…Có một vì sao sáng trong kì diệu…
Một buổi sáng như thường lệ, mặt trời vẫn tuân theo quy luật vạn năm không đổi là mọc ở đằng đông. Nắng hôm nay không quá gay gắt như mọi khi mà lại ấm áp khiến mọi vật như dịu lại. Những tán cây rậm rạp chốc chốc lại rơi xuống vài chiếc lá vàng úa mỗi khi cơn gió ghé qua tạo thành âm thanh xào xạt. Nhìn sâu vào lớp lớp lá cây xanh mượt là những chú chim đang mải mê cất tiếng hát chào ngày mới. Và còn có muôn vàn âm thanh sống động khác trong một ngày bận rộn hòa quyện vào nhau thành bả hợp ca tươi vui và tràn trề sức sống.
Trên con đường nhỏ dẫn đến trường trung học Hạ Dương. Một cô gái tóc búi cao lệch sang một bên, những lọn tóc thừa buông xuống đáp trên đôi vai khẽ đung đưa theo nhịp bước. Trên người cô mặc bộ đồng phục màu xanh của trường Hạ Dương. Cô nữ sinh đó chính là Giang Thiên Di. Đi tới đi lui một hồi, cô bỗng thở dài thườn thượt. Sau đó thất thểu đi về phía trước. Trước khi đi cô còn ngoái đầu nhìn lại. Chợt mắt cô sáng bừng lên khi trông thấy phía xa xa có bóng người vội vã đi về phía mình. Nhưng sau đó nụ cười ấy lại tắt ngóm. Lần này cô tức tối nghoảnh mặt đi thẳng giống như bị ai đó thất hứa vậy.
Ai ngờ lúc cô vừa đi khỏi thì một bóng người lù lù xuất hiện, cậu ta tiến tới chỗ lúc nãy cô gái đứng và chờ đợi một lúc, sau đó cất bước đi.
Trường Trung Học Hạ Dương hôm nay bỗng nhộn nhịp hơn hẳn. Từ ngoài cổng trường đã nghe thấy những tiếng bàn tán rôm rả của học sinh. Trông ai nấy đều dường như rất háo hức.
“Mình có tin hot đây, trường mình sắp tổ chức lễ hội thể thao vào tháng sau đó.”
“Mình chẳng quan tâm, bây giờ trong tim mình chỉ có hình bóng của hoàng tử băng giá thôi”
“Ừm cậu ấy vắng mặt cả gần một tuần rồi chứ ít gì”
“Cậu xem mình trang điểm như vậy có đậm quá không?”
…………..
Hoàng tử…băng giá! Hòang tử băng giá…! Ôi trời cả ngày hôm nay mình chỉ nghe mấy người đó nhắc đi nhắc lại cái từ đó muốn bung cả màng nhĩ. Còn cái tên “hoàng tử băng giá” gì đó là ai chứ? Trông mọi người có vẻ sùng bái hắn quá nhỉ...haizz mặc kệ! Bây giờ chuyện chiếc cặp mới là quan trọng, làm sao trả cho tên đó đây???!!!
Đang nằm ườn trên bàn mãi nghĩ ngợi, Giang Thiên Di chợt giật bắn mình khi phát hiện tên con trai nào đó không biết đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Trên đầu cô bắt đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi:
“Cậu…cậu ở đây từ…từ lúc nào? Mà sao…sao cậu lại ở đây? Cậu vào đây bằng cách nào? Tôi cứ tưởng không có ai ngồi đây chứ?...” “Đây là chỗ của tôi. Trông cậu lạ quá…học sinh mới à?” Cậu nam sinh ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn Thiên Di và hỏi.
“À…ừ đúng vậy. Chào cậu, tôi tên Giang Thiên Di.” Ngay lập tức trên gương mặt Thiên Di sáng bừng lên bởi nụ cười rạng rỡ “Hay quá! Vậy là không phải ngồi một mình” Cô nghĩ thầm.
“Chào! Tôi tên Lâm Khôi Vĩ.”
“À mà lúc nãy tôi và đâu có thấy cậu…”Giang Thiên Di nói lên thắc mắc của mình. Đừng nói là cậu ta có phép độn thổ nha!
“Tôi trèo của sổ vào…”
"Hả?...trèo...cửa sổ?
"
“Xin thông báo, chúng tôi đang cần tìm gấp một chiếc cặp hiệu XXX màu trắng. Hình dáng thì giống như bức ảnh đã đăng trên bảng thông báo của trường. Nếu có ai thấy xin vui lòng liên hệ với văn phòng hội trưởng hội học sinh. Xin cảm ơn!” Đột nhiên tiếng loa của trường vang lên giọng nói oang oang của một nam sinh nào đó.
“A…chiếc cặp?...”Thiên Di vội vã chạy ra chỗ bảng thông báo dưới sân trường. Đúng là chiếc cặp đó! Chiếc cặp mình lấy nhầm của tên con trai hôm trước. Cô mừng rỡ khi tìm được chủ nhân của chiếc cặp kia. Vậy là có thể lấy lại cặp của mình rồi!
Liền sau đó cô toan lấy cặp trả lại cho văn phòng hội học sinh thì tiếng chuông vào lớp reng lên. Thôi để giờ giải lao sau vậy!
Vừa lúc ổn định chỗ ngồi xong cũng là lúc thầy bước vào lớp. Cậu bạn Lâm Khôi Vĩ đang ngồi bên cạnh Thiên Di vừa nghe điện xong vội vã đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa lớp. Lúc đi ngang qua thầy giáo dạy toán, cậu cúi đầu lễ phép :”Xin lỗi thầy, em có việc phải đi một lúc ạ!”.
Ôooooo…cậu ta là ai sao có thể ngang ngược như vậy chứ? Mà hình như thầy ấy cũng không hề ngăn cản. Hiện tượng gì thế này???...
Sau vài giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng tiếng chuông một lần nữa lại vang lên. Giang Thiên Di nhanh chóng xách một chiếc túi nilon phi thẳng lên văn phòng hội hoc sinh. Cô thận trọng gõ gõ vào cánh cửa vàng óng. Cánh cửa đột ngột bật tung ra. Chưa kịp thấy người đâu thì đã nghe thấy một giọng nói gấp gáp vọng tới bên tai:
“Sao rồi? Có thông báo lại được…”
Liền sau đó một mái đầu ló ra bên ngoài cánh cửa gỗ. Chẳng phải … chẳng phải là cậu phục vụ hôm qua sao ? Hình như tên cậu ta là…Phan Vĩnh Kỳ.
“Là cậu?” Giang Thiên Di thốt lên kinh ngạc.
Cậu nam sinh dường như không chú ý đến cô mà chăm chú quan sát xung quanh, sau đó cậu nhanh tay kéo cô vào trong phòng tiện tay khóa cửa lại.
“Sao cậu lại ở đây?” Thiên Di nhíu mày vẻ khó chịu.
“À…chuyện này…Cậu đến đây làm gì?” Phan Vĩnh Kỳ dường như không muốn trả lời.
“Tôi đến…trả đồ.” Thiên Di im lặng một chút rồi nói”Cậu có biết chủ nhân của nó là ai không?”
“Là của bạn tôi…” Cậu ta chưa kịp dứt lời thì cửa phòng bật mở, hai bóng người nữa bước vào.
Tên đó là Lâm Khôi Vĩ học cùng lớp với mình. Còn tên kia…là tên lần trước mình đâm phải đây mà.
“Lần này thảm rồi!” Lâm Khôi Vĩ dường như không nhận ra sự có mặt của Thiên Di, cậu chán nản lắc lắc đầu.
“Không cần lo đâu.” Phan Vĩnh Kỳ lên tiếng, sau đó mỉm cười liếc sang Giang Thiên Di ”Đã tìm thấy rồi!” .
“Ơ…Giang Thiên Di” Lâm Khôi Vĩ vừa nhìn thấy Thiên Di liền nhận ra ngay.
“Giang Thiên Di?” Cậu nam sinh có đôi mắt màu nâu khói liếc nhìn Thiên Di rồi lẩm bẩm tên cô.
“Cậu là người tôi đụng phải hôm đó phải không?” Thiên Di nhìn thật kĩ tên con trai trước mặt rồi tiếp tục nói.
“Đúng vậy!” Cậu ta đáp lại cụt lủn.
“Vậy đây chắc chắn là cặp của cậu.” Cô lấy từ trong chiếc túi nilon ra một chiếc cặp trắng tinh.
“Quách Chấn Vũ, có phải cái này không?” Phan Vĩnh Kỳ thận trọng liếc nhìn nam sinh có đôi mắt màu nâu khói trong veo.
“Đúng là cặp của tôi.” Quách Chấn Vũ gật đầu cái rụp.
“Tốt rồi! Vậy thì mau đưa cho tôi.” Giang Thiên Di đột ngột chìa tay ra trước mặt Quách Chấn Vũ với vẻ mặt vui mừng làm cho cậu và hai người còn lại nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
“Cặp của tôi?” Trông thấy bộ dạng ngơ ngác của ba tên nam sinh cao hơn mình hẳn một mái đầu, Giang Thiên Di nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc xen lẫn lo lắng.
“Tôi không biết.” Quách Chấn Vũ nói đoạn cũng đưa tay ra trước mặt Giang Thiên Di rồi nói rõ ràng từng tiếng một”Trả cho tôi”.
“Không biết? Cậu nói đùa hay nói thật vậy?” Giang Thiên Di thận trọng bỏ chiếc cặp lại vào trong túi nilon, đợi một lúc sau không có tiếng đáp trả, cô tức giận tới mức muốn nổ đóm đóm mắt, khoanh tay trước ngực cô dõng dạc nói gằn từng tiếng như ra lệnh ”Khi nào cậu trả tôi chiếc cặp, tôi sẽ đưa nó cho cậu”.
“Tôi sẽ đền cho cô.” Cậu ta không mảy may đến ánh mắt toét lửa của Thiên Di.
“Hừ! Không phải cái gì cũng đền bằng tiền được đâu.” Giang Thiên Di nhìn Quách Chấn Vũ với ánh nhìn căm giận và hụt hẫng. Sau đó không nói lời nào chạy thẳng ra khỏi phòng. Lâm Khôi Vĩ toan đuổi theo nhưng bị Phan Vĩnh Kỳ ngăn lại. Cậu nhìn Phan Vĩnh Kỳ và chờ lời giải thích:
“Bây giờ có đuổi theo cô ta cũng không trả cặp cho đâu!”
“Lấy lại chiếc cặp đó dễ như bỡn, cậu lo gì chứ?” Lâm Khôi Vĩ hơi tức giận.
“Không được, nếu cô ta làm lớn chuyện thì sao?” Phan Vĩnh Kỳ nghiêm nét mặt lại.
“Cô ta bị sao vậy?” Quách Chấn Vũ nhìn theo bóng cô nữ sinh vừa chạy đi rồi buông ra một câu hỏi mà không ai trong số ba người họ biết được.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết…” Lâm Khôi Vĩ khẽ đẩy gọng kính trên song mũi rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hơ hơ hơ…nhưng tôi thấy chúng ta nên giải quyết vấn đề nan giải trước mắt thì hơn!”
“Em tìm thấy chiếc cặp trắng của anh rồi, mau mở cửa…mau Hai người còn lại là Quách Chấn Vũ và Lâm Khôi Vĩ đồng loạt nhìn sang chủ nhân của tiếng nói là Phan Vĩnh Kỳ, chỉ thấy cơ mặt cậu ta hơi giần giật. Nhất thời ba giọt mồ hôi to như quả trứng chạy dọc sống lưng họ.
Phía bên ngoài cửa phòng hội trưởng hội học sinh vang lên những tiếng bước chân ầm ầm như sấm dậy. Chưa đầy nửa phút sau, một đám nữ sinh nhanh chóng bu quanh cánh cửa màu vàng gỗ. Ngay lập tức Lâm Khôi Vĩ nhận ra sự “nguy hiểm gần kề” trong gang tấc liền nhanh tay chặn cánh cửa lại.
“Áaaa… anh Quách Chấn Vũ, xin anh hãy cho em được gặp mặt anh một lần đi!”
“Hoàng tử của lòng em, em đến trả cặp cho anh đây…á…”
“Chúng tôi muốn gặp hoàng tử băng giá Quách Chấn Vũ….”
"Hoàng tử Vũ...chúng em rất nhớ anh...!
"
...........
Tiếng hò hét vang lên cùng muôn vàn hình trái tim màu hồng rực rỡ bay lơ lửng phía bên ngoài cánh cửa văn phòng hội học sinh. Trong những tán cây xanh um tùm, những chú chim dường như cũng hoảng sợ bởi tiếng hét đó, chúng đồng loạt vỗ cách bay lọan xạ trong không trung...
Sau khi ra khỏi văn phòng hội học sinh, Giang Thiên Di như người mất hồn, cô thất thểu bước đi mà không biết chính mình đang đi đâu. Một lúc sau cô ngồi phịch xuống một bãi cỏ mọc đầy những bông hoa nhỏ li ti. Không biết từ khi nào nước mắt trên gương mặt cô lã chã tuôn rơi. Từng giọt nước mắt mang theo bao nỗi đau buồn và cả căm ghét. Cô nói trong tiếng nấc:
“Đông Vũ…xin lỗi, hức…xin lỗi cậu!”
Trên một khoảnh sân rộng lớn thênh thang, tiếng khóc thảm thương của cô gái vang lên khiến ọi vật quanh đó như nhuốm một màu thê lương khó tả. Một cơn gió bất chợt thổi qua đưa tóc và vạt áo cô nhẹ nhàng đung đưa tạo thành những vệt cong cong như sóng biển lúc lên lúc xuống. Bỗng từ trong đám bụi cây gần đó phát ra tiếng “soạt soạt”, cô gái ngẩng đầu lên theo quán tính và khẽ khàng lôi một thứ gì đó ra từ trong bụi cây. Thì ra là một chú mèo con bị mắc kẹt trong hàng rào chi chit kẽm gai. Cô gái nở nụ cười nhạt, ôm con mèo vào lòng và bước đi. Cô đã vắng mặt suốt gần hai tiết học, đến lúc cô quay trở lại lớp thì chuông đã reng lên từng hồi. Sau khi giáo viên đi khỏi lớp, cô mới bước về chỗ của mình. Lẳng lặng thu dọn tập vở và bỏ đi không nói một lời nào mặc cho các bạn học hỏi han.
“Giang Thiên Di. Nói chuyện với tôi một chút được chứ?” Đúng lúc cô vừa bước ra khỏi cửa, một giọng nói dịu dàng vọng tới sau lưng, cô chầm chậm quay đầu lại nhìn. Thì ra là Phan Vĩnh Kỳ.
“Trong chiếc cặp đó có một món đồ rất quan trọng, chỉ cần cậu đồng ý trả nó thì…”
“Tôi đã nói rồi, khi nào cậu ta trả đồ cho tôi thì tôi sẽ trả lại.” Không để cậu ta kịp nói hết câu, Giang Thiên Di đã nhanh chóng tiếp lời cậu.
“Vậy cậu có thể hứa với tôi một chuyện không?” Trước thái độ cương quyết của Thiên Di, Phan Vĩnh Kỳ bất giác thu lại nụ cười trên môi. Đôi mắt màu cà phê sữa nhìn thẳng vào mắt cô.
“Được rồi, cậu nói đi. Là chuyện gì?”
“Đừng động vào bất cứ thứ gì trong đó!”
“Được…”
Trên dãy hành lang vắng tanh chỉ còn lại một mình cậu nam sinh với mái tóc màu hạt dẻ sẫm, trong tròng mắt cà phê sữa qua hai mảnh thủy tinh ánh lên tia nhìn khó hiểu. Cậu vừa nhìn về phía cô gái chỉ mới đi khỏi vừa nghĩ ngợi một lúc rồi sau đó cũng cất bước theo sau. Đúng lúc này không ai thấy rằng có một bóng đen vừa xuất hiện sau bức tường cạnh đó. Cái bóng nở nụ cười bí hiểm và mưu mô. Tiếp đó hắn rút điện thoại ra và bấm phím gọi:
“Vương Hữu Thiên, tôi có tin tốt lành muốn báo cho cậu đây!...Được, vậy đi. Lát gặp…”
Trên bầu trời xanh trong không một gợn mây. Những tia nắng chói chang đang nhảy múa bên cạnh ô cửa sổ nơi có một cô nữ sinh đang lấy hai tay ôm lấy má, cô đưa ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định. Một giọng nói tức giận vang lên khiến cô như bừng tỉnh trở lại:
“Bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ bàn số năm. Em hãy lặp lại những gì tôi vừa mới nói.”
“Thưa thầy, thầy đang nói đến….” Giang Thiên Di không một chút nao núng, điềm tĩnh nhìn thầy giáo dang đứng trên bục và trả lời một cách lưu loát. Cuối cùng thầy cũng không thể bắt bẻ gì nữa bèn trừng mắt nhắc nhở và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cậu nam sinh có mái tóc dài dài trông vô cùng bảnh trai ngồi bên cạnh đưa ánh mắt thích thú nhìn cô. Sau khi chuông reo lên đánh thức mọi cơn buồn ngủ trong lớp, cậu ta len lén nhét vào tay cô gái bên cạnh một mảnh giấy thoang thoảng mùi hương của hoa hồng. Sau đó cầm lấy cặp sách và trước khi đi, cậu còn nháy mắt với cô bạn đó. Cô gái vừa nhận lấy tờ giấy màu hồng phấn láng mịn vừa sững người nhìn theo cái bóng cao cao chỉ mới rời khỏi trong chớp mắt. Tiếp đó cô chầm chậm mở ra.
“7 giờ tối nay hẹn ở quán Rainbow Coffee. Không gặp không về!”
Trên đầu cô nữ sinh nọ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng màu đỏ chót đang nhảy múa tưng bừng.
Đúng 7 giờ tối, trong quán Rainbow coffee, một quán café không lớn lắm đang sáng rực đèn. Giang Thiên Di do dự một hồi ở trước cửa, cuối cùng cũng quyết định đặt chân vào. Chào đón cô là một bản nhạc trữ tình êm tai như tiếng gió vi vu thổi tới. Một cô phục vụ cười tươi dẫn Thiên Di vào một căn phòng nhỏ tách biệt hẳn với những không gian xung quanh. Cô ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì một chàng trai diện một bộ vest xám màu đang bước về phía cô. Cậu đột ngột chìa tay ra và hô biến một cái, ngay lập tức bông hoa hồng đỏ thắm như son hiện ra trước mặt cô. Giang Thiên Di chầm chậm đưa tay nhận lấy. Cậu con trai mặc vest nở một nụ cười tuyệt đẹp kéo ghế cho cô ngồi, sau đó bước đến chiếc ghế đối diện, cậu cầm chiếc ghita lên và nói giọng ngọt ngào nhất có thể:
“Giang Thiên Di, cuối cùng em cũng đến rồi, em biết không? Ngay từ đầu gặp em, tôi đã không kìm chế nổi con tim của mình. Tôi luôn dõi theo em từ xa…”Đột nhiên nói đến đây cậu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục với đôi mắt hút hồn “Đối với tôi, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nếu không có em. Hãy để tôi được ở bên cạnh em. Tôi nhất định sẽ làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian….”
Nhìn cậu ta thao thao bất tuyệt. Giang Thiên Di đã khó hiểu nay còn khó hiểu hơn.
Cậu ta đang nói gì vậy? Đây chẳng phải đều là những câu nói trong cuốn tiểu thuyết mình mới đọc xong sao?...Chẳng lẽ…Không đúng…Hay là…
Mải nghĩ ngợi linh tinh, trên gương mặt cô bắt đầu từ trắng hồng chuyển sang đỏ như gấc, tiếp đó là trắng bệch và cuối cùng là tối sầm lại. Tên này…rốt cuộc muốn gì đây?
“Đây là bài hát tôi muốn dành tặng cho em-người con gái mà tôi yêu quý nhất!” Vừa dứt lời, cậu ta bắt đầu gãy lên những khúc nhạc đầu tiên. Tâm trạng cô từ rối bời cũng dần dần ổn định trở lại.
Tuy không hấp dẫn, lôi cuốn như tiếng đàn của những nghệ sĩ chuyên nghiệp nhưng rất trong trẻo, êm ru như tiếng sáo diều ngân lên trong không gian thing vắng. Thiên Di ngồi đó, chăm chú lắng nghe từng giai điệu mượt mà phát ra từ chiếc guitar mà gỗ sáng lấp lánh. Lâm Khôi Vĩ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô và cất tiếng hát sau khúc dạo đầu.
“Trong trái tim tôi
Em là người con gái quan trọng nhất
Hình bóng em đã chiếm hết tâm trí tôi ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên
Nhưng sao em vẫn hững hờ, vô tâm
Khiến tim tôi buốt giá và cô độc
….
Trong những đêm dài vô tận
Tôi cất tiếng gọi em trong nỗi nhớ không tên
Nhưng người có nghe thấy?
Tình yêu đã đến bên cạnh
Nhưng em vẫn không nhận ra?...”
Ngay khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, Lâm Khôi Vĩ đưa ánh mắt tràn đầy trìu mến và nở một nụ cười tự tin nhìn cô gái bên cạnh. Nhưng nụ cười ấy lại đóng băng trong phút chốc…cả người cậu cứng đờ bất động. Khóe môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như bị đổ bê tong. Cậu trăn trối nhìn Giang Thiên Di đang ngồi phía đối diện mà không thốt nổi nên lời…
Bên góc tường cạnh cửa sổ, một cô gái đang say sưa chìm vào giấc ngủ. Không hề biết đến vẻ mặt thất vọng của chàng trai tuấn tú ngồi ngay gần đó.
Từng cơn gió lạnh bất lùa vào làm chiếc rèm cửa bất chợt tung bay. Một dáng người cao cao đứng tựa lưng vào phía bên ngoài bức tường cạnh ô cửa sổ. Hai tay người đó khoanh trước ngực, khuôn mặt cuối xuống mang đầy vẻ trầm tư. Cậu ta hơi nghiêng đầu nhòm vào bên trong căn phòng nhỏ, khe khẽ thở dài nhìn chàng trai đang đưa tay chống cằm trên chiếc bàn tròn. Sau đó lẳng lặng bước đi, đôi mắt màu nâu khói phảng phất chút ưu tư…