Thiên Sư Không Xem Bói

Sắc mặt Lương Thanh Doanh trắng bệch, trừng mắt nhìn màn hình thật lâu không nói gì. Đột nhiên cô nàng như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay nhấn trở về màn hình quay chụp, giơ điện thoại quay camera về phía chín người trước mặt.

Chín người trong màn ảnh biến thành bộ dạng kinh dị trong bức ảnh khi nãy, thứ khác biệt duy nhất là lệ quỷ và cành lá treo trên nhánh cây sau lưng bọn họ cách họ càng lúc càng gần.

Cô nàng dời mắt nhìn sang bên kia, chín người đều vô cùng hứng khởi, Tiểu Ngư nói với Lương Thanh Doanh: "Chụp xong chưa? A Húc làm gì thế không biết, sao lại chạy rồi?"

Sau khi gọi xong, cô ta xoa cổ, bĩu môi nói: "Sao lại thấy cổ đau đau thế nhỉ?"

Lương Thanh Doanh nuốt nước miếng, một lần nữa dời mắt về màn hình điện thoại, sau đó phát hiện trên cổ Tiểu Ngư có một thứ đỏ như máu đang bám lên.

Đó là một người phụ nữ mặc váy hoa, mái tóc rối tung. Cổ bị nghiêng sang một bên, tứ chi hơi vặn vẹo, cảm giác rất kì lạ.

Thứ đó dường như cảm thấy được có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt chỉ toàn màu trắng nhìn chằm chằm về hướng này, như muốn xuyên qua màn hình nhìn vào cô nàng.

Lương Thanh Doanh hét nhỏ một tiếng, nhưng rất nhanh đã nghẹn lại. Cô nàng sợ mấy thứ đó phát hiện mình thấy chúng, cho nên cố gắng kiềm nén sự sợ hãi của bản thân.

Đôi tay cầm điện thoại của cô đang run rẩy, vẻ mặt sợ hãi nhưng lại cố kiềm chế làm cho nó trở nên vặn vẹo, cứng đờ. Cô nàng cắn chặt môi, đồng tử co lại nhìn vào màn hình, bị doạ đến nỗi không cách nào dời mắt được.

Cô thấy đầu của nữ quỷ đang dựa lên cổ Tiểu Ngư đột nhiên gục xuống, giống như đột nhiên bị chặt đứt cổ vậy. Sau đó cô nàng phát hiện cổ của nữ quỷ đúng là bị chặt đứt, ban đầu nữ quỷ đưa lưng về phía cô nàng. Cô nàng có thể thấy được mái tóc dài đen rối tung là vì thấy cái gáy của nữ quỷ.

Sau đó ả cảm nhận được Lương Thanh Doanh đang nhìn mình, cái đầu ngã hẳn ra sau, tức là bẻ hẳn ra 180 độ. Loại động tác này chỉ có cổ bị chặt đứt rồi mới có thể làm được, rồi cô thấy phần rìa trên cổ rất bằng phẳng, giống như bị dao phay cắt ra vậy. Đầu và thân thể chỉ được một lớp da hơi mỏng nối lại, muốn dính không được muốn rớt không xong.

Chỗ cổ đó còn có thể thấy được yết hầu và xương cốt bên trong, máu tuôn ra ào ạt, tẩm ướt mái tóc đen dài. Làm người ta không thể phân biệt được là do máu nhuộm đen tóc hay là do trời tối.

Máu nhỏ theo tóc của nữ quỷ rơi xuống quần áo của Tiểu Ngư, nhuộm đỏ quần áo. Lúc cô ta ngã đầu xuống, máu phun ra bắn lên người bên cạnh, còn chảy lên cổ Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư cảm thấy không thoải mái, sờ lên cổ. Đương nhiên là không sờ được gì.

Lương Thanh Doanh đột nhiên nhớ đến trước đó Trương Tiểu Đạo từng kể lại với cô rằng, trong căn nhà này trước đây từng xảy ra một vụ giết người. Có một người phụ nữ chém chết người nhà, sau đó tự sát. Hung khí là dao phay, bộ phận cô ta tự chém lên người mình là cổ.

Cô nàng muốn giả vờ như mình chẳng nhìn thấy gì buông điện thoại xuống, nhưng bàn tay lại run rẩy vô cùng. Nữ quỷ đột nhiên nhảy lên, tới gần màn hình, gần như sắp sửa vọt đến trước mặt cô. Lương Thanh Doanh bị doạ lập tức vứt điện thoại ra, A Húc nhanh chóng hoàn hồn đoạt lại điện thoại, nở nụ cười cứng đờ, nói: "Chụp xong rồi, chẳng có gì cả. Tôi nói mấy người này, đã trễ thế này rồi còn chưa về, không sợ ba mẹ đi tìm à?"

Chín người đứng dưới cây đa nghe vậy bất mãn, lấy điện thoại ra xem giờ, kêu lên thảm thiết: "Sắp 12 giờ rồi hả? Tôi mà còn chưa về là bị ba mẹ mắng chết cho mà xem."

Lời này làm cho mọi người đều bừng tỉnh, lập tức muốn đi về. Lúc gần đi còn không quên đòi tiền từ chỗ Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư xanh mặt, hỏi A Húc: "Không chụp được gì thật à?"

A Húc ra vẻ mất kiên nhẫn, rung chân như tên côn đồ, cắm tay vào túi quần nói: "Không tức là không. Nhớ là phải trả lại tiền đấy, ông đây không muốn chơi với mấy người đâu. Về nhớ làm bài tập, đừng trách ông không nhắc nhở mấy người. Ngày mai phải nộp bài tập toán đấy, có tiết của Yêu bà."

Yêu bà là chủ nhiệm giáo dục ở trường bọn họ, kiêm luôn cả chức giáo viên dạy toán của mấy lớp, khắc nghiệt, tàn khốc, máu lạnh, làm cho học sinh vô cùng sợ hãi. Những người đến đây hơn nửa là học cùng trường, biết rõ sự đáng sợ của Yêu bà cho nên cả đám đồng loạt rụt cổ đi tới ven tường tìm thang.

Tiểu Ngư vẫn còn cố muốn vớt vát, một hai đòi A Húc đưa điện thoại cho cô ta xem ảnh đã chụp được.

A Húc không chịu đưa, "Đã nói không có là không có mà, điện thoại là tình nhân của ông, cô muốn làm gì là làm nấy được hả?"

Tiểu Ngư còn muốn tiếp tục dây dưa, nhưng mấy người khác thì không có thời gian, ồn ào đi về phía chân tường.

A Húc kéo theo Lương Thanh Doanh đang run rẩy đến trắng bệch mặt, hai người đỡ nhau, đều hiểu rõ vẻ sợ hãi và run rẩy giấu dưới bề ngoài trấn định của đối phương.

Tiểu Ngư đi ở cuối cùng, sắc mặt âm trầm. Lúc rũ mắt nhìn thấy chân hai người có chút run rẩy, cô ta ra vẻ nghi ngờ nhìn bóng dáng của hai người. Cô ta nhớ lại biểu hiện lúc trước của hai người họ, lúc chụp ảnh hình như đã bị cái gì làm cho kinh ngạc, A Húc còn làm rơi điện thoại.

Như vậy không giống như trượt tay mà là như bị thứ gì đó hù doạ.

Sau đó Lương Thanh Doanh cũng hét nhỏ ra tiếng, hẳn là cũng bị cái gì đó doạ.

Tiểu Ngư híp mắt, cảm thấy hai người này đang che giấu điều gì đó.

Lương Thanh Doanh giả vờ tự nhiên đi tới, thì thầm: "Trương Tiểu Đạo đâu?"

A Húc: "Không biết, vừa rồi không phải cậu ta cũng đi ra ngoài sao? Tôi không thấy, cậu cũng không thấy à?"

Lương Thanh Doanh: "Không."

A Húc: "Có thể nào là đi trước mất rồi không?"

Lương Thanh Doanh: "Không đâu. Tôi biết con người của Trương Tiểu Đạo, ít nhất thì dựa vào chuyện cậu ta là đồ đệ của Cửu sư thúc thì tôi tin rằng cậu ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng ta rồi chạy một mình đâu."

A Húc: Cửu sư thúc là ai thế?

Lương Thanh Doanh lo lắng: "Làm sao đây? Không phải là bị... rồi chứ? Chúng ta có nên đi tìm cậu ấy không?"

A Húc nhịn không được nói: "Dù có tìm được cậu ta thì sao? Chúng ta đều là người thường, còn là học sinh, ở lại chỉ chịu chết thôi. Còn không bằng ra ngoài tìm người đến cứu cậu ta."

Lương Thanh Doanh biết cách lý trí và hữu hiệu nhất là cách này, nhưng về mặt tình cảm thì lại không nỡ. Cô nàng không phải không biết gì như A Húc, chuyện lần này vốn là bọn họ tự mình đi chịu chết, Trương Tiểu Đạo có lòng chính nghĩa nên mới đến giúp.

Vừa rồi ở bên ngoài cậu ấy đã cảm nhận được nguy hiểm, không muốn vào, nhưng vì mấy người khác cứ thích tìm đường chết, cậu ấy không thể thấy chết mà không cứu nên mới vào theo. Kết quả cuối cùng bọn họ lại đi hết bỏ lại Trương Tiểu Đạo, lương tâm của cô nàng không an ổn được.

A Húc thấy Lương Thanh Doanh lo lắng cho Trương Tiểu Đạo như thế, trong lòng hơi ê ẩm, vì vậy nói: "Ha hả, chúng ta còn chưa chắc có thể đi được mà."

Lương Thanh Doanh: "..."

A Húc tự thấy mình nói sai, xin lỗi rồi an ủi cô nàng, nói: "Không phải cô nói cậu ta là thiên sư à? Có lẽ cậu ta sẽ không sao đâu." Nói xong câu này lại nhớ đến lời Trương Tiểu Đạo từng nói, nếu gặp được thứ gì thật thì cậu ta cũng không đánh lại được, có lẽ cũng sẽ chết theo bọn họ. Vì vậy nói thêm: "Cậu ta là thiên sư, trên người hẳn sẽ có thứ gì để bảo vệ tính mạng, không sao đâu. Sau khi rời khỏi đây chúng ta sẽ báo cảnh sát."

Lương Thanh Doanh: Nói thì nói thế, nhưng sao lại báo cảnh sát?

Mấy người ở phía trước đang tìm thang, tìm một lúc lâu rồi vẫn không thấy, bắt đầu oán trách lẫn nhau: "Cậu để thang ở đâu mà giờ không nhớ hả?"

Một người khác phản bác: "Quằn què! Tôi có cất thang đâu."

"Không phải cậu thì là ai? Cậu là người xuống cuối cùng mà."

"Tôi xuống cuối thật, nhưng không có đụng đến cây thang."

"Đệt, ai lại chơi giấu thang rồi? Ra đây coi!"

Lương Thanh Doanh và A Húc liếc nhìn nhau, nhận thấy dự cảm xấu trong mắt đối phương.

A Húc: "Tôi có dự cảm không lành ---"

Lương Thanh Doanh vội ngắt lời cậu ta: "Câm miệng, đừng nói gì cả, cảm ơn."

Bên kia tìm không thấy thang nên thương lượng làm thang người, còn khá là ga lăng nhường con gái qua trước.

Bên này Tiểu Ngư thấy Lương Thanh Doanh và A Húc không chú ý đến mình nên đột ngột nhào lên chộp lấy điện thoại của A Húc rồi chạy đến sau lưng đám con trai.

A Húc thấy vậy thì tức giận vô cùng: "Mẹ nó, cô bị bệnh hả? Cướp đồ của người khác thế?"

Hắn bước tới định lấy điện thoại về, nhưng lại bị mấy tên nam sinh cản lại.

Cũng không biết Tiểu Ngư nói gì với mấy người kia, làm cho mấy tên đó đều giúp đỡ cô ta, trong đó còn có cả bạn thân của A Húc nữa. Tiểu Ngư trốn sau lưng bọn họ lạnh lùng liếc A Húc và Lương Thanh Doanh, nói: "Hai người là đồng bọn của tên Trương Tiểu Đạo kia chứ gì? Hùa nhau đến phá chuyện làm ăn của tôi, nhất định là đã chụp được thứ gì đó rồi. Khi nãy dưới cây đa tôi đã thấy thần sắc của hai người không đúng nên tôi mới thương lượng với mọi người lừa hai người. Vậy mà hai người lại đúng như tôi đoán, không chịu giao điện thoại ra, hừ! Coi Tiểu Ngư này là con ngu hả?"

Vừa nói vừa mở điện thoại, cô ta nhấn mở album ảnh, lướt qua rồi lập tức dừng lại, xoa mắt nhìn kĩ, lập tức bị doạ cho hét lên chói tai, ném điện thoại xuống.

Sắc mặt của Lương Thanh Doanh và A Húc thay đổi, nhưng cũng chẳng kịp ngăn cản.

Phản ứng của Tiểu Ngư làm cho những người khác chú ý, điện thoại rơi xuống chân một chàng trai, cậu ta nhặt lên xem thử: "Cái đệt!" Sau đó giống như dính ôn dịch ném điện thoại xuống.

Điện thoại bị ném lên tay nữ sinh bên cạnh, nữ sinh vừa nhìn, đúng lúc thấy bản thân mình trong ảnh nở một nụ cười âm trầm, trên đầu treo một cánh tay bị chặt đứt lìa, máu tươi chỗ bị đứt rơi xuống mũi cô ta.

Cô ta nhớ rõ lúc ấy cô ta cảm thấy mũi hơi ngứa nên gãi.

Cô ta cũng thét lên rồi ném điện thoại đi, hết một vòng, tất cả mọi người đều biết hết. Sau khi biết còn phản ứng lớn nữa, bị doạ muốn ngất luôn.

Lương Thanh Doanh ngây dại, lẩm bẩm: "Thảm rồi, thảm rồi, chúng ta làm cho bọn chúng chú ý rồi. Hai chúng ta vất vả kiềm chế giả vờ như chẳng thấy gì, kết quả lại bị đám ngu xuẩn này hại."

A Húc mở to mắt, nghiêng đầu: "Không thể nào. Có lẽ chúng nó không nghe thấy."

Lương Thanh Doanh: "Nghe thấy. Bọn chúng nghe thấy hết, nhưng không thể để chúng nó phát hiện chúng ta đã thấy chúng, nếu không thì sẽ bị bám lên người, chiếm cứ thân thể. Bây giờ tôi không thấy được nhưng tôi có thể tưởng tượng được tình cảnh sau lưng là như thế nào."

Cho dù cô nàng không phải thiên sư nhưng việc thích tìm hiểu mấy chuyện thần quái giúp cô hiểu rằng một khi thấy quỷ thì tốt nhất là giả vờ như không thấy, nếu không sẽ bị bắt đi.

A Húc muốn cười, nhưng cố kéo khoé miệng cả buổi trời rồi mà lại chẳng thể cười nổi.

Lưng hai người đều cứng đờ, phản ứng sinh lý khiến cả người như nhũn ra, không phải vì mất hồn mà là vì sợ hãi nên mềm nhũn. Giống như sau lưng họ có một đám lệ quỷ đang đứng, máu chảy đầm đìa, xấu xí, hư thối đáng sợ đang nhìn bọn họ như hổ rình mồi, sau đó họ bị biến thành thế thân hoặc là vật chứa, giúp bọn chúng trở lại dương gian một lần nữa.

Đám người Tiểu Ngư thấy bản thân mình trong ảnh, mỗi người đều chìm vào nỗi sợ hãi. Nhưng Tiểu Ngư vẫn nở nụ cười cứng đờ, nói: "Đều, đều là giả, sticker thôi."

Có người sợ hãi nói: "Đây không phải sticker."

Đúng vậy, không phải sticker. Đây là ảnh chụp thật đó.

Mọi người im lặng trong giây lát.

Tiểu Ngư run rẩy nói: "Sẽ không hại chúng ta đâu. Trước đó không phải chúng ta muốn đến chụp mấy thứ này hả? Bây giờ chụp được rồi mà mấy người lại không chịu à?"

Có một cô gái khóc ra tiếng: "Trước đây tôi chỉ nghĩ là đặc hiệu thôi, tôi không tin có quỷ. Tôi chỉ muốn đu trend để về lớp khoe khoang thôi."

"Tôi, tôi cũng vậy..."

Rất hiển nhiên là những người ở đây thật ra đều không tin là có quỷ. Bọn họ chỉ tưởng đám gif chụp được đều là hiệu ứng cho nên mới không thèm kiêng nể gì đi chơi.

Bọn họ đều cho rằng Tiểu Ngư là lừa đảo, mấy chuyện thám hiểm nhà ma, hung trạch này thật ra chẳng khác gì đi chơi nhà ma hết. Nếu không thì mấy người chơi trước kia sao lại không bị gì cả?

Bởi vì thấy bọn họ không sao cho nên mới dám đến chơi á, nếu không thì ai mà dám đến?

Lương Thanh Doanh nghe xong thì cạn lời.

Đám người này, vô vị thật sự.

Nhưng mà bây giờ cô nàng cũng không rảnh để so đo mấy chuyện này, chỉ đi lên dò hỏi: "Cây thang đâu? Mặc kệ là chuyện gì, đi trước đã rồi tính."

Tư thế của mấy thứ trong ảnh có vẻ sẽ không để cho bọn họ đi một cách bình yên vô sự, bây giờ chỉ có thể hy vọng rằng bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi toà hung trạch này. Giống như mấy người Từ Võ trước đó, ban đầu còn có mấy ngày để sống.

Chỉ cần có thời gian mấy ngày là được, cô nàng có thể đến tìm Cửu sư thúc cầu cứu.

Lương Thanh Doanh cố giữ bình tĩnh: "Thang đâu?"

"Thang đâu rồi? Mau lấy ra đi, đừng có giấu nữa."

"Nhanh lên, thang, mang ra đây."

"Đúng rồi, thang. Thang... Thang đâu mất tiêu rồi."

"Ý gì thế? Không phải giấu thang trong góc hả? Ai dọn đi mất rồi?"

"Không có mà. Không thể nào có người dọn thang đi được, vừa rồi chúng ta đều ở bên cạnh nhau cả mà, có ai đi ra đâu?"

Mấy thứ chụp được trong ảnh làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, mà bây giờ cái thang lại biến mất rồi. Giống như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà vậy, mấy cô gái sợ hãi khóc lên, la hét đòi về nhà.

Tiểu Ngư bỗng nói: "Lương Thanh Doanh, người mà cô đưa tới đâu rồi? Cậu ta biến đâu mất rồi? Có phải là cậu ta giấu thang đi rồi không? Có phải là cậu ta chạy đi trước rồi lấy thang đi luôn không?"

Lương Thanh Doanh tức giận chất vấn: "Cô nói linh tinh cái gì đó?"

Tiểu Ngư: "Nếu không thì cậu ta đâu rồi?"

Lương Thanh Doanh nói không nên lời, cô nàng cũng không biến Trương Tiểu Đạo chạy đi đâu, nhưng cô vẫn kiên trì nói: "Trương Tiểu Đạo không thể nào bỏ chạy trước. Tuyệt đối không phải là cậu ấy giấu thang."

Tiểu Ngư không tin, kích động mọi người. Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ Trương Tiểu Đạo, tràn đầy địch ý đối với Lương Thanh Doanh, chuyển hết sợ hãi thành tức giận, nhằm vào Lương Thanh Doanh.

A Húc vọt tới đứng trước Lương Thanh Doanh, cản trước mặt cô nàng, rống giận với mấy người trước mặt: "Bây giờ là lúc để trốn tránh trách nhiệm à? Ban đầu không phải là mấy người giấu thang đi hả? Giờ thang biến mất rồi thì chỉ biết trốn tránh trách nhiệm. Huống hồ, chuyện quan trọng nhất lúc này là đi ra ngoài trước đã, nam sinh ngồi xuống, nữ sinh dẫm lên vai, bò ra ngoài."

Tuy mọi người tức giận nhưng cũng thừa nhận rằng hắn nói có lý. Chuyện quan trọng lúc này là đi trước đã, bọn họ không bao giờ muốn đến một nơi kinh dị tà môn như thế này.

Đang lúc bọn họ định ngồi xổm xuống, có một cô gái đột nhiên chỉ về phía cây đa, nói: "Các cậu xem, cây thang ở đó."

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy giữa chạc cây to lớn của cây đa già có gác một cây thang.

"Ai, ai đi lấy?"

Lời này vừa nói ra mọi người đều im lặng.

Chẳng ai muốn đi lấy.

Bức ảnh vừa rồi, dưới chạc của cây đa đều treo đầy thi thể đáng sợ, còn cả đám dây rễ đang bò tới. Giờ phút này, trong mắt bọn họ, cây đa già đó là một cây thụ yêu thành tinh.

Ai mà biết được đám thi thể bị treo dưới tàng cây đó có phải là bị mấy nhánh cây kia hút khô máu hay không?

"Chúng ta vẫn nên dẫm vai bò lên như đã tính thôi."

"Tôi, tôi đồng ý."

"A!"

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

"Quỷ!!!"

"Quỷ đâu?"

"Tiểu Na, cô la hét cái gì đấy?"

Nữ sinh tên Tiểu Na rưng rưng nước mắt: "Không phải, tôi chỉ bỗng nghĩ đến, vì sao chúng ta thấy được cây thang?"

Thấy cây thang thì có cái gì kì lạ đâu, ai có mắt cũng thấy được --- không đúng. Bọn họ nhìn người bên cạnh cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, thứ gì đứng xa hơn một chút thì chẳng thể thấy được. Vì sao chỉ có cây thang dưới cây đa là mọi người đều thấy, còn thấy rất rõ nữa?

Một cơn gió lạnh thổi tới, mấy người không nói nhiều, đi tới bên góc tường, ngồi xổm xuống. Đám nữ sinh không dám nói thêm gì, vội vàng dẫm lên vai bọn họ, Tiểu Ngư là người nhanh nhất.

Lương Thanh Doanh vẫn còn do dự, A Húc tới ngồi xuống để cô nàng dẫm lên vai mình.

Lương Thanh Doanh nói: "Tôi lo cho Trương Tiểu Đạo."

A Húc: "Lo cho mình trước đã. Nhanh lên, tôi thấy chúng ta mà chậm hơn nữa thì ---"

"Á ---"

A Húc suýt chút nữa mắng ra tiếng, lại cái mịa gì đấy, hét suốt thế?

Ngay sau đó là hai ba tiếng thét cắt ngang trời, khoé mắt lướt qua mấy bóng người. Sau đó là tiếng mấy bóng người kia rơi xuống đất và tiếng kêu thảm thiết đau đớn, cả đám ngã xuống đất không nhúc nhích được.

Lương Thanh Doanh và A Húc vội quay đầu, mọi người chạy đến đỡ ba cô gái dậy, hỏi có chuyện gì.

Ba người nén đau nói: "Có thứ gì đó, có thứ gì đó quấn chân."

Bọn họ lấy điện thoại soi thử, phát hiện cổ chân của ba người đều bị một sợi dây mây cỡ ngón út quấn lên. Đám dây mây đó giống như vật sống vậy, còn đang không ngừng co rút lại, thít ra một cái dấu vết thật sâu.

Ba cô gái đau đớn kêu lên, sắc mặt đau đớn đến tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Lương Thanh Doanh vội vã túm dây mây: "Rút chúng ra."

Mấy người khác nghe lời túm đám dây mây, nhưng sức của nó quá mạnh, cho dù hai nam sinh cùng dùng sức kéo cũng không kéo ra nổi, mà ngược lại còn làm cho chúng nó quấn chặt hơn, nếu cứ để như thế thì chỗ mắt cá chân và da thịt gần đó đều sẽ bị hoại tử. Nghiêm trọng hơn là bị cắn nát mắt cá chân luôn.

"Kéo, kéo không được."

A Húc thở dốc: "Làm sao bây giờ?"

Lương Thanh Doanh cũng không còn cách nào, rồi cô nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa tay vuốt người A Húc, làm hắn giật mình đưa tay che thân giống như cô gái bị sàm sỡ vậy.

Lương Thanh Doanh mặc kệ hắn, bẻ tay hắn ra rồi móc cái bật lửa trong túi quần, sau đó đẩy sang một bên. Cô nàng tới chỗ đám dây mây bật lửa đốt, quả nhiên là có hiệu quả.

Dây mây cuộn lại, sợ lửa.

Lương Thanh Doanh ngẩng đầu: "Lửa dùng được, ai có bật lửa thì lấy ra, nhanh lên."

Có mấy nam sinh đã bắt đầu học hút thuốc, trong túi lúc nào cũng có bật lửa, nghe vậy thì vội vàng lấy ra.

Đốt một hồi, đám dây mây bắt đầu buông lỏng, lùi lại.

Lương Thanh Doanh vừa nhìn lướt qua đã suýt chút không cầm nổi bật lửa trên tay. Da gà nổi từ tai xuống cánh tay cả buổi không lặn.

Mấy người bên cạnh cũng thấy, lập tức thốt lên: "Đệt mợ!"

Dây mây thả lỏng buông ra, để lộ ra một đám xúc tu rậm rạp bên dưới, đám xúc tu đó cắm chặt vào cổ chân ba nữ sinh kia để hút máu. Chúng nó đi rồi để lại một vòng toàn lỗ nhỏ li ti, da ở xung quanh cũng vì thiếu máu mà tái nhợt nhăn nhúm.

Chẳng trách không rút đám dây mây đó ra được, đã chui vào cổ chân, mạch máu của người ta rồi còn rút ra kiểu gì? Một khi cưỡng chế rút ra thì e là sẽ làm vỡ mạch máu, máu chảy không ngừng. Cho dù kịp thời cứu thì chân cũng sẽ bị hoại tử.

Nếu không kịp thời loại bỏ dây mây thì bọn chúng sẽ tham lam đến độ hút khô máu người.

Cái cây đa già trước mặt này cuối cùng là thứ gì?

Trong lòng mọi người ở đây đều hiện lên câu hỏi đó, nhưng cũng không ai dám hỏi ra miệng, cảm giác nếu hỏi thì câu trả lời sẽ ép cho bọn họ suy sụp.

Không khí lập tức trở nên ngưng trọng, mấy người ngồi xổm trên cỏ không nhúc nhích, không ai dám làm hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng rằng bọn họ bị nhốt ở đây rồi, không thể ra ngoài được.

Cây thang ở chỗ cây đa, người nào bò ra ngoài sẽ bị nó quấn cổ chân hút khô hết máu mà chết.

Tiểu Na nhịn không được, nức nở: "Chúng ta sẽ chết ư? Tôi sợ quá, làm sao bây giờ? Tôi hối hận..."

Chỉ có mình cô ta hối hận chắc? Những người khác cũng hối hận chứ.

Lúc này, có một sợi dây mây bò dọc theo bụi cỏ, nhanh chóng mà không gây ra tiếng động nào bò tới phía trước, giống như một con rắn độc gian xảo.

Mấy người đều đắm chìm trong sợ hãi và lo lắng, không ai chú ý đến sợi dây mây kia. Nhưng mà A Húc thoáng liếc thấy bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh, thấy lạ nên nghiêng đầu nhìn sang, đột nhiên hô to với Tiểu Ngư: "Cẩn thận!"

Thì ra mục tiêu của sợi dây mây đó là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư quay đầu nhìn sang, đồng tử co lại, trong mắt hiện lên một sợi dây mây đang nhào về phía mình, phía dưới của nó mọc một đám xúc tu rậm rạp.

Đầu cô ta bỗng trống rỗng, chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã đột nhiên bộc phát sức mạnh túm người ở gần nhất đến trước mặt cản cho mình.

Nam sinh kia hiển nhiên là không thể ngờ được bản thân mình sẽ bị Tiểu Ngư nhìn như yếu ớt kéo ra làm khiên chắn, không kịp tránh thoát, mà tốc độ của dây mây cũng vô cùng nhanh chóng, quấn quanh thân thể của nam sinh, chuẩn bị kéo hắn đi.

A Húc và mấy nam sinh còn lại không có thời gian trách cứ Tiểu Ngư, vội vàng túm chặt nam sinh. Nhưng mà dây mây vô cùng mạnh mẽ, mấy người cũng bị lôi về phía trước. Lương Thanh Doanh, Tiểu Na và một nữ sinh khác bất chấp mắt cá chân đang bị đau cũng bò tới giúp đỡ.

Mà Tiểu Ngư sợ hãi đến độ lùi lại. Cô ta trừng mắt nhìn bọn họ rồi lén đứng dậy, khập khiễng chạy trốn. Cô ta biết trong phòng có một cái ghế, nếu lấy ra rồi đứng lên thì có thể bò được ra ngoài.

Thừa dịp bây giờ có đám người kia dụ đi tầm mắt của cây đa, cô ta có thể thuận lợi trốn thoát.

Những người còn lại cũng không để ý đến việc Tiểu Ngư chạy đi, mà đang vô cùng chăm chú túm nam sinh kia. Hắn hoảng sợ hô to: "Cứu tôi! Mau cứu tôi!"

Đám Lương Thanh Doanh định lấy bật lửa ra, nhưng bọn họ còn không bắt được cậu ta, chứ đừng nói đến việc lấy bật lửa.

Hai nữ sinh bị thương mắt cá chân rất nhanh đã ngã xuống, không kéo được nam sinh đó. Sau đó đến Lương Thanh Doanh, rồi một nam sinh khác cũng buông tay, hai người... A Húc và nam sinh nọ đột ngột bị kéo tới trước, trên đường có hòn đá làm A Húc va chân vào đó, cơn đau làm cậu ta buông lỏng tay.

Nam sinh kia hoảng sợ khóc to, bị kéo ra giữa không trung, gần như ngạt thở.

Đang lúc mọi người đều tuyệt vọng, một giọng nói phá không mà đến ---

"Lôi hoả cấp triệu, cấp tốc nghe lệnh! Sắc!"

Lá bùa vàng dán lên dây mây, ngọn lửa lan tràn trong chớp mắt, giống như bị tạt xăng vậy. Dây mây cũng như bị phỏng tay đột ngột thu về, cùng lúc đó, mấy chục sợi dây mây đồng loạt phá không nhào tới, một bóng người đứng trước mặt nam sinh.

Người đó phất tay ném ra mấy chục lá bùa, dính lên đám dây mây: "Lôi hoả cấp triệu, cấp tốc nghe lệnh! Sắc!"

Ngọn lửa bay lên không, chiếu sáng thân cây đa, mọi người hít hà một hơi, bọn họ đều thấy rõ bộ dạng của thân cây đã có ngũ quan của người, vô cùng kinh dị.

Lương Thanh Doanh nhìn thấy bóng người đó thì vui vẻ hô lên: "Trương Tiểu Đạo!"

Trương Tiểu Đạo khom lưng túm lấy nam sinh nọ rồi quay đầu chạy, vừa chạy vừa hô lớn với bọn họ: "Về phòng trốn, nhanh lên!"

Lương Thanh Doanh và A Húc vội vã đứng dậy, đỡ hai nữ sinh bị thương theo chạy vào trong nhà: "Nghe theo Trương Tiểu Đạo đi, mau về phòng trốn."

Không cần bọn họ phải nhắc nhở, chỉ cần thấy Trương Tiểu Đạo ra tay thì bọn họ đã xem cậu như cọng rơm cứu mạng rồi. Sau khi chạy vào hết, Trương Tiểu Đạo ném nam sinh xuống, quay người đi đóng cửa: "Nhanh, đóng chặt hết tất cả các cửa sổ. Không được để lộ bất cứ một cái lỗ nào cả. Dù có là lỗ thông gió hay cống thoát nước cũng phải tìm thứ gì đó chặn lại. Đám dây mây của cây đa bên ngoài chỉ cần có lỗ hổng là có thể chui vào được, một khi bị nó cuốn lấy thì chỉ có thể bị hút khô máu cho đến chết mà thôi."

Những người còn lại nghe thấy thế thì vội vàng chạy tới giúp đóng cửa sổ, lỗ thông gió trên trần, trong WC và cả phòng bếp, còn có cống thoát nước, chỉ cần là lỗ thông với bên ngoài đều nhét chặn chật kín.

Chỉ qua một cái chớp mắt, chờ đám bùa chú bên ngoài bị đốt hết thì vô số dây mây che trời lấp đất nhào tới, có sợi mảnh nhỏ thậm chí còn muốn bò vào qua khe hở cửa sổ.

Trương Tiểu Đạo nói: "Bứt rớt đi. Có kéo thì lấy ra cắt."

Nói thật thì đám dây mây đó giống như mấy con sâu vậy, vặn vẹo lung tung, cực kỳ đáng sợ. Nhưng nếu không cắt đứa thì chúng sẽ chui vào, vì vậy mọi người đều nén cảm giác ghê tởm dùng tay kéo đứt hết đám dây mây kia.

Lăn lộn cả tiếng đồng hồ, mấy người bọn họ đều mỏi mệt đau nhức, đầu ngón tay cũng sưng đỏ cả lên thì mấy thứ đó mới lùi lại, một lát sau, dây mây uốn éo quanh phòng mới từ từ lùi lại như thuỷ triều.

Lúc này, một nữ sinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hét "á" một tiếng.

Những người còn lại đều hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Nữ sinh che miệng, run rẩy giơ tay chỉ ra ngoài.

Mọi người nhìn qua, hít một hơi khí lạnh. Có mấy người không chịu nổi nôn tại chỗ.

Chỉ thấy bên ngoài có một cái thi thể khô quắt héo queo, máu thịt cả người đều bị hút khô đi. Chỉ còn một lớp da bọc lên xương cốt. Thi thể này đứng trên một cái ghế, có vẻ là muốn bò ra ngoài, nhưng đáng tiếc là bị đám dây mây kia cuốn lấy cả người, bị hút khô trong chớp mắt.

A Húc im lặng thật lâu, nói: "Mà nói đi nói lại, hình như Tiểu Ngư không vào đây."

Lương Thanh Doanh nói: "Lúc nãy đóng cửa rồi chặn cửa, dường như tôi có nghe được tiếng kêu thảm thiết."

Mọi người im lặng, tâm tình trở nên trầm trọng.

Cũng không phải là tiếc cho Tiểu Ngư, dù sao thì nếu không phải cô ta ích kỷ túm một nam sinh che trước mặt mình rồi sau đó lại lén chạy trốn khi mọi người đang đồng tâm hiệp lực cứu người, có lẽ cô ta cũng sẽ không chết.

Cái này gọi là tự làm tự chịu.

Nhưng mà, người một giây trước còn sống sờ sờ, giây tiếp theo đã chết ngay trước mắt bọn họ, còn chết thảm thiết và kinh khủng như thế. Bọn họ, sợ.

*******************

Tui đang xem lại Twilight, chậc, gào thét tên Edward, chậc, mẹ ơi con muốn cưới anh này!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui