Thiên Sứ Mùa Đông

Trong ánh nắng chiều vàng nhạt, hai bóng người một ột thấp in hằn trên mặt đất đang rảo bước. Giang Thiên Di đi bên cạnh Phan Vĩnh Kỳ trên con đường dài ngoằng. Vốn là một người không thích sự im lặng. Giang Thiên Di bèn lên tiếng bắt chuyện với cậu ta.
"Lúc nãy cậu đi đâu vậy? Sao tôi gọi không trả lời?"
"Thấy cậu gọi là tôi đã đoán được lí do rồi. Tôi đang giúp cậu tiết kiệm được một khoản tiền đấy!"
"Nếu ai cũng nghĩ như cậu thì người ta đã không dùng di động làm gì!"
Nghe câu trả lời như không của Phan Vĩnh Kỳ, Giang Thiên Di bực tức liếc xéo cậu ta một cái.
"Bộ cậu tưởng ai cũng là thầy bói hả?"
"Vậy cậu nghĩ cậu là thần chắc?"
Thay vì nói chuyện với hắn ta, mình tự nói chuyện với mình còn hơn! Tên Quách đầu heo đó bắt Tiểu Linh đi mất rồi. Mình biết lấy ai bầu bạn đây?!!!
"Được rồi! Sau này tôi sẽ nhận điện thoại khi cậu gọi đến. Đừng có trưng cái bộ mặt như đưa đám thế kia, người ta nhìn vào tưởng tôi ăn hiếp cậu đấy!"
"Hì...Nói vậy còn nghe được!" Nghe thấy Phan Vĩnh Kỳ nói vậy, Giang Thiên Di nở nụ cười đắc thắng.
"Nhưng..nhờ vậy mà tôi nhận ra một điều..."
"Là gì vậy?"Giang Thiên Di tò mò hỏi khi thấy Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên làm ra vẻ bí hiểm.
"Mới xa tôi có một chút mà cậu nhớ tôi đến vậy à?" Phan Vĩnh Kỳ ghé vào tai Giang Thiên Di nói nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó không nói không rằng bỏ chạy.
"Này...cậu mới nói gì hả? Đứng lại"

Giang Thiên Di kịp hoàn hồn tức tốc đuổi theo. Trong đáy mắt có hai ngọn lửa đang bập bùng cháy.
"Thách cậu đuổi kịp đấy! Hơ hơ hơ..."
"Tôi thành thật khuyên cậu một câu. Có ngủ thì cũng đừng mơ cao quá!...Cậu...có giỏi thì đứng lại đó!"
"Tôi không phải loại người thích mơ mộng đến thế, tôi chỉ nói sự thật thôi!"
"Phan Vĩnh Kỳ!...hộc hộc"
"Nè Rùa! Nhanh lên đi chứ! Sao chậm quá vậy?"
Tiếng cười nói vang lên khắp không gian. Sau đó tan đi âm thầm trong những bụi cây...
...............
Buổi chiều ngày hôm sau, khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên. Trên phòng phát thanh của trường vọng lại tiếng loa thông báo nghe rõ mồn một.
"Mời bạn Phan Vĩnh Kỳ, nam sinh lớp 10a1 đến ngay phòng hội trường tầng hai của tòa nhà giảng đường khu B. Xin nhắc lại,..."
Ngay khi tiếng thông báo kết thúc, Giang Thiên Di nhận được ánh nhìn dò hỏi của Phan Vĩnh Kỳ. Cô thận trọng trả lời, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
"Vậy thì tôi về trước đây."
"Chờ tôi ở cănteen!"
Phan Vĩnh Kỳ đã kịp túm lấy tay Giang Thiên Di. Cậu cất giọng như ra lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Không đợi cho Giang Thiên Di kịp lên tiếng.
"Các cậu coi kìa! Nó với anh Vĩnh Kỳ dạo này thân mật lắm đấy!"
"Hừ Lần trước đã cảnh cáo nó một lần nhưng dường như nó không biết sợ là gì?"
"Đúng vậy. Nó lấy cái quyền gì mà gần gũi với trưởng ban học sinh của chúng ta chứ?"
"Giang Thiên Di! Lần này tao sẽ thay Hàn tiểu thư dạy dỗ mày cho tử tế một chút...haha"
Sau khi Giang Thiên Di bỏ đi, những tiếng nói đầy ác ý vang lên cùng với ánh nhìn sắc như dao ném về phía cô. Nhưng Giang Thiên Di lại không hề cảm nhận được...
Một lát sau, trong không gian tĩnh mịch bỗng chốc vang lên tiếng gào rú như sư tử. Giang Thiên Di hốt hoảng đập mạnh vào cánh cửa phòng vệ sinh.
"Sao lại thế này? Mở cửa...mau mở cửa! Tôi bị mắc kẹt ở trong này rồi...Có ai...không?"
Đột nhiên tiếng la nhỏ dần...nhỏ dần rồi cuối cùng tắt lịm....
Màn đêm dần buông xuống, cả khuôn viên trường bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ say. Vầng trăng trông như chiếc lưỡi liềm treo lơ lửng giữa nền trời ảm đạm, tỏa ra ánh sáng lờ mờ bao phủ khắp không gian.

"Này cháu! cháu gì ơi...Sao lại ngủ ở đây? Mau dậy đi!"
Cánh cửa phòng vệ sinh đột ngột mở toang. Một người phụ nữ vội bước vào đỡ lấy cô gái đang nằm gục xuống ngay lối đi. Đôi lông mày lá liễu khẽ lay động, cô gái từ từ mở mắt, song lại nhắm tịt lại vì ánh sáng đèn điện chói lòa.
"Ưm...Sao...sao mình lại ở đây?"Giang Thiên Di bỗng hoàn hồn loạng choạng đứng dậy. Cô chống một tay vào bồn rửa mặt cạnh đó, tay còn lại ôm lấy đầu đang nhói lên từng hồi.
"Cháu không sao chứ? Mau về nhà đi, trễ lắm rồi đấy!" Người phụ nữ mặc trang phục lao công khẽ nhắc nhở.
"Cháu cảm ơn cô ạ!" Giang Thiên Di gắng gượng bước từng bước một ra khỏi nhà vệ sinh. Cô hốt hoảng ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy ắp những đám mây dày, dường như bị một tấm thảm đen đen khổng lồ bao phủ.
"Trễ thế này rồi sao? Sao đầu lại mình lại đau thế này?...Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mình chẳng nhớ gì cả?..."Giang Thiên Di lẩm bẩm trong miệng, cố xác định xem mình đang ở đâu nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Thiên Di đặt chân đến nơi lạ lẫm này.
"Gâu...Grừ... gâu gâu..."
Tiếng này là...
"Á... aaaa..."
Giang Thiên Di kịp định thần lại ngay lúc con chó vừa vồ đến. Cô không kịp quay lại nhìn xem mặt mũi tên chó như thế nào đã nhắm mắt nhắm mũi chạy thật nhanh.
Hôm nay là ngày gì mà sao mình toàn bị xui không thế này?...Uhu có ai không cứu tôi với! Chúa ơi xin người hãy cứu lấy sinh mạng bé nhỏ tội nghiệp này, con sẽ ghi nhớ công ơn người suốt đời!
Trời quả thật không phụ lòng người! Ahaha mình tìm được lối thoát rồi! Con xin đội ơn Chúa...
Giang Thiên Di mừng rỡ chạy vào cánh cổng mở toang trước mặt, sau đó nhanh chóng đóng sầm lại, nhốt con chó đang giơ nanh nhe vuốt ở bên ngoài. Cô tóm lấy một cành cây khô gần đó và chốt cánh cổng rào lại.
Bây giờ mình phải làm sao đây? Điện thoại của mình đâu mất rồi nhỉ?
Giang Thiên Di nghĩ đoạn, bất chợt thở dài ngao ngán. Sau đó đứng dậy đi thẳng vào khu rừng sâu hun hút chẳng thấy điểm dừng.
"Ái... ui da, đau quá!" Đột nhiên chân Giang Thiên Di vấp phải một gốc cây chồi lên, cả người mất đà đổ cái rầm xuống đất.

Hu hu hu...Đúng là số mình đen như con quạ mà!
Giang Thiên Di nằm bẹp trên đất như con gián. Cô gắng gượng nhấc cái chân đau nhói lên, phát hiện ra mắt cá chân phải sưng vù lên một cục to tướng. Đúng lúc này cô phát hiện ra một bóng người cao cao đứng lặng lẽ ở phía xa xa trong khu rừng rậm rạp.
Hay quá, có người cứu rồi...Nhưng mà...giờ này mà ai còn ở đây được nhỉ! Lỡ như đó là...
Giang Thiên Di cả người run như cầy sấy nhưng vẫn không nén nổi trí tò mò, cô nhẹ nhàng bước đến gần gốc cây nơi bóng người đó đang đứng.
Trong rừng cây im ắng, Quách Chấn Vũ đang đứng dưới gốc cây anh đào, ánh mắt thờ ơ nhìn vào khoảng không vô định. Trước mắt cậu là một dòng suối quanh co uốn lượn như dải lụa đào đung đưa trong gió. Làn gió đêm lạnh lẽo, đưa những sợi tóc lòa xòa trước trán Chấn Vũ khe bay bay, sau đó vuốt ve khuôn mặt thanh tú ấy.
Giang Thiên Di sững người trong bóng cây âm u, lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh đẹp tuyệt trần đang hiển hiện trước mặt.
"Là ai?" Một giọng nói vang lên khiến Giang Thiên Di giật bắn mình bổ nhào xuống đất.
"Á..."
Cô trợn mắt nhìn tên tội đồ làm chân mình đã đau nay lại càng đau hơn. Nhưng hắn ta vẫn trước sau như một, chỉ có ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.
"Sao cậu lai vào được đây?"
Tiếng nói nhẹ bẫng như gió thoảng vang lên trong không gian thing vắng. Giang Thiên Di lồm cồm bò dậy đáp:
"Sao tôi lạ không thể vào đây? Chỗ này là của cậu chắc?"
"Vì đây là "rừng cấm". Không ai được quyền đặt chân vào đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận