỏi diễn đàn Ghosts, log out khỏi ID Chính Nhất Đạo đệ tử. Thở phào một hơi mới bĩu môi sờ sờ cái bụng đói từ phòng ra ngoài kiếm ăn, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh lại phát hiện đều là thịt tươi cùng rau xà lách, yên lặng mà mò lấy một lọ sữa bò ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Mới vừa đi đến cửa phòng bếp liền nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Dư Tiêu Hồn cầm cặp công văn trở về. Ngượng ngùng đưa tay chào: "Anh họ."

Không sai, Dư Tiêu Hồn là anh họ của Trương Tiểu Đạo, Trương Tiểu Đạo sau khi bị người nhà đuổi ra ngoài rèn luyện liền đến nhờ vả người cô đã gả đi xa, bị nhét vào ở cùng phòng với Dư Tiêu Hồn.

Dư Tiêu Hồn lớn lên cao ráo, chân dài, mặt chưa nói đã thấy đẹp, hơn người ở chỗ rất có hương vị. Khí chất tốt, hơn nữa dáng người không tồi, người theo đuổi hắn rất nhiều. Chỉ là có chút ít khi cười nói. Hắn thay đổi một đôi dép lê, vừa cởi áo vest vừa hỏi: "Đói bụng rồi?"

Trương Tiểu Đạo có chút ngượng ngùng gật đầu, bụng đúng lúc phát ra tiếng biểu tình. Mặt thoáng cái đỏ lên, lộ ra bên môi một vòng sữa bò rất đáng yêu.

Dư Tiêu Hồn nhìn một chút nở nụ cười: "Không cần ngượng ngùng, anh nấu cơm cho em, đợi lát nữa là có thể ăn."

Nghe vậy, Trương Tiểu Đạo hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, không cần nói, tay nghề nấu cơm của Dư Tiêu Hồn mỗi khi ăn vào đến hắn là người không biết nấu ăn lại trở thành lão thao* miệng đầy dầu mỡ. Vội vàng chân chó tiến lên giúp lấy tây trang cùng cặp công văn, thấy trên mặt anh họ lộ vẻ mỏi mệt liền hỏi một câu: "Chuyện Minh Khúc Viên còn chưa xử lý xong?"

*Lão thao (老饕): chỉ những người háu ăn

Dư Tiêu Hồn lắc đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Trương Tiểu Đạo biết những việc này. Dù sao những chuyện đó đều bị tin tức truyền ra, tuy rằng đã áp xuống không ít dư luận trên mạng, nhưng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Không triệt để tìm ra nguồn gốc sự việc, chuyện này không thể nào giải quyết thoả đáng được.

Dư Tiêu Hồn là trợ lý cao cấp của tổng giám đốc tập đoàn Long Vận, tập đoàn Long Vận thật ra cũng có thể gọi là tập đoàn Lục thị, bởi chủ của bọn họ phục vụ cho Lục thị. Lục thị là một gia tộc lớn độc nhất vô nhị ở Bắc Kinh, phạm vi thế lực không ai có thể miêu tả rõ ràng, sản nghiệp bao trùm trên giải trí, địa ốc, nhà hàng, tài chính dần dần đứng đầu các ngành sản xuất.

Một cái gia tộc có địa vị như vậy, gần đây lại gặp mấy chuyện kỳ quái, đó là tại khách sạn Minh Khúc Viên xảy ra một vụ án mạng. Nói như vậy, chỉ cần có một chút thế lực, mà người chết lại không dính đến quyền quý đều có thể che giấu, sẽ không tạo ra náo động gì. Hỏng là ở chỗ cô gái kia chết ở chỗ đông người, còn chết cực kỳ quỷ dị. Càng không xong chính là cảnh sát cũng dính dáng đến, hơn nữa lúc ấy sự việc xảy ra quá bất ngờ, rất nhiều người quay lại video post lên mạng khiến nhiều người chú ý. Dù có thể đem mấy lời đồn đãi áp xuống vẫn để lại ảnh hưởng rất lớn.

"Em cho rằng cô gái kia là trúng tà thuật, đã sớm chết. Mọi người nhìn thấy cũng chỉ là thi thể, bước đi cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch. Không hiểu lời nói không sợ tử vong. Các anh nếu muốn giải quyết chuyện này sớm một chút thì nên đi tìm thiên sư. Sau lưng chuyện này khẳng định có người dùng tà thuật thao túng."

Gần đây Bắc Kinh có một nhóm tội phạm, chuyên bắt cóc kẻ có tiền. Bắt cóc xong còn giết con tin, hành vi quá mức hung tàn. Sau đó có người báo cảnh sát, cảnh sát lần theo dấu vết điều tra đến trên người cô gái kia. Khi ở Minh Khúc Viên bắt người thì phát sinh tranh chấp, cô gái kia bị nước sôi đổ lên người lại không có việc gì.

Lúc ấy còn có không ít người bị văng trúng, tức thì phát ra kêu thảm thiết. Đó mới là phản ứng người bình thường nên có.

Video truyền ra ngoài, thậm chí còn đưa tới một ít dự đoán về tang thi, tận thế. Thảo luận đến ồn ào huyên náo, muốn áp xuống cũng không được, việc làm ăn của Minh Khúc Viên tất nhiên vì vậy mà chịu ảnh hưởng.

Dư Tiêu Hồn thở dài, đối với mấy lời của Trương Tiểu Đạo nghe mãi thành quen nhưng lần này lại không cho là đúng: "Trên đời này không có quỷ thần, cũng không có những loại đồ vật tà thuật linh tinh, nếu có cũng chỉ là dược phẩm cùng ma túy. Anh nghĩ cô gái kia có thể đã tiêm thuốc kích thích, mới có những hành vi bất thường. Rất nhiều người dùng ma túy đều trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Còn có, xem như anh tin, ông chủ của anh cũng tuyệt đối sẽ không tin. Hắn ghét nhất là loại việc mê tín thần thần quỷ quỷ này."

Ông chủ của Dư Tiêu Hồn cũng chính là tổng tài của tập đoàn Lục thị, là con trai nhỏ nhất của Lục lão gia tử Lục thị, là con lúc tuổi già. Tên là Lục Tu Giác, cuộc đời ghét nhất là thần côn cùng với cùng những thứ tương tự. Cho nên cho dù trong ngoài có hàng đống sự kiện quỷ dị, hắn cũng nhất quyết không đồng ý thỉnh thiên sư trừ ma tới xem xét.

Trương Tiểu Đạo nhún nhún vai, bĩu môi: "Tùy các anh, dù sao em cũng đã nói đến nước này rồi."

Dư Tiêu Hồn nhìn hắn bày ra biểu tình già dặn liền cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu hắn, cái gì cũng không nói liền chui vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Mao Cửu cùng Tiểu Sơn sau khi xuống thuyền liền tìm một nhà trọ nhỏ ở lại một đêm, ngày hôm sau sáng sớm liền đi tới nhà ga. Nơi bọn họ dừng lại là một thành trấn bậc trung, chỉ có một nhà ga, từ chỗ đó ngồi xe lửa đến Bắc Kinh cần hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Chỉ là giá vé sẽ phải tốn đến mấy trăm gần một ngàn, đương nhiên là giá vé của hai người không tính vé trở về.

May mắn là có thể chi trả, bằng không Mao Cửu quyết định sẽ không mua vé xe lửa... Hắn sẽ lựa chọn đi đường.

Mao Cửu luyện qua một ít bộ pháp, đi đường nhanh. Tuy rằng không tính tới lộ trình đi Bắc Kinh, có điều hắn đã nghiên cứu bản đồ. Với tốc độ đi đường mỗi giờ của hắn ước chừng phải tốn một tuần mới có thể tới Bắc Kinh, chỉ là đến lúc đó thi thể đã bị hoả táng cũng không chừng.

Cho nên nói chính sách thật tốt nha, lần này đi ra ngoài xem như là đi công tác, vé xe lửa có thể chi trả được.

Mao Cửu mua chuyến lúc sáu giờ mười lăm, không phải vào giờ cao điểm, lượng người sáng sớm cũng không đông đúc gì, không đến nỗi phải chen chúc. Hai người liền thảnh thơi đi lên toa xe của chính mình, tìm từng số hiệu một, chỉ một lát liền tìm được.

Hai người mua chính là vị trí liền nhau, Mao Cửu để Tiểu Sơn ngồi ở ghế gần cửa sổ, lại đem hành lý nhẹ nhàng đặt lên trên đầu xong cũng ngồi xuống theo. Ngẩng đầu đánh giá xung quanh một vòng, nơi này là khu mềm (giá vé có thể chi trả), đối diện là một nam một nữ, quần áo tướng mạo đều bất phàm.

Có điều khí thế của nam nhân muốn áp đảo cô gái áo đỏ, nhìn cô gái kia trông giống thủ hạ của hắn hơn. Có lẽ là chú ý tới ánh nhìn của hắn, ánh mắt sắc bén như chim ưng của nam nhân kia thoáng chốc liền phóng tới đây, vừa vặn đối diện với ánh mát trong trẻo sạch sẽ của Mao Cửu.

Mao Cửu sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười ôn hòa.

Nam nhân đối diện sững lại, làm như không dự đoán được thanh niên nhìn qua nghiêm túc thâm trầm như ngọc này cười lên thế nhưng có thể sạch sẽ ấm áp đến vậy. Con người đều là loài yêu bằng mắt, đối với người khiến mình sinh ra cảm giác thoải mái đều sẽ không quá chán ghét.

Cho nên, dù nam nhân kia đầy bụng tâm sự cũng không lộ ra nửa phần bất mãn.

Mao Cửu rất nhanh dời tầm mắt, cứ nhìn chằm chằm người khác là quá bất lịch sự. Lại nhìn một đầu khác của hành lang, là mấy thanh niên đang ngủ say, hai nam hai nữ, đều là cô gái ngồi vị trí phía cửa sổ, chàng trai ngồi phía hành lang. Nghĩ như vậy, nam nhân phía trước cũng đem vị trí dựa cửa sổ nhường cho cô gái áo đỏ.

Đều là người tri kỷ ôn nhu.

Mao Cửu híp mắt nghĩ.

Lúc này nắng sớm từng sợi xuyên thấu tầng mây chiếu xuống mặt đất, một ngày mới bắt đầu. Mao Cửu nhìn tia nắng sớm chiếu đến trên ngón tay, chạm vào tinh hoa trời đất bên trong, liền lập tức nhắm mắt tu hành. Phương pháp tu hành của cậu cũng thực kỳ lạ, nhìn qua như ngủ gật.

Những đạo sĩ, thiên sư khác đều hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cỏ cây, còn cậu là chỉ hấp thu những tia nắng chiếu xuống mặt đất sớm nhất trong ngày, tinh hoa ánh mặt trời chí cương chí thuần chí dương lại cực kì ôn hoà, lấy mắt người thường không thể thấy từng chút từng chút ánh sáng nhạt chậm rãi thẩm thấu vào làn da của Mao Cửu, đi khắp kỳ kinh bát mạch* cuối cùng hội tụ lại đan điền**.

*Kỳ kinh bát mạch (奇经八脉): Theo người xưa, 4 khí dương từ trên đi xuống (Thiên khí) và 4 khí âm (Địa khí) từ dưới đi lên, 8 dòng khí trên chảy qua cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch. 8 mạch bao gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.

*Đan điền (丹田): Thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người.

Nếu là người trong nghề, hoặc là thiên sư đã khai thiên nhãn thấy một màn này, không chừng sẽ cực kì kinh ngạc, vì từ xưa đến nay căn bản không có người có thể hấp thu tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, bởi đó là tinh hoa thái dương thuần túy nhất, đồn đãi rằng chỉ có tiên nhân mới có thể hấp thu để tu luyện bảo vật.

Nhưng những tinh hoa trước mắt lại như một dòng suối nhỏ chậm rãi luân chuyển, từng đợt chảy vào trong thân thể Mao Cửu, nhẹ nhàng chạm vào kinh mạch, trợ giúp cậu tu hành.

Nhưng mà hình ảnh này không ai có thể nhận ra, bởi vậy không có ai cảm thán kinh ngạc, như minh châu phủ bụi trần. Nhiều lắm là làm người cảm thán một tiếng, rằng thanh niên này đang tắm gội dưới ánh mặt trời, vậy mà thánh khiết không gì sánh được.

Tác giả có lời muốn nói: Có nhắc tới công nha! Kiêu ngạo mặt.jpg

Mặt khác nhắc nhở một câu, tà thuật là cổ trùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui